Hắn theo nàng cả buổi trời đi lòng vòng quanh núi mới kiếm được một con gà rừng. Mấy trăm năm nay gà rừng dưới chân núi đều bị sư đồ nhà nào đó lén lút săn trộm, sớm đã chẳng còn mấy con, vài năm gần đây lại xuất hiện thêm một con đại yêu và một tiểu phách vương thích ăn gà, gà rừng ở nơi này lại càng có nguy cơ tuyệt diệt!
Con gà lôi đỏ ngây thơ chưa hề biết số phận bi thảm của mình, nó đang thảnh thơi đào đất bới giun, đầu nhỏ quệt quệt, vừa mới bắt được con giun đất thơm ngon, một tiếng hú vang dội đã khiến nó hoảng hồn, ba chân bốn cẳng vọt chạy. Chú giun đáng thương rơi ra khỏi mỏ gà may mắn sống sót, thầm tạ ơn Phật tổ một ngàn lần, sau đó gắng sức đào sâu, từ nay quyết chí không ra khỏi lòng đất nữa!
Hắn day day trán, bất lực nhìn đứa nhỏ nào đó vung vẩy Mặc kiếm cao quá đầu đuổi theo con gà tội nghiệp. Giữa trưa yên tĩnh, tiếng la ô ố vang vọng khắp cả khu rừng. Kiếm khí sắc bén, chỉ lướt qua cũng khiến cành lá đứt lìa, con nhóc chạy một vòng, cây cối xung quanh liền xơ xác…
“Dừng! Dừng!!” Hắn nhìn không nổi nữa, nói là đi săn, chẳng những không thèm đặt bẫy rình mồi, trực tiếp đuổi theo loạn xạ như vậy, có thể bắt được gà sao? Được sao!?
Tiểu Song Linh đang kêu ô ố, vác cây kiếm vừa to vừa nặng như vậy chạy cả buổi mà sắc mặt vẫn hồng nhuận, chẳng có lấy nửa điểm mồ hôi, nghe thấy tiếng hắn hô lớn ở đằng xa, nàng mới thở phào một hơi. May quá! Cuối cùng Rết thúc thúc cũng chịu ra tay.
Con gà xấu số bị người ta săn đuổi chạy quanh đã muốn gãy cả hai chân, nhân lúc kẻ xấu kia dừng lại lơ đãng, nó liền chớp thời cơ chui tọt vào bụi rậm, trong lòng thầm nhủ: “Hú vía! Suýt thì chết!”
Ai dè, nó chỉ vừa thở một hơi, liền lập tức ngừng thở…
Tiểu Song Linh dùng Mặc kiếm chém bạt mạng vào bụi rậm mở đường, thân kiếm rung rung phản đối. Nó là thần kiếm chém yêu! Không phải mã tấu dọn cỏ!!! Nhưng bất chấp nó có bao kháng nghị, tiểu chủ này cũng y chang chủ nhân nó, ngang ngược bắt ép nó không còn cách nào…
Tới khi Song Linh dọn được một đường quang đãng, cuối cùng cũng tìm thấy xác con gà. Đầu gà bị ngoẹo thành một góc kì dị, bên cạnh còn có một cục đá có cạnh sắc nhọn, đây chắc chắn là hung khí!
“Oa! Rết thúc thúc đúng là lợi hại nhất!!!” Song Linh cười khanh khách cầm cổ gà xách lên, vui vẻ chạy lại chỗ hắn đang đứng.
Hừ… Nếu không phải vì chiều theo con nhóc này, hắn cũng không cần sát sinh…
Tiểu Song Linh xách theo con gà đến bên bờ suối, một bước đi hai bước nhảy, vui vui vẻ vẻ ca hát vì có thịt ăn. Hắn lầm lầm đi đằng sau nàng, nhìn theo hai búi tóc nhỏ nảy lên theo từng bước, bất giác cũng ngâm theo giai điệu khó hiểu mà nàng phát ra.
Con gà xấu số bị bọc trong bùn, sau đó Rết tinh bị nàng bắt ép tạo ra lửa, một hồi ồn ào đi qua, thịt gà được nướng chín thơm phức khiến đứa nhóc nào đó cười không khép được miệng.
“Cái này là Gà Ăn Mày, phụ thân chỉ ta cách làm, rất là ngon! Ta đặc biệt muốn mời thúc cùng ăn đó!” Tiểu Song Linh thao thao bất tuyệt bóc lớp bùn đã được nướng cứng bên ngoài ra, sau đó bẻ một bên đùi gà đưa cho hắn, bản thân mình ngồi gặm cái đùi còn lại, không ngừng cảm thán “Ngon quá~ Ngon quá!!!”
Rết và gà vốn là thiên địch, hắn cắn một miếng nhai nhai, chỉ thấy ghê mồm chứ chẳng thấy hương vị gì, nhưng nhìn nhóc con ăn đến vui vẻ, lòng hắn liền mềm như nước, cùng nàng ăn hết cả con gà.
Tiểu Song Linh sau khi ăn hết miếng cuối cùng, liền mút ngón tay đầy mỡ gà, ngả người gối lên đùi hắn, thỏa mãn xoa xoa cái bụng no tròn, nàng ợ lên một tiếng, lim dim buồn ngủ.
Hắn ngồi yên mặc nàng gối lên chân hắn, khuôn mặt vốn dữ tợn nhìn xuống nàng lại trở nên nhu hòa, bớt được vài phần xấu xí, hắn vuốt ve tóc mai nàng, yêu thích chẳng muốn buông.
Mặt trời dần ngả về chiều, áng chừng đến khi hoàng hôn gần buông xuống, đứa nhóc vô tư nào đó mới hoảng hồn bật dậy!
“Thôi rồi! Phụ thân ta nói hôm nay có giờ học buổi chiều!”
“Ừ?”
Suốt hai canh giờ hắn vẫn ngồi yên như thế, hắn thừa biết phụ thân nàng rất nghiêm khắc, nhưng hắn cố tình không gọi nàng dậy.
“Làm sao bây giờ! Phụ thân mà biết ta lại trốn xuống núi thể nào cũng sẽ quở trách ta! Sau đó mẫu thân cũng sẽ biết, người nhất định sẽ phạt ta!!!” Tiểu Song Linh ôm đầu lo lắng, hình phạt của phụ thân cùng lắm chỉ bắt nàng quỳ ở đại điện, nhưng nếu mẫu thân mà biết thì lại càng thảm hơn! Lão nhân gia người sống đến hơn bảy trăm tuổi, rất biết cách chỉnh người! Hình phạt… thực sự là rất biến thái! Nàng không muốn trở về lại phải ngồi chăn kiến đâu!!!
“Vậy thì nói là đi cùng với ta là được.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, dù sao chỉ cần mẫu thân nàng biết nàng đi với hắn thì sẽ không phạt nàng, mặc dù…
“Không được!!!” Tiểu Song Linh lập tức phản đối “Chẳng phải phụ thân ta đã nói, chỉ cần thúc đi cùng ta một lần liền chặt chân thúc một lần sao!”
Hắn cười rộ lên.
“Không hề gì, dù sao thì lão tử vẫn còn nhiều chân lắm, một hai cái có đáng là bao?”
Từng dải nắng rực rỡ xuyên qua những tán cây, vắt ngang khu rừng râm rạp tựa như những dải lụa vàng sáng, chiếu lên người một nam nhân lực lưỡng đang nằm trên tảng đá. Giữa trưa mùa hè, cả khu rừng ngập trong tiếng côn trùng rả rích, nam tử kia gối đầu trên hai cánh tay, hoàn toàn hưởng thụ giờ phút yên bình hiếm có. Hắn lim dim hai mắt, trên miệng còn ngậm một nhánh cỏ đuôi chó đong đưa qua lại. Nếu không tính đến khuôn mặt dọa người dữ tợn của hắn thì khung cảnh có thể coi là rất hài hòa.
Kể từ khi nhà của hắn bị “ai đó” đánh sập, hắn thường xuyên sống cảnh màn trời chiều đất như thế này. Thấm thoắt cũng đã vài năm, quanh chân núi Thanh Sơn không còn một bóng yêu tinh nào, bọn chúng bởi vì bị một con đại yêu ức hiếp, lũ lượt kéo nhau rời khỏi núi hết rồi.
Rết tinh nằm bắt chéo chân, bàn chân trần bẩn thỉu vung vẩy. Hắn mặc loại y phục hết sức tầm thường bằng vải gai, áo đen quần lam, ẩn ẩn sau lớp vải thô là cơ bắp cuồn cuộn. Vạt áo trước hở ra, lớp lông đen mỏng trên ngực như ẩn hiện, tóc dài cột thành một túm ở đằng sau, trên mặt lại lằn ranh toàn sẹo ghê người, khiến cho ai gặp hắn cũng bất giác quay đi, không muốn trực tiếp đối diện.
Hắn sống hơn ngàn năm, cũng đã dọa được không ít người, bọn họ không sợ hãi hắn thì cũng là ghét bỏ hắn, duy chỉ có một ngươi…
“Rết thúc thúc!... Áiiii…!!!!”
Hắn ôm trán thở dài ngao ngán, bật một cái liền ngồi thẳng dậy, bàn tay tùy tiện đưa ra, vừa vặn bắt được đai lưng của kẻ vừa la hét, thân hình nho nhỏ khựng lại giữa không trung, cái mũi xinh xinh của kẻ kia chỉ cách một tấc là sẽ chạm mặt đất.
“Đã nói bao nhiêu lần là không được ngự kiếm bay lung tung hả?”
Hắn lầu bầu lắc lắc tay, tiểu cô nương bị hắn treo lơ lửng chới với giữa không trung la oai oái, tuổi còn nhỏ mà liều lĩnh chẳng kém ai, nếu hắn không bắt nàng lại kịp thời, khuôn mặt khả ái kia còn không bét nhè rồi sao?
“Ha ha… Ta trốn giờ nghỉ trưa xuống đây với thúc mà..."
Tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi, mặc một thân phấn hồng linh động cười cười, trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, một bên tóc còn cài một nhánh hồng mai, thắt lưng bị hắn túm ở đằng sau, chân tay quơ quơ loạn xạ. Hắn không kiên nhẫn thả tay ra, tiểu cô nương lập tức rơi cái bịch xuống đất, cả người bị vùi trong thảm lá khô. Nàng kêu “Ái!” một tiếng, lúc ngẩng mặt, lên trong mồm còn ngậm vài xác lá.
“Thúc thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!” Nàng nhổ đất cát trong miệng ra, hậm hực đứng lên phủi phủi y phục, sau đó chạy lại nhặt thanh kiếm bị rơi lăn lóc ở đằng xa.
Tiểu cô nương đứng thẳng cũng chỉ cao đến đầu gối hắn, cây kiếm ôm trong tay lại cao quá đầu nàng, lưỡi kiếm đen huyền sắc bén, linh quang quanh thân kiếm chốc chốc lại rung lên cảnh báo yêu tinh trước mặt.
Ừ… Cây kiếm này cũng tắm không ít máu của hắn đâu, thi thoảng lúc trời mưa hắn vẫn còn thấy toàn thân ngứa ngáy, sẹo trên người quá nửa đều do kẻ sở hữu kiếm này chém hắn mà ra.
“Mặc kiếm của mẫu thân ngươi đâu phải loại dễ thuần, ngươi muốn dùng nó ngự kiếm, còn sớm trăm năm nữa.”
Phải! Tiểu cô nương đáng yêu khả ái này không phải ai khác, chính là tiểu Song Linh, nhi nữ của Hoa Linh thượng tiên phái Thanh Thanh đại danh đỉnh đỉnh. Mà hắn với phụ thân của nàng... cũng có vài chục năm "giao tình".
Hắn vò đầu đứa nhỏ, giọng điệu quở trách nhưng trong mắt lại ôn nhu mềm mại cùng lo lắng không yên, cây kiếm quá to so với cơ thể nhỏ xíu của nàng, đã vậy linh lực lại rất lớn, nàng căn bản không thể chế ngự được nó. Nếu nàng chỉ ngự kiếm đến chỗ hắn thì còn được, nhưng nếu nàng đi xa hơn… tới lúc đó… hắn lại phải xách đít chạy theo...
“Rết thúc, ta thèm gà rừng quay, chúng ta đi săn gà rừng được không?” Tiểu Song Linh trèo lên tảng đã ngồi cạnh hắn, giọng nói ngây thơ chất chứa kì vọng, thu thủy long lanh, môi hồng chúm chím chu ra, len lén nuốt nước miếng ực một cái…
Con nhóc ham ăn… Hắn hừ mũi, thật chẳng hiểu đám phàm nhân trên Thanh Sơn tu luyện thế nào. Hắn từ khi có linh tính đã không còn ăn mặn, chay tịnh cả ngàn năm mới có được ngày hôm này. Ấy vậy mà con nhóc này, thậm chí cả mẫu thân Thượng tiên của nàng lại lấy việc ăn thịt làm chủ đạo, tu chân nhưng không chay tịnh, thế mà pháp lực vẫn tăng vù vù!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hắn theo nàng cả buổi trời đi lòng vòng quanh núi mới kiếm được một con gà rừng. Mấy trăm năm nay gà rừng dưới chân núi đều bị sư đồ nhà nào đó lén lút săn trộm, sớm đã chẳng còn mấy con, vài năm gần đây lại xuất hiện thêm một con đại yêu và một tiểu phách vương thích ăn gà, gà rừng ở nơi này lại càng có nguy cơ tuyệt diệt!
Con gà lôi đỏ ngây thơ chưa hề biết số phận bi thảm của mình, nó đang thảnh thơi đào đất bới giun, đầu nhỏ quệt quệt, vừa mới bắt được con giun đất thơm ngon, một tiếng hú vang dội đã khiến nó hoảng hồn, ba chân bốn cẳng vọt chạy. Chú giun đáng thương rơi ra khỏi mỏ gà may mắn sống sót, thầm tạ ơn Phật tổ một ngàn lần, sau đó gắng sức đào sâu, từ nay quyết chí không ra khỏi lòng đất nữa!
Hắn day day trán, bất lực nhìn đứa nhỏ nào đó vung vẩy Mặc kiếm cao quá đầu đuổi theo con gà tội nghiệp. Giữa trưa yên tĩnh, tiếng la ô ố vang vọng khắp cả khu rừng. Kiếm khí sắc bén, chỉ lướt qua cũng khiến cành lá đứt lìa, con nhóc chạy một vòng, cây cối xung quanh liền xơ xác…
“Dừng! Dừng!!” Hắn nhìn không nổi nữa, nói là đi săn, chẳng những không thèm đặt bẫy rình mồi, trực tiếp đuổi theo loạn xạ như vậy, có thể bắt được gà sao? Được sao!?
Tiểu Song Linh đang kêu ô ố, vác cây kiếm vừa to vừa nặng như vậy chạy cả buổi mà sắc mặt vẫn hồng nhuận, chẳng có lấy nửa điểm mồ hôi, nghe thấy tiếng hắn hô lớn ở đằng xa, nàng mới thở phào một hơi. May quá! Cuối cùng Rết thúc thúc cũng chịu ra tay.
Con gà xấu số bị người ta săn đuổi chạy quanh đã muốn gãy cả hai chân, nhân lúc kẻ xấu kia dừng lại lơ đãng, nó liền chớp thời cơ chui tọt vào bụi rậm, trong lòng thầm nhủ: “Hú vía! Suýt thì chết!”
Ai dè, nó chỉ vừa thở một hơi, liền lập tức ngừng thở…
Tiểu Song Linh dùng Mặc kiếm chém bạt mạng vào bụi rậm mở đường, thân kiếm rung rung phản đối. Nó là thần kiếm chém yêu! Không phải mã tấu dọn cỏ!!! Nhưng bất chấp nó có bao kháng nghị, tiểu chủ này cũng y chang chủ nhân nó, ngang ngược bắt ép nó không còn cách nào…
Tới khi Song Linh dọn được một đường quang đãng, cuối cùng cũng tìm thấy xác con gà. Đầu gà bị ngoẹo thành một góc kì dị, bên cạnh còn có một cục đá có cạnh sắc nhọn, đây chắc chắn là hung khí!
“Oa! Rết thúc thúc đúng là lợi hại nhất!!!” Song Linh cười khanh khách cầm cổ gà xách lên, vui vẻ chạy lại chỗ hắn đang đứng.
Hừ… Nếu không phải vì chiều theo con nhóc này, hắn cũng không cần sát sinh…
Tiểu Song Linh xách theo con gà đến bên bờ suối, một bước đi hai bước nhảy, vui vui vẻ vẻ ca hát vì có thịt ăn. Hắn lầm lầm đi đằng sau nàng, nhìn theo hai búi tóc nhỏ nảy lên theo từng bước, bất giác cũng ngâm theo giai điệu khó hiểu mà nàng phát ra.
Con gà xấu số bị bọc trong bùn, sau đó Rết tinh bị nàng bắt ép tạo ra lửa, một hồi ồn ào đi qua, thịt gà được nướng chín thơm phức khiến đứa nhóc nào đó cười không khép được miệng.
“Cái này là Gà Ăn Mày, phụ thân chỉ ta cách làm, rất là ngon! Ta đặc biệt muốn mời thúc cùng ăn đó!” Tiểu Song Linh thao thao bất tuyệt bóc lớp bùn đã được nướng cứng bên ngoài ra, sau đó bẻ một bên đùi gà đưa cho hắn, bản thân mình ngồi gặm cái đùi còn lại, không ngừng cảm thán “Ngon quá~ Ngon quá!!!”
Rết và gà vốn là thiên địch, hắn cắn một miếng nhai nhai, chỉ thấy ghê mồm chứ chẳng thấy hương vị gì, nhưng nhìn nhóc con ăn đến vui vẻ, lòng hắn liền mềm như nước, cùng nàng ăn hết cả con gà.
Tiểu Song Linh sau khi ăn hết miếng cuối cùng, liền mút ngón tay đầy mỡ gà, ngả người gối lên đùi hắn, thỏa mãn xoa xoa cái bụng no tròn, nàng ợ lên một tiếng, lim dim buồn ngủ.
Hắn ngồi yên mặc nàng gối lên chân hắn, khuôn mặt vốn dữ tợn nhìn xuống nàng lại trở nên nhu hòa, bớt được vài phần xấu xí, hắn vuốt ve tóc mai nàng, yêu thích chẳng muốn buông.
Mặt trời dần ngả về chiều, áng chừng đến khi hoàng hôn gần buông xuống, đứa nhóc vô tư nào đó mới hoảng hồn bật dậy!
“Thôi rồi! Phụ thân ta nói hôm nay có giờ học buổi chiều!”
“Ừ?”
Suốt hai canh giờ hắn vẫn ngồi yên như thế, hắn thừa biết phụ thân nàng rất nghiêm khắc, nhưng hắn cố tình không gọi nàng dậy.
“Làm sao bây giờ! Phụ thân mà biết ta lại trốn xuống núi thể nào cũng sẽ quở trách ta! Sau đó mẫu thân cũng sẽ biết, người nhất định sẽ phạt ta!!!” Tiểu Song Linh ôm đầu lo lắng, hình phạt của phụ thân cùng lắm chỉ bắt nàng quỳ ở đại điện, nhưng nếu mẫu thân mà biết thì lại càng thảm hơn! Lão nhân gia người sống đến hơn bảy trăm tuổi, rất biết cách chỉnh người! Hình phạt… thực sự là rất biến thái! Nàng không muốn trở về lại phải ngồi chăn kiến đâu!!!
“Vậy thì nói là đi cùng với ta là được.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, dù sao chỉ cần mẫu thân nàng biết nàng đi với hắn thì sẽ không phạt nàng, mặc dù…
“Không được!!!” Tiểu Song Linh lập tức phản đối “Chẳng phải phụ thân ta đã nói, chỉ cần thúc đi cùng ta một lần liền chặt chân thúc một lần sao!”
Hắn cười rộ lên.
“Không hề gì, dù sao thì lão tử vẫn còn nhiều chân lắm, một hai cái có đáng là bao?”