Màn đêm dài vô tận dường như vẫn tiếp tục kéo dài hơn, Động Rắn sau núi đêm nay sáng rực ánh đuốc, Đại Xà tinh có tên là Tuyên tức tối đi qua đi lại trong động, bộ da đẹp đẽ ả mới kiếm được dưới sự dày vò trong cơn thịnh nộ đã rách toác vài chỗ, để lộ bên dưới là lớp vảy xanh lục sáng bóng.
Từ chiều nay lúc mấy con tiểu yêu ẩn mình trong làng rối rít trốn về ả đã thấy có sự không ổn, bọn chúng thuật lại rằng có một con nhóc thượng tiên vừa mới ghé qua Trang gia thôn đã lập tức giết rất nhiều huynh đệ, nếu không phải bọn chúng nghe tiếng gió phong phanh, biết được sự chẳng lành liền vội vã trốn đi thì chắc giờ này cũng toi mạng rồi.
“Thượng tiên!? Không phải Song Linh Thượng tiên của Thanh Sơn chứ?” Tuyên thất sắc, vết sẹo ở cổ vô thức nóng bừng lên.
“Dạ… chính ả! Con nghe ả tự xưng với đám dân trong Trang gia thôn như vậy!”
Tách trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan, Tuyên bỗng rùng mình nhớ lại, hơn một năm trước, một nhát kiếm kia chỉ thiếu một chút là cắt phăng đầu mình…
Song Linh thượng tiên! Mang dáng vẻ của con nhóc mười bảy mười tám tuổi, là bán tiên từ khi sinh ra, hai lăm tuổi đã đạt thành Thượng tiên, xuất kiếm chém yêu thu kiếm diệt ma. Hơn ba năm nay giới yêu quái hễ nghe đến cái tên này đều khiếp đảm, hận không thể lột da tróc xương uống máu con nhóc đó, thậm chí còn liên hiệp lại hơn ba ngàn tinh binh để tiêu diệt nó ở thác Tử Sơn…
Kết quả…
Tuyên vô thức sờ lên vết sẹo xấu xí sau gáy, cho dù đã đổi bao nhiêu bộ da thì vết sẹo vẫn luôn ở đó, cho dù ả đã làm bao nhiêu tà thuật cũng không thể xóa được dấu ấn khủng khiếp kia đi. Nhớ lại cảnh địa ngục ở thác Tử Sơn, máu của yêu ma đổ xuống biến đen cả con thác suốt ba ngày ba đêm. Khi đó ả cũng gần như mất nửa cái mạng, lóp ngóp bò lên khỏi đống xác chết chất chồng, đập vào mắt là cảnh nữ tử một thân hồng phấn, trong tay nắm thanh kiếm đỏ rực đứng sừng sững giữa núi xác lại không nhiễm lấy một vết bẩn.
Ba ngàn yêu ma… một trận chiến không kẻ nào toàn thây trở về…
Kiềm chế tâm tình kích động xuống, Tuyên gằn giọng hỏi đám tiểu yêu tình hình rõ ràng hơn. Con nhóc đó vậy mà chỉ chém vài con yêu nhỏ, thả lại một đống vàng cho đám thôn dân liền ngự kiếm bay mất!
Hòn đá treo nặng trong lòng Tuyên bỗng chốc rơi xuống. Ha ha! Cái gì thượng tiên? Hóa ra cũng chỉ muốn thị uy với đám phàm nhân một chút! Diệt vài con tiểu yêu đã nghĩ rằng họa đã xong sao? Ả âm thầm nghiến răng, đám thôn dân chết tiệt có gan hợp lực với con nhóc kia giết chết thuộc hạ của ả, vậy cũng nên chuẩn bị nhận hậu quả đi! Ả không thể đụng vào con nhóc kia, nhưng đám thôn dân ngu muội suốt ngày cắm đầu xuống ruộng có thể chống đối lại được ả sao?
Chờ tới trời tối, mật thám dưới chân núi báo về không thấy vị thượng tiên kia trở lại thôn họ Trang, Tuyên lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, lập tức ra lệnh cho một đám tiểu yêu ưu tú nhất xuống núi tấn công Trang gia thôn, báo thù cho những huynh đệ bị giết!
Chưa hết một tuần trà, con tiểu yêu đầu tiên đã trở về báo cáo kết quả. Tuyên dương dương tự đắc nhấp ngụm trà trong lành, không nhanh không chậm cho gọi con yêu kia vào báo tin chiến thắng.
“Thế nào? Huynh đệ mấy người ăn no rồi chứ hả? Đừng có ăn hết, còn phải để d…”
“Đại vương! Không hay rồi! Đám quân chúng ta cử đi… toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch rồi!” Con tiểu yêu quỳ sụp xuống chân Tuyên, lập tức nắm lấy váy ả khóc lóc, cả người nó đều bị nướng cháy khét lẹt, kích động đến mức Tuyên phải đạp nó văng ra xa để khỏi làm bẩn y phục quý giá của mình.
“Nói! Có chuyện gì?”
“T… Toàn bộ huynh đệ đều bị tập kích… Đám thôn dân đó dùng dầu đèn pha hùng hoàng hắt vào người chúng con, sau đó ném cầu vải đốt lửa tới, toàn bộ đều bắt lửa, tử trận ngay tại chỗ! Con may mắn đứng xa nhất nên mới thoát được đó đại vương!”
“Vô lý! Chỉ một đám thôn dân mà cũng có thể giết được các ngươi sao... Song Linh… Có thấy Song Linh thượng tiên ở đó hay không!?”
“Không có… toàn bộ đều là ngươi của Trang gia thôn.”
“Hừ! Chắc chắn là con nhóc kia đã bày kế cho bọn chúng! Đi! Cử thêm gấp đôi quân! Một nửa đứng từ xa thu hút chú ý, một nửa lẻn vào thôn, tập kích bọn chúng từ phía sau! Ta không tin bọn phàm nhân kia có đủ dầu đèn và hùng hoàng để thiêu chết hết quân ta!!!”
“Dạ!!!”
Đêm…
Đám quân thứ ba đã được cử đi, thiệt hại đã hơn hai trăm tiểu yêu lại không thể đụng vào được dù chỉ một ngón tay của đám thôn dân chỉ nhiều hơn trăm hộ.
“Lại thất bại!?”
Nhìn thấy đám tiểu yêu mình cử đi thất thểu thương tích trở về, ả tóm con yêu gần nhất lại gầm lên giận dữ, cái lưỡi chẻ đỏ lòm thập thò trong miệng khiến con yêu tái mét mặt mày.
“Vài đứa phàm nhân tay không mắt toét mà còn đánh không lại! Một đám vô dụng chúng bây sống làm gì cho chật đất!?” Con ngươi đỏ vạch gần như lồi ra, chớp mắt con tiểu yêu trong tay ả đã trở thành một đống tanh tưởi, không kịp kêu tiếng nào đã trở thành tro bụi..
“Đ… đại vương tha mạng! Đại vương tha mạng!!!”
Đám tiểu yêu còn lại kinh hãi khóc thét lên, quỳ sụp xuống dập đầu rối rít.
“Đại vương! Chúng con thực sự không thể động vào bọn chúng! Cả thôn chúng nó, đến cái lỗ chó cũng rải đầy hùng hoàng, xung quanh đều đốt lửa phừng phừng, bọn con hoàn toàn không thể đột nhập vào được!” Một con rắn lục gào lên.
“Phải đó đại vương! Lửa của bọn chúng rất kì dị, bắn vào da chúng con liền cháy đến tận xương, có rất nhiều huynh đệ thiệt mạng rồi đó đại vương!” Một con rắn ráo khác cũng khóc lóc rối rít, đồng thời khoe ra vết bỏng trên người nó, lớp da xung quanh đều cháy đen sì, thịt bên trong lại chỗ đỏ chỗ xám, ở giữa còn thấy màu trắng của xương, kinh tởm đến độ mấy con yêu khác nhìn thấy cũng đều tái mặt quay đi.
“Hừ!”
Tuyên nén cơn giận xuống, bình tĩnh suy nghĩ kĩ hơn, dường như ả đã bỏ qua chi tiết nào đó rất quan trọng. Nếu chỉ là lửa cùng hùng hoàng, tuyệt đối không thể khiến cho đám tiểu yêu thiệt hại nhiều đến như vậy được. Chúng nó đều là yêu tinh tu hơn trăm năm, cớ gì chỉ một đám lửa lại có thể dễ dàng bị thiêu chết? Nếu không có tam muội chân hỏa… Tam muội chân hỏa…
Tuyên bất giác rùng mình, cả người lạnh toát như bị ném vào hầm băng. Tam muội chân hỏa đâu phải là thứ phàm nhân có thể tạo ra…
Nói vậy…
“Chào.”
Y phục hồng phấn gọn gàng không rườm rà, ba ngàn tóc mây cột lỏng bằng dải lụa dài, Xích kiếm nắm trong tay đỏ rực, nữ tử đó thoải mái ngồi vắt chân bên cạnh giá treo đuốc đối diện với Tuyên, ánh mắt bình thản nhìn xuống ả…
… như nhìn một xác chết.
“S… Song Linh thượng tiên, chẳng phải ngươi đã rời khỏi...” Tuyên kinh hãi lùi lại ba bước, người kia chỉ thoải mái ngồi một chỗ lại khiến cho ả rét lạnh đến tận xương.
“Ồ? Hành tung của bản tiên lại có thể dễ dàng bị nắm bắt vậy à?”
“…” Chính là cái này! Ả trăm tính vạn tính, lại không ngờ con nhóc thượng tiên đi rồi lại còn quay trở lại! Khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt không ngừng dán chặt vào lưỡi kiếm đỏ thẫm đã uống không biết bao nhiêu máu yêu ma kia, ả cố gắng nặn ra bản mặt niềm nở cứng ngắc. “Lâu… lâu rồi không gặp ngài.”
“Bản tiên không nhớ đã từng gặp ngươi.”
“Thác Tử Sơn, ba ngày ba đêm…” Nghĩ tới liền không tự chủ được run rẩy.
“Ồ? Vậy ra khi đó ta đếm sót.” Chân mày lá liễu khẽ nhướn lên, chủ nhân của nó lại chẳng lấy việc giao chiến với ba ngàn yêu quái là cái gì ghê gớm lắm.
“Ngươi đừng khinh ngươi quá đáng! Đừng tưởng Yêu tộc chúng ta vẫn sẽ để mặc cho ngươi bắt nạt!” Nghe được giọng điệu kia, Tuyên bỗng giận dữ, ả bị cơn ác mộng đó hành hạ bao lâu, vậy mà từ trong miệng người kia mình chỉ là một con số đếm sai không hơn không kém.
“Ta vốn rất thích Yêu tộc.” Trong giọng nói mang theo mất mát, Song Linh cười nhẹ, “Chỉ là, sẽ không hay chút nào nếu danh tiếng Yêu tộc vì những yêu ma hại người như các ngươi mà bị ô uế.”
“Hừ! Yêu quái nào chẳng hại người!? Ngươi chẳng qua muốn lấy cớ để tàn sát chúng ta!” Tuyên cắn răng, dù sao cũng chết, ả quyết không để cho con nhóc thượng tiên trước mặt này được thoải mái!
“Sao cũng được.”
Chỉ trong chớp mắt, vết chém dở trên cổ Tuyên đã được hoàn thành nốt phần còn lại. Không kịp trở mình, không kịp nhận ra, cái đầu xinh đẹp chưa kịp chạm đất đã bùng cháy, ngọn lửa đen hắt lên con ngươi đủ màu của tất cả đám tiểu yêu còn lại.
“Nên nhớ, hại người sẽ có ngày hại thân.”
Thân ảnh hồng phấn đứng bên cạnh cái xác đổ gục của Tuyên, lời nói phát ra lại như đến từ địa ngục, khí thế khủng khiếp toát ra từ bóng dáng nhỏ bé khiến cho đám tiểu yêu nhũn người, hoàn toàn không thể động đậy.
“Còn tiếp tục muốn làm ác yêu, vậy cứ chờ ngày lưỡi kiếm này cắt cái đầu của tụi bây xuống!”
Nói rồi nàng liền vung tay, Xích kiếm vững vàng bay tới cắm sâu xuống mặt đất trước mặt đám tiểu yêu khiến thần hồn của bọn chúng bay mất một nửa.
Đám tiểu yêu kinh hãi bỏ chạy, Thượng tiên nói như vậy chính là tha cho bọn chúng một mạng, tất cả đều quắp đuôi, thề một trăm lần không bao giờ dám hại người nữa! Động Rắn náo nhiệt một thời chốc lát chỉ còn lại một mình Song Linh đứng thẳng. Thân xác của Tuyên giật giật theo bản năng, nháy mắt biến thành thân rắn dài hơn một trượng màu xanh lục, nàng búng tay, ngọn lửa đen rơi xuống nháy mắt đã thiêu xác Tuyên thành tro bụi.
“Không còn việc gì ở đây nữa rồi.”
Mệt mỏi rút dải lụa trên tóc xuống, suối tóc đen tuyền xỏa tung chấm đất, rủ ở bên vai khiến cho khí thế ban nãy dịu xuống, nàng đưa tay vào ngực áo lấy ra cây trâm gỗ đào, bất giác ánh mắt bình thản lại trở nên êm dịu. Vấn lại tóc xong, nàng đưa tay vẫy nhẹ, Xích kiếm cắm trên đất lập tức bay tới, chuôi kiếm vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Tra kiếm vào vỏ bên hông, nàng định cất bước đi lại bỗng cảm giác được có gì đó…
…
“Cô nương… nàng cũng bị bắt vào đây sao?”
Nam nhân đó bị nhốt trong cũi sắt dưới tầng sâu nhất của Động Rắn, cả người tiều tụy gần như chỉ còn da bọc xương, y phục bẩn thỉu cùng tóc tai rũ rượi lại không thể che hết được vẻ đẹp của hắn…
“Vạn Hoa Lâu?”
“Phải đó!”
“Nơi ngươi muốn tới là chỗ này?”
“Đúng vậy!”
Rết tinh khó hiểu nhìn tấm biển ‘Vạn Hoa Lâu’ treo trên cao, kiến trúc quả thật rất đẹp, lầu gác hai tầng, mái nhà cong vút, cửa sổ chạm trổ tinh xảo, nhưng sao lại im ắng vậy nè? Hiện tại đã là quá trưa, các hàng quán tửu lâu đều bận rộn tiếp khách, vậy mà nơi này lại im lìm đóng cửa. Hắn quay qua hỏi người bên cạnh một lần nữa, “Ngươi xác định muốn vào trong này?”
“Chính xác!” Song Linh mím môi, gật đầu thật mạnh, hai mắt long lanh tóe lửa.
“Cái chỗ này cũng đâu có đồ ăn?” Hắn hít mũi, mùi gì đó rất nồng từ bên trong đưa ra khiến cánh mũi hắn giật giật. “Chưa kể còn không có mở cửa, lại còn không sạch sẽ, ngươi muốn vào làm gì?”
Khóe miệng của Song Linh càng trễ xuống hơn, con người… à, con rết này! Chẳng lẽ trong đầu hắn, nàng là đồ ham ăn chỉ biết đi tìm đồ ăn sao!? Còn chưa kể nàng vừa ăn tới bốn đĩa bánh trôi, còn có thể ăn được cái gì nữa? Cái gì nữa!?
“Rết thúc thúc, thúc không biết chỗ này để làm gì sao? Chẳng lẽ thúc chưa từng tới những nơi như vậy?”
“Có thấy qua, nhưng chưa vào xem thử.” Hắn là yêu tinh, thâm nhập vào chỗ phàm nhân làm gì? Thi thoảng hắn xuống núi cũng chỉ để đi mua đồ ngọt, còn chưa kể chỗ này tục khí rất nồng, hắn không thích.
“Vậy… Ta càng muốn tới nơi này xác nhận một chút.”
“Ồ? Xác nhận cái gì?”
“Thúc cứ đi theo ta đã.” Nói rồi, nàng rất không phúc hậu giơ chân lên, vận toàn nội lực đá vào mông người bên cạnh khiến hắn bay tới cánh cửa đóng chặt, cửa gỗ lớn gãy làm đôi, còn người kia thì đập mặt xuống sàn nhà bên trong.
“Ngươi làm cái mẹ gì!!!” Rết tinh ôm cái cằm bị đụng đau điếng ngồi dậy, tức giận chỉ vào Song Linh, mông hắn bị đạp một cú nóng rát. Nhóc con này! Muốn đẩy hắn vào thì đẩy, cớ gì còn vận cả nội lực để đá hắn hả!?
“Úi! Ta định nhẹ tay một chút… Lỡ tay lỡ t… lỡ chân thôi, haha…” Nàng thề là nàng tính đá vào lưng hắn, nhưng ai bảo hắn cao quá như vậy? Chân nàng với không có tới mà…
Có mẹ hắn mới tin nàng ‘lỡ chân’, hắn nhổ một tiếng, “Ngươi lại muốn làm cái trò gì?”
“Đương nhiên là để gọi chủ nhà ra.” Song Linh híp mắt, “Phiền bà chủ sắp xếp cho ‘đại thúc’ của ta một nhã gian.” Nàng hướng tới lão nương béo mập vẫn còn đang lắp bắp trốn sau đám gia nhân bao vây xung quanh mình yêu cầu, tiện tay rút một nén vàng trong người ra đáp cho mụ, khi nhắc tới hai từ ‘đại thúc’ còn cố tình nghiến răng nhấn mạnh.
“A… a… được! Kh.. Khách quan xin chờ một chút!”
Lão nương béo mập không hổ là bà chủ chuyên nghiệp lâu năm, chỉ kinh hách một cái liền trấn định đi sai sử hạ nhân việc cần làm. Liếc mắt tới gã to con đang lồm cồm bò từ dưới đất lên, lại tới vị thiếu niên hào hoa nhìn thế nào cũng là nữ phẫn nam trang, mụ suy nghĩ lại suy nghĩ, cuối cùng bỏ qua. Ai có tiền người đó là đại gia, quản gì hắn phá cửa lớn hay chui lỗ chó mà vào?
“Rết thúc thúc, chúng ta cũng đi thôi.” Song Linh vui vẻ kéo tay Rết tinh còn đang ngơ ngác đi theo tiểu nhị, nhanh nhẹn tiến vào một căn phòng trên lầu hai.
Mùi xông hương rất nồng, thoang thoảng còn có chút hương kì dị, hắn từ trước đến nay rất nhạy cảm với mùi hương và dược liệu, chỉ hít một cái liền phát hiện trong thứ hương kia có đồ lạ. Nhìn xuống Song Linh, hai má nàng chợt đỏ bừng, đôi đồng tử không ngừng dao động, hắn liền biết không ổn.
Song Linh từ khi bước vào đã thấy là lạ, cả người khô nóng không yên, chốc chốc lại nhìn sang Rết tinh đang ngày càng cau có. Chợt hắn hầm hầm đến bên lò hương trong phòng, chẳng nói tiếng nào liền ném luôn cả lư hương về phía cửa sổ, cánh cửa hoa lệ bị va chạm đến bung luôn cả bản lề.
“Ặc…” Song Linh trợn trừng mắt. Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn dưới phố, còn có cả tiếng chửi mắng của kẻ xui xẻo bị vật rơi trúng đầu. Nhưng cơn khô nóng theo đó cũng bay biến sạch.
“Thật phiền.” Rết tinh quẹt mũi, ngầm vận chân khí một vòng, kình lực phát ra lập tức đánh bay hoàn toàn mùi hương còn vương lại trong không khí.
Bà chủ đứng ngoài cửa nhìn vào, khóe miệng giật giật. Đại gia cái tiểu muội! Từ sáng tới giờ đã phá hết bốn cánh cửa của bà!
“Aiyo… Khách quan, người xem, bổn quán làm ăn thực sự khó khăn, ngài tới đây chưa có thưởng thức được gì, lại… ”
“Thôi thôi, không có gì, lão nương đừng nóng, chúng ta sẽ bồi thường đầy đủ mà.” Song Linh nhanh nhẹn tiến lên bắt lấy tay bà chủ, còn quay lại cười hề hề với Rết tinh một cái, sau đó kéo mụ ra ngoài.
“Vậy, tiểu khách quan đây muốn ‘lão nương’ này làm gì?” Hiển nhiên vị này rất lấy làm không vui khi bị gọi là ‘lão’.
Đảm bảo đã đi cách xa được nhã gian kia, Song Linh liền lén lén lút lút thì thầm vào tai bà chủ. Được một lúc, ánh mắt của mụ liền lóe lên, cười khúc khích gật đầu lia lịa, sau đó cười cười giao phó hạ nhân đi chuẩn bị.
Rết tinh ở bên này ngồi không, đến một ngụm trà cũng không có, cái nơi đầy tục khí này khiến hắn thật chán ghét, chẳng hiểu nhóc con muốn làm cái trò gì.
“Khách quan, thật ngại quá, để ngài đợi lâu, chỗ chúng tôi thường mở về đêm cho nên vừa nãy có chút luống cuống, mong khách quan thông cảm.” Tiểu nhị nhanh nhảu bước vào với cái khay lớn, bên trên bày đầy các loại điểm tâm ngọt, theo sau hắn còn có một đám bê theo khay lớn khay nhỏ.
“…”
Rết tinh hừ mũi, để mặc đám người bận bận rộn rộn, chẳng mấy chốc trên bàn đã xếp đầy đồ ăn, toàn là các loại bánh trái tinh tế cầu kì.
Đám tiểu nhị rất nhanh lui ra, sau đó căn phòng lại trở lại im ắng, chỉ có tiếng vọng từ bên ngoài cửa sổ truyền vào. Hắn ngồi chờ một hồi lâu nhóc con cũng không có quay lại, mặc dù bên ngoài vẫn ăn bánh thản nhiên, nhưng bên trong lại như có cái gì cào cấu khiến đồ ngọt trong miệng hắn nếm cũng chẳng có tư vị. Được một lúc nữa, căn phòng yên tĩnh liền có thêm một đống người.
“Quan gia, ma ma kêu chúng muội tới hầu hạ ngài~”
“Hở…?”
Ở phòng bên cạnh, Song Linh cẩn thận giấu khí tức của mình lại, từ sau lỗ thông đặc biệt trên tường nhòm sang bên kia.
Bầy oanh yến trong phòng quả thật rất đa dạng, thậm chí còn ở một tầng cao khác, nữ tử kiều diễm so với Nhan Linh đại sư tỷ còn kiều diễm hơn một phần, nữ tử thanh cao ngồi một bên gảy đàn so với Trúc Linh sư tỷ quả thực không chỉ hơn một hạng, mà nữ tử phóng khoáng tươi vui bày trò kia hoàn toàn ăn đứt Phi Linh tỷ tỷ, ngay cả tiểu cô nương nho nhỏ bẽn lẽn nép mình một góc cũng khiến người khác linh động hơn Vân Linh tỷ tỷ mấy lần.
“Tiểu cô nương thấy sao? Vạn Hoa Lâu của lão nương là đệ nhất thanh lâu ở đây, khách quan muốn bất kì loại nữ tử nào chúng ta cũng có thể sẵn sàng phục vụ. Từ kiều diễm ướt át tới thanh cao thoát tục, thậm chí ngây thơ thuần khiết đến cao ngạo phúc hắn, còn có…”
Tú bà một bên dương dương tự đắc, Song Linh bên này sợ bị phòng bên kia phát hiện, ngay lập tức điểm vào huyệt ngủ của mụ, khiến mụ ngã lăn quay ra như con heo chết.
Nàng lại cắn môi, kéo hắn tới thanh lâu quả thực là một chủ ý tồi, lỡ như hắn vừa ý ai thì chẳng khác nào nàng lấy đá tự đập chân mình, tuy nhiên có một thứ nàng muốn biết, cho nên bắt buộc phải thử…
Dằn cơn chua ngoét ở cổ họng xuống, nàng kiên nhẫn nhòm qua lỗ thông, chỉ thấy hắn ngồi một mình sừng sững giữa bầy oanh yến, mặc cho các nàng sờ hắn kéo hắn, thậm chí ngả ngớn dụ dỗ hắn, hắn vẫn chẳng thèm để ý mà ngồi ăn bánh, đến mắt cũng không thèm nhấc.
Những nữ tử thanh lâu này dù sao cũng đều là các chiêu bài hạng nhất, từng tiếp qua đủ loại khách nhân, các nàng cũng chẳng thèm để ý bộ dạng hắn có bao nhiêu đáng sợ. Nghe ma ma rỉ tai người này là một núi vàng, hơn nữa còn có chủ nhân đằng sau sẽ trọng thưởng cho ai quyến rũ được hắn, các nàng liền hừng hực khí thế trổ hết tài nghệ.
Ví như Mẫu Đơn cô nương nổi tiếng với thân hình kiều diễm đã trễ cái yếm tới một nửa, bầu ngực trắng nõn cứ như vậy đưa qua đưa lại, vô tình cố ý cọ trên người hắn. Nam nhân nào có thể chịu được kích thích như vậy?
Hay là Lạc Thủy cô nương tài mạo xuất chúng, ung dung ngồi một bên đánh lên khúc đàn du dương say lòng người, nếu là bậc phong nhã bình thường nghe thấy, chắc chắn sẽ khơi gợi bản tính muốn chinh phục của nam nhân.
Còn như Ngọc Đình tiểu cô nương chẳng hạn, dù mới chỉ mười lăm tuổi nhưng cũng là một trong tứ đại chiêu bài, nàng chỉ bẽn lẽn ngồi một góc, đôi làn thu thủy trong vắt hướng đến hắn như cầu xin chú ý, người bình thường chắc chắn sẽ chết chìm trong đó, nếu không thể hảo hảo yêu thương chiều chuộng nàng, vậy thì thật không xứng làm nam nhân!
Còn chưa kể đến hơn mười người khác cũng đang ra sức cố gắng dụ dỗ hắn.
Aiz…
Chỉ là, cái vị này… có phải là nam nhân không vậy!?
Tại sao bao nhiêu thủ đoạn các nàng đều đã giở ra cả rồi, nhưng hắn như cũ vẫn âm trầm ăn bánh không thèm để ý? Chẳng lẽ mấy món bánh ngọt đó còn ‘ngon’ hơn cả các nàng sao!?
Song Linh chứng kiến từ đầu tới cuối, cũng quên luôn phải khép miệng lại.
Này… này thật quá… Bối rối!
“Xem đủ chưa?”
Từ bao giờ, cái người đáng lẽ đang ngồi giữa những oanh oanh yến yến đã xuất hiện đằng sau, rõ ràng nàng che giấu rất kĩ, vậy mà hắn lại dễ dàng phát hiện!!!
“Ặc.. Rết thúc thúc…”
“Thật chẳng hiểu ngươi thấy trò này có gì vui nữa.” Hắn rất không vui nheo mắt, ngồi giữa đám đó quả thật là muốn hắn chết ngạt.
“Thúc không thấy rất kích thích sao?”
“Không thấy, trở về thôi, lão tử muốn tắm rửa.”
“…”
“…”
…
Tú bà tỉnh dậy vào lúc chập tối, bởi vì muốn che mắt người làm, nên coi như vị tiểu khách nhân đặc biệt xinh đẹp hôm nay tới ‘tìm’ mụ, cả hai cùng đi vào một phòng đã hơn hai canh giờ còn chưa chịu ra, khiến cho hạ nhân trên dưới che mồm cười khúc khích. Chỉ tú bà biết, mình là bị chết rét trên sàn nhà suốt hai canh giờ!
Nghĩ tới hai vị khách đặc biệt lúc trưa, mụ vội lồm cồm bò dậy đi tìm hạ nhân, chỉ có điều bọn họ đều nói hai vị đó tựa như không khí, rời đi lúc nào bản thân bọn họ cũng không phát hiện ra, ngay cả những cô nương lúc đó cũng ngơ ngác.
Tú bà cắn răng hỏi tiếp, họ rốt cuộc có trả tiền hay không? Hạ nhân liền chột dạ lắc đầu, hai người kia rời đi lúc nào bọn họ còn không biết, làm sao biết họ để mà đòi tiền?
Tú bà chỉ muốn chửi to. Con mẹ nó! Cửa lớn của bà! Cửa sổ của bà! Lư hương của bà! Lại còn một bàn đầy điểm tâm giá trị không nhỏ nữa!
“Hai kẻ trứng thối khốn kiếp kia cứ chờ đó cho lão nương!!!!”
“Hắt xì…”
Song Linh khịt mũi, liền phát hiện con kiến đã bị nàng hắt hơi đánh bay mất. Gào khóc gào khóc! Nàng đã chăn nó hơn hai canh giờ rồi, hiện tại bay mất, vậy là nàng phải kiếm một con khác chăn lại từ đầu!
Nàng tức tối cầm cái que chọc chọc cái vòng cấm chế do mẫu thân bày ra, lão nhân gia chỉnh người thực sự tàn nhẫn! Bắt nàng chăn kiến trong vòng tròn nhỏ không được để cho nó thoát ra ngoài, lại còn bắt nàng vừa quỳ vừa chép phạt! Một tay thoăn thoắt đưa bút trên tờ giấy treo lơ lửng, tay kia cầm gậy nhỏ chăn kiến, quả thực không còn gì khổ hơn!
Tất cả cũng là vì phụ thân phát hiện trên người nàng tục khí nồng nặc, tra xét ra liền phát hiện nàng cả gan dám tới thanh lâu! Vậy là hay rồi, mẫu thân nhàn nhạt phun ra bốn chữ “Chăn kiến chép phạt”, còn phụ thân hầm hầm vác kiếm đi chặt chân Rết thúc thúc…
Nàng ảo não… Rết thúc thúc hình như giận mình… mà phụ thân cũng tức giận không nhẹ, không biết lần này sẽ chặt của hắn mấy cái chân.
Kể ra cũng kì…
Rết thúc thúc đạo hạnh hơn ngàn năm, cho dù có đánh tay đôi với mẫu thân là thượng tiên hơn sáu trăm tuổi cũng ngang tài ngang sức.
Nhưng phụ thân tới nay vẫn là bán tiên tu vi chỉ hơn trăm năm, vậy mà lần nào Rết thúc thúc cũng thất thủ để người chặt chân…
Thật kì lạ…