Đưa Song Linh trở về phủ Quốc sư, an bài với hạ nhân xong đâu đấy, Hi Linh liền gấp rút vào cung, hai người gần như chẳng tâm sự được gì nhiều.
Tiếp tục mấy ngày, từ trong cung báo về nói quốc sự bộn bề, quốc sư phải trai giới cầu phúc cho bá tánh, vậy nên Hi Linh cũng chẳng hề trở về phủ.
Song Linh hàng ngày đi dạo phố, dạo phố rồi lại trở về, buồn chán sẽ luyện võ công, ngắm danh kiếm Hi Linh sưu tầm trong thư phòng. Thi thoảng Trương Sinh sẽ đến bái phỏng bồi nàng đi dạo, nhưng chung qui nhàm chán vẫn là nhàm chán.
Ngây ngốc thêm một tháng, nàng cuối cùng mới chạm mặt Hi Linh.
Buổi đêm trời đổ mưa nhẹ, Hi Linh vội vã trở về từ hoàng cung, y phục ẩm ướt cũng chẳng buồn thay, sắp xếp ít đồ đạc đem theo liền vội vã đi luôn, động tác nhanh nhẹn đến mức chân không chạm đất, gia nhân trong phủ hoàn toàn không phát hiện chủ nhân đã về, đèn cũng chẳng hề thắp lên.
“Bận rộn đến mức không bồi tỷ tỷ được một ly trà sao?”
Bóng dáng thẳng tắp của Hi Linh khựng lại trong đại sảnh tối om, mưa nhỏ bỗng trở nên nặng hạt, một ánh chớp xé trời nháy lên, chiếu đến gấu váy ẩn khuất trong góc tối. Bàn tay trong bóng tối khẽ phất lên, toàn bộ đèn lồng vụt sáng, chiếu rõ đại sảnh đơn giản cùng hai bóng người.
“Tỷ tỷ, sao tỷ ngồi đây mà không thắp đèn lên vậy?” Hi Linh cứng ngắc quay đầu, quả nhiên đại tỷ nhà hắn đang thư thái ngồi trên ghế chủ vị thưởng trà. Tỷ tỷ giấu hết khí tức ẩn mình… là chờ hắn về sao. Dự cảm không ổn dấy lên, hắn nuốt nước miếng, khan giọng nói: “Chính vụ bận rộn, đệ đi trước!”
“Đứng lại.”
Chân mày khẽ nhướn, Song Linh đổi tư thế ngồi thẳng lưng, cả người phát ra khí thế nặng nề khiến Hi Linh lập tức dừng bước chân, mũi giày đã bước ra ngoài hiên bất động, bị mưa xối ướt cũng không thể tiến thêm…
“….”
Hi Linh ảo não, muốn động cũng chẳng động nổi, cả người bị Định Thân Chú trói cứng ngắc như thể một bức tượng, trên trán rịn một tầng mồ hôi lạnh, hắn biết lần này có muốn trốn cũng không thoát rồi.
“Tỷ tỷ, có gì từ từ nói được không?”
“Được.” Song Linh vẫy tay giải Định Thân Chú, lại ngả người dựa trên thành ghế, đánh mắt đến ghế trống bên cạnh rồi lại tiếp tục thưởng trà.
Hi Linh rũ vai, đành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ, tự mình rót một ly trà, nhận thấy trà trong ấm đã lạnh ngắt, hắn hơi vận lực, chỉ một chốc nước trà rót ra đã bốc khói nghi ngút.
“Tỷ tỷ đến lâu như vậy mà đệ lại để tỷ một mình trong phủ không chăm sóc chu đáo, là lỗi của đệ. Vậy hôm nay để đệ bồi tỷ coi như tạ lỗi đi.” Nói rồi liền tự giác rót đầy ly trà trong tay tỷ tỷ.
“Ta không ngại ở một mình, chỉ là, trong lòng còn chút thắc mắc, cho nên muốn tìm đệ tâm sự mà thôi.”
“Được được, vậy hôm nay đệ sẽ làm tri kỷ cho tỷ tỷ bầu bạn.” Điệu cười của Hi Linh cứng ngắc, nhưng hắn mau chóng giấu đi bối rối nơi đáy mắt, liền thư thái chống tay lên bàn gỗ, bốc một nắm hạch đào bóc vỏ ăn.
“Ba năm qua đệ sống thế nào? Quan hệ của đệ với Trương gia có vẻ không tầm thường.”
“Cũng khá tốt. Trước đó Bạch Thử tỷ t… Khụ! Trương phu nhân đã chuyển lời cho người của Trương phủ chiếu cố đệ. Đệ ở Trương phủ một thời gian, sau đó bởi vì thân phận không tiện, cho nên mới chuyển ra ngoài.” Hi Linh không dám trả lời qua loa, cũng không dám nói tỉ mỉ, chỉ đành lựa lời không nhiều không ít.
“Trở thành quốc sư, có liên quan đến hoàng hậu hay không?”
“… Làm gì có khả năng chứ?” Hi Linh bật cười, ánh mắt lại dời đi, không nhanh không chậm bỏ một hạt hạch đào vào mồm nhai.
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ, tỷ không biết đâu. Thiên hạ đồn nàng ta là ‘Xú hậu’, thực chất dung mạo nàng ta không thể chỉ dùng ‘xấu xí’ để hình dung được! Ngay cả con nít nhìn thấy nàng ta còn khóc thét, tâm địa lại độc ác như rắn rết vậy, tỷ còn chưa có thấy cách nàng ta hành hạ người khác, so với lăng trì tùng xẻo chỉ có sung sướng hơn.”
“Nhưng đệ vẫn yêu nàng không phải sao?” Song Linh bỏ qua nét mặt đông lạnh của đệ đệ, từ tốn xoay ly trà xanh mát trong tay, khóe môi nhếch lên châm biếm. “Yêu mà không thể nói, cảm giác không thoải mái chút nào.”
“… Tỷ. Lời này không thể nói bừa. Nếu có ai đó nghe thấy…”
“Thì sao? Đệ lại sợ tội khi quân của một hoàng đế nho nhỏ à? Hay là… Phạm tội khi quân rồi, không thể làm quốc sư nữa, vậy thì cũng không còn cách nào thấy được ‘Hoàng hậu nương nương’?”
“Đệ làm gì c…”
Lời chưa kịp nói hết, bàn tay lành lạnh của Song Linh đã chạm tới da mặt nóng bừng của hắn. Hi Linh quẫn bách, né khỏi tay tỷ tỷ, quay về phía màn mưa nhìn xa xăm, thi thoảng một ánh chớp lóe lên, cũng không chiếu đến được đáy con ngươi màu xám của hắn.
“Đứa nhỏ đáng thương...” Không biết từ lúc nào, trước mắt hắn đã là vạt áo hồng của tỷ tỷ, hắn chưa kịp phòng bị, Song Linh đã giang tay ôm lấy hắn, để cho mặt hắn dựa vào ngực mình. “Chẳng phải trước đây tỷ tỷ đã dặn ngươi đừng vướng vào chữ ‘tình’ này, yêu một người không yêu mình… rất đau.”
“Tỷ tỷ…”
Mặc dù Song Linh lớn tuổi hơn Hi Linh, nhưng bề ngoài Hi Linh là chàng trai gần hai mươi, trong khi Song Linh chỉ như mười bảy tuổi, thân hình Song Linh lại nhỏ nhắn, khác với cơ thể cường tráng của Hi Linh, để cho Song Linh ôm khiến cho Hi Linh có chút không thoải mái, nhưng không hiểu sao hắn vẫn để mặc cho tỷ tỷ ôm mình thật chặt. Ôm chặt đến mức hắn cảm nhận được tỷ tỷ không phải đang an ủi mình, lại giống như nàng đang phát tiết nhiều hơn.
“Tỷ tỷ… tỷ cũng thực sự yêu Rết tinh sao?”
Thân thể Song Linh bỗng chốc cứng đờ, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục lại, nàng buông Hinh Linh ra, thái độ như thể không có gì, lại tiếp tục ngồi xuống thưởng trà.
Không khí im lặng dần kết băng, Song Linh rơi vào trầm tư, Hi Linh cũng không tiện mở miệng, bàn tay vô thức lướt qua túi thơm đeo bên hông, hắn liếc nhìn tỷ tỷ trầm mặc, bản thân cũng trầm mặc theo.
“Giống như đệ đối với hoàng hậu mà thôi, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước. Là do tỷ tự mình đa tình.” Không rõ qua bao lâu, Song Linh không còn che giấu ảm đảm nơi đáy mắt nữa, khóe miệng cong lên tự giễu. “Người trong lòng Rết thúc thúc… không phải tỷ.”
Hi Linh nghe ra được nỗi cay đắng trong lời Song Linh, trong đầu liền hiện ra tình cảnh đêm đó, chín chín tám mốt đạo thiên lôi, lửa cháy đỏ một vùng trời, bóng người cho dù cụt hết tay vẫn đứng thẳng lên nhận lấy từng ngọn lôi hoa nướng cháy da thịt… Hắn cắn răng ngăn lại bản thân thốt lên “Không phải!”, cuối cùng vẫn là dồn lực bóp nát vỏ hạch đào, che giấu khổ sở xuống tận đáy lòng.
Trầm mặc một lần nữa bao phủ, chỉ còn lại tiếng mưa ngày càng xối xả ngoài kia, sấm chớp gầm gè như xa như gần, cả đại sảnh sáng trưng ánh nến lại ảm đạm lạnh lẽo.
“Tiểu đệ của ta, cuối cùng thì đệ đang giấu ta chuyện gì?”
Song Linh lại một lần nữa phá tan bầu không khí, Hi Linh nhìn lên, lập tức cảm nhận được cơn rét lạnh đến tận xương. Hắn theo phản xạ nắm chặt lấy túi thơm bên hông, nhưng khi nhìn xuống, túi thơm của hắn từ bao giờ đã đổi thành một cái khác.
Mà cái của hắn… lại nằm trong tay tỷ tỷ…
“Khi nói chuyện với ta đệ luôn vô thức nắm chặt thứ này. Có gì sao?” Song Linh cầm chiếc túi thơm màu tím giơ lên trước mặt, đường may thô sơ vụng về, là cái nàng đã làm cho hắn trước đây, bên trên ám đầy mùi hương khói, hoàn toàn chỉ là một cái túi thơm bình thường.
“Không có.”
Hi Linh kiềm chế kích động, cười khan quay đi hướng khác nhưng lại không tự chủ liếc nhìn chiếc túi.
“Từ nhỏ chúng ta vẫn luôn biết thiên tư của đệ vượt xa ta rất nhiều. Sách ta đọc ba ngày đệ chỉ cần một ngày, võ công ta học ba năm đệ chỉ cần nửa năm đã lĩnh hội được.”
“Ha ha… lúc đó đệ vẫn luôn không muốn thua tỷ tỷ, suốt ngày chỉ bám riết lất tỷ bắt tỷ dạy đệ.
“Phải, thật sự là phiền phức chết đi được.” Song Linh bật cười, “Nhưng cũng không thể phủ nhận đệ luôn nghiêm túc tu hành, không giống như ta cả ngày ham chơi, tu vi của đệ lúc sáu tuổi đã đuổi kịp ta mười lăm tuổi... Thậm chí bây giờ, đáng lẽ đã vượt cả tỷ tỷ này…”
“… Tỷ tỷ cứ đùa.”
“Có sao?”
Hi Linh vừa muốn cười đáp một tiếng “Phải”, một chưởng cực đại bỗng bất ngờ đánh tới khiến đồng tử hắn co lại, cả người bị đánh văng ra sau, đụng vào bức tường vẫn không dừng lại, ngã nhào ra ngoài màn mưa lạnh ngắt.
Hi Linh chật vật ngồi dậy từ nền đất lạnh lẽo, cả người ướt đẫm cùng với bụi tường bết vào nhau khiến hắn trông thực sự thảm hại, hắn lau vệt máu trên khóe miệng, ánh mắt ảm đạm nhìn bóng hình tỷ tỷ đứng thẳng tắp trong thư phòng sáng choang cách mình mười trượng.
Hắn loạng choạng đứng lên, phất tay xua đám thị vệ vừa lao tới đi, cà nhắc quay trở lại chỗ tỷ tỷ.
“Tu vi của tỷ tỷ tăng tiến thật nhanh, hóa ra lần trước giao đấu tỷ vẫn nhường đệ ba phần.” Hi Linh phủi bụi trên áo, lắc lắc giũ nước trên đầu, vận lực một chút liền hong khô y phục ướt sũng. Lại như không có chuyện gì, tập tễnh bước đến bên bàn trà rót trà uống.
“Là tu vi của ta tăng, hay là của đệ giảm xuống?”
Chén trà đến miệng thoáng ngập ngừng, hắn nói nhanh, “Tỷ nói gì vậy chứ?”, sau đó dứt khoát đổ vào miệng. “Mấy năm qua đệ tu hành rất chăm chỉ, nhưng dù sao đệ vẫn là bán tiên, làm sao có thể bằng tỷ tỷ là Thượng tiên được?”
“Lúc giao đấu với ngươi ta đã luôn thấy lạ, ngươi thậm chí không dùng nội lực gia cố vũ khí, kiếm của ngươi không hề có một chút hộ khí nào, cho nên chưa đầy trăm chiêu đã vỡ nát.”
“…”
“Kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, công lực chỉ còn chưa đầy ba phần, phản xạ đình trệ, thân thể giống như vừa mới hồi phục lại gần đây. Đó là tu hành chăm chỉ ngươi nói sao!?” Giọng nói mang theo phẫn nộ, Song Linh tức giận vung tay đánh vỡ ly trà trong tay Hi Linh, mảnh vỡ cắt vào da khiến máu chảy xuống từ bàn tay hắn rơi xuống tách tách.
Hi Linh im lặng không nói, Song Linh cũng kiềm chế tâm tình, dịu giọng hơn.
“Vừa nãy khi ôm đệ ta đã thăm dò kinh mạch trong người đệ. Hỗn loạn, đình trệ, yếu ớt. Mặc dù thời gian gần đây đệ hồi phục khá tốt, nhưng với tốc độ đó mà thương thế vẫn nghiêm trọng thế này, chắc chắn lúc bị thương còn khủng khiếp hơn nhiều.”
“Tỷ… quả thật không thể qua được mắt tỷ…” Hi Linh gượng cười.
“Vậy, thương thế của đệ… có liên quan đến sự kiện kia hay không?”
“Sự kiện nào chứ.”
“Ta vẫn luôn tự hỏi tại sao đệ lại rời Thanh Sơn gấp gáp như vậy, ngay lúc ta rời khỏi động Thanh Linh, cũng không nán lại để gặp ta mà đã chạy tới chỗ Bạch Thử tỷ tỷ thực hiện kế hoạch ‘lừa vợ’.”
“Thực ra trước đó đệ đã rời núi rồi, chỉ là tỷ tỷ lịch kiếp đột ngột, tới khi đệ nghe được thì đã ở Kim quốc, không có cách nào trở về…”
“Vậy làm sao mà bị thương?”
“…Cái này… cái này…”
“Xem ra, câu trả lời chính là ở cái túi này rồi.” Ánh mắt Hi Linh vẫn như có như không nhìn chằm chằm túi thơm trong tay nàng, mà chính bản thân nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó đè nén khi nàng nhìn vào nó.
… Cái túi không có vấn đề.
… Vậy thì chỉ có thứ ở bên trong…
“Tỷ tỷ! Đừng có mở ra!”
“Tại sao?”
“… Thứ trong đó… tuyệt đối không thể mở!”
“Cho ta một lý do.”
“… Tỷ… sẽ đau.”
Hi Linh nhắm mắt, không dám nhìn thẳng vào Song Linh nữa. Chỉ nghe một tiếng “phịch” vang dội, khi hắn mở mắt ra, Song Linh đã ngã ngồi trên mặt đá lạnh lẽo, mặt mày trắng bệch không còn chút máu…
Một tay nàng nắm chặt cái túi không.
Tay kia run rẩy nắm một vật đen đúa bẩn thỉu.
Mặt ngoài phủ một lớp muội đen, vài chỗ ngẫu nhiên còn thấy loáng thoáng màu đỏ. Hai đầu dây đều có dấu vết cháy rụi, chỉ có nút tết ở giữa là nguyên lành. Hoa văn quen thuộc đến chói mắt…
Là dây tết đỏ thứ hai nàng tặng cho hắn…
Là vật bất ly thân hắn vẫn luôn mang theo!!!
Rết thúc thúc…
“Làm sao đệ có được thứ này?”
“Tỷ tỷ…”
“Nói!!!”
“…”
Hi Linh không còn cách nào, hắn vốn dĩ sợ tỷ tỷ đau lòng nên vẫn luôn giấu giếm, hiện tại không thể giấu được nữa, hắn đành đem hết chuyện đêm đó nói ra.
“… Sau khi đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, đệ cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp ngất đi luôn. Vật này… là trước khi đệ được người ta đưa khỏi Thanh Sơn, phụ thân đã đưa cho đệ…”
“Vậy thúc ấy… đâu rồi?”
“…”
“Đâu rồi!?”
“Đệ không biết…”
Mảnh dây tết nhỏ xíu nằm trong tay lại nặng tựa ngàn cân. Đầu óc Song Linh trống rỗng, như thể toàn bộ sinh khí đều bị rút cạn, nàng gắng gượng đứng lên lại ngã xuống, gạt tay Hi Linh đỡ mình ra, lại tiếp tục đứng lên để rồi ngã quỵ…
“Tỷ tỷ… tỷ đừng như vậy…”
“Bảo trọng… Thúc ấy nói ta… bảo trọng….”
Hốc mắt bỗng chốc ẩm ướt, thanh âm nghẹn đắng trong cổ họng không thể phát ra…
Mười dặm hồng mai, bóng hình to lớn, một nụ cười nói nàng “Bảo trọng” kia… là mơ hay thực…
“Tỷ tỷ…”
“Bảo trọng… bảo trọng…”
“…”
Tròng mắt rung động không ngừng, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ lóe lên rồi lại vụt tắt. Sấm chớp đì đùng ngoài kia như thể bị tâm trạng của nàng lam ảnh hưởng, chớp nháy không ngừng.
Vết cháy quắn lại trên dây cọ vào lòng bàn tay đau rát…
Là thứ duy nhất còn lại duy nhất của hắn…
Là thứ đã cùng hắn trải qua cực hình thiêu sống…
Sương mù trong mắt bỗng chốc tiêu tan, một tia hy vọng vụt lóe trong đầu nàng, không hề suy nghĩ nhiều, nàng vươn tay, Xích kiếm linh ứng được mệnh lệnh liền bay tới…
Một người một kiếm bay đi, biến mất trong màn mưa gió rầm trời…
Song Linh bừng tỉnh, phải mất một lúc lâu sau nàng mới định thần lại được. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nàng nhìn xung quanh xác định mình vẫn đang ngồi nhập tọa trên giường gấm, khung cảnh xung quanh vẫn là khuê phòng của mình, y như căn phòng một khắc trước nàng đã tuyệt vọng đứng nhìn Rết tinh chuẩn bị giết chết “chính mình”. Nghĩ tới đó, nàng phát hiện cả người lạnh toát, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Rết thúc thúc muốn giết nàng… Rết thúc thúc căm hận nàng…
Nhưng mà tại sao…
Tại sao…
Nhớ lại những năm qua ở bên hắn, vô tư cười đùa cùng hắn, tin tưởng hắn, thậm chí… yêu thích hắn, nói rằng muốn làm cô dâu của hắn, nàng bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu lý do khi đó hắn cười nói “Không thể nào.”
Làm sao có thể…
Thành thân với người mình căm ghét sao? Nàng cũng làm không được!
Nhưng tại sao hắn lại căm ghét nàng? Nàng khi đó chỉ là một tiểu hài tử, nàng đâu thể làm gì khiến hắn căm ghét mình?
Bao năm qua hắn đối xử ôn nhu với nàng… rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu không phải ba ngày trước mẫu thân dạy cho nàng pháp thuật đi sâu vào kí ức này, còn khéo léo nhắc nàng rằng những gì nhìn thấy trước mắt chưa chắc đã giống như mình nghĩ, khiến nàng nghi ngờ Rết thúc thúc, để cho nàng tự mình nhìn xem, có phải hay không nàng vẫn sẽ vô tư ở bên hắn như vậy?
Ngay cả phụ thân và mẫu thân từ đầu đều đã biết, có lẽ người ở Thanh Thanh đều biết, Tiểu Mị cũng biết, ai cũng biết, nhưng chỉ mình nàng thì không…
Trời đất bỗng như sụp đổ quay cuồng, tiểu cô nương mười lăm tuổi đột nhiên cảm thấy, dường như cả thiên hạ này đều chống lại nàng…
Một tháng sau đó, Song Linh không hề bước chân ra khỏi cửa.
Nàng lấy cơ rằng tu vi kém cỏi, pháp thuật học mãi không thông, dứt khoát đóng cửa tu luyện suốt một tháng, bất kể là ai cũng không chịu tiếp xúc. Mẫu thân nghe xong thì cười cười bỏ qua, phụ thân chỉ cần biết là nàng không trốn đi chơi với Rết tinh liền mặc kệ. Hi Linh không có người chơi cùng, ban đầu còn thường xuyên đến cửa phòng nàng khóc nháo, sau đó bị phụ thân dạy dỗ một trận, cuối chùng nhận mệnh chuyên tâm tu hành, vậy là nàng được yên tĩnh gặm nhấm nỗi đau một mình.
Một thời gian sau, nàng phát hiện xung quanh phòng của mình từ lâu đã có một cấm chế, chỉ cần nàng không ra, cho dù Rết tinh có làm cách nào cũng không thể vào. Đó là lý do vì sao đêm đó hắn ngồi chờ cả đêm chứ không gọi nàng, vì hắn không thể. Nàng đoán có lẽ phụ thân đã dựng lên cấm chế này để phòng ngừa hắn, để sự việc kia không thể diễn ra lần nữa, nghĩ đến đó nàng lại bất giác rùng mình.
Rất nhiều đêm nàng thẫn thờ ngồi sau cửa sổ giấy nhìn ra ngoài, lặng lẽ ngắm bóng người cao lớn kia ở trên tán cây hồng mai, hắn im lặng hướng đến cửa phòng nàng chờ nàng bước ra, giống như ngày sinh thần nàng hôm đó, nàng không bước ra, hắn sẽ ngồi chờ tới sáng. Hắn ngồi đợi cả đêm, nàng cũng ngồi nhìn cả đêm. Khi mặt trời vừa lên cũng là lúc hắn rời đi, hoàn toàn không một tiếng động, nàng sẽ thu lại ánh mắt, uể oải trở về giường ngủ.
Nàng muốn căm ghét hắn lừa dối nàng, muốn bản thân hận hắn như hắn hận nàng, nhưng làm thế nào cũng chỉ nghĩ tới ôn nhu dịu dàng của hắn, làm thế nào cũng chỉ nhớ được hắn giúp nàng bắt gà rừng, bón cho nàng ăn, lặn lội mua bánh cho nàng, thậm chí để mặc bản thân bị thương cũng khắc cho nàng một cây trâm gỗ đào. Nhưng mỗi lần muốn bước ra, muốn mở cánh cửa mỏng manh ngăn cách nàng và hắn, nàng lại nhớ tới ánh mắt hung ác đầy sát ý kia, bàn tay đặt lên bậu cửa run rẩy rút về.
Hận bản thân ấu trĩ, lại hận bản thân hèn nhát, nàng trốn chạy. Nàng muốn gặp hắn lại không dám đối diện với hắn.
Thời gian đó Tiểu Mị cũng đến gặp nàng vài lần, mặc dù khó chịu nhưng nàng vẫn kể hết cho nàng ta những gì nàng tìm hiểu được, dù sao… trên phương diện nào đó, Tiểu Mị cũng là đồng minh của nàng.
“Phụ nữ khỏa thân ở trước mặt mà mắt không liếc lấy mộ cái, bị xuân dược kích thích cũng có thể bình thản ném lò hương đi, được đủ loại nữ nhân quyến rũ cũng không siêu lòng. Chỉ có hai loại người.” Tiểu Mị gõ gõ móng tay dài sơn đen của mình trên thành giường gỗ, thoải mái ngả người trên giường của Song Linh lim dim mắt cho ý kiến.
“Là hai loại nào?” Song Linh ngồi ngay ngắn bên cạnh, hai bàn tay nắm chặt gấu váy.
“Một là loại cực kì chung tình, trong mắt chỉ có duy nhất một người, ngoài người đó ra tất cả nữ nhân khác đều là rác rưởi.”
Hai tay nắm gấu váy vô thức chặt hơn, móng tay xuyên qua một tầng vải vóc vẫn găm vào da thịt đau buốt như thường, Song Linh bặm môi. Điều đó không phải quá rõ ràng rồi sao… Chắc chắn là vì “người kia”… Nói như vậy, đối với Rết thúc thúc, nàng cũng không hơn gì rác rưởi…
Nén cảm giác nghẹn đắng ở cổ họng lại, nàng gượng hỏi tiếp. “Còn loại thứ hai?”
“Loại thứ hai ấy à… Aiya…” Tiểu Mị che miệng cười khúc khích, “loại thứ hai chính là không có hứng thú với phụ nữ!”
“Không có hứng thú với phụ nữ… chẳng lẽ lại với nam nhân?”
“Chính là vậy đó~”
…
Cho nên, nàng nghe lời Tiểu Mị, muốn tìm hiểu xem “người kia” là ai, thăm dò Rết thúc thúc rõ ràng là không thể, vậy thì phải hỏi người nào biết chuyện!
Hôm nay là sinh thần của Nhan Linh đại sư tỷ.
Ở phái Thanh Thanh, những người được tổ chức sinh thần không nhiều lắm. Từ thái tổ sư bà bà Hoa Linh thượng tiên, đến trưởng môn đương nhiệm Cao Linh, rồi các trưởng lão, bọn họ đều sống đã quá lâu, đã sớm quên đi sinh thần của mình. Thái tổ sư công Bảo Linh đi theo thái tổ sư bà bà từ nhỏ, không biết sinh thần. Những đệ tử lớn nhỏ bên dưới đều không cần nói, chưa đủ tư cách tổ chức. Vậy nên ngoài sinh thần của Song Linh và Hi Linh, trong phái Thanh Thanh cũng chỉ còn lại vị Nhan Linh đại sư tỷ này có tư cách được tổ chức sinh nhật.
Nhan Linh đại sư tỷ theo Cao Linh Trưởng môn đến nay cũng ngót gần một trăm năm mươi năm, trong đám hậu bối thì nàng ta tính ra cũng có chút vai vế, lại có thiên tư hơn người, mười chín tuổi đã đạt thành bán tiên, năm đó cũng chỉ có duy nhất Bảo Linh mới đấu ngang ngửa với nàng ta. Cao Linh trưởng môn nay cũng sắp gần đất xa trời, ai cũng cho rằng Nhan Linh sẽ kế thừa ghế trưởng môn, vì vậy đám hậu bối muốn tìm cơ hội bợ đỡ nàng ta đều không thiếu.
Tiệc sinh nhật này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn hai ngàn đệ tử Thanh Sơn cũng chỉ có hơn trăm người có chút địa vị mới được mời. Song Linh không cần bái thiếp, tự nàng đi tới cũng đã nổi bật hơn vị nhân chủ hôm nay. Nói gì thì nói, không tính thân phận của nàng, chỉ tính về tốc độ tăng tiến tu vi và dung mạo, nàng cũng đã hơn đứt cả đám người, cho dù được nàng gọi một tiếng “sư tỷ”, cũng chẳng có ai dám vênh mặt hất hàm với nàng, chỉ cần nàng xuất hiện là sẽ thu hút không chỉ vài kẻ nịnh bợ.
Nhan Linh không một chút phật lòng vì bị mất ngôi chủ vị, dù nàng ta có lên làm được trưởng môn thì thân phận cũng không bằng Song Linh, còn không bằng cũng a dua theo nịnh nọt. Song Linh chịu đến dự sinh thần của nàng ta đã là vinh hạnh của nàng ta rồi.
Tiệc rượu của tiên môn không thể so sánh với nhân gian, ngoài mấy loại rượu cay nồng hảo hạng thì cũng chỉ có hoa quả tươi và chút đồ ngọt thanh đạm, hoàn toàn không có thịt!
Chỉ ngồi một lúc Song Linh đã ngứa ngáy chân tay, ăn được một quả đào, nhấp được một ly rượu, cảm thấy không khí ngày một vô vị. Liếc thấy vài vị sư tỷ đã lén rời đi, nàng cũng nhanh chân chuồn thẳng.
“Vân Linh sư tỷ, Phi Linh sư tỷ! Tiệc chưa tan mà hai người đã muốn đi đâu vậy?” Song Linh vội vã đuổi theo hai người đằng trước.
“Là Song Linh tiểu sư muội sao? Lâu lắm không thấy muội, ta còn tưởng muội thành công trốn xuống núi rồi chứ?” Phi Linh nhanh nhẹn hơn đã sớm quay lại, giọng nói hào sảng không một chút kiêng kị trêu đùa Song Linh.
“Còn phải xem trốn được với ai đã!” Song Linh cười toe toét tiến lại, nàng cũng thật thích vị sư tỷ này, luôn luôn chân thành đối đáp, ánh mắt lấp lánh khác xa với những người thường thích vây quanh nàng.
“Song Linh sư muội, lâu rồi không gặp.” Vân Linh có chút rụt rè hơn, nàng ta thường không thích nói chuyện, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi.
“Vân Linh sư tỷ khỏe không.” Song Linh đáp lễ, suy cho cùng nàng cũng không ghét người nhút nhát.
“Sao vậy? Muội cũng không chịu được không khí trong đó à?” Phi Linh thoải mái khoác vai Song Linh, cả ba lại tiếp tục đi trên hoa viên thanh vắng.
“Chán chết, tiệc rượu nhưng lại không có thịt. Không thú vị.” Song Linh lắc đầu.
“...”
Đuôi mắt Phi Linh giật giật, còn Vân Linh thì hít một ngụm khí lạnh, nàng ta dáo dác nhìn quanh xác định không có người mới thở ra một hơi.
“Song Linh sư muội, cái này sao có thể nói lung tung vậy… Chúng ta là tiên môn, sao có thể ăn thịt…”
“Sao lại không? Mẫu thân muội vẫn nói, ba cái lý thuyết chay tịnh chỉ dành cho mấy người cổ hủ ba hoa, sống đúng ý mình tâm mới thực sự thanh thản. Chẳng thà mồm ăn mặn tâm thanh tịnh, còn hơn mồm nói ăn chay tâm lại không tịnh.”
“…”
“Bấy lâu nay muội cũng đâu có kiêng mặn.” Nàng nhún vai.
“Chậc… dù sao thì muội cũng có sẵn căn cốt, lại kế thừa không ít tiên khí từ thái tổ sư bà bà, đâu có giống phàm nhân chúng ta phải cực khổ tu luyện…” Phi Linh gãi đầu.
“Phải đó… chúng ta đâu có may mắn được như muội…” Vân Linh gật đầu phụ họa.
“Mẫu thân muội vốn cũng là phàm nhân mà.”
“…”
“…”
“Không nói chuyện này nữa” Song Linh xua tay, với những người cả trăm năm chay tịnh như bọn họ, ăn thịt chỉ có trong truyền thuyết, “muội có vài món đồ rất hay mua được ở dưới thành trấn, các tỷ có muốn xem không?”
“Đương nhiên là có rồi! Muội cũng biết chúng ta đâu có được tùy tiện xuất môn nhiều như muội chứ?” Mắt Phi Linh lập tức sáng rỡ, túm chặt lấy tay áo Song Linh kéo đi, từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn thích những thứ đồ chơi thú vị, chỉ có điều sư phụ thực sự rất nghiêm khắc, mỗi lần đưa nàng ta xuống núi cũng không cho liếc mắt lung tung, báo hại nàng ta chịu đựng thật khổ sở.
“Ấy… chờ ta với!” Vân Linh nghe đến có đồ bên ngoài, tính hiếu kì cũng không nhịn được dâng lên, xách váy chạy theo hai người.
…
“Cái này gọi là đèn kéo quân, tỷ xem xem, khi thắp đèn lên, bên trong sẽ có đoàn người chạy vòng quanh.” Song Linh giơ lên chiếc đèn lồng thoạt nhìn hết sức tầm thường ra trước mặt Phi Linh và Vân Linh, giấy dán quanh đèn chỉ là giấy bồi trắng, thậm chí còn không có hoa văn hình vẽ gì hết.
“Thật sự đặc biệt như vậy? Ta thấy nó còn không đẹp bằng những cái đèn trước đây muội mang về nữa.” Phi Linh bĩu môi.
“Chờ đó!” Song Linh tắt hết các nến trong phòng, sau đó đưa chiếc đèn kia đến gần, thổi một hơi, ngọn nến nhỏ bên trong đèn lập tức bừng sáng.
“Oa! Thật sự là có đoàn quân chạy vòng quanh!”
Phi Linh cùng Vân Linh tròn mắt nhìn bóng đoàn quân không ngừng kéo nhau chạy quanh mặt đèn, đổ đầy căn phòng biến nó trở nên huyền ảo.
“Thật lợi hai!” Vân Linh không kìm được cảm thán.
“Còn chưa là gì. Muội còn có thứ này!” Song Linh phất tay khiến tất cả đèn trong phòng lại bừng sáng, sau đó lôi ra một vật hình con thỏ gỗ ôm trống ngồi trên khối gỗ có gắn bốn bánh xe. “Con thỏ này có thể chạy vòng quanh, còn có thể đánh trống.”
“Lợi hại như vậy?”
“Để muội cho tỷ xem.”
…
Phi Linh cùng Vân Linh được Song Linh dùng một buổi tối để mở mang tầm mắt về các món đồ chơi nhân gian, cả nửa ngày cười đến không khép được miệng, trước lúc ra về còn nuối tiếc vuốt ve con thỏ đánh trống một hồi.
“Nếu các sư tỷ muốn, vậy cứ cầm về đi.”
“Thật sự!?”
Phi Linh, Vân Linh không thể tin vào tai mình, món đồ chơi trân quí như vậy, có thể dễ dàng cho bọn họ sao?
“Đương nhiên là thật! Nhưng mà có một điều kiện.”
Hai cô gái đồng loạt nhìn nhau, sau đó nuốt nước miếng. Song Linh thần bí kéo bọn họ trở lại, lại cẩn thận đóng cửa chặt chẽ, bọn họ sớm đã cảm thấy chột dạ. Biết rằng đồ tốt sẽ không dễ cho không, lòng chỉ thầm than mắc mưu cô nhóc này, nhưng nghĩ tới có thể sở hữu những món đồ hay ho, sau này sẽ khiến cho đám sư tỷ sư muội tròn mắt ghen tỵ, họ lại thấy hồi hộp hưng phấn.
“Điều kiện là gì?”
“Rất đơn giản. Muội hỏi các tỷ vài vấn đề, hai người chỉ cần trả lời thành thật với muội là được! Không chỉ thỏ gỗ đánh trống, ngay cả đèn kéo quân, phấn hoa hồng cũng cho các tỷ luôn.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Phi Linh khó hiểu.
“Đúng thế!” Song Linh gật đầu.
“Vậy… muội muốn hỏi vấn đề gì?” Vân Linh rụt rè.
“Muội hỏi các tỷ, hai người đều đã tu hành trên trăm năm có phải không?”
Phi Linh và Vân Linh đồng loạt gật đầu.
“Vậy là chuyện của một trăm năm trước hai tỷ đều biết?”
“Muội muốn hỏi chuyện nào?” Phi Linh trực tiếp đánh gãy lời thăm dò của Song Linh.
“Chuyện là… hai tỷ biết yêu tinh đang lẩn trốn ở Thanh Sơn chứ?”
“Đương nhiên!” Phi Linh nhíu mày, ánh mắt lóe lên căm tức, ngay cả Vân Linh cũng gật đầu phụ họa, nắm tay nắm chặt lại như thể rất tức giận. “Kẻ đó là một con Rết tinh đạo hạnh hơn ngàn năm, là kẻ thù không đội trời chung của phái Thanh Thanh.”
Vì hắn mà suốt hơn mười năm các nàng ăn uống thứ gì cũng đều nơm nớp lo sợ. Làm sao các nàng có thể quên được nỗi nhục nhã và sợ hãi khi đó chứ? Suýt chút nữa cả môn phái hơn hai ngàn người bị hắn độc chết, lại còn là loại độc gây thối rữa hoại tử, đối với nữ tử bọn họ dung mạo quan trọng biết bao nhiêu, trúng thứ độc đó đến chết sẽ rất kinh tởm, dù có giết hắn bao nhiêu lần cũng không thể hả giận!
Song Linh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, chuyện nàng qua lại với Rết thúc thúc vẫn còn nằm trong vòng bí mật, chỉ có phụ thân, mẫu thân và Hi Linh biết, nếu người trong phái mà biết nàng thân thiết với kẻ thù của họ… không chừng nàng sẽ bị đem đi lột da mất…
“Vậy… chuyện gì đã khiến Rết thu… à… con yêu tinh đó làm vậy?”
“Còn không phải là vì Bảo Linh thập tam tổ sư cô sa…” Vân Linh hốt hoảng bịt miệng Phi Linh không cho nàng ta nói hết, nhưng trọng điểm của câu nói đã bị Song Linh bắt được.
“Bảo Linh thập tam tổ sư… cô? Là ai vậy?” Ai mà lại trùng tên với phụ thân nàng vậy? Ban đầu nàng còn không hiểu, nhưng thái độ chột dạ của hai người trước mắt liền khiến nàng lờ mờ đoán ra. “Là phụ thân muội sao!??”
“Ây… nói ra cũng rất dài.” Phi Linh giằng tay khỏi Vân Linh, có chút lúng túng giải thích, từ mười mấy năm trước các nàng đã bị cấm nói ra chủ đề này, mặc dù sự việc đã dần chìm xuống, nhưng nói quên làm sao mà quên nổi? “Khụ… chuyện là, Thái tổ sư bà bà khi xưa bởi vì không còn đệ tử chính tông, mười hai vị tổ sư cô đồ đệ của thái tổ sư bà bà lịch kiếp không thành nên đều qui tiên cả. Trong một lần trừ yêu, thái tổ sư bà bà nhận một đứa bé thiên tư hơn người lại hết sức xinh đẹp về làm thập tam đồ đệ, đặt tên Bảo Linh.”
“Chuyện đó muội cũng biết." Song Linh gật đầu, chuyện của phụ thân và mẫu thân sư đồ thành hôn đã đủ rầm rộ, nhưng từ trước đến nay nàng vẫn luôn có khúc mắc, "nhưng chẳng phải phái Thanh Thanh chúng ta chỉ nhận nữ tử sao? Phụ thân muội là nam nhân, sao có thể…”
“Chính là, khi đó ngay cả thái tổ sư bà bà cũng nhầm lẫn, nên coi thập… khụ, thái tổ sư công là nữ nhân mà nuôi dạy. Thái tổ sư công lớn lên mặc dù lạnh lùng, nhưng khí chất lại phiêu diêu thoát tục, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy… đâu có ai nghi ngờ ngài ấy lai là nam nhân…”
“…”
“Nhưng chuyện Rết tinh hạ độc và phụ thân muội có liên quan gì đến nhau?”
“Còn không liên quan sao? Thập tam tổ sư cô khi đó đẹp đến khuynh thành, Rết tinh mê luyến người đến mức, cho dù thập tam tổ sư cô đã thề chỉ cần gặp hắn một lần liền chặt chân hắn một lần, vậy mà hắn cũng dây dưa đến vài chục năm, số chân bị chặt không tính dưới một ngàn, cũng bởi vì muốn ép thập tam tổ sư cô gả cho hắn nên hắn mới hạ độc…”
Song Linh cảm giác như hai lỗ tai mình ù đi, không còn nghe thấy rõ Phi Linh đang nói gì nữa.
“Phụ nữ khỏa thân ở trước mặt mà mắt không liếc lấy mộ cái, bị xuân dược kích thích cũng có thể bình thản ném lò hương đi, được đủ loại nữ nhân quyến rũ cũng không siêu lòng. Chỉ có hai loại người.
Một là loại cực kì chung tình, trong mắt chỉ có duy nhất một người, ngoài người đó ra tất cả nữ nhân khác đều là rác rưởi.
Loại thứ hai ấy à… Aiya... loại thứ hai chính là không có hứng thú với phụ nữ!”
Vậy nếu cả hai loại đó đều là một thì sao?
“…hắn bởi vì theo đuổi tiên tử kia, mỗi lần đều chấp nhận cho nàng ta chặt chân mình chỉ để nhìn nàng ta một cái, thậm chí còn đầu độc hơn hai ngàn đệ tử của phái Thanh Thanh các người nhằm uy hiếp người đó chịu lấy hắn, sau đó bất chấp bản thân bị thương chỉ còn nửa cái mạng lại tự mình giải độc cho từng người, chấp nhận bị truy đuổi gần hai mươi năm ở núi này, cũng chỉ để được ở gần người ta hơn.”
“Không được!!! Chẳng phải phụ thân ta đã nói, chỉ cần thúc đi cùng ta một lần liền chặt chân thúc một lần sao!”
“Không hề gì, dù sao thì lão tử vẫn còn nhiều chân lắm, một hai cái có đáng là bao?”
“Ở trên Thanh Sơn này… còn có ai đẹp hơn phụ thân ngươi sao?”
Khi đó bóng người nhìn trộm phụ thân bế nàng là hắn, kẻ tàn bạo muốn giết nàng cũng là hắn…
Hắn muốn giết nàng, bởi vì nàng là nhi nữ của phụ thân.
Hắn tốt với nàng vô điều kiện, cũng bởi vì nàng là nữ nhi của phụ thân.
Bởi vì nàng là nữ nhi của người hắn yêu…