Sau khi bỏ lại nàng tại ngoài bìa rừng, cương thi và yêu tinh đồng loạt biến mất chẳng còn tăm hơi. Song Linh được đám yêu hồ thuộc hạ của Trương Sinh tìm thấy ngay sau đó, bọn họ có vẻ vừa phải trải qua một trận ác chiến, cả đám đều xộc xệch tả tơi nhưng không bị thương. Đám hồ yêu vừa kéo đến đã thấy nàng gục bên gốc cây bất tỉnh, cả người bê bết máu khiến bọn họ bị dọa sợ còn nửa cái mạng, cuống quýt đưa nàng trở về Trương phủ.
Hậu viện phủ Thừa tướng sau đó được một phen nháo nhào, Song Linh hôn mê liên tục ba ngày, sốt cao dẫn đến mê sảng, làm thế nào cũng không hạ được. Trương Sinh dùng tất cả mối quan hệ của mình, mời tất cả thầy thuốc giỏi nhất trong kinh thành đến xem bệnh, ngay cả Thái y trong cung cũng được mời tới, nhưng tất cả chỉ đành bó tay.
Nhìn sắc mặt người thương mới đây còn hồng hào khỏe mạnh nay đã trắng bệch như tờ giấy, da dẻ trong suốt đến mức có thể thấy được từng mạch máu bên trong, sắc môi nhợt nhạt tím tái không ngừng lẩm bẩm trong cơn mê, Trương Sinh chỉ hận kẻ bị thương không phải mình, liên tục trách bản thân sơ suất, không ngừng hận bản thân không thể giúp nàng.
Nàng hôn mê ba ngày, hắn cũng không ăn không ngủ túc trực bên giường ba ngày. Đám người hầu cùng nha hoàn lo lắng cho hắn đều bị gạt đi.
Đến ngày thứ tư, một con hồ ly từ Bàn Sơn trở về mang theo hộp gấm dâng lên hắn, bên trong là một cánh hoa sen đỏ tươi màu máu, nói đây là Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên của Hồ vương Bạch Phong – ngoại gia gia của Trương Sinh gửi. Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên cải tử hoàn sinh, cả Tam giới chỉ có một bông duy nhất, một cánh hoa đã đủ cứu được một mạng người, là bảo vật vô giá người – thần – ma đều thèm khát.
Trương Sinh vui mừng khôn xiết, nhận được cánh hoa liền lập tức sai người chuẩn bị, tự tay canh lửa sắc thuốc cho Song Linh uống. Nàng vừa uống hết bát thuốc đỏ tươi, chỉ một khắc sau cơn sốt đã lùi, người đã không còn mê sảng, nằm yên ổn như thể chỉ đang ngủ. Ngày tiếp theo, Song Linh dần dần tỉnh lại, thứ đầu tiên nàng thấy được là vẻ mặt vui sướng của Trương Sinh.
Thương thế của Song Linh không quá nghiêm trọng, vết thương ngoài da liền lại rất nhanh, chỉ là chân khí bị tổn thương, kinh mạch toàn thân sau khi bị Bạch Diện khống chế bị đứt vài chỗ, cần thời gian điều tức mới có thể phục hồi, dăm bữa nửa tháng chưa chắc đã có thể tỉnh lại. Nhưng nhờ uống Hồng Tuyết Liên, ngày thứ năm sau khi bị thương đã tỉnh, ngày thứ sáu Song Linh đã có thể xuống giường bình thường.
Bởi vì Hi Linh còn chưa trở về, phủ Quốc sư vắng vẻ không tiện chăm sóc nên Trương Sinh sống chết cũng không cho Song Linh về đó. Thấy nàng kiên quyết, hắn còn dùng dao kề vào cổ mình ép nàng ở lại, nói rằng chỉ vì sơ suất của hắn mới khiên nàng bị thương nặng, không còn mặt mũi nào gặp Hi Linh, nếu nàng nhất quyết về phủ Quốc sư mà gặp bất trắc thì chẳng bằng hắn chết tại đây cho xong.
Song Linh bất đắc dĩ, nhưng nhìn dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy xuống cần cổ trắng nõn của hắn, nàng không còn cách nào ngoài phải lưu lại Trương phủ, nhận cuộc sống bị chăm sóc còn hơn cả heo, một giờ nửa khắc luôn luôn có người nhìn mình chằm chằm, rất không thoải mái. Nhưng bản thân bị thương cũng do mình khinh suất, tự làm tự chịu, nàng có không muốn cũng phải chịu.
Cứ như thế, ‘bảo mẫu’ Trương Sinh rất vui vẻ coi sóc từng bữa ăn giấc ngủ của nàng, bồi dưỡng nàng, trông nom nàng, thận trọng như thể nàng là người làm bằng giấy, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng rách.
Yên bình trị thương thêm hai ngày, đám hồ ly mang về một tin tức khiến Trương Sinh luôn ra vẻ ung dung cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Chỉ trong một đêm, một tiểu thôn cách ngoại thành không xa đã bị xóa sổ. Thôn nhỏ vỏn vẹn hơn năm mươi hộ, nhân khẩu ước tính gần hai trăm người, toàn bộ, đều không chết toàn thây.
“Hiện trường thực sự thảm khốc, tất cả xác chết đều bị rút hết xương, bị chặt đầu, máu thịt và nội tạng vương vãi khắp nơi…” Tiểu yêu hồ mặt mũi xanh mét đứng một bên kể lại, giọng nói nghẹn ứ như sắp nôn, rồi lại như nhớ tới gì đó, hắn khẽ rùng mình. “… từ người già đến trẻ nhỏ, đều không thoát nổi.”
Không khá hơn tiểu yêu hồ là bao, khuôn mặt của Song Linh bên cạnh cũng đã chuyển thành xanh trắng, tay nắm bằng gỗ trên ghế dựa bị nàng vô thức bóp nát.
Lần trước Trương Sinh giấu nàng sự kiện thiếu nữ bị giết quá lâu, kết quả là hai mươi thiếu nữ bỏ mạng oan uổng, khiến nàng không tin tưởng hắn, một mình dấn thân vào nguy hiểm rồi bị thương. Trương Sinh sau đó vẫn áy náy, cho nên hắn không dám giấu nàng nữa, yêu hồ được cử đi do thám mang tin tức gì về, cũng sẽ để nàng cùng nghe. Hắn mặc dù vẫn muốn lấy lòng giai nhân nhưng trong lòng lại không thoải mái, nếu không phải đã lấy điều kiện không giấu diếm làm nòng cốt để giữ nàng ở lại Trương phủ, hắn cũng không nguyện ý cho nàng nghe những tin tức này.
Quả nhiên, Song Linh sau khi nghe về thảm án lập tức đã đứng phắt dậy muốn đi.
“Cô nương định đi đâu?” Hắn biết rằng vô dụng, nhưng vẫn cố đè tay nàng lại ngăn cản.
“Còn đi đâu? Đi giết Bạch Diện!” Song Linh nóng nảy gạt tay hắn, “Công tử nghe rồi đó, phương thức giết người rút xương này chính là do Bạch Diện gây ra. Hắn cần xương cốt, máu thịt và linh hồn để tạo Rối hình, nếu ta không ngăn lại, hắn sẽ tiếp tục giết hại thêm hàng trăm người nữa.”
“Thương thế của cô nương dù đã tốt lên nhưng chân khí hỗn loạn còn chưa ổn định, cô nương định đấu với hắn thế nào?” Trương Sinh cũng không kìm được nổi nóng, lại càng nắm chặt cổ tay nàng hơn. “Ngay cả lúc cô nương khỏe mạnh nhất, sung sức nhất còn không thắng nổi hắn, hiện tại bị trọng thương, cô nương muốn đi nạp mạng sao?”
“Ta…” Song Linh nghẹn họng, nhưng quả thật Trương Sinh nói đúng, hiện tại tình trạng của mình như thế nào, nàng là người rõ nhất. Cho dù đã uống Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên, cho dù có Xích kiếm, chỉ sợ cũng không bằng một nửa trước kia. Nàng cắn răng, “Nhưng ta cũng không thể không làm gì, không thể không quản! Bạch Diện nhắm vào ta, hắn giết hai mươi thiếu nữ cũng là vì ta, hiện tại hắn tàn sát dân lành cũng là để tạo Rối hình đối phó với ta! Ngươi nói, chẳng lẽ ta phải làm như không biết, làm như không quan tâm, ở lại đây an toàn chữa thương hay sao? Chờ đợi hắn giết từng người, từng người, tạo thêm hàng trăm, hàng ngàn Rối hình nữa đến đây hay sao?”
“Ta không có ý này.” Ngọn lửa trong mắt Trương Sinh nhảy múa, hắn làm sao có thể làm ngơ? Bá tính chết thảm kia là con dân Kim quốc, là đồng bào của hắn, hắn mặc dù là Hoàng thương, nhưng đồng thời hắn cũng là hoàng thân quốc thích, là người có trách nhiệm với trăm họ, nay bọn họ chết thảm khốc như vậy, hắn cũng không thể không quản. Nhưng mà nàng, người con gái hắn đem lòng yêu thương, hắn làm sao dám để nàng lại dấn thân vào nguy hiểm? “Cô nương có thể đi, nhưng không được đi một mình!”
Song Linh mím môi không nói, trầm tư quay mặt đi thật lâu, lâu đến mức hắn cho rằng nàng sẽ đồng ý, nhưng nàng lại lắc đầu.
“Không được!”
“Tại sao?” Trương Sinh gấp gáp giải thích, “Ta sẽ cử những thuộc hạ có tu vi cao nhất của ta đi! Bọn họ ít nhiều cũng có đạo hạnh hai, ba trăm năm! Chắc chắn sẽ không làm vướng tay vướng chân cô nương, ngay cả trong tình huống nguy cấp bị bao vây, nhiều người vẫn tốt hơn một mình cô nương chống cự! Bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ cô nương chu toàn bất chấp tính mạng. Ngay cả…”
Hắn nuốt lại lời muốn nói ‘ngay cả ta cũng vậy’ vào trong, bởi vì một phàm nhân như hắn, không làm vướng chân đã là may rồi, còn muốn bảo vệ được nàng sao? Cái mạng này của hắn, còn không phải do nàng cứu về đó sao? Nói ra cũng chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho nàng, vậy thì đừng nói.
“Ta biết ý tốt của công tử, nhưng ta không thể để thêm bất kỳ người nào liên lụy vào việc này nữa. Bạch Diện là thần thú Bạch xà ngàn năm, không phải là kẻ những yêu hồ đạo hạnh hai, ba trăm năm có thể chống lại, ngay cả ta…” Ngập ngừng, bàn tay vẫn còn nhợt nhạt của nàng đặt lên tay hắn vẫn còn đang nắm cổ tay bên kia, hai mắt chân thành nhìn thẳng vào hắn. “Ta không có ý định đi tìm chết. Thật sự! Ta biết ta phải sống, tính mạng này không phải của riêng mình ta, ta phải sống tiếp vì một người! Cho nên ta sẽ không chết, sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Chuyến này đi cũng không phải muốn sống mái với Bạch Diện, hắn nhằm vào ta, vậy thì…”
“Cô nương muốn rời khỏi nơi này sao?” Tầm mắt của Trương Sinh bỗng không còn tiêu cự, giọng hắn lạc đi, ngay cả xúc cảm mềm mại từ bàn tay nàng cũng không thể áp chế được nỗi đau thương dâng lên trong lòng hắn.
“Tạo một Rối hình không hề đơn giản, phải mất rất nhiều thời gian. Lần giao chiến trước phần lớn Rối hình của Bạch Diện đều đã bị tiêu diệt, cho dù hắn muốn tạo mới, không thể mười ngày nửa tháng là có thể tạo ngay. Ngoài ra lần đó hắn cũng bị thương rất nặng, chắc hẳn thời gian qua phải trốn tránh dưỡng thương, cho dù có ló đầu ra giết người để lấy nguyên liệu cũng không thể thực hiện tạo Rối ngay được. Hiện tại hắn trong tối ta ngoài sáng, ta không thể biết được tung tích của hắn, nhưng hắn lại biết ta, vậy nếu hắn biết được ta sắp về Thanh Sơn, chắc chắn hắn sẽ phải đuổi theo hạ thủ trước khi ta lên núi, sẽ không có thời gian giết người làm Rối hình nữa. Ở trong Thanh Sơn, sẽ chẳng có ai có thể làm hại ta được. Hơn nữa, ta không hề có một mình.” Nàng khẽ mỉm cười, không chỉ có mình nàng, vẫn còn hai kẻ nữa cũng đang truy tìm tung tích Bạch Diện, mặc dù nàng không biết lý do của bọn họ là gì.
“Cô nương muốn về Thanh Sơn… thật sao?” Bằng vào giao tình của phụ mẫu nàng và bên nhà ngoại ở Bàn Sơn nhà hắn, từ lâu hắn đã biết chân tướng thực sự của nàng, cũng biết rõ mâu thuẫn giữa nàng và phụ mẫu, cho nên thời gian qua nàng mới không về Thanh Sơn, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp… nếu nàng về đó thì tốt, nhưng nếu nàng nói ra ‘Thanh Sơn’ chỉ để lừa hắn yên tâm…
“Ta nhất định sẽ về đó!” Như thể muốn xóa tan nỗi nghi hoặc của Trương Sinh, cũng để khẳng định thêm quyết tâm của mình, nàng lại càng nắm chặt lấy tay hắn hơn. “Thanh Sơn là nhà của ta, phái Thanh Thanh là gia đình của ta, có phụ mẫu, có các tỷ tỷ, muội muội, có đệ đệ của ta, ta về đó tránh nạn là tốt nhất, không phải sao?”
Trở về Thanh Sơn, rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Thời gian qua nàng cũng đã trốn tránh quá lâu rồi, đã làm khổ phụ thân và mẫu thân đủ rồi, quay về, dập đầu chịu phạt, chung quy vẫn tốt hơn bây giờ.
“Nhưng ta…” Lời nói đến môi rồi ngập ngừng nuốt lại, Trương Sinh nhìn nàng trân trân, thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể bày tỏ. Để nàng đi? Hắn không nỡ. Giữ nàng lại? Không có khả năng, ngay cả tư cách giữ nàng lại hắn cũng không có.
Hơn nữa kẻ thù còn đang rình rập nàng ở ngoài kia, sẽ chẳng có gì đảm bảo là một tòa Tướng phủ có thể bảo vệ được nàng. Còn những dân thường lúc nào cũng bị đe dọa tính mạng, nàng chắc chắn sẽ không làm ngơ để họ rơi vào nguy hiểm.
Lúc này hắn chỉ hận mình là một phàm nhân yếu đuối, chỉ hận mình không có sức mạnh bảo vệ nàng, cùng nàng giải quyết khó khăn. Ngoài một thân phận công tử Tướng phủ, Hoàng thương một nước, hắn chẳng có gì để có thể tự mình trợ giúp nàng.
“Trương công tử, tấm lòng của công tử đối với Song Linh, ta xin ghi lòng tạc dạ. Xin thứ cho Song Linh ngu muội, không thể đáp lại tấm chân tình này. Nếu có kiếp sau… xin làm trâu ngựa đền đáp ân tình.”
Nói rồi nàng phẩy tay, Trương Sinh mơ màng, một giây sau tỉnh táo lại thì người đã không còn nữa, bỏ lại hắn một mình ngồi trên nền đá cô tịch.
Kiếp sau nguyện làm trâu ngựa báo đáp ân tình, cũng không nguyện đáp lại chân tình sao? Là bởi vì kiếp này, rồi kiếp sau, sau nữa… cũng đã có người nàng nguyện trao tâm tư.
Mà người đó, không phải hắn, vĩnh viễn cũng không phải hắn.
Hắn ngửa đầu cười lớn, nụ cười thê lương.
Tên hầu bên ngoài nghe động tĩnh, bạo gan nhìn vào thám thính, chỉ nghe Tam gia lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi.
“Mưa rồi.”
Hắn ngó ra nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, khó hiểu quay vào thấy trên má Tam gia có bóng nước, liền ‘à’ một tiếng.
Mưa rồi.
Mùa đông năm đó tuyết phủ trắng Thanh Sơn. Tại Vô Thường cung trên đỉnh núi hồng mai vẫn nở rộ như cũ, không chút dính dáng gì đến thời tiết bên ngoài.
Buổi sớm có phần hơi se lạnh, vài giọt sương mai vẫn còn đọng trên tán lá tinh khôi, tiếng chim chóc ríu đánh thức một kẻ nằm cuộn tròn trong khóm hồng mai. Rết tinh vươn vai ngáp một tiếng, nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài. Hắn hiện tại đang hiện nguyên hình, lại tự thu nhỏ bản thân thành con rết bé xíu, trốn dưới cành hồng mai chẳng ai có thể nhìn ra hắn.
Haiz, có trách cũng phải trách kẻ nào đó phá Động Rết của hắn, khiến hắn không có nhà để về, phải tha phương lưu lạc thế này. Lại nói trước đó hắn cũng đã tìm được hang ổ mới đằng sau cái thác dưới chân núi, nhưng thời tiết lạnh giá đến mức thác nước cũng đóng băng bít luôn cửa vào thủy động, hắn có muốn vào cũng không được. Thay vì vất vưởng giữa rừng núi ngập tuyết, hắn lại càng thích thú hưởng thụ khí hậu trên Vô Thường cung hơn.
Hắn nheo mắt, hiện tại mặt trời vẫn chưa mọc, cảnh vật vẫn còn chìm trong không gian nửa tối nửa sáng. Cửa gỗ tinh xảo đối diện đúng giờ lạch cạch hé mở, đôi hài bé xíu thêu hoa mai rón rén thò ra ngoài, đầu tiên là gót chân, tiếp đó là cẳng chân rồi đến cái mông nhỏ, đứa bé gái gập người lôi kéo một vật nặng trịch theo sau, tóc mây xõa ra dài đến ngang vai, áo bông màu vàng khiến nàng trông như một cục tròn tròn đáng yêu, mỗi bước đi đều như chực ngã.
Hắn từ trên cao thích thú quan sát đứa nhỏ ba tuổi khệ nệ kéo lê thanh kiếm đen tuyền phát linh quang, một đường kéo từ cửa phòng đến giữa sân lớn, mông nhỏ tròn trịa từ đầu đến cuối đều đưa lên trời, dù cho có nhón chân nhẹ nhàng đến mấy thì âm thanh lưỡi kiếm ma sát với nền gạch cũng thực sự chói tai.
“Phù!”
Tiểu Song Linh gần như hết sức, mệt lả thả thanh kiếm rơi trên đất keng một tiếng, âm thanh vang vọng khiến nhóc con kinh hãi thối lui ra sau mấy bước, sau đó cấp tốc chạy trốn ra đằng sau gốc hồng mai cổ thủ, lo lắng nhìn về phía sương phòng phía Tây.
“…”
…
Không có động tĩnh gì.
Chờ tới lúc chắc chắn rằng người ở trong sương phòng sẽ không vì tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc, nhóc con mới thầm thở phào một hơi, vui vẻ chạy tới bên cạnh thanh kiếm bị vứt chỏng chơ trên đất lạnh đang cực lực kháng nghị.
“Xin lỗi, xin lỗi mà Tiểu Mặc. Nào, để ta giúp ngươi!” Tiểu Song Linh lẩm bẩm cùng thanh kiếm, sau đó hai bàn tay bé xíu còn không nắm vừa chuôi kiếm, tiếp tục kéo lê Mặc kiếm trong sự phản kháng yếu ớt của nó.
Rết tinh không tiếng động bò theo hướng nhóc con rời đi, trong lòng oán giận phụ mẫu của nhóc lười biếng bỏ mặc nhi nữ. Cho dù hắn hiện tại có một ngàn chân cùng hoạt động, nhưng cơ thể lại rất nhỏ bé, phải giữ tốc độ nhanh nhất mới theo kịp nhóc con kia.
Tiểu Song Linh thoải mái kéo Mặc kiếm băng qua rừng hồng mai, cho tới khi đứng trước vách đá sau rừng mới chịu dừng lại. Khi hắn tới nơi, vừa vặn đúng lúc nàng đang ra lệnh cho Mặc kiếm.
“Được rồi Tiểu Mặc! Hôm nay chúng ta cũng làm lại một lần, lần trước đã gần thành công rồi, lần này nhất định được!” Nói rồi đứa nhỏ xoay mũi kiếm hướng về phía vách đá, bản thân bước lên thân kiếm đứng tạo tư thế. “Tiểu Mặc! Bay!!!”
Linh quang kháng nghị trên thân kiếm nghe được hiệu lệnh lập tức tụ lại bao phủ quanh thân kiếm, mặt trời vừa vặn nhô lên từ đằng đông, tia nắng đầu tiên chiếu đến làn tóc mây tung bay trên vách núi, nhóc con nhún người, thực sự muốn cùng thanh kiếm bay lên…
“Bay!”
“…”
“…”
“Bay! Bay đi! Bay đi nào…”
“….”
“Bay!!!”
“…”
“Bay!!!!”
“Bay!”
“Bay.”
“…”
“Bay…”
…
…
“…”
Thử thêm vài lần, vẫn là một tư thế người cùng kiếm bất động.
“Lại thất bại…” Tiểu Song Linh ủ rũ ngồi sụp xuống bên cạnh Mặc kiếm, tiện tay bứt đá cỏ xung quanh ném vào thân kiếm đen tuyền. “Thật vô dụng! Vô dụng! Uổng cho một thanh thần kiếm, vậy mà ngự kiếm cũng không được! Vô dụng! Uổng cho ngươi là nhi nữ của mẫu thân, đến cả ngự kiếm cũng không biết! Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!!!”
Thân kiếm hứng chịu trút giận của nàng chỉ yếu ớt lóe lên, sau đó cam chịu tiếp nhận… Haizz… Uổng cho nó một thanh thần kiếm, không được đi diệt yêu trừ ma thì thôi, lại phải trông chừng một đứa nhóc, thật sự ủy khuất mà.
Rết tinh trốn trên đầu ngọn cây thở dài một tiếng. Cái gì nhi nữ của Hoa Linh thượng tiên, cái gì bán tiên thân mang tiên khí từ khi sinh ra, cái gì kì tài ngàn năm có một. Vẫn là một đứa nhỏ còn chưa đủ cứng cáp đã bị ép rời khỏi khỏi mẫu thân, lại bị người xung quanh quá mức kì vọng, cuối cùng tự bản thân làm ủy khuất mình.
Hắn an tĩnh nằm trên đài hoa, dùng cánh hoa che khuất thân thể, từ trên cao quan sát đứa nhỏ khóc nháo cả nửa ngày. Mặt trời lên cao rồi, cảnh vật xung quanh càng rõ ràng hơn, thân hình bé nhỏ ôm gối ngồi trên vách đá quả thật cô tịch.
Buồn bã đủ rồi, Tiểu Song Linh dụi mặt vào tay áo bông, lau đi tất cả nước mắt nước mũi, mi mắt và mũi bị chà xát thật mạnh hơi đỏ ửng lên, nàng khịt mạnh, đứng lên xách Mặc kiếm muốn trở về…
Chỉ là xui xẻo thế nào, chỗ đất mềm nàng ngồi quả thực mềm, nàng vừa xoay đi, dưới chân bỗng sụt một cái, Tiểu Song Linh cứ như vậy huy hoàng rơi xuống vách đá cao vạn trượng.
Mặc kiếm rung lên, chứng kiến tiểu chủ nhân trượt chân ngã xuống, nó lập tức kinh hoàng, thân kiếm trong nháy mắt phát động linh quang phóng ra phản lực cực đại bay theo tiểu chủ nhân, từ đầu đến cuối đều không hề để ý đến từ trên cao có một chấm nhỏ ngay khi Tiểu Song Linh rơi xuống đã phóng theo nàng.
Thanh Sơn là ngọn núi cao nhất Thổ quốc, lại được phép tiên của Vô Linh thượng thần biến hóa, đỉnh núi bốn mùa đều là mùa xuân tươi đẹp, quanh năm bốn bề mây phủ. Tiểu Song Linh rơi từ trên vách đá nháy mắt đã chìm vào biển mây trắng xóa, cánh tay hoảng hốt quơ loạn, hoàn toàn bị biển mây nuốt chửng, chung quanh chỉ có mây mù, lần đầu tiên trong đời nàng sợ tới khóc lên.
Tưởng chừng như bản thân cứ như vậy sẽ ngã chết, một đốm đen giữa biển mây trắng xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Chưa kịp xác định đó là gì, từ đốm đen bống phát ra ánh đỏ sáng chói khiến nàng không thể mở mắt ra được. Sau lưng truyền đến cảm giác một bàn tay cực lớn đỡ lấy mình, nháy mắt biển mây đã biến mất.
Mở mắt ra lần nữa, dưới chân đã là xúc cảm lành lạnh, nàng phát hiện bản thân đang đứng trong tuyết trắng, mà trong tầm mắt lại dư ra một đôi giày.
Hắn thật cao lớn, lại đứng ngược sáng, khi nàng nhìn lên hoàn toàn không thấy được dung mạo hắn.
“Là thúc thúc đã cứu ta sao?”
“…”
Nàng nuốt nước miếng, hỏi lại lần nữa.
“Thúc thúc cũng ở trên núi này sao?
“…”
“Ở đây ngoại trừ phụ thân ta là nam nhân, không còn bất kì ai giống như thúc hết. Ta chưa từng gặp thúc thúc.”
“…”
“Thúc là cái người đó đúng không?”
“Hmm?”
“Phụ thân ta nói, trong núi có một yêu quái rất xảo quyệt, là thúc đúng không?”
Hắn nghe xong bật cười, từ tốn ngồi xuống đối diện với nàng, gương mặt dữ tợn hiện ra, trên mặt còn có vết sẹo hình con rết vắt ngang đặc biệt kinh tởm.
“Nhóc con, lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Không sợ lão tử sẽ ăn thịt ngươi à?”
“Không sợ. Bởi vì thúc sẽ không làm vậy.” Tiểu Song Linh mở to đôi mắt tựa trân châu nhìn thẳng hắn, không hề có một chút ghét bỏ hay sợ hãi nào, thì ra ân nhân cứu mạng của mình có hình dáng như thế này.
“Ồ? Sao ngươi dám chắc chắn lão tử sẽ không?
“Vì ta thấy thúc rất quen.”
Như một dòng nước ấm áp chảy qua người, hắn cười trầm thấp.
“Ngươi còn nhỏ mà đã đòi học thuật ngự kiếm nguy hiểm vậy, tới lúc thực sự ngã chết không biết phụ mẫu ngươi sẽ đau khổ thành cái dạng gì.”
“… Sẽ không sao, ta sẽ cẩn thận hơn, lần tới chắc chắn sẽ thành công!”
“Thật sự?” Cả nửa năm nay ngày nào hắn cũng xem nhóc con sáng sớm lén đi luyện tập, cũng chưa có thấy thanh kiếm bay lên được ly nào.
“… um.”
“Vậy có từng học qua cách thức ngự kiếm chưa?”
“…”
“…”
Con nhóc này, tới giờ vẫn chưa bị ngã chết quả thực là kỳ tích!
Hắn muốn đưa tay vò đầu nhóc vài cái xem nàng thực sự có phải “kỳ tài ngàn năm có một” như mọi người đồn đãi hay không, nhưng vừa đưa tay ra, lam quang lóe lên khiến hắn theo bản năng lùi lại ba bước.
Mặc kiếm đen tuyền từ trên trời giáng xuống cắm ngay chỗ hắn vừa đứng, linh quang trên thân kiếm phẫn nộ phát ra đầy đe dọa.
“Tiểu Mặc! Ngươi cũng rơi xuống đây sao?” Tiểu Song Linh không hề để ý đến thân kiếm bén nhọn, trực tiếp chạy tới ôm Mặc Kiếm. “Ta nói nè, thúc thúc này vừa mới cứu ta đó, ngươi không được vô lễ nhé?”
Mặc kiếm: “…” rung rung.
Rết tinh: “…”
Nhìn sắc trời, không chừng đã tới giờ phụ thân tìm nàng rời giường, Tiểu Song Linh vội vã chào hắn, “Tới giờ ta phải trở về rồi, chào thúc nhé!”
Nàng khó khăn nhổ Mặc kiếm cắm sâu trong tuyết, sau đó lại dùng sức kéo lê… bàn chân nhỏ bước từng bước tạo thành hai hàng dấu chân trên tuyết, kéo theo còn có một vệt lõm dài sắc bén.
“Ngươi định trở về thế nào?”
“Đương nhiên là đi bộ về.”
“Ngươi xác định?”
Hắn hướng tới đỉnh Thanh Sơn cao hơn vạn trượng ở bên trên đầu nhìn lên.
“…” Tiểu Song Linh cũng theo hắn nhìn, ờ ha, nàng vừa mới từ trên đó ngã xuống… “Vậy… ta ngự kiếm trở về….”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Những ngày sau đó trôi qua không mấy yên bình.
Sau khi bỏ lại nàng tại ngoài bìa rừng, cương thi và yêu tinh đồng loạt biến mất chẳng còn tăm hơi. Song Linh được đám yêu hồ thuộc hạ của Trương Sinh tìm thấy ngay sau đó, bọn họ có vẻ vừa phải trải qua một trận ác chiến, cả đám đều xộc xệch tả tơi nhưng không bị thương. Đám hồ yêu vừa kéo đến đã thấy nàng gục bên gốc cây bất tỉnh, cả người bê bết máu khiến bọn họ bị dọa sợ còn nửa cái mạng, cuống quýt đưa nàng trở về Trương phủ.
Hậu viện phủ Thừa tướng sau đó được một phen nháo nhào, Song Linh hôn mê liên tục ba ngày, sốt cao dẫn đến mê sảng, làm thế nào cũng không hạ được. Trương Sinh dùng tất cả mối quan hệ của mình, mời tất cả thầy thuốc giỏi nhất trong kinh thành đến xem bệnh, ngay cả Thái y trong cung cũng được mời tới, nhưng tất cả chỉ đành bó tay.
Nhìn sắc mặt người thương mới đây còn hồng hào khỏe mạnh nay đã trắng bệch như tờ giấy, da dẻ trong suốt đến mức có thể thấy được từng mạch máu bên trong, sắc môi nhợt nhạt tím tái không ngừng lẩm bẩm trong cơn mê, Trương Sinh chỉ hận kẻ bị thương không phải mình, liên tục trách bản thân sơ suất, không ngừng hận bản thân không thể giúp nàng.
Nàng hôn mê ba ngày, hắn cũng không ăn không ngủ túc trực bên giường ba ngày. Đám người hầu cùng nha hoàn lo lắng cho hắn đều bị gạt đi.
Đến ngày thứ tư, một con hồ ly từ Bàn Sơn trở về mang theo hộp gấm dâng lên hắn, bên trong là một cánh hoa sen đỏ tươi màu máu, nói đây là Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên của Hồ vương Bạch Phong – ngoại gia gia của Trương Sinh gửi. Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên cải tử hoàn sinh, cả Tam giới chỉ có một bông duy nhất, một cánh hoa đã đủ cứu được một mạng người, là bảo vật vô giá người – thần – ma đều thèm khát.
Trương Sinh vui mừng khôn xiết, nhận được cánh hoa liền lập tức sai người chuẩn bị, tự tay canh lửa sắc thuốc cho Song Linh uống. Nàng vừa uống hết bát thuốc đỏ tươi, chỉ một khắc sau cơn sốt đã lùi, người đã không còn mê sảng, nằm yên ổn như thể chỉ đang ngủ. Ngày tiếp theo, Song Linh dần dần tỉnh lại, thứ đầu tiên nàng thấy được là vẻ mặt vui sướng của Trương Sinh.
Thương thế của Song Linh không quá nghiêm trọng, vết thương ngoài da liền lại rất nhanh, chỉ là chân khí bị tổn thương, kinh mạch toàn thân sau khi bị Bạch Diện khống chế bị đứt vài chỗ, cần thời gian điều tức mới có thể phục hồi, dăm bữa nửa tháng chưa chắc đã có thể tỉnh lại. Nhưng nhờ uống Hồng Tuyết Liên, ngày thứ năm sau khi bị thương đã tỉnh, ngày thứ sáu Song Linh đã có thể xuống giường bình thường.
Bởi vì Hi Linh còn chưa trở về, phủ Quốc sư vắng vẻ không tiện chăm sóc nên Trương Sinh sống chết cũng không cho Song Linh về đó. Thấy nàng kiên quyết, hắn còn dùng dao kề vào cổ mình ép nàng ở lại, nói rằng chỉ vì sơ suất của hắn mới khiên nàng bị thương nặng, không còn mặt mũi nào gặp Hi Linh, nếu nàng nhất quyết về phủ Quốc sư mà gặp bất trắc thì chẳng bằng hắn chết tại đây cho xong.
Song Linh bất đắc dĩ, nhưng nhìn dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy xuống cần cổ trắng nõn của hắn, nàng không còn cách nào ngoài phải lưu lại Trương phủ, nhận cuộc sống bị chăm sóc còn hơn cả heo, một giờ nửa khắc luôn luôn có người nhìn mình chằm chằm, rất không thoải mái. Nhưng bản thân bị thương cũng do mình khinh suất, tự làm tự chịu, nàng có không muốn cũng phải chịu.
Cứ như thế, ‘bảo mẫu’ Trương Sinh rất vui vẻ coi sóc từng bữa ăn giấc ngủ của nàng, bồi dưỡng nàng, trông nom nàng, thận trọng như thể nàng là người làm bằng giấy, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng rách.
Yên bình trị thương thêm hai ngày, đám hồ ly mang về một tin tức khiến Trương Sinh luôn ra vẻ ung dung cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Chỉ trong một đêm, một tiểu thôn cách ngoại thành không xa đã bị xóa sổ. Thôn nhỏ vỏn vẹn hơn năm mươi hộ, nhân khẩu ước tính gần hai trăm người, toàn bộ, đều không chết toàn thây.
“Hiện trường thực sự thảm khốc, tất cả xác chết đều bị rút hết xương, bị chặt đầu, máu thịt và nội tạng vương vãi khắp nơi…” Tiểu yêu hồ mặt mũi xanh mét đứng một bên kể lại, giọng nói nghẹn ứ như sắp nôn, rồi lại như nhớ tới gì đó, hắn khẽ rùng mình. “… từ người già đến trẻ nhỏ, đều không thoát nổi.”
Không khá hơn tiểu yêu hồ là bao, khuôn mặt của Song Linh bên cạnh cũng đã chuyển thành xanh trắng, tay nắm bằng gỗ trên ghế dựa bị nàng vô thức bóp nát.
Lần trước Trương Sinh giấu nàng sự kiện thiếu nữ bị giết quá lâu, kết quả là hai mươi thiếu nữ bỏ mạng oan uổng, khiến nàng không tin tưởng hắn, một mình dấn thân vào nguy hiểm rồi bị thương. Trương Sinh sau đó vẫn áy náy, cho nên hắn không dám giấu nàng nữa, yêu hồ được cử đi do thám mang tin tức gì về, cũng sẽ để nàng cùng nghe. Hắn mặc dù vẫn muốn lấy lòng giai nhân nhưng trong lòng lại không thoải mái, nếu không phải đã lấy điều kiện không giấu diếm làm nòng cốt để giữ nàng ở lại Trương phủ, hắn cũng không nguyện ý cho nàng nghe những tin tức này.
Quả nhiên, Song Linh sau khi nghe về thảm án lập tức đã đứng phắt dậy muốn đi.
“Cô nương định đi đâu?” Hắn biết rằng vô dụng, nhưng vẫn cố đè tay nàng lại ngăn cản.
“Còn đi đâu? Đi giết Bạch Diện!” Song Linh nóng nảy gạt tay hắn, “Công tử nghe rồi đó, phương thức giết người rút xương này chính là do Bạch Diện gây ra. Hắn cần xương cốt, máu thịt và linh hồn để tạo Rối hình, nếu ta không ngăn lại, hắn sẽ tiếp tục giết hại thêm hàng trăm người nữa.”
“Thương thế của cô nương dù đã tốt lên nhưng chân khí hỗn loạn còn chưa ổn định, cô nương định đấu với hắn thế nào?” Trương Sinh cũng không kìm được nổi nóng, lại càng nắm chặt cổ tay nàng hơn. “Ngay cả lúc cô nương khỏe mạnh nhất, sung sức nhất còn không thắng nổi hắn, hiện tại bị trọng thương, cô nương muốn đi nạp mạng sao?”
“Ta…” Song Linh nghẹn họng, nhưng quả thật Trương Sinh nói đúng, hiện tại tình trạng của mình như thế nào, nàng là người rõ nhất. Cho dù đã uống Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên, cho dù có Xích kiếm, chỉ sợ cũng không bằng một nửa trước kia. Nàng cắn răng, “Nhưng ta cũng không thể không làm gì, không thể không quản! Bạch Diện nhắm vào ta, hắn giết hai mươi thiếu nữ cũng là vì ta, hiện tại hắn tàn sát dân lành cũng là để tạo Rối hình đối phó với ta! Ngươi nói, chẳng lẽ ta phải làm như không biết, làm như không quan tâm, ở lại đây an toàn chữa thương hay sao? Chờ đợi hắn giết từng người, từng người, tạo thêm hàng trăm, hàng ngàn Rối hình nữa đến đây hay sao?”
“Ta không có ý này.” Ngọn lửa trong mắt Trương Sinh nhảy múa, hắn làm sao có thể làm ngơ? Bá tính chết thảm kia là con dân Kim quốc, là đồng bào của hắn, hắn mặc dù là Hoàng thương, nhưng đồng thời hắn cũng là hoàng thân quốc thích, là người có trách nhiệm với trăm họ, nay bọn họ chết thảm khốc như vậy, hắn cũng không thể không quản. Nhưng mà nàng, người con gái hắn đem lòng yêu thương, hắn làm sao dám để nàng lại dấn thân vào nguy hiểm? “Cô nương có thể đi, nhưng không được đi một mình!”
Song Linh mím môi không nói, trầm tư quay mặt đi thật lâu, lâu đến mức hắn cho rằng nàng sẽ đồng ý, nhưng nàng lại lắc đầu.
“Không được!”
“Tại sao?” Trương Sinh gấp gáp giải thích, “Ta sẽ cử những thuộc hạ có tu vi cao nhất của ta đi! Bọn họ ít nhiều cũng có đạo hạnh hai, ba trăm năm! Chắc chắn sẽ không làm vướng tay vướng chân cô nương, ngay cả trong tình huống nguy cấp bị bao vây, nhiều người vẫn tốt hơn một mình cô nương chống cự! Bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ cô nương chu toàn bất chấp tính mạng. Ngay cả…”
Hắn nuốt lại lời muốn nói ‘ngay cả ta cũng vậy’ vào trong, bởi vì một phàm nhân như hắn, không làm vướng chân đã là may rồi, còn muốn bảo vệ được nàng sao? Cái mạng này của hắn, còn không phải do nàng cứu về đó sao? Nói ra cũng chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho nàng, vậy thì đừng nói.
“Ta biết ý tốt của công tử, nhưng ta không thể để thêm bất kỳ người nào liên lụy vào việc này nữa. Bạch Diện là thần thú Bạch xà ngàn năm, không phải là kẻ những yêu hồ đạo hạnh hai, ba trăm năm có thể chống lại, ngay cả ta…” Ngập ngừng, bàn tay vẫn còn nhợt nhạt của nàng đặt lên tay hắn vẫn còn đang nắm cổ tay bên kia, hai mắt chân thành nhìn thẳng vào hắn. “Ta không có ý định đi tìm chết. Thật sự! Ta biết ta phải sống, tính mạng này không phải của riêng mình ta, ta phải sống tiếp vì một người! Cho nên ta sẽ không chết, sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Chuyến này đi cũng không phải muốn sống mái với Bạch Diện, hắn nhằm vào ta, vậy thì…”
“Cô nương muốn rời khỏi nơi này sao?” Tầm mắt của Trương Sinh bỗng không còn tiêu cự, giọng hắn lạc đi, ngay cả xúc cảm mềm mại từ bàn tay nàng cũng không thể áp chế được nỗi đau thương dâng lên trong lòng hắn.
“Tạo một Rối hình không hề đơn giản, phải mất rất nhiều thời gian. Lần giao chiến trước phần lớn Rối hình của Bạch Diện đều đã bị tiêu diệt, cho dù hắn muốn tạo mới, không thể mười ngày nửa tháng là có thể tạo ngay. Ngoài ra lần đó hắn cũng bị thương rất nặng, chắc hẳn thời gian qua phải trốn tránh dưỡng thương, cho dù có ló đầu ra giết người để lấy nguyên liệu cũng không thể thực hiện tạo Rối ngay được. Hiện tại hắn trong tối ta ngoài sáng, ta không thể biết được tung tích của hắn, nhưng hắn lại biết ta, vậy nếu hắn biết được ta sắp về Thanh Sơn, chắc chắn hắn sẽ phải đuổi theo hạ thủ trước khi ta lên núi, sẽ không có thời gian giết người làm Rối hình nữa. Ở trong Thanh Sơn, sẽ chẳng có ai có thể làm hại ta được. Hơn nữa, ta không hề có một mình.” Nàng khẽ mỉm cười, không chỉ có mình nàng, vẫn còn hai kẻ nữa cũng đang truy tìm tung tích Bạch Diện, mặc dù nàng không biết lý do của bọn họ là gì.
“Cô nương muốn về Thanh Sơn… thật sao?” Bằng vào giao tình của phụ mẫu nàng và bên nhà ngoại ở Bàn Sơn nhà hắn, từ lâu hắn đã biết chân tướng thực sự của nàng, cũng biết rõ mâu thuẫn giữa nàng và phụ mẫu, cho nên thời gian qua nàng mới không về Thanh Sơn, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp… nếu nàng về đó thì tốt, nhưng nếu nàng nói ra ‘Thanh Sơn’ chỉ để lừa hắn yên tâm…
“Ta nhất định sẽ về đó!” Như thể muốn xóa tan nỗi nghi hoặc của Trương Sinh, cũng để khẳng định thêm quyết tâm của mình, nàng lại càng nắm chặt lấy tay hắn hơn. “Thanh Sơn là nhà của ta, phái Thanh Thanh là gia đình của ta, có phụ mẫu, có các tỷ tỷ, muội muội, có đệ đệ của ta, ta về đó tránh nạn là tốt nhất, không phải sao?”
Trở về Thanh Sơn, rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Thời gian qua nàng cũng đã trốn tránh quá lâu rồi, đã làm khổ phụ thân và mẫu thân đủ rồi, quay về, dập đầu chịu phạt, chung quy vẫn tốt hơn bây giờ.
“Nhưng ta…” Lời nói đến môi rồi ngập ngừng nuốt lại, Trương Sinh nhìn nàng trân trân, thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể bày tỏ. Để nàng đi? Hắn không nỡ. Giữ nàng lại? Không có khả năng, ngay cả tư cách giữ nàng lại hắn cũng không có.
Hơn nữa kẻ thù còn đang rình rập nàng ở ngoài kia, sẽ chẳng có gì đảm bảo là một tòa Tướng phủ có thể bảo vệ được nàng. Còn những dân thường lúc nào cũng bị đe dọa tính mạng, nàng chắc chắn sẽ không làm ngơ để họ rơi vào nguy hiểm.
Lúc này hắn chỉ hận mình là một phàm nhân yếu đuối, chỉ hận mình không có sức mạnh bảo vệ nàng, cùng nàng giải quyết khó khăn. Ngoài một thân phận công tử Tướng phủ, Hoàng thương một nước, hắn chẳng có gì để có thể tự mình trợ giúp nàng.
“Trương công tử, tấm lòng của công tử đối với Song Linh, ta xin ghi lòng tạc dạ. Xin thứ cho Song Linh ngu muội, không thể đáp lại tấm chân tình này. Nếu có kiếp sau… xin làm trâu ngựa đền đáp ân tình.”
Nói rồi nàng phẩy tay, Trương Sinh mơ màng, một giây sau tỉnh táo lại thì người đã không còn nữa, bỏ lại hắn một mình ngồi trên nền đá cô tịch.
Kiếp sau nguyện làm trâu ngựa báo đáp ân tình, cũng không nguyện đáp lại chân tình sao? Là bởi vì kiếp này, rồi kiếp sau, sau nữa… cũng đã có người nàng nguyện trao tâm tư.
Mà người đó, không phải hắn, vĩnh viễn cũng không phải hắn.
Hắn ngửa đầu cười lớn, nụ cười thê lương.
Tên hầu bên ngoài nghe động tĩnh, bạo gan nhìn vào thám thính, chỉ nghe Tam gia lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi.
“Mưa rồi.”
Hắn ngó ra nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, khó hiểu quay vào thấy trên má Tam gia có bóng nước, liền ‘à’ một tiếng.