Hoàng hôn, Song Linh giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, mồ hôi đầm đìa đã sớm ướt đẫm lưng áo. Nàng thế nào lại mơ thấy Rết tinh bị sét đánh!
Chung quanh đã dần tối om, ánh tà dương yếu ớt xuyên qua ô thoáng trên trần nhà chiếu vào trong gian phòng đơn sơ cũng không khác mấy so với ban ngày. Song Linh rùng mình lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngực vẫn còn phập phồng sợ hãi, phải mất một lúc lâu sau định thần lại phát hiện hóa ra chỉ là mơ, nàng mới thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, một cơn tê dại chạy dọc toàn thân nàng.
Rết tinh, không thấy nữa.
Song Linh ngồi trên giường đất, gian phòng im ắng chỉ có một mình nàng. Tai nàng như ù đi, tứ chi đông cứng lại còn đầu óc thì trống rỗng.
Rết thúc thúc không có ở đây.
Hắn nói sẽ gọi nàng dậy, nhưng hắn không có.
Hắn nhân lúc nàng ngủ mà rời đi...
Không....
Hay có lẽ... hắn vốn không có trở về. Có lẽ tất cả chỉ là do nàng tưởng tượng... Có lẽ tất cả chỉ là do nàng mơ thấy...
“Rê... Rết thúc thúc!” Lệ nóng vòng quanh mắt Song Linh, nàng yếu ớt ôm tia hi vọng mong manh gọi hắn, cầu mong ông trời chỉ cần gọi hắn hắn sẽ xuất hiện.... “Rết thúc thúc... Rết thúc thúc!!!”
“Ừ? Tỉnh rồi à?”
“...”
Rết tinh thò đầu vào trong buồng khiến Song Linh giật mình, nương theo ánh sáng mờ nhạt, nàng thấy được hắn đang ôm một cái chậu nước nhỏ khập khễnh bước đến.
“Rết thúc thúc!”
Song Linh mếu máo, vội lao xuống giường như một con thiêu thân, nhưng lúc bàn chân bước hụt lại vướng vào mép chăn khiến nàng mất đà ngã nhào.
Chậu gỗ rơi xuống phát ra những tiếng lộc cộc, nước trong chậu đổ tung tóe đầy đất, Song Linh ngã vào lòng Rết tinh, lập tức liền xụi lơ.
“Ta còn tưởng....” Nàng úp mặt vào ngực hắn, hai tay vòng qua ôm chặt hắn không buông. “Ta còn tưởng tất cả chỉ là do ta tưởng tượng. Ta còn tưởng thúc nhân lúc ta ngủ mà rời đi...”
“Nhóc con ngốc nghếch.” Rết tinh hết cách, dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng, “Đúng là ngươi có nằm mơ, mơ đến mức mồ hôi đầm đìa gọi sao cũng không tỉnh, ta chẳng qua chỉ đi lấy khăn lau cho ngươi, ngươi lại bị dọa thành như vậy.”
“... Vì ta không muốn mất thúc mà...” Song Linh cắn môi, hai mắt long lanh ngước lên nhìn hắn.
“Ta có phải đồ vật đâu mà mất được.” Rết tinh lại không cho là đúng.
“...Ờ.” Song Linh bĩu môi, tự dưng lại thấy cổ họng đắng nghét. Nàng buông hắn ra, tự mình đến bên chậu gỗ, nhặt miếng khăn rơi trên đất lên. “Ta đi rửa mặt.”
Rồi bỏ đi không thèm nhìn lại.
“...”
Rết tinh khó hiểu, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên đất mà tự hỏi nhóc con làm sao lại giận dỗi nữa rồi?
***
Ánh lửa lập lòe nhảy múa trong mắt Song Linh, con gà rừng béo ngậy được nướng chín vàng ươm trên giá, lớp da vàng bóng lóa thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Nàng ôm gối ngồi dựa vào Rết tinh, còn hắn thì rất thành thục ngồi nướng gà. Nhân lúc nàng còn đang giận dỗi rửa mặt chải đầu thay y phục thì hắn đã vào rừng bắt được một con gà mang về làm lông sạch sẽ bỏ lên lửa nướng rồi.
“Chín rồi này.” Rết tinh đưa đến một cái đùi gà ra trước mặt Song Linh, thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm mà không nhận lấy, hắn khó hiểu hỏi, “Sao vậy? Chẳng phải ngươi thích ăn gà nhất à?”
“... Ta rất lâu rồi không có ăn thịt nữa.” Song Linh chần chừ, dụi trán vào vai hắn, lầm bầm quay mặt đi.
“Cho nên mới gầy như que củi vậy.” Rết tinh không vui nói, lại đưa miếng đùi lại gần tới gần hơn. “Ăn đi.”
“Không ăn!” Song Linh càng dụi sâu vào vai hắn, kiên quyết.
“Có ăn không? Ăn nào. Ăn. Ăn. Ăn.” Mỗi từ 'ăn' hắn đều dùng cái đùi chọc vào má nàng một lần, khiến cho mặt nàng bóng loáng đầy mỡ.
“Không ăn mà!”
“Không ăn thì làm sao lớn được?”
“... Ta còn cần lớn nữa sao!”
Rết tinh quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, gật đầu. “Bao năm rồi mà nguơi vẫn còn nhỏ xíu. Đêm Trung Thu gặp ngươi trở về, Tiểu Mị vẫn luôn càm ràm vì ngươi không chịu ăn thịt, dinh dưỡng không đủ nên đến bây giờ vẫn bằng phẳng như vậy.” Hắn cũng không có hiểu 'bằng phẳng' nghĩa là gì, nhưng có lẽ chính là ám chỉ nàng quá gầy. Thề với trời là hắn chỉ đang than phiền rằng nàng quá gầy mà thôi.
“'Bằng phằng'....” Nhưng Song Linh lại không hiểu lời hắn theo ý như vậy, nàng ức nghẹn, tự giác nhìn xuống dưới, theo phản xạ lập tức che lấy ngực mình. “Thúc... sắc lang!!!” Rồi chạy mất.
“Hở...” Rết tinh rất vô tội nhìn theo bóng nàng chạy đi, lần nữa tự hỏi hắn đã làm sai cái gì để nàng lại giận dỗi hắn...
Rết tinh bên kia suy nghĩ nữ nhân đúng là loài khó hiểu thì Song Linh ở bên này lại tủi thân muốn chết, nàng ấm ức ôm lấy hai trái đào nhỏ... Rết tinh lại dám so sánh nàng với Tiểu Mị!!!
Nghĩ đến hai tảng hùng vĩ trên ngực Tiểu Mị lại nhìn đến của mình, tự ti của nữ nhân liền nhân lên gấp bội...
Không phải chỉ là to hơn nàng một chút... được rồi... là to hơn nàng hơi nhiều thôi hay sao! Nàng còn chưa đến trăm tuổi, vẫn còn lớn được!!!
Cái chính là nàng tức giận Rết tinh dám nói nàng 'nhỏ xíu'!!!
Hắn chê nàng 'nhỏ xíu'!!!
...
Rết tinh nhàm chán chọc chọc con gà đã chín vàng trên lửa. Con gà này hắn đặc biệt chuẩn bị cho Song Linh, hắn thì đương nhiên không thể ăn được rồi, hiện tại Song Linh cũng chạy mất, không lẽ lại phải bỏ con gà này?
“Gà à gà, mi bỏ mạng vô ích rồi.”
Tiếng bước chân lạo xạo ma sát trên sỏi khiến hắn quay đầu lại, Song Linh mặt mũi đen thui hậm hực quay trở về, trên người nàng mặc dư thêm một tấm trường bào còn cố tình kéo cổ áo lên che kín mít. Nàng ngồi xuống cách hắn một khoảng rõ xa, mới chìa tay hướng đến hắn.
“Đưa cho ta!”
“Hở?”
“Đưa gà cho ta! Ta muốn ăn!” Nàng hậm hực.
Rết tinh ngẩn người, chẳng thể ngờ được cái kiểu thay đổi như chong chóng này, nhưng mà hắn vẫn đưa cái đùi gà hồi nãy tới. “Sao tự dưng đổi ý…”
“Không phải thúc muốn ta ăn sao! Ta ăn cho thúc coi! Ta ăn cho phát phì luôn! Để xem ai mới là người ‘bằng phẳng’!!!” Song Linh trừng mắt, giật cái đùi gà thô lỗ gặm gặm.
Ta ăn ta ăn! Không phải chỉ hơi nhỏ một chút thôi sao? Ta ăn cho ngươi nổ tung luôn!
Trong lúc Song Linh gặm gà thì Rết tinh vẫn còn rối rắm nhìn nhìn trời.
Nữ nhân quả nhiên vẫn là sinh vật khó hiểu nhất trên đời.
Hắn của mười mấy năm trước không hiểu nổi nàng, hắn của bây giờ cũng hoàn toàn không hiểu được!!!
Một cái đùi nhanh chóng bị ‘xử lý’xong, Rết tinh rất thức thời đưa qua một cái đùi khác, Song Linh hừ mũi, cướp lấy tiếp tục gặm.
Cho nên buổi tối hôm đó kết thúc bằng một cảnh thế này: Một người ra sức gặm gà, một người ung dung ngồi gỡ thịt gà cho người kia.
Hỏa mạc là vùng sa mạc rộng lớn nhất của Hỏa quốc, nhiệt độ ngoài trời banngày có thể nướng chín được đồ ăn, ban đêm lại lạnh tới mức đóng băng cả mồ hôi. Phàm nhân bị ném vào đây chỉ cần không tới một ngày đảm bảo sẽmất mạng, ngay cả yêu quái muốn sinh sống còn có chút khó khăn.
Hang ổ của Bò cạp tinh là một cái động ngầm ở giữa Hỏa mạc, nói khó tìm cũng không khó, nhưng để đến được tuyệt đối không dễ dàng.
Khi Rếttinh đủng đỉnh đến nơi cũng vừa vặn là lúc mặt trời lặn, màn đêm cùngcái lạnh thấu xương phủ xuống hoang mạc mới rồi còn nóng như lửa đốt.Hắn tiện tay thả con Thằn lằn tinh mà mình bắt chỉ đường xuống, Thằn lằn tinh đang vặn vẹo uốn éo trên tay Rết tinh bị thả ra bất ngờ, cả ngườirơi bộp xuống cát, chỉ một thoáng đã không thấy đâu. Thằn lằn hắn mới có đạo hạnh hơn trăm năm thôi, còn chưa dám đắc tội với hai vị đại yêu này đâu!
Bò cạp tinh cả người khô quắt lại nhỏ thó, nhìn toàn thânkhông có một chút thịt nào, da hắn sạm đen, đầu cạo trọc chỉ để một bímtóc tết tầng từ đỉnh đầu chạy đến gáy, cả người đều là hình xăm kì dị.Hắn sớm biết có kẻ đột nhập vào địa bàn của mình, chắc mẩm kẻ tới chínhlà đồng bọn của tiện nhân Nhện tinh kia, vì vậy từ sớm hắn đã treo ảlên, nhàn nhã ngồi trên ghế dựa tạc từ dung nham chờ đợi.
“Rết lang… Chàng thực sự tới rồi!”
Tiểu Mị bị treo trên dàn xích sắt nóng bỏng, cả người nơi nào cũng đầythương tích. Quanh thân nàng ta bị dây trói vàng cuốn lấy không thể cụccựa, có lẽ là dây trói yêu, cho dù nàng ta có muốn hóa về nguyên hìnhcũng không thể thoát khỏi. Ngẩng đầu lên thấy Rết tinh bước vào cửađộng, nàng ta không kìm được vui sướng rên lên. Cứ nghĩ bản thân sẽchẳng còn bao hi vọng rằng hắn sẽ tới, lại không ngờ khi đối phương thực sự xuất hiện nàng ta lại có chút không tin tưởng.
“Ờ.” Rết tinh nhàn nhạt trả lời, chẳng thèm nhăn mày lấy một cái.
“Ngươi là tình lang của ả tiện nhân này?” Bọ cạp tinh híp mắt nham hiềm chỉ về phía Tiểu Mị, hắn không ngờ người tới lại là Rết tinh của Kim quốc, mặc dù hắn chưa từng giao chiến trực diện với Rết tinh, nhưng danh tiếng về kẻ này hắn nghe cũng không ít. “Muốn tới cứu ả sao?”
“Không phải.” Rết tinh tỉnh bơ trả lời, tình lang của Tiểu Mị, hắn không dám hưởng.
“Vậy ngươi tới làm gì?” Bọ cạp tinh có chút ngoài ý muốn, không muốn tới cứu người thì mạo hiểm chui vào đại mạc hung hiểm này làm gì?
“Tới nhặt xác nàng ta về an táng.” Rết tinh thành thật trả lời.
Bọ cạp tinh: “….”
Tiểu Mị : “….”
“Rết lang… chàng nói lời này, là thật… chứ?”
“Ờ.”
“…”
Nàng ta biết mà! Cái tên khốn kiếp này làm gì có chuyện sẽ mạo hiểm vì mình! Nhưng ngẫm lại, trong giới trùng yêu mạnh được yếu thua, kẻ thua cuộcchỉ còn nước làm mồi cho kẻ thắng, nàng ta hôm nay đã xác định sẽ bị Bọcạp tinh ăn tươi, nay Rết tinh muốn mang mình về an táng, so ra vẫn cònthống khoái hơn mấy lần.
“Hừ! Lão tử không tin ngươi phí công như vậy lại chỉ muốn tới đây làm việc vô vị đó!” Bọ cạp tinh cảm giác nhưbị đùa bỡn, có biết là từ khi hắn cảm nhận được có đối thủ cực mạnh bước vào lãnh thổ đã lâm vào tình trạng cảnh giác nghiêm ngặt thế nào haykhông!? Vất vả chuẩn bị để đấu một trận hoành tráng, còn cố ý lưu lạichiến lợi phẩm (Tiểu Mị), vậy mà đối thủ chỉ bâng quơ một câu tới nhặtxác là xong sao!?
“Ta nể tình nàng ta trước đây dọn dẹp nhà cửacho mình sạch sẽ nên muốn đến giúp nàng ta mang về chôn cất, có gì mà vô vị?” Rết tinh lại không cho là đúng.
“Mẹ nó! Ngươi muốn đùa với lão tử đúng không!? Tiện nhân này đùa bỡn lão tử đáng chết không nói,tới ngươi cũng muốn đùa bỡn lão tử? Muốn cướp mồi trên tay lão tử cònmuốn nói lời nhân nghĩa!? Lão tử nhổ vào!”
“Tùy ngươi muốn nóisao thì nói.” Rết tinh khoát tay, “có thù hận gì thì giải quết cho mau,ta đây rất bận.” Ý là Bọ cạp tinh có muốn giết Tiểu Mị thì làm nhanhchút. Nói rồi hắn còn khoanh tay đứng dựa vào vách động, thể hiện rõthái độ bàng quan không tham gia.
Tiểu Mị nước mắt đầy mặt chịutrận. Trong lòng chửi rủa lên xuống. Mẹ nó Rết lang! Chàng bận cái khỉgì chứ? Rõ ràng là muốn mau chóng trở về canh giữ tiểu tiên tử củachàng…
…
Tiểu tiên tử…
Tiểu tiên tử!!!
Tựanhư tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiểu Mị hoảng hốt gào lên. “Rếtlang! Chẳng phải trước nay chàng vẫn luôn không biết lý do tiểu tiên tửgiận chàng rồi nhập quan hay sao!?”
Nghe tới ‘tiểu tiên tử’, Rếttinh mới đứng thẳng hơn một chút, hứng thú nhìn về phía Tiểu Mị. “Ngươinói ngươi biết lí do nhóc con bỗng nhiên muốn nhập quan?”
Tiểu Mị chửi thầm trong lòng, ai cũng biết chỉ có chàng không biết!!! Nhưngnghĩ tới mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, nàng ta cuống quít gật đầu.“Ta biết! Ta biết! Trước đây chính ta nói cho nàng sự kiện kia! Tiểutiên tử hết sức tín nhiệm ta, chuyện gì cũng nói cho ta!” Mặc dù nàng ta không biết lí do trực tiếp khiến tiểu tiên tử quyết định nhập quan,nhưng xem qua lại không phải chỉ có một ‘vấn đề kia’ sao? Mặc kệ thếnào, giữ được mạng mới là quan trọng!
“Ngươi xác định không lừata?” Rết tinh bỏ xuống vẻ hời hợt ban nãy, thần sắc đã bắt đầu nghiêmtúc thêm mấy phần. “Ngươi cũng biết nếu rơi vào tay ta kết cục chỉ cóthảm hơn so với bị tên kia giết.”
“Không dám, không dám! Mạng nhỏ của ta còn trông vào chàng, nào dám lừa chàng?”
“Được rồi.” Rết tinh xắn tay áo lên hướng tới Bọ cạp tinh nãy giờ vẫn bị bỏrơi nói, “Ngươi thấy đó, nàng ta biết một số chuyện ta cần biết, xem rata không cứu nàng ta không được rồi.”
“Con mẹ nó! Các người coilão tử là cái chó gì?” Bọ cạp tinh từ nãy đến giờ vẫn kìm nén, cuối cùng cũng không chịu được bộc phát, bản thân hắn từ trước đến nay chưa từngbị người ta hoàn toàn xem thường như vậy. “Muốn đến là đến, muốn đi làđi, muốn không cứu lại muốn cứu! Các người xem lão tử này là trò đùachắc!”
“Dài dòng, mau thả người đi.” Rết tinh chuyển sang không kiên nhẫn.
“Bọ cạp lang, không phải ta muốn coi chàng như trò đùa, nhưng quả thực ta không muốn chết à nha!” Tiểu Mị ngọt ngào tiếp lời.
Trong đêm đại mạc lạnh lẽo, tiếng nổ lớn kinh động toàn bộ sinh vật ẩn núptrong cát, hang ổ của bọ cạp tinh hoàn toàn sụp đổ trong chấn động mạnhmẽ.
“Rết lang, đừng quên ta còn ở đây á á á!!!”
Rết tinhhoàn toàn không để ý tiếng Tiểu Mị la hét, dù sao nàng ta cũng tính làđại yêu, mấy cục đá cũng không đè nàng ta chết được.
Trong đầunhư hiện lên tình cảnh hơn hai mươi năm trước, động rết của hắn hình như cũng bị phá trong tình cảnh giống như thế này…
Thở dài, hắn thế mà lại diễn lại trò của Hoa Linh.
Ánh trăng giữa hoang mạc đặc biệt tròn sáng, hai bóng dáng quyết đấu tựanhư khảm trên vầng trăng vằng vặc. Từng đợt ánh sáng đỏ và đen đối kháng nhau, nội lực cực đại kinh hồn tỏa ra bốn phía khiến không gian dườngnhư cũng rung chuyển.
Rết tinh không muốn lãng phí thời gian, hắn phát động một lần bốn mươi cánh tay trực tiếp tấn công, mỗi độc chưởngđánh ra hoàn toàn không cho Bọ cạp tinh cơ hội trả đòn. Bọ cạp tinh cũng không phải thứ vừa, bản thân hắn cũng là trùng độc khét tiếng, hai cánh tay gầy trơ xương biến thành hai cái càng lớn phủ giáp cứng chặn lạiphần lớn đòn đánh của Rết tinh, đuôi bọ cạp cũng không nhàn rỗi, liêntục tìm cơ hội muốn mổ cho Rết tinh một phát.
Tay rết dù nhiềunhưng yếu, chỉ cần bọ cạp trả đòn một lần cánh tay liền trật xương rụngra. Tay này vừa rụng tay kia đã mọc lại, liên tục không ngừng nghỉ đánhvề phía Bọ cạp. Bọ cạp chỉ có hai càng không đấu không lại mấy chục tay, trên thân mình lãnh trọng thương không ít, khôi giáp cứng rắn trên càng cũng sứt mẻ vài nơi, chỉ một chốc hắn đã phụt máu tươi đen ngòm. Rếttinh cũng không khá hơn, chiến đấu kiểu này hết sức tốn thể lực, chưa kể tay rụng lại mọc là trực tiếp ảnh hưởng tới xương cốt, nếu là ngườithường đã đau đến kêu không ra hơi.