Giữa tháng tư, sáng sớm vừa mới đổ một trận mưa rào, cho nên bây giờ dưới chân núi thời tiết khó có được một ngày mát mẻ.
Hậu viên Vô Thường cung cũng hiếm khi yên tĩnh, dưới tán hồng mai đỏ rực, một nam tử ngồi trên xe lăn gỗ ngẩng đầu đón cánh hoa rơi trên mũi, một nửa khuôn mặt hắn quấn băng chỉ để lộ từ mũi đến miệng, gương mặt góc cạnh có phần hơi thô, tóc dài xõa tung, vai rộng ngực lớn, dù chỉ ngồi một chỗ nhưng nhìn qua vóc dáng cũng không hề thấp bé. Bên cạnh hắn là một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi, nàng mặc váy áo xanh lá, bám ở một bên tay vịn xe lăn không ngừng líu lo bắt chuyện với hắn.
“Đại thúc cao lớn, có thật thúc chính là yêu quái không? Sao thúc là yêu quái mà đại tỷ ta lại chăm sóc cho thúc? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái chân chính đó! Thúc là yêu quái gì vậy? Thúc có ăn thịt người không? Thúc tu luyện lâu chưa? Tại sao thúc lại bị thương?” Tiếng trẻ con non nớt, Thải Linh chớp chớp hỏi.
“Tỷ tỷ… phụ thân nói không cho chúng ta lại gần vị đại thúc này…” Uyển Linh khép nép hơn, đứng ở một góc xa xa yếu ớt gọi Thải Linh. Nàng vẫn thấy cái vị to lớn bên kia trông rất đáng sợ…
“Ừm… ta là một Rết tinh.” Rết tinh gật đầu, ra vẻ nghiền ngẫm nhớ lại. “Tu luyện cũng lâu rồi, chắc phải hơn ngàn năm.”
“Oa! Lâu như vậy? Mẫu thân của ta cũng chỉ mới hơn bảy trăm tuổi! Vậy là mẫu thân ta cũng phải gọi thúc là đại thúc sao? Vậy ta phải gọi thúc là gì? Có phải gọi giống như Trương Sinh sư huynh gọi là tiền bối không?”
“Không cần, ngươi thích gọi sao thì gọi đi.”
“Vậy ta vẫn gọi giống tỷ tỷ, gọi thúc là Rết thúc thúc thôi.”
“Cũng được.”
“Tại sao đại tỷ của ta lại chăm sóc thúc thúc vậy?”
“Là bởi vì ta bị thương.”
“Tại sao thúc bị thương? Có phải do thúc đi gây sự đánh nhau nên mới bị thương không?”
“… Cũng gần thế.”
“Vậy thúc có phải người xấu không?”
Khóe miệng giật giật, Rết tinh thật muốn nhìn rõ đứa nhỏ này, giọng điệu không biết đề phòng người lạ như thế sao lại giống nhóc con hồi nhỏ vậy không biết. “Nếu ta là người xấu, có phải đã bị đại tỷ ngươi trừng trị rồi hay không?”
“Đúng rồi! Đại tỷ rất hay ra ngoài trừng trị kẻ xấu.” Thải Linh gật gật, các sư tỷ dưới núi thường hay ca ngợi đại tỷ của nàng lắm. “Đại tỷ chăm sóc cho thúc, vậy thì thúc không phải kẻ xấu.”
Lý luận kiểu gì vậy…
“Thấy chưa, thúc ấy cũng đâu có đáng sợ lắm đâu!” Thải Linh quay về khía Uyển Linh, vẫy vẫy, “Uyển Nhi, thúc ấy không phải người xấu!”
Uyển Linh vẫn chưa tin hoàn toàn, nàng vẫn còn hơi bài xích hắn, cũng không có tiến lên mà chỉ hỏi vọng lại. “Thúc, yêu quái đại thúc, thúc đã từng ăn thịt người chưa?”
Rết tinh suy nghĩ một chút, bỗng quỷ dị cười một tiếng, “Rồi, đã từng ăn qua.”
“Ô ô! Thật sự?” Thải Linh mở lớn đôi mắt vốn to như hai viên trân châu, hết sức phấn khích hỏi. “Thúc thật sự từng ăn thịt người?”
“Đúng rồi, ăn rất ngon.” Rết tinh nghiền ngẫm, dựa theo tiếng nói phát ra, hắn xác định phương hướng, chính xác nắm được cái đầu nhỏ của Thải Linh. “Hơn nữa, thịt trẻ con chính là ngon nhất!”
“Á á… Cứu mạng!”
Thải Linh chớp chớp nhìn Uyển Linh bên kia khóc thét lên, bỗng phá lên cười. “Ahahah! Sao muội lại nhát như vậy chứ?” Xong rồi rất tự nhiên rời khỏi ma trảo của Rết tinh chạy tới chỗ muội muội.
“Huhuhu… Yêu quái đại thúc muốn ăn thịt tỷ tỷ… huhu…” Uyển Linh cũng không vì được dỗ dành mà hoàn hồn, ngồi mọp xuống đất khóc thút thít.
Được rồi, kẻ gây chuyện âm thầm hối lỗi, hắn không nên chơi trò hù dọa trẻ con này, nghe tiếng khóc ngày càng lớn, hắn lại càng bối rối giải thích: “Đừng có khóc mà, ta chỉ đùa chút thôi, từ trước đến giờ ta chưa từng ăn thịt người, một miếng cũng không động luôn!”
“Trong sách nói yêu quái tu luyện chính là ăn thịt người, thức ăn chính là con người, thúc là yêu quái ngàn năm, không ăn thịt người ai mà tin… Oa oa oa!!!” Uyển Linh mặc kệ Thải Linh dỗ, càng khóc lớn hơn.
“Ây! Ta không có ăn thật mà, ta chỉ ăn đồ ngọt thôi.”
“Thúc lừa con nít! Yêu quái nào lại thích ăn đồ ngọt, đồ ngọt chỉ dành cho con nít thôi.” Uyển Linh cũng không kém cạnh, rất hùng hồn chỉ vào hắn.
“Thật mà…” Hắn thấy hơi chột dạ, nhưng mà hắn nói cũng là sự thật, hắn chỉ ăn đồ ngọt thôi mà… “Không tin, vậy ta ăn cho ngươi xem.” Nói rồi liền sờ trong ngực áo, lấy ra được một bọc kẹo mạch nha, bỏ vào mồm nhai.
“…”
“…”
“Ai… ai biết được đó có phải kẹo hay không!?” Uyển Linh bặm môi, liếc nhìn Thải Linh.
“Không tin? Vậy ngươi nếm thử xem!”
“Thực sự? Nhỡ có độc thì sao?”
“… Vậy thì ta phải chết trước rồi.” Không phải hắn đang nhai kẹo trong đó sao?
“Không sao! Để ta thử xem!” Thải Linh nhanh tay, cướp lấy gói giấy từ trên tay hắn, nhanh nhẹn bỏ một cục kẹo vào mồm. “Oa! Là mạch nha hương quế! Thứ này rất hiếm đó!”
“Vậy sao? Ta cũng muốn ăn!” Giọng nói của Uyển Linh hết sức vui vẻ, hoàn toàn chẳng nghe ra chút nức nở nào hồi nãy…
…
"..."
Chết tiệt! Kẹo mạch nha hương quế nhóc con mang cho hắn!
“Hai cái tiểu quỷ!” Hắn hừ mũi. Thì ra hai nhóc quỷ này hợp sức lừa hắn mất cảnh giác.
“Thế nào? Mới có nửa ngày mà đã thân thiết như vậy?” Từ đằng xa, Song Linh bê tới một cái khay, bên trên bày một tô lớn cùng ba tô nhỏ, nhìn bên này rôm rả cũng thấy vui vẻ.
“Tỷ tỷ! Rết thúc thúc cho bọn muội ăn kẹo mạch nha! Oa! Thơm quá! Là món gì đây?” Thải Linh chạy về phía trước, nhận ra cái tô Song Linh bưng trên khay, Song Linh vừa đặt khay xuống bàn đá bên cạnh, nàng đã nhanh tay mở nắp đậy ra, hai mắt lập tức sáng lên. “Oaaa! Là chè trôi nước ngũ sắc!”
Chỉ thấy, bên trong tô nổi dập dềnh rất nhiều viên bánh trôi hồng, xanh, tím, vàng, trắng rất bắt mắt, bên trên rải hạt vừng, nước chè ngọt ngào, thơm thơm cay cay vị gừng.
Để cho hai đứa trẻ giành nhau phần còn lại trong tô, Song Linh múc riêng ra hơn mười viên bánh trôi đủ màu vào một bát, mang tới chố Rết tinh.
“Trở về rồi?” Nhận ra là nàng, Rết tinh bất giác vui vẻ hơn.
“Hiếm có ngày mát mẻ như vậy, ta muốn về sớm một chút cùng thúc đi dạo, không nghĩ đám nhỏ và thúc lại hợp nhau như vậy.” Song Linh cười cười, nhớ lại hình ảnh lúc hắn cùng với Thải Linh Uyển Linh, có lẽ ngày xưa cùng với nàng cũng một dạng như vậy. “Ta nói, thúc lúc nào cũng hợp với tiểu hài tử hết.”
“Hừm, còn phải xem là ai.” Rết tinh hừ mũi, không cho là đúng. “Các nàng so với ngươi chỉ còn kém cái tính ương ngạnh thích gì làm nấy, nhưng mà cũng không chững chạc được như ngươi.” Cái tính ương ngạnh còn không phải do hắn dung túng mà ra? Khi đó nàng chỉ có một mình, lại dưới con mắt kì vọng của nhiều người như vậy, lúc nào cũng phải cố gắng thể hiện, đương nhiên sẽ không thể vô tư như hai nhóc này.
“Ta biết ta tốt nhất mà.” Song Linh rất không có tư cách cười lớn, nhận lại là cái hừ mũi khinh bỉ của hắn.
Tâm trạng tốt hơn, Rết tinh cũng thả lỏng hơn,
Thời gian này nàng lại không bám dính hắn như hồi xưa nữa khiến hắn hơi buồn, so với lúc hắn còn là cương thi thì hình như bây giờ nàng còn tránh né chung đụng với hắn, hắn vẫn luôn cảm thấy bất mãn. Nhưng mỗi lần được ở gần nàng, nhận được sự quan tâm của nàng thì mấy cái cảm xúc tiêu cực lại bị ném đến phương trời nào luôn.
Gì…
Cái này… lẽ nào là tâm trạng của nàng dâu nhỏ bị lạnh nhạt?
Đương nhiên hắn chẳng nhận ra điều này rồi, hắn chỉ cảm thấy một mình ngồi chờ nàng ghé qua không bằng tự mình kiếm niềm vui, cho nên mới ra ngoài giỡn với đám trẻ một chút.
“Cho thúc, chắc là bị hai đứa nhỏ lừa hết kẹo mạch nha rồi chứ gì?” Nàng nín cười nói.
“Hừm, không vấn đề. Ta cũng không tính toán chút đồ đó.” Kẹo mạch nha là nhóc con mua cho hắn, hiện tại hết rồi, hắn càng có cớ đòi nàng mua thêm thứ khác. Ví dụ như bánh trôi chẳng hạn? Tâm tình cực tốt, Rết tinh nhận cái thìa sứ, bắt đầu mò vào trong bát múc bánh trôi, nhưng mà hắn chỉ đụng đụng rồi vợt vợt, không nhìn thấy, chẳng múc được viên nào.
“Đây.” Song Linh giành lấy thìa sứ, tự mình múc một viên đưa lên bên miệng hắn, sau đó mong đợi nhìn biểu cảm của hắn khi ăn. “Thấy sao?”
“Ừ, ngon lắm, mà hơi ít nhân thì phải.” Rết tinh gật đầu tán thưởng, dùng kinh nghiệm vài trăm năm ăn đồ ngọt nhận xét rất chân thành. “Hơi ít ngọt một chút, vì cho nhiều gừng nên vị ngọt bị lấn át, hơi cay. Vỏ bánh cũng dày hơn bình thường, luộc không kĩ sẽ bị sống. Nhưng tổng thể thì ngon.” Nuốt xong một miếng, còn rất thức thời há mồm chờ miếng tiếp theo, cơ mà chờ mãi cũng chẳng thấy.
“Hừ! Uổng công ta tự mình xuống bếp làm để thúc chê lên chê xuống!” Song Linh khịt mũi, rất không phúc hậu múc hạt lớn nhất trong chén tống vào mồm hắn, mạnh đến mức cái đầu hắn cũng bị đẩy ngửa ra sau luôn.
Rết tinh chột dạ, xương hàm ê ẩm nhưng cũng rất ngoan ngoãn nhai nhai cho hết viên bánh rồi nuốt xuống, tự nhủ thầm ‘làm viên to viên nhỏ như vậy, rõ ràng nặn bánh cũng không đều’, nhưng có cho mười cái mạng hắn cũng chẳng dám nói. “Thực ra thì, ta nói đó, trừ hơi… thiếu vị một chút, còn lại cũng rất ngon mà.” Được rồi, đứng trước mái hiên phải biết cúi đầu, hơn nữa hắn cũng không nói dối, là nhóc con làm cho hắn, có đắng ngắt hắn cũng ăn mà. Xong rồi lại há mồm…
Song Linh bây giờ mới tủm tỉm, xúc tiếp một thìa đưa lên cho hắn. “Coi như thúc biết điều!”
“Tỷ tỷ! Bọn muội ăn hết rồi!” Thải Linh cùng Uyển Linh đồng thanh hô, hai đứa nhỏ ít được ăn đồ nhân gian, hơn nữa cũng không kén chọn như ai đó, rất nhanh đã xử lý hết tô chè.
“Tỷ tỷ, chỉ có nhiêu đây thôi à?”
Nhận thấy ánh mắt nóng rực chiếu từ đằng sau, Rết tinh rất bất bình, hai tay đưa ra bao lấy bát chè của mình cùng với tay Song Linh trên đó. “Nhóc con! Ăn hết rồi cũng đừng hòng cướp của lão tử!”
Kẹo mạch nha đã cho các ngươi, bánh trôi ngũ sắc nhóc con tự làm cũng muốn hắn nhường sao? Đừng mơ!
“Đừng có nháo, chỗ phụ thân với mẫu thân tỷ cũng có mang qua, phụ thân chắc chắn không ăn nhiều đâu, mẫu thân cũng không hảo ngọt, hai muội qua đó có khi lại còn đó!”
Song Linh rất tốt bụng nhắc nhở, hai đứa nhóc nghe xong mắt liền sáng lên, chẳng thèm chào lại liền chạy tới sương phòng phía tây. Quả nhiên, bên chỗ phụ thân và mẫu thân vẫn còn hơn một nửa, hai vị lão nhân thừa biết đám nhỏ sẽ chạy qua bên này đòi ăn, cho nên cố tình để phần các nàng.
Còn lại Rết tinh với Song Linh bên này, ta một miếng ngươi một miếng, vui đến quên trời.
“…Này…”
…
“Này!?...”
…
Cơ thể cùng nguyên thần đau đớn đến cực độ thúc giục hắn tỉnh lại từ cơnmê. Cả người tê dại, mùi tro cùng mùi thịt cháy xộc vào mũi khiến hắnbuồn nôn.
“Khục khục…”
“Tỉnh?”
“… Ừ.”
…
Từ từ mở mắt, một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi vừa quen thuộcvừa xa lạ xuất hiện trước mặt hắn, cả người cậu ta lấm lem, ngồi bêncạnh dùng cán quạt bằng ngọc chọc chọc vào mặt hắn. Cậu ta có ngũ quantinh tế, mắt phượng môi đỏ, mũi cao da trắng, mặc dù cả người chật vậtbẩn thỉu, nhưng phục sức toàn là chất liệu thượng hạng, thoạt nhìn cóđến bảy phần giống nhóc con khi giả nam trang, khiến cho hắn thất thầnthật lâu mới nhận ra điểm khác biệt.
“… Ngươi là...?”
“Ta là Hi Linh, đệ đệ của Song Linh tỷ tỷ.”
“…”
À phải, lần cuối hắn thấy tên nhóc này cũng là mười năm trước, cậu ta xem ra cũng phải trưởng thành rồi, mà nhóc con, nhóc con…
“Thúc hẳn là vị Rết tinh kia trong lời phụ thân ta thường nói?”
“… Ừ.”
Tiếng nổ đinh tai bên cạnh khiến hắn hoàn toàn định thần, đồng thời nhớ lạichuyện gì vừa xảy ra. Hắn lập tức vùng lên, quên đi cả đau đớn mà hướngđến cửa động bên kia lao tới.
“Này! Này này này!!! Thúc muốn đi đâu?”
“Bảo hộ tỷ tỷ ngươi.”
Hi Linh trợn mắt, cậu ta vội vàng kéo lấy tay áo rách te tua của hắn, ngăn hắn dừng lại, nhưng chất vải xấu cùng với đã bị thiên lôi nướng qua trở nên cháy sém, vừa chạm vào đã rách tươm, không còn cách nào khác, cậuta đành lao đến ôm chân hắn.
“Thúc đừng có đi! Này! Nghe ta nói đã! Này! Thúc mà nhảy ra là sẽ hại cả tỷ tỷ đó!!”
“Có ý gì?”
“Thúc bình tĩnh đã! Thúc nhìn ta xem, vốn dĩ không có chật vật như vậy, nhưng bởi vì thúc đỡ một ngọn lôi kiếp kia nên mới thành ra thế này.”
“…”
Hắn nghĩ nghĩ, toàn thân đều ê ẩm đau rát, hóa ra là do vừa nãy bị lôi hỏađánh trúng sao? Mặc dù khi đó là ngoài ý muốn... nhìn lại khung cảnhxung quanh, hắn bất giác rùng mình, cây cối toàn bộ đều cháy rụi, mặtđất bị cày xới nứt toác thành hững rãnh sâu, tro tàn cùng lửa đóm baykhắp nơi trong không khí, thực không khác nào cảnh địa ngục trần gian.
“Lôi kiếp vốn dĩ không có nặng như vậy.” Hi Linh chắc chắn hắn sẽ không laođi, lúc bấy giờ mới phủi người đứng dậy. “Mẫu thân ta nói, muốn phithăng thành tiên, người lịch kiếp phải tự mình vượt qua lôi kiếp…”
“Vậy nếu không thể vượt qua?”
“… Thì hồn phi phách tán…”
“Mẫu thân ngươi còn nhớ nữ nhi của mình tu luyện được bao nhiêu năm chứ?”
“… Ta biết. Nhưng mẫu thân làm gì đều có lý do của người, chúng ta cũng không thể làm trái được.”
“…”
Hắn nhớ tới vẻ ngơ ngác của vị thượng tiên nào đó, thậm chí tiên môn củamình gặp đại họa còn ngây ngô đi hỏi có chuyện gì. Lại nhớ những hànhđộng nông nổi của nàng ta. Rồi lại nhớ tới quả đắng mà mình nhận phảisau đó…
Kẻ thâm sâu khó lường nhất chính là kẻ giấu mình hoàn hảo nhất trong lớp vỏ bọc ngây thơ.
Nhưng ít nhất cũng không nên dùng mạng của chính nhi nữ của mình ra đùa chứ!?
“Mẫu thân người chỉ nhàn tản uống trà nhìn trời, phụ thân luôn nghe lời mẫuthân nên cũng không muốn giúp. Mẫu thân còn đặc biệt căn dặn ta phải tới đây canh chừng, ngăn thúc lại trước khi thúc làm cái gì nóng nảy. Ta ởđây chờ cả ngày không thấy thúc, ai ngờ thúc vừa xuất hiện đã nhảy vàođỡ lôi kiếp kia… Sau đó ta liền thực sự hiểu lời của mẫu thân.”
“…”
“…”
“Ngươi nói, không được đỡ lôi kiếp, là ý gì?”
“Bởi vì lôi kiếp là khảo nghiệm xem người lịch kiếp đó có đủ tư cách trởthành tiên nhân hay không, sống chết đều do năng lực bản thân và thiênmệnh an bài. Nếu có kẻ muốn đỡ thay, vậy tức là muốn trái lại thiên đạo, sẽ bị trừng phạt, uy lực lôi kiếp giáng xuống… sẽ mạnh hơn gấp mườilần. Tới khi đó không chỉ người đỡ thay bị tổn thương, ngay cả ngườilịch kiếp cũng khó mà bảo toàn.”
“…”
“Lôi hỏa đánh xuốngđộng Thanh Linh gần một ngày nhưng sinh vật xung quanh gần như không hềbị tổn hại gì. Vừa nãy thúc mới chỉ đỡ một ngọn, uy lực phát ra khiến cả ta ở gần đó cũng bị đánh bay.”
“Vậy chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tỷ tỷ ngươi bị lôi kiếp hành hạ?”
“… Thúc phải có lòng tin với tỷ tỷ chứ?”
“Hàm hồ! Nhóc con mới chỉ có hơn hai mươi năm đạo hạnh…”
“Thì sao? Có thể bình thưởng tỷ tỷ ở trước mặt thúc luôn tỏ ra vô tư ngốcnghếch, nhưng thúc đừng quên tỷ ấy là nhi nữ của mẫu thân ta, nữ nhi của Hoa Linh thượng tiên, là bán tiên mang tiên cốt từ khi sinh ra, ba tuổi thuộc làu tiên thư, bảy tuổi đã vượt qua những đệ tử tu hành hơn trămnăm khác, đứng đầu Đại hội đấu kiếm Thanh Thanh tổ chức mười năm mộtlần. Sao có thể dùng chuẩn mực của phàm nhân để đánh giá tỷ tỷ được?”
“…”
Ba tuổi, nàng vì không thể ngự kiếm mà ngày ngày vác Mặc kiếm lên vách núi tập luyện, đọc sách không hiểu liền bắt hắn phải giảng giải cho nàngnghe, tiên thuật không thông sẽ chạy tới bắt hắn thị phạm, luyện kiếmquá nặng lại đòi hắn bắt gà rừng cho nàng tẩm bổ, phụ thuộc vào hắn, ỷlại vào hắn, trong trí nhớ của hắn luôn mặc định nàng là đứa nhóc cầnngười ta bảo vệ.
Nhưng hắn lại quên, sau khi trút bỏ Mặc kiếmcồng kềnh, nàng ngự Xích kiếm liền bay nhanh hơn, cao hơn bất kì ai.Kinh thư hắn giảng giải nàng nghe một lần liền ghi nhớ tất cả. Tiênthuật đơn giản nàng thi triển mãi không xong, nhưng pháp thuật cao cấphơn chỉ cần nhìn một lần nàng đều có thể làm lại. Mà luyện kiếm, khi đónàng còn tít mắt khoe với hắn chiếc cung linh bằng ngọc ngũ sắc là giảithưởng đại hội…
“Người không đủ năng lực, căn bản không thểgọi lên lôi kiếp. Tỷ ấy tu luyện hai mươi năm lại lịch kiếp trước cảnhững người tu hơn trăm năm, thúc không thấy đó chính là sự khác biệtsao? Hơn nữa…”
Ánh sáng cực đại cùng tiếng nổ lần nữa lóe lên,ngọn lôi hỏa khổng lồ từ trên cửu trùng thiên đánh thẳng xuống lỗ hổngcủa động Thanh Linh khiến mặt đất dưới chân rung chuyển, nhưng bên ngoài lại gần như không bị ảnh hưởng gì.
“… vừa rồi là đạo thiên lôithứ bốn mươi bảy. Mây chưa hề tan đi, chừng nào người lịch kiếp còn sống thì lôi kiếp sẽ không dừng lại cho tới khi hoàn thành, tỷ tỷ vẫn cònđang chống cự lại lôi kiếp… vẫn còn sống. Tỷ ấy cố gắng như vậy, thúccũng phải tin vào tỷ ấy chứ?”
Nắm tay thật chặt lại thả ra, cơn đau toàn thân không thấm tháp gì cơn đau trong tâm khảm.
Người ở bên trong kia là nhóc con của hắn. Người đó bởi vì chết tâm với hắnmà nguyện ý nhập quan, chấp nhận đối mặt với thiên lôi cũng không muốnđối diện với hắn.
Đạo thiên lôi thứ bốn tám đánh xuống như xé toang cả bầu trời.
Hắn ngỡ rằng mình đã cho nàng rất nhiều, vì nàng rất nhiều.
Luôn tưởng rằng mình rất hiểu nàng, lại dường như cái gì cũng không hiểu.Nhóc con của hắn hóa ra lại mạnh mẽ mà cũng dứt khoát hơn hắn. Phút dodự thất thần của hắn khiến nàng chết tâm, nàng liền dùng mười năm chohắn thấy không có nàng hắn sống vô nghĩa như thế nào.
Đạo thiên lôi thứ bốn mươi chín cuối cùng kết thúc, trái tim treo trên cao của hắn theo đó cũng được buông lỏng.
“Thành công rồi!” Hi Linh hét lớn. “Tỷ tỷ cuối cùng cũng qua được bốn mươi chín đạo thiên lôi rồi!”
Thành công, nhóc con của hắn đã thành công phi thăng.
Cửa động Thanh Linh được phù phép sẽ chỉ mở ra khi người bên trong hoànthành lịch kiếp, Rết tinh đè nỗi kích động suốt mười năm qua xuống, mộtmực cùng Hi Linh ngóng trông tảng đá lớn kia sẽ mở ra…
Hắn đã chờ ngày này suốt mười năm. Hắn đã tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn lần khi nàng bước ra từ trong kia hắn sẽ làm gì.
Nhưng hắn đợi rồi đợi, người hắn mong chờ mãi chẳng thấy tăm hơi.
…
“Tại sao lại im lặng như vậy? Tại sao chưa có mở ra?”
Hi Linh sốt ruột nắm chặt quạt ngọc, trên vầng trán tinh xảo nhiễm mộttầng mồ hôi, cậu ta chạy tới bên tảng đá chắn ngoài cửa động ra sức sờnắn, mong mỏi bề mặt trơn nhẵn kia sẽ xuất hiện vết vứt nào đó. Nhưngtảng đá vẫn y nguyên như suốt mười năm qua, không hề suy suyển hay nứtra bất kì kẽ hở nào.
“Bảy bảy bốn chín đạo thiên lôi đã kết thúc, tại sao cửa động còn chưa có mở ra?”
Hi Linh kích động, Rết tinh lại bình tĩnh nhìn lên trời, đáy lòng trùng xuống.
Mây đen chưa tan…
Để trả lời cho nghi vấn của Hi Linh, đạo thiên lôi thứ năm mươi từ trên trời giáng xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giữa tháng tư, sáng sớm vừa mới đổ một trận mưa rào, cho nên bây giờ dưới chân núi thời tiết khó có được một ngày mát mẻ.
Hậu viên Vô Thường cung cũng hiếm khi yên tĩnh, dưới tán hồng mai đỏ rực, một nam tử ngồi trên xe lăn gỗ ngẩng đầu đón cánh hoa rơi trên mũi, một nửa khuôn mặt hắn quấn băng chỉ để lộ từ mũi đến miệng, gương mặt góc cạnh có phần hơi thô, tóc dài xõa tung, vai rộng ngực lớn, dù chỉ ngồi một chỗ nhưng nhìn qua vóc dáng cũng không hề thấp bé. Bên cạnh hắn là một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi, nàng mặc váy áo xanh lá, bám ở một bên tay vịn xe lăn không ngừng líu lo bắt chuyện với hắn.
“Đại thúc cao lớn, có thật thúc chính là yêu quái không? Sao thúc là yêu quái mà đại tỷ ta lại chăm sóc cho thúc? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái chân chính đó! Thúc là yêu quái gì vậy? Thúc có ăn thịt người không? Thúc tu luyện lâu chưa? Tại sao thúc lại bị thương?” Tiếng trẻ con non nớt, Thải Linh chớp chớp hỏi.
“Tỷ tỷ… phụ thân nói không cho chúng ta lại gần vị đại thúc này…” Uyển Linh khép nép hơn, đứng ở một góc xa xa yếu ớt gọi Thải Linh. Nàng vẫn thấy cái vị to lớn bên kia trông rất đáng sợ…
“Ừm… ta là một Rết tinh.” Rết tinh gật đầu, ra vẻ nghiền ngẫm nhớ lại. “Tu luyện cũng lâu rồi, chắc phải hơn ngàn năm.”
“Oa! Lâu như vậy? Mẫu thân của ta cũng chỉ mới hơn bảy trăm tuổi! Vậy là mẫu thân ta cũng phải gọi thúc là đại thúc sao? Vậy ta phải gọi thúc là gì? Có phải gọi giống như Trương Sinh sư huynh gọi là tiền bối không?”
“Không cần, ngươi thích gọi sao thì gọi đi.”
“Vậy ta vẫn gọi giống tỷ tỷ, gọi thúc là Rết thúc thúc thôi.”
“Cũng được.”
“Tại sao đại tỷ của ta lại chăm sóc thúc thúc vậy?”
“Là bởi vì ta bị thương.”
“Tại sao thúc bị thương? Có phải do thúc đi gây sự đánh nhau nên mới bị thương không?”
“… Cũng gần thế.”
“Vậy thúc có phải người xấu không?”
Khóe miệng giật giật, Rết tinh thật muốn nhìn rõ đứa nhỏ này, giọng điệu không biết đề phòng người lạ như thế sao lại giống nhóc con hồi nhỏ vậy không biết. “Nếu ta là người xấu, có phải đã bị đại tỷ ngươi trừng trị rồi hay không?”
“Đúng rồi! Đại tỷ rất hay ra ngoài trừng trị kẻ xấu.” Thải Linh gật gật, các sư tỷ dưới núi thường hay ca ngợi đại tỷ của nàng lắm. “Đại tỷ chăm sóc cho thúc, vậy thì thúc không phải kẻ xấu.”
Lý luận kiểu gì vậy…
“Thấy chưa, thúc ấy cũng đâu có đáng sợ lắm đâu!” Thải Linh quay về khía Uyển Linh, vẫy vẫy, “Uyển Nhi, thúc ấy không phải người xấu!”
Uyển Linh vẫn chưa tin hoàn toàn, nàng vẫn còn hơi bài xích hắn, cũng không có tiến lên mà chỉ hỏi vọng lại. “Thúc, yêu quái đại thúc, thúc đã từng ăn thịt người chưa?”
Rết tinh suy nghĩ một chút, bỗng quỷ dị cười một tiếng, “Rồi, đã từng ăn qua.”
“Ô ô! Thật sự?” Thải Linh mở lớn đôi mắt vốn to như hai viên trân châu, hết sức phấn khích hỏi. “Thúc thật sự từng ăn thịt người?”
“Đúng rồi, ăn rất ngon.” Rết tinh nghiền ngẫm, dựa theo tiếng nói phát ra, hắn xác định phương hướng, chính xác nắm được cái đầu nhỏ của Thải Linh. “Hơn nữa, thịt trẻ con chính là ngon nhất!”
“Á á… Cứu mạng!”
Thải Linh chớp chớp nhìn Uyển Linh bên kia khóc thét lên, bỗng phá lên cười. “Ahahah! Sao muội lại nhát như vậy chứ?” Xong rồi rất tự nhiên rời khỏi ma trảo của Rết tinh chạy tới chỗ muội muội.
“Huhuhu… Yêu quái đại thúc muốn ăn thịt tỷ tỷ… huhu…” Uyển Linh cũng không vì được dỗ dành mà hoàn hồn, ngồi mọp xuống đất khóc thút thít.
Được rồi, kẻ gây chuyện âm thầm hối lỗi, hắn không nên chơi trò hù dọa trẻ con này, nghe tiếng khóc ngày càng lớn, hắn lại càng bối rối giải thích: “Đừng có khóc mà, ta chỉ đùa chút thôi, từ trước đến giờ ta chưa từng ăn thịt người, một miếng cũng không động luôn!”
“Trong sách nói yêu quái tu luyện chính là ăn thịt người, thức ăn chính là con người, thúc là yêu quái ngàn năm, không ăn thịt người ai mà tin… Oa oa oa!!!” Uyển Linh mặc kệ Thải Linh dỗ, càng khóc lớn hơn.
“Ây! Ta không có ăn thật mà, ta chỉ ăn đồ ngọt thôi.”
“Thúc lừa con nít! Yêu quái nào lại thích ăn đồ ngọt, đồ ngọt chỉ dành cho con nít thôi.” Uyển Linh cũng không kém cạnh, rất hùng hồn chỉ vào hắn.
“Thật mà…” Hắn thấy hơi chột dạ, nhưng mà hắn nói cũng là sự thật, hắn chỉ ăn đồ ngọt thôi mà… “Không tin, vậy ta ăn cho ngươi xem.” Nói rồi liền sờ trong ngực áo, lấy ra được một bọc kẹo mạch nha, bỏ vào mồm nhai.
“…”
“…”
“Ai… ai biết được đó có phải kẹo hay không!?” Uyển Linh bặm môi, liếc nhìn Thải Linh.
“Không tin? Vậy ngươi nếm thử xem!”
“Thực sự? Nhỡ có độc thì sao?”
“… Vậy thì ta phải chết trước rồi.” Không phải hắn đang nhai kẹo trong đó sao?
“Không sao! Để ta thử xem!” Thải Linh nhanh tay, cướp lấy gói giấy từ trên tay hắn, nhanh nhẹn bỏ một cục kẹo vào mồm. “Oa! Là mạch nha hương quế! Thứ này rất hiếm đó!”
“Vậy sao? Ta cũng muốn ăn!” Giọng nói của Uyển Linh hết sức vui vẻ, hoàn toàn chẳng nghe ra chút nức nở nào hồi nãy…
…
"..."
Chết tiệt! Kẹo mạch nha hương quế nhóc con mang cho hắn!
“Hai cái tiểu quỷ!” Hắn hừ mũi. Thì ra hai nhóc quỷ này hợp sức lừa hắn mất cảnh giác.
“Thế nào? Mới có nửa ngày mà đã thân thiết như vậy?” Từ đằng xa, Song Linh bê tới một cái khay, bên trên bày một tô lớn cùng ba tô nhỏ, nhìn bên này rôm rả cũng thấy vui vẻ.
“Tỷ tỷ! Rết thúc thúc cho bọn muội ăn kẹo mạch nha! Oa! Thơm quá! Là món gì đây?” Thải Linh chạy về phía trước, nhận ra cái tô Song Linh bưng trên khay, Song Linh vừa đặt khay xuống bàn đá bên cạnh, nàng đã nhanh tay mở nắp đậy ra, hai mắt lập tức sáng lên. “Oaaa! Là chè trôi nước ngũ sắc!”
Chỉ thấy, bên trong tô nổi dập dềnh rất nhiều viên bánh trôi hồng, xanh, tím, vàng, trắng rất bắt mắt, bên trên rải hạt vừng, nước chè ngọt ngào, thơm thơm cay cay vị gừng.
Để cho hai đứa trẻ giành nhau phần còn lại trong tô, Song Linh múc riêng ra hơn mười viên bánh trôi đủ màu vào một bát, mang tới chố Rết tinh.
“Trở về rồi?” Nhận ra là nàng, Rết tinh bất giác vui vẻ hơn.
“Hiếm có ngày mát mẻ như vậy, ta muốn về sớm một chút cùng thúc đi dạo, không nghĩ đám nhỏ và thúc lại hợp nhau như vậy.” Song Linh cười cười, nhớ lại hình ảnh lúc hắn cùng với Thải Linh Uyển Linh, có lẽ ngày xưa cùng với nàng cũng một dạng như vậy. “Ta nói, thúc lúc nào cũng hợp với tiểu hài tử hết.”
“Hừm, còn phải xem là ai.” Rết tinh hừ mũi, không cho là đúng. “Các nàng so với ngươi chỉ còn kém cái tính ương ngạnh thích gì làm nấy, nhưng mà cũng không chững chạc được như ngươi.” Cái tính ương ngạnh còn không phải do hắn dung túng mà ra? Khi đó nàng chỉ có một mình, lại dưới con mắt kì vọng của nhiều người như vậy, lúc nào cũng phải cố gắng thể hiện, đương nhiên sẽ không thể vô tư như hai nhóc này.
“Ta biết ta tốt nhất mà.” Song Linh rất không có tư cách cười lớn, nhận lại là cái hừ mũi khinh bỉ của hắn.
Tâm trạng tốt hơn, Rết tinh cũng thả lỏng hơn,
Thời gian này nàng lại không bám dính hắn như hồi xưa nữa khiến hắn hơi buồn, so với lúc hắn còn là cương thi thì hình như bây giờ nàng còn tránh né chung đụng với hắn, hắn vẫn luôn cảm thấy bất mãn. Nhưng mỗi lần được ở gần nàng, nhận được sự quan tâm của nàng thì mấy cái cảm xúc tiêu cực lại bị ném đến phương trời nào luôn.
Gì…
Cái này… lẽ nào là tâm trạng của nàng dâu nhỏ bị lạnh nhạt?
Đương nhiên hắn chẳng nhận ra điều này rồi, hắn chỉ cảm thấy một mình ngồi chờ nàng ghé qua không bằng tự mình kiếm niềm vui, cho nên mới ra ngoài giỡn với đám trẻ một chút.
“Cho thúc, chắc là bị hai đứa nhỏ lừa hết kẹo mạch nha rồi chứ gì?” Nàng nín cười nói.
“Hừm, không vấn đề. Ta cũng không tính toán chút đồ đó.” Kẹo mạch nha là nhóc con mua cho hắn, hiện tại hết rồi, hắn càng có cớ đòi nàng mua thêm thứ khác. Ví dụ như bánh trôi chẳng hạn? Tâm tình cực tốt, Rết tinh nhận cái thìa sứ, bắt đầu mò vào trong bát múc bánh trôi, nhưng mà hắn chỉ đụng đụng rồi vợt vợt, không nhìn thấy, chẳng múc được viên nào.
“Đây.” Song Linh giành lấy thìa sứ, tự mình múc một viên đưa lên bên miệng hắn, sau đó mong đợi nhìn biểu cảm của hắn khi ăn. “Thấy sao?”
“Ừ, ngon lắm, mà hơi ít nhân thì phải.” Rết tinh gật đầu tán thưởng, dùng kinh nghiệm vài trăm năm ăn đồ ngọt nhận xét rất chân thành. “Hơi ít ngọt một chút, vì cho nhiều gừng nên vị ngọt bị lấn át, hơi cay. Vỏ bánh cũng dày hơn bình thường, luộc không kĩ sẽ bị sống. Nhưng tổng thể thì ngon.” Nuốt xong một miếng, còn rất thức thời há mồm chờ miếng tiếp theo, cơ mà chờ mãi cũng chẳng thấy.
“Hừ! Uổng công ta tự mình xuống bếp làm để thúc chê lên chê xuống!” Song Linh khịt mũi, rất không phúc hậu múc hạt lớn nhất trong chén tống vào mồm hắn, mạnh đến mức cái đầu hắn cũng bị đẩy ngửa ra sau luôn.
Rết tinh chột dạ, xương hàm ê ẩm nhưng cũng rất ngoan ngoãn nhai nhai cho hết viên bánh rồi nuốt xuống, tự nhủ thầm ‘làm viên to viên nhỏ như vậy, rõ ràng nặn bánh cũng không đều’, nhưng có cho mười cái mạng hắn cũng chẳng dám nói. “Thực ra thì, ta nói đó, trừ hơi… thiếu vị một chút, còn lại cũng rất ngon mà.” Được rồi, đứng trước mái hiên phải biết cúi đầu, hơn nữa hắn cũng không nói dối, là nhóc con làm cho hắn, có đắng ngắt hắn cũng ăn mà. Xong rồi lại há mồm…
Song Linh bây giờ mới tủm tỉm, xúc tiếp một thìa đưa lên cho hắn. “Coi như thúc biết điều!”
“Tỷ tỷ! Bọn muội ăn hết rồi!” Thải Linh cùng Uyển Linh đồng thanh hô, hai đứa nhỏ ít được ăn đồ nhân gian, hơn nữa cũng không kén chọn như ai đó, rất nhanh đã xử lý hết tô chè.
“Tỷ tỷ, chỉ có nhiêu đây thôi à?”
Nhận thấy ánh mắt nóng rực chiếu từ đằng sau, Rết tinh rất bất bình, hai tay đưa ra bao lấy bát chè của mình cùng với tay Song Linh trên đó. “Nhóc con! Ăn hết rồi cũng đừng hòng cướp của lão tử!”
Kẹo mạch nha đã cho các ngươi, bánh trôi ngũ sắc nhóc con tự làm cũng muốn hắn nhường sao? Đừng mơ!
“Đừng có nháo, chỗ phụ thân với mẫu thân tỷ cũng có mang qua, phụ thân chắc chắn không ăn nhiều đâu, mẫu thân cũng không hảo ngọt, hai muội qua đó có khi lại còn đó!”
Song Linh rất tốt bụng nhắc nhở, hai đứa nhóc nghe xong mắt liền sáng lên, chẳng thèm chào lại liền chạy tới sương phòng phía tây. Quả nhiên, bên chỗ phụ thân và mẫu thân vẫn còn hơn một nửa, hai vị lão nhân thừa biết đám nhỏ sẽ chạy qua bên này đòi ăn, cho nên cố tình để phần các nàng.
Còn lại Rết tinh với Song Linh bên này, ta một miếng ngươi một miếng, vui đến quên trời.