Phòng làm việc của Mạc Bắc hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Thẩm Nam.
Này đâu phải là ‘phòng làm việc’, phải gọi là ‘khu làm việc’ mới đúng. Một nhà hai phòng ngủ một phòng khách. Một phòng ngủ để ngủ, một thành nơi cắt may, phòng khách thành nơi để đồ – thành phẩm, súc gỗ, kiện vải, đồ nhựa, miếng xốp, đủ mọi thể loại thiết bị điện, cầm tay, ngoài ra còn rất nhiều những thứ kỳ quái gì đó chiếm đầy cả không gian phòng.
Trước khi mở cửa, Mạc Bắc bảo trong nhà lộn xộn lắm, Thẩm Nam còn tưởng y nói khách sáo thế.
Sau khi mở cửa, Thẩm Nam cảm thấy thằng cha này nói vậy vẫn còn khiêm tốn chán…
Mạc Bắc muốn mời cậu vào nhà, nhưng vừa nhìn sắc mặt cậu đã lập tức sửa lại: “Xin lỗi, để tôi dọn, anh chờ chút.” >﹏<|||
Mặt Thẩm Nam cũng chẳng sa sầm được bao lâu, vì Mạc Bắc làm rất nhanh gọn.
Cái nào lớn thì đẩy sang một bên cho dựa vào tường, cái nào nhỏ thì phân loại vứt vào mấy cái cái rương chứa to oành nằm ở góc tường, chồng chất được thì cứ chồng chất hết lên, treo được thì treo lên. Mạc Bắc đi một vòng quanh nhà, bãi chiến trường cơ bản đã được dọn dẹp xong.
Quét nhà rửa tay xong, mở tủ phòng khách, lấy một cuộn thảm lớn được gấp gọn trải ra, mở nắp bơm hơi hóa thành một bộ ghế salon nho nhỏ.
“Mời vào, anh uống nước không?”.
Tất cả hết chưa đầy hai mươi phút.
Gọi là phòng làm việc, thực ra chỉ là một phòng may mặc nho nhỏ của một người.
Cách đây hai dãy phố, có một nhà hợp tác mở một cửa hàng quần áo tây, chuyên làm mấy bộ váy áo bồng xòe đầy ren với nơ bướm và các bộ trang phục phụ nữ cố định khác. Mạc Bắc chỉ phụ trách việc thiết kế và làm đồ mẫu, còn việc may vá hàng loạt đã có thợ may xử lý.
Sau mới là phòng làm việc trên danh nghĩa cá nhân. Y phục, trang sức, đạo cụ đi kèm cái gì cũng làm. Nói đơn giản một chút, chính là khách hàng đưa bản mẫu, hơn nửa là một nhân vật nào đó trong truyện tranh, sau đó dựa theo hình làm các thứ đó ra là xong. Xem qua mấy thành phẩm, Thẩm Nam có thể giải thích tại sao Ly Ly lại gọi y là ‘Thần’. Chỉ dựa vào một bức tranh hư ảo hay thậm chí là một bức vẽ tiện tay nguệch ngoạc vài nét mà có thể làm ra sản phẩm gần như giống hoàn toàn, xét về mặt nào đó thì quả thật chỉ có thần mới làm nổi, thật khiến người khác phải tấm tắc không thôi.
Theo lời Mạc Bắc thì, tiền công chỗ cửa hàng quần áo về cơ bản có thể trang trải hết mọi phí tổn sinh hoạt. Mấy cái đơn đặt hàng của phòng làm việc mới là hứng thú của y.
Thẩm Nam phát hiện, mỗi khi Mạc bắc khoe tác phẩm của mình, vẻ mặt của y thay vì nói là đắc ý, nên gọi là kiêu ngạo thì đúng hơn – chính là cảm giác ‘ngẩng mặt lên trời hận đời vô đối’, đấy, cằm vênh 45 độ hướng lên trời, cứ thế, tốt! So với bộ dạng ấm áp hơi ngượng ngùng lúc nãy đúng là khác nhau một trời một vực.
Hình như Otaku cũng thi thú ra phết.
Dù sao thì cũng đang rỗi rãi, tìm việc giết thời gian cũng không tồi.
Hơn nữa, phòng làm việc này lại nằm cùng tòa nhà với nhà mình…
Với loại phòng làm việc này, lúc đầu Thẩm Nam chẳng tìm được việc gì mình có thể làm cả.
Máy may, máy vắt, máy thêu, cưa điện, khoan điện, máy mài điện, cái gì Mạc Bắc cũng có thể dùng tốt. Nhưng cả phòng làm việc này, thứ Thẩm Nam có thể dùng được cũng chỉ có dao và giấy nhám. Đương nhiên còn có cả cái máy vi tính hình như chạy suốt ngày đêm không thèm tắt kia nữa. Nhưng mà Thẩm Nam nghĩ, đó là đồ cá nhân, không được đụng vào.
Việc duy nhất Thẩm Nam có thể giúp được là cắt những thứ khá mỏng như tấm nhựa hay đệm xốp gì đó. Dao dùng là dao phẫu thuật, dao số 11, đầu dao giống dao kỹ thuật trước kia Thẩm Nam dùng để làm mô hình, chếch lên một góc 30 độ, dùng cũng thuận tay. Dao phẫu thuật cán hẹp lại mỏng, chỗ tỳ nhỏ. Mạc Bắc sợ ngón tay cậu sưng bọng nước, nên đã quấn quanh cán một lớp băng vải khá dầy, lại còn dặn đi dặn lại dao phẫu thuật vừa sắc lại vừa dễ cắt vào thịt hơn dao kỹ thuật, nên cẩn thận đừng để đứt tay v.v…
Nếu mà không có chuyện gì, Thẩm Nam thường ôm cả laptop lên dùng Wifi chùa. Mạc Bắc đã làm việc thì sẽ không nói chuyện, Thẩm Nam cũng thích yên tĩnh, tiếng máy chạy cũng không ồn là bao, thỉnh thoảng giúp kéo cái dây cho căng, đè đồ xuống cho phẳng, cũng chỉ cần dùng chân đạp đạp nó xuống, hai người đều thấy tiện.
Vốn Thẩm Nam tưởng rằng, chí ít thì ở phần thiết kế trang phục gì gì đó cậu có thể giúp đỡ đôi chút. Kết quả, Mạc Bắc chỉ dùng bút chì vẽ phác thảo đồ án rồi cầm luôn tài liệu cần thiết ướm thử trên người ma-nơ-canh đo đo đạc đạc, trông thì có vẻ rất kinh nghiệm, vô cùng quen tay.
Về sau, cậu phát hiện lúc Mạc Bắc ghép các mảnh với nhau để dựng mô hình cứ phải sửa lại chỗ tiếp nối cho cân xứng, sửa đi sửa lại hơn nửa tiếng mới làm ra được chỗ nối vừa ý. Thẩm Nam cảm thấy rất kỳ quái – số liệu lúc vẽ thiết kế với lúc tạo mô hình chênh nhau rất nhỏ, sao có thể có chuyện cứ phải sửa tới sửa lui như thế này được.
Mạc Bắc cúi đầu bóc lớp keo dính đã khô trên tay, mở miệng, giọng nói đầy vẻ thương cảm lại có chút tội lỗi: “Tôi không biết…”
Hóa ra, vị đại gia bị người khác coi là thần này, hoàn toàn chưa hề trải qua bất cứ một trường lớp đào tạo chuyên nghiệp nào về mặt này.
Cái gì mà sơ đồ thiết kế, số liệu đo đạc, kiến tạo mô hình, y chẳng biết chút xíu nào cả.
Thẩm Nam chép miệng.
Cái gì cũng không biết mà cũng có thể làm ra sản phẩm, đại gia, ngài vĩ đại quá ta.
“Ngoan.” Thẩm Nam giơ tay vò đầu y: “Nhưng anh đây biết.”
Phần mềm, máy quét, bảng vẽ, đều có đầy đủ. Máy tính của Mạc Bắc cao cấp hơn laptop của cậu rất nhiều nên có thể trực tiếp cắm vào. Trong lúc chờ máy lựa chọn phần mềm cài đặt, Thẩm Nam nhìn Mạc Bắc, đôi mắt y sáng rực như hai ngọn đèn LED, cảm giác có thể thấy được ánh phản quang của mắt y trên mặt màn hình máy tính.
Việc này, đối với kẻ đã được đào tạo chuyên nghiệp cộng thêm nhiều năm kinh nghiệm công tác như Thẩm Nam mà nói, quả thực dễ như ăn cháo.
Scan bản vẽ, lọc ra các nét cơ bản, bổ sung cho hình đầy đủ, nhập số liệu vào, xác định tỷ lệ, tạo mô hình 3D, chỉnh sửa các chi tiết, tách thành các mảnh 2D, thế là ra các số liệu đo đạc. Bản thiết kế đã hoàn thành.
“Cậu định tự mình nhìn các số liệu rồi vẽ hay chờ in bản tỷ lệ chuẩn ra?”. Thẩm Nam quay đầu lại cười…
Và bị con mắt sáng rực rỡ của Mạc Bắc làm cho lóa luôn.
Xem chừng thì cuối cùng cũng phát hiện được giá trị của Thẩm Nam, Mạc Bắc lúc này mới nhớ ra hỏi qua về chuyện của cậu.
Thẩm Nam chỉ ậm ờ nói mình vướng phải một chuyện rắc rối, phải đi tránh mặt, cũng không thể tiếp tục làm công việc cũ. Mạc Bắc chỉ gật đầu không hỏi thêm nữa, tay cầm một cục đất sét vừa nắn bóp vừa nghĩ ngợi.
Thẩm Nam nhìn cục đất sét kia vừa được tạo thành hình đóa hoa đã bị đập bẹp, rồi lại được nặn thành hình gà con, xong cũng bị đập bẹp nốt… Cứ thế vài lần rốt cuộc cậu cũng chẳng biết Mạc Bắc định làm cái gì.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Thỏ con cũng biến hình rồi.
“Thẩm Nam này…”. Mạc Bắc bỏ cục đất sét đi, xoa xoa tay, ngần ngừ nói: “Kỳ thật tôi làm việc này, cũng là do hứng thú của bản thân mà thôi, tiền công cũng không được là bao, cũng không ổn định nữa. Mấy người trước kia đến giúp, hơn nửa là do rỗi rãi không có việc gì làm, bảo đến giúp nhưng thực ra cũng là đến chơi…”. Tay bẩn nhưng Mạc Bắc cũng chẳng để tâm, giơ lên gãi gãi mặt. “Anh hiện giờ cũng phải tìm việc đúng không? Mà anh cũng giỏi ra phết…”
Càng nói, âm thanh của y lại càng nhỏ, nhỏ đến độ nghe như tiếng rên hừ hừ, câu cuối cùng mới rõ hơn được đôi chút. “…Anh nghĩ tiền lương bao nhiêu là phù hợp?”.
Đôi mắt Thẩm Nam chớp chớp, chớp chớp, rồi lại chớp chớp…
Mạc Bắc cũng chớp chớp mắt, mặt đã tèm lem bẩn hết rồi nhưng vẫn còn gãi: “Lúc anh làm thiết kế thì lương tháng bao nhiêu…?”
Thẩm Nam mở miệng, ho vài tiếng lấy giọng rồi mới nói.
“Tôi…”, đột nhiên cậu không biết nên nói thế nào, chính mình đang nghĩ cái gì còn không rõ nữa là… Ngây người một lúc, Thẩm Nam cười bảo: “Thật ra tôi vẫn còn chút tiền gửi trong ngân hàng. Chỉ là công việc cũ giờ không thể làm nữa mà các việc khác đều không biết phải làm thế nào. Trước tôi làm thiết kế chỉ cảm thấy mệt bã người. Nhìn cậu làm việc như cá gặp nước thế này cũng thấy thú vị… Dù sao thì, có miếng cơm ăn là đủ rồi.”
“Thế thì được!” Mạc Bắc dang tay, ôm Thẩm Nam vào lòng vỗ về: “Để gia nuôi!”
Vì vậy, Thẩm Nam đã bị Mạc Bắc ‘bao’ trọn.
—
Chuyện bên lề
(Một)
“Người trong giới game như cậu thường không nói tên thật cho nhau biết phải không?”.
“Ừ! Hơn nửa đều chỉ nói nickname hoặc là ID. Sao thế?”.
“Không có gì. Chỉ không quen thôi.”
“Chẳng sao cả! Cứ làm theo thói quen bình thường của anh cũng được.”
“Vậy… làm lại lần nữa nhé.”
“?”
“Tôi họ Thẩm, Thẩm Nam. Thẩm trong Thẩm Dương, Nam trong Nam Mộc.” (Nam Mộc: cây long não)
“… Tôi họ Mạc, Mạc Bắc. Mạc trong Mạc danh kỳ diệu, Bắc trong phương Bắc hướng nào?”. (Mạc danh kỳ diệu: chẳng biết vì sao)
“……”
(Hai)
“Cậu chẳng giống một Otaku như tôi tưởng tượng tí nào cả.”
“Thế anh tưởng Otaku ra sao?”
“Ừ thì … $##@$%(xin tham khảo mấy đoạn trên)%¥#@……”
“Thẩm Nam… đấy là Hikkomori…”
“Hả?”
“Otaku là một loại vinh dự!”
“???”
“Ngay cả chút xíu kỹ năng cũng không có sao có thể được gọi là Otaku được!”
“……”
(Ba)
“Thẩm Nam, cái rắc rối anh vướng phải phiền toái lắm à?”
“……”
“Xin lỗi, coi như tôi chưa hề hỏi.”
“Dù sao cũng rắc rối lắm, bị bắt được là chết chắc rồi.”
“Anh đã làm gì thế? Thôi, coi như tôi chưa từng hỏi câu này……”
“Khá là phức tạp. Đại khái thì giống như ôm tiền bỏ trốn vậy đó……”
“……”
“……”
“Tôi thấy anh nên cẩn thận một chút. Hạn chế ra ngoài đi.”
(Bốn)
“Mà phải rồi, Thẩm Nam, anh sống ở đâu? Ngày nào cũng đến đây liệu có tiện không?”.
“Nhà tôi ngay dưới lầu.”
“……”
(Năm)
“Thẩm Nam, anh mấy tuổi rồi?”
“28.”
“……” =口=!
“?”
“Em cứ tưởng rẳng anh cũng chỉ xấp xỉ bằng em thôi…”
“Thế cậu bao nhiêu?”
“Mới 23.”
“……”
(Sáu)
Mạc Bắc phát hiện, hóa ra Thẩm Nam cũng biết nấu cơm! =口=!
Thẩm Nam phát hiện, hóa ra Mạc Bắc còn nấu cơm ngon hơn mình……
—
(1): Hikikomori (ひきこもり or 引き籠もり Hikikomori, là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình.
Chi tiết hơn xin xem ở đây hoặc