Một ngày quang đãng tháng tư.
Nhật ký của tôi.
Tôi gọi là Tề Chương, năm nay năm tuổi, tôi còn có một ca ca rất giống tôi, chúng tôi vốn là song thai đấy. Anh bây giờ đang xem truyện tranh siêu nhân Trứng Muối, tôi thì chơi xếp gỗ. Gia sư sắp đến rồi, chúng tôi hôm nay phải học số học, xế chiều còn có thầy đến dạy lễ nghi. Tôi cùng ca ca thời gian mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, chúng tôi không có bạn bè, quản gia không cho chúng tôi đi ra ngoài kết giao chơi đùa với bọn nhỏ ngoài công viên. Kỳ thật, tôi cùng Tề Nhạc cũng không muốn đi, ở nhà cái gì cũng có, món đồ chơi nào cũng không thiếu, còn có người cùng chơi, đi ra ngoài không có ý nghĩa.
Ca ca lớn lên thật đáng yêu, mẹ nói chúng tôi vốn là thiên sứ, là những đứa trẻ đẹp nhất, chúng tôi vốn dĩ là nắm tay nhau ra đời, nhất định phải tương thân tương ái.“Mẹ, người yên tâm, con cùng ca ca cảm tình là tốt nhất rồi, chúng con sẽ không tách ra”.
Tôi biết ca ca thân thể không tốt, tôi sẽ không rời bỏ anh, chúng tôi muốn cùng nhau lớn lên, vĩnh viên không xa rời nhau.
Ca ca hình như có cảm giác sợ hãi với người ngoài, anh sợ hãi những người đó nhìn anh. Kỳ thật ca ca lớn lên rất đẹp, hắc hắc, khích lệ ca ca như vậy cũng chính là tự mình khoa trương rồi, Bởi vì chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc. Mẹ thích cho chúng tôi mặc quần áo giống nhau, để tóc giống nhau. Nhưng da tay ca ca rất mềm mại, rất mềm mại, tựa như món bánh bơ ngọt tôi thích ăn. Chúng tôi nếu không nói lời nào, đứng chung một chỗ, rất nhiều người không phân biệt được ai là anh, ai là em. Chúng tôi thích mặc quần áo giống nhau, không nói lời nào đứng trước mặt người lớn, nhìn bọn họ đoán chúng tôi là ai, nhìn bọn họ đoán sai, tôi và ca ca sẽ cười rất vui vẻ.
Tôi cùng ca ca cũng thích đứng trước gương, nhìn hai thân ảnh tuyệt đối giống nhau. Chúng tôi là hai người cùng một khuôn mặt, nhưng bình thường, tôi thường hai nghĩ “tại sao vốn là hai người, rõ ràng lớn lên giống nhau, sở thích cũng giống nhau, ngay đến nốt ruồi son trên vành tai cũng giống nhau đến vậy, tại sao chúng tôi lại là hai người?”
A Di chiếu cố chúng tôi nói, bởi vì chúng tôi vốn là không thể chia tách, mỗi người chúng tôi là một bộ phận không tách rời của đối phương, mặc dù vốn là hai người, nhưng lại có một thứ gắn kết vô hình, tôi không muốn tách ra với ca ca, chúng tôi một mực muốn cùng nhau, cho đến lúc lớn tuổi như ông bà, chúng tôi vẫn muốn cùng một chỗ.
Tôi cùng ca ca ước định chuyện này, ca ca đồng ý. Tôi hôn miệng anh, miệng ca ca rất mềm, giống như bánh pudding mà anh thích ăn. Ca ca cười rộ lên rất thu hút, trách không được mẹ nói chúng tôi vốn là thiên sứ, tôi không thích mẹ nói như vậy, thiên sứ đều có cánh, ca ca nếu có cánh, bay đi rồi, tôi làm sao bây giờ? Sẽ không còn người chơi với tôi rồi, ngủ cũng không có người ôm tôi, kể cả lúc sợ hãi cũng không có người an ủi rồi, “Ca ca, không cần rời khỏi em.”
Tôi thích ngồi đối mặt với ca ca, đây là một trò rất vui, giống như soi gương, mỗi lần tôi nhìn vào gương đều không tự chủ gọi người trong gương là ca ca. Hì hì, ai cũng bảo chúng tôi y hệt nhau, nhìn anh, giống như nhìn chính mình, thật sự chơi vui lắm.
Ca ca thân thể không tốt, anh thường xuyên ngã bệnh, nhưng mẹ cùng ba bề bộn nhiều việc, chiếu cố bên người chúng tôi chỉ có quản gia cùng A Di. Cho dù lần trước anh nóng rần lên, sốt hai ngày, mẹ cũng không về, tôi khi đó rất sợ hãi, sợ anh chết, giống như con chó nhỏ mà chúng tôi rất thích trước kia, như vậy sẽ không động đậy nữa, sẽ không chơi cùng tôi nữa. Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nàng rất khó chịu, nàng hiện tại ở một nơi rất xa chưa về, chỉ có thể gọi A Di tìm thầy thuốc, lần nọ anh bị viêm phế quảng rất nghiêm trọng, ho khan, nghe anh ho khù khụ, tâm tôi rất đau.
Nhưng rồi ca ca sống sót, chúng tôi cũng bắt đầu hôn nhẹ từ khi đó. A Di nói, chỉ những người tình cảm tốt nhất sống cùng một chỗ mới có thể hôn nhẹ, tôi cùng anh tình cảm tốt lắm, chúng tôi đây sẽ hôn nhẹ, chỉ có hôn nhẹ mới có thể khẳng định anh bây giờ tốt lắm, không rời khỏi tôi.
Ca ca cũng rất thích tôi hôn anh, anh sẽ cười lên, rất đẹp, tôi thích nhìn anh cười, chỉ cần anh cười một cái, tôi cái gì cũng cho anh, không có bạn bè thì sao, tôi có một anh trai tốt nhất trên đời, chỉ cần có anh cùng tôi, tôi mới không cần cái bạn bè chó má gì.
Hàng xóm có một cô bé đáng ghét, nàng đến tìm chúng tôi chơi đùa, thân thể anh tôi không có khôi phục hoàn toàn, tôi mới không đi ra ngoài. Nhưng anh lại có chút thích nàng. Tốt lắm, tôi cũng thử tiếp nhận nàng, chỉ cần anh thích, tôi cái gì cũng không cần.
N hưng cô bé kia một mực nói “Các cậu không thấy chuyện này rất phức tạp sao? Soi gương lúc hừng đông sẽ không nghi vấn ai là Tề Nhạc ai là Tề Chương sao? Rõ ràng vốn là hai người nhưng khi trưởng thành lại có chung một bộ dáng, sẽ không ác tâm sao? Các cậu cũng không ngẫm lại, trên đời không có khả năng tồn tại hai người giống nhau, trong hai người các cậu sẽ có một người vốn là dư thừa.”
Anh tôi nghe thấy những lời này rất thương tâm, tôi cũng rất tức giận. Nàng tại sao phải nói như vậy, tôi cùng anh vốn là tồn tại cùng nhau, chúng tôi không thể thiếu đối phương, cô bé này thật đáng ghét, làm cho anh tức giận. Tôi sẽ càng thêm chán ghét.
Tôi dùng một con ve sầu hù dọa nàng, hừ, nàng không bao giờ muốn sang tìm chúng tôi chơi cùng nữa. Nếu mọi người bên ngoài đều giống nàng, tôi với anh thà rằng cả đời không bước ra khỏi cửa.
Ca ca thật rất thương tâm rồi, anh cúi đầu khóc, anh nói thân thể mình không tốt, cho nên mẹ mới không trông nom anh, anh là kẻ dư thừa kia. Tôi gắt gao ôm anh, nói lớn tiếng cho anh chuyện này không ý nghĩa, anh là ca ca của tôi, cho dù khắp thiên hạ không ai quan tâm đến hai ta, chúng ta cũng sẽ cùng nhau, chúng ta nhất định phải cố gắng, để cha mẹ rất thích chúng ta, để cho bọn họ biết rằng chúng ta là những đứa trẻ nghe lời nhất trong thiên hạ.
Tôi hôn môi ca ca, an ủi anh, đem món đồ chơi tôi thích nhất cho anh, còn nói, từ nay về sau chúng ta phải ngủ chung một giường. Như vậy, cho dù không phân biệt được ai là ai, cũng có thể biết rằng, trên đời có một người hoàn toàn giống mình, như vậy thật tốt ha?
Ba rất nghiêm túc, tôi có chút sợ hãi ông, ca ca cũng rất sợ hãi. Chỉ cần ba về nhà rồi, chúng tôi sẽ không dám nói chuyện lớn tiếng, cũng không dám chơi đùa náo loạn ngoài hành lang. Chỉ có thể ngồi yên không phát ra tiếng động. Kỳ thật, ba cũng không đánh chúng tôi, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt ông, chúng tôi sẽ rất sợ hãi.
Mẹ nói, ba yêu chúng tôi, nhưng ông hình như chưa bao giờ quan tâm chúng tôi. Ông mỗi ngày đều bề bộn công việc, mẹ cũng vậy. Mẹ nói vợ tốt là người đáng tin tưởng nhất, là hậu thuẫn kiên cường nhất sau lưng chồng. Cho nên mỗi ngày mẹ đều theo bên cạnh cha. Chúng tôi chỉ có quản gia cùng A di. Cũng may, bọn họ rất ít ở nhà. Tôi cùng ca ca cũng không phải lo lắng đề phòng mỗi ngày. Chúng tôi chỉ cần học tập tốt, phát triển khỏe mạnh là không thành vấn đề rồi. Cho nên, tôi cùng ca ca sẽ lớn lên thật tốt, chỉ cần anh thân thể khỏe mạnh, chúng tôi cái gì cũng không phải sợ hãi rồi.
Hôm trước, ca ca lại có chút không thoải mái, anh nằm ngủ trên giường, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi chỉ có thể ngồi bên giường nắm tay anh, không ngừng nói chuyện, gọi anh tỉnh lại, chúng tôi sẽ cùng nhau chơi đùa.
Mãi đến xế chiều Ca ca mới tỉnh dậy, không biết anh có tốt hơn chút nào không?
Tôi sờ sờ trán anh, giống A di hay làm, ôm chầm lấy ca ca, trán chạm trán thật lâu mới buông anh ra. Nhưng Ca ca không có buông tôi ra, anh ôm eo tôi, trán đặt trên đầu vai, tôi thật cao hứng vuốt tóc anh, tôi cảm thấy rất tốt, thật là cao hứng đấy. Hình như ca ca giống tôi, tôi cũng có thể chiếu cố anh rồi. Ca ca, không sợ, em sẽ lớn lên thật cường tráng, em sẽ bảo vệ anh, em sẽ chiếu cố anh rất khá, không cho bất luận kẻ nào khi dễ anh, coi như là em sinh ra trước anh, em cũng sẽ chiếu cố anh thật tốt giống như anh chiếu cố em vậy.
Ca ca cũng đáp ứng rồi, nhìn anh như con thỏ nhỏ, tâm tôi rất đau đấy! Tôi nhất định phải rất khỏe mạnh, muốn lớn lên thật cao, phải thay đổi thành người mạnh mẽ mới bảo vệ tốt ca ca. Ca ca, chỉ cần có em, anh sẽ không phải sợ hãi. Sấm chớp bên tai em sẽ gắt gao ôm anh, cha mẹ không bên cạnh chúng ta, anh cũng không cần phải nhớ bọn họ rồi, chỉ cần có em ở đây, có gì cũng không khó dễ được chúng ta.
Ca ca, anh nhất định phải bên cạnh em biết không? Bên ngoài mọi người rất xấu, bọn họ luôn nghĩ biện pháp tách chúng ta ra, chúng ta không nên kết giao bạn bè với họ, chúng ta có nhau là được rồi, chỉ cần có nhau, cái gì khó khăn cũng không ngăn được chúng ta. Chúng ta nhất định phải cùng nhau một chỗ.
Ca ca cười, tôi nói rất nhiều lần rồi, ca ca cười rộ lên rất đẹp, bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đây là điểm khác nhau của chúng tôi. Tôi chỉ có một má lúm đồng tiền, anh có hai cái, cho nên, Ca ca đẹp trai hơn tôi nhiều.
Ca ca ôm cổ tôi, nói bên tai tôi rằng phải luôn bên nhau, không được chia lìa.
Đây là yêu cầu của ca ca, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của ca ca, miệng anh rất trắng, sau khi tôi hôn nhẹ sẽ chuyển thành màu đỏ tươi đẹp, giống như một quả ô mai ngon miệng, tôi thích nhất nhìn thấy bộ dáng này của ca ca, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, trên mặt cũng không còn tái nhợt. Có phải hay không hôn nhẹ sẽ làm anh trở nên rất khỏe mạnh nhỉ? Tôi hỏi A di, tôi hôn anh, có thể hút hết bệnh tật của ca ca vào trong miệng mình, thân thể ca ca sẽ tốt lên? Vì ước muốn này, chúng tôi thường thường hôn nhẹ.
Ngay lúc chúng tôi đang hôn nhẹ, thầy số học đáng ghét tới, hắn làm gì phải thét chói tai vậy hả? Hắn không có phép tắc sao? Hắn hét chói tai làm anh tôi sợ hãi, nhìn xem, ca ca ôm tôi càng chặt rồi, ca ca sợ hãi nhất khi thấy người lạ, hắn đã hù dọa ca ca rồi.
Tôi rất tức giận, A di theo hắn vào, nhìn thấy hai chúng tôi đứng ôm nhau, tập mãi đã thành quen, nàng quay sang an ủi thầy số học, không nên kinh ngạc, còn nói anh em chúng tôi tình cảm rất tốt.
Nhưng thầy só học lại nói anh em cho dù tốt cũng không ôm nhau và hôn môi.
Tôi nhân tiện quay lại hôn ca ca một cái nữa, làm sao vậy? Chuyện hắn phải quản sao? Quan tâm lung tung, cái này đại biểu cho tình cảm tốt đẹp, không được sao?
Tôi muốn nói với quản gia rằng mình không thích thầy này, đổi thầy khác cho tôi đi.
A di vẫn là tốt nhất rồi, A di có chút quái dị nhìn thầy, nói, anh em bọn họ hay dùng phương thức này biểu đạt tình cảm, có cái gì không đúng sao? Bọn họ vốn là song bào thai, con nít cả, hôn nhẹ thì làm sao? Rất bình thường mà.
Thầy giáo bộ dáng như nuốt phải con sâu róm, thật buồn cười.
Tôi lại nâng mặt ca ca lên, dung sức hôn vài cái trên cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, diễn cho hắn xem, hừ, anh em chúng tôi tình cảm tốt, ngươi quản chuyện gì?
Thầy giáo lại một mực nói chuyện này rất bất bình thường, hắn muốn nói chuyện với mẹ tôi, kể lại tình huống hôm nay cho nàng nghe, nói chúng tôi khiếm khuyết giáo dục tình cảm, muốn mẹ quan tâm yêu thương, muốn át chế phương pháp biểu đạt tình cảm này, đây là không đúng.
Tôi cho rằng không có gì là không đúng, rất bình thường.
A di có chút không biết nên khóc hay nên cười, nói thầy giáo chuyện bé xé ra to. Kỳ thật chúng tôi còn nhỏ, đối với hôn môi không có cảm giác, hai đứa trẻ hôn nhẹ như người lớn bắt tay nhau mà thôi, không nên kinh ngạc. Nhưng thầy giáo một bộ dáng quyết không buông tha, Hừ, ngày mai nếu hắn không tới, chúng tôi sẽ mời người khác đến dạy số học, đây vốn là chuyện của chúng tôi.
Thầy giáo cuối cùng vẫn ngồi xuống dạy chúng tôi học, nhưng hắn một mực nhìn tôi cùng ca ca, thấy vậy ca ca tính sai đáp án rồi. Tôi chán ghét hắn, ánh mắt hắn nhìn tôi cùng anh trai như sinh vật ngoài hành tinh, hắn lại lần nữa nghiên cứu chúng tôi. Thật sự làm cho người ta rất chán ghét.
Sau khi kết thúc buổi học, tôi đứng ngay hành lang nói với hắn, “thầy ngày mai không cần trở lại.” Thầy giáo không thèm để ý, hắn nói “tôi là thiên tài số học, là mẹ các cậu mời tôi đến dạy, cậu muốn nói gì cũng mặc kệ.”
Hừ, tôi sẽ cho thầy thấy như thế nào là mặc kệ! Trờ về phòng tôi gọi điện cho mẹ, nói thầy làm ca ca khóc, xem mẹ đứng về phía tôi hay phía hắn.
Ca ca chạy đến bên tôi, bàn tay bé nhỏ kín đáo đưa cho tôi một thứ gì đó mềm nhuyễn, tôi nhìn một chút, là con rắn nhỏ tôi nuôi, là vật cưng mới nhất tôi cùng anh nuôi, nghe nói nó lớn lên sẽ rất to, sẽ ăn thịt người. Khi tôi cùng anh trai chơi đùa ở sau vườn đã tìm thấy nó.
Tôi nhắm thẳng mặt thầy giáo, hung hăng ném qua.
Ha ha, chơi thật vui, tôi thấy hắn mặt đỏ như con tôm luộc, lại không nhừng nhảy nhót.
Thầy giáo kêu to OA OA, tôi cùng ca ca cười thành một đoàn.
Hù chết ngươi! Để xem còn đến hay không, lần sau vào nhà chúng tôi, tôi sẽ cho ong mật chuyên cắn người nói chuyện với ngươi.
Thầy giáo rất tức giận, tôi và anh trai giống như vừa trải qua một hồi chiến tranh, chúng tôi là những người thắng cuộc cuối cùng.
A di đứng ở cửa có chút bất lực nhìn chúng tôi, nói chúng tôi rất nghịch ngợm rồi. Cái này, nàng còn phải tìm thầy giáo mới cho chúng tôi học, chúng tôi muốn thông minh không nên trêu cợt người khác.
“Ca ca là thiên tài! Là anh trai tốt của em. Em rất thích anh! Cho nên, ca ca, ngàn vạn lần không được rời khỏi em”
Nhật ký của tôi.
Tôi gọi là Tề Chương, năm nay năm tuổi, tôi còn có một ca ca rất giống tôi, chúng tôi vốn là song thai đấy. Anh bây giờ đang xem truyện tranh siêu nhân Trứng Muối, tôi thì chơi xếp gỗ. Gia sư sắp đến rồi, chúng tôi hôm nay phải học số học, xế chiều còn có thầy đến dạy lễ nghi. Tôi cùng ca ca thời gian mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, chúng tôi không có bạn bè, quản gia không cho chúng tôi đi ra ngoài kết giao chơi đùa với bọn nhỏ ngoài công viên. Kỳ thật, tôi cùng Tề Nhạc cũng không muốn đi, ở nhà cái gì cũng có, món đồ chơi nào cũng không thiếu, còn có người cùng chơi, đi ra ngoài không có ý nghĩa.
Ca ca lớn lên thật đáng yêu, mẹ nói chúng tôi vốn là thiên sứ, là những đứa trẻ đẹp nhất, chúng tôi vốn dĩ là nắm tay nhau ra đời, nhất định phải tương thân tương ái.“Mẹ, người yên tâm, con cùng ca ca cảm tình là tốt nhất rồi, chúng con sẽ không tách ra”.
Tôi biết ca ca thân thể không tốt, tôi sẽ không rời bỏ anh, chúng tôi muốn cùng nhau lớn lên, vĩnh viên không xa rời nhau.
Ca ca hình như có cảm giác sợ hãi với người ngoài, anh sợ hãi những người đó nhìn anh. Kỳ thật ca ca lớn lên rất đẹp, hắc hắc, khích lệ ca ca như vậy cũng chính là tự mình khoa trương rồi, Bởi vì chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc. Mẹ thích cho chúng tôi mặc quần áo giống nhau, để tóc giống nhau. Nhưng da tay ca ca rất mềm mại, rất mềm mại, tựa như món bánh bơ ngọt tôi thích ăn. Chúng tôi nếu không nói lời nào, đứng chung một chỗ, rất nhiều người không phân biệt được ai là anh, ai là em. Chúng tôi thích mặc quần áo giống nhau, không nói lời nào đứng trước mặt người lớn, nhìn bọn họ đoán chúng tôi là ai, nhìn bọn họ đoán sai, tôi và ca ca sẽ cười rất vui vẻ.
Tôi cùng ca ca cũng thích đứng trước gương, nhìn hai thân ảnh tuyệt đối giống nhau. Chúng tôi là hai người cùng một khuôn mặt, nhưng bình thường, tôi thường hai nghĩ “tại sao vốn là hai người, rõ ràng lớn lên giống nhau, sở thích cũng giống nhau, ngay đến nốt ruồi son trên vành tai cũng giống nhau đến vậy, tại sao chúng tôi lại là hai người?”
A Di chiếu cố chúng tôi nói, bởi vì chúng tôi vốn là không thể chia tách, mỗi người chúng tôi là một bộ phận không tách rời của đối phương, mặc dù vốn là hai người, nhưng lại có một thứ gắn kết vô hình, tôi không muốn tách ra với ca ca, chúng tôi một mực muốn cùng nhau, cho đến lúc lớn tuổi như ông bà, chúng tôi vẫn muốn cùng một chỗ.
Tôi cùng ca ca ước định chuyện này, ca ca đồng ý. Tôi hôn miệng anh, miệng ca ca rất mềm, giống như bánh pudding mà anh thích ăn. Ca ca cười rộ lên rất thu hút, trách không được mẹ nói chúng tôi vốn là thiên sứ, tôi không thích mẹ nói như vậy, thiên sứ đều có cánh, ca ca nếu có cánh, bay đi rồi, tôi làm sao bây giờ? Sẽ không còn người chơi với tôi rồi, ngủ cũng không có người ôm tôi, kể cả lúc sợ hãi cũng không có người an ủi rồi, “Ca ca, không cần rời khỏi em.”
Tôi thích ngồi đối mặt với ca ca, đây là một trò rất vui, giống như soi gương, mỗi lần tôi nhìn vào gương đều không tự chủ gọi người trong gương là ca ca. Hì hì, ai cũng bảo chúng tôi y hệt nhau, nhìn anh, giống như nhìn chính mình, thật sự chơi vui lắm.
Ca ca thân thể không tốt, anh thường xuyên ngã bệnh, nhưng mẹ cùng ba bề bộn nhiều việc, chiếu cố bên người chúng tôi chỉ có quản gia cùng A Di. Cho dù lần trước anh nóng rần lên, sốt hai ngày, mẹ cũng không về, tôi khi đó rất sợ hãi, sợ anh chết, giống như con chó nhỏ mà chúng tôi rất thích trước kia, như vậy sẽ không động đậy nữa, sẽ không chơi cùng tôi nữa. Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nàng rất khó chịu, nàng hiện tại ở một nơi rất xa chưa về, chỉ có thể gọi A Di tìm thầy thuốc, lần nọ anh bị viêm phế quảng rất nghiêm trọng, ho khan, nghe anh ho khù khụ, tâm tôi rất đau.
Nhưng rồi ca ca sống sót, chúng tôi cũng bắt đầu hôn nhẹ từ khi đó. A Di nói, chỉ những người tình cảm tốt nhất sống cùng một chỗ mới có thể hôn nhẹ, tôi cùng anh tình cảm tốt lắm, chúng tôi đây sẽ hôn nhẹ, chỉ có hôn nhẹ mới có thể khẳng định anh bây giờ tốt lắm, không rời khỏi tôi.
Ca ca cũng rất thích tôi hôn anh, anh sẽ cười lên, rất đẹp, tôi thích nhìn anh cười, chỉ cần anh cười một cái, tôi cái gì cũng cho anh, không có bạn bè thì sao, tôi có một anh trai tốt nhất trên đời, chỉ cần có anh cùng tôi, tôi mới không cần cái bạn bè chó má gì.
Hàng xóm có một cô bé đáng ghét, nàng đến tìm chúng tôi chơi đùa, thân thể anh tôi không có khôi phục hoàn toàn, tôi mới không đi ra ngoài. Nhưng anh lại có chút thích nàng. Tốt lắm, tôi cũng thử tiếp nhận nàng, chỉ cần anh thích, tôi cái gì cũng không cần.
N hưng cô bé kia một mực nói “Các cậu không thấy chuyện này rất phức tạp sao? Soi gương lúc hừng đông sẽ không nghi vấn ai là Tề Nhạc ai là Tề Chương sao? Rõ ràng vốn là hai người nhưng khi trưởng thành lại có chung một bộ dáng, sẽ không ác tâm sao? Các cậu cũng không ngẫm lại, trên đời không có khả năng tồn tại hai người giống nhau, trong hai người các cậu sẽ có một người vốn là dư thừa.”
Anh tôi nghe thấy những lời này rất thương tâm, tôi cũng rất tức giận. Nàng tại sao phải nói như vậy, tôi cùng anh vốn là tồn tại cùng nhau, chúng tôi không thể thiếu đối phương, cô bé này thật đáng ghét, làm cho anh tức giận. Tôi sẽ càng thêm chán ghét.
Tôi dùng một con ve sầu hù dọa nàng, hừ, nàng không bao giờ muốn sang tìm chúng tôi chơi cùng nữa. Nếu mọi người bên ngoài đều giống nàng, tôi với anh thà rằng cả đời không bước ra khỏi cửa.
Ca ca thật rất thương tâm rồi, anh cúi đầu khóc, anh nói thân thể mình không tốt, cho nên mẹ mới không trông nom anh, anh là kẻ dư thừa kia. Tôi gắt gao ôm anh, nói lớn tiếng cho anh chuyện này không ý nghĩa, anh là ca ca của tôi, cho dù khắp thiên hạ không ai quan tâm đến hai ta, chúng ta cũng sẽ cùng nhau, chúng ta nhất định phải cố gắng, để cha mẹ rất thích chúng ta, để cho bọn họ biết rằng chúng ta là những đứa trẻ nghe lời nhất trong thiên hạ.
Tôi hôn môi ca ca, an ủi anh, đem món đồ chơi tôi thích nhất cho anh, còn nói, từ nay về sau chúng ta phải ngủ chung một giường. Như vậy, cho dù không phân biệt được ai là ai, cũng có thể biết rằng, trên đời có một người hoàn toàn giống mình, như vậy thật tốt ha?
Ba rất nghiêm túc, tôi có chút sợ hãi ông, ca ca cũng rất sợ hãi. Chỉ cần ba về nhà rồi, chúng tôi sẽ không dám nói chuyện lớn tiếng, cũng không dám chơi đùa náo loạn ngoài hành lang. Chỉ có thể ngồi yên không phát ra tiếng động. Kỳ thật, ba cũng không đánh chúng tôi, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt ông, chúng tôi sẽ rất sợ hãi.
Mẹ nói, ba yêu chúng tôi, nhưng ông hình như chưa bao giờ quan tâm chúng tôi. Ông mỗi ngày đều bề bộn công việc, mẹ cũng vậy. Mẹ nói vợ tốt là người đáng tin tưởng nhất, là hậu thuẫn kiên cường nhất sau lưng chồng. Cho nên mỗi ngày mẹ đều theo bên cạnh cha. Chúng tôi chỉ có quản gia cùng A di. Cũng may, bọn họ rất ít ở nhà. Tôi cùng ca ca cũng không phải lo lắng đề phòng mỗi ngày. Chúng tôi chỉ cần học tập tốt, phát triển khỏe mạnh là không thành vấn đề rồi. Cho nên, tôi cùng ca ca sẽ lớn lên thật tốt, chỉ cần anh thân thể khỏe mạnh, chúng tôi cái gì cũng không phải sợ hãi rồi.
Hôm trước, ca ca lại có chút không thoải mái, anh nằm ngủ trên giường, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi chỉ có thể ngồi bên giường nắm tay anh, không ngừng nói chuyện, gọi anh tỉnh lại, chúng tôi sẽ cùng nhau chơi đùa.
Mãi đến xế chiều Ca ca mới tỉnh dậy, không biết anh có tốt hơn chút nào không?
Tôi sờ sờ trán anh, giống A di hay làm, ôm chầm lấy ca ca, trán chạm trán thật lâu mới buông anh ra. Nhưng Ca ca không có buông tôi ra, anh ôm eo tôi, trán đặt trên đầu vai, tôi thật cao hứng vuốt tóc anh, tôi cảm thấy rất tốt, thật là cao hứng đấy. Hình như ca ca giống tôi, tôi cũng có thể chiếu cố anh rồi. Ca ca, không sợ, em sẽ lớn lên thật cường tráng, em sẽ bảo vệ anh, em sẽ chiếu cố anh rất khá, không cho bất luận kẻ nào khi dễ anh, coi như là em sinh ra trước anh, em cũng sẽ chiếu cố anh thật tốt giống như anh chiếu cố em vậy.
Ca ca cũng đáp ứng rồi, nhìn anh như con thỏ nhỏ, tâm tôi rất đau đấy! Tôi nhất định phải rất khỏe mạnh, muốn lớn lên thật cao, phải thay đổi thành người mạnh mẽ mới bảo vệ tốt ca ca. Ca ca, chỉ cần có em, anh sẽ không phải sợ hãi. Sấm chớp bên tai em sẽ gắt gao ôm anh, cha mẹ không bên cạnh chúng ta, anh cũng không cần phải nhớ bọn họ rồi, chỉ cần có em ở đây, có gì cũng không khó dễ được chúng ta.
Ca ca, anh nhất định phải bên cạnh em biết không? Bên ngoài mọi người rất xấu, bọn họ luôn nghĩ biện pháp tách chúng ta ra, chúng ta không nên kết giao bạn bè với họ, chúng ta có nhau là được rồi, chỉ cần có nhau, cái gì khó khăn cũng không ngăn được chúng ta. Chúng ta nhất định phải cùng nhau một chỗ.
Ca ca cười, tôi nói rất nhiều lần rồi, ca ca cười rộ lên rất đẹp, bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đây là điểm khác nhau của chúng tôi. Tôi chỉ có một má lúm đồng tiền, anh có hai cái, cho nên, Ca ca đẹp trai hơn tôi nhiều.
Ca ca ôm cổ tôi, nói bên tai tôi rằng phải luôn bên nhau, không được chia lìa.
Đây là yêu cầu của ca ca, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của ca ca, miệng anh rất trắng, sau khi tôi hôn nhẹ sẽ chuyển thành màu đỏ tươi đẹp, giống như một quả ô mai ngon miệng, tôi thích nhất nhìn thấy bộ dáng này của ca ca, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, trên mặt cũng không còn tái nhợt. Có phải hay không hôn nhẹ sẽ làm anh trở nên rất khỏe mạnh nhỉ? Tôi hỏi A di, tôi hôn anh, có thể hút hết bệnh tật của ca ca vào trong miệng mình, thân thể ca ca sẽ tốt lên? Vì ước muốn này, chúng tôi thường thường hôn nhẹ.
Ngay lúc chúng tôi đang hôn nhẹ, thầy số học đáng ghét tới, hắn làm gì phải thét chói tai vậy hả? Hắn không có phép tắc sao? Hắn hét chói tai làm anh tôi sợ hãi, nhìn xem, ca ca ôm tôi càng chặt rồi, ca ca sợ hãi nhất khi thấy người lạ, hắn đã hù dọa ca ca rồi.
Tôi rất tức giận, A di theo hắn vào, nhìn thấy hai chúng tôi đứng ôm nhau, tập mãi đã thành quen, nàng quay sang an ủi thầy số học, không nên kinh ngạc, còn nói anh em chúng tôi tình cảm rất tốt.
Nhưng thầy só học lại nói anh em cho dù tốt cũng không ôm nhau và hôn môi.
Tôi nhân tiện quay lại hôn ca ca một cái nữa, làm sao vậy? Chuyện hắn phải quản sao? Quan tâm lung tung, cái này đại biểu cho tình cảm tốt đẹp, không được sao?
Tôi muốn nói với quản gia rằng mình không thích thầy này, đổi thầy khác cho tôi đi.
A di vẫn là tốt nhất rồi, A di có chút quái dị nhìn thầy, nói, anh em bọn họ hay dùng phương thức này biểu đạt tình cảm, có cái gì không đúng sao? Bọn họ vốn là song bào thai, con nít cả, hôn nhẹ thì làm sao? Rất bình thường mà.
Thầy giáo bộ dáng như nuốt phải con sâu róm, thật buồn cười.
Tôi lại nâng mặt ca ca lên, dung sức hôn vài cái trên cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, diễn cho hắn xem, hừ, anh em chúng tôi tình cảm tốt, ngươi quản chuyện gì?
Thầy giáo lại một mực nói chuyện này rất bất bình thường, hắn muốn nói chuyện với mẹ tôi, kể lại tình huống hôm nay cho nàng nghe, nói chúng tôi khiếm khuyết giáo dục tình cảm, muốn mẹ quan tâm yêu thương, muốn át chế phương pháp biểu đạt tình cảm này, đây là không đúng.
Tôi cho rằng không có gì là không đúng, rất bình thường.
A di có chút không biết nên khóc hay nên cười, nói thầy giáo chuyện bé xé ra to. Kỳ thật chúng tôi còn nhỏ, đối với hôn môi không có cảm giác, hai đứa trẻ hôn nhẹ như người lớn bắt tay nhau mà thôi, không nên kinh ngạc. Nhưng thầy giáo một bộ dáng quyết không buông tha, Hừ, ngày mai nếu hắn không tới, chúng tôi sẽ mời người khác đến dạy số học, đây vốn là chuyện của chúng tôi.
Thầy giáo cuối cùng vẫn ngồi xuống dạy chúng tôi học, nhưng hắn một mực nhìn tôi cùng ca ca, thấy vậy ca ca tính sai đáp án rồi. Tôi chán ghét hắn, ánh mắt hắn nhìn tôi cùng anh trai như sinh vật ngoài hành tinh, hắn lại lần nữa nghiên cứu chúng tôi. Thật sự làm cho người ta rất chán ghét.
Sau khi kết thúc buổi học, tôi đứng ngay hành lang nói với hắn, “thầy ngày mai không cần trở lại.” Thầy giáo không thèm để ý, hắn nói “tôi là thiên tài số học, là mẹ các cậu mời tôi đến dạy, cậu muốn nói gì cũng mặc kệ.”
Hừ, tôi sẽ cho thầy thấy như thế nào là mặc kệ! Trờ về phòng tôi gọi điện cho mẹ, nói thầy làm ca ca khóc, xem mẹ đứng về phía tôi hay phía hắn.
Ca ca chạy đến bên tôi, bàn tay bé nhỏ kín đáo đưa cho tôi một thứ gì đó mềm nhuyễn, tôi nhìn một chút, là con rắn nhỏ tôi nuôi, là vật cưng mới nhất tôi cùng anh nuôi, nghe nói nó lớn lên sẽ rất to, sẽ ăn thịt người. Khi tôi cùng anh trai chơi đùa ở sau vườn đã tìm thấy nó.
Tôi nhắm thẳng mặt thầy giáo, hung hăng ném qua.
Ha ha, chơi thật vui, tôi thấy hắn mặt đỏ như con tôm luộc, lại không nhừng nhảy nhót.
Thầy giáo kêu to OA OA, tôi cùng ca ca cười thành một đoàn.
Hù chết ngươi! Để xem còn đến hay không, lần sau vào nhà chúng tôi, tôi sẽ cho ong mật chuyên cắn người nói chuyện với ngươi.
Thầy giáo rất tức giận, tôi và anh trai giống như vừa trải qua một hồi chiến tranh, chúng tôi là những người thắng cuộc cuối cùng.
A di đứng ở cửa có chút bất lực nhìn chúng tôi, nói chúng tôi rất nghịch ngợm rồi. Cái này, nàng còn phải tìm thầy giáo mới cho chúng tôi học, chúng tôi muốn thông minh không nên trêu cợt người khác.
“Ca ca là thiên tài! Là anh trai tốt của em. Em rất thích anh! Cho nên, ca ca, ngàn vạn lần không được rời khỏi em”