Tề Nhạc nhìn Tề Chương trên sân bóng, đó là tuổi thanh xuân của hắn, nhìn hắn chăm chỉ học tập trên lớp, nhìn hắn cùng bạn bè cãi nhau ầm ĩ, nhìn hắn uyển chuyển cự tuyệt những ánh mắt mê luyến của nữ sinh, Tề Nhạc không thể không cảm thán. Tề Chương mới chính là trời sinh vương giả, cậu nên có một tình yêu bình thường, nên có một người vợ ôn nhu chăm sóc, có một gia đình mĩ mãn. Có phải sự tồn tại của cậu đang ràng buộc Tề Chương hay không? Cậu kéo hai người bọn họ rơi vào địa ngục, trọn đời không thoát ra, cậu là sự tồn tại tội lỗi sao? Cậu là tội nhân sao? Nếu cậu mất đi, có phải Tề Chương có thể có một cuộc đời hạnh phúc mĩ mãn?
Tề Nhạc nhớ rõ những lời độc địa của Mộc Tình, nàng nói anh em bọn họ cùng một chỗ là ghê tởm, ôm, ôm, ôm chính là đồng tính luyến ái, nhà họ Tề tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện này. Nàng nói đúng, nhà họ Tề tuyệt đối không cho phép phát sinh loại chuyện này. Cha bọn họ sẽ điều khiển hai người, sự nghiệp bành trướng như vậy, kiêu ngạo, cao cao tại thượng như vậy, con ông để truyền ra loại gièm pha này, ông sẽ không tiếc bất kỳ điều gì để vãn hồi mặt mũi. Kết quả của cậu cùng Tề Chương không phải sinh ly thì chính là tử biệt. Đoán được kết quả rồi, cậu thực sự có chút khiếp đảm, bây giờ nói buông tay, còn kịp sao? Buông tay, để hai người thoát ly khỏi loại tình cảm cấm kỵ này, chỉ cần cậu buông tay, hai người bọn họ cũng có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
Mất đi Tề Chương, cậu sẽ thống khổ. Nhưng chỉ cần Tề Chương có cuộc sống tốt, thống khổ này không tính là cái gì, Tề Chương huy hoàng, Tề Chương tiền đồ như gấm, chỉ cần cậu buông tay, Tề Chương có thể đến đích.
Tề Chương không có cậu, có thể có cuộc sống tốt không? Cá tính thô bạo, tính tình nóng như lửa thiêu, có lẽ Tề Chương sẽ thống khổ mấy năm, nhưng so với cuộc sống tốt đẹp về sau cũng không tính là cái gì, chỉ cầu cậu chạy đi thật xa, Tề Chương có thể sống tốt.
Thở dài một cái, cậu có thể đi sao? Cậu có thể buông tha cho hết thảy tài sản, cậu có thể một mình lưng đeo thống khổ đi đến cùng trời cuối đất, chỉ cầu cuộc sống Tề Chương hạnh phúc.
Nhìn Tề Chương vẫy tay với bạn, cười cười đi về phía cậu, Tề Nhạc cười, đưa khăn lông cho hắn.
“Thắng?”
Tề Chương cười, lau lau tóc.
“Ca, vài ngày tới em không thể thường xuyên đi tìm anh rồi, em sắp chuẩn bị luận văn rồi”
“Em bận rộn, cuộc thi của anh cũng sắp bắt đầu rồi”
“Uhm, ca, anh phải chiếu cố bản thân, không nên ngã bệnh”
Tề Chương sờ sờ bả vai ca ca, hắn có đôi khi không rõ, tại sao ca ca mang theo ánh mắt u buồn nhìn hắn. Như vậy làm hắn có chút lo lắng, u buồn như vậy, thần kinh lại yếu ớt, lúc sợ hãi sẽ suy nghĩ miên man, tự mình hành hạ bản thân.
“Chương, không có anh ở đây, em cũng phải sống tốt”
Tề Chương sửng sốt, nắm chặt vai Tề Nhạc, hung hăng lắc lắc.
“Anh nói ngu ngốc cái gì đây, cái gì gọi là không có anh ở đây em cũng phải sống tốt? Anh muốn làm gì? Anh vừa rồi lại ra quyết định gì, đây là chuyện của hai người, anh không nên một mình quyết định tình cảm của chúng ta, ca, em không cho phép anh rời đi, em tuyệt đối không cho phép anh vứt bỏ em một mình. Cho dù là chân trời góc bể, em cũng tìm ra anh, ca, anh không nên làm em sợ, vui vẻ thu hồi ý niệm trong đầu lại, em không muốn nghe lại những lời khó hiểu này, không thể làm em sợ nữa”
Chính là dây dưa lẫn nhau, không đơn giản là vây khốn một mình người, mà còn vây khốn sự tồn tại của một người khác, thế giới bọn họ mang một chiếc gông cùm nặng trĩu, thế giới của hai người, tuyệt đối không cho phép một người tránh đi, cũng không cho phép ai bước vào, cả đời, dây dưa cùng một chỗ.
Tề Nhạc sờ sờ mặt Tề Chương an ủi, chính là loại bá đạo này của hắn, vây cậu đến chết bên người hắn, không được rời đi, cho dù là cấm kỵ, cho dù là hậu thế không tha, hắn hiểu rõ đoạn tình cảm này giống như một ly rượu độc, vẫn mỉm cười uống hết.
“Ý của anh là nói, trong khoảng thời gian anh không có bên cạnh em, em cũng phải hảo hảo bảo vệ mình, biết không?”
Tề Chương đột nhiên toàn thân không có khí lực, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của Tề Nhạc đều tác động đến thần kinh của hắn. Chỉ cần Tề Nhạc nói một chút lùi bước, hắn sẽ sợ đến hồn bất phục thể. Trong hai người, Tề Nhạc chủ đạo hết thảy, cậu làm chủ ý chí đến tư tưởng Tề Chương. Chỉ cần Tề Nhạc còn tồn tại, Tề Chương cái gì cũng không cần, cho dù bị nói điên cuồng, chỉ cần có Tề Nhạc, cho dù là địa ngục, Tề Chương cũng nhảy vào.
Tựa vào vai Tề Nhạc, bờ vai mỏng manh của Tề Nhạc sẽ chống đỡ hết thảy.
“Đừng nói loại chuyện dọa người này, ca ca, em không thể không có anh. Anh nếu rời đi em, em không còn ý chí để sống sót, em không cách nào tưởng tượng ra anh không có bên cạnh em, như vậy sẽ lấy mạng em, em sẽ bàng hoàng, sẽ mất đi ý nghĩa cuộc sống. Ca ca, ngàn vạn lần không được rời khỏi em, cho dù anh yêu người khác, cũng hãy nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên, chờ sau khi em hạnh phúc anh mới có thể rời đi. Tuyệt đối không thể yên lặng rời đi không một tiếng động, cầu anh không nên nói ra những lời như vậy nữa, em thật sự bị hù chết, có phải em lúc nào cũng khắc vào bên cạnh anh, em mới có thể an tâm một chút hay không?”
Âm thanh Tề chương có chút nghẹn ngào, bọn họ vẫn còn nhỏ, ai cũng không biết tình cảm sẽ đi theo hướng nào, hắn sợ hãi Tề Nhạc rời đi, sợ hãi Tề Nhạc thích người khác, sợ hãi đoạn tình cảm này bị cha biết, hắn luôn kinh hoảng, sợ hãi, vì sao ca ca còn muốn tăng thêm lo lắng cho hắn?
Tề Nhạc gắt gao ôm eo Tề Chương, cũng không quan tâm bọn họ rất gây chú ý với người khác hay không, Tề Chương đang thương tâm, đang đau đớn, cậu có thể cảm giác được Tề Chương bây giờ rất khó vượt qua, là cậu không tốt, cậu không nên nói buông tay làm cho Tề Chương lo lắng. Chỉ có gắt gao ôm nhau thế này mới có thể làm Tề Chương an tâm, cậu tuyệt đối sẽ không buông tay, cậu dùng cái ôm này để nói cho Tề Chương cậu vẫn luôn bên cạnh, không đi bất kì đâu, vẫn ở bên người hắn.
“Anh yêu em, sẽ không yêu người khác, Chương, không nên lo lắng, anh sẽ một mực bên cạnh em”
Tề Chương càng siết chặt vòng tay ôm Tề Nhạc, lúc bọn họ thân mật, những lời yêu thương thường xuyên nói ra, mỗi một lần nghe Tề Nhạc nói thương hắn luôn làm cho Tề Chương phi thường thỏa mãn, thật nghĩ giống như đã có toàn bộ thế giới. Thế giới này, hắn chỉ cần ca ca, còn lại ai cũng không được.
“Ca ca, em cũng yêu anh, không phải rời khỏi em, vô luận lúc nào, cũng không được rời khỏi em”
Tề Nhạc trong nụ cười có chút khổ sở, bên tai Tề Chương nhẹ nhàng đáp ứng không ly khai, sẽ không ly khai, cứ ôm như vậy, cùng nhau sống đến chết.
Cho dù tương lai có rất nhiều thống khổ đang chờ đợi bọn họ, cậu cũng vô oán vô hối, chỉ cần có thể làm bạn nên nhau, cái gì khổ sở cũng đáng giá, có thể nắm chặt tay chỉ có bây giờ, hưởng thụ thời gian bên nhau ngọt ngào như vậy, bỏ qua những ngày trước mắt đi.
“Hừ, dơ bẩn, ô uế, ghê tởm”
Trong lúc bọn họ đang đắm chìm trong tình cảm vừa khổ sở lại vừa ngọt ngào, một âm thanh đột ngột truyền đến, giống như khúc giương cầm đang tấu lên du dương, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh chói tai như móng tay cào trên thủy tinh, phá hủy những thứ tốt đẹp nhất đang diễn ra.
Tâm tình Tề Chương đang không tốt, bị nói như vậy, lửa giận bốc lên, đẩy ra ca ca, nhìn thấy Mộc Tình đứng cách đó không xa, vẻ mặt nàng khinh bỉ, đùa cợt, cao ngạo, bộ dáng giống như nhìn thấy phân chó, ghê tởm đến mức muốn phỉ nhổ ra.
“Đồ nhiều chuyện đáng chết, cô kêu loạn cái gì?”
Tình cảm bọn họ không chấp nhận bất luận kẻ nào bàn ra tán vào, ca ca vốn dĩ yếu ớt, Tề Chương lo lắng một câu đùa cợt của người khác sẽ phá hủy thần kinh ca ca.
“Hừ, ôm ôm ôm, cho dù các cậu là anh em cũng đủ ghê tởm, các cậu nhất định có bệnh, tâm lý biến thái, lớn như vậy còn luyến huynh luyến đệ, bộ dáng như thể không có đối phương thì không sống nổi, các cậu là anh em, đừng có làm chuyện nổi da gà như vậy có được hay không? Ghê tởm chết người đi được”
Mộc Tình chỉ chỉ trỏ trỏ, Tề Nhạc rõ ràng bi thương, bàn tay đang nắm tay Tề Chương hết nắm lại buông, thả xuống bên người. Tề Nhạc cùng Tề Chương thật sự không thể ôm ôm ôm như vậy, rước lấy nhàn ngôn vỡ ngữ, sẽ đưa đến phiền toái lớn hơn nữa.
Cơn tức giận của Tề Chương càng lớn hơn, ca ca bị cô ta đả thương rồi, vết sưng sau gáy còn chưa biến mất hòan toàn, bây giờ lại trọng thương lòng tự tôn của ca ca, cô gái này, con mẹ nó không phải đồ vật vô tri, không biết bảo trì lấy một chút hình tượng phụ nữ đẹp đẽ sao? Phụ nữ không phải đều ôn nhu ân cần, hiền thê lương mẫu sao? Như thế nào đứa con gái này chỉ có xảo quyệt ngang ngạnh, một chút phẩm chất nữ tính tốt đẹp cũng không có?
Gắt gao nắm tay ca ca, chính là muốn cho Mộc Tình xem, anh em bọn họ mặc kệ là lúc nào cũng tương thân tương ái.
“Tự mình có vấn đề còn đi đả thương người khác, tại sao ca ca tôi không thích cô? Đều là bởi vì cô xảo quyệt ngang ngạnh, ca ca là một người ôn hòa không chịu nổi cô, cô như thế nào không tìm nguyên nhân trên người mình, không nên nói những lời độc ác, cẩn thận tôi đánh cô”
Mộc Tình nhảy lại chỉ vào mũi Tề Nhạc.
“Cậu ta luyến đệ nghiêm trọng, chính là biến thái ghê tởm, cô đây vứt cậu ta là cử chỉ sáng suốt, ai biết sau khi cậu ta cùng phụ nữ kết hôn có còn mê luyến cậu như vậy không? Cậu ta một chút phẩm chất làm bạn trai cũng không có, cực kỳ kém cỏi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi nói khuyết điểm của cậu ta sao?”
Tề Chương không thể nhịn được nữa, nếu buông tay ra chắc chắn sẽ hung hăng tát nàng một cái. Cái nữ nhân chết tiệt này càng nói càng quá phận, sắc mặt Tề Nhạc đã tái nhợt, đan tay vào nhau, siết chặt đến trắng bệt cũng không công, có thể thấy Tề Nhạc dùng bao nhiêu khí lực để nhẫn nại, cái cô gái chết tiệt này còn lớn tiếng la hét, gây rất nhiều sự chú ý, không đánh nàng là có lỗi với ca ca.
Tề Nhạc kéo Tề Chương, động thủ không hay ho gì, truyền tới tai cha, cha bọn họ còn đang bận việc buôn bán, như vậy càng khó nói. Huống chi đánh phụ nữ không phải là ưu điểm của nam nhân, cho dù nữ nhân đáng ghê tởm như Mộc Tình, cũng không thể ra tay đánh nàng.
“Mộc Tình, tôi và cậu chia tay chủ yếu là bởi vì cậu lòng dạ hẹp hòi, không nên bịa đặt ra nguyên nhân khác, nếu nữ nhân trên đời đều như cậu, tôi nghĩ không có một nam nhân nào muốn kết hôn, không nên ỷ vào tài lực của cha cậu mà kiêu ngạo, tự làm nhiều chuyện ngược đời, trời cũng không giữ thể diện cho cậu”
Kéo kéo Tề Chương.
“Chúng ta đi thôi, cùng loại phụ nữ này ầm ĩ, sẽ mất đi thân phận cũng chúng ta, nhà họ Tề chúng ta có gia huấn tốt đẹp, binh tín Khổng Tử nói, người này vừa là tiểu nhân vừa là nử tử,tránh ra xa xa thì tốt rồi”
Tề Chương hung hăng trừng mắt liếc Mộc Tình.
“Nử tử chết tiệt, tốt nhất cẩn thận một chút cho tôi, cô không dám làm nhưng tôi dám làm, đừng tưởng đây là thiên hạ của cô, cha cô cho cô cái gì, cha chúng tôi cũng cho chúng tôi như vậy, nếu nói về thế lực tài chính, nhà họ Tề chúng tôi tuyệt đối không thua cô, chuyện trong trường học tốt nhất giải quyết tại trường học, đừng nghĩ cô là đứa trẻ không đoạt được đồ chơi, cả ngày tìm cha cô, kiêu ngạo như vậy, cẩn thật cô không có kết cục tốt”
Tề Nhạc nhớ rõ những lời độc địa của Mộc Tình, nàng nói anh em bọn họ cùng một chỗ là ghê tởm, ôm, ôm, ôm chính là đồng tính luyến ái, nhà họ Tề tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện này. Nàng nói đúng, nhà họ Tề tuyệt đối không cho phép phát sinh loại chuyện này. Cha bọn họ sẽ điều khiển hai người, sự nghiệp bành trướng như vậy, kiêu ngạo, cao cao tại thượng như vậy, con ông để truyền ra loại gièm pha này, ông sẽ không tiếc bất kỳ điều gì để vãn hồi mặt mũi. Kết quả của cậu cùng Tề Chương không phải sinh ly thì chính là tử biệt. Đoán được kết quả rồi, cậu thực sự có chút khiếp đảm, bây giờ nói buông tay, còn kịp sao? Buông tay, để hai người thoát ly khỏi loại tình cảm cấm kỵ này, chỉ cần cậu buông tay, hai người bọn họ cũng có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
Mất đi Tề Chương, cậu sẽ thống khổ. Nhưng chỉ cần Tề Chương có cuộc sống tốt, thống khổ này không tính là cái gì, Tề Chương huy hoàng, Tề Chương tiền đồ như gấm, chỉ cần cậu buông tay, Tề Chương có thể đến đích.
Tề Chương không có cậu, có thể có cuộc sống tốt không? Cá tính thô bạo, tính tình nóng như lửa thiêu, có lẽ Tề Chương sẽ thống khổ mấy năm, nhưng so với cuộc sống tốt đẹp về sau cũng không tính là cái gì, chỉ cầu cậu chạy đi thật xa, Tề Chương có thể sống tốt.
Thở dài một cái, cậu có thể đi sao? Cậu có thể buông tha cho hết thảy tài sản, cậu có thể một mình lưng đeo thống khổ đi đến cùng trời cuối đất, chỉ cầu cuộc sống Tề Chương hạnh phúc.
Nhìn Tề Chương vẫy tay với bạn, cười cười đi về phía cậu, Tề Nhạc cười, đưa khăn lông cho hắn.
“Thắng?”
Tề Chương cười, lau lau tóc.
“Ca, vài ngày tới em không thể thường xuyên đi tìm anh rồi, em sắp chuẩn bị luận văn rồi”
“Em bận rộn, cuộc thi của anh cũng sắp bắt đầu rồi”
“Uhm, ca, anh phải chiếu cố bản thân, không nên ngã bệnh”
Tề Chương sờ sờ bả vai ca ca, hắn có đôi khi không rõ, tại sao ca ca mang theo ánh mắt u buồn nhìn hắn. Như vậy làm hắn có chút lo lắng, u buồn như vậy, thần kinh lại yếu ớt, lúc sợ hãi sẽ suy nghĩ miên man, tự mình hành hạ bản thân.
“Chương, không có anh ở đây, em cũng phải sống tốt”
Tề Chương sửng sốt, nắm chặt vai Tề Nhạc, hung hăng lắc lắc.
“Anh nói ngu ngốc cái gì đây, cái gì gọi là không có anh ở đây em cũng phải sống tốt? Anh muốn làm gì? Anh vừa rồi lại ra quyết định gì, đây là chuyện của hai người, anh không nên một mình quyết định tình cảm của chúng ta, ca, em không cho phép anh rời đi, em tuyệt đối không cho phép anh vứt bỏ em một mình. Cho dù là chân trời góc bể, em cũng tìm ra anh, ca, anh không nên làm em sợ, vui vẻ thu hồi ý niệm trong đầu lại, em không muốn nghe lại những lời khó hiểu này, không thể làm em sợ nữa”
Chính là dây dưa lẫn nhau, không đơn giản là vây khốn một mình người, mà còn vây khốn sự tồn tại của một người khác, thế giới bọn họ mang một chiếc gông cùm nặng trĩu, thế giới của hai người, tuyệt đối không cho phép một người tránh đi, cũng không cho phép ai bước vào, cả đời, dây dưa cùng một chỗ.
Tề Nhạc sờ sờ mặt Tề Chương an ủi, chính là loại bá đạo này của hắn, vây cậu đến chết bên người hắn, không được rời đi, cho dù là cấm kỵ, cho dù là hậu thế không tha, hắn hiểu rõ đoạn tình cảm này giống như một ly rượu độc, vẫn mỉm cười uống hết.
“Ý của anh là nói, trong khoảng thời gian anh không có bên cạnh em, em cũng phải hảo hảo bảo vệ mình, biết không?”
Tề Chương đột nhiên toàn thân không có khí lực, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của Tề Nhạc đều tác động đến thần kinh của hắn. Chỉ cần Tề Nhạc nói một chút lùi bước, hắn sẽ sợ đến hồn bất phục thể. Trong hai người, Tề Nhạc chủ đạo hết thảy, cậu làm chủ ý chí đến tư tưởng Tề Chương. Chỉ cần Tề Nhạc còn tồn tại, Tề Chương cái gì cũng không cần, cho dù bị nói điên cuồng, chỉ cần có Tề Nhạc, cho dù là địa ngục, Tề Chương cũng nhảy vào.
Tựa vào vai Tề Nhạc, bờ vai mỏng manh của Tề Nhạc sẽ chống đỡ hết thảy.
“Đừng nói loại chuyện dọa người này, ca ca, em không thể không có anh. Anh nếu rời đi em, em không còn ý chí để sống sót, em không cách nào tưởng tượng ra anh không có bên cạnh em, như vậy sẽ lấy mạng em, em sẽ bàng hoàng, sẽ mất đi ý nghĩa cuộc sống. Ca ca, ngàn vạn lần không được rời khỏi em, cho dù anh yêu người khác, cũng hãy nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên, chờ sau khi em hạnh phúc anh mới có thể rời đi. Tuyệt đối không thể yên lặng rời đi không một tiếng động, cầu anh không nên nói ra những lời như vậy nữa, em thật sự bị hù chết, có phải em lúc nào cũng khắc vào bên cạnh anh, em mới có thể an tâm một chút hay không?”
Âm thanh Tề chương có chút nghẹn ngào, bọn họ vẫn còn nhỏ, ai cũng không biết tình cảm sẽ đi theo hướng nào, hắn sợ hãi Tề Nhạc rời đi, sợ hãi Tề Nhạc thích người khác, sợ hãi đoạn tình cảm này bị cha biết, hắn luôn kinh hoảng, sợ hãi, vì sao ca ca còn muốn tăng thêm lo lắng cho hắn?
Tề Nhạc gắt gao ôm eo Tề Chương, cũng không quan tâm bọn họ rất gây chú ý với người khác hay không, Tề Chương đang thương tâm, đang đau đớn, cậu có thể cảm giác được Tề Chương bây giờ rất khó vượt qua, là cậu không tốt, cậu không nên nói buông tay làm cho Tề Chương lo lắng. Chỉ có gắt gao ôm nhau thế này mới có thể làm Tề Chương an tâm, cậu tuyệt đối sẽ không buông tay, cậu dùng cái ôm này để nói cho Tề Chương cậu vẫn luôn bên cạnh, không đi bất kì đâu, vẫn ở bên người hắn.
“Anh yêu em, sẽ không yêu người khác, Chương, không nên lo lắng, anh sẽ một mực bên cạnh em”
Tề Chương càng siết chặt vòng tay ôm Tề Nhạc, lúc bọn họ thân mật, những lời yêu thương thường xuyên nói ra, mỗi một lần nghe Tề Nhạc nói thương hắn luôn làm cho Tề Chương phi thường thỏa mãn, thật nghĩ giống như đã có toàn bộ thế giới. Thế giới này, hắn chỉ cần ca ca, còn lại ai cũng không được.
“Ca ca, em cũng yêu anh, không phải rời khỏi em, vô luận lúc nào, cũng không được rời khỏi em”
Tề Nhạc trong nụ cười có chút khổ sở, bên tai Tề Chương nhẹ nhàng đáp ứng không ly khai, sẽ không ly khai, cứ ôm như vậy, cùng nhau sống đến chết.
Cho dù tương lai có rất nhiều thống khổ đang chờ đợi bọn họ, cậu cũng vô oán vô hối, chỉ cần có thể làm bạn nên nhau, cái gì khổ sở cũng đáng giá, có thể nắm chặt tay chỉ có bây giờ, hưởng thụ thời gian bên nhau ngọt ngào như vậy, bỏ qua những ngày trước mắt đi.
“Hừ, dơ bẩn, ô uế, ghê tởm”
Trong lúc bọn họ đang đắm chìm trong tình cảm vừa khổ sở lại vừa ngọt ngào, một âm thanh đột ngột truyền đến, giống như khúc giương cầm đang tấu lên du dương, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh chói tai như móng tay cào trên thủy tinh, phá hủy những thứ tốt đẹp nhất đang diễn ra.
Tâm tình Tề Chương đang không tốt, bị nói như vậy, lửa giận bốc lên, đẩy ra ca ca, nhìn thấy Mộc Tình đứng cách đó không xa, vẻ mặt nàng khinh bỉ, đùa cợt, cao ngạo, bộ dáng giống như nhìn thấy phân chó, ghê tởm đến mức muốn phỉ nhổ ra.
“Đồ nhiều chuyện đáng chết, cô kêu loạn cái gì?”
Tình cảm bọn họ không chấp nhận bất luận kẻ nào bàn ra tán vào, ca ca vốn dĩ yếu ớt, Tề Chương lo lắng một câu đùa cợt của người khác sẽ phá hủy thần kinh ca ca.
“Hừ, ôm ôm ôm, cho dù các cậu là anh em cũng đủ ghê tởm, các cậu nhất định có bệnh, tâm lý biến thái, lớn như vậy còn luyến huynh luyến đệ, bộ dáng như thể không có đối phương thì không sống nổi, các cậu là anh em, đừng có làm chuyện nổi da gà như vậy có được hay không? Ghê tởm chết người đi được”
Mộc Tình chỉ chỉ trỏ trỏ, Tề Nhạc rõ ràng bi thương, bàn tay đang nắm tay Tề Chương hết nắm lại buông, thả xuống bên người. Tề Nhạc cùng Tề Chương thật sự không thể ôm ôm ôm như vậy, rước lấy nhàn ngôn vỡ ngữ, sẽ đưa đến phiền toái lớn hơn nữa.
Cơn tức giận của Tề Chương càng lớn hơn, ca ca bị cô ta đả thương rồi, vết sưng sau gáy còn chưa biến mất hòan toàn, bây giờ lại trọng thương lòng tự tôn của ca ca, cô gái này, con mẹ nó không phải đồ vật vô tri, không biết bảo trì lấy một chút hình tượng phụ nữ đẹp đẽ sao? Phụ nữ không phải đều ôn nhu ân cần, hiền thê lương mẫu sao? Như thế nào đứa con gái này chỉ có xảo quyệt ngang ngạnh, một chút phẩm chất nữ tính tốt đẹp cũng không có?
Gắt gao nắm tay ca ca, chính là muốn cho Mộc Tình xem, anh em bọn họ mặc kệ là lúc nào cũng tương thân tương ái.
“Tự mình có vấn đề còn đi đả thương người khác, tại sao ca ca tôi không thích cô? Đều là bởi vì cô xảo quyệt ngang ngạnh, ca ca là một người ôn hòa không chịu nổi cô, cô như thế nào không tìm nguyên nhân trên người mình, không nên nói những lời độc ác, cẩn thận tôi đánh cô”
Mộc Tình nhảy lại chỉ vào mũi Tề Nhạc.
“Cậu ta luyến đệ nghiêm trọng, chính là biến thái ghê tởm, cô đây vứt cậu ta là cử chỉ sáng suốt, ai biết sau khi cậu ta cùng phụ nữ kết hôn có còn mê luyến cậu như vậy không? Cậu ta một chút phẩm chất làm bạn trai cũng không có, cực kỳ kém cỏi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi nói khuyết điểm của cậu ta sao?”
Tề Chương không thể nhịn được nữa, nếu buông tay ra chắc chắn sẽ hung hăng tát nàng một cái. Cái nữ nhân chết tiệt này càng nói càng quá phận, sắc mặt Tề Nhạc đã tái nhợt, đan tay vào nhau, siết chặt đến trắng bệt cũng không công, có thể thấy Tề Nhạc dùng bao nhiêu khí lực để nhẫn nại, cái cô gái chết tiệt này còn lớn tiếng la hét, gây rất nhiều sự chú ý, không đánh nàng là có lỗi với ca ca.
Tề Nhạc kéo Tề Chương, động thủ không hay ho gì, truyền tới tai cha, cha bọn họ còn đang bận việc buôn bán, như vậy càng khó nói. Huống chi đánh phụ nữ không phải là ưu điểm của nam nhân, cho dù nữ nhân đáng ghê tởm như Mộc Tình, cũng không thể ra tay đánh nàng.
“Mộc Tình, tôi và cậu chia tay chủ yếu là bởi vì cậu lòng dạ hẹp hòi, không nên bịa đặt ra nguyên nhân khác, nếu nữ nhân trên đời đều như cậu, tôi nghĩ không có một nam nhân nào muốn kết hôn, không nên ỷ vào tài lực của cha cậu mà kiêu ngạo, tự làm nhiều chuyện ngược đời, trời cũng không giữ thể diện cho cậu”
Kéo kéo Tề Chương.
“Chúng ta đi thôi, cùng loại phụ nữ này ầm ĩ, sẽ mất đi thân phận cũng chúng ta, nhà họ Tề chúng ta có gia huấn tốt đẹp, binh tín Khổng Tử nói, người này vừa là tiểu nhân vừa là nử tử,tránh ra xa xa thì tốt rồi”
Tề Chương hung hăng trừng mắt liếc Mộc Tình.
“Nử tử chết tiệt, tốt nhất cẩn thận một chút cho tôi, cô không dám làm nhưng tôi dám làm, đừng tưởng đây là thiên hạ của cô, cha cô cho cô cái gì, cha chúng tôi cũng cho chúng tôi như vậy, nếu nói về thế lực tài chính, nhà họ Tề chúng tôi tuyệt đối không thua cô, chuyện trong trường học tốt nhất giải quyết tại trường học, đừng nghĩ cô là đứa trẻ không đoạt được đồ chơi, cả ngày tìm cha cô, kiêu ngạo như vậy, cẩn thật cô không có kết cục tốt”