Tề Nhạc nhìn chằm chằm Tề Chương đang bận rộn vì cậu, Tề Chương giống như đang dỗ trẻ, dỗ cậu ăn nhiều hơn một chút, biết cậu thật sự ăn không vô nữa, Tề Chương buông chén lau mặt cho cậu, nhìn đồng hồ một chút, cười nói với cậu: phải ngủ đủ, ngày mai còn phải bay ra nước ngoài chính thức bắt đầu cuộc sống của cả hai.
“Em đã mua cho anh một căn nhà lớn, không phải dùng tiền cổ tức của cha mua, là em gạt cha mở một công ty nhỏ với người khác, lấy tiền đó mua cho anh, em cũng đã bài trí theo sở thích của anh, còn làm một phòng tranh lớn cho anh nữa, bức tranh anh vẽ lúc thi đấu ở Anh, em đã bảo người mua, còn có tất cả tác phẩm của anh những năm gần đây em đều sưu tập đủ, tất cả đều trưng trong một căn phòng rất lớn, chỉ có tác phẩm của anh thôi, mỗi bước đi đến thành công của anh em đều lưu giữ tốt, đợi đến ngày nào đó anh công thành danh toại, em có thể nói với thế giới rằng đây chính là tài năng của anh”
Tề Nhạc rút tay về, hiện tại cậu không dám sử dụng tay phải, nhìn nó run rẩy tâm tình cậu rất tệ.
“Nhạc, em muốn đích thân đi cầu Lý Tư Phàm, năn nỉ ông ấy trở về tiếp tục dạy anh, ông ấy là một người thầy tốt, dưới sự chỉ dạy của ông ấy anh nhất định có thể thành công, những ngày đen tối của anh đã qua, con đường phía trước của chúng ta rất dài, em hy vọng anh có sự nghiệp của mình, tự hào mà sống, em muốn mọi người trên thế giới đều biết đến anh, biết rằng anh trai em xuất sắc vô cùng”
Tề Nhạc có chút e ngại, cậu nhớ Lý Tư Phàm đã rất thất vọng, hận không thể rèn cậu thành một thanh sắc cứng rắn, dáng vẻ hoàn toàn thất vọng của ông làm cậu rất thống khổ, cậu không cố ý làm Lý Tư Phàm thất vọng, đó chỉ là một bước đi sai lầm, tính khí Lý Tư Phàm quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì rất khó nghĩ lại.
“Hay là cứ chậm rãi đã, cai nghiện tốn rất nhiều thời gian, anh muốn cai nghiện trước rồi sau đó tự anh sẽ đến thăm viếng, nhận lỗi với thầy ấy”
Tề Chương vỗ về Tề Nhạc, một chút lại một chút, lực đạo rất ôn nhu, giọng nói thấp trầm giống như tiếng đàn êm tai, mỗi một lời đều vỗ về tâm hồn Tề Nhạc.
“Ngủ trước đi, cho dù tháp trời rơi xuống vẫn còn có em đây, em sẽ chống đỡ thay anh, những chuyện không vui em sẽ giải quyết thay anh, Nhạc, lần này em đứng cạnh anh để ngăn cản tất cả thống khổ cho anh, em sẽ làm anh vui vẻ, sẽ cho anh cuộc sống đơn giản mà vui tươi”
Cuộc sống đơn giản vui tươi, chỉ cần mỗi ngày có Tề Chương thì mỗi ngày đều vui vẻ như ở thiên đường. Nụ cười trên môi Tề Nhạc làm Tề Chương không thể kìm chế hôn lên, hết lần này đến lần khác, làm cho cậu vui vẻ cười lên chính là tâm nguyện lớn nhất của Tề Chương.
Tề Nhạc ngồi dậy, cởi ra áo ngủ của mình, lộ ra thân thể tới nhợt với làn da mỏng manh.
“Chương, yêu anh đi, cho anh xác định lần nữa em thật sự đã trở về, đã thề sẽ không rời bỏ anh, yêu anh đi”
Hai mắt Tề Chương trở nên nóng bỏng, bọn họ có hơn một ngàn tám trăm ngày chưa từng thân mật thể xác, cho dù bị vây trong vòng ái tình nóng bỏng lúc gặp lại, Tề Chương vẫn lo lắng vì thân thể Tề Nhạc mảnh khảnh, cho dù xúc động muốn gắt gao ôm cậu, thương cậu, nhưng vẫn lo lắng thân thể suy tàn vì hít thuốc phiện của cậu sẽ không chịu nổi cơn đói khát tình ái của hắn, Tề Chương chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ cần Tề Nhạc hoàn toàn bình phục hắn mới dám động vào cậu.
Trước kia cùng một chỗ, Tề Nhạc vĩnh viễn thẹn thùng, cho dù làm loại chuyện này Tề Nhạc vẫn luôn lén lút, cẩn thận lo sợ bị nhìn thấy, nhưng không phải cũng đã bị Mộc Tình phát hiện rồi sao? Vốn là Mộc Tình nổi lên giông bão, hủy đi hạnh phúc của bọn họ, bắt đầu chuỗi ngày giãy dụa thống khổ.
Đều là đàn ông, sẽ không có khả năng không xúc động trên phương diện này, mấy năm Tề Chương ở nước ngoài, có rất nhiều phụ nữ yêu thương nhung nhớ hắn, nhưng hắn không động tâm lấy một lần, chỉ cần nhìn thấy phụ nữ sẽ nghĩ đến hình ảnh Tề Nhạc ở trong góc tối khóc nhìn hắn, hắn cho dù khát vọng vẫn phải mạnh mẽ khống chế, không để cho bản thân làm chuyện có lỗi với Tề Nhạc; Tề Chương biết, nếu hắn đụng đến bất kì ai ngoài Tề Nhạc thì hắn sẽ đánh mất tư cách tiếp tục yêu thương cậu, Tề Nhạc là thiên sứ của hắn, hắn không thể làm cho thiên sứ hổ thẹn đau lòng.
Kiềm chế không có nghĩa là không nghĩ đến, mỗi đêm ngủ không được Tề Chương sẽ nhớ Tề Nhạc, nhớ đến những chuyện đã trải qua ngày bé, nhớ lúc sau khi bọn họ thổ lộ với nhau, tình cảm bọn họ như keo như sơn, muốn dứt bỏ cũng không thể, Tề Chương nhớ đôi môi hồng nhạt lãnh đạm của Tề Nhạc, nhớ lúc cậu mỉm cười khóe môi sẽ cong lên, nhớ khuôn mặt đỏ bừng khi ân ái, nhớ lúc bọn họ hôn nhau, nhớ tiếng rên rỉ rất nhỏ của cậu, nhớ thân thể mỏng manh như cánh hoa, nhớ đến lúc bọn họ hóa thân thành một, hắn sẽ vọt vào phòng tắm, dùng nước đá tẩy rửa, cho dù nước đá thấm sâu vào xương tủy vẫn không thể trừ bỏ khát vọng của hắn với Tề Nhạc, chỉ có thể tưởng tượng đến dáng vẻ cậu, tự mình động thủ giải quyết, nhưng sau đó lại tràn ngập trống trải, làm cho hắn thức trắng đêm; Tề Chương cả đêm vùi mình học tập, xem tư liệu, tích lũy kinh nghiệm, hắn biết chỉ có làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ Tề Nhạc mới nhanh trở về bên cạnh hắn.
Bọn họ đã trải qua những tháng ngày thống khổ để cùng một chỗ, bây giờ có thể làm càn một lúc sao? Bọn họ đã có thể giao hòa mà không phải chịu áp lực nữa, có thể thoải mái đắm chìm cùng một chỗ.
Tề Nhạc ném áo ngủ, cởi bỏ quần con, thân thể run rẩy vì tiếp xúc với không khí lạnh, ôm vai Tề Chương, hơi ngẩng đầu tìm môi Tề Chương, hôn lên không chút do dự.
“Yêu anh đi, cho anh sự sống từ thân xác héo mòn này đi”
Tề Chương đón lấy nụ hôn của Tề Nhạc, bàn tay to lớn không tự chủ vuốt ve sau lưng cậu, dưới tay hắn là tấm thân xương xẩu của Tề Nhạc, Tề Chương đau lòng hôn đáp lại Tề Nhạc, cẩn cẩn dực dực, dường như sợ dùng sức sẽ bóp nát khớp xương cậu.
“Anh khát vọng em đã lâu, lúc cơ đơn, anh nghĩ đến chúng ta đã hòa hợp làm một với nhau như thế nào, nghĩ đến toàn thân đau đớn, chỉ có đau đớn như vậy anh mới ghi nhớ rõ ràng”
Tề Chương xoay người cản lại Tề Nhạc, nóng bỏng hôn lên cổ cậu, hôn xuống động mạnh chủ, gặm cắn da thịt cậu, không ngừng lưu lại dấu vết trên chiếc cổ thon dài, trên xương quai xanh hoàn mỹ, bàn tay xuống dưới tìm kiếm, Tề Chương cao hứng vì vị trí trọng tâm của Tề Nhạc không mềm yếu vì bị thuốc phiện ăn mòn, vẫn giống hệt trong trí nhớ hắn, thật cao hứng Tề Nhạc có phản ứng.
Sinh mệnh Tề Nhạc giống như mảnh đất khô cằn vì hạn hán, cuộc sống không có Tề Chương làm cho mảnh đất ấy trở nên nứt nẻ, Tề Chương giống như một cơn mưa ngọt lành làm cho sự sống cằn cỗi nảy sinh những mầm sống mới. Tề Nhạc muốn Tề Chương hảo hảo yêu cậu, không chỉ bằng những lời ngon tiếng ngọt làm cậu vui vẻ mà còn muốn tự mình thể nghiệm, trọn vẹn, từ trong đến ngoài yêu thương cậu.
“Mấy năm này em không làm chuyện có lỗi với anh chứ?”
Tề Nhạc ôm Tề Chương, chậm rãi trở mình, nghiêm túc nhìn Tề Chương như thể nếu Tề Chương nói ra đáp án khác, cậu sẽ một cước đá Tề Chương xuống giường.
“Em thề với tất cả thần thánh trên trời, em sạch sẽ như pha lê”
Tề Nhạc cười lên, thả lỏng bàn tay đang ôm chặt cổ Tề Chương, để mặc cho hắn hôn, chính những nụ hôn này đã xác định Tề Chương thật sự tồn tại bên cạnh cậu, chỉ có Tề Chương mới có thể yêu cậu như vậy, cũng chỉ có Tề Chương mới có thể khơi mào khát vọng sâu kín trong cậu, dục vọng theo tay hắn nổi lên, theo động tác hắn rên rỉ, đôi mắt ướt át nhìn Tề Chương, lúc ba quang lưu chuyển, Tề Chương sẽ hôn cậu.
“Đừng nhìn em như vậy, em sẽ không nhẫn nại mà ăn anh, hại anh bị thương, ngã bệnh nóng sốt, em sẽ tự trách đến chết”
Tề Nhạc cười lớn hơn, chỉ có cậu mới có thể làm cho người đàn ông triệu đô rung trời chuyển đất này điên cuồng, Tề Nhạc cười tự hào, thân thể càng thêm điên cuồng lắc lư.
Tề Chương thấp giọng mắng một câu, anh trai cậu học chuyện này lúc nào a? Hại hắn thiếu chút nữa không thể kìm chế.
Cởi ra lá chắn cuối cùng, màu hồng nhạt trong trí nhớ run lên nhè nhẹ, dường như đang bắt chuyện với hắn, Tề Chương không thể nhịn, nhào đến ngậm lấy, Tề Nhạc rên rỉ lớn hơn, gắt gao nắm tóc Tề Chương.
“Yêu anh, yêu anh đi, Chương, anh không sợ đau đớn, nhanh hơn một chút yêu anh!”
Thân thể đói khát gần năm năm, hơn một ngàn ngày khó ngủ, rốt cuộc nỗi tương tư khắc cốt cũng chấm dứt, Tề Chương thật sự đã trở về, làm cho hắn yên tâm, cũng chỉ hòa quyện vào nhau cậu mới có thể cảm nhận tình cảm trung trinh của người kia.
Tề Nhạc mời gọi, nhưng Tề Chương không lập tức bắt lấy, bọn họ đã lâu không làm chuyện này, thân thể Tề Nhạc rất khô khốc, nếu hắn tiến công mạnh mẽ sẽ xé rách Tề Nhạc, nếu hại cậu ngã bệnh nóng sốt, hắn sẽ tự trách cả đời.
Tề Chương cẩn thận, nhẹ nhàng, từ tốn, một chút lại một chút thả lỏng thân thể Tề Nhạc, đến lúc hoàn toàn tiếp nhận được ba ngón tay, Tề Chương mới yên tâm chuyển thân Tề Nhạc, lúc Tề Nhạc mở đôi mắt mù sương nhìn hắn, Tề Chương giữ chặt thắt lưng cậu, tiến công về phía trước.
“Nhạc, em vĩnh viễn yêu anh”
Tề Nhạc ngửa chiếc cổ thon dài về phía sau, mày nhíu chặt. Đau, đau đớn vì bị xé rách làm cho cậu hô hấp khó khăn, nhưng bàn tay nắm chặt tay Tề Chương vẫn không buông lỏng.
“Nhạc, xin lỗi”
Xin lỗi, hắn không nhẫn nại được, có lẽ đã làm cho cậu đau đớn rồi, ôn nhu hôn lên môi cậu, một chút lại một chút, thẳng đến khi thân thể Tề Nhạc hoàn toàn thả lỏng.
Tề Nhạc thích loại đau đớn này, cũng chỉ có đau đớn như vậy mới nói cho cậu biết Tề Chương lại yêu cậu, hòa quyện thân thể với cậu, giữa hai người không chút khoảng cách.
Cố gắng hít sâu, ánh mắt điên cuồng, lúc Tề Chương đỡ phía sau Tề Nhạc, Tề Nhạc giữ chặt bờ vai hắn, cùng nhau mặt đối mặt, không chừa lấy một khe hở, chủ động hôn lên môi hắn.
“Cho dù là đau đớn, thì cũng chỉ có em mới có thể làm anh đau như vậy, Chương, dùng sức, dùng sức yêu anh, cho anh cảm thụ em bên trong thân thể anh, không bao giờ rời đi”
Giống như được đặc xá, Tề Chương điên cuồng gặm cắn cậu, dùng thân thể nói cho Tề Nhạc biết hắn yêu cậu biết bao nhiêu.
Đau đớn, nhưng rất khoái nhạc.
Lúc lên đến cao trào, Tề Nhạc thét chói tai ngất xỉu, đây là ngày vui lớn nhất trong những năm gần đây của cậu.
“Em đã mua cho anh một căn nhà lớn, không phải dùng tiền cổ tức của cha mua, là em gạt cha mở một công ty nhỏ với người khác, lấy tiền đó mua cho anh, em cũng đã bài trí theo sở thích của anh, còn làm một phòng tranh lớn cho anh nữa, bức tranh anh vẽ lúc thi đấu ở Anh, em đã bảo người mua, còn có tất cả tác phẩm của anh những năm gần đây em đều sưu tập đủ, tất cả đều trưng trong một căn phòng rất lớn, chỉ có tác phẩm của anh thôi, mỗi bước đi đến thành công của anh em đều lưu giữ tốt, đợi đến ngày nào đó anh công thành danh toại, em có thể nói với thế giới rằng đây chính là tài năng của anh”
Tề Nhạc rút tay về, hiện tại cậu không dám sử dụng tay phải, nhìn nó run rẩy tâm tình cậu rất tệ.
“Nhạc, em muốn đích thân đi cầu Lý Tư Phàm, năn nỉ ông ấy trở về tiếp tục dạy anh, ông ấy là một người thầy tốt, dưới sự chỉ dạy của ông ấy anh nhất định có thể thành công, những ngày đen tối của anh đã qua, con đường phía trước của chúng ta rất dài, em hy vọng anh có sự nghiệp của mình, tự hào mà sống, em muốn mọi người trên thế giới đều biết đến anh, biết rằng anh trai em xuất sắc vô cùng”
Tề Nhạc có chút e ngại, cậu nhớ Lý Tư Phàm đã rất thất vọng, hận không thể rèn cậu thành một thanh sắc cứng rắn, dáng vẻ hoàn toàn thất vọng của ông làm cậu rất thống khổ, cậu không cố ý làm Lý Tư Phàm thất vọng, đó chỉ là một bước đi sai lầm, tính khí Lý Tư Phàm quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì rất khó nghĩ lại.
“Hay là cứ chậm rãi đã, cai nghiện tốn rất nhiều thời gian, anh muốn cai nghiện trước rồi sau đó tự anh sẽ đến thăm viếng, nhận lỗi với thầy ấy”
Tề Chương vỗ về Tề Nhạc, một chút lại một chút, lực đạo rất ôn nhu, giọng nói thấp trầm giống như tiếng đàn êm tai, mỗi một lời đều vỗ về tâm hồn Tề Nhạc.
“Ngủ trước đi, cho dù tháp trời rơi xuống vẫn còn có em đây, em sẽ chống đỡ thay anh, những chuyện không vui em sẽ giải quyết thay anh, Nhạc, lần này em đứng cạnh anh để ngăn cản tất cả thống khổ cho anh, em sẽ làm anh vui vẻ, sẽ cho anh cuộc sống đơn giản mà vui tươi”
Cuộc sống đơn giản vui tươi, chỉ cần mỗi ngày có Tề Chương thì mỗi ngày đều vui vẻ như ở thiên đường. Nụ cười trên môi Tề Nhạc làm Tề Chương không thể kìm chế hôn lên, hết lần này đến lần khác, làm cho cậu vui vẻ cười lên chính là tâm nguyện lớn nhất của Tề Chương.
Tề Nhạc ngồi dậy, cởi ra áo ngủ của mình, lộ ra thân thể tới nhợt với làn da mỏng manh.
“Chương, yêu anh đi, cho anh xác định lần nữa em thật sự đã trở về, đã thề sẽ không rời bỏ anh, yêu anh đi”
Hai mắt Tề Chương trở nên nóng bỏng, bọn họ có hơn một ngàn tám trăm ngày chưa từng thân mật thể xác, cho dù bị vây trong vòng ái tình nóng bỏng lúc gặp lại, Tề Chương vẫn lo lắng vì thân thể Tề Nhạc mảnh khảnh, cho dù xúc động muốn gắt gao ôm cậu, thương cậu, nhưng vẫn lo lắng thân thể suy tàn vì hít thuốc phiện của cậu sẽ không chịu nổi cơn đói khát tình ái của hắn, Tề Chương chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ cần Tề Nhạc hoàn toàn bình phục hắn mới dám động vào cậu.
Trước kia cùng một chỗ, Tề Nhạc vĩnh viễn thẹn thùng, cho dù làm loại chuyện này Tề Nhạc vẫn luôn lén lút, cẩn thận lo sợ bị nhìn thấy, nhưng không phải cũng đã bị Mộc Tình phát hiện rồi sao? Vốn là Mộc Tình nổi lên giông bão, hủy đi hạnh phúc của bọn họ, bắt đầu chuỗi ngày giãy dụa thống khổ.
Đều là đàn ông, sẽ không có khả năng không xúc động trên phương diện này, mấy năm Tề Chương ở nước ngoài, có rất nhiều phụ nữ yêu thương nhung nhớ hắn, nhưng hắn không động tâm lấy một lần, chỉ cần nhìn thấy phụ nữ sẽ nghĩ đến hình ảnh Tề Nhạc ở trong góc tối khóc nhìn hắn, hắn cho dù khát vọng vẫn phải mạnh mẽ khống chế, không để cho bản thân làm chuyện có lỗi với Tề Nhạc; Tề Chương biết, nếu hắn đụng đến bất kì ai ngoài Tề Nhạc thì hắn sẽ đánh mất tư cách tiếp tục yêu thương cậu, Tề Nhạc là thiên sứ của hắn, hắn không thể làm cho thiên sứ hổ thẹn đau lòng.
Kiềm chế không có nghĩa là không nghĩ đến, mỗi đêm ngủ không được Tề Chương sẽ nhớ Tề Nhạc, nhớ đến những chuyện đã trải qua ngày bé, nhớ lúc sau khi bọn họ thổ lộ với nhau, tình cảm bọn họ như keo như sơn, muốn dứt bỏ cũng không thể, Tề Chương nhớ đôi môi hồng nhạt lãnh đạm của Tề Nhạc, nhớ lúc cậu mỉm cười khóe môi sẽ cong lên, nhớ khuôn mặt đỏ bừng khi ân ái, nhớ lúc bọn họ hôn nhau, nhớ tiếng rên rỉ rất nhỏ của cậu, nhớ thân thể mỏng manh như cánh hoa, nhớ đến lúc bọn họ hóa thân thành một, hắn sẽ vọt vào phòng tắm, dùng nước đá tẩy rửa, cho dù nước đá thấm sâu vào xương tủy vẫn không thể trừ bỏ khát vọng của hắn với Tề Nhạc, chỉ có thể tưởng tượng đến dáng vẻ cậu, tự mình động thủ giải quyết, nhưng sau đó lại tràn ngập trống trải, làm cho hắn thức trắng đêm; Tề Chương cả đêm vùi mình học tập, xem tư liệu, tích lũy kinh nghiệm, hắn biết chỉ có làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ Tề Nhạc mới nhanh trở về bên cạnh hắn.
Bọn họ đã trải qua những tháng ngày thống khổ để cùng một chỗ, bây giờ có thể làm càn một lúc sao? Bọn họ đã có thể giao hòa mà không phải chịu áp lực nữa, có thể thoải mái đắm chìm cùng một chỗ.
Tề Nhạc ném áo ngủ, cởi bỏ quần con, thân thể run rẩy vì tiếp xúc với không khí lạnh, ôm vai Tề Chương, hơi ngẩng đầu tìm môi Tề Chương, hôn lên không chút do dự.
“Yêu anh đi, cho anh sự sống từ thân xác héo mòn này đi”
Tề Chương đón lấy nụ hôn của Tề Nhạc, bàn tay to lớn không tự chủ vuốt ve sau lưng cậu, dưới tay hắn là tấm thân xương xẩu của Tề Nhạc, Tề Chương đau lòng hôn đáp lại Tề Nhạc, cẩn cẩn dực dực, dường như sợ dùng sức sẽ bóp nát khớp xương cậu.
“Anh khát vọng em đã lâu, lúc cơ đơn, anh nghĩ đến chúng ta đã hòa hợp làm một với nhau như thế nào, nghĩ đến toàn thân đau đớn, chỉ có đau đớn như vậy anh mới ghi nhớ rõ ràng”
Tề Chương xoay người cản lại Tề Nhạc, nóng bỏng hôn lên cổ cậu, hôn xuống động mạnh chủ, gặm cắn da thịt cậu, không ngừng lưu lại dấu vết trên chiếc cổ thon dài, trên xương quai xanh hoàn mỹ, bàn tay xuống dưới tìm kiếm, Tề Chương cao hứng vì vị trí trọng tâm của Tề Nhạc không mềm yếu vì bị thuốc phiện ăn mòn, vẫn giống hệt trong trí nhớ hắn, thật cao hứng Tề Nhạc có phản ứng.
Sinh mệnh Tề Nhạc giống như mảnh đất khô cằn vì hạn hán, cuộc sống không có Tề Chương làm cho mảnh đất ấy trở nên nứt nẻ, Tề Chương giống như một cơn mưa ngọt lành làm cho sự sống cằn cỗi nảy sinh những mầm sống mới. Tề Nhạc muốn Tề Chương hảo hảo yêu cậu, không chỉ bằng những lời ngon tiếng ngọt làm cậu vui vẻ mà còn muốn tự mình thể nghiệm, trọn vẹn, từ trong đến ngoài yêu thương cậu.
“Mấy năm này em không làm chuyện có lỗi với anh chứ?”
Tề Nhạc ôm Tề Chương, chậm rãi trở mình, nghiêm túc nhìn Tề Chương như thể nếu Tề Chương nói ra đáp án khác, cậu sẽ một cước đá Tề Chương xuống giường.
“Em thề với tất cả thần thánh trên trời, em sạch sẽ như pha lê”
Tề Nhạc cười lên, thả lỏng bàn tay đang ôm chặt cổ Tề Chương, để mặc cho hắn hôn, chính những nụ hôn này đã xác định Tề Chương thật sự tồn tại bên cạnh cậu, chỉ có Tề Chương mới có thể yêu cậu như vậy, cũng chỉ có Tề Chương mới có thể khơi mào khát vọng sâu kín trong cậu, dục vọng theo tay hắn nổi lên, theo động tác hắn rên rỉ, đôi mắt ướt át nhìn Tề Chương, lúc ba quang lưu chuyển, Tề Chương sẽ hôn cậu.
“Đừng nhìn em như vậy, em sẽ không nhẫn nại mà ăn anh, hại anh bị thương, ngã bệnh nóng sốt, em sẽ tự trách đến chết”
Tề Nhạc cười lớn hơn, chỉ có cậu mới có thể làm cho người đàn ông triệu đô rung trời chuyển đất này điên cuồng, Tề Nhạc cười tự hào, thân thể càng thêm điên cuồng lắc lư.
Tề Chương thấp giọng mắng một câu, anh trai cậu học chuyện này lúc nào a? Hại hắn thiếu chút nữa không thể kìm chế.
Cởi ra lá chắn cuối cùng, màu hồng nhạt trong trí nhớ run lên nhè nhẹ, dường như đang bắt chuyện với hắn, Tề Chương không thể nhịn, nhào đến ngậm lấy, Tề Nhạc rên rỉ lớn hơn, gắt gao nắm tóc Tề Chương.
“Yêu anh, yêu anh đi, Chương, anh không sợ đau đớn, nhanh hơn một chút yêu anh!”
Thân thể đói khát gần năm năm, hơn một ngàn ngày khó ngủ, rốt cuộc nỗi tương tư khắc cốt cũng chấm dứt, Tề Chương thật sự đã trở về, làm cho hắn yên tâm, cũng chỉ hòa quyện vào nhau cậu mới có thể cảm nhận tình cảm trung trinh của người kia.
Tề Nhạc mời gọi, nhưng Tề Chương không lập tức bắt lấy, bọn họ đã lâu không làm chuyện này, thân thể Tề Nhạc rất khô khốc, nếu hắn tiến công mạnh mẽ sẽ xé rách Tề Nhạc, nếu hại cậu ngã bệnh nóng sốt, hắn sẽ tự trách cả đời.
Tề Chương cẩn thận, nhẹ nhàng, từ tốn, một chút lại một chút thả lỏng thân thể Tề Nhạc, đến lúc hoàn toàn tiếp nhận được ba ngón tay, Tề Chương mới yên tâm chuyển thân Tề Nhạc, lúc Tề Nhạc mở đôi mắt mù sương nhìn hắn, Tề Chương giữ chặt thắt lưng cậu, tiến công về phía trước.
“Nhạc, em vĩnh viễn yêu anh”
Tề Nhạc ngửa chiếc cổ thon dài về phía sau, mày nhíu chặt. Đau, đau đớn vì bị xé rách làm cho cậu hô hấp khó khăn, nhưng bàn tay nắm chặt tay Tề Chương vẫn không buông lỏng.
“Nhạc, xin lỗi”
Xin lỗi, hắn không nhẫn nại được, có lẽ đã làm cho cậu đau đớn rồi, ôn nhu hôn lên môi cậu, một chút lại một chút, thẳng đến khi thân thể Tề Nhạc hoàn toàn thả lỏng.
Tề Nhạc thích loại đau đớn này, cũng chỉ có đau đớn như vậy mới nói cho cậu biết Tề Chương lại yêu cậu, hòa quyện thân thể với cậu, giữa hai người không chút khoảng cách.
Cố gắng hít sâu, ánh mắt điên cuồng, lúc Tề Chương đỡ phía sau Tề Nhạc, Tề Nhạc giữ chặt bờ vai hắn, cùng nhau mặt đối mặt, không chừa lấy một khe hở, chủ động hôn lên môi hắn.
“Cho dù là đau đớn, thì cũng chỉ có em mới có thể làm anh đau như vậy, Chương, dùng sức, dùng sức yêu anh, cho anh cảm thụ em bên trong thân thể anh, không bao giờ rời đi”
Giống như được đặc xá, Tề Chương điên cuồng gặm cắn cậu, dùng thân thể nói cho Tề Nhạc biết hắn yêu cậu biết bao nhiêu.
Đau đớn, nhưng rất khoái nhạc.
Lúc lên đến cao trào, Tề Nhạc thét chói tai ngất xỉu, đây là ngày vui lớn nhất trong những năm gần đây của cậu.