Tôi vặn nắp chai nước, đưa cho Tần Sâm:"Súc miệng đi".
Hắn lắc lắc đầu, vừa muốn mở miệng nói gì đó lại kịch liệt nôn khan. Hình như hắn không thể ngồi xổm được, vậy nên tôi liền đỡ lấy cánh tay hắn, thân hơi cứng đờ, cố gắng giữ thăng bằng cho mình, nhưng nửa người vẫn khó có thể khống chế mà đè ép lại đây, tôi không nói gì, vỗ vỗ lưng hắn.
Tần Sâm nhận lấy chai nước khoáng, súc miệng xong muốn uống, tôi cướp lại chai nước nói:"Cái này quá lạnh, anh ngồi chờ ở đây, tôi đi lấy nước nóng cho". Tần Sâm thuận theo bàn tay tôi đang đỡ hắn đứng dậy, ngồi lên trên ghế nhựa trước cửa tiệm nướng. Tôi đi vào trong trả tiền, sau đó hỏi nhân viên xin cốc nước ấm.
"Uống đi." Tôi đem cốc trà nóng đặt trong lòng bàn tay hắn.
Hắn sờ sạng hai lần mới nắm lấy, không cầm hẳn, chỉ nắm vòng quanh cái cốc như muốn hấp thu một chút hơi ấm, hắn lặng lẽ thở dài, lúc này mới chậm chạp đưa lên môi, uống mấy ngụm.
"Tôi đưa anh về." Tôi nói.
"Không cần... tôi có thể tự đi." Tần Sâm cúi đầu nói.
Tôi không thèm để ý, kéo cánh tay hắn lên quàng lên bả vai mình, đỡ phần eo cứng đờ kéo lên: "Đi thôi".
Tần Sâm cũng không còn kiên trì muốn tự đi về nữa, bước chân phù phiếm dựa vào tôi, cơn gió đầu hạ thổi qua làn da đầy mồ hôi, bốc hơi thành một chất lỏng dính nhớp, cánh tay hắn ấm áp, phảng phất dinh dính đè nặng vào sau cổ tôi, hơi thở mang theo mùi rượu quanh quẩn bên tai, tôi ngửi được hương thơm bột giặt sạch sẽ trên quần áo. Tần Sâm đã quá say, tiệm đồ nướng cách nhà hắn không xa lắm, nhưng dọc đường đi còn dừng lại phun rất nhiều lần, nước bọt nhỏ giọt trên khóe môi, hắn có thói quen dùng tay áo để lau, nhưng tôi nhanh hơn một bước lấy khăn giấy chặn lại miệng hắn.
Tần Sâm ngơ ngác lấy tờ khăn giấy, ngón tay chạm vào mu bàn tay, khô ráo nóng bỏng.
"Cô không cảm thấy....không cảm thấy ghê tởm sao?.Giọng hắn cực nhẹ nhàng, tự mình chán ghét, nặng nề, như ngọn núi đè nặng phía sau lưng hắn, khiến cho tầm mắt rơi xuống chỗ thấp nhất, không có cách nào ngẩng đầu lên.
Tôi không biết theo lời nói hai chữ ghê tởm là chỉ việc hắn say xỉn nôn liên tục, hay là nói chính bản thân hắn...tóm lại tôi lắc lắc đầu, vỗ vỗ vào lưng nói: "Không thấy...đi thôi".
Tôi lại dìu người lên. Hai người trầm mặc đi cả một đoạn đường.
"Đi vào chỗ này là đến" Tần Sâm nói. Hắn cố gắng đưa tay lên chỉ chỉ một đầu ngõ nhỏ hẹp. Tần Sâm ở trong ngõ nhỏ, trên lầu hai một chung cư bình thường, tầng không cao lắm, nhưng cầu thang vừa tối vừa hẹp, bậc thang đã cũ, một tay tôi dùng di động bật đèn flash, một tay gắt gao đỡ eo hắn, hai người nghiêng ngả lảo đảo bò lên trên, nhiều lần Tần Sâm mềm chân chút nữa thì ngã quỳ về phía trước.
Cho tới lúc hai người bò lên được trước cửa phòng, mồ hôi tôi đã sớm chảy đầm đìa,thở hổn hển, mùi ẩm mốc không ngừng bay trước mũi, hơi ẩm làm cho thân rùng mình. Tần Sâm đưa tay một lúc lâu mới mở được cửa, hắn đỡ khung cửa, do dự nhìn về phía tôi:"Cô muốn vào ngồi không?"
Phòng hắn nhỏ tới mức tôi chỉ liếc mắt một cái là thấy tất cả bên trong, chỉ có một chiếc giường, một ngăn tủ, đến bàn cũng chẳng có.
Tôi lắc đầu: "Quá muộn, ngày mai tôi còn phài đi làm."
Đây là lần đầu tiên có người đưa Tần Sâm đ ến cửa nhưng lại không đi vào. Vẻ mặt hắn phức tạp, nhìn tôi trong chốc lát, nói: "Cô thật sự rất kỳ lạ".
"Chắc là vậy." Tôi bĩu môi, xua xua tay với hắn: "Tôi đi đây."
Hắn ừ một tiếng, bật đèn phòng lên, ánh đèn không sáng ngời, nhưng vẫn giúp tôi đi được xuống dưới lầu, chờ lúc bước chân hoàn toàn ra khỏi khu dân cư, tôi mới nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt đóng lại. Về tới nhà là lúc trời sắp sáng, cũng lười ngủ tiếp, tôi đi vào toilet tắm rửa, tẩy đi một thân toàn mùi thuốc lá và rượu, cũng không cảm thấy mỏi mệt, cứ như vậy đi làm. May mà hôm nay công việc cũng không có nhiều, một bên tôi ngáp liên miên, một bên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, xách túi về sớm trong ánh mắt ghét bỏ của sếp.
Lúc bước xuống khỏi giao thông công cộng, cũng đã là chạng vạng, đám mây đỏ tía khẽ bay bay như dòng nước chảy, ánh hoàn hôn màu cam trải dài phía chân trời, tôi chậm rãi đi về hướng nhà mình, từ xa đã trông thấy Tần Sâm, hình như phản ứng đều giống nhau, tôi có thể nhìn rõ mặt hắn ở khoảng cách này, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, gương mặt tôi tiến vào trong ánh mắt hắn.
Tôi cười cười phất phất tay về phía hắn.
Tần Sâm ngập ngừng một lát, cũng giơ một tay lên, vẫy vẫy về phía tôi. Thậm chí hắn còn có vẻ hơi cười cười, tôi hi vọng hắn có thể cười tự nhiên hơn một chút, không phải là nụ cười hắn đã tập qua ngàn vạn lần để nịnh nọt người khác, cho nên hắn cười thật trúc trắc, giống như cống thoát nước đã lâu năm lần đầu tiên được ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng chói lọi quanh bốn phương tám hướng mà đến, thuộc về chính mình làm mỗi một giây thần kinh trên người đều được vận dụng, cho dù cười theo bản năng như vậy cũng trở nên xa lạ.
Bỗng nhiên hắn cũng phát hiện ra điều này, nụ cười nháy mắt liền khô héo. Tôi trả vờ không để ý đến, đi đến trước mặt hắn:" Anh ăn cơm chưa?"
Theo bản năng gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, vẻ mặt tôi nghi ngờ nhìn hắn, hắn đành giải thích: "Tôi ba giờ mới ăn cơm trưa, hiện tại mới chưa đến sáu giờ..."
"Nhưng tôi đói bụng" Tôi vươn vai: "Mười hai giờ đã ăn cơm trưa, anh đi ăn cùng tôi đi".
Tần Sâm hé miệng muốn từ chối, tôi nhanh chóng mở miệng: "Dù sao bây giờ cũng không có ai đến--đi thôi, tôi cho anh uống rượu".
Vì thế tôi thuận lợi kéo Tần Sâm đi.
So với ngày hôm qua Tần Sâm đã thả lỏng hơn nhiều, hai người vui vẻ ăn xong một bữa cơm, có nói chuyện phiếm nhưng chỉ như có như không, ví dụ như thời tiết nóng lên, linh tinh chẳng có gì thú vị. Tần Sâm hơi kiềm chế, không muốn vừa mới chạng vạng đã chuốc mình say mèm, cơm nước xong tôi đi cùng hắn về phía phố làm tóc. Sau đó kéo lê bước chân mệt mỏi trở về, đi một quãng xa tôi lại quay đầu, phát hiện Tần Sâm vẫn nhìn tôi như cũ, đứng ở phía xa xa phất tay về phía tôi, vì vậy tôi cũng phất tay lại.
Tôi cùng Tần Sâm cứ chậm rãi tốt lên như vậy, hắn dần dần cũng có thói quen chờ tôi cùng nhau ăn cơm chiều, tôi phát hiện hắn không kén ăn, cũng không ăn kiêng thứ gì, nhưng không thể ăn cay quá, thích ăn cánh gà và xương sườn, những đồ hơi mất công một chút. Nhưng hiểu biết của tôi đối với hắn chỉ có sinh hoạt bên ngoài, về con người của hắn, tôi vẫn chẳng biết gì cả, vì hắn không muốn nói đến. Tần Sâm rất vui lòng khi nghe tôi nói chuyện, nhưng chẳng bao giờ nói về bản thân mình, mỗi khi tôi dò hỏi, hắn chỉ nhún vai, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, bình đạm trả lời: "Tôi? Tôi chẳng có gì đáng để nói. Cô đã thấy, mỗi ngày tôi đều là cái dạng này".
Vậy trước kia đâu? khi còn nhỏ đâu? Chẳng nhẽ từ khi sinh ra lớn lên hắn đã tiếp khách ở phố bán hoa sao?
"Không nhớ rõ". Tần Sâm nói, "Cô ăn no chưa? Chúng ta đi thôi."
Hắn luôn tránh thoát như vậy. Số lần ngày càng nhiều, tôi lo sẽ chọc hắn thấy phiền, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Đa số thời điểm khi tôi đi ra khỏi tàu điện ngầm, sẽ đi về phía đường phố làm tóc. Tần Sâm đều ăn không ngồi rồi đứng đó, có lúc hắn cũng sẽ không ở đó, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện, chỉ có một lần, tôi đứng dưới cột đèn đã lâu, mãi cho tới khi mặt trăng nhô lên thay ánh mặt trời chiếu sáng, ánh sáng trắng treo trên đầu, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Đêm hè gió mát lất phất thổi qua, tôi phiền chán đến chết, móc di động ra chơi dưới ánh đèn đường, trên đường người đi qua đi lại dần dần nhiều lên, nhiều người đàn ông nhìn tôi như gái gọi, đi đến gần, tôi xấu hổ vạn lần từ chối một người, người sau lại đến.
"Cho giá đi, bao nhiêu?". Người đàn ông hỏi.
"Ngại quá, tôi không phải...". Mồ hôi trên trán tôi ứa ra.
"Vậy thì muốn bao nhiêu?". Hắn bám riết không tha.
"Tôi..."
"Sao cô lại ở đây?" Âm thanh Tần Sâm bỗng nhiên vang lên.
Tôi quay đầu lại, Tần Sâm đang đứng ở cách đó không xa, cau mày nhìn tôi. Sắc mặt hắn không được tốt, môi đỏ không như bình thường, tay áo sơ mi cài sai cúc, bụng nhỏ lộ ra gân xanh như sợi chỉ, vài vệt đỏ ở xương quai xanh. Hắn bước nhanh về phía tôi, bước chân lảo đảo. Nghiêng người ngăn lại ánh mắt của người kia, nói: "Đây là bạn tôi, không phải người bên này".
"Tần Sâm?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Bạn cậu à?"
"Bạn tôi" Tần Sâm nói.
"À... Vậy cậu..."
"Anh đi tìm người khác đi, hoặc là muộn một chút, hiện tại tôi có việc". Tần Sâm nói.
Thái độ này của Tần Sâm làm cho người đàn ông đó thấy kỳ lạ, nhưng hắn không nói gì, chỉ là vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, trong miệng còn lẩm bẩm nói gì đó.
Việc này đúng là hơi bất ngờ, tôi nhớ lại thái độ của hắn lần trước, hắn nói với tóc húi của:"Tôi không có bạn", tôi lại nghĩ đến lời cô gái kia nói: "Người nào đều được, trả tiền là được...", nhưng hắn vừa nói tôi là bạn, còn từ chối người đàn ông kia. Nếu không phải vì gương mặt khó ở đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi rất muốn nhảy nhót một hồi.
"Cô đến đây làm gì?" Tần Sâm hỏi.
"Tôi đang đợi anh". Tôi nói.
"Đợi tôi làm gì?" Tần Sâm lại hỏi, lông mi hắn hung hăng nhíu lại, nhưng cũng không biết rằng trên mặt mình có bao nhiêu sinh ý dạt dào, như một người chân chính, một con người đang tồn tại. Giọng nói của hắn không được tốt, nhưng tâm tình của tôi thì rất vui. Tôi không đáp lời.
Âm thanh của hắn càng không vui:"Chỗ này rất nguy hiểm, cô còn là một cô gái..."
"Ừm, xin lỗi, lần sau sẽ không đợi". Tôi nhanh chóng đánh gãy lời nói, cười cười: "Đi ăn cơm không? tôi rất đói".
Tần Sâm á khẩu không trả lời được, nhìn vào tôi, đôi mày đang nhíu cũng dần rãn ra, môi giật giật, dường như không biết phải có thái độ gì, cuối cùng ậm ờ nói:"Đi thôi".
Bước chân hắn chậm hơn so với ngày thường, cố gắng không lộ ra sự khác thường, từng bước từng bước nện xuống không hề vững chắc, giống như cất bước đều mang đến sự đau đớn thống khổ nào đó. Tôi nhìn xương quai xanh đỏ đỏ hồng hồng như ẩn như hiện, tôi đoán đây là lí do hôm nay hắn chậm rãi đến muộn.
"Tần Sâm," Tôi dừng bước chân: "Nếu anh mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi".
"Tôi không mệt." Hắn không dừng lại nói: "Đi ăn cơm."
"Anh..."
"Tôi không mệt." Tần Sâm quay đầu lại: "Không phải cô vẫn luôn đợi tôi sao? tôi cũng đói, đi thôi".
Tôi cắn c ắn môi dưới, đành phải bước nhanh đuổi kịp hắn.
Từ đó về sau, lúc tôi tan tầm trở về, đi ra khỏi cửa tàu điện ngầm, có thể liếc mắt là thấy một người đang đứng thẳng tắp ở trạm đến cách đó không xa.