Tôi sống bên cạnh những họa sĩ quèn ôm giấc mộng thăng hoa, những nhạc sĩ rách rưới gảy đàn mua vui trên đường phố, và những đứa trẻ du mục đeo đuổi sự tự do.
Tôi sống trong căn hộ phía trên một nhà sách.
Tôi sống để biết về cuộc đời.
Tôi sống để trả tiền trọ và xoay xở với hai việc làm.
Tôi sống để tiếp tục mơ.
Tôi sống giữa lòng thành phố New York hào hoa lộng lẫy.
Tôi sống để tiếp tục yêu anh.
Tôi là Eden.
*************
Mơ ước của bố tôi là một ngày nào đó tôi sẽ kế thừa cửa tiệm của ông, nằm lọt thỏm trong một thị trấn cỏn con tàn tạ giữa bang Louisiana. Tôi nhận lấy mơ ước bé nhỏ đó, bóp chết nó, rồi bỏ nhà đi New York cùng cậu bạn thân nhất, Joshua Cunnings.
Năm đó chúng tôi mười bảy tuổi. Đầu óc ngơ ngác của tôi được Joshua đổ đầy những hào quang bóng lộn và những chuyến phiêu lưu bất tận của thành phố New York kỳ diệu. Nhưng thật ra, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ theo Joshua đến cùng, vì cậu ấy là người bạn đầu tiên của tôi.
Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè năm tôi lên mười; lúc đầu cậu rất lúng túng vụng về. Thân hình lêu khêu loạng choạng như chực té, giọng cười có thể làm hàng xóm giật mình đánh rơi ly trà, gương mặt dài và nhọn như cáo.
Nhà Joshua ở cách nhà tôi chỉ có mấy căn. Bố cậu là khách quen ở tiệm, vậy là như lẽ tự nhiên, tôi với Joshua trở thành bạn.
Joshua có biệt tài là gây rối, ngay cả khi cậu không hề có ý gây rối. Tôi vẫn còn nhớ cái lần cậu vạch ra kế hoạch lẻn vào khu bệnh viện cũ. Đó là bệnh viện duy nhất trong thị trấn nhưng đã đóng cửa sau một vụ hỏa hoạn năm 1975. Có điều tòa nhà vẫn còn khá vững chắc.
Joshua hăm hở khoe cậu xem được trên phim hay ở đâu đó, nói rằng nếu bít tấm kính lại bằng một tấm thảm và đập mạnh, người ta sẽ không nghe gì hết. Dĩ nhiên là làm gì có chuyện đó, vì tấm kính bể tan tành như bom nổ sau khi bị Joshua dùng ống nước quật cho một phát. Mấy ông cảnh sát chắc chắn là nghe thấy vì đồn cảnh sát chỉ nằm ngay góc đường sát rạt bên bệnh viện thôi. Nhưng chờ một lúc không thấy ai chạy tới hô hào, thế là chúng tôi leo vào tòa nhà qua khung cửa sổ bể.
Chúng tôi dạo quanh bệnh viện một lượt, đút đầu vào mọi ngõ ngách. Tôi tìm được một phòng hồ sơ với đống giấy tờ vẫn còn y nguyên, hai đứa căng mắt ra đọc mà không hiểu chữ nào. Vui nhất là nằm trên xe đẩy phóng vùn vụt giữa hành lang.
Trước khi đứa nào về nhà nấy, cậu đòi bắt tay như người lớn, bắt thề là không được tiết lộ chuyện hôm nay cho ai biết và tuyên bố rằng, kể từ nay khu bệnh viện này sẽ là căn cứ bí mật của chúng tôi
Tôi sống trong căn hộ phía trên một nhà sách.
Tôi sống để biết về cuộc đời.
Tôi sống để trả tiền trọ và xoay xở với hai việc làm.
Tôi sống để tiếp tục mơ.
Tôi sống giữa lòng thành phố New York hào hoa lộng lẫy.
Tôi sống để tiếp tục yêu anh.
Tôi là Eden.
*************
Mơ ước của bố tôi là một ngày nào đó tôi sẽ kế thừa cửa tiệm của ông, nằm lọt thỏm trong một thị trấn cỏn con tàn tạ giữa bang Louisiana. Tôi nhận lấy mơ ước bé nhỏ đó, bóp chết nó, rồi bỏ nhà đi New York cùng cậu bạn thân nhất, Joshua Cunnings.
Năm đó chúng tôi mười bảy tuổi. Đầu óc ngơ ngác của tôi được Joshua đổ đầy những hào quang bóng lộn và những chuyến phiêu lưu bất tận của thành phố New York kỳ diệu. Nhưng thật ra, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ theo Joshua đến cùng, vì cậu ấy là người bạn đầu tiên của tôi.
Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè năm tôi lên mười; lúc đầu cậu rất lúng túng vụng về. Thân hình lêu khêu loạng choạng như chực té, giọng cười có thể làm hàng xóm giật mình đánh rơi ly trà, gương mặt dài và nhọn như cáo.
Nhà Joshua ở cách nhà tôi chỉ có mấy căn. Bố cậu là khách quen ở tiệm, vậy là như lẽ tự nhiên, tôi với Joshua trở thành bạn.
Joshua có biệt tài là gây rối, ngay cả khi cậu không hề có ý gây rối. Tôi vẫn còn nhớ cái lần cậu vạch ra kế hoạch lẻn vào khu bệnh viện cũ. Đó là bệnh viện duy nhất trong thị trấn nhưng đã đóng cửa sau một vụ hỏa hoạn năm 1975. Có điều tòa nhà vẫn còn khá vững chắc.
Joshua hăm hở khoe cậu xem được trên phim hay ở đâu đó, nói rằng nếu bít tấm kính lại bằng một tấm thảm và đập mạnh, người ta sẽ không nghe gì hết. Dĩ nhiên là làm gì có chuyện đó, vì tấm kính bể tan tành như bom nổ sau khi bị Joshua dùng ống nước quật cho một phát. Mấy ông cảnh sát chắc chắn là nghe thấy vì đồn cảnh sát chỉ nằm ngay góc đường sát rạt bên bệnh viện thôi. Nhưng chờ một lúc không thấy ai chạy tới hô hào, thế là chúng tôi leo vào tòa nhà qua khung cửa sổ bể.
Chúng tôi dạo quanh bệnh viện một lượt, đút đầu vào mọi ngõ ngách. Tôi tìm được một phòng hồ sơ với đống giấy tờ vẫn còn y nguyên, hai đứa căng mắt ra đọc mà không hiểu chữ nào. Vui nhất là nằm trên xe đẩy phóng vùn vụt giữa hành lang.
Trước khi đứa nào về nhà nấy, cậu đòi bắt tay như người lớn, bắt thề là không được tiết lộ chuyện hôm nay cho ai biết và tuyên bố rằng, kể từ nay khu bệnh viện này sẽ là căn cứ bí mật của chúng tôi