Địa điểm : Nhà Lê Bích Thảo.
Nhân vật : Trần Lam Phong, Lê Bích Thảo, Bà Lê.
Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng, từng làn gió khẽ đưa mang theo hương hoa ngọt ngào, thơm mát.
Nó nhìn thật kĩ mình trong gương, cảm thán :
"Ôi ! Sao dạo này mình ngộ ngộ thế .Ê" Nó quay sang kéo áo hắn :"Ông khen tôi cái coi!"
Hắn đóng cuốn tập trên tay,ngẩng đầu lên đăm chiêu đánh giá nó :
"Mắt bà tinh thật"
"Tất nhiên.Từ bé,mắt tôi đã có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm nha,khá khen cho ông đấy."Chưa đợi Lam Phong nói hết câu,nó đã vênh mặt lên tự sướng, khóe mắt tràn ngập ý cười sung sướng. Mà khoan,khen nó mắt tinh là khen có biết nó X-Ấ-U à ?
"Trần Lam Phong,ông chết với tôi."
"Haha.Có giỏi bà ra đây mà bắt nè"
Mười năm rồi,hai đứa vẫn vậy.Hắn vẫn chạy để nó đuổi theo nhưng nó chưa đuổi được hắn.Mười năm rồi ,mỗi lần nó ném đồ hắn vẫn luôn tránh được .Nó định làm gì,hắn đều rõ .Có phải là tâm linh tương thông ?
Hừ! Lê Bích Thảo tôi không tin không đánh được ông.Nó ngó đông ngó tây,cúi xuống nhặt vỏ chuối dưới gầm giường.Cơ bản là thái hậu ( mẹ nó) nhà nó đâu cho nó ăn vặt thế mà nó vẫn ăn rồi thủ dưới gầm giường,đợi khi mưa tạnh thì đi vứt rác.( Thánh bẩn -_-)
Nó cầm vỏ chuối ném thẳng về phía hắn.Dùchưa nhìn,nhưng cứ nghĩ tới cảnh hắn bị trúng bom,nó lại nhìn thấy một tương lai tươi sáng,miệng không khép được lại,cười đến chảy cả nước mắt.
"LÊ BÍCH THẢO"
Vâng,tiếng rất to rất khủng bố.Nó nhìn lên thấy thái hậu đang đứng trước cửa.A,mặt thái hậu đỏ phừng phừng,tay phải cầm muôi múc canh múc luôn vỏ..vỏ chuối nó vừa ném.Còn,hắn vẫn đứng ung dung dựa vào cửa,khuôn mặt thanh thản nhắn nhủ "LÊ Bích Thảo ,bà tự làm tự chịu đi "
Nắng ba năm tôi không bỏ bạn. Mưa một ngày bạn lại bỏ tôi. Ta hận.
"Mẹ ...mẹ..con"
Bà Lê bước lên phòng định kêu đứa con gái "ngoan ngoãn của mình không được quậy.Nào ngờ nó ném vỏ chuối thẳng vào mặt bà,lại còn vứt rác dưới gầm giường.Thật là ..không thể chấp nhận được. Tối nay bà nhất định sẽ dạy giỗ nó thật đàng hoàng nhưng bây giờ phải thật kiềm chế. Nếu không bà sẽ mất hình tượng trước mặt con rể tương lai.
"Lê Bích Thảo ,từ ngày mai chị đừng có nhận tiền tiêu vặt nữa.Đi học về thật sớm dọn dẹp nhà cửa.Còn..còn gì tối tôi nói tiếp"
"Phanh" Tiếng cửa đóng thật mạnh,bà Lê bước thật nhanh ra khỏi phòng để kiềm chế cơn giận,để lại nó một mình đứng đau khổ.
"Bỏ cái móng của ông ra. Không phải tỏ vẻ quan tâm"
"Tôi chỉ động viên bà thôi" Hắn duỗi vai ,giải thích.
"Động viên?"
"Ừ.Dọn dẹp thật sạch nhé.Haha"
"DAAA.Ông đi chết đi "
"Ê ê! Đừng có nổi giận,hạ hỏa,hạ hỏa a"Hắn nín cười lại,đứng trước mặt nó giảng hòa. "Bà nghĩ xem,bây giờ bà làm gì để lấy tiền đi xe bus ,sinh hoạt...hả ?"
"Ý ông là gì "Nghe hắn nói về vấn đề của mình,nó nghi hoặc hỏi.
Hắn trả lời :"Bà không nhớ mình vừa bị cắt tiền tiêu vặt sao?"
"Ông.."Nó cứng họng,tôi bị cắt tiền là vì ông đấy,đồ điên.
Dù rất ấm ức nhưng vẫn ra vẻ dễ thương,bám lấy cánh tay hắn ,hết sức nịnh bợ :"Lam Phong đẹp trai,tốt bụng ơi!"
Nhỏ ngốc này , bà luôn nói nam nữ thụ thụ bất thân,thế mà ....Hắn thoáng đỏ mặt nhưng rất nhanh lại khôi phục lại biểu tình cũ:
"Hả? Có gì mau nói,có rắm mau thả ?"
Nhịn .nhin..Nó nghiến răng thật chặt dặn lòng mình phải nhẫn nhịn.
"Ông cho tôi đi nhờ,cho tôi ăn ké nha,nha.Sau này tôi sẽ báo đáp ông cẩn thận mà"
"Kinh tế thì khó khăn,xã hội ngày càng đi xuống.Bích Thảo ,bà phải làm người tốt,báo đáp luôn đi ." Hắn đâu có dễ mắc lừa nó như vậy, bà phải nhớ rằng cơm chùa đâu dễ ăn chứ.
"Ý ông là gì ?"Nó hỏi
Hắn mỉn cười ,đáp "Làm người giúp việc cho tôi .Haha"
HỪ! Cươi cái con khỉ..Ta khinh.Quân tử trả thù mười năm chưa muộn,Trần Lam Phong ông cứ đợi đấy.
"Vậy,chúng ta viết đơn đi !Ông đừng có mà giở trò"Nó đưa tay,chỉ vào hắn cảnh cáo.
"Tôi đâu phải là bà chứ mà giở trò."
"Tôi làm osin của ông nhưng ông không được bắt tôi làm việc phi pháp,không bắt tôi trộm cướp ,giết người."
"Xùy.Bà tưởng tượng phong phú quá rồi đấy"
"Phải trả tiền cho tôi,không được ăn quỵt,nếu không ông cứ liệu hồn đấy."
"Được"
"Quân tử nhất ngôn"Hai đứa cùng đồng thanh,hứa với nhau.
Một lời hứa khiến đôi ta phải ở cạnh nhau, một lời hứa bắt đầu cho tất cả.