Nhân vật : Lê Bích Thảo, Mụ già Digan.
Địa điểm : Căn cứ bí mật của chàng hoàng tử bóng tối - Cris.
Đau khổ cũng đau khổ rồi, khóc, nó cũng khóc hết nước mắt rồi. Thế nên bây giờ, việc cần làm chính là chạy chốn. Chẳng phải nó có trong mình nguồn năng lượng hắc ám của điều ước thứ bảy ? Chẳng phải nó chạm vào ai thì người đó cũng phải chết ? Nếu đó là một khuyết điểm thì chỉ cần biến điều đó trở thành ưu điểm là được rồi. Nó nhất định sẽ tiêu diệt Thất tinh trận bằng nguồn năng lượng kinh khủng kia, nhất định không thể để Cris trở thành vị vua cuối cùng trong huyền thoại được.
Còn Phong ? Nó có nên gặp hắn hay không ? Dù sao một tháng nữa nó cũng chết, gặp hắn để vơi nỗi nhớ nhung. Nhưng gặp hắn, gặp mọi người thì họ nhất định sẽ khổ đau.
Cái đệch ! Nếu như ông trời thực muốn đẩy con tới bước đường cùng, con cũng sẽ không bao giờ nản chí mà bỏ cuộc. Người hãy chờ xem, con sẽ chết một cách thật hạnh phúc. Con sẽ luôn mỉm cười vì….Bích Thảo là cỏ xanh không cúi mình trước giông bão, vì Bích Thảo là trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất a.
Nó quan sát cẩn thận hành lang trước mắt, cảm giác giống như là một nấc thang lên thiên đường vậy. -_- Đi mãi không hết, đi mãi cũng mới chỉ gặp được ba tên cảnh vệ.
" Em gái đi đâu vậy "
Một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng khiến cả người nó dâng lên một trận kinh tởm. t*ng trùng xông lên não, có vẻ như tên chó điên này chưa phát hiện nó là cô gái đã bỏ chốn mà ông chủ hắn đang tìm kiếm. Đúng là lũ ngu dốt !
Nó nhếch mép một nhát, đôi mắt ánh rõ lên vẻ sát khí giết người nhưng đôi môi vẫn ngọt ngào lên tiếng :
" Đi tìm anh a. "
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào khiến cho tên kia chợt hứng thú, hắn bước tới gần nó hơn,vòng tay qua ôm bụng nó rồi...A ! Tim hắn co thắt đau không thể thở nổi, hắn muốn đưa tay ra ôm ngực nhưng nó đã nhanh chóng dơ tay ra sau bắt được. Nó lùi người một bước , văng hắn từ phía sau lên phía trước. Rồi tay phải nó phi thẳng con dao từ trong túi áo vào tay trái hắn, chân nó dẫm lên tay còn lại , di di khiến cho hắn kêu đau thảm thiết.
" Tay nào chạm vào tao, tay đó đều bị phế "
Nó nhìn hắn nằm chết trợn ngược mắt trên sàn, lại nhìn đôi tay be bét máu kia, tuyệt nhiên vô cùng hối hận. ๏_๏ Vì tiếng sủa của hắn đã là mồi nhử cho lũ chó hoang xông tới đây.Ôi ! Trong ba mươi sáu kế , chuồn là thượng sách.
Không cần để ý tiếng hét ý ới của lũ chó đằng sau, nó vội vã chạy chốn. " Con nhỏ đó ở kia " cái rắm. Có ngon thì xông tới đây bắt bà nội chúng mày đi. Bà mày không sợ.
Trên đường nó chạy có hai tên cảnh vệ, nó dơ tay tát lệch mặt một tên, còn tên kia cũng văng tay đấm vào bụng hắn thật đau. Hiển nhiên, bọn hắn lăn ra đất, chết bất đắc kì tử.
Tới ngã ba phía trước, nó quyết định chạy sang phía bên phải rồi chạy vào căn phòng số 1.Nên chốn ở đâu đây ?
Nó đương nhiên không sợ lũ chó dại kia nhưng nó cũng lo lắng tên Hoàng Thiên Minh nha. Không biết Thất hộ pháp là bất tử trước lời nguyền, hay cũng chỉ cần nó chạm vào hắn 7 lần hắn sẽ chết. Dù sao những điều nó không chắc chắn thì không nên mạo hiểm.
Nó bước tới chăm chú nhìn mọi thứ mờ ảo trong căn phòng này và dơ tay ra văng loạn xạ . Ôi ! Hình như nó sờ phải giá sách ? Nhưng nguyên liệu làm chiếc giá sách này rất lạ , nó được làm bằng một chất liệu gì đó rất nhẹ mà không phải gỗ a. Nó lần sờ, đẩy đi đẩy lại vài cuốn sách mà chẳng có gì mới lạ sảy ra. Tức tối quá nó dơ chân đá vào một cuốn sách hàng cuối cùng …thì mật thất lại mở ra.
" Cạch " Con mợ nó ! Quả nhiên mà, cuộc đời đen đủi đeo bám của nó làm sao có thể trúng số độc đắc được.Mật thất mở ra và nó cũng lỡ chân đạp vào vỏ lon rơi trên sàn.
Thôi xong ! Có người đang tới.
Giây phút đó nó như quay lại thời nguyên thủy, ngu si đứng yên tại chỗ mà nín thở nghe bước chân bộp bộp đang tới gần.
“ Cô không phải trốn nữa đâu “
Nó thực cả kinh, giọng nói này hình như là….
Mụ già Digan.
Đúng rồi ! Sao..sao mụ lại có thể ở đây ?
“ Khép mồm lại. Nơi này bẩn thỉu lắm ruồi muỗi “
Trời ! Nghe vậy, nó nhanh chóng khép miệng lại, định hỏi mụ vài điều thắc mắc trong lòng nhưng mụ lại nhanh chóng cướp lời…
“ Đi theo mật thất kia là có thể chốn thoát khỏi căn cứ này “
Gương mặt mụ có vẻ rất tự nhiên và đầy thiện chí. Nó nên cảm ơn mụ đúng không ?
“ Cô đừng tưởng bở. Ta tới đây kiếm tiền.Đưa chiếc nhẫn kim cương trên tay đây “
Lần này nó thực á khẩu : ๏_๏
Nghe ba kể vài lần tất nhiên nó cũng hiểu mụ là con người như thế nào. Nhưng có phải cũng hơi quá rồi chứ ? Trong hoàn cảnh người ta bị đuổi bắt, mụ còn đi kiếm tiền. Đúng là , cái quái gì cũng có thể xảy ra trên đời này hết.
Nó tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho mụ, mụ cũng đưa cho nó một chiếc máy quay. Nó chăm chú xem đoạn video đó, thấy hắn ( Phong ) đang đứng cùng mọi người trò chuyện . Họ rất lo lắng cho nó và Như, gương mặt mọi người ai cũng xanh xao hốc hác. Cả hắn cũng vậy, khóe mắt cũng đầy quần thâm, gương mặt hao hao gầy.
” Mong là hai người đó sẽ ổn “
Câu cuối cùng mà Anna nói đã ám ảnh vào trong tâm trí nó. Lúc này nó rất muốn được ngay lập tức trở về bên hắn nhưng nó không thể, nó không thể, không thể làm thế được đâu.
Một lần nữa, nỗi đau trong lòng lại đột nhiên xô đến như trận đại hồng thủy quét hết mọi mạnh mẽ trong nó. Nó vẫn vậy, vẫn ngồi xuống bệt xuống đất ôm đâu gối. Nhưng lần này nó không khóc mà chỉ nhìn về phía xa xăm với những kiên định cùng những câu hỏi không có hướng trả lời.
Như ! Hãy đợi tôi trở lại cứu bà rồi chúng ta sẽ quay trở về bên nhau.
Thế còn……
Tại sao mụ già Digan lại đột nhiên xuất hiện ở đây ?
Rốt cuộc mụ có mục đích gì ngoài việc lấy tiền khi giúp nó ?
Nhân vật : Lê Bích Thảo, Mụ già Digan.
Địa điểm : Căn cứ bí mật của chàng hoàng tử bóng tối - Cris.
Đau khổ cũng đau khổ rồi, khóc, nó cũng khóc hết nước mắt rồi. Thế nên bây giờ, việc cần làm chính là chạy chốn. Chẳng phải nó có trong mình nguồn năng lượng hắc ám của điều ước thứ bảy ? Chẳng phải nó chạm vào ai thì người đó cũng phải chết ? Nếu đó là một khuyết điểm thì chỉ cần biến điều đó trở thành ưu điểm là được rồi. Nó nhất định sẽ tiêu diệt Thất tinh trận bằng nguồn năng lượng kinh khủng kia, nhất định không thể để Cris trở thành vị vua cuối cùng trong huyền thoại được.
Còn Phong ? Nó có nên gặp hắn hay không ? Dù sao một tháng nữa nó cũng chết, gặp hắn để vơi nỗi nhớ nhung. Nhưng gặp hắn, gặp mọi người thì họ nhất định sẽ khổ đau.
Cái đệch ! Nếu như ông trời thực muốn đẩy con tới bước đường cùng, con cũng sẽ không bao giờ nản chí mà bỏ cuộc. Người hãy chờ xem, con sẽ chết một cách thật hạnh phúc. Con sẽ luôn mỉm cười vì….Bích Thảo là cỏ xanh không cúi mình trước giông bão, vì Bích Thảo là trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất a.
Nó quan sát cẩn thận hành lang trước mắt, cảm giác giống như là một nấc thang lên thiên đường vậy. -_- Đi mãi không hết, đi mãi cũng mới chỉ gặp được ba tên cảnh vệ.
" Em gái đi đâu vậy "
Một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng khiến cả người nó dâng lên một trận kinh tởm. tng trùng xông lên não, có vẻ như tên chó điên này chưa phát hiện nó là cô gái đã bỏ chốn mà ông chủ hắn đang tìm kiếm. Đúng là lũ ngu dốt !
Nó nhếch mép một nhát, đôi mắt ánh rõ lên vẻ sát khí giết người nhưng đôi môi vẫn ngọt ngào lên tiếng :
" Đi tìm anh a. "
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào khiến cho tên kia chợt hứng thú, hắn bước tới gần nó hơn,vòng tay qua ôm bụng nó rồi...A ! Tim hắn co thắt đau không thể thở nổi, hắn muốn đưa tay ra ôm ngực nhưng nó đã nhanh chóng dơ tay ra sau bắt được. Nó lùi người một bước , văng hắn từ phía sau lên phía trước. Rồi tay phải nó phi thẳng con dao từ trong túi áo vào tay trái hắn, chân nó dẫm lên tay còn lại , di di khiến cho hắn kêu đau thảm thiết.
" Tay nào chạm vào tao, tay đó đều bị phế "
Nó nhìn hắn nằm chết trợn ngược mắt trên sàn, lại nhìn đôi tay be bét máu kia, tuyệt nhiên vô cùng hối hận. ๏_๏ Vì tiếng sủa của hắn đã là mồi nhử cho lũ chó hoang xông tới đây.Ôi ! Trong ba mươi sáu kế , chuồn là thượng sách.
Không cần để ý tiếng hét ý ới của lũ chó đằng sau, nó vội vã chạy chốn. " Con nhỏ đó ở kia " cái rắm. Có ngon thì xông tới đây bắt bà nội chúng mày đi. Bà mày không sợ.
Trên đường nó chạy có hai tên cảnh vệ, nó dơ tay tát lệch mặt một tên, còn tên kia cũng văng tay đấm vào bụng hắn thật đau. Hiển nhiên, bọn hắn lăn ra đất, chết bất đắc kì tử.
Tới ngã ba phía trước, nó quyết định chạy sang phía bên phải rồi chạy vào căn phòng số .Nên chốn ở đâu đây ?
Nó đương nhiên không sợ lũ chó dại kia nhưng nó cũng lo lắng tên Hoàng Thiên Minh nha. Không biết Thất hộ pháp là bất tử trước lời nguyền, hay cũng chỉ cần nó chạm vào hắn lần hắn sẽ chết. Dù sao những điều nó không chắc chắn thì không nên mạo hiểm.
Nó bước tới chăm chú nhìn mọi thứ mờ ảo trong căn phòng này và dơ tay ra văng loạn xạ . Ôi ! Hình như nó sờ phải giá sách ? Nhưng nguyên liệu làm chiếc giá sách này rất lạ , nó được làm bằng một chất liệu gì đó rất nhẹ mà không phải gỗ a. Nó lần sờ, đẩy đi đẩy lại vài cuốn sách mà chẳng có gì mới lạ sảy ra. Tức tối quá nó dơ chân đá vào một cuốn sách hàng cuối cùng …thì mật thất lại mở ra.
" Cạch " Con mợ nó ! Quả nhiên mà, cuộc đời đen đủi đeo bám của nó làm sao có thể trúng số độc đắc được.Mật thất mở ra và nó cũng lỡ chân đạp vào vỏ lon rơi trên sàn.
Thôi xong ! Có người đang tới.
Giây phút đó nó như quay lại thời nguyên thủy, ngu si đứng yên tại chỗ mà nín thở nghe bước chân bộp bộp đang tới gần.
“ Cô không phải trốn nữa đâu “
Nó thực cả kinh, giọng nói này hình như là….
Mụ già Digan.
Đúng rồi ! Sao..sao mụ lại có thể ở đây ?
“ Khép mồm lại. Nơi này bẩn thỉu lắm ruồi muỗi “
Trời ! Nghe vậy, nó nhanh chóng khép miệng lại, định hỏi mụ vài điều thắc mắc trong lòng nhưng mụ lại nhanh chóng cướp lời…
“ Đi theo mật thất kia là có thể chốn thoát khỏi căn cứ này “
Gương mặt mụ có vẻ rất tự nhiên và đầy thiện chí. Nó nên cảm ơn mụ đúng không ?
“ Cô đừng tưởng bở. Ta tới đây kiếm tiền.Đưa chiếc nhẫn kim cương trên tay đây “
Lần này nó thực á khẩu : ๏_๏
Nghe ba kể vài lần tất nhiên nó cũng hiểu mụ là con người như thế nào. Nhưng có phải cũng hơi quá rồi chứ ? Trong hoàn cảnh người ta bị đuổi bắt, mụ còn đi kiếm tiền. Đúng là , cái quái gì cũng có thể xảy ra trên đời này hết.
Nó tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho mụ, mụ cũng đưa cho nó một chiếc máy quay. Nó chăm chú xem đoạn video đó, thấy hắn ( Phong ) đang đứng cùng mọi người trò chuyện . Họ rất lo lắng cho nó và Như, gương mặt mọi người ai cũng xanh xao hốc hác. Cả hắn cũng vậy, khóe mắt cũng đầy quần thâm, gương mặt hao hao gầy.
” Mong là hai người đó sẽ ổn “
Câu cuối cùng mà Anna nói đã ám ảnh vào trong tâm trí nó. Lúc này nó rất muốn được ngay lập tức trở về bên hắn nhưng nó không thể, nó không thể, không thể làm thế được đâu.
Một lần nữa, nỗi đau trong lòng lại đột nhiên xô đến như trận đại hồng thủy quét hết mọi mạnh mẽ trong nó. Nó vẫn vậy, vẫn ngồi xuống bệt xuống đất ôm đâu gối. Nhưng lần này nó không khóc mà chỉ nhìn về phía xa xăm với những kiên định cùng những câu hỏi không có hướng trả lời.
Như ! Hãy đợi tôi trở lại cứu bà rồi chúng ta sẽ quay trở về bên nhau.
Thế còn……
Tại sao mụ già Digan lại đột nhiên xuất hiện ở đây ?
Rốt cuộc mụ có mục đích gì ngoài việc lấy tiền khi giúp nó ?