Sáng hôm sau đến trường, hắn và nó đi 2 chiếc khác nhau, mọi chuyện cũng bình thường, chẳng khác gì mọi ngày, hắn thì được nữ sinh chiều chuộng, tặng đầy đủ quà cáp, thiệp mời sinh nhật blap blap blap blap, lâu lâu còn rủa nó này nọ, còn nó thì mọi đứa con trai trong trường đều chết mê chết mệt vì nó, cũng như tụi con gái, cũng bêu xấu hắn làm nó muốn đấm vỡ mồm mấy thằng đó, nhưng vì phép lịch sự, nó chỉ cười trừ. Khoảng 30 phút sau, hai người mới thoát ra khỏi đám người nhây nhoi đấy. Ai về chuồng nấy khi tiếng chuông reo vào lớp vang lên, nó cả ngày cứ suy nghĩ mãi còn hắn cứ mong chờ điện thoại đổ chuông. Giờ ra chơi đã điểm, nó phải ở lại trong lớp trực nhật cùng nhỏ, thấy mặt nó xanh xao, học hành chẳng chịu tập trung, nhỏ lo lắm
-Mày đừng buồn nữa, tao đã đến bệnh viện, ngày mai mày tới thăm ba mày đi, ngày mai ba mày sẽ tỉnh -Nhỏ cười nhẹ
-Ừ, tao biết rồi -Nó mệt mỏi cầm khăn lau bảng.
-Dạo này trong băng ít xảy ra chuyện nhỉ? Chỉ có chuyện của ba mày -Nhỏ hơi xịu xuống.
-Ừ, tao cũng không biết là ai làm nữa, tao nghĩ là ả ta -Nó nói nhẹ
-Ả ta? Con Duy sao? -Nhỏ cao giọng
-Ừ -Nó thấp giọng xuống, mặt buồn buồn.
-Không phải ả đâu. Đàn em đã điều tra rồi, ngay ngày hôm đó, gia đình ả ta đi chơi tới tận Phú Quốc mà. -Nhỏ khẽ lắc đầu.
-Phải chờ thêm thời gian thôi, tao mệt quá, tao xuống phòng y tế đây, mày trực dùm tao -Nó đẩy nhẹ cửa ra, vừa thấy nó, lập tức bọn con trai nhào đến.
-Cậu ơi, tớ tặng cậu này
-Đừng đi theo thằng Hàn nữa, nó lăng nhăng lắm
-Sao nhìn cậu mệt quá vậy?
-Làm người yêu tớ nhé!
Nhưng nó chỉ phũ phàng lại một câu:
-Tớ cảm ơn lòng tốt của mấy cậu nhưng hiện giờ tớ đang mệt lắm, nghỉ một chút rồi tớ sẽ trả lời cho các cậu, tạm biệt.
Ngay lập tức, nó toan bỏ đi, mấy thằng con trai cứ tranh nhau đưa nó đến phòng y tế thì bỗng đằng xa, một người con trai tóc vàng bước đến, ai vậy? Không phải hắn rồi.
-Để tớ đưa cậu đi -Người con trai cầm tay nó, nó bỏ tay ra.
-Xin lỗi tớ không quen cậu -Nó bỏ đi nhưng bị người con trai đó giữ chặt lại
-Cậu không quen sao? Chúng ta từng gặp nhau rồi mà. Vương Hạo, lớp 12A1. -Cậu nhẹ nhàng dẫn nó đi.
-Tôi không quen -Nó đẩy đẩy cậu ra.
-Ngày đầu tiên trong tuần thứ 7 đi học, cô chạm mặt Chấn Hàn, cứu tôi khỏi đám côn đồ -Cậu mỉm cười nhẹ. Ôi đẹp trai quá, nhưng không bằng hắn, nhưng mà vừa đẹp trai vừa dịu dàng nhìn mãi vẫn không thấy chán. Chẳng bù với hắn ta, gặp cái mặt là muốn nhét đống nùi giẻ vào mồm. Nó đang ngơ ngác thì tay hắn giật tay nó lại, liếc nhìn mọi người, ý là” “Ai dám xía vào đây thì chuẩn bị tinh thần đi” rồi liếc qua cậu, giọng lạnh nhạt, hắn nói
-Mày là ai? -Có vẻ hắn cũng quên mất cậu
-Thế cậu là ai? -Cậu hơi cau mày.
-Bạn trai cuả Uyên Nhi -Hắn công khai làm tất cả những người kia há hốc mồm.... bạn...bạn trai ư? Ả Duy cũng đi ngang qua đó, nghe được liền nghĩ kế sách, liếc nó với ánh mắt căm tthù nó thì hoảng loạn, chẳng biết ăn nói như nào cho hợp lí.
-Hiểu rồi phải không? Đi -Hắn kéo mạnh tay của nó làm nó đau điếng nhưng phải cố nuốt vào tốt nhất không nên la.
Đến phòng y tá
-A á á á á á á. Anh làm cái quái gì mà giật tay tôi đau quá vậy? -Nó la lên
-Phản xạ cô “nhanh” nhỉ? Tự lúc nãy, bây giờ mới la -Hắn cười mỉm
-Giữ thể diện thôi -Nó chu môi ra rỏ vẻ hờn dỗi
-Cô chẳng có cái thể diện nào mà giữ đâu, bớt đi -Hắn trêu nó một chút, ai dè nó lôi đầu hắn, ném ra ngoài không thương tiếc.
Hắn biết nó đang buồn, đang dỗi, đang hờn nên không trêu nó nữa, đành đi ra ngoài để gặp bọn con gái dai như đĩa kia.
-Anh ơi, mình đi chơi nào -Ả Duy nắm tay hắn thân mật, hắn cũng khẽ gật đầu, nó nhìn qua phía cửa sổ, mắt nó nhòe đi, vậy là tình cảm của nó chắc hẳn đã không được đáp lại rồi, mà mình có tình cảm với hắn khi nào chứ? BẬY BẠ HẾT SỨC, sao mỗi lần thấy hắn đi chơi với người con gái khác, nó lại cảm thấy khó chịu, muốn đấm cho ả một trận nên người, còn hắn ở gần nó, tim đập loạn xạ, mặt lại đỏ ửng nhưng cố nén, trong lòng thấy hạnh phúc sao sao í. Đó là biểu hiện của yêu sao? Chắc là nó với hắn... có một chút tình cảm nhỉ?
Trời sập tối, nó thẫn thờ bước về, hắn ngồi trong ghế sofa, đang xem tivi và đôi lúc nhâm nhi tí trà.
-Hứ, sao không đi cùng ả Duy đi? Về đây làm gì? Ngứa mắt -Nó bực mình, la lên om sòm.
-Em ghen hả? -Hắn mỉm cười, lòng sung sướng.
-Ghen ghen hả? Đấm cho phát chầu Diêm Vương giờ, bực mình -Nó toan bỏ đi, để lại hắn với nụ cười vô cùng đểu
If I swam the longest river
just to call your name
If I said the way I feel for you
would never change
Would you ever
fool around
Nhạc chuông hắn vang lên, tên khỉ nào gọi đây không biết nữa.
Au: hia hia, au đã trở lại và đã bớt hại hơn xưa.... hía hía hía hía hia. À, vào vấn đề thôy...
--------------
Sau một tiếng, bác sĩ bước ra, nó hối hã chạy lại...
-Bác sĩ, ba cháu có bị sao không?
-Ông ấy đã phục hồi được sức khỏe nhưng bị mất / phần trí nhớ, cháu nên giúp ba cháu có thể nhớ lại. Vết thương đã được chữa khỏi nhưng vết thương ở sau lưng, gần cổ thì bị bầm tím có vẻ như đã bị lâu rồi, lại bị đập vào nữa, dù không nặng nhưng có vẻ đã bị chấn thương. Nói chung là ông ấy có thể qua được, nhưng đang trong tình trạng hôn mê, khoảng hoặc ngày sẽ tỉnh, cháu nên chăm sóc chu đáo! -Bác sĩ nói ôn nhu rồi bước đi, nó vội vã chạy vào phòng bệnh, ba nó đang nằm ngủ. Vết thương không sao thì may quá! Nó chạy nhanh đến trụ sở ba nó làm việc, có gắn camera, chắc tên đó không biết. Nó chạy ngay vào phòng điều khiển camera thì... mọi camera đều hư hỏng, rốt cuộc do ai làm?
-Chú Thiên, camera ở phòng ba cháu, mau bật lên -Nó vội vã chạy, chú Thiên là bạn rất thân của ba nó, nó muốn vào xem thử do ai làm.
-Nhi, con đây rồi, camera đã bị ai hack hết rồi, nãy giờ cùng mấy chú sữa mãi không được. -Chú Thiên chăm chú vào màn hình máy tính, nó lo lắng, việc quan trọng bây giờ là phải chăm sóc cho ba, chắc hẳn ba cũng đã thấy mặt của cái tên đó. Phải làm cho ba tỉnh. Hắn cũng lo lắng không kém, cả ngày nó cứ dúi đầu vào cái máy tính, nhốt mãi trong phòng, không ăn, không uống. Còn nếu ra khỏi cái phòng thì luôn đến bệnh viện và trụ sở của ba nó. Hắn lo lắng lắm nhưng chưa biết làm sao.
If I swam the longest river
just to call your name
If I said the way I feel for you
would never change
Would you ever
fool around
[Because I love you -Shakin's Stevens ]
Tiếng chuông điện thoại hắn vang lên, là mẹ hắn gọi.
-Alô chuyện gì? -Hắn lạnh lùng
-Mau ra đón mẹ nhanh lên, bộ mày muốn mẹ mày chết cóng hả? Sân bay Tân Sơn Nhất, ngay cửa ra vào. Nhanh lên mày, lạnh muốn chết, thằng con bất hiếu -Mẹ hắn làm cho một tràng dài.
Ấy rồi, nãy giờ lo cho nó mà quên mất mẹ, bất hiếu thật rồi, vì gái mà quên mất mẹ sao? Uầy thật là còn mặt mũi nào mà bảo là “con” nữa trời. Hu hu bất hiếu hết chỗ nói, trời thì chuẩn bị đổ mưa mà bắt mẹ già đứng đó, ôi mau lái xe đi đón thôi. Hắn lấy xe, phóng nhanh tới sân bay, mẹ hắn ngồi đó, một phụ nữ xinh đẹp tuyệt diệu, nhìn tựa như một thiên thần, hắn lay nhẹ mẹ
-Về mẹ
-Về về cái đầu mày, mày bắt mẹ mày ngồi đây chờ mày nãy giờ, giờ mày mới ló đầu ra hả? Mày đi với con nào mà bỏ mẹ mày đây? Hả? Gái gú, suốt ngày gái với gú thay bồ như thay áo, chẳng có con nào thèm mày đâu, đã vậy còn bất hiếu, tao sai quá rồi, tao sai khi đẻ ra mày quá rồi, mày giống thằng cha mày dễ sợ. -Mẹ hắn lúc nãy tựa thiên thần giờ đã thành ác quỷ
-Con... -Hắn đành chịu trận vậy, việc này cũng do hắn mà, ai bảo lo chuyện bao đồng chi? Mẹ nó thật sự giận rồi.
-Con với cái gì? Mày không có tư cách làm con tao, về với ba mày đi. Để bà già này chết cóng ở đây luôn đi -Mẹ hắn chửi xối xả.
-Đừng mà mẹ -Hắn cúi gầm mặt xuống
-Đừng đừng cái chân mày, tao chết mày mới vừa lòng hả? Mày đi với con nào? Nói tao nghe.
-Uyên Nhi
-Nhi là con quái nào? Dám dụ dỗ mày? Mày vì nó mà bỏ tao hả? Chắc nhỏ đó cũng chẳng phải dạng vừa đâu ha.
-Mẹ ơi, Nhi là vị hôn thê chưa cưới của con ấy, lúc trước mẹ và mẹ cô ấy đã cho tụi con sau này lấy nhau ấy
-Ủa vậy hả? -Mẹ hắn nhẹ giọng lại -Mà giữa vị hôn thê chưa cưới của mày với tao, ai quan trọng hơn? Đấm cho mày vỡ mồm giờ -Ôi tàn bạo hết chỗ nói.
-Thôi mà mẹ -Hắn van xin
-Thôi thôi cái miệng mày, mày đi về đi, để tao chết cóng -Mẹ hắn ngồi xuống ghế.
Chết hắn rồi, mẹ nó có biểu hiện như vậy chắc chắn là giận lắm rồi, đảm bảo nói gì cũng không nghe đâu, đành phải giở chiêu vậy.
-Mẹ, ý mẹ muốn vậy, con không cấm, mẹ muốn làm gì thì làm, đêm nay có bão, mẹ ngồi đó nhá -Hắn giở chiêu ra, mẹ hoảng hốt, bất đắc dĩ mở cửa bước vào xe, chiêu này của hắn bao giờ cũng thành công. Chở mẹ về trước cổng trụ sở Thổ Long Bang rồi để “mẹ già'' tự đi vào. Hắn chạy một mạch đến căn biệt thự của hắn. Nó vẫn chưa về, việc này là do ai làm đây?
-Kiên, mày điều tra cho tao vụ ba Uyển Nhi bị nhập viện
-.....
-Đưa cho tao sớm nhất có thể.
Nói rồi hắn dập máy. Liệu là ai làm đây?