-Không phải, vị hôn thê của con là Trương Uyên Nhi, sáng mai mau chuẩn bị mua đồ đi -Mẹ hắn mỉm cười.
Hắn vọt ra, mở ngay cánh cửa:
-Thật hả mẹ? Sao mẹ lại nói với ả Duy cưới con, làm đám cưới đồ này nọ
-Vào đây mẹ nói chuyện -Mẹ hắn nhìn phòng hắn hệt như bãi chiến trường, nên không dám bước vào, hắn lon ton đi sau mẹ.
“Tất cả những gì ả ta làm, Hàn Long Bang làm ba mẹ đều biết cả. Đây là cơ hội tốt để trả thù ả ta, cho ả ta quê một cục bự tổ chảng cho biết mặt, ba mẹ mới dùng lời nói nhỏ nhẹ, nếu không sẽ bị phá bỏ, kế hoạch thất bại ngay, ba mẹ cũng đã bàn với Hắc Long Bang, con Nhi bây giờ nó cũng đang rất khổ sở đấy, mau mau chỉnh đốn lại tác phong rồi qua nói rõ mọi chuyện cho Nhi nghe -Mẹ hắn làm một tràng dài, không nghỉ ngơi, hắn vội sửa sang lại rồi phóng xe đến chỗ nó. Phải, nó đang rất đau lòng, tự sáng đến giờ cứ nhốt mãi trong phòng, mọi đồ vật bể tang quang, giường gối, bàn học đều bị nó tàn phá không thương tiếc, còn cây súng, nó bắn lung tung trong phòng, những viên đạn bay tứ tung, hơn một chục trai rượu mạnh nó mới mua về, giờ chỉ còn 3 chai, rượu đổ đầy xuống dưới sàn, mảnh thủy tinh rơi lả tã dưới sàn. Hắn bấm chuông cửa ba nó ra mở:
-Hàn à, Nhi nó đang trên phòng, mau đi giải thích với nó đi, nó nói sẽ tự tử đó
Hắn nhanh chóng bay lên phòng nó...
Cốc cốc cốc, Nhi à, anh Hàn đây
-Anh đến đây làm gì? Cút đi cho tôi nhờ, đi theo con Tiểu Duy kia đi, đừng lại đây nữa -Nó say xỉn nói lên từng tiếng
-Em phải nghe anh giải thích chứ -Hắn van xin nó rồi tự động mở cửa bước vào, phòng nó còn tàn quạ hơn phòng hắn nữa, hắn nhìn mà rùng mình.
-Anh đứng đó, còn dám đi thêm bước nữa, nói gì nữa là tôi bắn đấy -Nó chĩa súng vào đầu nó, hắn không ngờ, ai cũng không ngờ việc này lại tác động mạnh đến nó dữ vậy, hắn im lặng, thấy hắn im không nhúc nhích, nó dần bỏ súng xuống, thả súng ra, ngã người xuống, có vẻ như uống nhiều quá nên mệt chăng? Hắn đặt nó lên giường, lấy viết, viết lên một tờ giấy đợi nó dậy, nó sẽ đọc, mong lúc đó nó sẽ bình tĩnh hơn. Hắn đi xuống mỉm cười ra về:
-Con xin phép, Nhi đang ngủ, lát nữa hai bác hãy giải thích rõ ràng với cô ấy.
Mẹ nó tiễn hắn ra cổng, mỉm cười buồn...
Lát sau, nó tỉnh dậy, thấy trên tay mình cầm một mảnh giấy, tò mò, nó mở ra đọc
“Gửi Nhi
Nhi nè, chuyện anh đám cưới với Duy chỉ là giả tạo, ba mẹ anh và ba mẹ em đã bàn bạc với nhau cả rồi, không tin em có thể xuống hỏi thử. Hận thù ngày một lớn hơn, ba mẹ anh quyết định sẽ cho ả ta một bài học nên người, em đừng giận nữa, ngày mai đám cưới, nếu em hết giận, gọi cho anh và tối nay chúng ta sẽ cùng đi mua đồ cưới. Đừng giận anh nữa nhé, vợ iu. Chồng iu vợ nhất luôn á” nó đọc xong bức thư, khẽ mỉm cười và nhìn lại căn phòng... ôi sạch sẽ quá, chắc hẳn là hắn đã dọn dẹp dùm nó, hắn trẻ con quá, nó cầm điện thoại lên, bấm số của hắn
-Nhi hả? Em hết giận anh rồi à? -Hắn vui mừng khi thấy nó gọi cho mình.
-Còn giận, tôi đến để chúc phúc cho hai người trăm năm hạnh phúc xin đừng nói chuyện với tôi trong một thời gian nữa, có thể là mãi mãi chăm sóc cho con Tiểu Duy kia đi, tạm biệt -Nó cố tỏ ra lạnh lùng nhất trong lòng đang vui sướng tột độ, nếu có thể nó sẽ la lên: “-Làm đám cưới liền bây giờ đi anh“.
-Em chưa đọc thư sao? -Hắn hơi khó hiểu
-Thư? Thư nào? Có con Thư nào đâu? Xin lỗi. Tạm biệt, nếu muốn nói chuyện tiếp với tôi thì ra trước cổng và gọi cho tôi, tôi sẽ nói rõ
Nói rồi nó tắt máy, hắn vội vã đi ra trước cửa, vừa đi ra, hắn nghe thấy giọng nói:
-Đúng lời quá nhỉ? -Chính là nó, lúc nãy gọi điện cho hắn, nó đã đứng trước nhà hắn, vừa thấy nó, hắn vội mở cửa ra, vô cùng mừng rỡ.
-Nhiiiiiii -Hắn la lên, chạy ra ôm nó, ôm nó rất chặt.
-Được rồi, đi mua đồ cưới thôi -Nó mỉm cười, hắn dẫn nó ra chiếc xe màu đen, đên một tiệm áo cưới sang trọng, nó chọn được bộ váy rất đẹp, hắn chọn được một bộ vet màu trắng vô cùng lịch lãm, hai người rất hợp nhau luôn đó, khiến ai nhìn cũng muốn mình như cặp này, hai người chìm trong hạnh phúc ngập tràn, sau đó hai người ra về, ai cũng tủm tỉm cười, ai cũng mong qua ngày mai thật là sớm để có thể ngập tràn trong tình yêu.
Hắn cũng vừa về trụ sở của ba nó, muốn thăm mẹ một chút.
-Chấn Hàn, lại đây -Ba nó hối hả
-Gì? Mẹ đâu? -Hắn hơi khó hiểu
-Mẹ đây -Mẹ hắn bước ra, ngồi kế bên ghế của ba nó.
-Ba mẹ thông báo tin này, mong con đừng sốc -Ba noí nhỏ nhẹ
-.......... -Im lặng
-Từ giờ, con sẽ cưới Trương Tiểu Duy làm vợ -Mẹ hắn thấp giọng xuống.
-CÁI GÌ? VẬY CÒN HÔN ƯỚC GIỮA CON VÀ NHI? -Hắn đập tay mạnh xuống bàn.
-Xé rồi con ạ -Ba nó bình thản
-Như vậy sao được? Con không bao giờ cưới con ác quỷ đó đâu, ba mẹ biết chứ? Nó đã muốn hại chết ba mẹ đấy mà ba mẹ còn cho nó làm con dâu sao? -Hắn đập bàn rầm rầm
- Dạ con chào hai bác, cảm ơn hai bác đã mời con đến đây -Ả Duy ngồi ngay bên cạnh hắn, mỉm cười đắc thắng, còn hắn ném cho ả một cái liếc rách mắt
-Con thấy chưa, Tiểu Duy dịu dàng, nhẹ nhàng đáng yêu như vậy mà con lại bảo nó là ác quỷ sao thằng con hư đốn -Ba hắn liếc hắn, vừa liếc vừa hét, thật sự không chấp nhận được hành động của con trai mình.
Hắn giận dỗi bỏ lên phòng, đóng cửa rầm lại
-Thằng con trời đánh -Mẹ nó giận dỗi hét lên.
-Thôi hai bác, chắc anh ấy không thương con đâu, hay là để con hủy bỏ làm dâu nhà bác nhé -Ả Duy bên ngoài tỏ vẻ lo lắng, còn bên trong là nụ cười đắc ý
-Không được, có cô con dâu xinh đẹp, dịu dàng như này sao có thể bỏ được? Phí lắm -Mẹ hắn xua tay cười mỉm.
-Nhưng anh Hàn không chịu con -Ả xịu mặt xuống làm vẻ đáng thương.
-Thằng con trời đánh ấy, con không cần bận tâm đâu, cuối cùng thì nó cũng cưới con thôi -Mẹ hắn rót nước ra.
-Dạ, hay để con lên thuyết phục anh ấy nha hai bác, chắc anh ấy cũng có việc cần nói với con. -Ả Duy cười mỉm.
-Ừ, vậy con lên đi, nhớ thuyết phục cho được ấy nhá -Ba hắn mỉm cười.
-Dạ, vậy con xin phép -Ả Duy cúi đầu lễ phép, ả đi lên cầu thang, nghe được mẹ và ba hắn khen đủ điều: “Con bé Duy nó ngoan quá anh ha”, “Lễ phép quá trời luôn”, “Nó mà làm dâu nhà mình là nhà mình có phúc lắm anh ha”, “Hiền lành, tốt bụng, gia thế cũng giàu”, “Xinh đẹp quá thôi”, “Nghe nói con bé học giỏi lắm đấy!” Ả ta nghe được, cười đắc thắng...
“Trương Uyên Nhi, giờ tôi là của anh Hàn, cô tính bày trò gì nữa đây?” Ả suy nghĩ rồi bước lên phòng hắn.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên
-Cút -Giọng nói của hắn, đầy sự tức giận nhưng xen lẫn một chút say xỉn.
Ả mở cửa bước vào, hắn nằm trên giường, tay cầm mấy chai rượu trông điệu bộ vô cùng say xỉn.
-Anh Hàn ơi, đừng uống nữa -Ả chạy lại đỡ hắn dậy
-Phép lịch sự vậy đó hả? Tôi chưa cho phép mà -Hắn ném chai bia về phía ả
-Anh ơi đừng uống nữa -Ả tỏ ra tội nghiệp
-Cút -Hắn chỉ thẳng vào cánh cửa
-Anh Hàn -Ả nhõng nhẽo.
-Tôi nói cút trước khi chai bia thứ hai phang vào đầu cô -Hắn lấy chai bia, chuẩn bị phang vào đầu ả thì ả chạy mất dép. Ả đi xuống, nhõng nhẽo với hai ông bà kia
-Hai bác ạ, chắc con nghĩ ta nên hủy đám cưới đi ạ, anh Hàn không hề yêu con, anh ấy yêu Nhi, tình yêu không thể ngăn cấm được, con xin phép -Ả đứng dậy, cúi đầu chào.
-Thế ngày mai chúng ta sẽ làm đám cưới, con yên tâm, thằng Hàn trước sau gì cũng là của con mà, ngại ngùng gì? -Mẹ nó mỉm cười.
-Dạ. -Ả vui thầm trong lòng mà mặt mày tỏ ra buồn tủi.
-Thôi ở lại ăn cơm đi cho vui -Ba hắn đứng dậy, mời ả
-Dạ thôi bác, con phải về đã con có việc bận rồi, tạm biệt bác -Ả cúi đầu rồi lấy xe ra về. Hắn đứng trên đó nghe được tất cả, quay phắt về phòng, đóng sầm cửa lại, lần này mạnh hơn đến độ bác cửa già lẩm cẩm muốn rơi xuống ôm hôn đất mẹ thân yêu.
“Sao chứ? Chuyện hôn ước với Nhi chỉ là trò đùa thôi sao? Họ đang đùa giỡn với tình cảm của mình sao? Sao họ lại ác độc như vậy? Liệu họ có phải là ba mẹ mình không? Nếu là ba mẹ mình thì tại sao phải để mình khổ vậy chứ? Tại sao mình và Nhi không đến được với nhau? Nhi có buồn không nhỉ khi biết tin này? Thà mình chết ngay đây còn hơn”
Nghĩ rồi hắn đi lại giường, cầm chai rượu cực mạnh, uống hết vào, người hắn say xỉn hoàn toàn, những chai bia đập tan nát khiến mấy người giúp việc sợ hãi không dám vào bãi chiến trường đẫm máu của các chai bia kia. Họ còn yêu đời lắm! Nhưng hắn đã làm như vậy, chắc chắn sẽ rất khổ sở, hận đời, chán ghét tương lai, chỉ nghĩ tới ngày mai làm đám cưới với ả thì hắn muốn đập đầu vào tường ngay.
“Cốc cốc cốc” -Mẹ đây, mẹ cần nói chuyện một chút với con
-Không cần -Hắn say xỉn nằm bên trong.
“Chết rồi, có vẻ mình hơi quá đáng, nhưng biết sao giờ.... “ -Mẹ hăń nghĩ thầm
-Mẹ muốn nói một chút thôi, chuyện này vô cùng quan trọng về cuộc hôn nhân của con -Mẹ hắn nhẹ giọng
-Biết rồi, tôi cưới Trương Tiểu Duy làm vợ, ngày mai đám cưới có phải không? Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị, mời bà ra cho -Hắn thật sự đã rất tuyệt vọng.
Tôi-bà sao? Nếu hắn xưng hô như vậy, rõ ràng hắn đang rất giận mẹ, dù hắn nói vậy nhưng lòng hắn đang rất đau, ruột thắt lại, tim bị ai bóp chặt,.lồng ngực khó chịu thật sự giờ hắn chỉ muốn chết