Trong bóng đêm mập mờ, bóng người ngày càng rõ dưới bóng đèn vàng kia, nó nheo mắt nhìn, là.... là hắn mà.... nó sựng người, mắt nhìn chăm chăm như thể muốn chắc chắn lại cái hình ảnh trước mặt mình, hai đứa bạn biết chuyện, vội lay người.
-Thôi, ta về đi -Nhỏ lay mạnh nó
-......... Ừ -Tiếng nói rất nhỏ, nó không thể cất thành tiếng được nữa, lòng đau thắt lại.
-Về thôi -Cô cố gắng vui vẻ hết sức.
Nhỏ và cô dắt nó về nhà, sau khi nó đã yên vị trong phòng, cô và nhỏ dắt nhau ra ngoài.
-Ta phải giúp Nhi -Cô quyết tâm.
-Okay, trước tiên ta hãy theo dõi chuyện này -Nhỏ cứng rắn
-----------------*------
-Anh ơi, ta đi ăn ở đâu đi -Ả Duy lắc lắc cánh tay hắn.
Lúc nãy, nó ở đó, hắn đã nhìn thấy, nhìn thấy mọi thứ, thấy nó, thấy nhỏ và thấy cả cô nữa.
Tại vì sao hai người họ ở đây nhá:
*Flashback
-Điều tra ra sao? -Một giọng nói nữ, chính xác là của Tiểu Duy.
-Tối nay, khoảng 6h, bọn chúng sẽ tập trung tại bãi biển gần nhà cô -Một giọng nói nam bên đầu dây kia chậm rãi nói.
-Okay -Sau tiếng nói đó là một tiếng tút dài vang lên
*End Flashback
Vậy là ả Duy đã biết tối nay bọn chúng tập hợp ở đây, muốn nhân cơ hội này cho nó thấy tình cảm của ả và hắn như nào, nói chung chỉ muốn phá hoại hai người họ.
-Tôi bận lắm, tạm biệt -Hắn gỡ cánh tay của ả Duy ra rồi chạy nhanh lên xe.
Ả Duy đứng tại đó, nhếch mép cười. “Uyên Nhi và Chấn Hàn, hai người sắp có cuộc cãi lộn lãng mạn đấy, tôi muốn xem lắm rồi”
-Sắp tới Uyên Nhi và Chấn Hàn sắp có trò vui với nhau, tôi muốn ông quay lại tất cả -Ả Duy nhấc máy.
Đầu dây chỉ trả lời vỏn vẹn chữ “Ừ” rồi dập máy ngay.
Trên đôi môi của ả khẽ nhếch lên đường cong, tạo thành một nụ cười nham hiểm và đầy gian tà.
-----------------*------
-Uyên Nhi, nghe anh nói nè -Hắn đập cửa rầm rầm.
Trong phòng vẫn im lặng, không một lời hồi âm từ nó, hắn đã đập muốn gãy cửa rồi nhưng vẫn không ăn thua.
-Em hiểu lầm rồi, anh với ả Duy không có quan hệ gì cả -Hắn ngưng đập cửa mà hét to lên.
-Anh im đi, anh với ả Duy mà không có gì ư? Nếu anh thích ả thì ngay từ đầu anh đi theo ả luôn đi, cưới tôi về làm gì? -Cuối cùng nó cũng nói được một câu.
-Em mở cửa ra ngay để anh giải thích -Hắn dần mất kiên nhẫn.
Nó chọn cách im lặng là vàng.
-Nếu em không mở anh sẽ lấy chìa khóa và tự mở đấy, anh mà tự mở là em chỉ có chết. -Hắn uy hiếp, mà cũng không phải vì đúng là có chìa khóa sơ cua thật.
Nó sợ hãi, lặng lẽ mở cửa ra trong miễn cưỡng.
Hắn thấy cửa mở liền đạp mạnh một phát, cửa đập vào tường cái rầm làm nó khẽ giật mình.
Đôi vợ chồng nhìn nhau, người vợ hơi rụt rè, sợ hãi còn người chồng thì hoàn toàn trái lại, cứ như lửa với nước
Dạo này cái nhà này thật giống nhà hoang, người chồng đi từ sáng đến tối, có bữa về, có khi qua đêm, cô vợ trốn trong phòng, căn nhà kéo rèm kín mít, không có một tia sáng nào lọt qua được. Mọi người bình thường hay qua hỏi thăm chơi đùa nhưng bữa nay coi căn nhà như không tồn tại.
---------------------------
-Anh à, hôm nay em muốn mua một căn biệt thự để cho mẹ con em ở -Ả Duy õng ẹo.
-Cần bao nhiêu? -Hắn nhăn nhó.
-Dạ? À, chỉ rẻ thôi, cỡ trăm mấy tỷ -Ả mỉm cười.
-Cái gì? Cô điên sao? Tôi làm gì có trăm mấy tỷ để cô mua nhà? -Hắn đập bàn.
-Thế anh muốn mẹ con em ở đường? -Ả xoa xoa bụng
Hắn liếc nhìn ả bằng một con mắt căm hận.
-Với lại con vợ của anh....... -Ả uy hiếp.
-Rồi, bao giờ đi? -Hắn trừng mắt.
-Hôm nay đi nhé! -Ả nắm chặt cánh tay hắn.
-Hôm nay...... tôi có việc quan trọng, không đi được -Hắn đưa mắt nhìn xuống đất.
-Anh có việc gì quan trọng hơn việc dẫn em đi mua nhà? -Ả nũng nịu và hơi có phần khó chịu.
-Tôi..... tôi -Hắn ngập ngừng
-Lại là con vợ vô sinh đó sao? -Ả dậm chân cái rầm.
-Cô...... -Hắn liếc ả
-Okay, hôm nay tôi sẽ thông báo tin vui của chúng ta cho con vợ của anh -Ả quay phắt người lại
-Grrr được, tùy cô -Hắn cố gắng kiềm chế
-------------------------
-Nhi ơi, hôm nay hẹn ở nhà tao nha, nhớ đến đó, không đến thì cắt tình bạn bè lâu năm -Thảo làm một tràng rồi tắt vụt máy.
Nể tình bạn bè, tối hôm nay, nó phải đến nhà nhỏ thôi.
-----------------
Tối đến nhanh chóng, khoảng giờ, nó bước ra khỏi nhà.
-Kính coong -Tiếng chuông cửa vang lên.
-Ra đây -Nhỏ mỉm cười.
-Kêu tao qua đây làm gì? -Nó gặng cười.
-Hả? Hôm nay mày không nhớ ngày gì à? -Nhỏ nhăn mặt
-Sinh nhật của tao? -Nó hồi tưởng
-Đúng rồi -Cô chạy tới ôm cánh tay nhỏ.
-Buông đôi tay nhau ra, we don't talk anymore, okay? -Nhỏ khẽ buông tay cô ra.
-Phũ phàng -Cô trề môi.
-Người yêu lâu ngày gặp lại, cần có thời gian bên nhau, người ngoài cuộc không nên xỉa mỏ vào -Nhỏ cau mày
-Nhớ đó -Cô bỏ một câu rồi bước vào nhà.
Nó từ nãy tới giờ không thể cười tự nhiên được, trông rất gượng gạo. Dù miệng cười nhưng trong lòng đau thắt lại.
-Nào, tớ có đặt nhà hàng để tổ chức sinh nhật của cậu đó, nào đi thôi -Nhỏ kéo tay nó rồi thông báo cho cô.
-Cậu đi mà ăn mặc như vậy sao? -Cô vừa bước ra, ôm cái bánh to đùng, lúc nãy không để ý đến quần áo nó mặc.
Quần áo xộc xệch, đằng trước bỏ vào thùng, đằng sau bỏ ngoài thùng, quần một ống xăn lên, ống bỏ xuống nói chung rất luộm thuộm.
-Thay đồ ngay -Cô và nhỏ đồng thanh và quăng cho nó bộ đồ.
Bộ đồ là một bộ đầm hai dây maxi màu xanh biển và đôi giày cao gót màu đen, nó thì không quen mặc như vậy.
-Còn bộ khác không? -Nó nhăn mặt.
-Không, trễ giờ rồi, đi nhanh -Hai đứa lại đồng thanh khiến nó câm nín không nói một lời được.
Hai đứa dẫn nó đến một bãi biển vắng vẻ, trên bãi biển có một cái bàn lung linh để làm tiệc sinh nhật cho nó, bạn bè cũ và những người trong băng đều tụ họp hết ở đây.
-------------------------
Buổi tiệc kết thúc, mọi người dần ra về, cũng h rồi mà. Nó thả bộ quanh biển cũng hai đứa bạn thân thiết kia.
-Sao trông mày buồn quá vậy? -Nhỏ chồm tới.
-Ủa? Có sao? -Nó tròn mắt.
-Chắc mắt tao có vấn đề -Nhỏ xoa xoa hai mắt.
Nó nhìn phía trước, bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang đi ngược chiều với nó cùng một người con gái khác.