-Cái này, nếu nghiêm trọng thì cần phải đi mổ ngay, nó gây ra vô sinh đấy. Để tôi kê cho cô một đơn thuốc -Vị bác sĩ ôn nhu.
Nó bị u xơ tử cung, bệnh này có thể gây ra chứng vô sinh, vì vậy dạo này nó cảm thấy sợ hãi khi đứng trước mặt hắn, không còn như hồi xưa nữa, nó đã trưởng thành, biết suy nghĩ hơn, nó sợ lắm, nó sợ hắn sẽ biết được, nó sợ mọi thứ nhiều lúc nó rất muốn nói cho hắn biết nhưng lại sợ hắn sẽ không chấp nhận.
-------------------*------
*End Flashback
Hai vợ chồng đứng nhìn nhau.
-Anh với Tiểu Duy không có gì với nhau hết, em phải tin anh -Hắn biện minh.
-Không có gì với nhau ư? Không có gì với nhau mà hai người đi chung với nhau ư? Không có gì với nhau mà hai người lại tình tứ như vậy sao? Nếu thích anh có thể chia tay tôi và đi theo con Tiểu Duy đi -Quá đau lòng, nó không còn nghĩ ngợi được gì nữa, nó không muốn hắn như vậy, nó ghét những người dối lừa nó.
-Chia tay thì chia tay, cô làm như tôi yêu cô lắm không bằng, tôi không yêu người phụ nữ không biết sinh con, cô là đồ vô sinh -Hắn cũng vậy, chạm đến lòng tự trọng, hắn cảm thấy rất bực mình, hắn đâu phải muốn như vậy? Tất cả, tất cả là do con Tiểu Duy.
-Anh.... anh.... được vậy ta ly hôn, từ bây giờ ta không còn tình cảm gì với nhau nữa -Nước mắt nó lưng tròng, không biết bây giờ nó đang nói cái quái gì nữa.
-Anh.... cho anh xin lỗi, vừa nãy anh hơi quá đáng -Hồn đã nhập lại vào người hắn rồi.
-Không thể sao? Anh hay quá nhỉ? Đi theo cô ta luôn đi đừng về đây nữa -Nó nói, tuy không phải hét nhưng cũng là một nhát dao đâm sâu vào lòng tự trọng của hắn, đâm thêm lần nữa.
Nó không hề tin hắn, dù một chút cũng không, vợ chồng không tin tưởng nhau sao? Rốt cuộc hắn có phải là chồng của nó không đây? Không thể chịu nổi, hắn hét lên:
-Được, cô cút đi ngay cho tôi, đồ đàn bà không biết đẻ. -Nói rồi hắn đóng sầm cửa lại và bước ra ngoài.
-Cái này, nếu nghiêm trọng thì cần phải đi mổ ngay, nó gây ra vô sinh đấy. Để tôi kê cho cô một đơn thuốc -Vị bác sĩ ôn nhu.
Nó bị u xơ tử cung, bệnh này có thể gây ra chứng vô sinh, vì vậy dạo này nó cảm thấy sợ hãi khi đứng trước mặt hắn, không còn như hồi xưa nữa, nó đã trưởng thành, biết suy nghĩ hơn, nó sợ lắm, nó sợ hắn sẽ biết được, nó sợ mọi thứ nhiều lúc nó rất muốn nói cho hắn biết nhưng lại sợ hắn sẽ không chấp nhận.
-------------------*------
*End Flashback
Hai vợ chồng đứng nhìn nhau.
-Anh với Tiểu Duy không có gì với nhau hết, em phải tin anh -Hắn biện minh.
-Không có gì với nhau ư? Không có gì với nhau mà hai người đi chung với nhau ư? Không có gì với nhau mà hai người lại tình tứ như vậy sao? Nếu thích anh có thể chia tay tôi và đi theo con Tiểu Duy đi -Quá đau lòng, nó không còn nghĩ ngợi được gì nữa, nó không muốn hắn như vậy, nó ghét những người dối lừa nó.
-Chia tay thì chia tay, cô làm như tôi yêu cô lắm không bằng, tôi không yêu người phụ nữ không biết sinh con, cô là đồ vô sinh -Hắn cũng vậy, chạm đến lòng tự trọng, hắn cảm thấy rất bực mình, hắn đâu phải muốn như vậy? Tất cả, tất cả là do con Tiểu Duy.
-Anh.... anh.... được vậy ta ly hôn, từ bây giờ ta không còn tình cảm gì với nhau nữa -Nước mắt nó lưng tròng, không biết bây giờ nó đang nói cái quái gì nữa.
-Anh.... cho anh xin lỗi, vừa nãy anh hơi quá đáng -Hồn đã nhập lại vào người hắn rồi.
-Không thể sao? Anh hay quá nhỉ? Đi theo cô ta luôn đi đừng về đây nữa -Nó nói, tuy không phải hét nhưng cũng là một nhát dao đâm sâu vào lòng tự trọng của hắn, đâm thêm lần nữa.
Nó không hề tin hắn, dù một chút cũng không, vợ chồng không tin tưởng nhau sao? Rốt cuộc hắn có phải là chồng của nó không đây? Không thể chịu nổi, hắn hét lên:
-Được, cô cút đi ngay cho tôi, đồ đàn bà không biết đẻ. -Nói rồi hắn đóng sầm cửa lại và bước ra ngoài.