Không ai khác chính là nhỏ. Nhỏ là chủ nhân của căn phòng này, ai cũng biết, nếu nhỏ bình thường thì thôi, còn nếu tức giận lên thì rất là độc ác. Những ngày trước, nhỏ chỉ cố gắng kiềm chế thôi, hôm nay chính là ngày nhỏ có thể là chính mình. Nhỏ thực sự nổi điên rồi, dám động chạm và làm bạn thân của mình phải chịu đau đớn như thế, thật quá quắt.
_Grr -Ả liếc nhỏ
-Thoải mái đi, tôi không làm gì cô đâu, phụ nữ như nhau nên tôi sẽ nương tay với cô, đừng lo, cứ cảm nhận đi nhé! Tôi sẽ không đụng vào bất kì nơi đâu của cô, đừng lo -Nhỏ lạnh lùng.
Chuyện gì nữa đây? Nhỏ nói vậy là có ý đồ gì? Sao ả cảm thấy có cảm giác sợ hãi bao trùm.
-Mày tính làm gì? -Không thể chịu nổi, ả lên tiếng
-Chẳng phải cô sắp qua căn phòng thứ ba rồi sao? Tôi sẽ cho cô một cảm giác thoải mái thôi mà -Nhỏ cười lạnh và bước lại cái bàn, cầm ly rượu vang và chén cơm để sẵn trên đó.
-Nè -Nhỏ đưa cho ả
Ả phớt lờ quay đi chỗ khác
-À quên, cô đang bị trói mà đúng không? Vậy tôi đút cho cô ăn vậy, đừng lo sơn hào hải vị đấy, cô chưa từng thấy tên tội phạm nào sung sướng như cô đâu -Nhỏ kiên nhẫn
-Tao không ăn, mày bỏ gì trong đó? -Ả nghi hoặc
-Bỏ gì? Tôi không bỏ gì hết, sao cô cứng đầu thế, tôi đã bảo là cô sẽ được thoải mái mà -Nhỏ hơi cau mày.
-Tao vẫn không ăn mày làm gì tao? -Ả hất cằm
-Thì tôi sẽ dùng vũ lực -Nhỏ cười lạnh
-Mày nói mày không đụng vào người tao thì mày dùng vũ lực kiểu gì? -Ả nhíu mày
-Ra đây -NHỏ vỗ tay ra lên.
Ngay lập tức có 4 người con trai to con khỏe mạnh bước đến cùng cây roi điện, ai cũng có.
-Mày dám? -Ả đã biết được mưu mô của nho
Không nói không rằng, nó cầm muỗng cơm cho thẳng vào miệng ả, tình hình quá bất ngờ, ả không ''tiêu'' được liền ho sặc sụa
Sau đó, nhỏ đút muỗng thứ hai, lần này đã thích nghi được, ả căn chặt răng nhưng không ngờ sau đó ả cảm thấy một cảm giác đau đớn.
Au: Ráng viết thêm chap nữa rồi mới đi học, mẹ gọi quá trời thôi, au đi học đây, tạm biệt nha.
Hải cho ả ăn trọn một cái tát, cái tát này chỉ là “trả thù” cho cái tát lúc trước của ả, Hải nhìn ả bằng một con mắt thách thức, còn ả nhìn Hải bằng con mắt đầy vẻ căm hận
-Sao? Cảm giác này, sung sướng chứ? -Hải khoanh tay trước ngực, thú thật thì cái tát vừa này của Hải rất đau, đau hơn cả cái tát của ả..... mạnh tay quá
Ả không nói nên lời, tay chân bị trói chặt còn vết đau thì càng ngày càng rát.
-Mày không nói được hay mày không còn gì để nói? -Hải khẽ cau mày
Khóe mắt ả khẽ đỏ, khóc sao? Mít ướt thế?
-Thế thì tao phải tiếp tục giảng đạo cho mày thì mày mới hiểu được phải trái, trắng đen đúng chứ? -Hải bẻ tay rôm rốp rồi thở dài
-Mày tính làm gì tao nữa? -Ả sợ hãi lên tiếng, con người trước mặt, tại sao ả cảm thấy một cảm giác bất an như này?
-Hử? -Hải cau mày rồi sau đó là liên hoàn tát được thực hiện
-Mày nghe tao nói đây, mày mà còn đụng vào ân nhân cứu mạng tao lần nữa thì mày không lãnh những cái hình phạt nhẹ thế này đâu, mày hại ân nhân của tao đến mức như này mày hả hê chứ? Đây là cái giá mày phải trả đấy, tao giảng đạo đến đây thôi, đem nó qua căn phòng tiếp theo đi -Hải phẩy tay
Gò má đỏ ửng, vừa nóng và vừa rát ả cảm thấy một cảm giác đau đớn không thể tả nổi, nước mắt trào ra, mọi cảnh vật nhòe đi, ả không biết ả đã được mang qua căn phòng tra tấn số hai từ khi nào, kết thúc căn phòng này, ả phải đối mặt với nó..... tại căn phòng cuối cùng.
Bọn người đó đặt ả nhẹ nhàng ở giữa căn phòng, về căn phòng này thì đèn đã được bật không như căn phòng đầu tiên. Bóng người từ từ bước ra.
-Xin chào, chúng ta lại gặp nhau
Hihi chap này au viết hơi ngắn vì sắp phải đi học rồi.