Thấy vợ yêu vội vã lại còn lo lắng vậy, hắn cũng chỉ biết đi theo. Nó chạy đến bệnh viện và lao vào trong đó, hắn cũng đi theo.
- Mày có sao ko? Trời oi... Mỹ Mỹ... Mày có điên ko mà ăn đồ ăn của Phương Phương nấu à? (( Trừi trừi... thực ko biết tài nấu ăn của Huyền Trấn Phương có thể giết người nhá))
- Ơ... Nghiên Nghiên... Mày đến thăm tao à? - Thiên Mỹ mặt tái mét, hổn hển, nước mắt giàn giụa nắm lấy tay nó.
- Huhuhu... Mỹ Mỹ... mày hãy cố lên... - Nó nước mắt giàn giụa
- Nghiên Nghiên... Tao... Tao biết... Tao sẽ ko qua khỏi. Bây giờ... tao nghĩ đến cái huơng vị đó... là... là... là lại... Ọe ọe ọe ọe. - Mỹ Mỹ nôn 1 tràng. Tất nhiên, nó hứng trọn! Nó khóc ầm lên. Hắn đứng ngoài cửa liền lao vào nhưng... dell dám đụng vào nó. Nó nhẩy dựng lên.
- Bố mẹ mày! Con điên. Mày nghĩ mày giả hấp hối rồi tao hùa theo là tao thuơng mày nhá. - Nói xong, nó đạp 1 cái, cái giường lật ngược và đè Đồng Thiên Mỹ tiểu thư nhà ta bẹp dí dưới sàn.
- Huhuhu... Tao làm gì chứ?! - Nhỏ khóc lóc chờ đợi cho cái việc lật giường giả dối của hắn bỏ ra có hiệu quả. - Này, thầy Hàn, thấy có làm thật ko vậy hả? - Nhỏ quát.
- Ôi ôi... ko ngờ nha. Món ăn của Phương có thể thay đổi tính cách 1 con người. - Hắn nói và đá cái giường 1 cái.
- Hừ... bây giờ em cũng biết võ nhá, biết war nhá,... ( Lược 1000 từ khoe)...
- Bà xã, thật ko vậy?
- Ông xã à, tất nhiên là thật.
- What the fuck!
- Thôi... tao về tắm đây. - Nó quay ra về.
- Ừ. Lầm sau lại đến chơi. - Nhỏ vẫy tay chào nó.
- Dell quay lại với tư cách thăm mày đâu. Mai tao đến lôi cổ mày đên trường.
- Tao ko đi đó. - Nhỏ vênh
- Em ko đi, tôi sẽ hạ hạnh kiểm của em. - Hắn nói.
- Em lạy thầy, tao lạy mày. Mai tao đi, mày ko phải đến đón đâu. Mai em đi, thầy ko phải động thủ đâu. - Nhỏ quỳ lạy cặp vợ chồng chỏe đang vênh mặt ung dung đi ra.
Nhưng... sau khi nó và hắn đi ra khỏi phòng bệnh, nhỏ tự nhiên tắt nghoéo nụ cười và ngẫm nghĩ xâu chuỗi lại sự việc vừa xảy ra với nhỏ. Tất nhiên, nhỏ đã xác định được ra 1 điều vô cùng lớn lao: HẮN GỌI NÓ LÀ “BÀ XÔ VÀ NÓ KO NHỮNG KO PHỦ NHẬN MÀ CÒN THÂN MẬT GỌI HẮN LÀ “ÔNG XÓ. Nhỏ liền lao đến vồ cái điện thoại đang nằm trên bàn và gọi cho “hung thủ” xíu chút nữa giết chết nhỏ.
- Phương Phương, rảnh ko? Qua gặp tao ngay. Tao có thông tin gấp.
- Nằm viện mà ko lo an phận còn đi moi móc thông tin xã hội hả mày.
- Trời ơi, mau đến đi. Tin động trời. Mà tao chuyển phòng bệnh rồi, phòng 102 nhá.
- Ừ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Nhà nó.
- Chồng... Hôm nay anh hứa làm cơm chiên mà.
- Em rửa bát! - Hắn nói.
- Được. - Nó cười.
Sau khi ăn xong, hắn bê bát vào bồn rửa cho nó để nó rửa rồi hắn ra ngoài nhà coi ti vi. Nó tung tăng bước vào bếp. Nhìn 2 cái bát tô sứ, 2 cái thìa sứ và cái bát nhỏ bằng sứ đang ngập trong nước, nó xắp cho thành chồng ngay ngắn rồi bê ra giữa bếp và... Thả tay. “ Choang “. Sau khi nghe thấy tiếng đổ vỡ, hắn chạy vào bếp và nhìn thấy cô vợ đang đứng nhìn hắn cười rất ngây thơ vô ( số) tội.
- Trời ơi... em đã làm gì vời chồng bát thế hả?
- Em... em định mang ra cho anh kiểm tra coi có sạch chưa... nhưng lại... thành ra thế này. - Nó phụng phịu chỉ tay vào chồng bát đĩa vỡ nát. Hắn thì ngồi quỵ xuống nhìn đống đổ nát trước mắt. Từ hôm rước nó về nhà mới đến giờ, đây là lần đầu tiên 2 vợ chồng nó ăn uống có vẻ tử tế hơn, thế mà ăn xong thì nó phá, thế này chắc hắn ko dám ăn cơm nhà mất. Nó thì đứng nhìn hắn cười. “ Ha ha. Công cuộc trỏa thù start!” - Nó nghĩ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Phòng bệnh vip 102_ Bệnh viện trung ương
- What? Thầy Hàn và Nghiên Nghiên á? Thật sao? - Trấn Phương đứng bật dậy và đập tay mạnh xuống bàn.
- Tao thề đấy. Chính tai tao nghe thấy mà. - Thiên Mỹ chắc chắn.
- Hừm... Đã trong viện ròi mà còn có thông tin, bộ đám bác sĩ lúc rửa ruột cho mày ko lo j máu bà tám đi cho mày luôn à? Tao đã nhờ vả thế rồi mà. - Phương lắc đầu.
- Hừ... lần sau có thông tin tao còn lâu mới nói cho mày.
- Mày phản hả mày? Con phản đồ này, con mất nết này, dám phản lại giáo ta, dám hỗn láo với sư phụ à.
- Lạy lạy lạy. Mau nghĩ xem có phải là...
- Đến nhà nó thì biết.
- Ok!
- Mày đang trong viện, ko được đâu.
- Ngày kia tao xuất viện rồi.
- Nhưng tao muốn đi ngay.
- Trốn?!
- Tự lo. Tao lấy xe chờ mày 10", quá thì tao đi luôn.
- Ok.
Thế là mới 5", Thiên Mỹ đã xuất hiện và 2 nàng này phóng 1 mạch đến nhà họ Lưu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Nhà nó và hắn.
- Oáp, chồng, ngủ đi! - Nó vươn vai và đi lên lầu, quay đầu lại nói với hắn.
- Em cứ đi ngủ trước đi. - Hắn ngồi thừ ra (( Bà! Đàn ông con trai mà tiếc mấy cái bát!))
- Thôi mà... Đi ngủ! - Nó chạy lại kéo hắn lên lầu. Tất nhiên, nó cũng sẽ ko để hắn ngủ yên. Nửa đêm, nhiệt độ xuống thấp, nó cuốn hết chăn của hắn. Thấy lạnh, hắn bật dậy, lay nó để lấy chăn mà ko được, đành đứng lên đi vào tủ vì hắn nhớ là nhà này có 2 cái chắn cơ. Hắn đi đến tủ, chắn đâu chả có, hắn đành đi xuống kho lấy tạm cái chăn mỏng, tất nhiên, làm gì có. Hắn lao lên phòng hỏi nó.
- Vợ, chăn, chăn, CHĂN! - Hắn bức xúc như sắp khóc.
- À... hôm qua thấy thừa và cũ, em đốt hết bà nó rồi. - Nó ngái ngủ đáp rồi cuốn chăn chặt hơn và ngủ tiếp.
- Cái gì? - Hắn ngậm ngùi, đành khoác lên thêm vài cái áo, cái quần và co ro trên giường. Nó thấy còn dễ, đành xích lại và... đạp hắn xuống đất. Hắn đành co ro dưới sàn lạnh 1 đêm. - Lưu Ngọc Nghiên! Anh sẽ phá lệ 1 lần để liều với em!
Thấy vợ yêu vội vã lại còn lo lắng vậy, hắn cũng chỉ biết đi theo. Nó chạy đến bệnh viện và lao vào trong đó, hắn cũng đi theo.
- Mày có sao ko? Trời oi... Mỹ Mỹ... Mày có điên ko mà ăn đồ ăn của Phương Phương nấu à? (( Trừi trừi... thực ko biết tài nấu ăn của Huyền Trấn Phương có thể giết người nhá))
- Ơ... Nghiên Nghiên... Mày đến thăm tao à? - Thiên Mỹ mặt tái mét, hổn hển, nước mắt giàn giụa nắm lấy tay nó.
- Huhuhu... Mỹ Mỹ... mày hãy cố lên... - Nó nước mắt giàn giụa
- Nghiên Nghiên... Tao... Tao biết... Tao sẽ ko qua khỏi. Bây giờ... tao nghĩ đến cái huơng vị đó... là... là... là lại... Ọe ọe ọe ọe. - Mỹ Mỹ nôn tràng. Tất nhiên, nó hứng trọn! Nó khóc ầm lên. Hắn đứng ngoài cửa liền lao vào nhưng... dell dám đụng vào nó. Nó nhẩy dựng lên.
- Bố mẹ mày! Con điên. Mày nghĩ mày giả hấp hối rồi tao hùa theo là tao thuơng mày nhá. - Nói xong, nó đạp cái, cái giường lật ngược và đè Đồng Thiên Mỹ tiểu thư nhà ta bẹp dí dưới sàn.
- Huhuhu... Tao làm gì chứ?! - Nhỏ khóc lóc chờ đợi cho cái việc lật giường giả dối của hắn bỏ ra có hiệu quả. - Này, thầy Hàn, thấy có làm thật ko vậy hả? - Nhỏ quát.
- Ôi ôi... ko ngờ nha. Món ăn của Phương có thể thay đổi tính cách con người. - Hắn nói và đá cái giường cái.
- Hừ... bây giờ em cũng biết võ nhá, biết war nhá,... ( Lược từ khoe)...
- Bà xã, thật ko vậy?
- Ông xã à, tất nhiên là thật.
- What the fuck!
- Thôi... tao về tắm đây. - Nó quay ra về.
- Ừ. Lầm sau lại đến chơi. - Nhỏ vẫy tay chào nó.
- Dell quay lại với tư cách thăm mày đâu. Mai tao đến lôi cổ mày đên trường.
- Tao ko đi đó. - Nhỏ vênh
- Em ko đi, tôi sẽ hạ hạnh kiểm của em. - Hắn nói.
- Em lạy thầy, tao lạy mày. Mai tao đi, mày ko phải đến đón đâu. Mai em đi, thầy ko phải động thủ đâu. - Nhỏ quỳ lạy cặp vợ chồng chỏe đang vênh mặt ung dung đi ra.
Nhưng... sau khi nó và hắn đi ra khỏi phòng bệnh, nhỏ tự nhiên tắt nghoéo nụ cười và ngẫm nghĩ xâu chuỗi lại sự việc vừa xảy ra với nhỏ. Tất nhiên, nhỏ đã xác định được ra điều vô cùng lớn lao: HẮN GỌI NÓ LÀ “BÀ XÔ VÀ NÓ KO NHỮNG KO PHỦ NHẬN MÀ CÒN THÂN MẬT GỌI HẮN LÀ “ÔNG XÓ. Nhỏ liền lao đến vồ cái điện thoại đang nằm trên bàn và gọi cho “hung thủ” xíu chút nữa giết chết nhỏ.
- Phương Phương, rảnh ko? Qua gặp tao ngay. Tao có thông tin gấp.
- Nằm viện mà ko lo an phận còn đi moi móc thông tin xã hội hả mày.
- Trời ơi, mau đến đi. Tin động trời. Mà tao chuyển phòng bệnh rồi, phòng nhá.
- Ừ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhà nó.
- Chồng... Hôm nay anh hứa làm cơm chiên mà.
- Em rửa bát! - Hắn nói.
- Được. - Nó cười.
Sau khi ăn xong, hắn bê bát vào bồn rửa cho nó để nó rửa rồi hắn ra ngoài nhà coi ti vi. Nó tung tăng bước vào bếp. Nhìn cái bát tô sứ, cái thìa sứ và cái bát nhỏ bằng sứ đang ngập trong nước, nó xắp cho thành chồng ngay ngắn rồi bê ra giữa bếp và... Thả tay. “ Choang “. Sau khi nghe thấy tiếng đổ vỡ, hắn chạy vào bếp và nhìn thấy cô vợ đang đứng nhìn hắn cười rất ngây thơ vô ( số) tội.
- Trời ơi... em đã làm gì vời chồng bát thế hả?
- Em... em định mang ra cho anh kiểm tra coi có sạch chưa... nhưng lại... thành ra thế này. - Nó phụng phịu chỉ tay vào chồng bát đĩa vỡ nát. Hắn thì ngồi quỵ xuống nhìn đống đổ nát trước mắt. Từ hôm rước nó về nhà mới đến giờ, đây là lần đầu tiên vợ chồng nó ăn uống có vẻ tử tế hơn, thế mà ăn xong thì nó phá, thế này chắc hắn ko dám ăn cơm nhà mất. Nó thì đứng nhìn hắn cười. “ Ha ha. Công cuộc trỏa thù start!” - Nó nghĩ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng bệnh vip _ Bệnh viện trung ương
- What? Thầy Hàn và Nghiên Nghiên á? Thật sao? - Trấn Phương đứng bật dậy và đập tay mạnh xuống bàn.
- Tao thề đấy. Chính tai tao nghe thấy mà. - Thiên Mỹ chắc chắn.
- Hừm... Đã trong viện ròi mà còn có thông tin, bộ đám bác sĩ lúc rửa ruột cho mày ko lo j máu bà tám đi cho mày luôn à? Tao đã nhờ vả thế rồi mà. - Phương lắc đầu.
- Hừ... lần sau có thông tin tao còn lâu mới nói cho mày.
- Mày phản hả mày? Con phản đồ này, con mất nết này, dám phản lại giáo ta, dám hỗn láo với sư phụ à.
- Lạy lạy lạy. Mau nghĩ xem có phải là...
- Đến nhà nó thì biết.
- Ok!
- Mày đang trong viện, ko được đâu.
- Ngày kia tao xuất viện rồi.
- Nhưng tao muốn đi ngay.
- Trốn?!
- Tự lo. Tao lấy xe chờ mày ", quá thì tao đi luôn.
- Ok.
Thế là mới ", Thiên Mỹ đã xuất hiện và nàng này phóng mạch đến nhà họ Lưu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhà nó và hắn.
- Oáp, chồng, ngủ đi! - Nó vươn vai và đi lên lầu, quay đầu lại nói với hắn.
- Em cứ đi ngủ trước đi. - Hắn ngồi thừ ra (( Bà! Đàn ông con trai mà tiếc mấy cái bát!))
- Thôi mà... Đi ngủ! - Nó chạy lại kéo hắn lên lầu. Tất nhiên, nó cũng sẽ ko để hắn ngủ yên. Nửa đêm, nhiệt độ xuống thấp, nó cuốn hết chăn của hắn. Thấy lạnh, hắn bật dậy, lay nó để lấy chăn mà ko được, đành đứng lên đi vào tủ vì hắn nhớ là nhà này có cái chắn cơ. Hắn đi đến tủ, chắn đâu chả có, hắn đành đi xuống kho lấy tạm cái chăn mỏng, tất nhiên, làm gì có. Hắn lao lên phòng hỏi nó.
- Vợ, chăn, chăn, CHĂN! - Hắn bức xúc như sắp khóc.
- À... hôm qua thấy thừa và cũ, em đốt hết bà nó rồi. - Nó ngái ngủ đáp rồi cuốn chăn chặt hơn và ngủ tiếp.
- Cái gì? - Hắn ngậm ngùi, đành khoác lên thêm vài cái áo, cái quần và co ro trên giường. Nó thấy còn dễ, đành xích lại và... đạp hắn xuống đất. Hắn đành co ro dưới sàn lạnh đêm. - Lưu Ngọc Nghiên! Anh sẽ phá lệ lần để liều với em!