Khang Chước cảm thấy vô cùng hứng thú với Lazzy, hỏi Quyền Hoa Thần rất nhiều chuyện về nó. Bởi vậy mới biết Lazzy là chó con được sinh ra từ một con Golden nhà hàng xóm của Quyền Hoa Thần ở nước D, sau đó tặng cho Quyền Hoa Thần. Mà sở dĩ gọi là “Lazzy” là bởi vì nó quá hoạt bát hiếu động.
Có lần Chu Viện dẫn nó ra ngoài tản bộ, Lazzy hưng phấn chạy phăng phăng khắp nơi, Chu Viện không kéo được nó, còn bị ngã một phát, gãy xương.
Quyền Hoa Thần hy vọng cái tên “Lazzy” này phong ấn nội tâm cuồng chân thích bay nhảy của nó lại, đừng làm loạn như vậy nữa.
Cũng chính là bởi vì Chu Viện từng bị ngã lúc dắt chó đi dạo nên Quyền Hoa Thần mới mang nó về nước cùng mình, để không gây thêm phiền toái cho Chu Viện.
Từ lúc ăn cơm đến hiện tại đã trôi qua gần mười phút, mà hết tám phút đều nói về chó, Quyền Hoa Thần không vui, hắn cố gắng chuyển đề tài: “Gần đây em đều đến phòng thí nghiệm à?”
Khang Chước sáng bừng hai mắt, quả nhiên ném chuyện chó sang một bên: “Là cậu quyên tặng thiết bị cho chúng cháu sao? Dùng quá tốt luôn! Bây giờ chỉ mất chưa đến 20 phút để kiểm tra độ gắn kết của các tế bào pheromone đích với các phối tử! Vậy chính ‘Toàn Hòa’ là bên hợp tác dự án với phòng thí nghiệm của chúng cháu ư?”
Quyền Hoa Thần cười: “Đúng vậy, hôm nay em mới biết sao? Chúng tôi đã ký hợp đồng từ một tuần trước rồi.”
Khang Chước cười hì hì: “Lúc trước cháu không quá để ý.”
“Sau này em dự định làm gì? Nghiên cứu về khối u tuyến thể với Lưu Minh à?”
“Những gì cháu muốn làm bây giờ là nghiên cứu về thuốc ức chế.”
Quyền Hoa Thần lộ vẻ nghi ngờ: “Loại nào?”
“Thuốc ức chế phát tình cho Omega.”
Bây giờ các sản phẩm thuốc ức chế trên thị trường đã khá phổ biến, bất luận là Omega hay Alpha sử dụng. Đối với thuốc ức chế phát tình của Omega thì đã có đa dạng rất nhiều loại, bao gồm tác dụng tạm thời, tác dụng lâu dài, tiêm, uống, thuốc xịt bên ngoài …
Nhà họ Quyền bán những loại thuốc này, không ai có thể hiểu rõ hơn Quyền Hoa Thần. Thị trường loại thuốc này đã có xu hướng bão hòa từ lâu, cải tiến hơn nữa cũng chẳng qua là tạo cảm giác rõ tệt khi Omega sử dụng, giảm bớt tác dụng phụ của thuốc chứ không có mang tới khác biệt gì thêm.
Nói trắng ra thì Quyền Hoa Thần không quá coi trọng phương hướng nghiên cứu của Khang Chước, nhưng hắn không muốn đả kích cậu, chỉ hỏi: “Em muốn bắt đầu từ mặt nào đây?”
“Loại cháu muốn làm không giống như trên thị trường bây giờ. Thành phần chính của thuốc ức chế Omega hiện nay là hormone dạng C và Y. Hấp thụ hai hormone này quá nhiều sẽ gây phá hủy sự tương tác của trục dưới đồi – tuyến yên, đồng thời ức chế sản xuất hormone tăng trưởng, cũng là cưỡng ép tuyến thể đang ở trạng thái cân bằng trở thành trạng thái trước và sau khi phát tình.
“Nhưng tác dụng phụ của loại thuốc ức chế này thật sự rất mạnh. Trước tiên không nói đến nguy cơ rối loạn nội tiết hoặc hình thành khối u tuyến thể. Sử dụng lâu dài loại thuốc ức chế này sẽ sinh ra kháng thể trong cơ thể. Và hiện nay rất nhiều Omega sau 30 tuổi vẫn chưa tìm được Alpha có thể đánh dấu, thuốc ức chế cũng sẽ dần dần mất hiệu lực đối với bọn họ…”
Vừa nói đến phương hướng nghiên cứu của mình, cả người Khang Chước đều hưng phấn hẳn lên. Cậu vội vàng nhìn xung quanh, Quyền Hoa Thần hỏi cậu đang tìm cái gì, Khang Chước nói: “Giấy bút.”
Quyền Hoa Thần đứng dậy sải bước đôi chân chân dài, tìm được bút ký và tập giấy ghi chú ở dưới bàn trà trong phòng khách đưa cho Khang Chước. Khang Chước trực tiếp chuyển ghế của mình đến bên cạnh Quyền Hoa Thần, sau đó vẽ công thức phân tử cho hắn xem.
“Cháu đang nghiên cứu một loại thuốc ức chế khác. Một loại thuốc có chất gắn kết thụ thể pheromone, có thể tạo ra sự kết hợp cạnh tranh với các phối tử pheromone Alpha.”
Khang Chước sợ Quyền Hoa Thần nhìn không hiểu, lại giải thích: “Trong tuyến thể Omega chưa được đánh dấu có một loại tế bào. Cậu có thể tưởng tượng nó như một hình tròn khuyết mất một phần, đây là một dạng di truyền không hoàn chỉnh mà con người cố ý khắc vào gene để sinh sản cho đời sau. Mà không hoàn chỉnh rồi sẽ khó chịu, cho nên Omega đều phải trải qua kỳ phát tình đau đớn, cho đến khi có phối tử của Alpha thích hợp bù đắp cho khoảng trống này. Nhưng nếu chỉ cần bù đắp khoảng trống, vậy thì có phương pháp khác, ví dụ như cháu vừa nói là chất gắn kết thụ thể pheromone.”
“Các thụ thể hormone trong tuyến thể Omega vốn cần phải tiếp nhận các phối tử của Alpha. Nếu lúc này chúng ta dùng chất gắn kết thụ thể mô phỏng sự kết hợp này, sẽ làm giảm bớt triệu chứng khó chịu của Omega. Loại thuốc ức chế này gần như không có tác dụng phụ.”
Ánh mắt Khang Chước sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Quyền Hoa Thần, giống như sao trời trong màn đêm, đom đóm trên đồng cỏ, là ngọn lửa thánh vĩnh viễn không bao giờ dập tắt.
Quyền Hoa Thần yên lặng thưởng thức, đúng lúc nhắc nhở cậu: “Thuyết này đã có người đưa ra từ mười mấy năm trước.”
Khang Chước vốn đang hào hứng bỗng chốc ỉu xìu xuống một chút: “Dạ, cháu biết mà.”
Chất gắn kết thụ thể pheromone này giống như một pheromone toàn năng của Alpha có thể thích hợp với bất kỳ Omega nào. Tương tự như tạo ra một loại máu nhân tạo có thể truyền cho bất kỳ nhóm máu nào, nhưng với trình độ nghiên cứu hiện tại còn rất khó đạt được.
“Nhưng nếu nó có thể thực hiện được, không chỉ có thể giải quyết vấn đề thuốc ức chế, mà có thể điều trị được rất nhiều bệnh liên quan đến tuyến thể, chẳng hạn như chứng mẫn cảm.”
Chứng mẫn cảm là một bệnh phổ biến liên quan đến tuyến thể của Omega, có chút tương tự như dị ứng, nhưng rối loạn tiếp nhận là Omega dị ứng với pheromone của Alpha. Một số bệnh nhân mắc chứng này nghiêm trọng phải được cách ly trong phòng bệnh suốt đời, nếu không da sẽ bị mưng mủ hoặc thậm chí là ngạt thở.
Các loại thuốc điều trị chứng mẫn cảm hiện nay chứa một lượng lớn hormone gây tác dụng phụ mạnh đối với cơ thể bệnh nhân. Vì vậy nếu thực sự có thể tạo ra các chất gắn kết thụ thể pheromone thì đó sẽ là một bước tiến vượt bậc trong lịch sử y học.
“Và bởi vì chất gắn kết này có thể tạo ra sự kết hợp cạnh tranh với pheromone của Alpha, nó cũng có hiệu quả trong việc giúp Omega tránh bị đánh dấu không tự nguyện …”
Khang Chước lấy lại tinh thần từ trong ao ước tốt đẹp về tương lai, cậu phát hiện thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, mà cũng không biết cậu đã ngồi đến bên cạnh Quyền Hoa Thần từ lúc nào. Bả vai hai người đều kề sát vào nhau, cậu còn dám vẽ công thức phân tử như bùa vẽ quỷ của trẻ con đưa tới trước mặt hắn.
Cảm giác xấu hổ bao phủ lấy Khang Chước, cậu cảm thấy mặt mình nóng rực lên: “Xin lỗi cậu, cháu… cháu có hơi phấn khích, có phải là rất nhàm chán đúng không ạ?”
Quyền Hoa Thần như cười như không nhìn cậu: “Sao thế được, tôi thích nghe em nói về những thứ này, rất thú vị, để cho tôi nhìn thấy tương lai của giới sinh học.”
“Thật vậy ạ?” Khang Chước vẫn cảm thấy vừa rồi mình có hơi đắc ý vênh váo. Cậu xé tờ giấy ghi chú viết đầy công thức phân tử kia ra nắm chặt trong tay, “Đông Phàm luôn nói cháu nghĩ chuyện hão huyền, nhiều người giỏi giang trong giới học thuật như vậy cũng không làm được thứ gì đột phá, vậy thì làm sao cháu làm được chứ. Không bằng nhìn thoáng một chút, tận hưởng lạc thú trước mắt…”
“Nhưng đối với em mà nói, làm nghiên cứu không phải ‘tận hưởng lạc thú trước mắt’ sao?” Quyền Hoa Thần trở nên nghiêm túc, “Sở thích và niềm vui của mỗi người đều khác nhau. Đối với Doãn Đông Phàm mà nói, cả ngày ăn uống chơi bời đã gọi là vui vẻ, nhưng tôi đoán em hẳn là không thích cuộc sống như vậy đâu nhỉ?”
Khang Chước gật đầu, trong đáy mắt vẫn là một mảnh mờ mịt: “Đối với cháu mà nói làm nghiên cứu là rất vui vẻ, nhưng không phải lúc nào cũng cân bằng được phương trình, số liệu thí nghiệm luôn có sai sót, lúc không làm ra kết quả dậm chân tại chỗ vẫn cảm thấy rất buồn.”
“Vui vẻ và đau khổ, đẹp và xấu, thiện và ác, tất cả những điều này cần phải được so sánh mới thể hiện ra, nếu chưa bao giờ ăn cay đắng thì làm thế nào biết rằng sau này ăn kẹo có vị ngọt, đúng không?”
Quyền Hoa Thần rút tờ giấy nhỏ vẽ công thức phân tử từ trong lòng bàn tay Khang Chước ra, mở rộng trải phẳng trên mặt bàn.
“Đừng hoài nghi những gì em đang làm, em thấy đấy, tất cả những gì em làm bây giờ đều có ý nghĩa, chần chừ và đình trệ chỉ là con đường phải đi qua để dẫn đến thành công. Nghiên cứu của em có thể trợ giúp rất nhiều người, ngay cả khi trong tương lai tên của em không thể xuất hiện trong sách giáo khoa sinh học, thì từng câu từng chữ trong sách sẽ là bằng chứng cho những nỗ lực không mệt mỏi của em và hàng ngàn nhà nghiên cứu vô danh khác.”
Một nơi nào đó trong đáy lòng Khang Chước bỗng nhiên sáng lên.
Khang Chước sững sờ nhìn Quyền Hoa Thần, vô số những đoạn công thức phân tử chảy cuồn cuộn trong đầu, sau đó chúng nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, biến thành hình dáng của Quyền Hoa Thần.
Rất nhiều năm sau, Khang Chước đã không nhớ được bọn họ đã ăn xong bữa cơm tối hôm đó như thế nào, cũng không nhớ rõ mình về nhà từ bao giờ. Nhưng những lời an ủi của Quyền Hoa Thần vẫn luôn ghi nhớ sâu trong tâm trí cậu, cậu không còn cảm thấy muốn bỏ cuộc bởi vì những thí nghiệm thất bại nữa.
Nhưng ngay sau đó, một vấn đề khác khiến Khang Chước phiền muộn đã phát sinh.
Cậu muốn quay lại mối quan hệ thân mật khắng khít với Quyền Hóa Thần như khi còn bé, cậu phải làm như thế nào đây?
Quyền Hoa Thần nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu cảm thấy rất thú vị, đưa tay xoa nốt ruồi nhỏ trên cằm cậu, cười nói: “Tôi đi hâm nóng thức ăn, em ngồi đây chờ một chút.”
——————–
Khang Chước cảm thấy vô cùng hứng thú với Lazzy, hỏi Quyền Hoa Thần rất nhiều chuyện về nó. Bởi vậy mới biết Lazzy là chó con được sinh ra từ một con Golden nhà hàng xóm của Quyền Hoa Thần ở nước D, sau đó tặng cho Quyền Hoa Thần. Mà sở dĩ gọi là “Lazzy” là bởi vì nó quá hoạt bát hiếu động.
Có lần Chu Viện dẫn nó ra ngoài tản bộ, Lazzy hưng phấn chạy phăng phăng khắp nơi, Chu Viện không kéo được nó, còn bị ngã một phát, gãy xương.
Quyền Hoa Thần hy vọng cái tên “Lazzy” này phong ấn nội tâm cuồng chân thích bay nhảy của nó lại, đừng làm loạn như vậy nữa.
Cũng chính là bởi vì Chu Viện từng bị ngã lúc dắt chó đi dạo nên Quyền Hoa Thần mới mang nó về nước cùng mình, để không gây thêm phiền toái cho Chu Viện.
Từ lúc ăn cơm đến hiện tại đã trôi qua gần mười phút, mà hết tám phút đều nói về chó, Quyền Hoa Thần không vui, hắn cố gắng chuyển đề tài: “Gần đây em đều đến phòng thí nghiệm à?”
Khang Chước sáng bừng hai mắt, quả nhiên ném chuyện chó sang một bên: “Là cậu quyên tặng thiết bị cho chúng cháu sao? Dùng quá tốt luôn! Bây giờ chỉ mất chưa đến phút để kiểm tra độ gắn kết của các tế bào pheromone đích với các phối tử! Vậy chính ‘Toàn Hòa’ là bên hợp tác dự án với phòng thí nghiệm của chúng cháu ư?”
Quyền Hoa Thần cười: “Đúng vậy, hôm nay em mới biết sao? Chúng tôi đã ký hợp đồng từ một tuần trước rồi.”
Khang Chước cười hì hì: “Lúc trước cháu không quá để ý.”
“Sau này em dự định làm gì? Nghiên cứu về khối u tuyến thể với Lưu Minh à?”
“Những gì cháu muốn làm bây giờ là nghiên cứu về thuốc ức chế.”
Quyền Hoa Thần lộ vẻ nghi ngờ: “Loại nào?”
“Thuốc ức chế phát tình cho Omega.”
Bây giờ các sản phẩm thuốc ức chế trên thị trường đã khá phổ biến, bất luận là Omega hay Alpha sử dụng. Đối với thuốc ức chế phát tình của Omega thì đã có đa dạng rất nhiều loại, bao gồm tác dụng tạm thời, tác dụng lâu dài, tiêm, uống, thuốc xịt bên ngoài …
Nhà họ Quyền bán những loại thuốc này, không ai có thể hiểu rõ hơn Quyền Hoa Thần. Thị trường loại thuốc này đã có xu hướng bão hòa từ lâu, cải tiến hơn nữa cũng chẳng qua là tạo cảm giác rõ tệt khi Omega sử dụng, giảm bớt tác dụng phụ của thuốc chứ không có mang tới khác biệt gì thêm.
Nói trắng ra thì Quyền Hoa Thần không quá coi trọng phương hướng nghiên cứu của Khang Chước, nhưng hắn không muốn đả kích cậu, chỉ hỏi: “Em muốn bắt đầu từ mặt nào đây?”
“Loại cháu muốn làm không giống như trên thị trường bây giờ. Thành phần chính của thuốc ức chế Omega hiện nay là hormone dạng C và Y. Hấp thụ hai hormone này quá nhiều sẽ gây phá hủy sự tương tác của trục dưới đồi – tuyến yên, đồng thời ức chế sản xuất hormone tăng trưởng, cũng là cưỡng ép tuyến thể đang ở trạng thái cân bằng trở thành trạng thái trước và sau khi phát tình.
“Nhưng tác dụng phụ của loại thuốc ức chế này thật sự rất mạnh. Trước tiên không nói đến nguy cơ rối loạn nội tiết hoặc hình thành khối u tuyến thể. Sử dụng lâu dài loại thuốc ức chế này sẽ sinh ra kháng thể trong cơ thể. Và hiện nay rất nhiều Omega sau tuổi vẫn chưa tìm được Alpha có thể đánh dấu, thuốc ức chế cũng sẽ dần dần mất hiệu lực đối với bọn họ…”
Vừa nói đến phương hướng nghiên cứu của mình, cả người Khang Chước đều hưng phấn hẳn lên. Cậu vội vàng nhìn xung quanh, Quyền Hoa Thần hỏi cậu đang tìm cái gì, Khang Chước nói: “Giấy bút.”
Quyền Hoa Thần đứng dậy sải bước đôi chân chân dài, tìm được bút ký và tập giấy ghi chú ở dưới bàn trà trong phòng khách đưa cho Khang Chước. Khang Chước trực tiếp chuyển ghế của mình đến bên cạnh Quyền Hoa Thần, sau đó vẽ công thức phân tử cho hắn xem.
“Cháu đang nghiên cứu một loại thuốc ức chế khác. Một loại thuốc có chất gắn kết thụ thể pheromone, có thể tạo ra sự kết hợp cạnh tranh với các phối tử pheromone Alpha.”
Khang Chước sợ Quyền Hoa Thần nhìn không hiểu, lại giải thích: “Trong tuyến thể Omega chưa được đánh dấu có một loại tế bào. Cậu có thể tưởng tượng nó như một hình tròn khuyết mất một phần, đây là một dạng di truyền không hoàn chỉnh mà con người cố ý khắc vào gene để sinh sản cho đời sau. Mà không hoàn chỉnh rồi sẽ khó chịu, cho nên Omega đều phải trải qua kỳ phát tình đau đớn, cho đến khi có phối tử của Alpha thích hợp bù đắp cho khoảng trống này. Nhưng nếu chỉ cần bù đắp khoảng trống, vậy thì có phương pháp khác, ví dụ như cháu vừa nói là chất gắn kết thụ thể pheromone.”
“Các thụ thể hormone trong tuyến thể Omega vốn cần phải tiếp nhận các phối tử của Alpha. Nếu lúc này chúng ta dùng chất gắn kết thụ thể mô phỏng sự kết hợp này, sẽ làm giảm bớt triệu chứng khó chịu của Omega. Loại thuốc ức chế này gần như không có tác dụng phụ.”
Ánh mắt Khang Chước sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Quyền Hoa Thần, giống như sao trời trong màn đêm, đom đóm trên đồng cỏ, là ngọn lửa thánh vĩnh viễn không bao giờ dập tắt.
Quyền Hoa Thần yên lặng thưởng thức, đúng lúc nhắc nhở cậu: “Thuyết này đã có người đưa ra từ mười mấy năm trước.”bg-ssp-{height:px}
Khang Chước vốn đang hào hứng bỗng chốc ỉu xìu xuống một chút: “Dạ, cháu biết mà.”
Chất gắn kết thụ thể pheromone này giống như một pheromone toàn năng của Alpha có thể thích hợp với bất kỳ Omega nào. Tương tự như tạo ra một loại máu nhân tạo có thể truyền cho bất kỳ nhóm máu nào, nhưng với trình độ nghiên cứu hiện tại còn rất khó đạt được.
“Nhưng nếu nó có thể thực hiện được, không chỉ có thể giải quyết vấn đề thuốc ức chế, mà có thể điều trị được rất nhiều bệnh liên quan đến tuyến thể, chẳng hạn như chứng mẫn cảm.”
Chứng mẫn cảm là một bệnh phổ biến liên quan đến tuyến thể của Omega, có chút tương tự như dị ứng, nhưng rối loạn tiếp nhận là Omega dị ứng với pheromone của Alpha. Một số bệnh nhân mắc chứng này nghiêm trọng phải được cách ly trong phòng bệnh suốt đời, nếu không da sẽ bị mưng mủ hoặc thậm chí là ngạt thở.
Các loại thuốc điều trị chứng mẫn cảm hiện nay chứa một lượng lớn hormone gây tác dụng phụ mạnh đối với cơ thể bệnh nhân. Vì vậy nếu thực sự có thể tạo ra các chất gắn kết thụ thể pheromone thì đó sẽ là một bước tiến vượt bậc trong lịch sử y học.
“Và bởi vì chất gắn kết này có thể tạo ra sự kết hợp cạnh tranh với pheromone của Alpha, nó cũng có hiệu quả trong việc giúp Omega tránh bị đánh dấu không tự nguyện …”
Khang Chước lấy lại tinh thần từ trong ao ước tốt đẹp về tương lai, cậu phát hiện thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, mà cũng không biết cậu đã ngồi đến bên cạnh Quyền Hoa Thần từ lúc nào. Bả vai hai người đều kề sát vào nhau, cậu còn dám vẽ công thức phân tử như bùa vẽ quỷ của trẻ con đưa tới trước mặt hắn.
Cảm giác xấu hổ bao phủ lấy Khang Chước, cậu cảm thấy mặt mình nóng rực lên: “Xin lỗi cậu, cháu… cháu có hơi phấn khích, có phải là rất nhàm chán đúng không ạ?”
Quyền Hoa Thần như cười như không nhìn cậu: “Sao thế được, tôi thích nghe em nói về những thứ này, rất thú vị, để cho tôi nhìn thấy tương lai của giới sinh học.”
“Thật vậy ạ?” Khang Chước vẫn cảm thấy vừa rồi mình có hơi đắc ý vênh váo. Cậu xé tờ giấy ghi chú viết đầy công thức phân tử kia ra nắm chặt trong tay, “Đông Phàm luôn nói cháu nghĩ chuyện hão huyền, nhiều người giỏi giang trong giới học thuật như vậy cũng không làm được thứ gì đột phá, vậy thì làm sao cháu làm được chứ. Không bằng nhìn thoáng một chút, tận hưởng lạc thú trước mắt…”
“Nhưng đối với em mà nói, làm nghiên cứu không phải ‘tận hưởng lạc thú trước mắt’ sao?” Quyền Hoa Thần trở nên nghiêm túc, “Sở thích và niềm vui của mỗi người đều khác nhau. Đối với Doãn Đông Phàm mà nói, cả ngày ăn uống chơi bời đã gọi là vui vẻ, nhưng tôi đoán em hẳn là không thích cuộc sống như vậy đâu nhỉ?”
Khang Chước gật đầu, trong đáy mắt vẫn là một mảnh mờ mịt: “Đối với cháu mà nói làm nghiên cứu là rất vui vẻ, nhưng không phải lúc nào cũng cân bằng được phương trình, số liệu thí nghiệm luôn có sai sót, lúc không làm ra kết quả dậm chân tại chỗ vẫn cảm thấy rất buồn.”
“Vui vẻ và đau khổ, đẹp và xấu, thiện và ác, tất cả những điều này cần phải được so sánh mới thể hiện ra, nếu chưa bao giờ ăn cay đắng thì làm thế nào biết rằng sau này ăn kẹo có vị ngọt, đúng không?”
Quyền Hoa Thần rút tờ giấy nhỏ vẽ công thức phân tử từ trong lòng bàn tay Khang Chước ra, mở rộng trải phẳng trên mặt bàn.
“Đừng hoài nghi những gì em đang làm, em thấy đấy, tất cả những gì em làm bây giờ đều có ý nghĩa, chần chừ và đình trệ chỉ là con đường phải đi qua để dẫn đến thành công. Nghiên cứu của em có thể trợ giúp rất nhiều người, ngay cả khi trong tương lai tên của em không thể xuất hiện trong sách giáo khoa sinh học, thì từng câu từng chữ trong sách sẽ là bằng chứng cho những nỗ lực không mệt mỏi của em và hàng ngàn nhà nghiên cứu vô danh khác.”
Một nơi nào đó trong đáy lòng Khang Chước bỗng nhiên sáng lên.
Khang Chước sững sờ nhìn Quyền Hoa Thần, vô số những đoạn công thức phân tử chảy cuồn cuộn trong đầu, sau đó chúng nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, biến thành hình dáng của Quyền Hoa Thần.
Rất nhiều năm sau, Khang Chước đã không nhớ được bọn họ đã ăn xong bữa cơm tối hôm đó như thế nào, cũng không nhớ rõ mình về nhà từ bao giờ. Nhưng những lời an ủi của Quyền Hoa Thần vẫn luôn ghi nhớ sâu trong tâm trí cậu, cậu không còn cảm thấy muốn bỏ cuộc bởi vì những thí nghiệm thất bại nữa.
Nhưng ngay sau đó, một vấn đề khác khiến Khang Chước phiền muộn đã phát sinh.
Cậu muốn quay lại mối quan hệ thân mật khắng khít với Quyền Hóa Thần như khi còn bé, cậu phải làm như thế nào đây?
Quyền Hoa Thần nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu cảm thấy rất thú vị, đưa tay xoa nốt ruồi nhỏ trên cằm cậu, cười nói: “Tôi đi hâm nóng thức ăn, em ngồi đây chờ một chút.”
——————–