Sau gần hai tuần nỗ lực không ngừng của “nhóm nghiên cứu và phát triển mùi hương miếng dán tuyến thể”, cuối cùng đã nghiên cứu ra một loại miếng dán có mùi hương “kinh thiên động địa cảm động quỷ thần”.
“Kinh thiên động địa cảm động quỷ thần”, nghĩa trên mặt chữ, chính là một đám yêu ma quỷ quái gào khóc thảm thiết trong phòng thí nghiệm.
Hai ngày nay liên tiếp có mưa lớn, lái xe trên đường có chút khó khăn, cho nên Khang Chước đến phòng thí nghiệm đều tương đối muộn. Hôm nay cậu vừa tới nơi đã bị tiếng kêu quái dị khắp phòng trấn áp.
Chử Vệ Lâm và đám người Đại Quyên chạy loạn khắp phòng hết rú “CMN” lại đến “kích thích”, cũng coi như là còn bình thường.
Chỉ thấy Thái Đồng đứng nguyên tại chỗ co giật, tứ chi vặn vẹo hệt như zombie, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái “gừ gừ ah ah”.
Bối Bối không nhìn nổi nữa, vươn tay bóc miếng dán tuyến thể trên gáy anh, tiếp đó Thái Đồng giống như được cởi bỏ thuật phong ấn, khôi phục lại thành nhân loại bình thường.
Khang Chước dựng ô bên góc cửa ra vào, xách theo balo của mình, tràn đầy nghi hoặc đến gần mọi người: “Các anh chị đang làm thí nghiệm sinh hóa gì vậy?”
Khang Chước vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đột nhiên tập trung về phía cậu. Khang Chước lập tức cảm thấy mình đã biến thành một con thỏ nhỏ yếu ớt bị bầy sói bao quanh: “Tại sao lại nhìn em như thế?”
Thái Đồng xoa xoa tuyến thể sau gáy mình, xua tay: “Quên đi, đừng gây họa cho Omega mới thành niên. Đã nói miếng dán có mùi bạc hà thật sự không ổn rồi, cảm giác y như dán cả miếng dầu gió lên mông ấy. Kính nhờ đám Alpha Beta thần kinh thô mấy người buông tha cho tuyến thể mẫn cảm yếu ớt của Omega chúng tôi nhá.”
Ngoại trừ Thái Đồng và Khang Chước, Bối Bối là Omega thứ ba trong phòng thí nghiệm, cô trừng mắt nhìn mọi người: “Cũng đừng nhìn tôi! Tôi có chết cũng sẽ không dán dầu gió lên mông đâu!”
Khang Chước cười trộm, cậu cầm lấy một miếng dán tuyến thể màu xanh lá cây nham thở ở trên bàn: “Các anh chị thật sự làm được rồi sao? Lúc trước em còn tưởng mọi người nói muốn chọn hương bạc hà là nói đùa.”
“Đấy, chị cũng tưởng vậy!” Bối Bối lập tức tiếp lời, “Chị còn luôn kịch liệt phản đối, thế mà đêm qua Đại Quyên bí mật dẫn người tới làm ra cái thứ này. Hiện tại mọi người cũng thấy rồi đó, dán thứ này lên, Omega nào cũng đều biến thành zombie hết.”
Đại Quyên là Alpha, cô đưa tay sờ sờ miếng dán trên gáy, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Nhưng tôi cảm thấy rất tốt nhoa, vô cùng sảng khoái luôn. Cảm giác mát mẻ lan tỏa từ trong ra ngoài, còn sướng hơn cả máy điều hòa, đích thị là cảm giác mùa hè đó ~”
Chử Vệ Lâm cũng phụ họa: “Thật đấy, dán cái này vào tôi cảm thấy có thể đại chiến với hai mươi đề thi toán cao cấp, ước gì tuần thi hồi đó có thứ đồ chơi này thì tuyệt vời lắm luôn.”
Bối Bối tức giận nói: “Hai người cảm thấy tốt có tác dụng gì hả? Làm miếng dán tuyến thể cho Omega mà Omega lại không thể sử dụng!”
Khang Chước chợt nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối nói xong cũng ngẩn cả người. Rất nhanh sau đó, mọi người trong phòng thí nghiệm ngo ngoe ngẩng đầu lên, tất cả nhìn nhau một vòng, đều cùng nghĩ đến một hướng.
“Nếu Omega không thể dùng, vậy thì mình làm miếng dán tuyến thể cho Alpha và Beta là được!”
Tuyến thể của Alpha khỏe mạnh hơn Omega, còn tuyến thể của Beta thì chưa phát triển nên chúng không quá nhạy cảm. Bởi vậy, miếng dán hương bạc hà lại là vũ khí giải nhiệt cho bọn họ.
Nếu Omega không thể chịu đựng được những miếng dán có hương bạc hà, vậy không bằng bán chúng cho Alpha và Beta đi.
Cả phòng lập tức hành động, chỉ trong một ngày viết xong báo cáo sơ bộ, mang theo thành quả thí nghiệm của bọn họ nộp lên cho Lưu Minh trước khi ông tan làm.
“Rất mới lạ, cũng không phải là một ý tưởng tồi.” Lưu Minh là Beta, ông cảm nhận được sự mát lạnh của miếng dán sau gáy, hài lòng với thành quả của bọn họ, “Lát nữa tôi sẽ bàn bạc với Toàn Hòa, xem bọn họ nghĩ gì.”
Sau khi nhận được sự công nhận của thầy hướng dẫn, toàn bộ “nhóm nghiên cứu và phát triển miếng dán tuyến thể” đều vô cùng hưng phấn. Lưu Minh nhìn đám sinh viên nhảy nhót trước mặt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi thôi, cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng nào.”
“Yeah!”
“À hú~~~~ ”
“Tiểu Thần, chỉ có cháu mới có thể quản được việc này. Chỉ cần cháu giữ kín không hé miệng thì bên Quyền Tiêu sẽ không phá được chút bọt nước gì đâu…”
Quyền Hoa Thần không nói gì, hắn ngậm lấy một điếu thuốc từ trong hộp, chưa cần đợi hắn lấy bật lửa ra, Tô Quân ở bên cạnh đã cầm bật lửa dâng lên bằng hai tay, đưa ngọn lửa đến trước đầu thuốc của hắn.
Quyền Hoa Thần cố ý lơ ông hai giây, sau đó mới hạ mình hơi nghiêng đầu, châm đầu thuốc vào ngọn lửa kia.
“Lần này tôi về là dẫn người đến đào tạo, còn những chuyện khác, tôi mặc kệ.” Quyền Hóa Thần phun ra một ngụm khói, làn khói mờ đục kia bay lên trần nhà, hòa vào trong sáu tầng sương trắng khác tạo thành một đám mây cuộn xoắn.
“Đúng, đúng vậy, đào tạo đương nhiên là quan trọng nhất. Nhưng mà… cháu và Quyền Tiêu dẫu sao cũng là chị em, chỉ có cháu mới có thể thuyết phục được cô ấy. Cháu xem cô ấy đã phá hoại Toàn Hòa của chúng ta thành bộ dáng gì này, ngay cả Giai Hâm mới thành lập năm trước cũng dám thách thức chúng ta.” Tô Quân cất bật lửa, lại rót đầy chén rượu cho Quyền Hoa Thần.
Lời nói của Tô Quân nhận được sự hưởng ứng của cả phòng. Tất cả mọi người bắt đầu oán giận mấy năm gần đây quyết định của Quyền Tiêu không tốt cỡ nào, công ty vận hành khó khăn ra sao. Chỉ thiếu điều nói hẳn ra Quyền Tiêu là chủ nhân cuối cùng của một đế chế đã sụp đổ.
Cái bẫy đêm nay là do Tô Quân sắp đặt, ông là nguyên lão trong công ty, được Quyền Khải Minh, ba của Quyền Hoa Thần và Quyền Tiêu vô cùng trọng dụng khi còn sống. Buổi chiều ông lấy cớ “ôn chuyện cũ”, dùng thân phận trưởng bối lôi kéo Quyền Hoa Thần vào bàn rượu này. Quyền Hoa Thần biết ông đang nghĩ gì, hắn chấp thuận đi đến bữa tiệc này cũng chỉ là để xem trong tổng bộ còn có ai đứng về phía Tô Quân.
Ngoài bản thân Tô Quân thì tổng cộng có sáu vị giám đốc cấp cao khác, đều là những người Quyền Hoa Thần quen biết. Hơn nữa còn có hai người rất quan tâm đến Quyền Hoa Thần ở thời điểm khi hắn vừa mới vào công ty, trong số thư tín lúc trước muốn hắn về nước, cũng có mấy cái là do bọn họ gửi.
“Toàn Hòa cũng không phải là sắp đóng cửa, các vị không cần dấy binh hỏi tội sớm như vậy đâu.”
Quyền Hoa Thần gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, động tác và giọng điệu của hắn từ tốn không chút vội vàng.
“Chị tôi chỉ muốn đánh vào thị trường Beta, cũng không phải cầm tiền ném xuống sông xuống biển, tuy rằng doanh thu không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức thua lỗ. Vả lại phương hướng kinh doanh chính của chúng ta đương nhiên vẫn là nghiên cứu phát triển thuốc dành cho Alpha và Beta. Gần đây chúng ta mới ký hợp tác với phòng thí nghiệm sinh học ở đại học A, rất nhanh thôi sẽ có sản phẩm mới vực dậy danh tiếng của Toàn Hòa một lần nữa.”
“Nhưng toàn bộ vốn của chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu, chia cho nghiên cứu mảng Beta thì sẽ không còn đủ tiền để đi theo mảng Alpha-Omega.” Tô Quân cùng năm người khác liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười ấm áp của trưởng bối, “Chúng ta đã hỏi qua bộ phận tài chính của công ty, quỹ dự án của phòng thí nghiệm đại học A sẽ ghi vào sổ sách của chi nhánh ở nước D, bên tổng bộ không chi một xu. Còn về chị gái cháu… có lẽ không coi trọng dự án này, có đúng không?”
Quyền Hoa Thần cắn nhẹ điếu thuốc, híp mắt nhìn quanh đám “kền kền” trên bàn, châm chọc nói: “Mua kẹo tốn hai hào còn phải tìm ba mẹ đòi tiền sao? Quên đi thôi, chút tiền tiêu vật ấy bên chi nhánh vẫn có.”
Tô Quân tức khắc cười theo: “Đúng đúng, mấy năm nay chúng ta đều có thể thấy rõ sự phát triển của chi nhánh bên đó.”
Quyền Hoa Thần dập điếu thuốc: “Tổng giám đốc Tô có việc gì cứ nói thẳng, lát nữa tôi còn phải về nhà cho chó ăn.”
Tô Quân cau mày một lát, cười nói: “Mấy người chúng ta có một ý tưởng, nếu Quyền Tiêu muốn làm thị trường Beta, vậy thì để cho cô ấy làm, đặc biệt mở một thương hiệu con cho cô ấy. Riêng Toàn Hòa vẫn nghiêm chỉnh đi theo con đường cũ, nghiên cứu phát triển thuốc cho Alpha và Omega.”
“Chuyện này và tình trạng hiện tại của Toàn Hòa có gì khác nhau?” Quyền Hoa Thần hỏi.
“Đương nhiên là có.” Tô Quân dựa lưng vào ghế, bất giác xúc động, “Ba năm trước cháu bị đuổi đến nước D chúng ta đều vô cùng tiếc hận, hiện tại mọi người đều đã nhìn thấy thành tựu của cháu. Tiểu Thần, đã đến lúc trở về rồi.”
Sau một hồi im lặng, Quyền Hoa Thần cười nhạt, cầm điếu thuốc đứng lên: “Tôi đi toilet, xin phép thất lễ.”
Sau gần hai tuần nỗ lực không ngừng của “nhóm nghiên cứu và phát triển mùi hương miếng dán tuyến thể”, cuối cùng đã nghiên cứu ra một loại miếng dán có mùi hương “kinh thiên động địa cảm động quỷ thần”.
“Kinh thiên động địa cảm động quỷ thần”, nghĩa trên mặt chữ, chính là một đám yêu ma quỷ quái gào khóc thảm thiết trong phòng thí nghiệm.
Hai ngày nay liên tiếp có mưa lớn, lái xe trên đường có chút khó khăn, cho nên Khang Chước đến phòng thí nghiệm đều tương đối muộn. Hôm nay cậu vừa tới nơi đã bị tiếng kêu quái dị khắp phòng trấn áp.
Chử Vệ Lâm và đám người Đại Quyên chạy loạn khắp phòng hết rú “CMN” lại đến “kích thích”, cũng coi như là còn bình thường.
Chỉ thấy Thái Đồng đứng nguyên tại chỗ co giật, tứ chi vặn vẹo hệt như zombie, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái “gừ gừ ah ah”.
Bối Bối không nhìn nổi nữa, vươn tay bóc miếng dán tuyến thể trên gáy anh, tiếp đó Thái Đồng giống như được cởi bỏ thuật phong ấn, khôi phục lại thành nhân loại bình thường.
Khang Chước dựng ô bên góc cửa ra vào, xách theo balo của mình, tràn đầy nghi hoặc đến gần mọi người: “Các anh chị đang làm thí nghiệm sinh hóa gì vậy?”
Khang Chước vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đột nhiên tập trung về phía cậu. Khang Chước lập tức cảm thấy mình đã biến thành một con thỏ nhỏ yếu ớt bị bầy sói bao quanh: “Tại sao lại nhìn em như thế?”
Thái Đồng xoa xoa tuyến thể sau gáy mình, xua tay: “Quên đi, đừng gây họa cho Omega mới thành niên. Đã nói miếng dán có mùi bạc hà thật sự không ổn rồi, cảm giác y như dán cả miếng dầu gió lên mông ấy. Kính nhờ đám Alpha Beta thần kinh thô mấy người buông tha cho tuyến thể mẫn cảm yếu ớt của Omega chúng tôi nhá.”
Ngoại trừ Thái Đồng và Khang Chước, Bối Bối là Omega thứ ba trong phòng thí nghiệm, cô trừng mắt nhìn mọi người: “Cũng đừng nhìn tôi! Tôi có chết cũng sẽ không dán dầu gió lên mông đâu!”
Khang Chước cười trộm, cậu cầm lấy một miếng dán tuyến thể màu xanh lá cây nham thở ở trên bàn: “Các anh chị thật sự làm được rồi sao? Lúc trước em còn tưởng mọi người nói muốn chọn hương bạc hà là nói đùa.”
“Đấy, chị cũng tưởng vậy!” Bối Bối lập tức tiếp lời, “Chị còn luôn kịch liệt phản đối, thế mà đêm qua Đại Quyên bí mật dẫn người tới làm ra cái thứ này. Hiện tại mọi người cũng thấy rồi đó, dán thứ này lên, Omega nào cũng đều biến thành zombie hết.”
Đại Quyên là Alpha, cô đưa tay sờ sờ miếng dán trên gáy, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Nhưng tôi cảm thấy rất tốt nhoa, vô cùng sảng khoái luôn. Cảm giác mát mẻ lan tỏa từ trong ra ngoài, còn sướng hơn cả máy điều hòa, đích thị là cảm giác mùa hè đó ~”
Chử Vệ Lâm cũng phụ họa: “Thật đấy, dán cái này vào tôi cảm thấy có thể đại chiến với hai mươi đề thi toán cao cấp, ước gì tuần thi hồi đó có thứ đồ chơi này thì tuyệt vời lắm luôn.”
Bối Bối tức giận nói: “Hai người cảm thấy tốt có tác dụng gì hả? Làm miếng dán tuyến thể cho Omega mà Omega lại không thể sử dụng!”
Khang Chước chợt nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối nói xong cũng ngẩn cả người. Rất nhanh sau đó, mọi người trong phòng thí nghiệm ngo ngoe ngẩng đầu lên, tất cả nhìn nhau một vòng, đều cùng nghĩ đến một hướng.
“Nếu Omega không thể dùng, vậy thì mình làm miếng dán tuyến thể cho Alpha và Beta là được!”
Tuyến thể của Alpha khỏe mạnh hơn Omega, còn tuyến thể của Beta thì chưa phát triển nên chúng không quá nhạy cảm. Bởi vậy, miếng dán hương bạc hà lại là vũ khí giải nhiệt cho bọn họ.
Nếu Omega không thể chịu đựng được những miếng dán có hương bạc hà, vậy không bằng bán chúng cho Alpha và Beta đi.
Cả phòng lập tức hành động, chỉ trong một ngày viết xong báo cáo sơ bộ, mang theo thành quả thí nghiệm của bọn họ nộp lên cho Lưu Minh trước khi ông tan làm.
“Rất mới lạ, cũng không phải là một ý tưởng tồi.” Lưu Minh là Beta, ông cảm nhận được sự mát lạnh của miếng dán sau gáy, hài lòng với thành quả của bọn họ, “Lát nữa tôi sẽ bàn bạc với Toàn Hòa, xem bọn họ nghĩ gì.”
Sau khi nhận được sự công nhận của thầy hướng dẫn, toàn bộ “nhóm nghiên cứu và phát triển miếng dán tuyến thể” đều vô cùng hưng phấn. Lưu Minh nhìn đám sinh viên nhảy nhót trước mặt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi thôi, cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng nào.”bg-ssp-{height:px}
“Yeah!”
“À hú~~~~ ”
“Tiểu Thần, chỉ có cháu mới có thể quản được việc này. Chỉ cần cháu giữ kín không hé miệng thì bên Quyền Tiêu sẽ không phá được chút bọt nước gì đâu…”
Quyền Hoa Thần không nói gì, hắn ngậm lấy một điếu thuốc từ trong hộp, chưa cần đợi hắn lấy bật lửa ra, Tô Quân ở bên cạnh đã cầm bật lửa dâng lên bằng hai tay, đưa ngọn lửa đến trước đầu thuốc của hắn.
Quyền Hoa Thần cố ý lơ ông hai giây, sau đó mới hạ mình hơi nghiêng đầu, châm đầu thuốc vào ngọn lửa kia.
“Lần này tôi về là dẫn người đến đào tạo, còn những chuyện khác, tôi mặc kệ.” Quyền Hóa Thần phun ra một ngụm khói, làn khói mờ đục kia bay lên trần nhà, hòa vào trong sáu tầng sương trắng khác tạo thành một đám mây cuộn xoắn.
“Đúng, đúng vậy, đào tạo đương nhiên là quan trọng nhất. Nhưng mà… cháu và Quyền Tiêu dẫu sao cũng là chị em, chỉ có cháu mới có thể thuyết phục được cô ấy. Cháu xem cô ấy đã phá hoại Toàn Hòa của chúng ta thành bộ dáng gì này, ngay cả Giai Hâm mới thành lập năm trước cũng dám thách thức chúng ta.” Tô Quân cất bật lửa, lại rót đầy chén rượu cho Quyền Hoa Thần.
Lời nói của Tô Quân nhận được sự hưởng ứng của cả phòng. Tất cả mọi người bắt đầu oán giận mấy năm gần đây quyết định của Quyền Tiêu không tốt cỡ nào, công ty vận hành khó khăn ra sao. Chỉ thiếu điều nói hẳn ra Quyền Tiêu là chủ nhân cuối cùng của một đế chế đã sụp đổ.
Cái bẫy đêm nay là do Tô Quân sắp đặt, ông là nguyên lão trong công ty, được Quyền Khải Minh, ba của Quyền Hoa Thần và Quyền Tiêu vô cùng trọng dụng khi còn sống. Buổi chiều ông lấy cớ “ôn chuyện cũ”, dùng thân phận trưởng bối lôi kéo Quyền Hoa Thần vào bàn rượu này. Quyền Hoa Thần biết ông đang nghĩ gì, hắn chấp thuận đi đến bữa tiệc này cũng chỉ là để xem trong tổng bộ còn có ai đứng về phía Tô Quân.
Ngoài bản thân Tô Quân thì tổng cộng có sáu vị giám đốc cấp cao khác, đều là những người Quyền Hoa Thần quen biết. Hơn nữa còn có hai người rất quan tâm đến Quyền Hoa Thần ở thời điểm khi hắn vừa mới vào công ty, trong số thư tín lúc trước muốn hắn về nước, cũng có mấy cái là do bọn họ gửi.
“Toàn Hòa cũng không phải là sắp đóng cửa, các vị không cần dấy binh hỏi tội sớm như vậy đâu.”
Quyền Hoa Thần gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, động tác và giọng điệu của hắn từ tốn không chút vội vàng.
“Chị tôi chỉ muốn đánh vào thị trường Beta, cũng không phải cầm tiền ném xuống sông xuống biển, tuy rằng doanh thu không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức thua lỗ. Vả lại phương hướng kinh doanh chính của chúng ta đương nhiên vẫn là nghiên cứu phát triển thuốc dành cho Alpha và Beta. Gần đây chúng ta mới ký hợp tác với phòng thí nghiệm sinh học ở đại học A, rất nhanh thôi sẽ có sản phẩm mới vực dậy danh tiếng của Toàn Hòa một lần nữa.”
“Nhưng toàn bộ vốn của chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu, chia cho nghiên cứu mảng Beta thì sẽ không còn đủ tiền để đi theo mảng Alpha-Omega.” Tô Quân cùng năm người khác liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười ấm áp của trưởng bối, “Chúng ta đã hỏi qua bộ phận tài chính của công ty, quỹ dự án của phòng thí nghiệm đại học A sẽ ghi vào sổ sách của chi nhánh ở nước D, bên tổng bộ không chi một xu. Còn về chị gái cháu… có lẽ không coi trọng dự án này, có đúng không?”
Quyền Hoa Thần cắn nhẹ điếu thuốc, híp mắt nhìn quanh đám “kền kền” trên bàn, châm chọc nói: “Mua kẹo tốn hai hào còn phải tìm ba mẹ đòi tiền sao? Quên đi thôi, chút tiền tiêu vật ấy bên chi nhánh vẫn có.”
Tô Quân tức khắc cười theo: “Đúng đúng, mấy năm nay chúng ta đều có thể thấy rõ sự phát triển của chi nhánh bên đó.”
Quyền Hoa Thần dập điếu thuốc: “Tổng giám đốc Tô có việc gì cứ nói thẳng, lát nữa tôi còn phải về nhà cho chó ăn.”
Tô Quân cau mày một lát, cười nói: “Mấy người chúng ta có một ý tưởng, nếu Quyền Tiêu muốn làm thị trường Beta, vậy thì để cho cô ấy làm, đặc biệt mở một thương hiệu con cho cô ấy. Riêng Toàn Hòa vẫn nghiêm chỉnh đi theo con đường cũ, nghiên cứu phát triển thuốc cho Alpha và Omega.”
“Chuyện này và tình trạng hiện tại của Toàn Hòa có gì khác nhau?” Quyền Hoa Thần hỏi.
“Đương nhiên là có.” Tô Quân dựa lưng vào ghế, bất giác xúc động, “Ba năm trước cháu bị đuổi đến nước D chúng ta đều vô cùng tiếc hận, hiện tại mọi người đều đã nhìn thấy thành tựu của cháu. Tiểu Thần, đã đến lúc trở về rồi.”
Sau một hồi im lặng, Quyền Hoa Thần cười nhạt, cầm điếu thuốc đứng lên: “Tôi đi toilet, xin phép thất lễ.”