Sau khi uống rượu vào tối hôm qua, Quyền Hoa Thần cảm thấy không thoải mái lắm, hắn hủy bỏ việc chạy bộ sáng sớm, ngủ thêm nửa tiếng. Lúc chuông điện thoại vang lên hắn còn tưởng là đồng hồ báo thức, suýt chút nữa thuận tay tắt đi, cho đến khi hắn loáng thoáng nhìn thấy hai chữ “Khang Chước”.
“Alo?” Quyền Hoa Thần nghe máy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cổ họng vừa khô vừa đắng.
Giọng nói lo lắng của Khang Chước truyền tới từ trong ống nghe: “Cậu ơi, cậu có sao không? Cậu có cảm thấy khó chịu không? Là cháu đánh thức cậu ạ?”
Quyền Hoa Thần hắng giọng, ép buộc mình ngồi dậy khỏi giường, hắn nhìn thoáng qua thời gian: “Không, tôi rời giường rồi. Gọi điện cho tôi vào lúc này, có chuyện gì sao?”
“Vừa mới rời giường ấy ạ? Có phải cậu vẫn chưa ăn gì đúng không? Dì Chúc đã làm bữa sáng, có cháo và bánh bao, cháu sẽ mang sang một ít cho cậu.”
Quyền Hoa Thần muốn nói không cần, hắn còn chưa rửa mặt, không muốn để Khang Chước nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng Khang Chước lại nói tiếp: “Hôm qua cậu mệt mỏi như vậy, nếu không thì cậu ngủ thêm một chút đi. Cháu đặt bữa sáng ở phòng khách rồi đi luôn, khi nào cậu dậy là có thể ăn.”
Quyền Hoa Thần lập tức nói: “Cho tôi mười phút, mười phút nữa em qua đây.”
Tám phút sau, Quyền Hoa Thần thay quần áo chỉnh tề đi xuống lầu, vào phòng bếp rót nước uống.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông cửa vang lên, Quyền Hoa Thần đi tới huyền quan mở cửa, trông thấy Khang Chước ôm một hộp cơm giữ nhiệt đứng trong nắng sớm, cả người đều phát sáng rực rỡ.
“Không phải đã biết mật khẩu rồi sao? Sao em không tự mình vào?” Quyền Hoa Thần cười hỏi cậu.
“Làm vậy không được lễ phép lắm ạ.” Khang Chước vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Quyền Hoa Thần, thấy hắn không có vẻ khó chịu sau khi uống rượu mới cảm thấy yên lòng.
“Được rồi, nhóc lễ phép, em tự vào tìm dép thay, tôi đi thêm thức ăn cho chó.”
Khang Chước liền tự mình tìm dép lê từ trên kệ, thay giày đi vào phòng, lần lượt lấy từng món trong hộp cơm ra, bày chúng lên bàn ăn.
Chờ đến lúc Quyền Hoa Thần hầu hạ Lazzy xong xuôi rồi đi vào phòng ăn, hắn nhìn thấy là một cảnh tượng như vầy.
Trên bàn ăn là một bữa sáng thịnh soạn, Khang Chước vẫn còn chưa đi, cậu đang ngồi ở phía đối diện, không chơi điện thoại, cứ ngoan ngoãn ngồi vậy chờ Quyền Hoa Thần đến để cùng ăn sáng.
Quyền Hoa Thần giật mình trong chớp mắt, hắn cảm thấy mình dường như đã thấy qua cảnh tượng này ở nơi nào đó. Không thể là thực tại, vậy thì chắc hẳn là ở trong mộng. Là giấc mộng đêm qua? Hay giấc mộng đêm hôm trước?
“Đúng lúc cháu còn chưa ăn sáng, muốn đến ăn cùng cậu.” Khang Chước cười rộ lên, nốt ruồi nhỏ sinh động trên khuôn mặt tô điểm thêm cho nụ cười của cậu, trông cực kỳ đáng yêu.
Lúc này, Quyền Hoa Thần lại sinh ra nỗi muộn phiền không cách nào dằn xuống được, thế nhưng hắn sẽ không để Khang Chước nhìn ra.
Hắn tự nhiên ngồi xuống đối diện Khang Chước, hòa ái hỏi cậu hôm nay có kế hoạch gì.
Quyền Hoa Thần cảm thấy mình biểu hiện rất tốt, rất ra dáng “trưởng bối”, cho đến khi hắn lại nghe thấy tên của Doãn Đông Phàm.
“Thầy Lưu cho phòng thí nghiệm chúng cháu nghỉ một ngày. Cuối tuần là sinh nhật của Đông Phàm, cháu tính sáng nay sẽ đi chọn quà cho em ấy. Em ấy sẽ đến nhà cháu ăn trưa, sau đó hai đứa cháu sẽ chơi game cả chiều.”
Quyền Hoa Thần không có hứng thú nhét bánh bao vào miệng: “Em muốn tặng nó thứ gì?”
Khang Chước nói: “Đồng hồ ạ, em ấy nói muốn đổi đồng hồ. Lần trước cháu cũng mua cho em ấy một chiếc, nhưng may mà cháu không tặng. Chiếc đồng hồ đó quá rẻ, em ấy có thể không thích nó.”
Quyền Hoa Thần nhíu mày: “Thế nó thích đồng hồ bao nhiêu tiền?”
Vào ngày Khang Chước mời bạn bè của Doãn Đông Phàm ăn cơm, cậu đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Bởi vậy cậu ước tính trong lòng, giơ số ngón tay thể hiện cho Quyền Hoa Thần biết.
Quyền Hoa Thần suýt chút nữa bị nghẹn bánh bao: “Bao nhiêu cơ? Nó muốn một chiếc đồng hồ đắt như thế á?”
Khang Chước gian nan gật đầu: “Dạ.”
Quyền Hoa Thần đặt mạnh đũa xuống mặt bàn: “Thằng nhóc khốn nạn này không tự mình kiếm ra được một xu, thế mà lại có năng lực tiêu tiền như nước không bằng cách này cũng bằng cách khác. Em không được mua cho nó đồng hồ đắt tiền như vậy, có nghe chưa. Mua cho nó một cái bằng nhựa trên vỉa hè ấy, thích đeo hay không thì tùy nó.”
Khang Chước khó xử: “Vậy không được đâu ạ, làm thế lại không có thành ý.”
“Vậy em mua cái kia cho nó.”
“Cái nào ạ?”
“Chính là cái nhãn hiệu thường xuyên được chiếu trên quảng cáo truyền hình đó.”
Khang Chước nghĩ rằng Quyền Hoa Thần muốn đề xuất cho cậu, dù sao Quyền Hoa Thần có vẻ rất hiểu rõ về đồng hồ. Hắn chắc chắn biết Doãn Đông Phàm sẽ phù hợp đeo kiểu đồng hồ gì, cậu còn lấy cả điện thoại ra chuẩn bị ghi chép.
Lúc này Quyền Hoa Thần cầm đũa lên, gắp một miếng dưa chua ném vào miệng, từ tốn nói: “Nó gọi là gì nhỉ… Tôi nhớ hình như gọi là ‘Đồng hồ thiên tài trẻ em’ thì phải?”
Khang Chước sững sờ rồi bật cười ha ha, vui vẻ đến mức chảy nước mắt: “Là ‘Đồng hồ trẻ em thiên tài nhí’ chứ ạ! Cậu đang nói về cái gì thế cậu?”
Quyền Hoa Thần nhìn nụ cười của cậu, bỗng chốc không còn thấy khó chịu nữa.
Sống trên đời đừng quá tham lam, Quyền Hoa Thần nên thấy thỏa mãn khi có thể ngẫu nhiên nhìn thấy nụ cười như vậy. Nếu hắn đã nhịn được bốn năm, thì có thể nhịn thêm một lần bốn năm, hai lần bốn năm… mười lần bốn năm.
Chẳng qua nếu như có thể, Quyền Hoa Thần vẫn hy vọng mình không nên sống quá lâu, chết sớm một chút nhưng đừng chết sớm quá, tốt nhất là chết sau khi Chu Viện và Lazzy rời khỏi thế gian này.
Đến lúc đó, những gì cần đạt được thì đã đạt được toàn bộ, còn thứ không chiếm được thì sau này có muốn cũng càng khó hơn. Cuộc sống đã chẳng còn gì đáng để mong đợi, đọng lại chỉ có ân hận và nuối tiếc, cùng với một thân thể héo úa đầy đau đớn, cứ vậy mà chết đi.
Cho đến khi kết thúc bữa sáng, Quyền Hoa Thần vẫn không thể thuyết phục Khang Chước mua cho Doãn Đông Phàm chiếc đồng hồ giá hai mươi tệ. Hắn sợ Khang Chước lại đem chút tiền sinh hoạt kia của mình lãng phí hết sạch. Vì thế hắn khuyên cậu rằng hôm nay tới trung tâm thương mại xem kiểu dáng, thích cái nào thì về nói với Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần sẽ mua từ chỗ bạn bè với giá hữu nghị.
Khang Chước đồng ý, thu dọn hộp cơm nhanh chóng rời đi.
Buổi trưa Doãn Đông Phàm vẫn chưa rời khỏi giường, đến gần ba giờ chiều mới đến nhà Khang Chước. Bọn họ chơi game trước một lát, phối hợp với nhau vô cùng tốt, Doãn Đông Phàm cực kỳ vui vẻ. Nhưng y không biết đây là thành quả luyện tập cả buổi trưa của Khang Chước.
Lúc ăn tối, Doãn Đông Phàm nói với Khang Chước về tiệc sinh nhật cuối tuần của mình. Đây là bữa tiệc trưởng thành của Doãn Đông Phàm, cho nên Quyền Tiêu dự định sẽ tổ chức thật lớn.
Buổi trưa sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tại nhà trước, chủ yếu là mời đám bạn xấu của Doãn Đông Phàm tới nhà làm khách, để đám trẻ chơi đùa với nhau, chơi đủ rồi thì dành thời gian buổi tối tham gia tiệc chính.
Tiệc chính được tổ chức tại khách sạn lớn nhất ở trung tâm thành phố, mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị, thậm chí còn mời cả ca sĩ thần tượng yêu thích của Doãn Đông Phàm đến biểu diễn. Đương nhiên những hình thức này đều là thứ yếu, quan trọng là Quyền Tiêu muốn đưa Doãn Đông Phàm ra ngoài, để Doãn Đông Phàm làm quen với những người trong vòng tròn như bọn họ.
Sau khi Quyền Khải Minh qua đời, Toàn Hòa được Quyền Tiêu nắm trong tay quyết định, con trai bà Doãn Đông Phàm chính là “thái tử gia” của Toàn Hòa. Không sớm thì muộn Doãn Đông Phàm cũng sẽ tiếp nhận vị trí của Quyền Tiêu, y cần phải bắt đầu va chạm với xã hội.
Doãn Đông Phàm than phiền với Khang Chước, nói rằng tối hôm đó khẳng định sẽ rất nhàm chán, Khang Chước an ủi y: “Không phải có anh đi cùng em sao, hơn nữa chờ sau khi chúng ta trở về từ bữa tiệc, anh có quà muốn tặng cho em.”
Doãn Đông Phàm lập tức phấn khích: “Quà gì, là quà gì thế anh? Tiết lộ trước một chút được không?”
Khang Chước không nhìn y: “Nói ra sẽ không còn bất ngờ nữa, dù sao thì chắc chắn đó là thứ em muốn.”
Tim Doãn Đông Phàm đập cực kỳ nhanh, y nhìn chằm chằm Khang Chước, yết hầu chuyển động liên tục, hỏi: “Là thứ em muốn sao?”
Khang Chước cũng thật sự không biết “thứ” trong miệng Doãn Đông Phàm là gì, nhưng Khang Chước cảm thấy, bất luận Doãn Đông Phàm muốn gì thì đến ngày đó, cậu đều có thể cho y. Vì thế cậu nghiêm túc nhìn lại Doãn Đông Phàm, gật gật đầu.
“Woah!!!” Doãn Đông Phàm hoan hô, ném đũa lên tận trần nhà.
Khang Chước bất đắc dĩ đi vào phòng bếp lấy đôi đũa khác cho Doãn Đông Phàm, lúc quay lại bị Doãn Đông Phàm ôm lên xoay một vòng, khiến cậu sợ tới mức làm rơi cả đũa.
“Đông Phàm! Mau thả anh xuống!”
“Không thả không thả đâu! Vợ ơi, em yêu anh!”
Khang Chước đỏ mặt xấu hổ, trong vòng quay khiến người ta choáng váng chóng mặt ấy, cậu đã bắt đầu chờ mong ngày đó đến.
——————–
Sau khi uống rượu vào tối hôm qua, Quyền Hoa Thần cảm thấy không thoải mái lắm, hắn hủy bỏ việc chạy bộ sáng sớm, ngủ thêm nửa tiếng. Lúc chuông điện thoại vang lên hắn còn tưởng là đồng hồ báo thức, suýt chút nữa thuận tay tắt đi, cho đến khi hắn loáng thoáng nhìn thấy hai chữ “Khang Chước”.
“Alo?” Quyền Hoa Thần nghe máy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cổ họng vừa khô vừa đắng.
Giọng nói lo lắng của Khang Chước truyền tới từ trong ống nghe: “Cậu ơi, cậu có sao không? Cậu có cảm thấy khó chịu không? Là cháu đánh thức cậu ạ?”
Quyền Hoa Thần hắng giọng, ép buộc mình ngồi dậy khỏi giường, hắn nhìn thoáng qua thời gian: “Không, tôi rời giường rồi. Gọi điện cho tôi vào lúc này, có chuyện gì sao?”
“Vừa mới rời giường ấy ạ? Có phải cậu vẫn chưa ăn gì đúng không? Dì Chúc đã làm bữa sáng, có cháo và bánh bao, cháu sẽ mang sang một ít cho cậu.”
Quyền Hoa Thần muốn nói không cần, hắn còn chưa rửa mặt, không muốn để Khang Chước nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng Khang Chước lại nói tiếp: “Hôm qua cậu mệt mỏi như vậy, nếu không thì cậu ngủ thêm một chút đi. Cháu đặt bữa sáng ở phòng khách rồi đi luôn, khi nào cậu dậy là có thể ăn.”
Quyền Hoa Thần lập tức nói: “Cho tôi mười phút, mười phút nữa em qua đây.”
Tám phút sau, Quyền Hoa Thần thay quần áo chỉnh tề đi xuống lầu, vào phòng bếp rót nước uống.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông cửa vang lên, Quyền Hoa Thần đi tới huyền quan mở cửa, trông thấy Khang Chước ôm một hộp cơm giữ nhiệt đứng trong nắng sớm, cả người đều phát sáng rực rỡ.
“Không phải đã biết mật khẩu rồi sao? Sao em không tự mình vào?” Quyền Hoa Thần cười hỏi cậu.
“Làm vậy không được lễ phép lắm ạ.” Khang Chước vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Quyền Hoa Thần, thấy hắn không có vẻ khó chịu sau khi uống rượu mới cảm thấy yên lòng.
“Được rồi, nhóc lễ phép, em tự vào tìm dép thay, tôi đi thêm thức ăn cho chó.”
Khang Chước liền tự mình tìm dép lê từ trên kệ, thay giày đi vào phòng, lần lượt lấy từng món trong hộp cơm ra, bày chúng lên bàn ăn.
Chờ đến lúc Quyền Hoa Thần hầu hạ Lazzy xong xuôi rồi đi vào phòng ăn, hắn nhìn thấy là một cảnh tượng như vầy.
Trên bàn ăn là một bữa sáng thịnh soạn, Khang Chước vẫn còn chưa đi, cậu đang ngồi ở phía đối diện, không chơi điện thoại, cứ ngoan ngoãn ngồi vậy chờ Quyền Hoa Thần đến để cùng ăn sáng.
Quyền Hoa Thần giật mình trong chớp mắt, hắn cảm thấy mình dường như đã thấy qua cảnh tượng này ở nơi nào đó. Không thể là thực tại, vậy thì chắc hẳn là ở trong mộng. Là giấc mộng đêm qua? Hay giấc mộng đêm hôm trước?
“Đúng lúc cháu còn chưa ăn sáng, muốn đến ăn cùng cậu.” Khang Chước cười rộ lên, nốt ruồi nhỏ sinh động trên khuôn mặt tô điểm thêm cho nụ cười của cậu, trông cực kỳ đáng yêu.
Lúc này, Quyền Hoa Thần lại sinh ra nỗi muộn phiền không cách nào dằn xuống được, thế nhưng hắn sẽ không để Khang Chước nhìn ra.
Hắn tự nhiên ngồi xuống đối diện Khang Chước, hòa ái hỏi cậu hôm nay có kế hoạch gì.
Quyền Hoa Thần cảm thấy mình biểu hiện rất tốt, rất ra dáng “trưởng bối”, cho đến khi hắn lại nghe thấy tên của Doãn Đông Phàm.
“Thầy Lưu cho phòng thí nghiệm chúng cháu nghỉ một ngày. Cuối tuần là sinh nhật của Đông Phàm, cháu tính sáng nay sẽ đi chọn quà cho em ấy. Em ấy sẽ đến nhà cháu ăn trưa, sau đó hai đứa cháu sẽ chơi game cả chiều.”
Quyền Hoa Thần không có hứng thú nhét bánh bao vào miệng: “Em muốn tặng nó thứ gì?”
Khang Chước nói: “Đồng hồ ạ, em ấy nói muốn đổi đồng hồ. Lần trước cháu cũng mua cho em ấy một chiếc, nhưng may mà cháu không tặng. Chiếc đồng hồ đó quá rẻ, em ấy có thể không thích nó.”
Quyền Hoa Thần nhíu mày: “Thế nó thích đồng hồ bao nhiêu tiền?”
Vào ngày Khang Chước mời bạn bè của Doãn Đông Phàm ăn cơm, cậu đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Bởi vậy cậu ước tính trong lòng, giơ số ngón tay thể hiện cho Quyền Hoa Thần biết.
Quyền Hoa Thần suýt chút nữa bị nghẹn bánh bao: “Bao nhiêu cơ? Nó muốn một chiếc đồng hồ đắt như thế á?”
Khang Chước gian nan gật đầu: “Dạ.”
Quyền Hoa Thần đặt mạnh đũa xuống mặt bàn: “Thằng nhóc khốn nạn này không tự mình kiếm ra được một xu, thế mà lại có năng lực tiêu tiền như nước không bằng cách này cũng bằng cách khác. Em không được mua cho nó đồng hồ đắt tiền như vậy, có nghe chưa. Mua cho nó một cái bằng nhựa trên vỉa hè ấy, thích đeo hay không thì tùy nó.”
Khang Chước khó xử: “Vậy không được đâu ạ, làm thế lại không có thành ý.”bg-ssp-{height:px}
“Vậy em mua cái kia cho nó.”
“Cái nào ạ?”
“Chính là cái nhãn hiệu thường xuyên được chiếu trên quảng cáo truyền hình đó.”
Khang Chước nghĩ rằng Quyền Hoa Thần muốn đề xuất cho cậu, dù sao Quyền Hoa Thần có vẻ rất hiểu rõ về đồng hồ. Hắn chắc chắn biết Doãn Đông Phàm sẽ phù hợp đeo kiểu đồng hồ gì, cậu còn lấy cả điện thoại ra chuẩn bị ghi chép.
Lúc này Quyền Hoa Thần cầm đũa lên, gắp một miếng dưa chua ném vào miệng, từ tốn nói: “Nó gọi là gì nhỉ… Tôi nhớ hình như gọi là ‘Đồng hồ thiên tài trẻ em’ thì phải?”
Khang Chước sững sờ rồi bật cười ha ha, vui vẻ đến mức chảy nước mắt: “Là ‘Đồng hồ trẻ em thiên tài nhí’ chứ ạ! Cậu đang nói về cái gì thế cậu?”
Quyền Hoa Thần nhìn nụ cười của cậu, bỗng chốc không còn thấy khó chịu nữa.
Sống trên đời đừng quá tham lam, Quyền Hoa Thần nên thấy thỏa mãn khi có thể ngẫu nhiên nhìn thấy nụ cười như vậy. Nếu hắn đã nhịn được bốn năm, thì có thể nhịn thêm một lần bốn năm, hai lần bốn năm… mười lần bốn năm.
Chẳng qua nếu như có thể, Quyền Hoa Thần vẫn hy vọng mình không nên sống quá lâu, chết sớm một chút nhưng đừng chết sớm quá, tốt nhất là chết sau khi Chu Viện và Lazzy rời khỏi thế gian này.
Đến lúc đó, những gì cần đạt được thì đã đạt được toàn bộ, còn thứ không chiếm được thì sau này có muốn cũng càng khó hơn. Cuộc sống đã chẳng còn gì đáng để mong đợi, đọng lại chỉ có ân hận và nuối tiếc, cùng với một thân thể héo úa đầy đau đớn, cứ vậy mà chết đi.
Cho đến khi kết thúc bữa sáng, Quyền Hoa Thần vẫn không thể thuyết phục Khang Chước mua cho Doãn Đông Phàm chiếc đồng hồ giá hai mươi tệ. Hắn sợ Khang Chước lại đem chút tiền sinh hoạt kia của mình lãng phí hết sạch. Vì thế hắn khuyên cậu rằng hôm nay tới trung tâm thương mại xem kiểu dáng, thích cái nào thì về nói với Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần sẽ mua từ chỗ bạn bè với giá hữu nghị.
Khang Chước đồng ý, thu dọn hộp cơm nhanh chóng rời đi.
Buổi trưa Doãn Đông Phàm vẫn chưa rời khỏi giường, đến gần ba giờ chiều mới đến nhà Khang Chước. Bọn họ chơi game trước một lát, phối hợp với nhau vô cùng tốt, Doãn Đông Phàm cực kỳ vui vẻ. Nhưng y không biết đây là thành quả luyện tập cả buổi trưa của Khang Chước.
Lúc ăn tối, Doãn Đông Phàm nói với Khang Chước về tiệc sinh nhật cuối tuần của mình. Đây là bữa tiệc trưởng thành của Doãn Đông Phàm, cho nên Quyền Tiêu dự định sẽ tổ chức thật lớn.
Buổi trưa sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tại nhà trước, chủ yếu là mời đám bạn xấu của Doãn Đông Phàm tới nhà làm khách, để đám trẻ chơi đùa với nhau, chơi đủ rồi thì dành thời gian buổi tối tham gia tiệc chính.
Tiệc chính được tổ chức tại khách sạn lớn nhất ở trung tâm thành phố, mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị, thậm chí còn mời cả ca sĩ thần tượng yêu thích của Doãn Đông Phàm đến biểu diễn. Đương nhiên những hình thức này đều là thứ yếu, quan trọng là Quyền Tiêu muốn đưa Doãn Đông Phàm ra ngoài, để Doãn Đông Phàm làm quen với những người trong vòng tròn như bọn họ.
Sau khi Quyền Khải Minh qua đời, Toàn Hòa được Quyền Tiêu nắm trong tay quyết định, con trai bà Doãn Đông Phàm chính là “thái tử gia” của Toàn Hòa. Không sớm thì muộn Doãn Đông Phàm cũng sẽ tiếp nhận vị trí của Quyền Tiêu, y cần phải bắt đầu va chạm với xã hội.
Doãn Đông Phàm than phiền với Khang Chước, nói rằng tối hôm đó khẳng định sẽ rất nhàm chán, Khang Chước an ủi y: “Không phải có anh đi cùng em sao, hơn nữa chờ sau khi chúng ta trở về từ bữa tiệc, anh có quà muốn tặng cho em.”
Doãn Đông Phàm lập tức phấn khích: “Quà gì, là quà gì thế anh? Tiết lộ trước một chút được không?”
Khang Chước không nhìn y: “Nói ra sẽ không còn bất ngờ nữa, dù sao thì chắc chắn đó là thứ em muốn.”
Tim Doãn Đông Phàm đập cực kỳ nhanh, y nhìn chằm chằm Khang Chước, yết hầu chuyển động liên tục, hỏi: “Là thứ em muốn sao?”
Khang Chước cũng thật sự không biết “thứ” trong miệng Doãn Đông Phàm là gì, nhưng Khang Chước cảm thấy, bất luận Doãn Đông Phàm muốn gì thì đến ngày đó, cậu đều có thể cho y. Vì thế cậu nghiêm túc nhìn lại Doãn Đông Phàm, gật gật đầu.
“Woah!!!” Doãn Đông Phàm hoan hô, ném đũa lên tận trần nhà.
Khang Chước bất đắc dĩ đi vào phòng bếp lấy đôi đũa khác cho Doãn Đông Phàm, lúc quay lại bị Doãn Đông Phàm ôm lên xoay một vòng, khiến cậu sợ tới mức làm rơi cả đũa.
“Đông Phàm! Mau thả anh xuống!”
“Không thả không thả đâu! Vợ ơi, em yêu anh!”
Khang Chước đỏ mặt xấu hổ, trong vòng quay khiến người ta choáng váng chóng mặt ấy, cậu đã bắt đầu chờ mong ngày đó đến.
——————–