Bốn năm, đã gần bốn năm trôi qua kể từ ngày Khang Chước thú nhận với Quyền Hoa Thần rằng cậu và Doãn Đông Phàm đang yêu nhau.
Một người là cháu trai nhà mình, còn một người là đứa nhỏ do chính tay mình nuôi lớn. Quyền Hoa Thần là trưởng bối, hắn có nhiều điều phải cân nhắc đắn đo, rồi cuối cùng hắn cam tâm tình nguyện rút lui.
Nhưng ai ngờ đứa cháu trai khốn nạn của hắn căn bản không biết quý trọng, mấy năm qua vẫn không hề tiến bộ. Y coi bảo bối mà Quyền Hoa Thần chắp tay nhường nhịn như một món hàng rẻ tiền, nhét nó trên một cái kệ kém chất lượng rồi trưng bày cùng một chỗ với thứ hàng giả mạo, bất luận giá trị của chúng khác nhau cỡ nào.
Quyền Hoa Thần nắm chặt tay Khang Chước trong lòng bàn tay mình, nhớ tới vô số cảnh tượng Khang Chước cố gắng kéo lấy Doãn Đông Phàm nhưng đều bị vứt bỏ.
Ba năm trước, khi bọn họ lén chạy vào vườn hoa hẹn hò sau bữa tiệc giao thừa ở nhà họ Quyền thì bị Quyền Hoa Thần bắt gặp. Doãn Đông Phàm bỏ lại Khang Chước ở phía sau, cười đùa cợt nhả đi lên chào Quyền Hoa Thần, rõ ràng y mới 15 tuổi, nhưng đã biểu hiện như một tay ăn chơi hư hỏng.
Ba năm sau, bọn họ thân mật trước cửa nhà Khang Chước, lại đụng phải Quyền Hoa Thần. Doãn Đông Phàm vẫn chẳng khác xưa, vô tâm rời đi vào ngay lúc Khang Chước đang cố gắng giữ y lại. Còn y mang theo dáng vẻ lưu manh chào hỏi Quyền Hoa Thần, khoác lên mình bộ dạng của một tay lão luyện tình trường.
Vì vậy Quyền Hoa Thần đã thẳng thừng khiển trách y như những gì hắn đã làm cách đây ba năm.
Doãn Đông Phàm đã trưởng thành, y phải biết tôn trọng cảm xúc của Omega. Bọn họ có thể thân mật có thể đánh dấu nhau, nhưng ít nhất cần phải ở một nơi làm cho Omega cảm thấy an toàn và thoải mái. Chứ không phải muốn cắn là tùy tiện cắn một phát ở ven đường nơi có thể có người xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhưng những bài giáo huấn đó chỉ như gãi ngứa cho Doãn Đông Phàm, y xin lỗi xin tha thứ đến mức nhuần nhuyễn quen tay, ngoảng đầu lại là quên sạch tất cả mọi thứ, còn Khang Chước thì liên tục chạy trốn vì bị thương tổn nhiều lần.
Quyền Hoa Thần nghĩ mãi không hiểu, Doãn Đông Phàm dựa vào cái gì mà khiến Khang Chước nhớ mãi không quên.
Y ấu trĩ, ngu xuẩn, ương ngạnh, ngạo mạn, nói năng tùy tiện ăn chơi trác táng.
Y dễ dàng chiếm được thứ mà Quyền Hoa Thần không dám mơ tưởng đến, rồi chẳng mấy chốc y vứt bỏ như vứt một đôi giày rách.
Điều này thật không công bằng.
Rõ ràng là Quyền Hoa Thần nắm tay Khang Chước dạy cậu biết chữ, đưa đón cậu đi học, cõng cậu trên vai xem chú hề biểu diễn trong công viên giải trí. Vậy cớ sao cuối cùng lại phải nhường chỗ cho một thằng nhóc khốn nạn không biết điều chứ?
Lần duy nhất trong đời Quyền Hoa Thần thua Doãn Đông Phàm chính là bỏ lỡ quá trình phân hóa của Khang Chước.
Quyền Hoa Thần vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó trời mưa nhỏ, lúc ấy hắn đang xử lý tài liệu ở công ty thì nhận được điện thoại của Doãn Đông Phàm.
Như thường lệ, Doãn Đông Phàm vừa mới mở miệng nói hai chữ thì Quyền Hoa Thần đã biết y lại gây họa.
Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, Quyền Tiêu quản giáo vô cùng nghiêm khắc, Doãn Đông Phàm làm sai chuyện gì cũng chưa bao giờ dám nói với mẹ mình, chỉ biết lén tìm cơ hội cầu cứu Quyền Hoa Thần. Vậy nên cứ trung bình nửa tháng Quyền Hoa Thần lại nhận được điện thoại của Doãn Đông Phàm một lần. Có đôi khi muốn hắn ký tên vào bài thi, lần khác thì là muốn hắn đến trường gặp mặt phụ huynh. Chung quy đều không phải những chuyện tốt đẹp gì cả, lần này đoán chừng cũng giống vậy.
Quyền Hoa Thần vốn không định để ý tới, hắn mở loa ngoài tiếp tục xem tài liệu, nhưng không ngờ rằng câu tiếp theo của Doãn Đông Phàm chính là:
“Cậu ơi, cậu mau đến đây đi, Khang Chước ngất rồi. Cháu đang… bọn cháu đang làm bài tập ở nhà, cháu không biết có chuyện gì xảy ra, cháu chỉ dùng một chút pheromone thôi. Cháu thề cháu không làm gì cả, nhưng anh ấy đột nhiên bất tỉnh…”
Quyền Hoa Thần ném bút lao vội ra khỏi văn phòng.
…
Dẫn dụ phân hóa.
Dẫn dụ phân hóa ngoài huyết thống vô cùng hiếm gặp.
Những người bị dẫn dụ phân hóa sẽ có sự ỷ lại nhất định vào pheromone của người dẫn dụ suốt cả đời.
Đây gần như chính là vận mệnh đang tuyên phán Quyền Hoa Thần đã bị loại.
Quyền Hoa Thần làm thủ tục nhập viện cho Khang Chước, lúc bác sĩ cầm phiếu chẩn đoán điều trị tiến vào phòng bệnh thì Khang Chước đã tỉnh lại. Cậu kéo tay Doãn Đông Phàm, ngay khi Doãn Đông Phàm muốn đứng dậy rời đi, cậu lại nhỏ giọng gọi tên y.
Quyền Hoa Thần cảm thấy có thứ gì đó nặng trịch rơi vào trong lồng ngực, lúc ấy hắn vẫn chưa ý thức được cảm giác này gọi là ghen tị. Chỉ là trong rất nhiều năm về sau, hắn sẽ lại giận điên lên vào giữa đêm khuya không biết bao nhiêu lần.
Hắn chẳng qua chỉ bỏ lỡ một dấu chấm rất nhỏ trong nhân sinh của Khang Chước, vậy mà tại sao hắn lại bị tước đoạt tất cả quyền tham dự vào cuộc sống sau này của cậu, rồi xóa bỏ toàn bộ nỗ lực của hắn, cướp đi thành quả mà hắn xứng đáng được nhận chứ?
Nếu Khang Chước ở bên Doãn Đông Phàm chỉ nhận lấy vô vàn đau khổ, vậy lúc trước Quyền Hoa Thần âm thầm nhẫn nhịn rồi rút lui từ bỏ còn có ý nghĩa gì đây?
Ngay lập tức, Quyền Hoa Thần đã nghĩ thông suốt.
Hắn ngồi lại bên giường, hai tay chống sang hai bên Khang Chước, chậm rãi hạ thấp người xuống, dừng lại cách Khang Chước khoảng hai tấc.
Hai giây sau, pheromone hương rượu brandy nồng đậm của Alpha tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Khang Chước đang ngủ say nhưng rất nhanh đã có phản ứng, cậu bắt đầu vặn vẹo thân thể, lẩm bẩm nói mớ, vô thức đưa tay ôm lấy cổ Quyền Hoa Thần, dùng sức kéo hắn xuống thấp hơn nữa. Sau đó dán sát chóp mũi vào bên cổ hắn, không ngừng hít thở hổn hển giống như một chú cún con, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ bất mãn.
Quyền Hoa Thần mỉm cười, mang theo niềm vui trả thù nho nhỏ.
Hiện tại Khang Chước đã biết được cảm nhận mỗi lần của hắn là như thế nào.
Độ phù hợp pheromone gần 100%, nửa kia chính là sự kết hợp hoàn hảo, cùng tần số cùng phương hướng, trời sinh thích hợp đeo nhẫn cho nhau.
Sự hấp dẫn và cám dỗ như vậy quả thật là trí mạng, Quyền Hoa Thần chống cự không được, đương nhiên Khang Chước cũng không thể.
Nhưng con người nào phải là dã thú, độ phù hợp của pheromone chẳng là gì khi đứng trước lý trí và tình yêu. Vô số sự kết hợp của AB và BO, thậm chí là kết hợp giữa AA và OO là những bằng chứng chứng minh tốt nhất.
Lý trí và bản năng xé rách một mình thân thể Quyền Hoa Thần là đủ rồi, Khang Chước chỉ cần thuận buồm xuôi gió, yêu và được yêu mà không phải gặp bất kỳ khó khăn trắc trở nào.
Cho nên từ ngày Quyền Hoa Thần nhận được phần báo cáo kiểm tra xứng đôi pheromone của hắn và Khang Chước, thì chỉ cần tới nơi Khang Chước có thể xuất hiện, hắn đều sẽ tiêm cho mình thuốc ức chế dành cho Alpha.
Thuốc ức chế loại A có tác dụng mạnh được Toàn Hòa độc lập nghiên cứu, có thể ức chế chức năng của tuyến thể Alpha một cách hiệu quả, giảm thiểu đáng kể hoặc thậm chí chấm dứt hoàn toàn việc Alpha giải phóng pheromone ra ngoài, và cản trở tuyến thể nhận biết các pheromone khác trong không khí.
Nói một cách đơn giản, chính là tạm thời làm suy yếu một Alpha trở thành một Beta.
Nói chung, chỉ có Alpha có triệu chứng quá nghiêm trọng trong kỳ nhạy cảm mới sử dụng loại thuốc này, vì nó ảnh hưởng đến chức năng cơ thể của Alpha đồng thời làm suy yếu chức năng tuyến thể, làm cho bọn họ cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi.
Trước khi đi tới nước D, Quyền Hoa Thần đã tiêm thuốc liên tục trong vòng nửa năm. Hiện giờ sau khi về nước, hắn cũng lấy đi số lượng thuốc đủ dùng trong nửa năm từ công ty, để có thể đảm bảo cho dù Khang Chước có ôm hắn, cũng không thể ngửi được bất kỳ pheromone nào trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa cũng có thể giúp hắn bảo trì lý trí của bản thân và tránh khỏi đau đớn do bản năng gây ra.
Nhưng hiện tại, Quyền Hoa Thần đổi ý rồi.
Hắn muốn Khang Chước bị hấp dẫn, bị cám dỗ, tự mình tự nguyện đi vào tổ của hắn.
Khang Chước đang mê man không biết gì cả, cậu bị nhốt trong mê cung mùi hương, luống cuống mờ mịt, chỉ có thể lảo đảo đi theo luồng hơi thở thơm ngào ngạt kia.
Ngay vào khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy mùi hương kia sắp rời khỏi, dường như linh hồn cậu cũng bị kéo đi theo, cậu hoảng sợ đưa tay về phía hư không.
“Đừng đi, đừng bỏ tôi lại đây…”
“Đừng đi mà.”
Quyền Hoa Thần ấn một nụ hôn lên nốt ruồi nhỏ trên đuôi lông mày Khang Chước, cầm tay cậu rồi nằm xuống bên kia giường.
“Sẽ không bao giờ đi nữa.”
Từ giờ phút này trở đi, Quyền Hoa Thần sẽ đền bù gấp đôi cho Khang Chước, bù đắp toàn bộ những năm tháng không thể đồng hành cùng cậu mà hắn đã để vuột mất.
Bốn năm, đã gần bốn năm trôi qua kể từ ngày Khang Chước thú nhận với Quyền Hoa Thần rằng cậu và Doãn Đông Phàm đang yêu nhau.
Một người là cháu trai nhà mình, còn một người là đứa nhỏ do chính tay mình nuôi lớn. Quyền Hoa Thần là trưởng bối, hắn có nhiều điều phải cân nhắc đắn đo, rồi cuối cùng hắn cam tâm tình nguyện rút lui.
Nhưng ai ngờ đứa cháu trai khốn nạn của hắn căn bản không biết quý trọng, mấy năm qua vẫn không hề tiến bộ. Y coi bảo bối mà Quyền Hoa Thần chắp tay nhường nhịn như một món hàng rẻ tiền, nhét nó trên một cái kệ kém chất lượng rồi trưng bày cùng một chỗ với thứ hàng giả mạo, bất luận giá trị của chúng khác nhau cỡ nào.
Quyền Hoa Thần nắm chặt tay Khang Chước trong lòng bàn tay mình, nhớ tới vô số cảnh tượng Khang Chước cố gắng kéo lấy Doãn Đông Phàm nhưng đều bị vứt bỏ.
Ba năm trước, khi bọn họ lén chạy vào vườn hoa hẹn hò sau bữa tiệc giao thừa ở nhà họ Quyền thì bị Quyền Hoa Thần bắt gặp. Doãn Đông Phàm bỏ lại Khang Chước ở phía sau, cười đùa cợt nhả đi lên chào Quyền Hoa Thần, rõ ràng y mới tuổi, nhưng đã biểu hiện như một tay ăn chơi hư hỏng.
Ba năm sau, bọn họ thân mật trước cửa nhà Khang Chước, lại đụng phải Quyền Hoa Thần. Doãn Đông Phàm vẫn chẳng khác xưa, vô tâm rời đi vào ngay lúc Khang Chước đang cố gắng giữ y lại. Còn y mang theo dáng vẻ lưu manh chào hỏi Quyền Hoa Thần, khoác lên mình bộ dạng của một tay lão luyện tình trường.
Vì vậy Quyền Hoa Thần đã thẳng thừng khiển trách y như những gì hắn đã làm cách đây ba năm.
Doãn Đông Phàm đã trưởng thành, y phải biết tôn trọng cảm xúc của Omega. Bọn họ có thể thân mật có thể đánh dấu nhau, nhưng ít nhất cần phải ở một nơi làm cho Omega cảm thấy an toàn và thoải mái. Chứ không phải muốn cắn là tùy tiện cắn một phát ở ven đường nơi có thể có người xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhưng những bài giáo huấn đó chỉ như gãi ngứa cho Doãn Đông Phàm, y xin lỗi xin tha thứ đến mức nhuần nhuyễn quen tay, ngoảng đầu lại là quên sạch tất cả mọi thứ, còn Khang Chước thì liên tục chạy trốn vì bị thương tổn nhiều lần.
Quyền Hoa Thần nghĩ mãi không hiểu, Doãn Đông Phàm dựa vào cái gì mà khiến Khang Chước nhớ mãi không quên.
Y ấu trĩ, ngu xuẩn, ương ngạnh, ngạo mạn, nói năng tùy tiện ăn chơi trác táng.
Y dễ dàng chiếm được thứ mà Quyền Hoa Thần không dám mơ tưởng đến, rồi chẳng mấy chốc y vứt bỏ như vứt một đôi giày rách.
Điều này thật không công bằng.
Rõ ràng là Quyền Hoa Thần nắm tay Khang Chước dạy cậu biết chữ, đưa đón cậu đi học, cõng cậu trên vai xem chú hề biểu diễn trong công viên giải trí. Vậy cớ sao cuối cùng lại phải nhường chỗ cho một thằng nhóc khốn nạn không biết điều chứ?
Lần duy nhất trong đời Quyền Hoa Thần thua Doãn Đông Phàm chính là bỏ lỡ quá trình phân hóa của Khang Chước.
Quyền Hoa Thần vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó trời mưa nhỏ, lúc ấy hắn đang xử lý tài liệu ở công ty thì nhận được điện thoại của Doãn Đông Phàm.
Như thường lệ, Doãn Đông Phàm vừa mới mở miệng nói hai chữ thì Quyền Hoa Thần đã biết y lại gây họa.
Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, Quyền Tiêu quản giáo vô cùng nghiêm khắc, Doãn Đông Phàm làm sai chuyện gì cũng chưa bao giờ dám nói với mẹ mình, chỉ biết lén tìm cơ hội cầu cứu Quyền Hoa Thần. Vậy nên cứ trung bình nửa tháng Quyền Hoa Thần lại nhận được điện thoại của Doãn Đông Phàm một lần. Có đôi khi muốn hắn ký tên vào bài thi, lần khác thì là muốn hắn đến trường gặp mặt phụ huynh. Chung quy đều không phải những chuyện tốt đẹp gì cả, lần này đoán chừng cũng giống vậy.
Quyền Hoa Thần vốn không định để ý tới, hắn mở loa ngoài tiếp tục xem tài liệu, nhưng không ngờ rằng câu tiếp theo của Doãn Đông Phàm chính là:
“Cậu ơi, cậu mau đến đây đi, Khang Chước ngất rồi. Cháu đang… bọn cháu đang làm bài tập ở nhà, cháu không biết có chuyện gì xảy ra, cháu chỉ dùng một chút pheromone thôi. Cháu thề cháu không làm gì cả, nhưng anh ấy đột nhiên bất tỉnh…”
Quyền Hoa Thần ném bút lao vội ra khỏi văn phòng.
…
Dẫn dụ phân hóa.
Dẫn dụ phân hóa ngoài huyết thống vô cùng hiếm gặp.
Những người bị dẫn dụ phân hóa sẽ có sự ỷ lại nhất định vào pheromone của người dẫn dụ suốt cả đời.
Đây gần như chính là vận mệnh đang tuyên phán Quyền Hoa Thần đã bị loại.
Quyền Hoa Thần làm thủ tục nhập viện cho Khang Chước, lúc bác sĩ cầm phiếu chẩn đoán điều trị tiến vào phòng bệnh thì Khang Chước đã tỉnh lại. Cậu kéo tay Doãn Đông Phàm, ngay khi Doãn Đông Phàm muốn đứng dậy rời đi, cậu lại nhỏ giọng gọi tên y.
Quyền Hoa Thần cảm thấy có thứ gì đó nặng trịch rơi vào trong lồng ngực, lúc ấy hắn vẫn chưa ý thức được cảm giác này gọi là ghen tị. Chỉ là trong rất nhiều năm về sau, hắn sẽ lại giận điên lên vào giữa đêm khuya không biết bao nhiêu lần.bg-ssp-{height:px}
Hắn chẳng qua chỉ bỏ lỡ một dấu chấm rất nhỏ trong nhân sinh của Khang Chước, vậy mà tại sao hắn lại bị tước đoạt tất cả quyền tham dự vào cuộc sống sau này của cậu, rồi xóa bỏ toàn bộ nỗ lực của hắn, cướp đi thành quả mà hắn xứng đáng được nhận chứ?
Nếu Khang Chước ở bên Doãn Đông Phàm chỉ nhận lấy vô vàn đau khổ, vậy lúc trước Quyền Hoa Thần âm thầm nhẫn nhịn rồi rút lui từ bỏ còn có ý nghĩa gì đây?
Ngay lập tức, Quyền Hoa Thần đã nghĩ thông suốt.
Hắn ngồi lại bên giường, hai tay chống sang hai bên Khang Chước, chậm rãi hạ thấp người xuống, dừng lại cách Khang Chước khoảng hai tấc.
Hai giây sau, pheromone hương rượu brandy nồng đậm của Alpha tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Khang Chước đang ngủ say nhưng rất nhanh đã có phản ứng, cậu bắt đầu vặn vẹo thân thể, lẩm bẩm nói mớ, vô thức đưa tay ôm lấy cổ Quyền Hoa Thần, dùng sức kéo hắn xuống thấp hơn nữa. Sau đó dán sát chóp mũi vào bên cổ hắn, không ngừng hít thở hổn hển giống như một chú cún con, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ bất mãn.
Quyền Hoa Thần mỉm cười, mang theo niềm vui trả thù nho nhỏ.
Hiện tại Khang Chước đã biết được cảm nhận mỗi lần của hắn là như thế nào.
Độ phù hợp pheromone gần %, nửa kia chính là sự kết hợp hoàn hảo, cùng tần số cùng phương hướng, trời sinh thích hợp đeo nhẫn cho nhau.
Sự hấp dẫn và cám dỗ như vậy quả thật là trí mạng, Quyền Hoa Thần chống cự không được, đương nhiên Khang Chước cũng không thể.
Nhưng con người nào phải là dã thú, độ phù hợp của pheromone chẳng là gì khi đứng trước lý trí và tình yêu. Vô số sự kết hợp của AB và BO, thậm chí là kết hợp giữa AA và OO là những bằng chứng chứng minh tốt nhất.
Lý trí và bản năng xé rách một mình thân thể Quyền Hoa Thần là đủ rồi, Khang Chước chỉ cần thuận buồm xuôi gió, yêu và được yêu mà không phải gặp bất kỳ khó khăn trắc trở nào.
Cho nên từ ngày Quyền Hoa Thần nhận được phần báo cáo kiểm tra xứng đôi pheromone của hắn và Khang Chước, thì chỉ cần tới nơi Khang Chước có thể xuất hiện, hắn đều sẽ tiêm cho mình thuốc ức chế dành cho Alpha.
Thuốc ức chế loại A có tác dụng mạnh được Toàn Hòa độc lập nghiên cứu, có thể ức chế chức năng của tuyến thể Alpha một cách hiệu quả, giảm thiểu đáng kể hoặc thậm chí chấm dứt hoàn toàn việc Alpha giải phóng pheromone ra ngoài, và cản trở tuyến thể nhận biết các pheromone khác trong không khí.
Nói một cách đơn giản, chính là tạm thời làm suy yếu một Alpha trở thành một Beta.
Nói chung, chỉ có Alpha có triệu chứng quá nghiêm trọng trong kỳ nhạy cảm mới sử dụng loại thuốc này, vì nó ảnh hưởng đến chức năng cơ thể của Alpha đồng thời làm suy yếu chức năng tuyến thể, làm cho bọn họ cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi.
Trước khi đi tới nước D, Quyền Hoa Thần đã tiêm thuốc liên tục trong vòng nửa năm. Hiện giờ sau khi về nước, hắn cũng lấy đi số lượng thuốc đủ dùng trong nửa năm từ công ty, để có thể đảm bảo cho dù Khang Chước có ôm hắn, cũng không thể ngửi được bất kỳ pheromone nào trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa cũng có thể giúp hắn bảo trì lý trí của bản thân và tránh khỏi đau đớn do bản năng gây ra.
Nhưng hiện tại, Quyền Hoa Thần đổi ý rồi.
Hắn muốn Khang Chước bị hấp dẫn, bị cám dỗ, tự mình tự nguyện đi vào tổ của hắn.
Khang Chước đang mê man không biết gì cả, cậu bị nhốt trong mê cung mùi hương, luống cuống mờ mịt, chỉ có thể lảo đảo đi theo luồng hơi thở thơm ngào ngạt kia.
Ngay vào khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy mùi hương kia sắp rời khỏi, dường như linh hồn cậu cũng bị kéo đi theo, cậu hoảng sợ đưa tay về phía hư không.
“Đừng đi, đừng bỏ tôi lại đây…”
“Đừng đi mà.”
Quyền Hoa Thần ấn một nụ hôn lên nốt ruồi nhỏ trên đuôi lông mày Khang Chước, cầm tay cậu rồi nằm xuống bên kia giường.
“Sẽ không bao giờ đi nữa.”
Từ giờ phút này trở đi, Quyền Hoa Thần sẽ đền bù gấp đôi cho Khang Chước, bù đắp toàn bộ những năm tháng không thể đồng hành cùng cậu mà hắn đã để vuột mất.