Khi Khang Chước quay về biệt thự cũ đã gần mười hai giờ trưa, lúc cậu về đến nhà thì đồ ăn mà Quyền Hoa Thần gọi cho cậu cũng vừa vặn tới cửa.
Hôm qua trong lúc lơ đãng Khang Chước có nói gần đây ăn hải sản hơi nhiều, muốn ăn chút gì đó thanh đạm, quả nhiên đồ ăn được giao đến trưa nay chủ yếu là đồ chay.
Khang Chước chụp ảnh phần ăn kia rồi gửi cho Quyền Hoa Thần.
【Cảm ơn cậu, đồ ăn rất ngon.】
Sau khi gửi xong lại nhắn thêm một câu.
【Nhưng đương nhiên không ngon bằng cậu nấu (mặt cười)】
Quyền Hoa Thần vừa tranh cãi một trận với Quyền Tiêu trên bàn hội nghị, tức đến mức không muốn ăn cơm, quay đầu lại nhìn thấy tin nhắn của Khang Chước, lập tức bảo thư ký đến nhà ăn công ty đặt cho mình một phần ăn thật lớn.
Quyền Hoa Thần:【Chờ cậu, tối cậu về làm đồ ăn ngon cho em.】
Khang Chước gửi lại cho Quyền Hoa Thần một emoji mèo con đáng yêu, sau đó đặt điện thoại xuống vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa ăn, Khang Chước thu dọn bát đũa, đi lên phòng mình trên lầu hai.
Phòng của cậu ở ngay đối diện phòng ngủ của Quyền Hoa Thần, có phòng tắm riêng. Trước đây là phòng dành cho khách nhưng hiện tại Quyền Hoa Thần đã đặc biệt dọn lại nó cho Khang Chước ở, còn nói về sau phòng ngủ này sẽ là của Khang Chước.
Khang Chước nói không cần, cậu cũng không ở lại đây quá lâu nhưng Quyền Hoa Thần lại nói, nếu như ở nhà Quyền Tiêu em có phòng riêng của mình, vậy thì ở chỗ tôi cũng có thể có một phòng. Em có thể không đến ở, nhưng căn phòng này vẫn luôn thuộc về em.
Khang Chước cảm thấy rất ngại, nhưng trong lòng lại có cảm giác được lấp đầy vô cùng trọn vẹn.
Cậu thích căn phòng này, không quá lớn nhưng nó lại chứa đựng vô số kỷ niệm.
Tỷ như vịt con nhồi bông và hộp đồ chơi ghép hình, chúng đã bị cậu và Doãn Đông Phàm bỏ lại đây khi đến nhà Quyền Hoa Thần chơi.
Hoặc là cuốn sách ảnh về sinh học cũ kỹ trên giá sách, đây là cuốn sách sinh học đầu tiên Khang Chước đọc khi còn bé. Khi đó cậu còn chưa nhận hết mặt chữ, là Quyền Hoa Thần đọc từng câu từng từ cho cậu nghe. Sau đó cuốn sách này bị những đứa trẻ khác trong phòng trông trẻ mượn xem, rồi cũng không trả lại cho cậu, không ngờ Quyền Hoa Thần lại tìm được hơn nữa còn lưu giữ đến tận bây giờ.
Không những thế Khang Chước còn tìm thấy mô hình tế bào bằng đất sét dẻo của mình ở trong tủ. Thời gian đã trôi qua quá lâu, đất sét dẻo bị vỡ thành nhiều đoạn, nhưng cho dù “thi thể” đã biến thành như vậy nhưng vẫn được người nọ xếp gọn trong hộp thủy tinh, quý trọng cất giữ trong ngăn tủ.
Ngoài ra còn có rất nhiều thứ đồ khác, tỷ như giấy khen sáng tác văn học được bình xét hồi cấp một mà Khang Chước không quá để ý, hay ghim cài áo hoa hồng nhỏ khi biểu diễn văn nghệ ở trường, và cả cây bút máy mà cậu bất thận làm rơi hỏng không nỡ vứt đi lúc học cấp hai…
Khang Chước kinh ngạc thán phục nhìn căn phòng này, Quyền Hoa Thần không hề có quan hệ huyết thống với cậu nhưng lại làm chuyện chỉ có ba mẹ mới có thể làm. Không đúng, ba mẹ Khang Chước cũng không vì cậu mà làm những chuyện này.
Chỉ có Quyền Hoa Thần làm vậy.
Chỉ có Quyền Hoa Thần thôi.
Dưới lầu truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Khang Chước lo lắng Lazzy muốn phá nhà nên vội vàng xuống lầu nhìn xem.
Cũng may, vì để nhảy lên bàn nên Lazzy mới chỉ đẩy ngã ghế, nếu nó làm vỡ chậu hoa ở trên bàn thì sẽ tiêu đời mất, bởi vì Quyền Hoa Thần rất quý chậu hoa này.
Khang Chước nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, dự định ôm chậu hoa ra ngoài sân phơi nắng.
Ngay khi cậu vừa ôm chậu hoa lên, hương hoa tươi mát xông thẳng vào trong xoang mũi, Khang Chước cuối cùng cũng nhớ ra đây là loài hoa gì.
Một loài hoa mà cậu không bao giờ có thể quên.
Đây là một chậu hoa nhài.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Quyền Hoa Thần, những bông hoa nhài đã nở rộ đầy rực rỡ.
Hôm nay Quyền Hoa Thần tan làm rất sớm, chưa đến năm giờ chiều đã về đến nhà. Lúc hắn xách túi lớn túi nhỏ đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Khang Chước đang nằm sấp trên thảm trải sàn trong phòng khách chơi ghép hình, còn Lazzy thì nằm ngủ trên ghế sô pha.
Đó vẫn là thứ Khang Chước chơi khi còn bé, một bộ tranh ghép hình Disney, tổng cộng có hơn một nghìn mảnh, Khang Chước mới ghép được một phần ba.
“Hôm nay cậu về sớm thật đấy.” Khang Chước đứng dậy từ trên thảm, muốn tiếp nhận túi đồ trong tay Quyền Hoa Thần.
“Ừm, vốn cũng không có việc gì.” Giọng điệu của Quyền Hoa Thần có chút tự giễu, nhưng vẫn chưa đến mức có thể làm cho Khang Chước nghe ra. Hắn tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của Khang Chước: “Nặng, mình tôi cầm là được.”
Trong chiều hôm nay, Quyền Tiêu đã biết dự án hợp tác giữa hắn và phòng thí nghiệm của Lưu Minh. Bà trách Quyền Hoa Thần không thương lượng trước với mình, song lại lôi chuyện hắn ăn cơm với đám người Tô Quân đợt trước ra, nói gần nói xa đều nghi ngờ hắn muốn liên thủ với người ngoài. Quyền Hoa Thần lười giải thích nhiều với bà, hắn liên tục cam đoan rằng thành quả của dự án sẽ là của chung toàn bộ công ty, nói vậy Quyền Tiêu mới buông tha cho hắn.
Trên đường lái xe trở về, Quyền Hoa Thần nghiêm túc suy nghĩ, nếu Quyền Tiêu đã bài xích hắn như thế, vậy thì hắn cũng không cần phải giúp đỡ gì hết. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không can thiệp vào tất cả công việc ở tổng công ty nữa, chỉ làm tròn bổn phận quay về huấn luyện, an tâm chăm sóc bé con trong nhà.
“Sau này tôi sẽ thường xuyên về sớm, em muốn ăn món gì thì có thể nói trước với tôi. Trên đường về nhà tôi sẽ mua, sau đó đến tối dạy em bơi lội.”
Quyền Hoa Thần đặt túi đồ lên bàn gỗ trong phòng khách, chỉ vào một cái túi nhỏ màu xanh rồi nói: “Đúng rồi, em cầm túi này trước đi.”
Khang Chước lục túi nhìn, còn Quyền Hoa Thần lên lầu thay quần áo.
Ngay sau đó, hắn ở trên lầu hai nghe thấy tiếng reo hò của Kang trong phòng khách: “Woah, là đồ bơi, còn có cả kính lặn và mũ bơi nữa.”
Bên ngoài yên tĩnh một lát, không lâu sau những tiếng bước chân từ xa tiến đến, cuối cùng dừng ở bên ngoài phòng ngủ của Quyền Hoa Thần.
“Cậu ơi, cái kẹp nhựa này là…”
Giọng nói của Khang Chước đột nhiên dừng lại.
Dường như Quyền Hoa Thần không phát hiện ra sự khác thường của cậu, hắn cởi áo sơ mi đưa lưng về phía cửa phòng ngủ đang mở rộng, để lộ lưng trần, thay sang quần áo ở nhà: “Đó là kẹp mũi, tôi sợ nước tràn mũi em. Nếu như em có thể nín thở thì không dùng cũng được.”
Quyền Hoa Thần nói xong nhưng đợi mãi cũng không thấy tiếng trả lời, hắn quay đầu lại nhìn, người ở cửa đã không thấy đâu, Quyền Hoa Thần nhếch miệng nở nụ cười.
Sau khi thay quần áo xong, Quyền Hoa Thần xách theo túi đồ ăn vào phòng bếp nấu cơm, Khang Chước nhiều lần muốn hỗ trợ nhưng đều bị Quyền Hoa Thần đuổi ra ngoài.
Khang Chước cảm thấy rất áy náy khi ăn không ở không ở nhà Quyền Hoa Thần, cậu muốn hỗ trợ làm chút việc nhà nhưng Quyền Hoa Thần cũng không cho. Cậu không thể vô tư tùy ý ngồi xem TV và chơi điện thoại, sau đó lại chờ Quyền Hoa Thần bưng thức ăn đến trước mặt mình được. Thế là cậu bèn bám vào bên cửa phòng bếp, dõi mắt mong chờ nhìn chằm chằm Quyền Hoa Thần đang nấu cơm.
Quyền Hoa Thần bị cặp mắt giống như cún con của Khang Chước làm cho nhộn nhạo cả người. Hắn hết cách, cuối cùng chỉ có thể đưa cho cậu một củ tỏi, bảo cậu bóc vỏ từng nhánh một sau lại nghiền nhỏ chúng ra.
Khang Chước chưa từng vào bếp, vậy nên chờ đến khi cậu vụng về bóc vỏ tỏi rồi nghiền thành dạng nhuyễn thì Quyền Hoa Thần cũng đã làm cơm xong.
Quyền Hoa Thần ở nước D hơn ba năm, đã học được tài nghệ nấu ăn tuyệt vời từ người mẹ Chu Viện của mình. Tuy rằng chắc chắn không đạt tới trình độ đầu bếp năm sao, nhưng cho Khang Chước ăn no thì vẫn đủ. Hắn vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy Khang Chước ăn đến miệng đầy nước sốt.
“Ngon không?” Quyền Hoa Thần biết đáp án nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
“Ngon, cực kỳ ngon!” Khang Chước đang ngặm một miếng sườn chua ngọt, lời nói ra cũng không rõ ràng.
Quyền Hoa Thần đắc chí vừa lòng, hắn thầm nghĩ, gác tất cả những phương diện khác sang một bên không đề cập tới, chỉ riêng tay nghề nấu cơm của hắn đã có thể bỏ xa Doãn Đông Phàm cả mười con phố. Doãn Đông Phàm lấy gì mà so được với hắn?
Nhắc tới Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần mới nhớ ra, hắn hỏi Khang Chước: “Buổi sáng em nói muốn đi gặp Doãn Đông Phàm, thế nào rồi? Em nói rõ với nó chưa?”
Khang Chước gật đầu: “Dạ rồi, tuy rằng em ấy khóc rất thương tâm nhưng cháu vẫn không để ý tới em ấy.” Nói xong cậu lại bổ sung một câu, “Ngay cả trà sữa em ấy mua cháu cũng không uống.”
“Làm tốt lắm, đối với Alpha khốn nạn như vậy thì phải dứt khoát một chút.” Quyền Hoa Thần thưởng cho cậu một miếng há cảo tôm.
Khang Chước nuốt trọn miếng há cảo tôm vào miệng, cong mắt cười: “Hì hì.”
Hôm qua trong lúc lơ đãng Khang Chước có nói gần đây ăn hải sản hơi nhiều, muốn ăn chút gì đó thanh đạm, quả nhiên đồ ăn được giao đến trưa nay chủ yếu là đồ chay.
Khang Chước chụp ảnh phần ăn kia rồi gửi cho Quyền Hoa Thần.
【Cảm ơn cậu, đồ ăn rất ngon.】
Sau khi gửi xong lại nhắn thêm một câu.
【Nhưng đương nhiên không ngon bằng cậu nấu (mặt cười)】
Quyền Hoa Thần vừa tranh cãi một trận với Quyền Tiêu trên bàn hội nghị, tức đến mức không muốn ăn cơm, quay đầu lại nhìn thấy tin nhắn của Khang Chước, lập tức bảo thư ký đến nhà ăn công ty đặt cho mình một phần ăn thật lớn.
Quyền Hoa Thần:【Chờ cậu, tối cậu về làm đồ ăn ngon cho em.】
Khang Chước gửi lại cho Quyền Hoa Thần một emoji mèo con đáng yêu, sau đó đặt điện thoại xuống vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa ăn, Khang Chước thu dọn bát đũa, đi lên phòng mình trên lầu hai.
Phòng của cậu ở ngay đối diện phòng ngủ của Quyền Hoa Thần, có phòng tắm riêng. Trước đây là phòng dành cho khách nhưng hiện tại Quyền Hoa Thần đã đặc biệt dọn lại nó cho Khang Chước ở, còn nói về sau phòng ngủ này sẽ là của Khang Chước.
Khang Chước nói không cần, cậu cũng không ở lại đây quá lâu nhưng Quyền Hoa Thần lại nói, nếu như ở nhà Quyền Tiêu em có phòng riêng của mình, vậy thì ở chỗ tôi cũng có thể có một phòng. Em có thể không đến ở, nhưng căn phòng này vẫn luôn thuộc về em.
Khang Chước cảm thấy rất ngại, nhưng trong lòng lại có cảm giác được lấp đầy vô cùng trọn vẹn.
Cậu thích căn phòng này, không quá lớn nhưng nó lại chứa đựng vô số kỷ niệm.
Tỷ như vịt con nhồi bông và hộp đồ chơi ghép hình, chúng đã bị cậu và Doãn Đông Phàm bỏ lại đây khi đến nhà Quyền Hoa Thần chơi.
Hoặc là cuốn sách ảnh về sinh học cũ kỹ trên giá sách, đây là cuốn sách sinh học đầu tiên Khang Chước đọc khi còn bé. Khi đó cậu còn chưa nhận hết mặt chữ, là Quyền Hoa Thần đọc từng câu từng từ cho cậu nghe. Sau đó cuốn sách này bị những đứa trẻ khác trong phòng trông trẻ mượn xem, rồi cũng không trả lại cho cậu, không ngờ Quyền Hoa Thần lại tìm được hơn nữa còn lưu giữ đến tận bây giờ.
Không những thế Khang Chước còn tìm thấy mô hình tế bào bằng đất sét dẻo của mình ở trong tủ. Thời gian đã trôi qua quá lâu, đất sét dẻo bị vỡ thành nhiều đoạn, nhưng cho dù “thi thể” đã biến thành như vậy nhưng vẫn được người nọ xếp gọn trong hộp thủy tinh, quý trọng cất giữ trong ngăn tủ.
Ngoài ra còn có rất nhiều thứ đồ khác, tỷ như giấy khen sáng tác văn học được bình xét hồi cấp một mà Khang Chước không quá để ý, hay ghim cài áo hoa hồng nhỏ khi biểu diễn văn nghệ ở trường, và cả cây bút máy mà cậu bất thận làm rơi hỏng không nỡ vứt đi lúc học cấp hai…
Khang Chước kinh ngạc thán phục nhìn căn phòng này, Quyền Hoa Thần không hề có quan hệ huyết thống với cậu nhưng lại làm chuyện chỉ có ba mẹ mới có thể làm. Không đúng, ba mẹ Khang Chước cũng không vì cậu mà làm những chuyện này.
Chỉ có Quyền Hoa Thần làm vậy.
Chỉ có Quyền Hoa Thần thôi.
Dưới lầu truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Khang Chước lo lắng Lazzy muốn phá nhà nên vội vàng xuống lầu nhìn xem.
Cũng may, vì để nhảy lên bàn nên Lazzy mới chỉ đẩy ngã ghế, nếu nó làm vỡ chậu hoa ở trên bàn thì sẽ tiêu đời mất, bởi vì Quyền Hoa Thần rất quý chậu hoa này.
Khang Chước nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, dự định ôm chậu hoa ra ngoài sân phơi nắng.
Ngay khi cậu vừa ôm chậu hoa lên, hương hoa tươi mát xông thẳng vào trong xoang mũi, Khang Chước cuối cùng cũng nhớ ra đây là loài hoa gì.
Một loài hoa mà cậu không bao giờ có thể quên.
Đây là một chậu hoa nhài.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Quyền Hoa Thần, những bông hoa nhài đã nở rộ đầy rực rỡ.
Hôm nay Quyền Hoa Thần tan làm rất sớm, chưa đến năm giờ chiều đã về đến nhà. Lúc hắn xách túi lớn túi nhỏ đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Khang Chước đang nằm sấp trên thảm trải sàn trong phòng khách chơi ghép hình, còn Lazzy thì nằm ngủ trên ghế sô pha.
Đó vẫn là thứ Khang Chước chơi khi còn bé, một bộ tranh ghép hình Disney, tổng cộng có hơn một nghìn mảnh, Khang Chước mới ghép được một phần ba.
“Hôm nay cậu về sớm thật đấy.” Khang Chước đứng dậy từ trên thảm, muốn tiếp nhận túi đồ trong tay Quyền Hoa Thần.
“Ừm, vốn cũng không có việc gì.” Giọng điệu của Quyền Hoa Thần có chút tự giễu, nhưng vẫn chưa đến mức có thể làm cho Khang Chước nghe ra. Hắn tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của Khang Chước: “Nặng, mình tôi cầm là được.”
Trong chiều hôm nay, Quyền Tiêu đã biết dự án hợp tác giữa hắn và phòng thí nghiệm của Lưu Minh. Bà trách Quyền Hoa Thần không thương lượng trước với mình, song lại lôi chuyện hắn ăn cơm với đám người Tô Quân đợt trước ra, nói gần nói xa đều nghi ngờ hắn muốn liên thủ với người ngoài. Quyền Hoa Thần lười giải thích nhiều với bà, hắn liên tục cam đoan rằng thành quả của dự án sẽ là của chung toàn bộ công ty, nói vậy Quyền Tiêu mới buông tha cho hắn.
Trên đường lái xe trở về, Quyền Hoa Thần nghiêm túc suy nghĩ, nếu Quyền Tiêu đã bài xích hắn như thế, vậy thì hắn cũng không cần phải giúp đỡ gì hết. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không can thiệp vào tất cả công việc ở tổng công ty nữa, chỉ làm tròn bổn phận quay về huấn luyện, an tâm chăm sóc bé con trong nhà.
“Sau này tôi sẽ thường xuyên về sớm, em muốn ăn món gì thì có thể nói trước với tôi. Trên đường về nhà tôi sẽ mua, sau đó đến tối dạy em bơi lội.”
Quyền Hoa Thần đặt túi đồ lên bàn gỗ trong phòng khách, chỉ vào một cái túi nhỏ màu xanh rồi nói: “Đúng rồi, em cầm túi này trước đi.”
Khang Chước lục túi nhìn, còn Quyền Hoa Thần lên lầu thay quần áo.
Ngay sau đó, hắn ở trên lầu hai nghe thấy tiếng reo hò của Kang trong phòng khách: “Woah, là đồ bơi, còn có cả kính lặn và mũ bơi nữa.”
Bên ngoài yên tĩnh một lát, không lâu sau những tiếng bước chân từ xa tiến đến, cuối cùng dừng ở bên ngoài phòng ngủ của Quyền Hoa Thần.
“Cậu ơi, cái kẹp nhựa này là…”
Giọng nói của Khang Chước đột nhiên dừng lại.
Dường như Quyền Hoa Thần không phát hiện ra sự khác thường của cậu, hắn cởi áo sơ mi đưa lưng về phía cửa phòng ngủ đang mở rộng, để lộ lưng trần, thay sang quần áo ở nhà: “Đó là kẹp mũi, tôi sợ nước tràn mũi em. Nếu như em có thể nín thở thì không dùng cũng được.”
Quyền Hoa Thần nói xong nhưng đợi mãi cũng không thấy tiếng trả lời, hắn quay đầu lại nhìn, người ở cửa đã không thấy đâu, Quyền Hoa Thần nhếch miệng nở nụ cười.
Sau khi thay quần áo xong, Quyền Hoa Thần xách theo túi đồ ăn vào phòng bếp nấu cơm, Khang Chước nhiều lần muốn hỗ trợ nhưng đều bị Quyền Hoa Thần đuổi ra ngoài.
Khang Chước cảm thấy rất áy náy khi ăn không ở không ở nhà Quyền Hoa Thần, cậu muốn hỗ trợ làm chút việc nhà nhưng Quyền Hoa Thần cũng không cho. Cậu không thể vô tư tùy ý ngồi xem TV và chơi điện thoại, sau đó lại chờ Quyền Hoa Thần bưng thức ăn đến trước mặt mình được. Thế là cậu bèn bám vào bên cửa phòng bếp, dõi mắt mong chờ nhìn chằm chằm Quyền Hoa Thần đang nấu cơm.
Quyền Hoa Thần bị cặp mắt giống như cún con của Khang Chước làm cho nhộn nhạo cả người. Hắn hết cách, cuối cùng chỉ có thể đưa cho cậu một củ tỏi, bảo cậu bóc vỏ từng nhánh một sau lại nghiền nhỏ chúng ra.
Khang Chước chưa từng vào bếp, vậy nên chờ đến khi cậu vụng về bóc vỏ tỏi rồi nghiền thành dạng nhuyễn thì Quyền Hoa Thần cũng đã làm cơm xong.
Quyền Hoa Thần ở nước D hơn ba năm, đã học được tài nghệ nấu ăn tuyệt vời từ người mẹ Chu Viện của mình. Tuy rằng chắc chắn không đạt tới trình độ đầu bếp năm sao, nhưng cho Khang Chước ăn no thì vẫn đủ. Hắn vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy Khang Chước ăn đến miệng đầy nước sốt.
“Ngon không?” Quyền Hoa Thần biết đáp án nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
“Ngon, cực kỳ ngon!” Khang Chước đang ngặm một miếng sườn chua ngọt, lời nói ra cũng không rõ ràng.
Quyền Hoa Thần đắc chí vừa lòng, hắn thầm nghĩ, gác tất cả những phương diện khác sang một bên không đề cập tới, chỉ riêng tay nghề nấu cơm của hắn đã có thể bỏ xa Doãn Đông Phàm cả mười con phố. Doãn Đông Phàm lấy gì mà so được với hắn?
Nhắc tới Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần mới nhớ ra, hắn hỏi Khang Chước: “Buổi sáng em nói muốn đi gặp Doãn Đông Phàm, thế nào rồi? Em nói rõ với nó chưa?”
Khang Chước gật đầu: “Dạ rồi, tuy rằng em ấy khóc rất thương tâm nhưng cháu vẫn không để ý tới em ấy.” Nói xong cậu lại bổ sung một câu, “Ngay cả trà sữa em ấy mua cháu cũng không uống.”
“Làm tốt lắm, đối với Alpha khốn nạn như vậy thì phải dứt khoát một chút.” Quyền Hoa Thần thưởng cho cậu một miếng há cảo tôm.
Khang Chước nuốt trọn miếng há cảo tôm vào miệng, cong mắt cười: “Hì hì.”