Khang Chước thật sự ở lại nhà Quyền Hoa Thần đến tận ngày nghỉ cuối cùng. Chuyện cậu làm mỗi ngày chính là đọc sách và dắt chó đi dạo, buổi tối lại học bơi với Quyền Hoa Thần, trải qua một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.
Trong tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Khang Chước phải chuẩn bị cho khai giảng, vì vậy cậu đã quay về nhà mình, Quyền Hoa Thần cũng chuyển về theo cậu. Tuy nhiên Khang Chước vẫn phải phụ trách cho chó ăn, giống như ngày trước mỗi buổi chiều cậu đều phải đi sang nhà bên cạnh đổ thêm thức ăn cho cho Lazzy, nếu Quyền Hoa Thần tan làm sớm, bọn họ sẽ cùng nhau ăn tối.
Thế nhưng chỉ trong một tuần này, hầu như ngày nào Doãn Đông Phàm cũng tới tìm Khang Chước, Khang Chước không muốn gặp y nên không cho y vào nhà. Sau đó y thăm dò được thời gian Khang Chước qua nhà Quyền Hoa Thần cho chó ăn, vì thế suốt mấy ngày trời y đều ngồi trước cửa nhà Quyền Hoa Thần để chờ Khang Chước.
Dẫu sao Quyền Hoa Thần là cậu của Doãn Đông Phàm, Khang Chước cũng không thể không cho y vào nhà của Quyền Hoa Thần.
“Cả một tháng nay anh đã đi đâu vậy?” Doãn Đông Phàm đi theo Khang Chước ngồi xổm xuống cùng cậu, nhìn Lazzy vùi đầu ăn thức ăn cho chó.
“Đi biển.” Khang Chước nói.
“Anh một mình đi sao?” Doãn Đông Phàm nhớ tới kế hoạch du lịch lần trước của bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Không, đi cùng với cậu.” Khang Chước đứng dậy cất túi thức ăn cho chó về phòng bếp, rồi lại đổ thêm nước vào máy uống nước tự động của Lazzy.
Doãn Đông Phàm đuổi theo phía sau cậu: “Hả? Trong khoảng thời gian này hai người đều ở cùng nhau sao?”
Khang Chước nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của y, cậu dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn y: “Thì thế nào, không được à?”
Doãn Đông Phàm ấp úng nói: “Hai người… một Alpha, một Omega, đi chơi riêng với nhau lâu như vậy, không tốt lắm đâu?”
“Em đang nói linh tinh gì vậy Doãn Đông Phàm? Đó là cậu của em đấy!” Khang Chước muốn hất hết nước trong máy uống nước lên mặt y.
“Được được, là em nói lung tung, anh đừng tức giận mà!” Doãn Đông Phàm mềm giọng, “Tuần sau em sẽ đến đại học B báo danh, anh có tới đưa em đi không?”
“Dì Tiêu và chú Doãn sẽ đưa em đi.” Khang Chước nhớ ra hoa nhài cũng cần phải được tưới nước.
Doãn Đông Phàm đi theo cậu đến bệ cửa sổ, và hỏi: “Anh không tới sao?”
“Không tới.” Khang Chước dứt khoát từ chối, “Em đứng sang bên một chút, đừng cản đường.”
Doãn Đông Phàm nghiêng người cho cậu qua, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh à, bây giờ anh trở nên thật hung dữ…”
Khang Chước cũng cảm thấy thật kỳ lạ, sao trước kia mình có thể dễ dàng tha thứ cho y như vậy, càn quấy vô lý, lại còn hoàn toàn nghe không hiểu điều người khác nói.
Sau khi tưới hoa xong, Khang Chước cất bình xịt, xoay người nhìn thẳng vào Doãn Đông Phàm, nghiêm túc nói: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta đã chia tay, em đừng đến tìm anh nữa. Cho dù em có nói thế nào thì anh cũng sẽ không tái hợp với em đâu.”
“Em không có ý đòi anh tái hợp với em, nhưng…” Doãn Đông Phàm nắm chặt nắm đấm, cố chấp nhìn Khang Chước, “Chỉ cần anh còn độc thân thì em vẫn có thể tiếp tục theo đuổi anh!”
Khang Chước nhức đầu không thôi: “Em không thể dành thời gian lên kế hoạch cho cuộc sống đại học của em sao? Em nhìn quầng thâm mắt của mình đi, ba tháng qua em đã làm những gì? Nếu em tiếp tục sa sút như vậy trong thời gian học đại học của mình thì cẩn thận, ngay cả bằng tốt nghiệp em cũng không lấy được đâu.”
Doãn Đông Phàm dường như bắt được một tia hy vọng, hai mắt sáng lên: “Vậy nếu em học tập chăm chỉ ở trường, nhận được học bổng, có phải anh sẽ cho em cơ hội đúng không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau! Em có học tập chăm chỉ hay không thì liên quan gì đến anh? Đây là cuộc sống của riêng em!”
Khang Chước không muốn nói chuyện với y nữa, Doãn Đông Phàm vẫn quấn chặt lấy cậu. Xũng may sau đó Quyền Hoa Thần trở về, hắn đứng ở huyền quan lạnh mặt nhìn Doãn Đông Phàm.
“Trả dép lê cho tôi rồi cút về nhà mình đi.”
Doãn Đông Phàm không dám gây chuyện trước mặt Quyền Hoa Thần, đành phải ủ rũ cúi đầu rời đi.
Sau cùng Khang Chước cũng không quá quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, bởi vì khi ở bên Quyền Hoa Thần cậu nhận được rất nhiều điều vui vẻ hạnh phúc, Quyền Hoa Thần chỉ nói mấy câu đã làm cho Khang Chước quên sạch chuyện không vui vừa rồi.
Khang Chước nói mình sắp khai giảng, mùa khai giảng là thời điểm bận rộn nhất, cậu không thể ngày ngày đều về nhà ở được, cũng không có cách nào nhìn thấy Lazzy mỗi ngày.
“Vậy tôi sẽ mang Lazzy đến đại học A gặp em thì sao?” Quyền Hoa Thần nhờ Khang Chước thắt dây tạp dề sau lưng giúp mình.
“Phiền phức quá, không được đâu.” Khang Chước lắc đầu, thắt dây hình nơ bướm cho hắn.
Quyền Hoa Thần xoay người, chống một tay lên bàn cúi đầu cười với cậu: “Vậy mỗi ngày tôi đều gửi hình ảnh Lazzy cho em, hoặc là chúng ta có thể gọi thẳng video luôn.”
Khang Chước cảm thấy ánh mắt của Quyền Hoa Thần luôn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cậu mới đứng dưới ánh mắt đó vài giây đã bị thiêu đốt đến đỏ cả mặt: “Sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu chứ?”
“Tôi chỉ về công ty để huấn luyện, làm gì có công việc nào khác.” Quyền Hoa Thần thích nhìn dáng vẻ muốn ăn kẹo lại không biết mở miệng xin như thế nào của cậu, khóe miệng cong lên càng cao.
“Vậy thì mỗi ngày chúng ta gọi video khoảng mười phút đi, khoảng mười phút trước khi đi ngủ.” Khang Chước cảm thấy thế này rất hợp lý, vừa không làm lỡ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Quyền Hoa Thần, lại có thể thỏa mãn nguyện vọng nhìn thấy Lazzy mỗi ngày của bản thân.
“Mười phút sao đủ chứ?” Quyền Hoa Thần nói, “Lazzy ngốc nghếch thế này, cho nó mười phút thì nó cũng không chắc có thể nhận ra em đâu.”
Không biết Lazzy đã đi tới bên cạnh hai người từ lúc nào, nó nghe thấy tên mình, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía hai người.
Khang Chước lập tức ngồi xổm xuống che kín lỗ tai của Lazzy, vẻ mặt khá nghiêm túc nói: “Cậu không thể nói cún con như vậy được!”
Quyền Hoa Thần đành phải xin lỗi, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, xoay người vào phòng bếp nấu cơm.
Một tuần sau, Khang Chước chính thức khai giảng, quả nhiên giống như cậu đã dự đoán, bắt đầu học kỳ mới là bận đến mức chân không chạm đất.
Vì để cho năm hai và năm ba nghiên cứu sinh có thêm nhiều thời gian làm đề tài và thi lên tiến sĩ, cậu và Chử Vệ Lâm nhất trí dự định hoàn thành tất cả những môn tự chọn trong năm nhất. Tuy nhiên, sau khi sắp xếp để không bị trùng với lịch học môn chuyên ngành thì không còn lại quá nhiều lựa chọn cho bọn họ, cộng thêm phải suy sét tới khả năng qua môn cuối kỳ, cuối cùng dưới sự đề nghị cật lực của Chử Vệ Lâm, môn học tự chọn cuối cùng của bọn họ là triết học cổ điển Đức.
“Tôi đã hỏi học trưởng rồi, năm ngoái anh ấy chọn môn này, thầy cô cực kỳ tốt, bình thường sẽ không điểm danh, cuối kỳ chỉ có đúng một bài luận, với lại đều cho qua hết, điểm cũng không thấp đâu.”
Chử Vệ Lâm nói như vậy, nghe cũng khá hấp hẫn.
Hơn nữa triết học, lại còn là triết học cổ điển Đức, vừa nghe đã thấy rất có chiều sâu, rất đáng để học.
Vì thế, vào ngày thứ tư của học kỳ mới, Khang Chước và Chử Vệ Lâm tràn đầy tinh thần ngồi trong một phòng học nhỏ, dần dần cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Phòng học này… có phải quá nhỏ rồi không?” Khang Chước hỏi Chử Vệ Lâm, bọn họ đến rất sớm, phòng học này thoạt nhìn chỉ có hai mươi ba mươi chỗ ngồi, ngoại trừ Khang Chước và Chử Vệ Lâm, trước mắt tổng cộng mới chỉ có hai người ngồi.
“Không sao đâu,” Chử Vệ Lâm đang xem lại bài học sinh lý thần kinh ngày hôm qua, anh bình tĩnh nói, “Chờ cả lớp đến ngồi đầy phòng này thì sẽ không thấy được chúng ta nữa.”
Đúng tám giờ, một giáo sư già với bộ râu trắng đi vào lớp học, nhìn lướt qua tám người trong lớp, gật đầu nói: “Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu vào học. Giáo trình đều có hết rồi đi, hôm nay chúng ta nói đến Kant. Triết học tiên nghiệm của ông tập trung vào nghiên cứu con người như một chủ thể, khám phá năng lực tâm linh của con người và sử dụng nó…”
Ba phút sau, Khang Chước và Chử Vệ Lâm nhìn nhau, đều thấy được ba chữ to đùng trên mặt đối phương —— nghe không hiểu.
Chử Vệ Lâm không tin tà, bắt đầu nghiêm túc nghiền ngẫm giáo trình trong tay, tính toán dành ít nhất một tiết để hiểu được Kant là ai, “triết học tiên nghiệm” là gì.
Mười phút sau, Khang Chước lay tỉnh Chử Vệ Lâm, nhỏ giọng nhắc nhở anh gáy to quá rồi.
Sau đó học thêm mấy buổi hai người mới biết được, môn triết học cổ điển Đức này là môn chuyên ngành năm hai của khoa Triết học người ta, tổng cộng chỉ có sáu sinh viên, dĩ nhiên là không cần điểm danh, liếc mắt một cái là biết ngay ai không đến lớp.
Nhưng đúng là giáo sư già rất tốt, Khang Chước và Chử Vệ Lâm thỉnh thoảng trốn tiết đi nghe giảng môn khác mà ông cũng không trách móc bao giờ. Đến khi viết bài luận cuối kỳ, Khang Chước và Chử Vệ Lâm viết bừa lung tung, thế nhưng cả hai đều đạt được 85 điểm. Bọn họ cho rằng hết thảy mọi thứ đều nhờ lòng tốt của vị giáo sư già và sự rộng lượng của các nhà triết học.
Tóm lại, sau tiết triết học đầu tiên, Khang Chước và Chử Vệ Lâm đau khổ gắng gượng thêm một tiếng rưỡi mới đợi được đến khi tan học. Hai người xách balo vội vàng rời đi, bọn họ muốn ngồi xe buýt trong trường, chạy tới khu khác học tiết thực hành sẽ bắt đầu trong vòng nửa giờ nữa.
Lúc này trên xe buýt có rất nhiều sinh viên, nhiều đến độ không còn chỗ để ngồi, hai người tìm một vị trí đứng dựa vào cửa. Dọc theo đường đi Chử Vệ Lâm luôn miệng bày tỏ quan niệm của mình về triết học cổ điển Đức, mặc dù hôm nay anh mới biết có người tên Kant, mặc dù anh gần như ngủ nguyên một tiết.
Khang Chước dùng một tay nắm lấy tay vịn phía trên, tay còn lại thao tác trên điện thoại, bỏ ngoài tai những lời nói của Chử Vệ Lâm, ừ ừ vài câu có lệ.
Chử Vệ Lâm cảm thấy Khang Chước gần đây không bình thường lắm, anh đã thừa dịp lúc học thực hành lén lút quan sát. Anh phát hiện Khang Chước – người luôn luôn lên lớp chăm chú nghe giảng chuyên tâm làm thí nghiệm, thế nhưng bây giờ cứ cách vài phút lại phải xem điện thoại một lát, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười ngớ ngẩn.
Giữa chừng giải lao, Khang Chước lại xem điện thoại, không biết là đang nhắn tin cho ai.
Chử Vệ Lâm không có chuyện để làm, cảm thấy nhàm chán, dùng khuỷu tay chọc chọc người cậu: “Lại nói chuyện phiếm với bạn trai nhỏ của cậu à?”
Khóe miệng Khang Chước vẫn đang cong lên, nhưng lời nói trong miệng lại là: “Không phải, chúng tôi chia tay rồi.”
Chử Vệ Lâm ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc và ngờ vực: “Hả? Chuyện này xảy ra khi nào? Hai người chia tay rồi? Vậy mỗi tối ở ký túc xá cậu đều trò chuyện video với ai? Ngày nào cũng ôm điện thoại nhắn tin cho ai?”
“Một người cậu có quan hệ rất tốt với tôi.”
Khang Chước cất điện thoại, vô cùng bình tĩnh tóm tắt lại chuyện Doãn Đông Phàm lừa dối, Chử Vệ Lâm nghe xong trực tiếp đập bàn, mắng to một tiếng khốn nạn.
“Chia tay là tốt, chia tay là tốt. Thế sau khi cậu chia tay hồi tháng trước, cậu đã trải qua một tháng nghỉ này với ai vậy?”
Khang Chước lập tức phát sáng hai mắt lên: “Cùng với cậu tôi á, tôi từng nói với anh chưa nhỉ. Khi còn bé cậu đối xử với tôi cực kỳ tốt, gần đây cậu mới về nước…”
Vừa mới bắt đầu Chử Vệ Lâm còn nghe rất say sưa, về sau càng nghe càng cau mày lại. Khang Chước đếm kỹ từng ưu điểm một của người nọ, gì mà cao to đẹp trai, gì mà lên được phòng khách xuống được phòng bếp chuyện gì cũng biết làm. Nhỏ thì là kỹ thuật bóc tôm số một, lớn thì là qua nước ngoài mở chi nhánh công ty. Còn rất chu đáo săn sóc, khi còn bé dạy thì cậu biết chữ cùng cậu làm bài tập về nhà, bây giờ thì dẫn cậu đi biển giải sầu dạy cậu học bơi…
Mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên vào mười phút sau, Khang Chước vẫn đang thao thao bất tuyệt. Chử Vệ Lâm tự nhận là một người nói nhiều cũng cảm thấy Khang Chước quá dong dài, anh không hỏi gì dù chỉ một chữ, nhưng ngay cả nhãn hiệu thức ăn cho chó cưng nhà cậu Khang Chước là gì anh cũng biết luôn, về chuyện này thì Khang Chước còn chưa nói xong: “Chờ tan học tôi sẽ nói tiếp cho anh nghe.”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Chử Vệ Lâm nhỏ giọng xin tha, “Cậu còn chưa từng kể với tôi về bạn trai nhỏ của cậu nhiều như thế này. Tôi thấy cậu ôm khư khư điện thoại một khắc không rời, còn tưởng rằng cậu đang nói chuyện phiếm với cậu ta đó.”
“Cũng không đến mức một khắc không rời chứ?” Khang Chước cảm thấy Chử Vệ Lâm quá khoa trương. Cậu chỉ là gửi lời chào buổi sáng cho Quyền Hoa Thần lúc vừa mới thức dậy; trong lớp triết học, cậu phàn nàn với hắn rằng nghe không hiểu bài giảng. Sau đó ban nãy, trong lúc dùng kính hiển vi quan sát cấu trúc mô thực vật, thì phát hiện được một khối tạp chất nhỏ, hình dạng rất giống hành lý của Quyền Hoa Thần, đặc biệt chụp lại gửi cho hắn xem.
Mà chờ đã, nghĩ lại thì, hình như bọn họ thực sự đã liên lạc với nhau quá thường xuyên thì phải?
Khang Chước sững sờ một lát, nhưng rất nhanh sự chú ý của cậu đã bị một câu hỏi khác của Chử Vệ Lâm dẫn đi: “Rốt cuộc cậu của cậu có lai lịch gì vậy? Câu mất cả hồn cậu đi rồi.”
Khang Chước hoàn toàn không chú ý đến cách dùng từ của anh, hưng phấn nói: “Tôi chưa từng nói sao? Cậu tôi là ông chủ của Toàn Hòa đó, người hợp tác làm dự án với phòng thí nghiệm của chúng ta chính là cậu tôi đấy, thiết bị mới cũng là do cậu quyên tặng!”
Chử Vệ Lâm trợn tròn mắt, lông mày đều sắp bay lên đỉnh đầu, một lát sau, anh nghiêm túc tiến đến bên cạnh Khang Chước hỏi: “Thế cậu mình còn thiếu cháu trai Beta không vậy?”
Khang Chước: “…”
Trong tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Khang Chước phải chuẩn bị cho khai giảng, vì vậy cậu đã quay về nhà mình, Quyền Hoa Thần cũng chuyển về theo cậu. Tuy nhiên Khang Chước vẫn phải phụ trách cho chó ăn, giống như ngày trước mỗi buổi chiều cậu đều phải đi sang nhà bên cạnh đổ thêm thức ăn cho cho Lazzy, nếu Quyền Hoa Thần tan làm sớm, bọn họ sẽ cùng nhau ăn tối.
Thế nhưng chỉ trong một tuần này, hầu như ngày nào Doãn Đông Phàm cũng tới tìm Khang Chước, Khang Chước không muốn gặp y nên không cho y vào nhà. Sau đó y thăm dò được thời gian Khang Chước qua nhà Quyền Hoa Thần cho chó ăn, vì thế suốt mấy ngày trời y đều ngồi trước cửa nhà Quyền Hoa Thần để chờ Khang Chước.
Dẫu sao Quyền Hoa Thần là cậu của Doãn Đông Phàm, Khang Chước cũng không thể không cho y vào nhà của Quyền Hoa Thần.
“Cả một tháng nay anh đã đi đâu vậy?” Doãn Đông Phàm đi theo Khang Chước ngồi xổm xuống cùng cậu, nhìn Lazzy vùi đầu ăn thức ăn cho chó.
“Đi biển.” Khang Chước nói.
“Anh một mình đi sao?” Doãn Đông Phàm nhớ tới kế hoạch du lịch lần trước của bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Không, đi cùng với cậu.” Khang Chước đứng dậy cất túi thức ăn cho chó về phòng bếp, rồi lại đổ thêm nước vào máy uống nước tự động của Lazzy.
Doãn Đông Phàm đuổi theo phía sau cậu: “Hả? Trong khoảng thời gian này hai người đều ở cùng nhau sao?”
Khang Chước nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của y, cậu dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn y: “Thì thế nào, không được à?”
Doãn Đông Phàm ấp úng nói: “Hai người… một Alpha, một Omega, đi chơi riêng với nhau lâu như vậy, không tốt lắm đâu?”
“Em đang nói linh tinh gì vậy Doãn Đông Phàm? Đó là cậu của em đấy!” Khang Chước muốn hất hết nước trong máy uống nước lên mặt y.
“Được được, là em nói lung tung, anh đừng tức giận mà!” Doãn Đông Phàm mềm giọng, “Tuần sau em sẽ đến đại học B báo danh, anh có tới đưa em đi không?”
“Dì Tiêu và chú Doãn sẽ đưa em đi.” Khang Chước nhớ ra hoa nhài cũng cần phải được tưới nước.
Doãn Đông Phàm đi theo cậu đến bệ cửa sổ, và hỏi: “Anh không tới sao?”
“Không tới.” Khang Chước dứt khoát từ chối, “Em đứng sang bên một chút, đừng cản đường.”
Doãn Đông Phàm nghiêng người cho cậu qua, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh à, bây giờ anh trở nên thật hung dữ…”
Khang Chước cũng cảm thấy thật kỳ lạ, sao trước kia mình có thể dễ dàng tha thứ cho y như vậy, càn quấy vô lý, lại còn hoàn toàn nghe không hiểu điều người khác nói.
Sau khi tưới hoa xong, Khang Chước cất bình xịt, xoay người nhìn thẳng vào Doãn Đông Phàm, nghiêm túc nói: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta đã chia tay, em đừng đến tìm anh nữa. Cho dù em có nói thế nào thì anh cũng sẽ không tái hợp với em đâu.”
“Em không có ý đòi anh tái hợp với em, nhưng…” Doãn Đông Phàm nắm chặt nắm đấm, cố chấp nhìn Khang Chước, “Chỉ cần anh còn độc thân thì em vẫn có thể tiếp tục theo đuổi anh!”
Khang Chước nhức đầu không thôi: “Em không thể dành thời gian lên kế hoạch cho cuộc sống đại học của em sao? Em nhìn quầng thâm mắt của mình đi, ba tháng qua em đã làm những gì? Nếu em tiếp tục sa sút như vậy trong thời gian học đại học của mình thì cẩn thận, ngay cả bằng tốt nghiệp em cũng không lấy được đâu.”
Doãn Đông Phàm dường như bắt được một tia hy vọng, hai mắt sáng lên: “Vậy nếu em học tập chăm chỉ ở trường, nhận được học bổng, có phải anh sẽ cho em cơ hội đúng không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau! Em có học tập chăm chỉ hay không thì liên quan gì đến anh? Đây là cuộc sống của riêng em!”
Khang Chước không muốn nói chuyện với y nữa, Doãn Đông Phàm vẫn quấn chặt lấy cậu. Xũng may sau đó Quyền Hoa Thần trở về, hắn đứng ở huyền quan lạnh mặt nhìn Doãn Đông Phàm.
“Trả dép lê cho tôi rồi cút về nhà mình đi.”
Doãn Đông Phàm không dám gây chuyện trước mặt Quyền Hoa Thần, đành phải ủ rũ cúi đầu rời đi.
Sau cùng Khang Chước cũng không quá quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, bởi vì khi ở bên Quyền Hoa Thần cậu nhận được rất nhiều điều vui vẻ hạnh phúc, Quyền Hoa Thần chỉ nói mấy câu đã làm cho Khang Chước quên sạch chuyện không vui vừa rồi.
Khang Chước nói mình sắp khai giảng, mùa khai giảng là thời điểm bận rộn nhất, cậu không thể ngày ngày đều về nhà ở được, cũng không có cách nào nhìn thấy Lazzy mỗi ngày.
“Vậy tôi sẽ mang Lazzy đến đại học A gặp em thì sao?” Quyền Hoa Thần nhờ Khang Chước thắt dây tạp dề sau lưng giúp mình.
“Phiền phức quá, không được đâu.” Khang Chước lắc đầu, thắt dây hình nơ bướm cho hắn.
Quyền Hoa Thần xoay người, chống một tay lên bàn cúi đầu cười với cậu: “Vậy mỗi ngày tôi đều gửi hình ảnh Lazzy cho em, hoặc là chúng ta có thể gọi thẳng video luôn.”
Khang Chước cảm thấy ánh mắt của Quyền Hoa Thần luôn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cậu mới đứng dưới ánh mắt đó vài giây đã bị thiêu đốt đến đỏ cả mặt: “Sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu chứ?”
“Tôi chỉ về công ty để huấn luyện, làm gì có công việc nào khác.” Quyền Hoa Thần thích nhìn dáng vẻ muốn ăn kẹo lại không biết mở miệng xin như thế nào của cậu, khóe miệng cong lên càng cao.
“Vậy thì mỗi ngày chúng ta gọi video khoảng mười phút đi, khoảng mười phút trước khi đi ngủ.” Khang Chước cảm thấy thế này rất hợp lý, vừa không làm lỡ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Quyền Hoa Thần, lại có thể thỏa mãn nguyện vọng nhìn thấy Lazzy mỗi ngày của bản thân.
“Mười phút sao đủ chứ?” Quyền Hoa Thần nói, “Lazzy ngốc nghếch thế này, cho nó mười phút thì nó cũng không chắc có thể nhận ra em đâu.”
Không biết Lazzy đã đi tới bên cạnh hai người từ lúc nào, nó nghe thấy tên mình, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía hai người.
Khang Chước lập tức ngồi xổm xuống che kín lỗ tai của Lazzy, vẻ mặt khá nghiêm túc nói: “Cậu không thể nói cún con như vậy được!”
Quyền Hoa Thần đành phải xin lỗi, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, xoay người vào phòng bếp nấu cơm.
Một tuần sau, Khang Chước chính thức khai giảng, quả nhiên giống như cậu đã dự đoán, bắt đầu học kỳ mới là bận đến mức chân không chạm đất.
Vì để cho năm hai và năm ba nghiên cứu sinh có thêm nhiều thời gian làm đề tài và thi lên tiến sĩ, cậu và Chử Vệ Lâm nhất trí dự định hoàn thành tất cả những môn tự chọn trong năm nhất. Tuy nhiên, sau khi sắp xếp để không bị trùng với lịch học môn chuyên ngành thì không còn lại quá nhiều lựa chọn cho bọn họ, cộng thêm phải suy sét tới khả năng qua môn cuối kỳ, cuối cùng dưới sự đề nghị cật lực của Chử Vệ Lâm, môn học tự chọn cuối cùng của bọn họ là triết học cổ điển Đức.
“Tôi đã hỏi học trưởng rồi, năm ngoái anh ấy chọn môn này, thầy cô cực kỳ tốt, bình thường sẽ không điểm danh, cuối kỳ chỉ có đúng một bài luận, với lại đều cho qua hết, điểm cũng không thấp đâu.”
Chử Vệ Lâm nói như vậy, nghe cũng khá hấp hẫn.
Hơn nữa triết học, lại còn là triết học cổ điển Đức, vừa nghe đã thấy rất có chiều sâu, rất đáng để học.
Vì thế, vào ngày thứ tư của học kỳ mới, Khang Chước và Chử Vệ Lâm tràn đầy tinh thần ngồi trong một phòng học nhỏ, dần dần cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Phòng học này… có phải quá nhỏ rồi không?” Khang Chước hỏi Chử Vệ Lâm, bọn họ đến rất sớm, phòng học này thoạt nhìn chỉ có hai mươi ba mươi chỗ ngồi, ngoại trừ Khang Chước và Chử Vệ Lâm, trước mắt tổng cộng mới chỉ có hai người ngồi.
“Không sao đâu,” Chử Vệ Lâm đang xem lại bài học sinh lý thần kinh ngày hôm qua, anh bình tĩnh nói, “Chờ cả lớp đến ngồi đầy phòng này thì sẽ không thấy được chúng ta nữa.”
Đúng tám giờ, một giáo sư già với bộ râu trắng đi vào lớp học, nhìn lướt qua tám người trong lớp, gật đầu nói: “Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu vào học. Giáo trình đều có hết rồi đi, hôm nay chúng ta nói đến Kant. Triết học tiên nghiệm của ông tập trung vào nghiên cứu con người như một chủ thể, khám phá năng lực tâm linh của con người và sử dụng nó…”
Ba phút sau, Khang Chước và Chử Vệ Lâm nhìn nhau, đều thấy được ba chữ to đùng trên mặt đối phương —— nghe không hiểu.
Chử Vệ Lâm không tin tà, bắt đầu nghiêm túc nghiền ngẫm giáo trình trong tay, tính toán dành ít nhất một tiết để hiểu được Kant là ai, “triết học tiên nghiệm” là gì.
Mười phút sau, Khang Chước lay tỉnh Chử Vệ Lâm, nhỏ giọng nhắc nhở anh gáy to quá rồi.
Sau đó học thêm mấy buổi hai người mới biết được, môn triết học cổ điển Đức này là môn chuyên ngành năm hai của khoa Triết học người ta, tổng cộng chỉ có sáu sinh viên, dĩ nhiên là không cần điểm danh, liếc mắt một cái là biết ngay ai không đến lớp.
Nhưng đúng là giáo sư già rất tốt, Khang Chước và Chử Vệ Lâm thỉnh thoảng trốn tiết đi nghe giảng môn khác mà ông cũng không trách móc bao giờ. Đến khi viết bài luận cuối kỳ, Khang Chước và Chử Vệ Lâm viết bừa lung tung, thế nhưng cả hai đều đạt được 85 điểm. Bọn họ cho rằng hết thảy mọi thứ đều nhờ lòng tốt của vị giáo sư già và sự rộng lượng của các nhà triết học.
Tóm lại, sau tiết triết học đầu tiên, Khang Chước và Chử Vệ Lâm đau khổ gắng gượng thêm một tiếng rưỡi mới đợi được đến khi tan học. Hai người xách balo vội vàng rời đi, bọn họ muốn ngồi xe buýt trong trường, chạy tới khu khác học tiết thực hành sẽ bắt đầu trong vòng nửa giờ nữa.
Lúc này trên xe buýt có rất nhiều sinh viên, nhiều đến độ không còn chỗ để ngồi, hai người tìm một vị trí đứng dựa vào cửa. Dọc theo đường đi Chử Vệ Lâm luôn miệng bày tỏ quan niệm của mình về triết học cổ điển Đức, mặc dù hôm nay anh mới biết có người tên Kant, mặc dù anh gần như ngủ nguyên một tiết.
Khang Chước dùng một tay nắm lấy tay vịn phía trên, tay còn lại thao tác trên điện thoại, bỏ ngoài tai những lời nói của Chử Vệ Lâm, ừ ừ vài câu có lệ.
Chử Vệ Lâm cảm thấy Khang Chước gần đây không bình thường lắm, anh đã thừa dịp lúc học thực hành lén lút quan sát. Anh phát hiện Khang Chước – người luôn luôn lên lớp chăm chú nghe giảng chuyên tâm làm thí nghiệm, thế nhưng bây giờ cứ cách vài phút lại phải xem điện thoại một lát, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười ngớ ngẩn.
Giữa chừng giải lao, Khang Chước lại xem điện thoại, không biết là đang nhắn tin cho ai.
Chử Vệ Lâm không có chuyện để làm, cảm thấy nhàm chán, dùng khuỷu tay chọc chọc người cậu: “Lại nói chuyện phiếm với bạn trai nhỏ của cậu à?”
Khóe miệng Khang Chước vẫn đang cong lên, nhưng lời nói trong miệng lại là: “Không phải, chúng tôi chia tay rồi.”
Chử Vệ Lâm ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc và ngờ vực: “Hả? Chuyện này xảy ra khi nào? Hai người chia tay rồi? Vậy mỗi tối ở ký túc xá cậu đều trò chuyện video với ai? Ngày nào cũng ôm điện thoại nhắn tin cho ai?”
“Một người cậu có quan hệ rất tốt với tôi.”
Khang Chước cất điện thoại, vô cùng bình tĩnh tóm tắt lại chuyện Doãn Đông Phàm lừa dối, Chử Vệ Lâm nghe xong trực tiếp đập bàn, mắng to một tiếng khốn nạn.
“Chia tay là tốt, chia tay là tốt. Thế sau khi cậu chia tay hồi tháng trước, cậu đã trải qua một tháng nghỉ này với ai vậy?”
Khang Chước lập tức phát sáng hai mắt lên: “Cùng với cậu tôi á, tôi từng nói với anh chưa nhỉ. Khi còn bé cậu đối xử với tôi cực kỳ tốt, gần đây cậu mới về nước…”
Vừa mới bắt đầu Chử Vệ Lâm còn nghe rất say sưa, về sau càng nghe càng cau mày lại. Khang Chước đếm kỹ từng ưu điểm một của người nọ, gì mà cao to đẹp trai, gì mà lên được phòng khách xuống được phòng bếp chuyện gì cũng biết làm. Nhỏ thì là kỹ thuật bóc tôm số một, lớn thì là qua nước ngoài mở chi nhánh công ty. Còn rất chu đáo săn sóc, khi còn bé dạy thì cậu biết chữ cùng cậu làm bài tập về nhà, bây giờ thì dẫn cậu đi biển giải sầu dạy cậu học bơi…
Mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên vào mười phút sau, Khang Chước vẫn đang thao thao bất tuyệt. Chử Vệ Lâm tự nhận là một người nói nhiều cũng cảm thấy Khang Chước quá dong dài, anh không hỏi gì dù chỉ một chữ, nhưng ngay cả nhãn hiệu thức ăn cho chó cưng nhà cậu Khang Chước là gì anh cũng biết luôn, về chuyện này thì Khang Chước còn chưa nói xong: “Chờ tan học tôi sẽ nói tiếp cho anh nghe.”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Chử Vệ Lâm nhỏ giọng xin tha, “Cậu còn chưa từng kể với tôi về bạn trai nhỏ của cậu nhiều như thế này. Tôi thấy cậu ôm khư khư điện thoại một khắc không rời, còn tưởng rằng cậu đang nói chuyện phiếm với cậu ta đó.”
“Cũng không đến mức một khắc không rời chứ?” Khang Chước cảm thấy Chử Vệ Lâm quá khoa trương. Cậu chỉ là gửi lời chào buổi sáng cho Quyền Hoa Thần lúc vừa mới thức dậy; trong lớp triết học, cậu phàn nàn với hắn rằng nghe không hiểu bài giảng. Sau đó ban nãy, trong lúc dùng kính hiển vi quan sát cấu trúc mô thực vật, thì phát hiện được một khối tạp chất nhỏ, hình dạng rất giống hành lý của Quyền Hoa Thần, đặc biệt chụp lại gửi cho hắn xem.
Mà chờ đã, nghĩ lại thì, hình như bọn họ thực sự đã liên lạc với nhau quá thường xuyên thì phải?
Khang Chước sững sờ một lát, nhưng rất nhanh sự chú ý của cậu đã bị một câu hỏi khác của Chử Vệ Lâm dẫn đi: “Rốt cuộc cậu của cậu có lai lịch gì vậy? Câu mất cả hồn cậu đi rồi.”
Khang Chước hoàn toàn không chú ý đến cách dùng từ của anh, hưng phấn nói: “Tôi chưa từng nói sao? Cậu tôi là ông chủ của Toàn Hòa đó, người hợp tác làm dự án với phòng thí nghiệm của chúng ta chính là cậu tôi đấy, thiết bị mới cũng là do cậu quyên tặng!”
Chử Vệ Lâm trợn tròn mắt, lông mày đều sắp bay lên đỉnh đầu, một lát sau, anh nghiêm túc tiến đến bên cạnh Khang Chước hỏi: “Thế cậu mình còn thiếu cháu trai Beta không vậy?”
Khang Chước: “…”