Quyền Hoa Thần đoán Khang Chước sẽ không vui, nhưng không nghĩ tới cậu lại buồn đến vậy, nước mắt đong đầy trong hốc mắt sắp ào tràn ra ngoài. Thừa dịp Quyền Hoa Thần khom lưng lấy dép lê Khang Chước nhanh chóng dùng tay áo lau đi, cho rằng Quyền Hoa Thần không phát hiện.
Quyền Hoa Thần đau lòng đến cực điểm, hắn muốn an ủi Khang Chước nhưng lại không dám tiếp cận cậu quá gần.
“Không về nhà mà đứng bên ngoài làm gì?” Ban nãy Quyền Hoa Thần thông qua cửa sổ lầu một nhìn thấy Khang Chước lặng lẽ đứng bên cạnh xe mấy phút, lạnh đến phát run cũng không về nhà.
Khang Chước nhìn đôi dép màu lam mình thường đi, không nhúc nhích: “Cháu nhớ có đồ để quên ở trường, lát nữa phải quay lại lấy.”
“Đồ gì mà cần phải đi lấy lúc muộn thế này, đến ngày mai rồi lấy không được sao?” Quyền Hoa Thần lại đẩy dép lê tới trước mặt cậu, “Vào nhà trước đã, tôi đi nấu bát mì cho em, ăn mì trứng cà chua không?”
Khang Chước vẫn còn nhớ rõ Quyền Hoa Thần nói mình “không tiện”, cậu lắc đầu nói: “Cháu gọi đồ ăn ngoài, đợi một lúc rồi về trường ăn luôn.”
“Cháu đi đây, tạm biệt cậu.” Khang Chước xoay người mở cửa định đi, nhưng Lazzy nhanh hơn cậu một bước. Nó chen qua khe cửa mở rộng chạy nhanh ra ngoài, giống như một vị môn thần đứng chặn ở cửa.
“Cậu ơi…” Khang Chước hết cách, chỉ có thể nhờ Quyền Hoa Thần giúp đỡ.
Quyền Hoa Thần không để ý tới Lazzy, chỉ cúi người cầm dép lên hỏi: “Muốn tôi giúp em đổi dép không?”
Tay phải của Khang Chước vô thức ma sát đường may quần, qua một lúc lâu cậu mới nói: “Để cháu tự đổi.”
Nửa tiếng sau, Khang Chước vùi mặt vào bát mì nóng hổi nhưng cậu cũng không cảm thấy vui vẻ vì đã được lấp đầy bụng, lông mày nhíu chặt không thả lỏng dù chỉ một khắc, ngược lại càng ăn trông càng tủi thân. Quyền Hoa Thần đoán có lẽ là vì hắn không ngồi đối diện với Khang Chước, mà là đứng tựa bên cửa cách bàn ăn rất xa.
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ thở dài, không thể không nói thật: “Gần đây tôi đang trong kỳ nhạy cảm.”
Khang Chước ngỡ ngàng ngẩng đầu, giống như không nghe hiểu, Quyền Hoa Thần nở nụ cười: “Cả tuần nay tôi không liên lạc với em, có phải em giận tôi rồi không?”
Khang Chước lập tức lắc đầu: “Cháu biết cậu rất bận rộn, tuần này cháu cũng rất nhiều việc, cho nên…”
“Đầu năm học vốn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa phòng thí nghiệm của các em có dự án với Toàn Hòa, em bận rộn là chuyện rất bình thường.” Quyền Hoa Thần nói thay cho Khang Chước.
Khang Chước áy náy, một cơn đau nhói thầm lặng dâng lên trong lồng ngực cậu.
Quyền Hoa Thần nói tiếp: “Vốn dĩ tôi muốn liên lạc với em vào thứ Hai, nhưng thật không khéo kỳ nhạy cảm lại đến vào đúng hôm đấy, tôi đã ở nhà làm việc ba ngày rồi.”
Khang Chước trợn tròn mắt: “Nghiêm trọng đến vậy ạ?”
Rất nghiêm trọng.
Kỳ nhạy cảm của Alpha là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng đối với một Alpha như Quyền Hoa Thần, biết rõ Omega mình thích có độ xứng đôi cực cao đứng trước mặt mà vẫn không thể làm gì, vậy khi kỳ nhạy cảm phát tác sẽ tương đối khó khăn.
Khang Chước nghiên cứu về tuyến thể, cậu chắc chắn biết rất rõ, Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ cảm thấy bực bội nóng nảy, không thể kiểm soát việc giải phóng pheromone ra ngoài, sẽ sinh ra thái độ thù địch rất lớn đối với Alpha cùng giới tính, đồng thời càng thêm khát vọng đối với Omega.
Phần này được viết nhiều nhất trong sách giáo khoa.
Cho nên Khang Chước không biết, “khát vọng” trong sách nói là loại “khát vọng” nào.
Để Quyền Hoa Thần có thể đứng ở nơi này giữ bình tĩnh nói chuyện với Khang Chước, thì đây không chỉ là kết quả sau khi vừa mới tiêm xong một ống thuốc ức chế liều cao, mà hắn còn cho mình thêm một mũi thuốc an thần.
Bởi vì tháng trước Quyền Hoa Thần lạm dụng thuốc ức chế, dẫn đến việc khi hắn thực sự bước vào kỳ nhạy cảm, cơ thể lại sinh ra kháng thể với thuốc ức chế. Bình thường thuốc ức chế chỉ có thể làm giảm bớt sự nóng nảy của Quyền Hoa Thần cùng với cảm giác nóng như thiêu đốt của tuyến thể. Mà một khi hắn đối mặt với Khang Chước, ngửi được mùi pheromone hoa nhài khiến hắn nhớ thương kia, Quyền Hoa Thần không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Đây cũng là lý do vì sao tuần này hắn đều khắc chế bản thân không chủ động liên lạc với Khang Chước.
Nhưng thuốc chỉ có thể kiểm soát hoạt động cơ bắp của cơ thể, chứ không kiểm soát được suy nghĩ.
Khang Chước tuyệt đối sẽ không biết, ngay tại giờ khắc này, trong não bộ đau nhức của Quyền Hoa Thần có bao nhiêu suy nghĩ bẩn thỉu đáng khinh. Lấy bừa ra một cái cũng có thể làm cho Khang Chước sợ tới mức đạp cửa bỏ chạy.
Có điều Quyền Hoa Thần sẽ không làm gì hết, hắn có thể cảm giác được Khang Chước đang nhích từng bước tới gần mình. Nhưng trước khi Khang Chước hoàn toàn tiếp nhận hắn, bọn họ chỉ có quan hệ giữa trưởng bối và tiểu bối, Quyền Hoa Thần sẽ không vượt qua ranh giới này.
Nhưng đòi một chút ngon ngọt cũng không quá phận đâu nhỉ?
Quyền Hoa Thần cố ý ho khan hai tiếng, để lộ dáng vẻ có hơi suy yếu: “Khá ổn, tôi tiêm thuốc ức chế rồi.”
Khang Chước ăn không nổi mì nữa, cậu biết rất rõ nguyên lý của thuốc ức chế, cũng từng thấy Doãn Đông Phàm mất ngủ cả đêm sau khi tiêm thuốc ức chế trong kỳ nhạy cảm. Cậu biết hiện tại Quyền Hoa Thần có bao nhiêu khó chịu: “Cậu đã như thế này rồi, sao có thể nói ‘khá ổn’ được chứ? Sao cậu không nói với cháu sớm hơn?”
Quyền Hoa Thần cười rộ lên: “Nói cho em biết thì có ích gì?” Giọng điệu của hắn giống như đang đùa cợt một đứa trẻ chỉ biết nặn bùn.
Khang Chước nắm chặt đũa, đỏ mặt: “Cậu đừng uống thuốc nữa, cháu… cháu sẽ cho cậu pheromone của cháu!”
Ý cười trong đáy mắt Quyền Hoa Thần biến mất, hắn mím môi im lặng một lúc: “Khang Chước, em có biết Omega đưa pheromone của mình cho Alpha trong kỳ nhạy cảm có ý nghĩa gì không? Đừng tùy tiện nói những lời như vậy với Alpha, càng không thể dùng pheromone của em tùy tiện trấn an một Alpha trong kỳ nhạy cảm, có biết không?”
Khang Chước chớp chớp đôi mắt màu xám tro nhìn Quyền Hoa Thần, giống như một chú cừu nhỏ bị lạc đường buộc phải đi lên tế đàn của tà thần.
Cậu nói với Quyền Hoa Thần: “Nhưng cậu không phải Alpha khác, cậu là cậu của cháu.”
Lại là lý do thoái thác kiểu này, tuy rằng Quyền Hoa Thần đã cố gắng khắc chế cơn nóng nảy của mình, nhưng giọng điệu của hắn vẫn không tốt lắm.
“Em và Doãn Đông Phàm đã chia tay rồi, tôi không còn là cậu của em nữa.”
Khang Chước cứng đờ cả người.
Đúng rồi, cậu đã chia tay với Doãn Đông Phàm, mối quan hệ vốn đã ít ỏi giữa cậu và Quyền Hoa Thần cũng hoàn toàn biến mất.
Cậu dựa vào đâu mà cho Quyền Hoa Thần pheromone chứ? Cậu dùng thân phận gì để cho hắn pheromone đây?
Quyền Hoa Thần có điều kiện tốt như vậy, nếu như hắn muốn pheromone của Omega, chỉ cần tùy tiện vẫy tay là có không biết bao nhiêu Omega ưu tú tới cửa.
Khang Chước có tư cách gì để nói những lời như thế?
Đúng là không biết xấu hổ!
Khang Chước nhìn bát mì trước mắt, cảm thấy mọi chuyện tối nay đều là sai lầm, cậu nên ở lại trường không nên quay về.
“Cháu ăn no rồi, cháu đi đây, cám ơn cậu.”
Giọng nói của Khang Chước khàn hẳn đi, cậu không dám nhìn Quyền Hoa Thần nữa. Cậu chạy vội tới phòng khách, cầm balo trên sô pha lên muốn chạy ra ngoài.
Nhưng ở ngoài huyền quan, người đàn ông có thân hình cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng đứng chặn ở cửa: “Mới vào được bao lâu sao đã muốn chạy rồi?”
Giọng điệu đầy thô lỗ, giống như đang trách cứ Khang Chước tùy hứng và vô lễ, muốn đến là đến muốn đi là đi.
Khang Chước ôm chặt balo, giống như đang ôm chặt một tia dũng khí cuối cùng: “Cháu xin lỗi, cháu chỉ muốn cậu cảm thấy bớt khó chịu hơn, cháu không có ý gì khác, cậu…”
Không được, không thể gọi cậu nữa, Quyền Hoa Thần đã không còn là cậu của cậu từ lâu rồi.
Vậy Khang Chước nên gọi hắn là gì đây?
Khang Chước không biết nên làm gì bây giờ.
Cậu muốn nói cho Quyền Hoa Thần biết, cậu không có ác ý, không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào cả. Không gọi ‘cậu’ cũng được, thế nhưng Quyền Hoa Thần có thể đừng chán ghét cậu được không?
Chẳng biết vì sao cổ họng giống như bị một thứ gì đó chặn lại, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành một đám bột nhão che trước mặt Khang Chước…
Đột nhiên, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Khang Chước, mang theo nhiệt độ và mùi hương làm người ta an tâm.
“Là cậu nói sai, cậu xin lỗi em.” Quyền Hoa Thần vuốt ve mái tóc mềm mại của Omega trong ngực, nhẹ giọng trấn an cậu, “Có thể gọi cậu, em muốn gọi thế nào cũng được.”
Khang Chước không muốn dụi nước mắt lên áo ngủ của Quyền Hoa Thần, nhưng có vẻ như đã không kịp nữa rồi, Quyền Hoa Thần lại không mảy may để ý, còn dùng tay áo lau nước mắt cho cậu.
“Tôi không trách em, vừa nãy tôi không khống chế được cơn nóng nảy của mình, em nói xin lỗi vì điều gì chứ?”
Hiểu lầm được cởi bỏ, Quyền Hoa Thần không giận Khang Chước, nhưng Khang Chước vẫn không vui nổi, cậu nức nở hỏi: “Vậy… cậu có muốn pheromone của cháu không?”
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ cười rộ lên: “Nếu như em bằng lòng cho tôi.”
Khang Chước lau chút nước mắt cuối cùng trên mặt đi, đứng ở một nơi rất gần Quyền Hoa Thần, chậm rãi thả ra pheromone của mình.
Quyền Hoa Thần chăm một chậu hoa nhài, gần đây đều là mùa của hoa nhài, bởi vậy toàn bộ phòng khách lầu một đều tràn ngập trong hương hoa nhài nhàn nhạt.
Nhưng thật ra Quyền Hoa Thần cũng không quá say mê hoa cỏ, hắn trồng hoa nhài chỉ là muốn dùng mùi hương tạo ra một số ảo ảnh nào đó.
Mà lúc này, một tầng hương hoa nhài chân chính khác xối đẫm lên người Quyền Hoa Thần, giống như mang đến cơn mưa rào đầu tiên cho sa mạc quanh năm khô cằn. Tuyến thể vẫn luôn đau nhói của Quyền Hoa Thần dần khôi phục bình tĩnh, ngay cả chứng đau nửa đầu cũng khá hơn rất nhiều.
Quyền Hoa Thần bất giác siết chặt vòng tay, hoàn toàn khảm Khang Chước vào trong ngực. Hắn biết sức lực của mình nhất định đã làm đau Khang Chước, nhưng Khang Chước không nói gì, cũng không giãy dụa. Quyền Hoa Thần liền giả vờ như không biết, phóng túng bản thân đắm chìm vào trong hoa nhài.
Còn có thể ôm chặt hơn nữa.
Khang Chước thầm nghĩ như vậy.
Mặc dù Quyền Hoa Thần đã dùng thuốc ức chế, nhưng Khang Chước vẫn có thể ngửi thấy hương rượu Brandy rất nhạt trên quần áo của hắn. Đây là một mùi pheromone không có bất kỳ tính công kích nào, vô cùng an tĩnh và thoải mái.
Khang Chước không nhịn được hỏi: “Cậu ơi, cậu cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
Giọng nói khàn khàn đầy thỏa mãn của Quyền Hoa Thần truyền đến từ bên tai: “Ừm.”
Cuối cùng Khang Chước cũng hoàn toàn yên lòng, cậu ném balo đi, hai tay vòng quanh lưng Quyền Hoa Thần, vừa tiếp tục giải phóng pheromone, vừa lặng lẽ ngửi hương thơm của rượu Brandy.
Buổi tối hôm đó Khang Chước mãi đến khuya mới về nhà. Cậu rửa bát với Quyền Hoa Thần, lại thay quần áo, lại cùng hắn làm việc một lúc. Bất luận Quyền Hoa Thần đi đâu, Khang Chước đều cam đoan pheromone của mình có thể quanh quẩn ở bên cạnh hắn.
Cho đến gần 12 giờ đêm, Quyền Hoa Thần thúc giục cậu về nhà.
Khang Chước rời khỏi cửa lớn nhà Quyền Hoa Thần đi về phía nhà mình, vừa quay đầu lại thì thấy Quyền Hoa Thần vẫn đang đứng ở cửa dõi mắt nhìn theo cậu.
“Về nhà đi, sáng mai ngủ thêm một chút.”
Khang Chước dạ một tiếng, vẫn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại như cũ, Quyền Hoa Thần vẫy tay tạm biệt cậu, ánh đèn phác họa lên sườn mặt anh tuấn dịu dàng của hắn. Lúc này Khang Chước không hiểu tại sao lại nhớ tới câu chuyện của Lọ Lem.
Cô bé Lọ Lem hóa trang lộng lẫy tham dự vũ hội của hoàng tử, nhưng vì phép thuật của mẹ đỡ đầu chỉ có thể kéo dài đến 12 giờ đêm nên cô phải về nhà trước 12 giờ.
Bây giờ sắp tới 12 giờ, Khang Chước phải về nhà.
Nhưng dù sao Lọ Lem cũng có thể bỏ lại một chiếc giày thủy tinh cho hoàng tử, còn Khang Chước thì có thứ gì đâu?
Tiếng đóng cửa khiến Khang Chước tỉnh táo lại, cậu lắc đầu thật mạnh, xua đi những suy nghĩ hoang đường trong đầu.
Khang Chước cố hết sức không để bản thân nhớ lại rung động ban nãy khi được Quyền Hoa Thần ôm vào trong ngực, cũng không nghĩ tới tâm tình dao động kỳ quái của mình trong đêm nay. Càng không nên tưởng tượng nếu đêm nay có một Omega khác khóc trước mặt Quyền Hoa Thần, có phải hắn cũng sẽ ôm chặt đối phương, ngửi pheromone của người nọ và coi chúng như thuốc trấn an…
Hoang mang mờ mịt giống như bóng tối trước mắt, Khang Chước không biết tiếp theo nên bước đi đâu, nhưng có một ý niệm mơ hồ dần dần rõ ràng trong đầu ——
Cậu không muốn tách khỏi Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần đau lòng đến cực điểm, hắn muốn an ủi Khang Chước nhưng lại không dám tiếp cận cậu quá gần.
“Không về nhà mà đứng bên ngoài làm gì?” Ban nãy Quyền Hoa Thần thông qua cửa sổ lầu một nhìn thấy Khang Chước lặng lẽ đứng bên cạnh xe mấy phút, lạnh đến phát run cũng không về nhà.
Khang Chước nhìn đôi dép màu lam mình thường đi, không nhúc nhích: “Cháu nhớ có đồ để quên ở trường, lát nữa phải quay lại lấy.”
“Đồ gì mà cần phải đi lấy lúc muộn thế này, đến ngày mai rồi lấy không được sao?” Quyền Hoa Thần lại đẩy dép lê tới trước mặt cậu, “Vào nhà trước đã, tôi đi nấu bát mì cho em, ăn mì trứng cà chua không?”
Khang Chước vẫn còn nhớ rõ Quyền Hoa Thần nói mình “không tiện”, cậu lắc đầu nói: “Cháu gọi đồ ăn ngoài, đợi một lúc rồi về trường ăn luôn.”
“Cháu đi đây, tạm biệt cậu.” Khang Chước xoay người mở cửa định đi, nhưng Lazzy nhanh hơn cậu một bước. Nó chen qua khe cửa mở rộng chạy nhanh ra ngoài, giống như một vị môn thần đứng chặn ở cửa.
“Cậu ơi…” Khang Chước hết cách, chỉ có thể nhờ Quyền Hoa Thần giúp đỡ.
Quyền Hoa Thần không để ý tới Lazzy, chỉ cúi người cầm dép lên hỏi: “Muốn tôi giúp em đổi dép không?”
Tay phải của Khang Chước vô thức ma sát đường may quần, qua một lúc lâu cậu mới nói: “Để cháu tự đổi.”
Nửa tiếng sau, Khang Chước vùi mặt vào bát mì nóng hổi nhưng cậu cũng không cảm thấy vui vẻ vì đã được lấp đầy bụng, lông mày nhíu chặt không thả lỏng dù chỉ một khắc, ngược lại càng ăn trông càng tủi thân. Quyền Hoa Thần đoán có lẽ là vì hắn không ngồi đối diện với Khang Chước, mà là đứng tựa bên cửa cách bàn ăn rất xa.
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ thở dài, không thể không nói thật: “Gần đây tôi đang trong kỳ nhạy cảm.”
Khang Chước ngỡ ngàng ngẩng đầu, giống như không nghe hiểu, Quyền Hoa Thần nở nụ cười: “Cả tuần nay tôi không liên lạc với em, có phải em giận tôi rồi không?”
Khang Chước lập tức lắc đầu: “Cháu biết cậu rất bận rộn, tuần này cháu cũng rất nhiều việc, cho nên…”
“Đầu năm học vốn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa phòng thí nghiệm của các em có dự án với Toàn Hòa, em bận rộn là chuyện rất bình thường.” Quyền Hoa Thần nói thay cho Khang Chước.
Khang Chước áy náy, một cơn đau nhói thầm lặng dâng lên trong lồng ngực cậu.
Quyền Hoa Thần nói tiếp: “Vốn dĩ tôi muốn liên lạc với em vào thứ Hai, nhưng thật không khéo kỳ nhạy cảm lại đến vào đúng hôm đấy, tôi đã ở nhà làm việc ba ngày rồi.”
Khang Chước trợn tròn mắt: “Nghiêm trọng đến vậy ạ?”
Rất nghiêm trọng.
Kỳ nhạy cảm của Alpha là hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng đối với một Alpha như Quyền Hoa Thần, biết rõ Omega mình thích có độ xứng đôi cực cao đứng trước mặt mà vẫn không thể làm gì, vậy khi kỳ nhạy cảm phát tác sẽ tương đối khó khăn.
Khang Chước nghiên cứu về tuyến thể, cậu chắc chắn biết rất rõ, Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ cảm thấy bực bội nóng nảy, không thể kiểm soát việc giải phóng pheromone ra ngoài, sẽ sinh ra thái độ thù địch rất lớn đối với Alpha cùng giới tính, đồng thời càng thêm khát vọng đối với Omega.
Phần này được viết nhiều nhất trong sách giáo khoa.
Cho nên Khang Chước không biết, “khát vọng” trong sách nói là loại “khát vọng” nào.
Để Quyền Hoa Thần có thể đứng ở nơi này giữ bình tĩnh nói chuyện với Khang Chước, thì đây không chỉ là kết quả sau khi vừa mới tiêm xong một ống thuốc ức chế liều cao, mà hắn còn cho mình thêm một mũi thuốc an thần.
Bởi vì tháng trước Quyền Hoa Thần lạm dụng thuốc ức chế, dẫn đến việc khi hắn thực sự bước vào kỳ nhạy cảm, cơ thể lại sinh ra kháng thể với thuốc ức chế. Bình thường thuốc ức chế chỉ có thể làm giảm bớt sự nóng nảy của Quyền Hoa Thần cùng với cảm giác nóng như thiêu đốt của tuyến thể. Mà một khi hắn đối mặt với Khang Chước, ngửi được mùi pheromone hoa nhài khiến hắn nhớ thương kia, Quyền Hoa Thần không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Đây cũng là lý do vì sao tuần này hắn đều khắc chế bản thân không chủ động liên lạc với Khang Chước.
Nhưng thuốc chỉ có thể kiểm soát hoạt động cơ bắp của cơ thể, chứ không kiểm soát được suy nghĩ.
Khang Chước tuyệt đối sẽ không biết, ngay tại giờ khắc này, trong não bộ đau nhức của Quyền Hoa Thần có bao nhiêu suy nghĩ bẩn thỉu đáng khinh. Lấy bừa ra một cái cũng có thể làm cho Khang Chước sợ tới mức đạp cửa bỏ chạy.
Có điều Quyền Hoa Thần sẽ không làm gì hết, hắn có thể cảm giác được Khang Chước đang nhích từng bước tới gần mình. Nhưng trước khi Khang Chước hoàn toàn tiếp nhận hắn, bọn họ chỉ có quan hệ giữa trưởng bối và tiểu bối, Quyền Hoa Thần sẽ không vượt qua ranh giới này.
Nhưng đòi một chút ngon ngọt cũng không quá phận đâu nhỉ?
Quyền Hoa Thần cố ý ho khan hai tiếng, để lộ dáng vẻ có hơi suy yếu: “Khá ổn, tôi tiêm thuốc ức chế rồi.”
Khang Chước ăn không nổi mì nữa, cậu biết rất rõ nguyên lý của thuốc ức chế, cũng từng thấy Doãn Đông Phàm mất ngủ cả đêm sau khi tiêm thuốc ức chế trong kỳ nhạy cảm. Cậu biết hiện tại Quyền Hoa Thần có bao nhiêu khó chịu: “Cậu đã như thế này rồi, sao có thể nói ‘khá ổn’ được chứ? Sao cậu không nói với cháu sớm hơn?”
Quyền Hoa Thần cười rộ lên: “Nói cho em biết thì có ích gì?” Giọng điệu của hắn giống như đang đùa cợt một đứa trẻ chỉ biết nặn bùn.
Khang Chước nắm chặt đũa, đỏ mặt: “Cậu đừng uống thuốc nữa, cháu… cháu sẽ cho cậu pheromone của cháu!”
Ý cười trong đáy mắt Quyền Hoa Thần biến mất, hắn mím môi im lặng một lúc: “Khang Chước, em có biết Omega đưa pheromone của mình cho Alpha trong kỳ nhạy cảm có ý nghĩa gì không? Đừng tùy tiện nói những lời như vậy với Alpha, càng không thể dùng pheromone của em tùy tiện trấn an một Alpha trong kỳ nhạy cảm, có biết không?”
Khang Chước chớp chớp đôi mắt màu xám tro nhìn Quyền Hoa Thần, giống như một chú cừu nhỏ bị lạc đường buộc phải đi lên tế đàn của tà thần.
Cậu nói với Quyền Hoa Thần: “Nhưng cậu không phải Alpha khác, cậu là cậu của cháu.”
Lại là lý do thoái thác kiểu này, tuy rằng Quyền Hoa Thần đã cố gắng khắc chế cơn nóng nảy của mình, nhưng giọng điệu của hắn vẫn không tốt lắm.
“Em và Doãn Đông Phàm đã chia tay rồi, tôi không còn là cậu của em nữa.”
Khang Chước cứng đờ cả người.
Đúng rồi, cậu đã chia tay với Doãn Đông Phàm, mối quan hệ vốn đã ít ỏi giữa cậu và Quyền Hoa Thần cũng hoàn toàn biến mất.
Cậu dựa vào đâu mà cho Quyền Hoa Thần pheromone chứ? Cậu dùng thân phận gì để cho hắn pheromone đây?
Quyền Hoa Thần có điều kiện tốt như vậy, nếu như hắn muốn pheromone của Omega, chỉ cần tùy tiện vẫy tay là có không biết bao nhiêu Omega ưu tú tới cửa.
Khang Chước có tư cách gì để nói những lời như thế?
Đúng là không biết xấu hổ!
Khang Chước nhìn bát mì trước mắt, cảm thấy mọi chuyện tối nay đều là sai lầm, cậu nên ở lại trường không nên quay về.
“Cháu ăn no rồi, cháu đi đây, cám ơn cậu.”
Giọng nói của Khang Chước khàn hẳn đi, cậu không dám nhìn Quyền Hoa Thần nữa. Cậu chạy vội tới phòng khách, cầm balo trên sô pha lên muốn chạy ra ngoài.
Nhưng ở ngoài huyền quan, người đàn ông có thân hình cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng đứng chặn ở cửa: “Mới vào được bao lâu sao đã muốn chạy rồi?”
Giọng điệu đầy thô lỗ, giống như đang trách cứ Khang Chước tùy hứng và vô lễ, muốn đến là đến muốn đi là đi.
Khang Chước ôm chặt balo, giống như đang ôm chặt một tia dũng khí cuối cùng: “Cháu xin lỗi, cháu chỉ muốn cậu cảm thấy bớt khó chịu hơn, cháu không có ý gì khác, cậu…”
Không được, không thể gọi cậu nữa, Quyền Hoa Thần đã không còn là cậu của cậu từ lâu rồi.
Vậy Khang Chước nên gọi hắn là gì đây?
Khang Chước không biết nên làm gì bây giờ.
Cậu muốn nói cho Quyền Hoa Thần biết, cậu không có ác ý, không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào cả. Không gọi ‘cậu’ cũng được, thế nhưng Quyền Hoa Thần có thể đừng chán ghét cậu được không?
Chẳng biết vì sao cổ họng giống như bị một thứ gì đó chặn lại, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành một đám bột nhão che trước mặt Khang Chước…
Đột nhiên, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Khang Chước, mang theo nhiệt độ và mùi hương làm người ta an tâm.
“Là cậu nói sai, cậu xin lỗi em.” Quyền Hoa Thần vuốt ve mái tóc mềm mại của Omega trong ngực, nhẹ giọng trấn an cậu, “Có thể gọi cậu, em muốn gọi thế nào cũng được.”
Khang Chước không muốn dụi nước mắt lên áo ngủ của Quyền Hoa Thần, nhưng có vẻ như đã không kịp nữa rồi, Quyền Hoa Thần lại không mảy may để ý, còn dùng tay áo lau nước mắt cho cậu.
“Tôi không trách em, vừa nãy tôi không khống chế được cơn nóng nảy của mình, em nói xin lỗi vì điều gì chứ?”
Hiểu lầm được cởi bỏ, Quyền Hoa Thần không giận Khang Chước, nhưng Khang Chước vẫn không vui nổi, cậu nức nở hỏi: “Vậy… cậu có muốn pheromone của cháu không?”
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ cười rộ lên: “Nếu như em bằng lòng cho tôi.”
Khang Chước lau chút nước mắt cuối cùng trên mặt đi, đứng ở một nơi rất gần Quyền Hoa Thần, chậm rãi thả ra pheromone của mình.
Quyền Hoa Thần chăm một chậu hoa nhài, gần đây đều là mùa của hoa nhài, bởi vậy toàn bộ phòng khách lầu một đều tràn ngập trong hương hoa nhài nhàn nhạt.
Nhưng thật ra Quyền Hoa Thần cũng không quá say mê hoa cỏ, hắn trồng hoa nhài chỉ là muốn dùng mùi hương tạo ra một số ảo ảnh nào đó.
Mà lúc này, một tầng hương hoa nhài chân chính khác xối đẫm lên người Quyền Hoa Thần, giống như mang đến cơn mưa rào đầu tiên cho sa mạc quanh năm khô cằn. Tuyến thể vẫn luôn đau nhói của Quyền Hoa Thần dần khôi phục bình tĩnh, ngay cả chứng đau nửa đầu cũng khá hơn rất nhiều.
Quyền Hoa Thần bất giác siết chặt vòng tay, hoàn toàn khảm Khang Chước vào trong ngực. Hắn biết sức lực của mình nhất định đã làm đau Khang Chước, nhưng Khang Chước không nói gì, cũng không giãy dụa. Quyền Hoa Thần liền giả vờ như không biết, phóng túng bản thân đắm chìm vào trong hoa nhài.
Còn có thể ôm chặt hơn nữa.
Khang Chước thầm nghĩ như vậy.
Mặc dù Quyền Hoa Thần đã dùng thuốc ức chế, nhưng Khang Chước vẫn có thể ngửi thấy hương rượu Brandy rất nhạt trên quần áo của hắn. Đây là một mùi pheromone không có bất kỳ tính công kích nào, vô cùng an tĩnh và thoải mái.
Khang Chước không nhịn được hỏi: “Cậu ơi, cậu cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
Giọng nói khàn khàn đầy thỏa mãn của Quyền Hoa Thần truyền đến từ bên tai: “Ừm.”
Cuối cùng Khang Chước cũng hoàn toàn yên lòng, cậu ném balo đi, hai tay vòng quanh lưng Quyền Hoa Thần, vừa tiếp tục giải phóng pheromone, vừa lặng lẽ ngửi hương thơm của rượu Brandy.
Buổi tối hôm đó Khang Chước mãi đến khuya mới về nhà. Cậu rửa bát với Quyền Hoa Thần, lại thay quần áo, lại cùng hắn làm việc một lúc. Bất luận Quyền Hoa Thần đi đâu, Khang Chước đều cam đoan pheromone của mình có thể quanh quẩn ở bên cạnh hắn.
Cho đến gần 12 giờ đêm, Quyền Hoa Thần thúc giục cậu về nhà.
Khang Chước rời khỏi cửa lớn nhà Quyền Hoa Thần đi về phía nhà mình, vừa quay đầu lại thì thấy Quyền Hoa Thần vẫn đang đứng ở cửa dõi mắt nhìn theo cậu.
“Về nhà đi, sáng mai ngủ thêm một chút.”
Khang Chước dạ một tiếng, vẫn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại như cũ, Quyền Hoa Thần vẫy tay tạm biệt cậu, ánh đèn phác họa lên sườn mặt anh tuấn dịu dàng của hắn. Lúc này Khang Chước không hiểu tại sao lại nhớ tới câu chuyện của Lọ Lem.
Cô bé Lọ Lem hóa trang lộng lẫy tham dự vũ hội của hoàng tử, nhưng vì phép thuật của mẹ đỡ đầu chỉ có thể kéo dài đến 12 giờ đêm nên cô phải về nhà trước 12 giờ.
Bây giờ sắp tới 12 giờ, Khang Chước phải về nhà.
Nhưng dù sao Lọ Lem cũng có thể bỏ lại một chiếc giày thủy tinh cho hoàng tử, còn Khang Chước thì có thứ gì đâu?
Tiếng đóng cửa khiến Khang Chước tỉnh táo lại, cậu lắc đầu thật mạnh, xua đi những suy nghĩ hoang đường trong đầu.
Khang Chước cố hết sức không để bản thân nhớ lại rung động ban nãy khi được Quyền Hoa Thần ôm vào trong ngực, cũng không nghĩ tới tâm tình dao động kỳ quái của mình trong đêm nay. Càng không nên tưởng tượng nếu đêm nay có một Omega khác khóc trước mặt Quyền Hoa Thần, có phải hắn cũng sẽ ôm chặt đối phương, ngửi pheromone của người nọ và coi chúng như thuốc trấn an…
Hoang mang mờ mịt giống như bóng tối trước mắt, Khang Chước không biết tiếp theo nên bước đi đâu, nhưng có một ý niệm mơ hồ dần dần rõ ràng trong đầu ——
Cậu không muốn tách khỏi Quyền Hoa Thần.