Cả buổi chiều, trong đầu Khang Chước đều là những suy nghĩ rối bời. Trong giờ học thường xuyên mất tập trung, trên đường tan học về nhìn ai cũng có thể nhớ tới Quyền Hoa Thần — Người này có sống mũi rất cao giống Quyền Hoa Thần, người kia có mắt một mí giống Quyền Hoa Thần, một nam sinh nào đó chơi bóng rổ có dáng người cao lớn, cũng rất giống Quyền Hoa Thần…
Bất chợt, một quả bóng rổ đập vào hàng rào chắn bên cạnh Khang Chước, vang lên một tiếng ‘keng’ khiến cho Khang Chước giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
“Xin lỗi.”
Nam sinh vừa nãy mà Khang Chước cảm thấy có dáng người cao như Quyền Hoa Thần chạy tới nhặt bóng, y mặc bộ quần áo chơi bóng quen thuộc, làn da màu mật ong, kiểu tóc thời thượng, trên tai đeo đầy đinh tán.
Là Doãn Đông Phàm.
Khang Chước đang tự hỏi tại sao y không chơi bóng ở trường của mình thì Doãn Đông Phàm đột nhiên giơ tay ném bóng, thực hiện cú ném ba điểm từ khoảng cách rất xa.
Doãn Đông Phàm chờ mong nhìn chằm chằm vào quả bóng, chỉ thấy sau một đường parabol hoàn mỹ — quả bóng bị ném thẳng qua bảng rổ, cách rổ bóng cả ki lô mét.
Doãn Đông Phàm có chút xấu hổ, y đang định giải thích với Khang Chước là kỹ năng chơi bóng của mình rất tốt. Nhưng lúc y vừa quay đầu lại thì Khang Chước đã rời đi từ lâu.
Đợt huấn luyện quân sự vừa kết thúc được hai ngày, Doãn Đông Phàm đã gửi cho Khang Chước rất nhiều tin nhắn, nội dung mỗi ngày chính là thực đơn ba bữa một ngày. Có đôi khi Khang Chước đang chờ tin nhắn của Quyền Hoa Thần, vui vẻ nhấn mở thông báo tin nhắn thì lại chỉ thấy đoạn văn trữ tình dài như sớ của Doãn Đông Phàm, Khang Chước tức giận block y luôn.
Nhưng cho dù tâm trạng hôm nay có tồi tệ hơn nữa thì đến lúc nhìn thấy Quyền Hoa Thần, Khang Chước đều sẽ cảm thấy một ngày như này cũng không tính là quá tệ.
Ở trước mặt Quyền Hoa Thần, Khang Chước luôn tràn ngập khao khát được chia sẻ. Cậu giống như một học sinh cấp một đi học ngày đầu tiên, đến cả những việc nhỏ nhàm chán như một ngày uống mấy ly nước cũng đều muốn nói cho Quyền Hoa Thần nghe.
Thực ra Khang Chước không phải người nói nhiều, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng khích lệ của Quyền Hoa Thần, Khang Chước rất khó có thể không nói hết toàn bộ mọi chuyện của mình cho hắn biết.
Dù sao trong suốt ngần ấy năm qua, chưa từng có ai cảm thấy hứng thú với cuộc sống của Khang Chước, chứ đừng nói đến việc hắn còn sẵn lòng ngồi cùng Khang Chước, mặt đối mặt, hết sức chuyên chú nghe cậu nói về hình thức lấy thức ăn của sinh vật đơn bào.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Khang Chước chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu: dường như Quyền Hoa Thần chưa từng nói chuyện gì về bản thân mình.
Khang Chước cũng muốn biết, ngày hôm nay Quyền Hoa Thần đã trải qua những gì, có vui hay không? Nếu hắn vui vẻ, thì là vì ai?
Quyền Hoa Thần thấy Khang Chước liên tục dùng đũa tra tấn một miếng đậu bắp, hỏi cậu: “Làm sao vậy? Em không thích ăn đậu bắp sao?”
“Không ạ, ăn rất ngon.” Khang Chước lấy lại tinh thần bắt đầu bới cơm, “Đúng rồi cậu ơi, kỳ nhạy cảm của cậu đã qua chưa? Còn thấy khó chịu không ạ?” Buổi sáng lúc cậu tán gẫu với Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần nói mình đã đến công ty.
“Ừm, đã ổn rồi, hơn nữa tôi còn mang theo cái này.” Quyền Hoa Thần hơi nghiêng đầu, dùng hai ngón tay kéo cổ áo ra, cho Khang Chước nhìn thấy miếng dán tuyến thể màu xanh trên gáy mình.
Hai mắt Khang Chước lập tức sáng lên: “Miếng dán tuyến thể hương bạc hà? Đó có phải là loại được phòng thí nghiệm của chúng cháu làm ra đúng không?”
Quyền Hoa Thần cười: “Đúng vậy, cảm giác thật sự rất tốt. Chúng tôi dự định tiến hành tinh chỉnh vẻ ngoài và công thức thêm một lần nữa, bổ sung thêm thành phần làm dịu, sẽ rất phù hợp cho Alpha trong kỳ nhạy cảm.”
Đây là dự án đầu tiên mà Khang Chước tham gia trong phòng thí nghiệm, cậu cảm thấy vô cùng hứng khởi. Sau khi ăn xong, cậu hỏi Quyền Hoa Thần còn dư miếng dán nào không, cậu muốn xen kỹ thành phẩm, Quyền Hoa Thần nói mình cũng chỉ dán một cái để cảm nhận hiệu quả, không mang dư về nhà.
Quyền Hoa Thần suy nghĩ một chút, sau đó xé miếng dán từ sau gáy xuống, đặt ở trên bàn trước mặt Khang Chước: “Ngày mai tôi mang về cho em cái mới, em có thể xem cái tôi đã dùng qua trước, xem xong có thể vứt đi luôn.”
Quyền Hoa Thần nói xong liền đi vào phòng bếp rửa bát.
Khang Chước cầm miếng dán tuyến thể kia lên tay quan sát. Vuông vắn bốn góc, trông chẳng khác mấy so với miếng dán tuyến thể của Omega, giống hệt một miếng dán cá nhân cỡ lớn. Chẳng qua bề ngoài đẹp hơn bản bán thành phẩm được làm trong phòng thí nghiệm của Khang Chước nhiều, mùi bạc hà cũng thoang thoảng vừa phải hơn. Nhưng vì miếng dán này vừa mới được xé xuống từ trên người Quyền Hoa Thần, nên nó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Alpha và mùi hương của pheromone.
Rượu Brandy hương bạc hà.
Khang Chước không thể khống chế miếng dán tuyến thể kia, nhìn nó nhích tới gần chóp mũi mình từng chút một…
“Khang Chước, có phải tôi đã để quên một cái đĩa trên bàn đúng không? Em mang nó qua đây cho tôi.”
Giọng nói của Quyền Hoa Thần đột nhiên truyền đến từ trong phòng bếp, Khang Chước sợ tới mức vội vàng nhét đồ trong tay vào túi: “Dạ đây ạ!”
Sau khi về đến nhà, Khang Chước đi vào phòng tắm tắm rửa, cậu cởi quần áo trên người ném vào giỏ quần áo bẩn. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cậu nhấc quần lên, lục lọi trong túi, lấy ra một thứ tròn tròn màu xanh.
Khang Chước trần như nhộng đứng trong phòng tắm, ngẩn người cầm miếng dán tuyến thể kia trong tay.
Khang Chước cũng đã quan sát hết toàn bộ miếng dán này ở nhà Quyền Hoa Thần rồi. Miếng dán đã được sử dụng thấm đầy pheromone của Alpha, lớp keo ở mặt trong cũng đã mất tính kết dính. Nhưng tại sao Khang Chước phải giấu nó vào trong túi rồi mang về nhà? Nó còn có tác dụng gì nữa đâu?
Vòi hoa sen phun nước nóng cách Khang Chước hai bước, hơi nước bốc lên che phủ mặt gương, giống như che đi một con mắt nhìn trộm nào đó.
Phòng tắm quá nhỏ. Trong không gian nhỏ khép kín này, mùi hương không cách nào chạy thoát, cho dù đã bị hơi nước pha loãng gấp một vạn lần, nhưng hương thơm của rượu Brandy vẫn lượn lờ quanh chóp mũi Khang Chước.
Yết hầu của Khang Chước di chuyển lên xuống, cậu cẩn thận mở rộng miếng dán kia ra rồi đưa nó lên trước mặt mình.
Cậu có hơi run tay, nhưng cũng may không có ai nhìn thấy.
Dưới tiếng nước ồn ào che lấp, Khang Chước chậm rãi nâng tay lên, dán miếng dán tuyến thể kia lên gáy mình —
Pheromone hương rượu Brandy mang theo vị bạc hà cay nồng giống như đang nhe nanh múa muốt, cắn một miếng lên tuyến thể của cậu.
Chỉ trong nháy mắt Khang Chước lập tức hoa mắt chóng mặt, cậu đứng không vững, lùi về phía sau đụng vào gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm rồi chậm rãi trượt xuống.
Cậu há miệng thở hổn hển, nước bọt tiết ra quá nhiều không kịp nuốt xuống, tràn ra bên ngoài khóe miệng.
Cơn đau đớn xen lẫn với cảm giác tê dại.
Khang Chước lấy một tay ôm gáy, tay còn lại luống cuống cào trên sàn nhà.
Một nơi nào đó trong cơ thể đã được mở van, Khang Chước có thể ngửi thấy mùi pheromone hoa nhài của mình càng ngày càng nồng đậm.
Đây là điềm báo của kỳ phát tình…
Nửa phút sau, Khang Chước đẩy mạnh cửa phòng tắm ra, cậu trần truồng lảo đảo xông tới tủ đầu giường tìm kiếm thuốc ức chế ở bên trong.
Thuốc ức chế dạng viên nang thông thường đã vô dụng, chỉ có thể dùng ống tiêm.
Khang Chước quỳ gối trên sàn nhà bên giường, vội vàng dùng cồn sát trùng cánh tay, rồi đâm mũi tiêm xuống.
Sau vài phút, thuốc ức chế bắt đầu có hiệu lực.
Tuyến thể không còn mất khống chế căng đau nữa, lý trí dần dần trở về.
Khang Chước bắt đầu cảm thấy lạnh, cậu kinh hồn bạt vía quay lại phòng tắm. Cậu đóng cửa lại, chợt phát hiện trong tay mình còn nắm chặt miếng dán màu xanh kia.
Miếng dán kia đã bị Khang Chước vo thành một viên nhỏ, thấm nước, ướt đẫm toàn bộ. Sau khi được thấm đầy pheromone của cả Alpha và Omega, nó sinh ra một hương thơm kỳ lạ hoàn toàn mới, có mùi giống như một đóa hoa nhài ngâm mình cả đêm trong rượu…
Nhớ lại tất cả những gì mình đã làm trong phòng tắm khi nãy, Khang Chước giống như bị phỏng lập tức ném cục miếng dán kia đi.
Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế này!
Khang Chước cảm thấy mình thật kinh tởm.
Cậu đã ở trong phòng tắm gần một giờ và dành phần lớn thời gian chỉ để ngẩn người.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu chui ngay vào trong chăn, đến cả tóc cũng không kịp sấy khô.
Trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, cuối cùng Khang Chước cũng cảm thấy an toàn, cậu tưởng tượng mình là miếng dán tuyến thể kia, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ.
Chăn đệm mềm mại bao bọc lấy Khang Chước, giống như cái ôm trong vòng tay của Quyền Hoa Thần.
Khang Chước không hiểu, rõ ràng cậu đã dùng thuốc ức chế rồi, vì sao vẫn muốn Quyền Hoa Thần ôm như vậy. Không phải là cậu muốn pheromone của hắn, cậu chỉ đơn thuần muốn tiếp xúc thân thể, cho dù không được tiếp xúc, vậy đối mặt nhìn một chút thôi cũng tốt rồi.
Khang Chước cố gắng kìm nén ý muốn đi sang nhà bên cạnh tìm Quyền Hoa Thần, cậu lấy điện thoại ra mở album ảnh.
Thật ra Khang Chước không thích chụp ảnh, phần lớn được lưu trữ trong album đều là meme và một vài bài luận văn quan trọng, ngay cả ảnh chụp chung với Doãn Đông Phàm cũng rất ít ỏi.
Nhưng trong lúc Khang Chước không để ý thì trong điện thoại của cậu đã có hơn năm trăm tấm ảnh. Hơn hai trăm tấm trong số đó đều là Quyền Hoa Thần.
Dáng người của Quyền Hoa Thần lướt sóng trên biển, bóng lưng của Quyền Hoa Thần xếp hàng mua trà sữa cho cậu, góc nghiêng của Quyền Hoa Thần khi lái xe, Quyền Hoa Thần đang nấu cơm, Quyền Hoa Thần đang tắm rửa cho Lazzy, Quyền Hoa Thần xem tài liệu trước máy tính…
Khang Chước đột nhiên không nhịn được mà bật khóc.
Không phải bởi vì thí nghiệm thất bại, cũng không phải bởi vì bị ai bắt nạt, chỉ là vì cuối cùng cậu đã nhận ra, hình như cậu thích Quyền Hoa Thần, thích cậu của bạn trai cũ.
Lệch lạc, trái đạo đức, không có thuốc chữa.
___________________
Bất chợt, một quả bóng rổ đập vào hàng rào chắn bên cạnh Khang Chước, vang lên một tiếng ‘keng’ khiến cho Khang Chước giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
“Xin lỗi.”
Nam sinh vừa nãy mà Khang Chước cảm thấy có dáng người cao như Quyền Hoa Thần chạy tới nhặt bóng, y mặc bộ quần áo chơi bóng quen thuộc, làn da màu mật ong, kiểu tóc thời thượng, trên tai đeo đầy đinh tán.
Là Doãn Đông Phàm.
Khang Chước đang tự hỏi tại sao y không chơi bóng ở trường của mình thì Doãn Đông Phàm đột nhiên giơ tay ném bóng, thực hiện cú ném ba điểm từ khoảng cách rất xa.
Doãn Đông Phàm chờ mong nhìn chằm chằm vào quả bóng, chỉ thấy sau một đường parabol hoàn mỹ — quả bóng bị ném thẳng qua bảng rổ, cách rổ bóng cả ki lô mét.
Doãn Đông Phàm có chút xấu hổ, y đang định giải thích với Khang Chước là kỹ năng chơi bóng của mình rất tốt. Nhưng lúc y vừa quay đầu lại thì Khang Chước đã rời đi từ lâu.
Đợt huấn luyện quân sự vừa kết thúc được hai ngày, Doãn Đông Phàm đã gửi cho Khang Chước rất nhiều tin nhắn, nội dung mỗi ngày chính là thực đơn ba bữa một ngày. Có đôi khi Khang Chước đang chờ tin nhắn của Quyền Hoa Thần, vui vẻ nhấn mở thông báo tin nhắn thì lại chỉ thấy đoạn văn trữ tình dài như sớ của Doãn Đông Phàm, Khang Chước tức giận block y luôn.
Nhưng cho dù tâm trạng hôm nay có tồi tệ hơn nữa thì đến lúc nhìn thấy Quyền Hoa Thần, Khang Chước đều sẽ cảm thấy một ngày như này cũng không tính là quá tệ.
Ở trước mặt Quyền Hoa Thần, Khang Chước luôn tràn ngập khao khát được chia sẻ. Cậu giống như một học sinh cấp một đi học ngày đầu tiên, đến cả những việc nhỏ nhàm chán như một ngày uống mấy ly nước cũng đều muốn nói cho Quyền Hoa Thần nghe.
Thực ra Khang Chước không phải người nói nhiều, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng khích lệ của Quyền Hoa Thần, Khang Chước rất khó có thể không nói hết toàn bộ mọi chuyện của mình cho hắn biết.
Dù sao trong suốt ngần ấy năm qua, chưa từng có ai cảm thấy hứng thú với cuộc sống của Khang Chước, chứ đừng nói đến việc hắn còn sẵn lòng ngồi cùng Khang Chước, mặt đối mặt, hết sức chuyên chú nghe cậu nói về hình thức lấy thức ăn của sinh vật đơn bào.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Khang Chước chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu: dường như Quyền Hoa Thần chưa từng nói chuyện gì về bản thân mình.
Khang Chước cũng muốn biết, ngày hôm nay Quyền Hoa Thần đã trải qua những gì, có vui hay không? Nếu hắn vui vẻ, thì là vì ai?
Quyền Hoa Thần thấy Khang Chước liên tục dùng đũa tra tấn một miếng đậu bắp, hỏi cậu: “Làm sao vậy? Em không thích ăn đậu bắp sao?”
“Không ạ, ăn rất ngon.” Khang Chước lấy lại tinh thần bắt đầu bới cơm, “Đúng rồi cậu ơi, kỳ nhạy cảm của cậu đã qua chưa? Còn thấy khó chịu không ạ?” Buổi sáng lúc cậu tán gẫu với Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần nói mình đã đến công ty.
“Ừm, đã ổn rồi, hơn nữa tôi còn mang theo cái này.” Quyền Hoa Thần hơi nghiêng đầu, dùng hai ngón tay kéo cổ áo ra, cho Khang Chước nhìn thấy miếng dán tuyến thể màu xanh trên gáy mình.
Hai mắt Khang Chước lập tức sáng lên: “Miếng dán tuyến thể hương bạc hà? Đó có phải là loại được phòng thí nghiệm của chúng cháu làm ra đúng không?”
Quyền Hoa Thần cười: “Đúng vậy, cảm giác thật sự rất tốt. Chúng tôi dự định tiến hành tinh chỉnh vẻ ngoài và công thức thêm một lần nữa, bổ sung thêm thành phần làm dịu, sẽ rất phù hợp cho Alpha trong kỳ nhạy cảm.”
Đây là dự án đầu tiên mà Khang Chước tham gia trong phòng thí nghiệm, cậu cảm thấy vô cùng hứng khởi. Sau khi ăn xong, cậu hỏi Quyền Hoa Thần còn dư miếng dán nào không, cậu muốn xen kỹ thành phẩm, Quyền Hoa Thần nói mình cũng chỉ dán một cái để cảm nhận hiệu quả, không mang dư về nhà.
Quyền Hoa Thần suy nghĩ một chút, sau đó xé miếng dán từ sau gáy xuống, đặt ở trên bàn trước mặt Khang Chước: “Ngày mai tôi mang về cho em cái mới, em có thể xem cái tôi đã dùng qua trước, xem xong có thể vứt đi luôn.”
Quyền Hoa Thần nói xong liền đi vào phòng bếp rửa bát.
Khang Chước cầm miếng dán tuyến thể kia lên tay quan sát. Vuông vắn bốn góc, trông chẳng khác mấy so với miếng dán tuyến thể của Omega, giống hệt một miếng dán cá nhân cỡ lớn. Chẳng qua bề ngoài đẹp hơn bản bán thành phẩm được làm trong phòng thí nghiệm của Khang Chước nhiều, mùi bạc hà cũng thoang thoảng vừa phải hơn. Nhưng vì miếng dán này vừa mới được xé xuống từ trên người Quyền Hoa Thần, nên nó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Alpha và mùi hương của pheromone.
Rượu Brandy hương bạc hà.
Khang Chước không thể khống chế miếng dán tuyến thể kia, nhìn nó nhích tới gần chóp mũi mình từng chút một…
“Khang Chước, có phải tôi đã để quên một cái đĩa trên bàn đúng không? Em mang nó qua đây cho tôi.”
Giọng nói của Quyền Hoa Thần đột nhiên truyền đến từ trong phòng bếp, Khang Chước sợ tới mức vội vàng nhét đồ trong tay vào túi: “Dạ đây ạ!”
Sau khi về đến nhà, Khang Chước đi vào phòng tắm tắm rửa, cậu cởi quần áo trên người ném vào giỏ quần áo bẩn. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cậu nhấc quần lên, lục lọi trong túi, lấy ra một thứ tròn tròn màu xanh.
Khang Chước trần như nhộng đứng trong phòng tắm, ngẩn người cầm miếng dán tuyến thể kia trong tay.
Khang Chước cũng đã quan sát hết toàn bộ miếng dán này ở nhà Quyền Hoa Thần rồi. Miếng dán đã được sử dụng thấm đầy pheromone của Alpha, lớp keo ở mặt trong cũng đã mất tính kết dính. Nhưng tại sao Khang Chước phải giấu nó vào trong túi rồi mang về nhà? Nó còn có tác dụng gì nữa đâu?
Vòi hoa sen phun nước nóng cách Khang Chước hai bước, hơi nước bốc lên che phủ mặt gương, giống như che đi một con mắt nhìn trộm nào đó.
Phòng tắm quá nhỏ. Trong không gian nhỏ khép kín này, mùi hương không cách nào chạy thoát, cho dù đã bị hơi nước pha loãng gấp một vạn lần, nhưng hương thơm của rượu Brandy vẫn lượn lờ quanh chóp mũi Khang Chước.
Yết hầu của Khang Chước di chuyển lên xuống, cậu cẩn thận mở rộng miếng dán kia ra rồi đưa nó lên trước mặt mình.
Cậu có hơi run tay, nhưng cũng may không có ai nhìn thấy.
Dưới tiếng nước ồn ào che lấp, Khang Chước chậm rãi nâng tay lên, dán miếng dán tuyến thể kia lên gáy mình —
Pheromone hương rượu Brandy mang theo vị bạc hà cay nồng giống như đang nhe nanh múa muốt, cắn một miếng lên tuyến thể của cậu.
Chỉ trong nháy mắt Khang Chước lập tức hoa mắt chóng mặt, cậu đứng không vững, lùi về phía sau đụng vào gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm rồi chậm rãi trượt xuống.
Cậu há miệng thở hổn hển, nước bọt tiết ra quá nhiều không kịp nuốt xuống, tràn ra bên ngoài khóe miệng.
Cơn đau đớn xen lẫn với cảm giác tê dại.
Khang Chước lấy một tay ôm gáy, tay còn lại luống cuống cào trên sàn nhà.
Một nơi nào đó trong cơ thể đã được mở van, Khang Chước có thể ngửi thấy mùi pheromone hoa nhài của mình càng ngày càng nồng đậm.
Đây là điềm báo của kỳ phát tình…
Nửa phút sau, Khang Chước đẩy mạnh cửa phòng tắm ra, cậu trần truồng lảo đảo xông tới tủ đầu giường tìm kiếm thuốc ức chế ở bên trong.
Thuốc ức chế dạng viên nang thông thường đã vô dụng, chỉ có thể dùng ống tiêm.
Khang Chước quỳ gối trên sàn nhà bên giường, vội vàng dùng cồn sát trùng cánh tay, rồi đâm mũi tiêm xuống.
Sau vài phút, thuốc ức chế bắt đầu có hiệu lực.
Tuyến thể không còn mất khống chế căng đau nữa, lý trí dần dần trở về.
Khang Chước bắt đầu cảm thấy lạnh, cậu kinh hồn bạt vía quay lại phòng tắm. Cậu đóng cửa lại, chợt phát hiện trong tay mình còn nắm chặt miếng dán màu xanh kia.
Miếng dán kia đã bị Khang Chước vo thành một viên nhỏ, thấm nước, ướt đẫm toàn bộ. Sau khi được thấm đầy pheromone của cả Alpha và Omega, nó sinh ra một hương thơm kỳ lạ hoàn toàn mới, có mùi giống như một đóa hoa nhài ngâm mình cả đêm trong rượu…
Nhớ lại tất cả những gì mình đã làm trong phòng tắm khi nãy, Khang Chước giống như bị phỏng lập tức ném cục miếng dán kia đi.
Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế này!
Khang Chước cảm thấy mình thật kinh tởm.
Cậu đã ở trong phòng tắm gần một giờ và dành phần lớn thời gian chỉ để ngẩn người.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu chui ngay vào trong chăn, đến cả tóc cũng không kịp sấy khô.
Trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, cuối cùng Khang Chước cũng cảm thấy an toàn, cậu tưởng tượng mình là miếng dán tuyến thể kia, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ.
Chăn đệm mềm mại bao bọc lấy Khang Chước, giống như cái ôm trong vòng tay của Quyền Hoa Thần.
Khang Chước không hiểu, rõ ràng cậu đã dùng thuốc ức chế rồi, vì sao vẫn muốn Quyền Hoa Thần ôm như vậy. Không phải là cậu muốn pheromone của hắn, cậu chỉ đơn thuần muốn tiếp xúc thân thể, cho dù không được tiếp xúc, vậy đối mặt nhìn một chút thôi cũng tốt rồi.
Khang Chước cố gắng kìm nén ý muốn đi sang nhà bên cạnh tìm Quyền Hoa Thần, cậu lấy điện thoại ra mở album ảnh.
Thật ra Khang Chước không thích chụp ảnh, phần lớn được lưu trữ trong album đều là meme và một vài bài luận văn quan trọng, ngay cả ảnh chụp chung với Doãn Đông Phàm cũng rất ít ỏi.
Nhưng trong lúc Khang Chước không để ý thì trong điện thoại của cậu đã có hơn năm trăm tấm ảnh. Hơn hai trăm tấm trong số đó đều là Quyền Hoa Thần.
Dáng người của Quyền Hoa Thần lướt sóng trên biển, bóng lưng của Quyền Hoa Thần xếp hàng mua trà sữa cho cậu, góc nghiêng của Quyền Hoa Thần khi lái xe, Quyền Hoa Thần đang nấu cơm, Quyền Hoa Thần đang tắm rửa cho Lazzy, Quyền Hoa Thần xem tài liệu trước máy tính…
Khang Chước đột nhiên không nhịn được mà bật khóc.
Không phải bởi vì thí nghiệm thất bại, cũng không phải bởi vì bị ai bắt nạt, chỉ là vì cuối cùng cậu đã nhận ra, hình như cậu thích Quyền Hoa Thần, thích cậu của bạn trai cũ.
Lệch lạc, trái đạo đức, không có thuốc chữa.
___________________