Sau Tết Dương lịch, Quyền Hoa Thần không trở về nước D, hắn bắt đầu thường xuyên đi công tác, chạy khắp đất nước, cho đến bây giờ đã gần mười ngày bọn họ không thể gặp nhau. Khang Chước hoài nghi là Quyền Tiêu cố ý không cho bọn họ có thời gian ở bên nhau, nhưng Quyền Hoa Thần bảo cậu đừng suy nghĩ lung tung, thời điểm cuối năm âm lịch bận rộn là chuyện rất bình thường.
Khang Chước đã được nghỉ đông, công việc ở phòng thí nghiệm cũng dần kết thúc. Nhưng đừng nói tới việc gặp Quyền Hoa Thần, hiện tại cho dù Khang Chước gửi tin nhắn cho hắn, cũng phải rất lâu sau hắn mới trả lời lại.
Quyền Tiêu không còn đi tìm cậu nữa, cũng đã trôi qua một thời gian ngắn Doãn Đông Phàm không gửi thêm email cho Khang Chước, cuộc sống dường như đã khôi phục lại sự bình lặng.
Khang Chước thường xuyên nghĩ, rốt cuộc cậu phải làm thế nào mới có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Quyền Tiêu và Quyền Hoa Thần? Độ khó của vấn đề này có thể tương đương như làm cách nào mới có thể chữa tận gốc bệnh mãn tính. Khang Chước không phải là một bác sĩ thông minh, cậu bó tay bất lực.
Vậy mà Quyền Hoa Thần lại không để ý tới chuyện đó, hắn tranh thủ thì giờ gọi điện cho Khang Chước, nói: “Thời gian sẽ giải quyết hết thảy, có một số việc không vội vàng được. Đừng nói về Quyền Tiêu nữa, gần đây em có ăn uống đầy đủ không?”
Khang Chước nói: “Hôm qua em cân thử rồi, nặng hơn trước hai cân đấy.”
“Chờ đến khi em cởi áo lông vũ và quần bông ra, còn phải gầy đi ba cân.” Bên phía Quyền Hoa Thần vang lên tiếng mở bật lửa lách cách.
Khang Chước biết hắn lại muốn hút thuốc, có chút lo lắng hỏi: “Anh Thần, anh rất mệt sao?”
Quyền Hoa Thần mỉm cười ngậm điếu thuốc trong miệng: “Vốn là có hơi mệt, nhưng nghe thấy giọng của em thì không mệt nữa.”
“Vậy em tới tìm anh nha?”
“Em tới đi.”
Quyền Hoa Thần cho rằng Khang Chước đang nói đùa, bởi hắn còn không nói địa chỉ khách sạn cho cậu biết. Nhưng tối hôm sau Quyền Hoa Thần mang theo một nhóm nhân viên quay về khách sạn, hắn lập tức nhìn thấy Khang Chước đang ngồi ở đại sảnh.
Phất tay để nhóm nhân viên tự động rời đi, Quyền Hoa Thần cau mày sải bước đi về phía Khang Chước, câu đầu tiên gặp mặt vô cùng thô lỗ: “Ai bảo em đến đây?”
Khang Chước ôm ba lô cỡ lớn của mình, có chút sửng sốt: “Em nói muốn đến, anh đồng ý rồi nha.”
Quyền Hoa Thần đưa tay cướp ba lô của cậu: “Ngay cả địa chỉ tôi cũng không nói cho em biết, làm sao em tìm được?”
Khang Chước càng thêm cẩn thận: “Ngày đầu tiên anh tới nơi này đã định vị cho em biết rồi mà.”
“…” Quyền Hoa Thần trừng mắt nhìn cậu một lát, nắm gáy cậu dẫn cậu đi đến bên cạnh thang máy, “Tôi nói đùa! Bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, một đứa trẻ như em đi đường một mình không thấy nguy hiểm sao?”
Chân Quyền Hoa Thần rất dài, lúc hắn sải bước Khang Chước phải lon ton chạy theo.
“Sang năm em 20 rồi, không phải trẻ con nữa.” Khang Chước nhỏ giọng phản bác.
Quyền Hoa Thần cười lạnh một tiếng: “20 tuổi có thể làm gì? Còn chưa kết hôn được.”
Tuổi kết hôn hợp pháp của Omega chính xác là phải tròn 22 tuổi, Khang Chước bĩu môi, không nói tiếp.
Dọc theo đường đi từ thanh máy đến phòng Suite trên tầng 28, Quyền Hoa Thần xách ba lô đi phía trước, Khang Chước vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Thật ra Khang Chước đã đến khách sạn từ chiều, cậu sợ làm chậm trễ công việc của Quyền Hoa Thần nên không dám gọi điện cho hắn, chỉ gửi tin nhắn hỏi khi nào hắn tan tầm. Chắc Quyền Hoa Thần không nhìn thấy tin nhắn kia, thế là Khang Chước đợi một mạch đến hơn 10 giờ tối.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quyền Hoa Thần, Khang Chước cảm thấy có lẽ mình đến đây là một sai lầm. Công việc của Quyền Hoa Thần rất bận rộn, hiện tại còn phải phân tâm tiếp đãi cậu, khẳng định sẽ càng mệt mỏi hơn.
Quyền Hoa Thần quẹt thẻ mở cửa, Khang Chước ở phía sau đi theo vào, do dự nói: “Anh Thần, nếu không thì ngày mai em về… Ưm!”
Ngay khi Khang Chước vào cửa, đèn còn chưa kịp bật, Quyền Hoa Thần đã ấn chặt cậu lên cửa rồi hôn xuống.
Tiếng đóng cửa vang lên cực lớn làm Khang Chước giật nảy mình, nhưng rất nhanh sau đó tất cả các giác quan của cậu đều bị Quyền Hoa Thần cướp đi.
Một tay của Quyền Hoa Thần ôm eo cậu, tay còn lại nâng gáy cậu lên, hôn cậu đầy khao khát và nồng nhiệt.
Xung quanh là bóng tối yên tĩnh, tiếng nước quấn quýt giữa môi lưỡi cùng với tiếng thở dốc nặng nề của Alpha được khuếch đại đến vô hạn. Rượu Brandy đậm đặc đang tưới lên từng cánh hoa nhài, Khang Chước cảm thấy toàn thân mình sắp bốc cháy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thở dốc, Quyền Hoa Thần trầm giọng tố cáo cậu: “Ngày mai đã về, chỉ ở với tôi một đêm? Em đang thả câu tôi đấy à? Em là Omega xấu xa vậy sao?”
“Không…”
Khang Chước mới nói được một chữ thì lại bị đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng.
Quyền Hoa Thần cố ý hôn ra tiếng vang rất lớn, phả toàn bộ hơi thở nóng rực lên mặt Khang Chước. Chẳng mấy chốc Khang Chước đã hoa mắt chóng mặt, không thể đứng vững.
Trái lại Quyền Hoa Thần vô cùng thành thạo, hắn chen đầu gối vào giữa hai chân Khang Chước, cười cậu: “Bé ngoan, thắt lưng của em cộm vào người tôi.”
Khang Chước mơ mơ màng màng nghĩ hôm nay mình mặc quần chun, căn bản không dùng tới thắt lưng. Nhưng Quyền Hoa Thần cười thành tiếng, còn cố ý dùng đầu gối đẩy cậu, Khang Chước mới nhận ra ý đồ xấu xa của Quyền Hoa Thần.
“Thắt lưng của anh mới cộm người ta á!” Khang Chước thẹn hóa quá giận.
Quyền Hoa Thần ra vẻ đứng đắn: “Đương nhiên là vậy rồi, dù sao chất lượng của tôi càng tốt, có thể dùng càng lâu.”
“Lưu manh!”
Khang Chước thoát khỏi vòng tay của Quyền Hoa Thần, mò mẫm bật đèn lên, nổi giận đùng đùng chạy lên giường nằm bất động.
Quyền Hoa Thần vừa cởi áo khoác vừa lải nhải: “Không phải là tôi không cho em đến, mà là lần sau em tới tìm tôi thì nhất định phải nói trước cho tôi biết. Tôi đi đón em, một mình em ra ngoài rất không an toàn có biết không? Thành phố A cách thành phố C xa như vậy, phải ngồi tàu cao tốc hai tiếng đồng hồ đúng không? Em đi taxi hay đi xe buýt đến khách sạn? Em có biết có mấy kẻ xấu thích xuống tay với Omega ngây thơ đơn thuần tầm tuổi như các em không, nói mấy câu đã có thể moi được địa chỉ nhà em rồi đấy…”
Khang Chước không muốn nghe hắn nói, dùng hai cái gối bịt lỗ tai lại, một trái một phải.
Quyền Hoa Thần nhìn vậy thì cảm thấy buồn cười, hắn xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, đi đến bên giường cướp gối đầu của Khang Chước. Khang Chước không cho, Quyền Hoa Thần cố ý đưa tay mò vào theo cổ áo của cậu, xoa nắn tuyến thể của cậu, quả nhiên Khang Chước tước vũ khí đầu hàng, nói hắn móc lốp*.
gốc là 不讲武德
Quyền Hoa Thần không quen với ngôn ngữ trên mạng, hỏi Khang Chước “móc lốp” là gì, cuối cùng Khang Chước cũng bắt được cơ hội cười nhạo hắn: “Chú à, chú không lên mạng sao?”
Lời này đã kích thích Quyền Hoa Thần, hắn đặt cậu trên giường hôn thật mãnh liệt. Mới đầu Khang Chước còn chống hai tay lên ngực Quyền Hoa Thần không cho hắn tới gần, sau đó thì chủ động vòng tay quanh cổ Alpha, còn dùng sức kéo người đến gần mình hơn.
Trong phòng, pheromone rượu Brandy và hoa nhài bắt đầu hòa trộn hỗn hợp, biến thành một hương thơm khác. Quyền Hoa Thần sợ dẫn kỳ phát tình của Khang Chước tới, không dám đi quá xa, vì vậy Quyền Hoa Thần lui trước một bước. Khang Chước vẫn đang đắm chìm trong tình dục, há miệng thè lưỡi chờ hôn, nhưng Quyền Hoa Thần thờ ơ, hắn quan sát cậu ngay gần trong gang tấc, cười nhẹ hỏi cậu: “Muốn nữa sao?”
Khang Chước gật đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của mình, ánh mắt mê ly nhìn Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần cười rộ lên, cúi đầu, cố ý chỉ hôn lên khóe miệng: “Đủ rồi chứ?”
Khang Chước thất vọng khép miệng lại, đưa tay đẩy hắn, những đẩy mãi mà Alpha không nhúc nhích chút nào, Khang Chước chỉ có thể tự mình nghiêng đầu đi không nhìn hắn nữa, cậu tức giận rồi.
Quyền Hoa Thần nhịn cười, kéo cổ áo len của cậu xuống kiểm tra tuyến thể của cậu.
Đã gần ba tuần trôi qua kể từ lần đánh dấu trước, dấu hiệu tạm thời của Quyền Hoa Thần đã biến mất sạch sẽ. Làn da ở sau gáy Khang Chước lại trở nên mịn màng trắng nõn, bất luận là bề ngoài hay là hương vị đều giống như một quả trứng luộc mới bóc vỏ.
Yết hầu của Quyền Hoa Thần chuyển động, hắn không nhịn được, cúi đầu hôn lên vùng da kia một cái, ý tứ sâu sa hỏi Khang Chước: “Em mang miếng dán tuyến thể không?”
Khang Chước vẫn đang tức giận, cho hắn hôn một cái rồi lập tức rụt đầu vào trong cổ áo, giống như một cây hoa xấu hổ: “Không mang, có mang cũng không cho anh đánh dấu.”
Quyền Hoa Thần nghiêng người nằm bên cạnh cậu, cố ý thở dài một hơi: “Chao ôi, đúng là một Omega vô tình.”
Khang Chước hừ một tiếng, giận dỗi nói: “Cũng không phải là anh bị cắn, anh đương nhiên không hề hấn gì rồi.”
Quyền Hoa Thần tiếp tục diễn: “Cắn một miếng thì có làm sao? Nếu em muốn đánh dấu tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Khang Chước ngồi bật dậy trên giường, trừng Quyền Hoa Thần: “Vậy anh duỗi cổ lại đây cho em cắn!”
Quyền Hoa Thần thật sự cởi cúc áo ra, kéo cổ áo xuống để lộ sau gáy cho cậu, giống như đang xúi giục cậu, hỏi: “Có muốn cắn một miếng không?”
Do có sự khác biệt về cấu tạo tuyến thể, ngay cả khi Omega cắn lên tuyến thể Alpha cũng không thể hình thành dấu hiệu. Nhiều nhất là để lại trên bề mặt da tuyến thể một chút pheromone của riêng mình, tắm rửa xong sẽ bay sạch.
Nhưng khối da màu lúa mạch đang tỏa ra pheromone rượu Brandy kia quá mê người, Khang Chước nuốt chút nước bọt, chậm rãi tiến lại gần: “Thật sự có thể cắn sao?”
“Sao không, em mau cắn đi.” Quyền Hoa Thần lại nghiêng cổ, góc độ này làm cho cần cổ của hắn lộ ra càng rõ ràng hơn, đồng thời phô bày góc quai hàm tuyệt đẹp của mình, hắn biết Khang Chước rất thích.
Khang Chước mảy may không biết mình đang bị mê hoặc, cậu thật sự dựa sát vào từng chút một, song bị Quyền Hoa Thần thuận tay kéo vào trong ngực ôm lấy.
Quyền Hoa Thần đưa gáy đến bên miệng cậu, khẽ dỗ dành: “Cắn đi.”
Tuyến thể của Alpha cũng giống như Omega, đều nằm nhô lên giữa đốt sống cổ thứ năm đến đốt thứ bảy, chỉ cần cúi đầu xuống, trên phần da nơi đó sẽ phồng lên một khối nhỏ, đó chính là vị trí của tuyến thể.
Khang Chước không biết vì sao trong khoang miệng mình bắt đầu tiết ra một lượng lớn nước bọt. Cậu biết rõ Omega không thể đánh dấu Alpha, nhưng chính là cậu không hiểu tại sao lại muốn nếm thử một chút.
Quyền Hoa Thần nhìn cậu do dự, lại dụ dỗ nói: “Mau cắn đi nào, tôi mỏi cổ lắm rồi.”
Cuối cùng Khang Chước lấy hết dũng khí, ôm cổ Quyền Hoa Thần cắn xuống một miếng.
Vài giây sau.
Quyền Hoa Thần: “Em cắn chưa?”
Khang Chước nhìn dấu răng nhợt nhạt trên cổ Alpha: “… Cắn rồi.”
Quyền Hoa Thần lại ấn đầu cậu lên tuyến thể: “Cắn thêm một miếng, mạnh vào.”
Lại qua nửa phút sau, Khang Chước gặm đến mỏi cả miệng, cậu nhìn mấy dấu răng chồng chất trước mắt, rầu rĩ hỏi Quyền Hoa Thần: “Được rồi anh nhỉ?”
Quyền Hoa Thần sờ sờ gáy, có vẻ như chưa được thỏa mãn: “Cắn yếu vậy, em chưa ăn cơm à?”
Khang Chước gật đầu, cậu thật sự vẫn chưa ăn cơm tối.
Khang Chước đã được nghỉ đông, công việc ở phòng thí nghiệm cũng dần kết thúc. Nhưng đừng nói tới việc gặp Quyền Hoa Thần, hiện tại cho dù Khang Chước gửi tin nhắn cho hắn, cũng phải rất lâu sau hắn mới trả lời lại.
Quyền Tiêu không còn đi tìm cậu nữa, cũng đã trôi qua một thời gian ngắn Doãn Đông Phàm không gửi thêm email cho Khang Chước, cuộc sống dường như đã khôi phục lại sự bình lặng.
Khang Chước thường xuyên nghĩ, rốt cuộc cậu phải làm thế nào mới có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Quyền Tiêu và Quyền Hoa Thần? Độ khó của vấn đề này có thể tương đương như làm cách nào mới có thể chữa tận gốc bệnh mãn tính. Khang Chước không phải là một bác sĩ thông minh, cậu bó tay bất lực.
Vậy mà Quyền Hoa Thần lại không để ý tới chuyện đó, hắn tranh thủ thì giờ gọi điện cho Khang Chước, nói: “Thời gian sẽ giải quyết hết thảy, có một số việc không vội vàng được. Đừng nói về Quyền Tiêu nữa, gần đây em có ăn uống đầy đủ không?”
Khang Chước nói: “Hôm qua em cân thử rồi, nặng hơn trước hai cân đấy.”
“Chờ đến khi em cởi áo lông vũ và quần bông ra, còn phải gầy đi ba cân.” Bên phía Quyền Hoa Thần vang lên tiếng mở bật lửa lách cách.
Khang Chước biết hắn lại muốn hút thuốc, có chút lo lắng hỏi: “Anh Thần, anh rất mệt sao?”
Quyền Hoa Thần mỉm cười ngậm điếu thuốc trong miệng: “Vốn là có hơi mệt, nhưng nghe thấy giọng của em thì không mệt nữa.”
“Vậy em tới tìm anh nha?”
“Em tới đi.”
Quyền Hoa Thần cho rằng Khang Chước đang nói đùa, bởi hắn còn không nói địa chỉ khách sạn cho cậu biết. Nhưng tối hôm sau Quyền Hoa Thần mang theo một nhóm nhân viên quay về khách sạn, hắn lập tức nhìn thấy Khang Chước đang ngồi ở đại sảnh.
Phất tay để nhóm nhân viên tự động rời đi, Quyền Hoa Thần cau mày sải bước đi về phía Khang Chước, câu đầu tiên gặp mặt vô cùng thô lỗ: “Ai bảo em đến đây?”
Khang Chước ôm ba lô cỡ lớn của mình, có chút sửng sốt: “Em nói muốn đến, anh đồng ý rồi nha.”
Quyền Hoa Thần đưa tay cướp ba lô của cậu: “Ngay cả địa chỉ tôi cũng không nói cho em biết, làm sao em tìm được?”
Khang Chước càng thêm cẩn thận: “Ngày đầu tiên anh tới nơi này đã định vị cho em biết rồi mà.”
“…” Quyền Hoa Thần trừng mắt nhìn cậu một lát, nắm gáy cậu dẫn cậu đi đến bên cạnh thang máy, “Tôi nói đùa! Bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, một đứa trẻ như em đi đường một mình không thấy nguy hiểm sao?”
Chân Quyền Hoa Thần rất dài, lúc hắn sải bước Khang Chước phải lon ton chạy theo.
“Sang năm em 20 rồi, không phải trẻ con nữa.” Khang Chước nhỏ giọng phản bác.
Quyền Hoa Thần cười lạnh một tiếng: “20 tuổi có thể làm gì? Còn chưa kết hôn được.”
Tuổi kết hôn hợp pháp của Omega chính xác là phải tròn 22 tuổi, Khang Chước bĩu môi, không nói tiếp.
Dọc theo đường đi từ thanh máy đến phòng Suite trên tầng 28, Quyền Hoa Thần xách ba lô đi phía trước, Khang Chước vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Thật ra Khang Chước đã đến khách sạn từ chiều, cậu sợ làm chậm trễ công việc của Quyền Hoa Thần nên không dám gọi điện cho hắn, chỉ gửi tin nhắn hỏi khi nào hắn tan tầm. Chắc Quyền Hoa Thần không nhìn thấy tin nhắn kia, thế là Khang Chước đợi một mạch đến hơn 10 giờ tối.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quyền Hoa Thần, Khang Chước cảm thấy có lẽ mình đến đây là một sai lầm. Công việc của Quyền Hoa Thần rất bận rộn, hiện tại còn phải phân tâm tiếp đãi cậu, khẳng định sẽ càng mệt mỏi hơn.
Quyền Hoa Thần quẹt thẻ mở cửa, Khang Chước ở phía sau đi theo vào, do dự nói: “Anh Thần, nếu không thì ngày mai em về… Ưm!”
Ngay khi Khang Chước vào cửa, đèn còn chưa kịp bật, Quyền Hoa Thần đã ấn chặt cậu lên cửa rồi hôn xuống.
Tiếng đóng cửa vang lên cực lớn làm Khang Chước giật nảy mình, nhưng rất nhanh sau đó tất cả các giác quan của cậu đều bị Quyền Hoa Thần cướp đi.
Một tay của Quyền Hoa Thần ôm eo cậu, tay còn lại nâng gáy cậu lên, hôn cậu đầy khao khát và nồng nhiệt.
Xung quanh là bóng tối yên tĩnh, tiếng nước quấn quýt giữa môi lưỡi cùng với tiếng thở dốc nặng nề của Alpha được khuếch đại đến vô hạn. Rượu Brandy đậm đặc đang tưới lên từng cánh hoa nhài, Khang Chước cảm thấy toàn thân mình sắp bốc cháy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thở dốc, Quyền Hoa Thần trầm giọng tố cáo cậu: “Ngày mai đã về, chỉ ở với tôi một đêm? Em đang thả câu tôi đấy à? Em là Omega xấu xa vậy sao?”
“Không…”
Khang Chước mới nói được một chữ thì lại bị đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng.
Quyền Hoa Thần cố ý hôn ra tiếng vang rất lớn, phả toàn bộ hơi thở nóng rực lên mặt Khang Chước. Chẳng mấy chốc Khang Chước đã hoa mắt chóng mặt, không thể đứng vững.
Trái lại Quyền Hoa Thần vô cùng thành thạo, hắn chen đầu gối vào giữa hai chân Khang Chước, cười cậu: “Bé ngoan, thắt lưng của em cộm vào người tôi.”
Khang Chước mơ mơ màng màng nghĩ hôm nay mình mặc quần chun, căn bản không dùng tới thắt lưng. Nhưng Quyền Hoa Thần cười thành tiếng, còn cố ý dùng đầu gối đẩy cậu, Khang Chước mới nhận ra ý đồ xấu xa của Quyền Hoa Thần.
“Thắt lưng của anh mới cộm người ta á!” Khang Chước thẹn hóa quá giận.
Quyền Hoa Thần ra vẻ đứng đắn: “Đương nhiên là vậy rồi, dù sao chất lượng của tôi càng tốt, có thể dùng càng lâu.”
“Lưu manh!”
Khang Chước thoát khỏi vòng tay của Quyền Hoa Thần, mò mẫm bật đèn lên, nổi giận đùng đùng chạy lên giường nằm bất động.
Quyền Hoa Thần vừa cởi áo khoác vừa lải nhải: “Không phải là tôi không cho em đến, mà là lần sau em tới tìm tôi thì nhất định phải nói trước cho tôi biết. Tôi đi đón em, một mình em ra ngoài rất không an toàn có biết không? Thành phố A cách thành phố C xa như vậy, phải ngồi tàu cao tốc hai tiếng đồng hồ đúng không? Em đi taxi hay đi xe buýt đến khách sạn? Em có biết có mấy kẻ xấu thích xuống tay với Omega ngây thơ đơn thuần tầm tuổi như các em không, nói mấy câu đã có thể moi được địa chỉ nhà em rồi đấy…”
Khang Chước không muốn nghe hắn nói, dùng hai cái gối bịt lỗ tai lại, một trái một phải.
Quyền Hoa Thần nhìn vậy thì cảm thấy buồn cười, hắn xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, đi đến bên giường cướp gối đầu của Khang Chước. Khang Chước không cho, Quyền Hoa Thần cố ý đưa tay mò vào theo cổ áo của cậu, xoa nắn tuyến thể của cậu, quả nhiên Khang Chước tước vũ khí đầu hàng, nói hắn móc lốp*.
gốc là 不讲武德
Quyền Hoa Thần không quen với ngôn ngữ trên mạng, hỏi Khang Chước “móc lốp” là gì, cuối cùng Khang Chước cũng bắt được cơ hội cười nhạo hắn: “Chú à, chú không lên mạng sao?”
Lời này đã kích thích Quyền Hoa Thần, hắn đặt cậu trên giường hôn thật mãnh liệt. Mới đầu Khang Chước còn chống hai tay lên ngực Quyền Hoa Thần không cho hắn tới gần, sau đó thì chủ động vòng tay quanh cổ Alpha, còn dùng sức kéo người đến gần mình hơn.
Trong phòng, pheromone rượu Brandy và hoa nhài bắt đầu hòa trộn hỗn hợp, biến thành một hương thơm khác. Quyền Hoa Thần sợ dẫn kỳ phát tình của Khang Chước tới, không dám đi quá xa, vì vậy Quyền Hoa Thần lui trước một bước. Khang Chước vẫn đang đắm chìm trong tình dục, há miệng thè lưỡi chờ hôn, nhưng Quyền Hoa Thần thờ ơ, hắn quan sát cậu ngay gần trong gang tấc, cười nhẹ hỏi cậu: “Muốn nữa sao?”
Khang Chước gật đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của mình, ánh mắt mê ly nhìn Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần cười rộ lên, cúi đầu, cố ý chỉ hôn lên khóe miệng: “Đủ rồi chứ?”
Khang Chước thất vọng khép miệng lại, đưa tay đẩy hắn, những đẩy mãi mà Alpha không nhúc nhích chút nào, Khang Chước chỉ có thể tự mình nghiêng đầu đi không nhìn hắn nữa, cậu tức giận rồi.
Quyền Hoa Thần nhịn cười, kéo cổ áo len của cậu xuống kiểm tra tuyến thể của cậu.
Đã gần ba tuần trôi qua kể từ lần đánh dấu trước, dấu hiệu tạm thời của Quyền Hoa Thần đã biến mất sạch sẽ. Làn da ở sau gáy Khang Chước lại trở nên mịn màng trắng nõn, bất luận là bề ngoài hay là hương vị đều giống như một quả trứng luộc mới bóc vỏ.
Yết hầu của Quyền Hoa Thần chuyển động, hắn không nhịn được, cúi đầu hôn lên vùng da kia một cái, ý tứ sâu sa hỏi Khang Chước: “Em mang miếng dán tuyến thể không?”
Khang Chước vẫn đang tức giận, cho hắn hôn một cái rồi lập tức rụt đầu vào trong cổ áo, giống như một cây hoa xấu hổ: “Không mang, có mang cũng không cho anh đánh dấu.”
Quyền Hoa Thần nghiêng người nằm bên cạnh cậu, cố ý thở dài một hơi: “Chao ôi, đúng là một Omega vô tình.”
Khang Chước hừ một tiếng, giận dỗi nói: “Cũng không phải là anh bị cắn, anh đương nhiên không hề hấn gì rồi.”
Quyền Hoa Thần tiếp tục diễn: “Cắn một miếng thì có làm sao? Nếu em muốn đánh dấu tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Khang Chước ngồi bật dậy trên giường, trừng Quyền Hoa Thần: “Vậy anh duỗi cổ lại đây cho em cắn!”
Quyền Hoa Thần thật sự cởi cúc áo ra, kéo cổ áo xuống để lộ sau gáy cho cậu, giống như đang xúi giục cậu, hỏi: “Có muốn cắn một miếng không?”
Do có sự khác biệt về cấu tạo tuyến thể, ngay cả khi Omega cắn lên tuyến thể Alpha cũng không thể hình thành dấu hiệu. Nhiều nhất là để lại trên bề mặt da tuyến thể một chút pheromone của riêng mình, tắm rửa xong sẽ bay sạch.
Nhưng khối da màu lúa mạch đang tỏa ra pheromone rượu Brandy kia quá mê người, Khang Chước nuốt chút nước bọt, chậm rãi tiến lại gần: “Thật sự có thể cắn sao?”
“Sao không, em mau cắn đi.” Quyền Hoa Thần lại nghiêng cổ, góc độ này làm cho cần cổ của hắn lộ ra càng rõ ràng hơn, đồng thời phô bày góc quai hàm tuyệt đẹp của mình, hắn biết Khang Chước rất thích.
Khang Chước mảy may không biết mình đang bị mê hoặc, cậu thật sự dựa sát vào từng chút một, song bị Quyền Hoa Thần thuận tay kéo vào trong ngực ôm lấy.
Quyền Hoa Thần đưa gáy đến bên miệng cậu, khẽ dỗ dành: “Cắn đi.”
Tuyến thể của Alpha cũng giống như Omega, đều nằm nhô lên giữa đốt sống cổ thứ năm đến đốt thứ bảy, chỉ cần cúi đầu xuống, trên phần da nơi đó sẽ phồng lên một khối nhỏ, đó chính là vị trí của tuyến thể.
Khang Chước không biết vì sao trong khoang miệng mình bắt đầu tiết ra một lượng lớn nước bọt. Cậu biết rõ Omega không thể đánh dấu Alpha, nhưng chính là cậu không hiểu tại sao lại muốn nếm thử một chút.
Quyền Hoa Thần nhìn cậu do dự, lại dụ dỗ nói: “Mau cắn đi nào, tôi mỏi cổ lắm rồi.”
Cuối cùng Khang Chước lấy hết dũng khí, ôm cổ Quyền Hoa Thần cắn xuống một miếng.
Vài giây sau.
Quyền Hoa Thần: “Em cắn chưa?”
Khang Chước nhìn dấu răng nhợt nhạt trên cổ Alpha: “… Cắn rồi.”
Quyền Hoa Thần lại ấn đầu cậu lên tuyến thể: “Cắn thêm một miếng, mạnh vào.”
Lại qua nửa phút sau, Khang Chước gặm đến mỏi cả miệng, cậu nhìn mấy dấu răng chồng chất trước mắt, rầu rĩ hỏi Quyền Hoa Thần: “Được rồi anh nhỉ?”
Quyền Hoa Thần sờ sờ gáy, có vẻ như chưa được thỏa mãn: “Cắn yếu vậy, em chưa ăn cơm à?”
Khang Chước gật đầu, cậu thật sự vẫn chưa ăn cơm tối.