Thời gian trôi qua từng ngày, nửa năm qua đi nhanh chóng, Khang Chước sắp nghênh đón kỳ nghỉ hè nghiên cứu sinh năm hai, nhưng tuyến thể của cậu vẫn không cải thiện tốt hơn sau khi đã trải qua đủ loại phương án điều trị.
Quyền Hoa Thần rất sợ Khang Chước sẽ trầm cảm và suy sụp tinh thần vì vấn đề tuyến thể, nhưng Khang Chước còn kiên cường hơn hắn tưởng tượng. Không đúng, phải nói là Khang Chước vẫn luôn rất kiên cường, chẳng qua cậu học được cách kêu đau trong vòng tay của Quyền Hoa Thần, như vậy mới có thể làm cho Quyền Hoa Thần cảm thấy cậu yếu ớt.
Thực ra Quyền Hoa Thần đã quên mất, trong vô số ngày đêm không có hắn làm bạn, cho dù mẹ đã qua đời, cả ngày không gặp được ba hay bị người khác bắt nạt, thí nghiệm thất bại thì cậu đều ngoan cường vượt qua tất cả. Thậm chí còn nâng cao tinh thần phấn đấu hướng tới một nơi tốt đẹp hơn.
Trong một học kỳ không thể đến nước D trao đổi, Khang Chước đã sử dụng bản thân để tiến hành các thí nghiệm lâm sàng, phân tích dữ liệu, quan sát các triệu chứng, chuyên tâm vào nghiên cứu PMA và chất kết dính phân tử pheromone. Sau đó cậu đã đăng ba bài báo liên tiếp trên GLAND, thu hút rất nhiều sự chú ý trong giới tuyến thể học.
Ngay trước khi tan học, Khang Chước nhận được thư mời tham dự Diễn đàn quốc tế về tuyến thể học, ngay tại nước D vào một tháng sau.
Sau khi về nhà Khang Chước vui vẻ ôm lấy Quyền Hoa Thần hôn hắn tới tấp mấy cái.
Chương trình học ở trường đã kết thúc, công việc trong phòng thí nghiệm sắp hoàn thành, việc điều trị tuyến thể của Khang Chước cũng đã xong một liệu trình. Bọn họ dự định đến nước D sớm hơn, dành thời gian trống một tuần trước khi Diễn đàn bắt đầu để trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ.
"Đại học D cách nhà tôi mấy thành phố, tạm thời chúng ta cứ ở khách sạn đi, quần áo của em... Bé à em đâu rồi? Em có đang nghe tôi nói không?"
Buổi tối, Quyền Hoa Thần đang soạn vali trong phòng thay đồ, hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện Khang Chước lại đang spa cho Lazzy, còn quấn một cái khăn nhỏ lên đầu Lazzy giống như ngoài tiệm, vừa xoa tai cho nó vừa lẩm bẩm: "Lazzy sắp có em trai rồi, nhưng ba và mẹ vẫn sẽ yêu em rất nhiều nha..."
"Mèo sẽ ở lại nước D với mẹ tôi, Lazzy không có cơ hội nhìn thấy nó đâu." Quyền Hoa Thần cướp khăn đội đầu của Lazzy, sau đó ôm ngang "nhân viên mát xa" lên bắt người đi, "Rảnh rỗi làm spa cho chó thì sao em không đến soạn hành lý đi, không biết sáng mai bay à?"
Khang Chước treo người trên khuỷu tay của Quyền Hoa Thần tự tin phản bác: "Em đã soạn đồ xong rồi!"
"Em gọi đây là soạn xong rồi à?" Quyền Hoa Thần ném cậu xuống bên cạnh vali, để cậu tự nhìn đống quần áo bên trong, "Chúng ta phải ở lại nước D ít nhất 10 ngày, em chỉ mang theo hai cái áo thun và một cái quần?"
Khang Chước ngượng ngùng gãi gãi mũi: "Chúng ta có thể đi biển mua lại giống lần trước được mà, kiểu quần bãi biển đầy màu sắc lần trước thật quá là đẹp."
Quyền Hoa Thần nhướng mày cười: "Em mặc quần bãi biển đi họp ở Diễn đàn sao? Tôi nhớ em còn phải diễn thuyết đúng không? Rồi em mặc quần bãi biển thuyết trình PPT cho một nhóm chuyên gia tuyến thể học bảy mươi tám mươi tuổi ngồi xem phía dưới à?"
Khang Chước vừa nghĩ tới cũng cảm thấy có chút không thích hợp, bảo Quyền Hoa Thần nhét vào trong vali của mình một bộ áo sơ mi và quần tây.
"Em đã mang thuốc mỡ xoa bóp tuyến thể chưa? Đồ ngủ của em đâu? Mang hai bộ. Còn cả xịt chống muỗi nữa, ở nước D nhiều muỗi lắm. Hộ chiếu và chứng minh thư là quan trọng nhất em nhớ kiểm tra lại..."
Khang Chước nhìn Quyền Hoa Thần bận rộn đi qua đi lại trong phòng thay đồ, sau đó cậu bất ngờ phát động đánh úp, giống như một con gấu túi treo trên lưng Quyền Hoa Thần, ghé vào bên tai hắn, nói: "Anh Thần, anh thật dông dài."
Đúng là tốn công làm việc tốt lại còn bị chê, Quyền Hoa Thần tức giận bật cười, bắt Omega sau lưng tới phía trước hôn thật mãnh liệt, hôn một lúc cúc áo ngủ của Khang Chước đã tự động mở ra.
Khang Chước đang bị nụ hôn của Quyền Hoa Thần làm cho choáng váng đầu óc, đột nhiên cậu nhìn thấy Lazzy vẫn còn ngồi xổm ở cửa nhìn bọn họ.
Cậu rúc vào trong ngực Quyền Hoa Thần ngay lập tức, toàn thân đỏ bừng như vừa được làm chín: "Lazzy đang nhìn..."
"Nó nhìn còn ít sao? Cứ để nó nhìn." Giọng nói của Quyền Hoa Thần vừa trầm vừa khàn, toàn bộ hô hấp nóng rực đều phả lên bên cổ Khang Chước.
"Đâu thế được!"
Mỗi lần bọn họ thân mật đều nhốt Lazzy ở ngoài cửa, Quyền Hoa Thần đang cố ý ăn hiếp cậu.
Quyền Hoa Thần cười rộ lên, đưa tay thò vào dưới vạt áo của cậu: "Ngày mai còn phải bay, tôi không làm em, hôn thêm một cái nào."
"Tay, cái tay! Ưm..."
Bọn họ đến nước D vào chiều hôm sau, biển của nước D không hổ danh là "viên ngọc bích mà Thượng Đế để lại trên thế gian". Nước biển xanh biếc nhẹ nhàng xô lên bãi cát, sóng nước rực rỡ lấp lánh dao động, giống như một tấm thảm pha lê trải dài vô tận.
Khách sạn được xây dựng trên biển, có thể nhìn thấy cảnh biển từ bất kỳ cửa sổ nào, Khang Chước đứng trên ban công ngắm nhìn trọn vẹn mười mấy phút đồng hồ.
Thời gian hôm nay không đủ, khi hoàng hôn buông xuống bọn họ chỉ nắm tay nhau đi dạo một vòng trên bãi biển. Đến tối sau khi trở về khách sạn tắm rửa xong, Khang Chước nằm sấp trên giường chờ Quyền Hoa Thần bôi thuốc mỡ xoa bóp cho tuyến thể của mình.
Đợi lát nữa tuyến thể phải bôi thuốc, Khang Chước sợ làm bẩn áo ngủ nên cởi hẳn áo ra. Cậu sợ nóng, cũng không mặc quần ngủ luôn, cứ để trần vậy vắt chéo hai chân trắng nõn lắc qua lắc lại bên giường, toàn thân trên dưới chỉ có một cái quần lót boxer bó sát.
Lúc Quyền Hoa Thần đi ra từ phòng tắm liền trông thấy một cảnh tượng như vậy, ánh mắt của hắn lập tức tối sầm lại.
Đã quá lâu rồi bọn họ không trải qua thế giới của hai người nhàn nhã như thế này, tuyến thể của Khang Chước vẫn chưa tốt lên, động một chút là phải uống thuốc châm cứu, nên Quyền Hoa Thần không dám làm gì cả. Về sau Khang Chước bận rộn viết báo ở phòng thí nghiệm, chỉ còn lại Quyền Hoa Thần - Alpha già neo đơn ở nhà một mình, song lại càng thanh tâm quả dục hơn, muốn nghĩ gì cũng đừng nghĩ.
Nhưng bây giờ...
"Em không mặc quần áo coi chừng bị cảm lạnh đấy." Quyền Hoa Thần tăng nhiệt độ điều hòa, bước đến bên giường cúi người hôn lên cổ Khang Chước.
Khang Chước rụt cổ vì hơi thở nóng rực của hắn: "Không bị đâu, chẳng phải anh cũng không mặc quần áo sao."
"Thế nào? Em muốn so sánh thể chất với Alpha à?" Quyền Hoa Thần vỗ vỗ mông cậu, "Đứng lên, tôi bôi thuốc xoa bóp cho em."
Khang Chước đứng dậy khỏi giường, rất quen thuộc ngồi lên đùi Quyền Hoa Thần quay lưng về phía hắn. Cặp môn trên đùi Quyền Hoa Thần dồn ép ra hình dáng một khối thịt căng phồng, chiếc quần lót boxer màu trắng kia cũng không che đậy được gì.
Quyền Hoa Thần không có tâm tư bôi thuốc mỡ gì hết, hắn ôm eo Khang Chước để cậu dựa sát vào mình hơn. Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống đầu vai Khang Chước.
"Hừ..." Khang Chước lập tức co quắt ngón chân, cậu cầm lấy tay Quyền Hoa Thần đặt bên hông mình, "Không bôi thuốc sao?"
"Bôi." Quyền Hoa Thần mập mờ nói, rồi để lại nụ hôn nóng bỏng trên tấm lưng trần trụi của Khang Chước, "Em tự mở thuốc mỡ ra đi."
Khang Chước khó chịu vặn vẹo thắt lưng, cầm lấy hộp thuốc Quyền Hoa Thần vừa ném ở bên giường: "Bác sĩ Lưu nói đổi thuốc cho em, thuốc lần này hình như là... chất lỏng."
"Đưa cho tôi."
Quyền Hoa Thần nhận lấy lọ thuốc, đổ lên tuyến thể của Khang Chước, chất lỏng màu nâu trong suốt lập tức trượt xuống dọc theo sống lưng trắng muốt.
Khang Chước cảm thấy sau lưng có chút ngứa ngáy: "Anh Thần..."
"Đừng nhúc nhích."
Lòng bàn tay nóng bỏng của Quyền Hoa Thần chứa đầy nước thuốc bắt đầu di chuyển từ hõm Apollo trên eo Khang Chước đi thẳng lên trên, cuối cùng bao lấy tuyến thể. Lòng bàn tay hắn quá nóng, nước thuốc dường như cũng sắp sôi sục cả lên, mặc dù Khang Chước đã kiềm chế không nhúc nhích, nhưng cậu vẫn vô thức run rẩy.
*Hõm Apollo còn được gọi là lúm đồng tiền phía sau. Nó dùng thuật ngữ dùng chỉ hai điểm lún sâu, rõ và cân xứng nằm ở vị trí hai bên thắt lưng, tại đoạn khớp nối giữa các vùng kể từ xương chậu.
Quyền Hoa Thần bị phản ứng của Omega trong ngực lấy lòng, hắn lại cúi đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ trên vành tai Khang Chước.
Lúc mới đầu, tay của hắn vẫn thao tác bình thường, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy Khang Chước. Nhưng bất luận là sức hấp dẫn của thị giác hay xúc giác đều quá lớn, tay Quyền Hoa Thần dần dần hướng xuống phía dưới, động tác cũng trở nên gợi tình hơn, vuốt ve, xoa nắn, bóp nặn...
Hai tay của Quyền Hoa Thần trượt xuống một đường từ xương bả vai đến hõm Apollo của Khang Chước, sau đó thuận thế giao nhau trượt tới núm vú trước ngực. Hắn không ghét bỏ mùi thuốc cúi đầu hôn lên gáy Khang Chước, dừng lại lâu hơn một chút trên tuyến thể đáng thương không còn cảm giác. Hắn hôn lên ngậm lấy vành tai của cậu, tiếng gọi bảo bảo ngoan tràn đầy dục vọng.
Cho dù Khang Chước không ngửi thấy mùi pheromone rượu Brandy đầy ắp trong phòng, chỉ riêng hơi thở gấp gáp của Quyền Hoa Thần cũng đủ để khiến toàn thân cậu nóng bừng lên.
Cậu ngượng ngùng xoay người lại, ôm cổ Quyền Hoa Thần cùng hắn hôn môi. Kỹ năng hôn của Khang Chước cuối cùng không còn trúc trắc nữa, khi đầu lưỡi của Quyền Hoa Thần thăm dò tới, cậu còn có thể chủ động quấn lấy liếm một hồi. Nhưng cậu lại không thành thạo cho lắm, Quyền Hoa Thần muốn mang bản lĩnh xuất chúng của mình ra thì Khang Chước chỉ có nước rên rỉ kêu lên.
Hai người mới hôn được một lúc, Quyền Hoa Thần đã sốt ruột đè Khang Chước xuống giường, nhưng triền miên chưa được bao lâu Khang Chước đã thấy buồn bực, nói không được với Quyền Hoa Thần.
Tiếng hít thở của Quyền Hoa Thần đầy nặng nhọc, hắn hôn lên xương quai xanh của cậu hỏi sao lại không được.
Bọn họ đã đính hôn từ một năm trước, ngoại trừ đánh dấu trọn đời thì bọn họ đều đã làm tất cả mọi thứ. Quyền Hoa Thần đã quá quen thuộc với mỗi một nơi trên thân thể Khang Chước, hắn đưa tay sờ xuống bộ phận đang vểnh cao của Khang Chước, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khang Chước lập tức thở khẽ một tiếng, nhưng cậu vẫn không vui lên được. Đối với Khang Chước mà nói, có một vài lời thật sự rất khó mở miệng, cậu chỉ có thể dùng mấy chữ lấp lửng: "Chưa, chưa đủ ướt..."
Quyền Hoa Thần cười nhẹ: "Chưa đủ ướt ở đâu hả?"
Khang Chước sống chết cũng không chịu nói thêm một chữ nào nữa, cậu biết Quyền Hoa Thần chắc chắn nghe hiểu, hắn là đang cố ý.
Bởi vì chức năng tuyến thể đã suy yếu, pheromone của Quyền Hoa Thần không thể dễ dàng khơi mào dục vọng của cậu nữa. Trước kia bọn họ chỉ cần một nụ hôn tùy ý là có thể thay bỏ một chiếc quần lót của Khang Chước. Hiện tại bọn họ cũng đã kịch liệt đến vậy rồi mà Khang Chước vẫn cảm thấy mình không đủ ướt.
Bây giờ cậu chỉ là một Beta với tuyến thể của Omega.
Mặc dù làm Beta cũng không phải việc gì tồi tệ cả, nhưng Khang Chước rất lo lắng chuyện chăn gối của bọn họ không còn hòa hợp như trước.
Quyền Hoa Thần xoa xoa eo Khang Chước, trái ngược hoàn toàn với động tác thô lỗ chính là giọng điệu dịu dàng của hắn.
"Chưa đủ ướt sao? Anh Thần kiểm tra cho em...Đây không phải là ướt rồi sao?"
Khang Chước đã có cảm giác, cậu cau mày nói: "Nhưng là không ướt như mọi lần."
"Không sao, anh Thần giúp em."
"Anh... Anh Thần... Ưm..."
...
"Bé ngoan ướt thật đấy." Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn cậu.
Cho dù không có pheromone, Quyền Hoa Thần vẫn có thể dễ dàng khống chế dục vọng của Khang Chước.
Cuối cùng Khang Chước cũng cảm nhận được sự an ủi thoải mái.
...
Nhưng mà ngoài dự liệu của Quyền Hoa Thần, Khang Chước đột ngột xoay người, đè ngược lại Quyền Hoa Thần dưới thân, cậu tự đỡ dương v*t thô dài của Alpha rồi tham lam ăn nó vào trong huyệt, sau đó dùng sức ngồi xuống dưới.
"Em làm gì?!"
"Anh Thần, em muốn, đánh dấu trọn đời..."
"Muốn cái gì mà muốn!Đừng có quấy!"
"Vậy không bao giờ cho em ký hiệu trọn đời sao?"
Giọng nói của Khang Chước mang theo tiếng nức nở, không giống như là khóc vì sướng. Quyền Hoa Thần dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, Khang Chước không muốn để hắn nhìn thấy biểu cảm suy sụp của mình, cậu nghiêng đầu vùi mặt vào trong gối.
"Anh Thần, nếu như cả đời em cũng không khỏi được, anh sẽ vĩnh viễn không cho em ký hiệu trọn đời sao?"
Trong giữa quá trình điều trị tuyến thể, Khang Chước đã cân nhắc đến việc cho phép Quyền Hoa Thần đánh dấu cậu để kích thích tuyến thể. Suốt nửa tháng đó mỗi ngày Khang Chước đều bị Quyền Hoa Thần cắn đến độ khóc sướt mướt.
Bởi vì nói trắng ra PMA chính là pheromone Alpha nhân tạo, hiện tại Khang Chước đang trong trạng thái tương đương với việc đã bị đánh dấu. Quyền Hoa Thần lại cắn thêm, thì chẳng khác nào cưỡng ép phủ đè ký hiệu, có thể tưởng tượng mức độ đau đớn lúc đó ra sao.
Nhưng càng khiến Khang Chước đau lòng hơn chính là, ký hiệu của Quyền Hoa Thần cũng không có một chút tác dụng nào cả.
Vì thế Quyền Hoa Thần không nhắc đến chuyện đánh dấu nữa, Khang Chước biết hắn sợ mình buồn, nhưng có đôi khi kiểu tránh né này sẽ lại càng khiến Khang Chước thêm đau khổ.
Cả đời cậu cũng không chiếm được ký hiệu trọn đời của Quyền Hoa Thần sao?
Quyền Hoa Thần thở dài, hôn lên giọt lệ trên khóe mắt cậu: "Sao thế được, dù em có muốn trăng thì anh Thần cũng có thể hái xuống cho em, chỉ là tôi sợ em đau."
"Không sao, em không sợ đau." Khang Chước ôm lấy cổ Quyền Hoa Thần, chủ động đòi hôn, "Đánh dấu em trọn đời đi, em muốn tất cả của anh Thần."
...
Dục vọng của Alpha không dễ dàng thỏa mãn như vậy, bọn họ liên tục lăn lộn trong khách sạn mấy ngày, giống như là trải qua nguyên một kỳ phát tình. Mãi cho đến ngày hôm sau Khang Chước phải đi hội trường gặp mặt, Quyền Hoa Thần mới buông tha cho cậu.
Buổi sáng ngày tổ chức Diễn đàn, Khang Chước thức dậy rất sớm, nhưng Quyền Hoa Thần còn dậy sớm hơn cậu. Trong mơ màng, Khang Chước nhìn thấy Quyền Hoa Thần mang theo bữa sáng từ bên ngoài trở về, đặt chúng ở trên bàn ăn trong phòng khách.
Cửa sổ sát sàn của khách sạn đối diện với biển, mà giường lại được kê gần cửa sổ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sóng biển rì rào.
Đây là một buổi sáng vô cùng dễ chịu, Khang Chước nằm sấp trên giường không muốn dậy sớm, vị trí bên cạnh trống không, Khang Chước vươn tay ôm lấy gối của Quyền Hoa Thần vào trong ngực, nhắm mắt vùi mặt lên.
Trong từng nhịp hít thở, cậu ngửi thấy hương thơm đặc trưng của chăn gối khách sạn, ngoài ra, dường như còn có một mùi hương khác, hương rượu thơm ngọt, giống như ngọn lửa rực cháy trong phổi...
Khang Chước mở choàng mắt ra, cậu đưa tay sờ lên tuyến thể của mình, hai giây sau đột nhiên xoay người ngồi dậy.
"Anh Thần!"
- -- Hết ---
Quyền Hoa Thần rất sợ Khang Chước sẽ trầm cảm và suy sụp tinh thần vì vấn đề tuyến thể, nhưng Khang Chước còn kiên cường hơn hắn tưởng tượng. Không đúng, phải nói là Khang Chước vẫn luôn rất kiên cường, chẳng qua cậu học được cách kêu đau trong vòng tay của Quyền Hoa Thần, như vậy mới có thể làm cho Quyền Hoa Thần cảm thấy cậu yếu ớt.
Thực ra Quyền Hoa Thần đã quên mất, trong vô số ngày đêm không có hắn làm bạn, cho dù mẹ đã qua đời, cả ngày không gặp được ba hay bị người khác bắt nạt, thí nghiệm thất bại thì cậu đều ngoan cường vượt qua tất cả. Thậm chí còn nâng cao tinh thần phấn đấu hướng tới một nơi tốt đẹp hơn.
Trong một học kỳ không thể đến nước D trao đổi, Khang Chước đã sử dụng bản thân để tiến hành các thí nghiệm lâm sàng, phân tích dữ liệu, quan sát các triệu chứng, chuyên tâm vào nghiên cứu PMA và chất kết dính phân tử pheromone. Sau đó cậu đã đăng ba bài báo liên tiếp trên GLAND, thu hút rất nhiều sự chú ý trong giới tuyến thể học.
Ngay trước khi tan học, Khang Chước nhận được thư mời tham dự Diễn đàn quốc tế về tuyến thể học, ngay tại nước D vào một tháng sau.
Sau khi về nhà Khang Chước vui vẻ ôm lấy Quyền Hoa Thần hôn hắn tới tấp mấy cái.
Chương trình học ở trường đã kết thúc, công việc trong phòng thí nghiệm sắp hoàn thành, việc điều trị tuyến thể của Khang Chước cũng đã xong một liệu trình. Bọn họ dự định đến nước D sớm hơn, dành thời gian trống một tuần trước khi Diễn đàn bắt đầu để trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ.
"Đại học D cách nhà tôi mấy thành phố, tạm thời chúng ta cứ ở khách sạn đi, quần áo của em... Bé à em đâu rồi? Em có đang nghe tôi nói không?"
Buổi tối, Quyền Hoa Thần đang soạn vali trong phòng thay đồ, hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện Khang Chước lại đang spa cho Lazzy, còn quấn một cái khăn nhỏ lên đầu Lazzy giống như ngoài tiệm, vừa xoa tai cho nó vừa lẩm bẩm: "Lazzy sắp có em trai rồi, nhưng ba và mẹ vẫn sẽ yêu em rất nhiều nha..."
"Mèo sẽ ở lại nước D với mẹ tôi, Lazzy không có cơ hội nhìn thấy nó đâu." Quyền Hoa Thần cướp khăn đội đầu của Lazzy, sau đó ôm ngang "nhân viên mát xa" lên bắt người đi, "Rảnh rỗi làm spa cho chó thì sao em không đến soạn hành lý đi, không biết sáng mai bay à?"
Khang Chước treo người trên khuỷu tay của Quyền Hoa Thần tự tin phản bác: "Em đã soạn đồ xong rồi!"
"Em gọi đây là soạn xong rồi à?" Quyền Hoa Thần ném cậu xuống bên cạnh vali, để cậu tự nhìn đống quần áo bên trong, "Chúng ta phải ở lại nước D ít nhất 10 ngày, em chỉ mang theo hai cái áo thun và một cái quần?"
Khang Chước ngượng ngùng gãi gãi mũi: "Chúng ta có thể đi biển mua lại giống lần trước được mà, kiểu quần bãi biển đầy màu sắc lần trước thật quá là đẹp."
Quyền Hoa Thần nhướng mày cười: "Em mặc quần bãi biển đi họp ở Diễn đàn sao? Tôi nhớ em còn phải diễn thuyết đúng không? Rồi em mặc quần bãi biển thuyết trình PPT cho một nhóm chuyên gia tuyến thể học bảy mươi tám mươi tuổi ngồi xem phía dưới à?"
Khang Chước vừa nghĩ tới cũng cảm thấy có chút không thích hợp, bảo Quyền Hoa Thần nhét vào trong vali của mình một bộ áo sơ mi và quần tây.
"Em đã mang thuốc mỡ xoa bóp tuyến thể chưa? Đồ ngủ của em đâu? Mang hai bộ. Còn cả xịt chống muỗi nữa, ở nước D nhiều muỗi lắm. Hộ chiếu và chứng minh thư là quan trọng nhất em nhớ kiểm tra lại..."
Khang Chước nhìn Quyền Hoa Thần bận rộn đi qua đi lại trong phòng thay đồ, sau đó cậu bất ngờ phát động đánh úp, giống như một con gấu túi treo trên lưng Quyền Hoa Thần, ghé vào bên tai hắn, nói: "Anh Thần, anh thật dông dài."
Đúng là tốn công làm việc tốt lại còn bị chê, Quyền Hoa Thần tức giận bật cười, bắt Omega sau lưng tới phía trước hôn thật mãnh liệt, hôn một lúc cúc áo ngủ của Khang Chước đã tự động mở ra.
Khang Chước đang bị nụ hôn của Quyền Hoa Thần làm cho choáng váng đầu óc, đột nhiên cậu nhìn thấy Lazzy vẫn còn ngồi xổm ở cửa nhìn bọn họ.
Cậu rúc vào trong ngực Quyền Hoa Thần ngay lập tức, toàn thân đỏ bừng như vừa được làm chín: "Lazzy đang nhìn..."
"Nó nhìn còn ít sao? Cứ để nó nhìn." Giọng nói của Quyền Hoa Thần vừa trầm vừa khàn, toàn bộ hô hấp nóng rực đều phả lên bên cổ Khang Chước.
"Đâu thế được!"
Mỗi lần bọn họ thân mật đều nhốt Lazzy ở ngoài cửa, Quyền Hoa Thần đang cố ý ăn hiếp cậu.
Quyền Hoa Thần cười rộ lên, đưa tay thò vào dưới vạt áo của cậu: "Ngày mai còn phải bay, tôi không làm em, hôn thêm một cái nào."
"Tay, cái tay! Ưm..."
Bọn họ đến nước D vào chiều hôm sau, biển của nước D không hổ danh là "viên ngọc bích mà Thượng Đế để lại trên thế gian". Nước biển xanh biếc nhẹ nhàng xô lên bãi cát, sóng nước rực rỡ lấp lánh dao động, giống như một tấm thảm pha lê trải dài vô tận.
Khách sạn được xây dựng trên biển, có thể nhìn thấy cảnh biển từ bất kỳ cửa sổ nào, Khang Chước đứng trên ban công ngắm nhìn trọn vẹn mười mấy phút đồng hồ.
Thời gian hôm nay không đủ, khi hoàng hôn buông xuống bọn họ chỉ nắm tay nhau đi dạo một vòng trên bãi biển. Đến tối sau khi trở về khách sạn tắm rửa xong, Khang Chước nằm sấp trên giường chờ Quyền Hoa Thần bôi thuốc mỡ xoa bóp cho tuyến thể của mình.
Đợi lát nữa tuyến thể phải bôi thuốc, Khang Chước sợ làm bẩn áo ngủ nên cởi hẳn áo ra. Cậu sợ nóng, cũng không mặc quần ngủ luôn, cứ để trần vậy vắt chéo hai chân trắng nõn lắc qua lắc lại bên giường, toàn thân trên dưới chỉ có một cái quần lót boxer bó sát.
Lúc Quyền Hoa Thần đi ra từ phòng tắm liền trông thấy một cảnh tượng như vậy, ánh mắt của hắn lập tức tối sầm lại.
Đã quá lâu rồi bọn họ không trải qua thế giới của hai người nhàn nhã như thế này, tuyến thể của Khang Chước vẫn chưa tốt lên, động một chút là phải uống thuốc châm cứu, nên Quyền Hoa Thần không dám làm gì cả. Về sau Khang Chước bận rộn viết báo ở phòng thí nghiệm, chỉ còn lại Quyền Hoa Thần - Alpha già neo đơn ở nhà một mình, song lại càng thanh tâm quả dục hơn, muốn nghĩ gì cũng đừng nghĩ.
Nhưng bây giờ...
"Em không mặc quần áo coi chừng bị cảm lạnh đấy." Quyền Hoa Thần tăng nhiệt độ điều hòa, bước đến bên giường cúi người hôn lên cổ Khang Chước.
Khang Chước rụt cổ vì hơi thở nóng rực của hắn: "Không bị đâu, chẳng phải anh cũng không mặc quần áo sao."
"Thế nào? Em muốn so sánh thể chất với Alpha à?" Quyền Hoa Thần vỗ vỗ mông cậu, "Đứng lên, tôi bôi thuốc xoa bóp cho em."
Khang Chước đứng dậy khỏi giường, rất quen thuộc ngồi lên đùi Quyền Hoa Thần quay lưng về phía hắn. Cặp môn trên đùi Quyền Hoa Thần dồn ép ra hình dáng một khối thịt căng phồng, chiếc quần lót boxer màu trắng kia cũng không che đậy được gì.
Quyền Hoa Thần không có tâm tư bôi thuốc mỡ gì hết, hắn ôm eo Khang Chước để cậu dựa sát vào mình hơn. Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống đầu vai Khang Chước.
"Hừ..." Khang Chước lập tức co quắt ngón chân, cậu cầm lấy tay Quyền Hoa Thần đặt bên hông mình, "Không bôi thuốc sao?"
"Bôi." Quyền Hoa Thần mập mờ nói, rồi để lại nụ hôn nóng bỏng trên tấm lưng trần trụi của Khang Chước, "Em tự mở thuốc mỡ ra đi."
Khang Chước khó chịu vặn vẹo thắt lưng, cầm lấy hộp thuốc Quyền Hoa Thần vừa ném ở bên giường: "Bác sĩ Lưu nói đổi thuốc cho em, thuốc lần này hình như là... chất lỏng."
"Đưa cho tôi."
Quyền Hoa Thần nhận lấy lọ thuốc, đổ lên tuyến thể của Khang Chước, chất lỏng màu nâu trong suốt lập tức trượt xuống dọc theo sống lưng trắng muốt.
Khang Chước cảm thấy sau lưng có chút ngứa ngáy: "Anh Thần..."
"Đừng nhúc nhích."
Lòng bàn tay nóng bỏng của Quyền Hoa Thần chứa đầy nước thuốc bắt đầu di chuyển từ hõm Apollo trên eo Khang Chước đi thẳng lên trên, cuối cùng bao lấy tuyến thể. Lòng bàn tay hắn quá nóng, nước thuốc dường như cũng sắp sôi sục cả lên, mặc dù Khang Chước đã kiềm chế không nhúc nhích, nhưng cậu vẫn vô thức run rẩy.
*Hõm Apollo còn được gọi là lúm đồng tiền phía sau. Nó dùng thuật ngữ dùng chỉ hai điểm lún sâu, rõ và cân xứng nằm ở vị trí hai bên thắt lưng, tại đoạn khớp nối giữa các vùng kể từ xương chậu.
Quyền Hoa Thần bị phản ứng của Omega trong ngực lấy lòng, hắn lại cúi đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ trên vành tai Khang Chước.
Lúc mới đầu, tay của hắn vẫn thao tác bình thường, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy Khang Chước. Nhưng bất luận là sức hấp dẫn của thị giác hay xúc giác đều quá lớn, tay Quyền Hoa Thần dần dần hướng xuống phía dưới, động tác cũng trở nên gợi tình hơn, vuốt ve, xoa nắn, bóp nặn...
Hai tay của Quyền Hoa Thần trượt xuống một đường từ xương bả vai đến hõm Apollo của Khang Chước, sau đó thuận thế giao nhau trượt tới núm vú trước ngực. Hắn không ghét bỏ mùi thuốc cúi đầu hôn lên gáy Khang Chước, dừng lại lâu hơn một chút trên tuyến thể đáng thương không còn cảm giác. Hắn hôn lên ngậm lấy vành tai của cậu, tiếng gọi bảo bảo ngoan tràn đầy dục vọng.
Cho dù Khang Chước không ngửi thấy mùi pheromone rượu Brandy đầy ắp trong phòng, chỉ riêng hơi thở gấp gáp của Quyền Hoa Thần cũng đủ để khiến toàn thân cậu nóng bừng lên.
Cậu ngượng ngùng xoay người lại, ôm cổ Quyền Hoa Thần cùng hắn hôn môi. Kỹ năng hôn của Khang Chước cuối cùng không còn trúc trắc nữa, khi đầu lưỡi của Quyền Hoa Thần thăm dò tới, cậu còn có thể chủ động quấn lấy liếm một hồi. Nhưng cậu lại không thành thạo cho lắm, Quyền Hoa Thần muốn mang bản lĩnh xuất chúng của mình ra thì Khang Chước chỉ có nước rên rỉ kêu lên.
Hai người mới hôn được một lúc, Quyền Hoa Thần đã sốt ruột đè Khang Chước xuống giường, nhưng triền miên chưa được bao lâu Khang Chước đã thấy buồn bực, nói không được với Quyền Hoa Thần.
Tiếng hít thở của Quyền Hoa Thần đầy nặng nhọc, hắn hôn lên xương quai xanh của cậu hỏi sao lại không được.
Bọn họ đã đính hôn từ một năm trước, ngoại trừ đánh dấu trọn đời thì bọn họ đều đã làm tất cả mọi thứ. Quyền Hoa Thần đã quá quen thuộc với mỗi một nơi trên thân thể Khang Chước, hắn đưa tay sờ xuống bộ phận đang vểnh cao của Khang Chước, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khang Chước lập tức thở khẽ một tiếng, nhưng cậu vẫn không vui lên được. Đối với Khang Chước mà nói, có một vài lời thật sự rất khó mở miệng, cậu chỉ có thể dùng mấy chữ lấp lửng: "Chưa, chưa đủ ướt..."
Quyền Hoa Thần cười nhẹ: "Chưa đủ ướt ở đâu hả?"
Khang Chước sống chết cũng không chịu nói thêm một chữ nào nữa, cậu biết Quyền Hoa Thần chắc chắn nghe hiểu, hắn là đang cố ý.
Bởi vì chức năng tuyến thể đã suy yếu, pheromone của Quyền Hoa Thần không thể dễ dàng khơi mào dục vọng của cậu nữa. Trước kia bọn họ chỉ cần một nụ hôn tùy ý là có thể thay bỏ một chiếc quần lót của Khang Chước. Hiện tại bọn họ cũng đã kịch liệt đến vậy rồi mà Khang Chước vẫn cảm thấy mình không đủ ướt.
Bây giờ cậu chỉ là một Beta với tuyến thể của Omega.
Mặc dù làm Beta cũng không phải việc gì tồi tệ cả, nhưng Khang Chước rất lo lắng chuyện chăn gối của bọn họ không còn hòa hợp như trước.
Quyền Hoa Thần xoa xoa eo Khang Chước, trái ngược hoàn toàn với động tác thô lỗ chính là giọng điệu dịu dàng của hắn.
"Chưa đủ ướt sao? Anh Thần kiểm tra cho em...Đây không phải là ướt rồi sao?"
Khang Chước đã có cảm giác, cậu cau mày nói: "Nhưng là không ướt như mọi lần."
"Không sao, anh Thần giúp em."
"Anh... Anh Thần... Ưm..."
...
"Bé ngoan ướt thật đấy." Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn cậu.
Cho dù không có pheromone, Quyền Hoa Thần vẫn có thể dễ dàng khống chế dục vọng của Khang Chước.
Cuối cùng Khang Chước cũng cảm nhận được sự an ủi thoải mái.
...
Nhưng mà ngoài dự liệu của Quyền Hoa Thần, Khang Chước đột ngột xoay người, đè ngược lại Quyền Hoa Thần dưới thân, cậu tự đỡ dương v*t thô dài của Alpha rồi tham lam ăn nó vào trong huyệt, sau đó dùng sức ngồi xuống dưới.
"Em làm gì?!"
"Anh Thần, em muốn, đánh dấu trọn đời..."
"Muốn cái gì mà muốn!Đừng có quấy!"
"Vậy không bao giờ cho em ký hiệu trọn đời sao?"
Giọng nói của Khang Chước mang theo tiếng nức nở, không giống như là khóc vì sướng. Quyền Hoa Thần dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, Khang Chước không muốn để hắn nhìn thấy biểu cảm suy sụp của mình, cậu nghiêng đầu vùi mặt vào trong gối.
"Anh Thần, nếu như cả đời em cũng không khỏi được, anh sẽ vĩnh viễn không cho em ký hiệu trọn đời sao?"
Trong giữa quá trình điều trị tuyến thể, Khang Chước đã cân nhắc đến việc cho phép Quyền Hoa Thần đánh dấu cậu để kích thích tuyến thể. Suốt nửa tháng đó mỗi ngày Khang Chước đều bị Quyền Hoa Thần cắn đến độ khóc sướt mướt.
Bởi vì nói trắng ra PMA chính là pheromone Alpha nhân tạo, hiện tại Khang Chước đang trong trạng thái tương đương với việc đã bị đánh dấu. Quyền Hoa Thần lại cắn thêm, thì chẳng khác nào cưỡng ép phủ đè ký hiệu, có thể tưởng tượng mức độ đau đớn lúc đó ra sao.
Nhưng càng khiến Khang Chước đau lòng hơn chính là, ký hiệu của Quyền Hoa Thần cũng không có một chút tác dụng nào cả.
Vì thế Quyền Hoa Thần không nhắc đến chuyện đánh dấu nữa, Khang Chước biết hắn sợ mình buồn, nhưng có đôi khi kiểu tránh né này sẽ lại càng khiến Khang Chước thêm đau khổ.
Cả đời cậu cũng không chiếm được ký hiệu trọn đời của Quyền Hoa Thần sao?
Quyền Hoa Thần thở dài, hôn lên giọt lệ trên khóe mắt cậu: "Sao thế được, dù em có muốn trăng thì anh Thần cũng có thể hái xuống cho em, chỉ là tôi sợ em đau."
"Không sao, em không sợ đau." Khang Chước ôm lấy cổ Quyền Hoa Thần, chủ động đòi hôn, "Đánh dấu em trọn đời đi, em muốn tất cả của anh Thần."
...
Dục vọng của Alpha không dễ dàng thỏa mãn như vậy, bọn họ liên tục lăn lộn trong khách sạn mấy ngày, giống như là trải qua nguyên một kỳ phát tình. Mãi cho đến ngày hôm sau Khang Chước phải đi hội trường gặp mặt, Quyền Hoa Thần mới buông tha cho cậu.
Buổi sáng ngày tổ chức Diễn đàn, Khang Chước thức dậy rất sớm, nhưng Quyền Hoa Thần còn dậy sớm hơn cậu. Trong mơ màng, Khang Chước nhìn thấy Quyền Hoa Thần mang theo bữa sáng từ bên ngoài trở về, đặt chúng ở trên bàn ăn trong phòng khách.
Cửa sổ sát sàn của khách sạn đối diện với biển, mà giường lại được kê gần cửa sổ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sóng biển rì rào.
Đây là một buổi sáng vô cùng dễ chịu, Khang Chước nằm sấp trên giường không muốn dậy sớm, vị trí bên cạnh trống không, Khang Chước vươn tay ôm lấy gối của Quyền Hoa Thần vào trong ngực, nhắm mắt vùi mặt lên.
Trong từng nhịp hít thở, cậu ngửi thấy hương thơm đặc trưng của chăn gối khách sạn, ngoài ra, dường như còn có một mùi hương khác, hương rượu thơm ngọt, giống như ngọn lửa rực cháy trong phổi...
Khang Chước mở choàng mắt ra, cậu đưa tay sờ lên tuyến thể của mình, hai giây sau đột nhiên xoay người ngồi dậy.
"Anh Thần!"
- -- Hết ---