Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa vặn, điện thoại của Bàng Sơ Sơ lúc này vang lên.
Nghe thấy vài câu đối thoại, Tuỳ Diên cũng đoán được là chỗ phòng khám gọi tới, cô vốn dĩ muốn nói mấy thứ đó không có gì ghê gớm cả, tuy rằng hơi phiền toái một chút, nhưng vẫn có thể in từ máy tính ra lại.
"Là em gái quầy tiếp tân gọi tới nói chúng ta làm rơi đồ ở đó, là bác sĩ Giản nhặt được, rãnh thì tới lấy."
Tuỳ Diên nghe được ba chữ bác sĩ Giản, trái tim nhỏ bé theo bản năng mà nhảy lên vài cái.
Nghĩ lại, nếu nói thẳng là bỏ đi, hiển nhiên không quá lễ phép, huống chi đều là ảnh chụp của chính mình, vị bác sĩ Giản kia cũng là nha sĩ của Bàng Sơ Sơ nữa.
"Như vậy đi, chờ lúc cậu hẹn nhổ răng thì thuận tiện cầm về cho tớ là được."
Bàng Sờ Sờ lé mắt nhìn cô, "Nhân lúc dũng khí mà Lương Tĩnh Như () cho tớ vẫn còn, nên trong tuần này sẽ đi nhổ răng, cậu đi với tới không?"
Tuỳ Diên: "Dũng khí của cậu rõ ràng do bác sĩ Giản cho mà."
"Ai nha, cậu nếu muốn lấy lại tấm hình nội y kia thì vừa lúc đi lấy luôn." Bàng Sơ Sơ quả thật vừa đe doạ vừa dụ dỗ, "Huống chi đây còn là hình nội y của cậu nha, nếu là bị bác sĩ Giản nhặt được, cậu không thử nghĩ chút đi, lỡ như người ta xem thì sao?"
"Tớ không nghĩ, không cần, không có kết quả."
Xe chạy trên đường an toàn, Tuỳ Diên trả lời một cách ân cần, "Thì ra cậu cũng sợ nha sĩ sao? Tớ nhớ rõ bác sĩ Giản không phải nói nhổ mấy cái răng là được rồi sao?"
"Vậy cũng là mấy cái răng chứ bộ!!!!"
Bàng Sơ Sơ hoá thân thành người dị thường, xoa xoa bóp bóp dính người Tuỳ Diên cả ngày, còn huy động cả bạn trai học Đại học ở nơi đất khách cùng nhau cầu xin cô.
Tuỳ Diên đối với bạn bè trước giờ đều là mạnh miệng mềm lòng, cuối cùng đành phải đồng ý.
Cuối tuần, lá của cây Liễu bay lả tả bên ngoài đường phố, xa xa nhìn lại giống như hạt tuyết trắng xoá.
Một lần nữa quay lại phòng khám nha khoa Ngạo Lư, Tuỳ Diên đưa Bàng Sơ Sơ đi làm thủ tục xong xuôi, rồi cô ấy đi theo nhân viên công tác trả tiền.
Tuỳ Diên che miệng ho khan vài tiếng, nói với chị gái ở trước quầy tiếp tân, "Chào chị, tôi tới lấy phong thư để quên."
Cô cho rằng, vị bác sĩ Giản kia hẳn phải để đồ ở đây, ai ngờ chị gái lại chỉ lên lầu, "Nga, đồ vật ở chỗ bác sĩ Giản bên kia, cô lên lầu tìm anh ấy là được."
Tuỳ Diên:????
Tình huống này là thế nào, vì cái gì mà trở nên phiền toái như vậy, bác sĩ Giản sao lại đi làm chứ.
Khoảng cách ngắn như vậy cô cũng không muốn đi thang máy, bất đắc dĩ leo cầu thang bộ lên lầu hai, bầu không khí trong phòng rất sáng sủa, chuyên nghiệp mang theo hơi thở sang quý.
Tuỳ Diên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phòng bệnh cuối cùng kia.
Không nghĩ tới bác sĩ Giản vừa vặn đang nói chuyện cùng một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, hai người sóng vai vừa nói vừa đi, anh vẫn giống như mấy ngày trước, bên trong mặc áo sơ mi và áo blouse trắng chỉ là thay đổi kiểu dáng đa dạng.
Giờ phút này, anh không đeo khẩu trang, một gương mặt rõ ràng lộ ra ngoài, đôi mắt đen nhánh như bóng của mặt trời, ánh mắt nhíu lại mang theo vẻ không vui, ngũ quan càng hiện lên sinh động.
Tuỳ Diên không muốn quấy rầy hai người, liền lui về đứng ở một bên hành lang, yên tĩnh đợi.
Hai người vốn dĩ nói về vấn đề bệnh tình gì đó, lúc Giản Mặc Vân đi ngang qua người cô, nhàn nhạt nói một câu, "Cô chờ tôi một chút."
Tuỳ Diên tức khắc giống như học sinh tiểu học vừa bị điểm danh trên lớp, không dám nói bậy lộn xộn.
"Bác sĩ Giản....Tiểu cô nương kia sắp không được rồi."
Một nha sĩ trẻ tuổi đeo kính đi đến một phòng bệnh khác, chỉ cô bé nằm trên ghế trị liệu, vẻ mặt như đưa đám, chán nản nói, "Cái đinh bên phía má phải cứ luôn rơi xuống, tôi đã gắn ba lần rồi mà vẫn không được....."
Cô bé lúc này nước mắt rơi đầy mặt, lúc Tuỳ Diên nhìn qua đây, cũng có thể thấy được đôi mắt nai khó chịu đến chảy nước mắt của cô ấy, tâm tình đúng thật không ổn định.
Đúng là làm người ta đau lòng.
Một y tá đứng bên cạnh Tuỳ Diên, chính là vị trợ lý lần trước của bác sĩ Giản, cô có chút tò mò hỏi, "Thứ này khó làm lắm sao?"
Cô bé này đến phòng khám Ngạo Lư để chỉnh răng, trước đó dùng nước cồn i-ốt súc miệng khử trùng đã cảm thấy ghê tởm muốn nôn, hiện tại nằm nửa ngày cũng chưa khá hơn, tinh thần bị tra tấn còn khổ sở hơn thân thể.
"Đinh phụ rơi xuống khá phiền toái, giá của cái đinh vít này không rẻ đâu, đầu tiên phải đảm bảo không làm hư nó, sau đó người bệnh sẽ cảm thấy rất đau đớn, còn phải dỗ dành cảm xúc của họ nữa."
Trong giây lát, trong lời nói của y tá tràn đầy kiêu ngạo không thèm che dấu, "Chỉ là mấy thứ này đối với bác sĩ Giản của chúng tôi thì chả vấn đề gì cả."
Tuỳ Diên đối với y thuật của Giản Mặc Vân không có hoài nghi gì cả, lúc trước về nhà còn cố ý lên mạng xem thông tin của phòng khám Ngạo Lư, là thương hiệu số một toàn cầu, là do Trung Quốc và Anh hợp tác đầu tư, còn dùng rất nhiều dụng cụ cao cấp tiên tiến, cả bác sĩ cũng đều có bằng cấp học thuật hàng đầu và thâm niên cao.
Đương nhiên, cũng có số ít sinh viên tốt nghiệp ra trường không lâu, nghe nói phòng khám Ngạo Lư mỗi năm còn kết hợp với trường cao đẳng nào đó, cung cấp không ít chỗ thực tập cho sinh viên.
Lúc này đây, trong mặt kính khổng lồ đầy ánh sáng, Giản Mặc Vân đeo khẩu trang và bao tay vào, một thân màu trắng dáng dấp cao lớn cùng đôi mắt chuyên chú, anh trước hết nghe đối phương trần thuật lại ca bệnh một lần.
"Chỉnh răng cỡ ba tháng rồi, bây giờ răng đã đều nhưng nhìn tổng thể vẫn hơi nhô ra."
Cho nên phải dựa vào đinh vít phụ, để đẩy toàn bộ hàm răng vào, sử dụng đồ này cũng giống như mang dây thun bình thường, để tăng tốc độ di chuyển của hàm răng.
Giản Mặc Vân đi đến trước mặt người bệnh, tầm mắt chậm rãi rũ xuống, giọng nói như một cái đuôi nhỏ dẫn lối, hơi giơ lên một chút, nói dễ nghe chính là loại làm say mê lòng người.
"Bạn học tiểu Cao đúng không? Đừng lo lắng, đến lượt chú giúp cháu, có được không?"
Ngữ khí của anh giống như người lớn dỗ dành trẻ con, tuỳ tay điều chỉnh ánh đèn, phía sau chỉ còn lại cảnh xuân biến thành từng cây cột sáng, quang cảnh rất mơ hồ, nhưng tròng mắt thâm thuý lại làm người khác an tâm.
Cô bé trong nháy mắt được chữa trị, nên rưng rưng gật đầu.
Tuỳ Diên cách bọn họ một khoảng, không nghe được rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy rất rõ nét, người đàn ông này quả nhiên có chút tài năng, giống như đem tất cả mọi việc giao cho anh, đều có thể giải quyết được dễ dàng.
Giản Mặc Vân lần nữa kêu trợ lý dùng màn phẫu thuật che lại trước mặt cô bé, chỉ lộ cái miệng, động tác của anh nhanh chóng linh hoạt, chỉ vài phút sau, đã dùng tua vít trong tay cố định được đinh vít.
Anh nhấc mi lên, ôn hoa nhìn cô bé đã ổn định cảm xúc, dặn dò theo lời bác sĩ, "Nhớ rõ ngày thường đánh răng phải rửa sạch sẽ xung quanh đinh vít, giữ vệ sinh cho nó, tí nữa hết thuốc tê có khả năng có chút đau, là tình huống bình thường thôi, đừng sợ."
Đôi mắt đẹp của Tuỳ Diên xoay chuyển.
Bá sĩ Giản đối với bệnh nhân quả nhiên rất kiên nhẫn, rất ôn nhu nha.
Nghĩ như vậy, y tá cũng đầy ngưỡng mộ mà nói, "Có thể trở thành bệnh nhân của bác sĩ Giản thật sự siêu hạnh phúc nha, kỳ thật anh ngày thường rất ít khi nhận ca ở phòng khám thường, có quan hệ còn phải hẹn trước nữa, bạn của cô cũng quá may mắn đó."
".....Phải không? Vậy đợi lát nữa về, tôi sẽ dẫn cô ấy đi mấy tờ vé số mới được."
Tuỳ Diên ở trên hành lang đợi trong chốc lát, bác sĩ Giản rốt cuộc cũng xuống dưới, cô an tĩnh đi theo anh vào văn phòng, đối phương cởi một nửa khẩu trang ra, cầm phong bì thủ công đặt vào trong tay cô.
Tuỳ Diên vừa nhìn, phát hiện phong bì đã được bấm lại, hành động này có hàm nghĩa là......Anh hẳn là xem qua rồi đi.
Cô yên lặng nhấp môi, trên mặt có chút nóng, có chút co quắp.
Còn chưa kịp nói chuyện, ngữ khí của Giản Mặc Vân có chứa một tia xin lỗi, "Xin lỗi, tôi chỉ muốn xem một chút là ai làm rớt đồ, cho nên nhìn một tấm hình trong đó, là tôi mạo phạm rồi, hy vọng bạn học Tuỳ đừng để ý."
Vừa nói tới liền có chút xấu hổ, nghe anh nói như vậy, ngược lại dường như được an ủi.
Chút xấu hổ này của Tuỳ Diên không phải cảm thấy nội y có cái gì mất mặt, huống chi đồ thiết kế và mấy tấm hình này là hình cô làm và mặc, có một chút ít ren, nội y thiết kế kiểu dây cột, tự mình mặc sẽ có mị lực hơn, kiểu dáng vừa đẹp vừa dễ thương, thời thượng lại gợi cảm, cũng không có gì bí mật cả.
Cô xấu hổ cũng là đối phương là người đàn ông tương đối xa lạ, lại là bác sĩ chữa trị cho Bàng Sơ Sơ, rất kỳ quái.
Bạn học Tuỳ cười nhún vai, vì thế hào phóng nói, "Không có việc gì, mấy bức ảnh đó cũng không tính quá riêng tư, bằng không tôi sẽ không tuỳ tiện đem đi."
Giản Mặc Vân rũ mắt nhìn cô, ánh mắt tựa hồ có chút hàm ý suy tư, "Cô là người mẫu?"
"Không phải, nội y này là tôi và đồng sự trong công ty cùng thiết kế, có đẹp không?"
Tuỳ Diên chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô cảm thấy bác sĩ Giản là người dàn ông rất ưu tú, nghe một chút ý kiến thẩm mỹ của anh cũng có giá trị tham khảo.
Sắc mặc của Giản Mặc Vân vẫn ôn hoà như cũ, "Không nghĩ tới cô là bà chủ lớn, tuổi còn trẻ mà đã có thành công rồi."
Anh nhìn đến đáy mắt toả sáng của cô, như ánh sáng giữa trưa hè, vì thế lại nói một câu, "Kiểu dáng nội y thiết kế rất tinh diệu, rất đẹp, còn rất cao nhã."
Tuỳ Diên thế nhưng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, "Cảm ơn, tôi vốn dĩ siêu lợi hại rồi."
Bác sĩ Giản lại chuyển chủ đề hỏi, "Bạn học Tuỳ siêu lợi hại, mấy ngày nay có ăn kiêng không? Muốn kiểm tra lại tình trạng lợi một chút không?"
Tuỳ Diên: "!!!"
Cô vội vàng lùi về sau một bước, lưng chợt lạnh ngắt, sợ đối phương đánh úp bất ngờ, "Lợi hết đau rồi, thật đấy."
Giản Mặc Vân nhịn không được cười, Tuỳ Diên nghe thấy bên ngoài lại có người tìm anh, giống như muốn nhờ anh xử lí việc gì, bèn ho nhẹ một tiếng, nói ra vấn đề cuối cùng, "Muốn hỏi bác sĩ Giản một câu, anh dùng nước hoa gì thế?"
Nghe vậy, Giản Mặc Vân nhìn cô chằm chằm, không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại, "Có đoán ra được là gì không?"
Tuỳ Diên híp mắt suy nghĩ, mùi chocolate đen trong đó là cực kì kinh điển, điều đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ là "Mùi nước hoa mạnh mẽ dành cho quý ông thành đạt".
"......Nasomatto Pardon?" ()
Chai nước hoa này có mùi hoa mộc lan ôn nhu, sau đó là mùi chocolate đen hoà quyện vào hương gỗ đàn hương, không biết vì sao, cô cảm thấy rất hợp với người đàn ông này.
Có chút khiêm tốn ôn nhã, pha trộn với mùi thuốc của bệnh viện, còn có một chút sâu không lường được.
Giản Mặc Vân không lên tiếng mà tiếp nhận ca bệnh trợ lý đưa qua, ngón tay cong lên, một lần nữa đeo khẩu trang vào.
Anh đứng một bên hướng nhìn chỗ khác của phòng bệnh, một bên quay đầu nhẹ nhàng cong môi, không chút để ý trả lời, "Đáp án thông minh."
____________
() Bài hát "Dũng khí" của Lương Tịnh Nhu() Nước hoa Nasomatto Pardon