Lần đầu Sa Vấn Thiên gặp Diệp Vô Ảnh là lúc mười một tuổi, khi đó Sa Vấn Thiên đã bái làm môn hạ của Long Ngâm Châu, qua mấy tháng, Diệp Vô Ảnh chính thức nhập môn, đương nhiên thành sư đệ của Sa Vấn Thiên.
Diệp Vô Ảnh cũng như Sa Vấn Thiên, đều là cô nhi được sư phụ bọn họ —— cũng chính là cung chủ lúc đó của Huyền tiêu cung – Long Ngâm Châu nhặt được mang về sa mạc. Sa Vấn Thiên từ nhỏ đã là một người mười phần ngạo khí, ngoại trừ sư phụ ra thì không coi ai ra gì. Loại cá tính này lúc hắn mười một tuổi đã hình thành từ lâu, tuy rằng Long Ngâm Châu thường xuyên nhắc nhở hắn phải xét lại mình một chút, thế nhưng có người từ nhỏ tính tình như con lừa, lay thế này cũng không lay được, vậy nên ở trong cung lớn như vậy hắn chưa từng kết giao với một bằng hữu nào. Chuyện này từ lúc hắn nhìn thấy Diệp Vô Ảnh có cải biến rất lớn —— cũng không biết vì sao, Sa Vấn Thiên ngày từ đầu đã nghĩ tiểu nam hài gầy gầy nhỏ nhỏ, mặt đầy vẻ tinh ranh kia ở với mình rất là hợp ý, hai người vừa gặp đã thân, từ đó về sau như hình với bóng. Diệp Vô Ảnh trời sinh tính hoạt bát hiếu động, thích khóc thích nháo, mỗi lần làm sai bị sư phụ trách phạt sẽ chạy đến chỗ sư huynh, ở trong lòng Sa Vấn Thiên thút thít làm nũng, tìm sự dỗ dành. Mỗi lúc như vậy, Sa Vấn Thiên cũng luôn dùng lời lẽ dịu dàng, vỗ nhẹ vai Diệp Vô Ảnh trấn an, rất ít khi biểu hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn cùng nôn nóng khi đối mặt với người khác —— đó có thể nói là cảnh tượng kỳ lạ nhất Huyền tiêu cung, đến sư phụ cũng tấm tắc lấy làm lạ. Từ đó về sau, Diệp Vô Ảnh liền thành người duy nhất có thể khiến Sa Vấn Thiêm thu lại thái độ ngạo mạn, cũng chỉ có trước mặt Diệp Vô Ảnh thì Sa Vấn Thiên mới biểu hiện ra kiên trì cùng ôn nhu hiếm có. Thời gian đó hắn chưa bao giờ tỉ mỉ tự hỏi bản thân vì sao lại sủng nịch sư đệ so với mình nhỏ hơn năm tuổi này, trực giác nghĩ là vì coi như em ruột nên mới thế. Mãi đến nhiều năm sau đó, hắn mới thực sự minh bạch tâm ý của mình; càng nhiều năm sau, hắn mới bằng lòng thừa nhận phần cảm tình đó, thực sự có can đảm đối mặt —— chỉ tiếc rằng lúc đó thì… đã quá muộn…
Lúc tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất Tây Môn Dục Tú nhập môn, Sa Vấn Thiên đã là một thiếu niên mười lăm tuổi. Hắn đối với sư đệ tính tình ôn hòa này cũng không có ác cảm, nhưng cũng không có hảo cảm đặc biệt, không hài lòng như lúc cùng một chỗ với Diệp Vô Ảnh. Lúc Tây Môn Dục Tú nhập môn, Sa Vấn Thiên phát hiện Diệp Vô Ảnh có một lạc thú lớn nhất, không có việc gì làm thì đi đùa giỡn một chút tiểu sư đệ trầm tĩnh ổn trọng, mỗi khi thấy Vô Ảnh lăng quăng quanh Dục Tú trong lòng Sa Vấn Thiên luôn có một cảm giác không rõ ràng, có chút chua xót, có chút chát chúa. Có điều may là cái thói quen ôm mình làm nũng của Vô Ảnh vẫn không đổi, mỗi lần thấy ủy khuất sẽ nhào vào lòng mình, chuyện này thực khiến Sa Vấn Thiên cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Vốn cho rằng có thể như thế mãi mãi, Vô Ảnh và mình có lẽ cả đời không xa rời nhau, thế nhưng… trong đời người chuyện không như ý thực sự nhiều lắm, di ngôn lúc sư phụ lâm chung khiến tất cả hài hòa thân mật bỗng chốc tan thành mây khói.
Long Ngâm Châu mất năm Sa Vấn Thiên mười chín tuổi, lúc lâm chung đem chủ vị Huyền tiêu cung giao thác cho Diệp Vô Ảnh. ‘Ngọc cơ công’ đại biểu cho quyền lực chưởng môn, sư phụ lại không truyền cho đại đệ tử là mình mà cho nhị đệ tử — cũng chính là sư đệ mình một lòng che chở — kế thừa, đối với Sa Vấn Thiên mà nói giống như là một sự vũ nhục cùng đả kích cực lớn. Có lẽ sư phụ đem chưởng môn vị giao cho Dục Tú mình cũng không ngạc nhiên cùng phản đối như thế, thế nhưng Vô Ảnh —— tuyệt đối không được!!! Tuy rằng biết rõ tất cả không phải lỗi của Vô Ảnh, nhưng mình vẫn có cảm giác bị phản bội, dù sao cũng khó có thể dễ dàng tha thứ. Vậy nên, ở lễ tang sư phụ, lúc Vô Ảnh nhào vào lòng mình lớn tiếng khóc, mình lần đầu tiên đẩy hắn ra, đồng thời cũng lần đầu tiên trong đời nói lời chế nhạo sư đệ mà dĩ vãng mình hết lòng chở che này.
“Thật đáng ghét! Ngươi sao lại giống một tiểu hài tử mãi không lớn như vậy, chỉ biết khóc, một chút hữu dụng cũng không có! Thật không rõ vì sao sư phụ lại chọn một người như ngươi làm chưởng môn!”
Lúc thấy nhãn thần không thể tin nổi cùng biểu tình bi thương của Vô Ảnh, Sa Vấn Thiên biết mình đã thương tổn sư đệ ngây thơ thành công rồi —— lúc đối phương đau đớn trái tim mình cũng đau vô cùng, thế nhưng, lúc đó Sa Vấn Thiên còn không rõ như thế có nghĩa là gì, hắn chỉ biết là mình bị tổn thương, vậy nên cũng khiến người xúc phạm mình phải bị thương. Khi đó hắn còn quá trẻ, lại quen cao ngạo tự phụ, vậy nên vô luận thế nào cũng không thể tha thứ cho sư đệ đã cướp đi địa vị vốn thuộc về mình. Lễ tang qua đi, hắn liền rời khỏi Huyền tiêu cung, mắt không gặp tâm không phiền, nỗ lực từ nay về sau quên đi cái người tên Diệp Vô Ảnh. Thế nhưng, vào lúc đó hắn không biết, có một số việc vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, giống như một số người vô luận trải qua bao nhiêu năm tháng thì trước sau vẫn khắc sâu trong lòng mình.
Cái ngày Sa Vấn Thiên trở lại Huyền tiêu cung là sinh nhật của Diệp Vô Ảnh.
Mùng ba tháng ba —— ngày này Sa Vấn Thiên chưa bao giờ quên.
Sau khi bỏ đi trái lại vẫn ngày ngày nhung nhớ, chỉ là Sa Vấn Thiên lúc đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận tâm tư cùng nỗi nhớ mơ hồ này. Lúc hắn còn chưa biết mình muốn làm gì, hai chân đã không tự chủ được bước trên con đường quay về mạc bắc. (sa mạc phía bắc)
Bất kể thế nào cũng không thể đi gặp hắn, vô luận thế nào cũng không thể ở trước mặt hắn tỏ ra yếu thế —— trở lại sa mạc, Sa Vấn Thiên ép buộc mình ngừng chân tại một ốc đảo cách Huyền tiêu cung vài dặm.
Có ốc đảo là có thể có người, người sinh tồn trong sa mạc cũng có đủ loại thú tiêu khiển, trong đó đương nhiên không thể thiếu nữ tử vì sinh kế mà bán mình —— chỗ nào có nam nhân thì sẽ không thể thiếu những loại làm ăn nguyên thủy này.
Lều vải hồng sắc.
Nữ nhân kiều diễm.
Từng trận hương son phấn huân nhân.
Mấy năm nay Sa Vấn Thiên cũng từng biết qua các loại câu lan kỹ viện, hắn đương nhiên biết nơi này làm cái gì. Chỉ có một chút rất kỳ quái, không biết vì sao, nam nhân nữ nhân đẹp thế nào cũng vô pháp khiến mình hứng thú, ở trong lòng người duy nhất mà mình muốn làm chuyện này lại là… Lần đầu tiên bước vào thanh lâu tràn đầy nguyễn ngọc ôn hương, trong lòng hiện lên lại chính là thiếu niên bình thường ghé vào vai mình khóc tới ngủ say kia, bởi vậy đâu còn dục vọng gì nữa? Không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa sổ ra nhìn, thực sự ngâm phong lộng nguyệt (theo nghĩa đen!). Ngày hôm nay sở dĩ lại đi vào lều vải này là bởi vì mới rồi thoáng nhìn xa xa có một nữ tử đôi mắt đặc biệt tương tự người kia, đến gần nhìn thì lại hoàn toàn thất vọng, có điều còn chưa chờ hắn bỏ đi, nàng kia đã tung mị nhãn, tiến tới gần, nửa dựa vào lòng hắn, hết sức khiêu khích. Mùi dầu thơm gây mũi, còn có giọng nữ khó chịu, tất cả đều khiến Sa Vấn Thiên ghét, mùi hương như này, sao bằng mùi hương tươi mát trên người cùng cơ thể mềm dẻo của sư đệ? Như vậy ôm lấy mới thoải mái… Mấy tháng nay, càng muốn khắc chế bản thân không thèm nghĩ tới người đó thì trái lại càng nghĩ nhiều hơn, có đôi khi nằm mơ còn thấy thiếu niên nho nhỏ kia lại quay về trong lòng mình… Bây giờ còn chưa tới giờ tý, ngày hôm nay là sinh nhật hắn… Sa Vấn Thiên thẳng tay đẩy nữ nhân đang dựa trên người nỗ lực khiêu khích dục vọng của mình ra, nhanh chóng lướt một cái, lập tức nhảy ra xa mười bảy mười tám trượng, đem tiếng chửi bới của nữ tử bỏ lại sau lưng.
Huyền tiêu cung.
Tròn tám tháng không gặp, hắn vẫn thanh lãng minh tú như vậy, chỉ là không hề vui tươi, cũng không hoạt bát, trong đó còn thêm luồng khí tức trầm tĩnh, mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt, làm cho người khác không nhịn được muốn xóa đi sự ưu tư giữa lông mày hắn.
“Vô Ảnh, ngươi đang ngây ra làm gì?” Tuy rằng trong lòng nổi lên sự thương tiếc, thế nhưng lời ra khỏi miệng vẫn như cũ tràn ngập ý trào phúng.
“Sư huynh!” Thiếu niên tựa ở lan can đột nhiên quay đầu, nửa mừng nửa lo nhìn mình.
“Đã lâu không gặp.” Sa Vấn Thiên tham lam quan sát thiếu niên một lát, không thấy Diệp Vô Ảnh sà vào trong lòng mình, không khỏi có chút bất mãn, nhớ tới chuyện lúc trước trong lòng càng tức —— chẳng lẽ hắn làm cung chủ nên bắt đầu ra vẻ? Lập tức nói hết sức lạnh lùng “Xem ra ngươi gầy đi không ít, có phải là —— nhớ tới ta không?”
“… Ân.” Dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu khiến Sa Vấn Thiên thật là thỏa mãn.
“Ta cũng rất nhớ ngươi.”
“Sư huynh!!!” Trên mặt Diệp Vô Ảnh hiện ra vẻ kích động, suy nghĩ một chút, lại cẩn thận hỏi “Thật sao?”
Sao lại phải làm ra vẻ sợ hãi như thế? Sa Vấn Thiên trong lòng giận cực kỳ —— ta có làm việc gì khiến ngươi sợ sao? Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta trở về để cuớp ngôi vị cung chủ?
“Đương nhiên.” Hắn cố nén lửa giận, lộ ra vẻ mặt cười tà “Ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi cướp đi chưởng môn vị từ trong tay ta, vậy nên… ta nhất định bắt ngươi trả giá, bởi vì… cái này là ngươi nợ ta. Ha ha ha ha… Ta biết,” Hắn cắn lỗ tai Diệp Vô Ảnh “Ngươi thích ta.” Những lời này là một sự thăm dò, hắn không có chút nào chắc chắn cả. Thế nhưng, khi hắn thấy hai gò má của thiếu niên bỗng ửng hồng, tức giận liền bị quét sạch, vươn tay đem thiếu niên khiêng trên vai, hắn muốn người này tới không thể chờ đợi được. Để che giấu tâm tình mình, hắn còn trêu tức một câu —— “Hiện tại ngươi cần gì phải xấu hổ? Lúc tranh làm chưởng môn ngươi cũng chưa từng đỏ mặt.” Hắn cũng không chú ý tới thiếu niên trong nháy mắt nhãn thần như tan nát cõi lòng.
Trong bóng đêm Sa Vấn Thiên như dã thú cấp bách muốn xé rách con mồi dưới thân, thế nhưng hắn tuyệt đối không thể nóng ruột như vậy được, bởi vì hắn không muốn thiếu niên đang run rẩy liên tục này thụ thương. Tuy rằng cũng biết sơ sơ nên làm như thế nào, nhưng những thao tác trong tình thế người thật việc thật đối với Sa Vấn Thiên cũng là lần đầu. Vô luận thế nào, nhất định phải khiến Vô Ảnh thỏa mãn —— dưới đáy lòng hắn âm thầm thề như thế. Liều mạng cắn chặt răng, tận lực để thiếu niên thả lỏng thân thể, chậm rãi thích ứng, mồ hôi khắp người, lúc thiếu niên thêm dũng khí đem cánh tay run không ngớt vòng qua cổ mình, Sa Vấn Thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cố sức động thân tiến nhập cơ thể thiếu niên.
“Vô Ảnh…” Tiếng gọi tên nhẹ nhàng hàm chứa thương tiếc cùng sủng nịch sâu sắc, đáng tiếc Diệp Vô Ảnh từ lâu đã bị hãm sâu trong *** hoàn toàn không có thời gian chú ý.
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Sa Vấn Thiên đã tỉnh lại. Vừa định dịch chuyển thân thể một chút thì phát hiện cánh tay mình không động đậy, chuyển mắt nhìn thấy một người đang gối lên tay mình, ngủ say trong lòng mình. Ngưng mắt nhìn lông mi thật dài cùng khóe miệng hơi cong của thiếu niên, ánh mắt lợi hại như chim ưng của Sa Vấn Thiên không kiềm chế được mà mang theo chút nhu tình nhàn nhạt. Diệp Vô Ảnh chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng đụng vào trên ngực Sa Vấn Thiên. Nhìn sư đệ nửa tỉnh nửa mơ dáng vẻ khả ái, Sa Vấn Thiên không nhịn được bật cười, lại nhìn trên thân thể xích lõa đầy dấu hôn xanh tím, tất cả đều là kiệt tác của mình, lập tức không khỏi cười đến đắc ý. Chậm rãi xuống giường mặc y vật, lại vươn tay mặc thay sư đệ bị mình nhìn tới đỏ mặt chân tay luống cuống, Sa Vấn Thiên cau mày nói “Lớn như vậy rồi sao vẫn còn như tiểu hài tử?”. Ngữ khí của hắn tuy ác liệt, nhưng lời này nghe ra cũng không thấy có vẻ trách cứ, lại có chút hàm ý sủng nịch, vậy nên Diệp Vô Ảnh kìm lòng không đặng hướng Sa Vấn Thiên lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ.
“Sư huynh….”
Trong lòng Sa Vấn Thiên rùng mình, nghĩ đến nếu quan hệ giữa hai người trở lại như trước, mình chẳng phải là quá mất mặt? Người trời sinh tính cao ngạo, hắn sao có thể tiếp nhận chuyện sư đệ mình là tôn sư của môn phái? Nghĩ tới đó, hắn lập tức buông Diệp Vô Ảnh ra, đi thẳng tới bên cạnh bàn trầm mặt ngồi xuống.
“Sư huynh?” Diệp Vô Ảnh từng bước đi tới ngồi đối diện Sa Vấn Thiên, có chút ủy khuất hỏi “Sao ngươi lại không vui?”
“Hừ.” Sa Vấn Thiên quay đầu, tận lực dùng thanh âm băng lãnh nói “Chỉ bất quá là khóc một đêm thôi, đừng tưởng dễ dàng như vậy có thể trả hết nợ ngươi thiếu ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ta, ta ta ta không hề khóc… khóc…” Nói một câu Diệp Vô Ảnh đã đỏ bừng hai gò má.
“Con mắt cũng sưng như quả đào rồi,” Sa Vấn Thiên cố ý châm biếm “Còn nói không khóc?”
“Sư huynh,” Diệp Vô Ảnh bỗng nhiên chú ý tới một ấn ký hồng sắc trên vạt áo Sa Vấn Thiên, hiếu kỳ hỏi “Đây là cái gì?”
“Cái này sao…” Sa Vấn Thiên cúi đầu nhìn, hóa ra là hôm qua nàng kia đã để lại dấu son môi trên y phục mình, lúc này trong lòng sinh chán ghét, vốn muốn nói rõ ngọn nguồn, nhưng thấy ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của sư đệ xong lại đổi ý, nở nụ cười tà ác nói “Là dấu son môi của nữ tử a. Ta quên mất là sư đệ tuổi còn nhỏ, còn chưa từng có nữ nhân nhỉ?”
“Ngươi… sư huynh ngươi không phải là thích ta sao? Cho nên mới…” Thiếu niên phút chốc sợ hãi, chống mép bàn đứng lên, kích động tới mức toàn thân đều run.
“Chuyện đó có là cái gì?” Không ngờ Vô Ảnh lại kinh ngạc thống khổ như vậy, còn chưa biết nên làm sao, lời nói tổn thương đã thốt ra “Chơi chơi mà thôi, cùng nàng là chơi đùa, với ngươi cũng là chơi đùa. Hơn nữa, đêm qua ta có nói là thích ngươi sao?”
Thiếu niên ngây người đứng tại chỗ, trong mắt lệ dần dần dâng lên, cả người như thể chịu một sự đả kích long trời lở đất. Sa Vấn Thiên nhìn nhìn, trong lòng không khỏi chua xót khổ sở –– nếu là trước đây, hắn đã sớm nhào vào lòng mình gào khóc rồi. Thế nhưng hôm nay, hắn liều mạng nhẫn nại, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống. Dáng vẻ đau đớn tận tâm can đó khiến người khác nhìn thấy không đành lòng… Sa Vấn Thiên bỗng nhiên quay đầu, hừ lạnh một tiếng.
“Hừ. Ngươi đừng có nghĩ lẩn tránh ta, ta sẽ còn tìm đến ngươi! Lần sau sẽ lại cùng ngươi hảo hảo chơi đùa…” Nói xong, ngang người nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy đi như bay, chỉ vì hắn sợ ngưng lại chốc lát sẽ không nhịn được mà ôm người kia vào lòng hảo hảo xin lỗi an ủi một phen. Thế nhưng, đời này hắn không cùng bất cứ ai nói hai chữ ‘xin lỗi’, đến ân sư đã qua đời của hắn cũng không ngoại lệ, Sa Vấn Thiên có lòng tự trọng rất mạnh tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyện miễn cưỡng cầu toàn như thế.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu thành thói quen cách vài tháng lại quay lại Huyền tiêu cung một lần, có điều mỗi lần đều chỉ ở lại dăm ba ngày lại đi (lâu nữa hắn sợ quyết tâm sẽ dao động), mỗi lần tới không phải cố ý vẩy chút hương phấn nữ tử lên y phục, thì cũng ở trước mặt Diệp Vô Ảnh nói chuyện mình làm chút chuyện phong lưu thế nào Tuy mỗi lần thấy trong mắt Vô Ảnh đầy vẻ thương tổn lòng mình cũng không chịu nổi, có điều… sự cuồng ngạo không cho phép hắn mềm lòng, lúc này hắn hoàn toàn sáng tỏ tình cảm của mình với Vô Ảnh, thế nhưng, hắn trước sau vẫn không chịu nói ra, chỉ có thể không ngừng thương tổn để chứng thực tình yêu say đắm của đối phương với mình. Dần dà, đến thương tổn cũng biến thành một loại thói quen, tổn thương đối phương đồng thời cũng tổn thương chính mình, vậy nên lúc mình bị thương cũng phải khiến đối phương đồng cảnh. Loại luyến ái thống khổ mà dằn vặt này kéo dài đúng bảy năm. Năm đó, tính cách Vô Ảnh thay đổi rất nhiều, không bao giờ như lúc trước hoạt bát tùy hứng nữa, cũng không ở trong lòng mình khóc, có tâm sự gì cũng đã biết cách giấu đi, về phần Ngọc cơ công sư phụ truyền cho hắn cũng chậm rãi luyện tới tầng thứ mười, vô luận là màu da hay dung mạo đều có biến hóa rất lớn, duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt hắn nhìn mình vẫn trong suốt, vẫn…thâm tình. Mà bản thân cũng chưa bao giờ chú ý tới vẻ ngoài của Vô Ảnh từ lúc nào đã trở nên xấu xí, trong mắt Sa Vấn Thiên thì Diệp Vô Ảnh trước sau vẫn là Diệp Vô Ảnh —— nếu như nói trên đời còn có một người khiến Sa Vấn Thiên mắt đặt tại nơi cao lại cảm thấy có hứng thú, vậy người đó nhất định là Diệp Vô Ảnh. Chỉ tiếc, con người đôi khi quên mất phải biết quý trọng, có lẽ chỉ tới khi mất đi rồi mới hối hận, chỉ có điều lúc đó, thường đã quá muộn.
Năm đó, Sa Vấn Thiên hai mươi bảy tuổi, Diệp Vô Ảnh cũng đã hai mươi hai, thời gian bảy năm, cũng đủ khiến thiếu niên lột xác thành một thanh niên đĩnh bạt.
Đêm.
Vắng vẻ không tiếng động.
Trên trời không trăng cũng không bóng mây, không mang theo một chút phong động của sa mạc khiến kẻ khác hít thở không thông.
Thanh phong các Huyền tiêu cung.
Phòng ngủ.
Bên trong tràn ngập bầu không khí tình sắc sau khi hoan ái, hai người thân thể xích lõa tách ra khỏi giao triền, Sa Vấn Thiên ngửa mặt nằm trên giường vốn định ngủ một giấc, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng ập đến.
“Sư huynh, lần này ngươi có thể ở lại lâu một chút hay không?”
“Không được.” Vì sao biết rõ mình sẽ không đáp ứng mà mỗi lần hắn đều cố ý hỏi vấn đề này nhỉ? Lúc này Sa Vấn Thiên mất kiên nhẫn trả lời.
“Vì sao?”
“Vì sao?” Nghe một vấn đề Vô Ảnh chưa từng hỏi qua như thế, Sa Vấn Thiên có chút ngạc nhiên, lập tức chỉ nói “Đã nhiều năm như vậy vẫn còn phải hỏi sao?”
“Ta biết rõ tâm tình của sư huynh, thế nhưng…”
“Biết rõ?!” Những lời này khơi dậy bất mãn ẩn dấu nhiều năm của Sa Vấn Thiên, hắn cười nhạt “Ngươi có thể biết cái gì?! Ngươi có biết năm đó sư phụ đem chưởng môn vị truyền cho ngươi ta thống khổ cùng mất mát thế nào không?! Ngươi cũng không phải ta, sao có thể biết rõ tâm tình của ta!!!”
“Ta…” Diệp Vô Ảnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi không phải nói gì hết, bây giờ ta đi đây!” Cơn tức đã bùng lên, Sa Vấn Thiên xoay người nhảy lên, nhanh chóng mặc quần áo vào.
“Vì sao ngươi không thể quên chuyện trước đây?!” Sa Vấn Thiên thực không ngờ sự nóng nảy bảy năm không thấy hôm nay lại xuất hiện trên người Vô Ảnh, có chút sững sờ nhìn người thanh niên từ trên giường nhảy dựng lên “Lẽ nào ta là tự nguyện tiếp nhận chưởng môn vị hay sao?! Ngươi dựa vào cái gì đem hết oán khí trút lên người ta?! Ta có gì sai?! Cái chức chưởng môn ta lúc nào cũng có thể thoái vị!!”
Cái gì??!! Sa Vấn Thiên càng nghe càng tức, tiểu tử này dám nói với mình như vậy, khinh người cũng phải có giới hạn!!! Thực sự là khinh người quá đáng —— “thoái vị” hai chữ này đối với người cao ngạo không gì sánh được như Sa Vấn Thiên mà nói không cần nghi ngờ chính là sự vũ nhục cực lớn, như giẫm lên cái chân đang đau.
“Ta muốn làm chưởng môn còn phải cần ngươi nhường cho?!” Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, mắt lộ hung quang “Ngươi đã nói vậy… Ta đây không bao giờ tới cái chỗ quỷ quái này nữa!!!” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi, đem nhãn thần hối hận cùng tiếng gọi cấp thiết của Vô Ảnh bỏ mặc phía sau, làm như không nghe không thấy.
Từ sau trận cãi vã đó Sa Vấn Thiên liền tức giận không trở lại Huyền tiêu cung nữa, cả ngày không có việc gì đi lang thang khắp nơi. Thế nhưng cái thứ ‘tương tư’ không phải cứ không muốn là sẽ không nghĩ tới, thời gian chia lìa càng dài thì nhớ nhung cũng càng sâu. Rốt cuộc một hôm sau hai năm rời Huyền tiêu cung, Sa Vấn Thiên đề bút viết thư cho người ở phương xa, vốn định viết hơi dịu dàng một chút, rồi lại nghĩ quá mức buồn nôn, không giống cách hành xử của mình, tiện đó lại nghĩ tới Vô Ảnh nói muốn ‘thoái vị’, trong lúc giận dỗi viết ra một bức thư khiến mình hối hận cả đời.
…
Lâu ngày không gặp mặt đệ, ta rất nhớ.
Nay có một chuyện muốn thông báo, ta đầu năm nay gặp một nữ tử, quý mến không thôi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta cùng nàng chọn ngày thành hôn, cầm sắt hòa hài, tương kính như tân. Hôm nay đã thân hoài lục giáp, đợi con chúng ta sinh ra, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ cùng thê nhi hồi cung tham khán. Mong đệ chớ nhớ nhung.
Huynh Sa Vấn Thiên.
…
Viết thư xong Sa Vấn Thiên nhìn từ đầu tới cuối một lần, rất thỏa mãn phong lại. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, ngươi làm ta tức một lần, ta cũng cho ngươi tức một lần, coi như có qua có lại. Giờ khắc đó, nếu hắn có thể đoán được sau khi Diệp Vô Ảnh xem phong thư xong sẽ phát sinh chuyện gì, vậy hắn chắc chắn sẽ không thể cười nổi.
Lần tiếp theo Sa Vấn Thiên trở lại Huyền tiêu cung đã là năm năm sau khi gửi bức thư kia. Lúc đó, hắn đã ba mươi tư tuổi, sở dĩ lâu như vậy mới trở lại là bởi vì hắn chạy đến Thiên Sơn nhiều năm, ở chỗ đó cả ngày thanh tu, nỗ lực muốn luyện thành tuyệt thế võ công. Nếu như có thể ở trước mặt sư đệ mở mày mở mặt một chút, có lẽ… trở lại như xưa cũng không phải chuyện khó khăn…
Lần này đứng trước đại môn Huyền tiêu cung, Sa Vấn Thiên thất vọng. Mở rộng cửa cung nghênh tiếp mình không phải người mình ngày nhớ đêm mong mà là tiểu sư đệ điềm tĩnh ung dung, luôn luôn ôn hòa lễ phép Tây Môn Dục Tú. Bảy năm không gặp, thiếu niên trong sáng ôn nhuận đã hoàn toàn thay đổi, nhìn mặt là biết hắn đã luyện Ngọc cơ công, nói chuyện với tiểu sư đệ mới biết được Vô Ảnh không còn là chủ nhân Huyền tiêu cung nữa đã xuất cung từ lâu. Có điều Sa Vấn Thiên lại đắc ý cho rằng ——
“Hắn là đi tìm ta sao?” Vô Ảnh thích mình như vậy, hắn cực kỳ chắc chắn cho rằng Vô Ảnh sẽ không thay lòng đổi dạ.
“Đại sư huynh không phải năm năm trước đã lấy vợ sinh con rồi sao? Nhị sư huynh vì sao phải đi tìm ngươi?”
Nghe tiểu sư đệ thản nhiên châm chọc, Sa Vấn Thiên âm thầm cười trộm, nói như vậy người đó quả nhiên nhận được thư mình, đến lúc này tiểu sư đệ sao còn chưa chịu thừa nhận là Vô Ảnh đi tìm mình? Để ta xem ngươi mạnh miệng tới lúc nào được —— hắn nhãn châu xoay động, làm ra vẻ không thèm để tâm nói “Ngươi không cần phải thay hắn che giấu. Kỳ thực ta viết thư là muốn chọc tức hắn thôi, ai bảo ta khi đó tâm tình không tốt? Vậy nên đành phải trút giận lên hắn.”
“Nói như vậy…” Tây Môn Dục Tú quả nhiên thay đổi sắc mặt “Việc cưới vợ sinh con kia tất cả đều là nói dối?”
“Không sai.” Xem ngươi thừa nhận thế nào? Sa Vấn Thiên cười giảo hoạt “Tên kia xem xong có phải là ghen tới phát điên không?” Hắn tự tin rằng sau khi nói những lời này Tây Môn Dục Tú sẽ đem hành tung của Vô Ảnh nói cho mình.
“Ta không biết hắn có ghen hay không. Ta chỉ biết hắn xem lá thư đó xong liền thổ ra một ngụm máu lớn, sau đó si ngốc ngồi ba ngày ba đêm, không nói lời nào cũng không chịu ăn gì —— một người lòng nguội lạnh như tro có lẽ dáng vẻ chính là như thế. Đại sư huynh nghe xong có phải thấy rất hài lòng hay không?” Theo ngữ âm lạnh lùng của tiểu sư đệ, lòng Sa Vấn Thiên dần dần nứt ra, mình lúc đó sai người đưa tin tuyệt đối không ngờ sẽ hại Vô Ảnh thổ huyết lại còn tuyệt thực… Nếu biết thì tuyệt đối không làm như vậy…
“Ngươi nói hắn…” Hắn mở miệng, rất muốn hỏi tình hình bây giờ của Vô Ảnh, lại bị ánh mắt khinh bỉ của tiểu sư đệ nhìn chòng chọc đành nuốt hết lời lẽ trở lại, không thể làm gì hơn là làm ra vẻ ngạo mạn “Nếu hắn không ở đây vậy ta cáo từ.”
“Vô ích.” Câu tiếp theo của Tây Môn Dục Tú làm hắn như bị sét đánh, sắc mặt đại biến “Ngươi vĩnh viễn cũng không tìm được hắn đâu.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Lúc này hắn hướng Tây Môn Dục Tú lớn tiếng quát.
“Nhị sư huynh đã luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công, cho dù ngươi tìm được hắn, hắn cũng không còn nhớ kỹ ngươi nữa —— Diệp Vô Ảnh của trước đây vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.” Giọng điệu bình tĩnh của tiểu sư đệ khiến Sa Vấn Thiên hoàn toàn rơi vào địa ngục.
Tất cả mọi người là sư huynh đệ đồng môn, đương nhiên biết luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công sẽ thế nào —— vô tâm vô tình, vô dục vô cầu, không còn lo lắng thế tục, chỉ có người hoàn toàn tuyệt vọng mới có thể luyện thành, người bình thường căn bản không có cách nào. Tất cả những điều này… tất cả đều là do một bức thư của mình làm hại, là lá thư đó khiến Vô Ảnh tuyệt tình bế tâm, lúc này hắn mới biết mình đã thương tổn Vô Ảnh sâu sắc tới mức nào… Sau đó hắn không nhớ rõ mình là như thế nào xông tới rống lên với tiểu sư đệ, cũng không nhớ rõ mình đã rời khỏi đại môn Huyền tiêu cung thế nào, hắn chỉ nhớ rất rõ mấy câu cuối cùng của tiểu sư đệ ——
“Đại sư huynh, ta biết ngươi kỳ thực vẫn thích nhị sư huynh, nhưng thích không phải biểu đạt bằng cách tổn thương đối phương. Nhị sư huynh từ lúc mười bốn tuổi vẫn thủy chung không oán không hối hận chờ đợi ngươi, nhưng hắn chờ lần sau so với lần trước càng thương tổn nặng nề hơn —— ngươi có từng nghĩ tới, sẽ có một lúc hắn chịu không nổi nữa? Ta nghĩ nhị sư huynh mệt mỏi rồi, ngươi để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng tới quấy rối hắn nữa.”
Để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng quấy rối hắn nữa… Đúng vậy, là ta hết lần này tới lần khác tổn thương hắn, cho nên mới đẩy hắn vào đường cùng, cho tới bây giờ ta chưa từng suy nghĩ cho hắn, chưa từng ngờ tới có một ngày hắn sẽ quên ta, bởi vì… ta dĩ nhiên cho rằng, vô luận thế nào vứt bỏ hắn mặc kệ hắn, hắn cũng sẽ không oán không hối hận chờ ta… Hóa ra ta là một kẻ ích kỷ hẹp hòi như vậy!!!! Vô Ảnh, ngươi thực sự mệt mỏi sao? Ta đây, có đúng hay không nên để ngươi từ giờ được nghỉ ngơi… Trong sa mạc truyền đến tiếng thở dài yếu ớt của lữ nhân, con người, vì sao phải chờ tới lúc mất đi mới biết được phải quý trọng?
Ba năm sau.
Một ngày nào đó.
Một quán trà nhỏ.
Sa Vấn Thiên trên đường tìm kiếm khắp nơi, lúc bỗng thấy thân ảnh kia, tim hắn đập nhanh tới mức thiếu điều vọt ra khỏi họng. Hắn chăm chú nhìn bóng lưng nam tử ở phía trước đang nhàn nhã thổi trà, tay đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng ta cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng tìm được!!!! Tim đập như nổi trống, hai bên thái dương càng không ngừng giật giật, thế nhưng trước sau Sa Vấn Thiên vẫn không có dũng khí tiến lên xác nhận, bởi vì số lần thất vọng quá nhiều…
Mãi đến khi người kia chậm rãi quay lại, mãi đến khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú, Sa Vấn Thiên mới dám để cho đám sương chậm rãi nổi lên quanh viền mắt, thế nhưng ——
“Sư huynh.” Nhìn nụ cười vô ưu vô lo của người trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy xa lạ. Vô Ảnh cho tới giờ cũng chưa từng dùng nhãn thần xa lạ như thế nhìn mình, hắn thực sự… đã quên tất cả những chuyện trước đây. Sa Vấn Thiên thở thật dài, thả lòng cơ thể cứng đờ, đi từng bước kiên định về phía trước. Từ giờ trở đi, hắn quyết tâm dùng thời gian cả đời để bù đắp lỗi lầm mình đã phạm phải trước đây, vô luận người này có thể nhớ lại tất cả hay không, hắn cũng phải ở bên cạnh, suốt cả đời.
Hai năm sau.
Trong hai năm này Sa Vấn Thiên cùng Diệp Vô Ảnh đi khắp đại giang nam bắc, cũng từng nỗ lực mang Vô Ảnh quay về đại mạc, để Vô Ảnh có thể nhớ lại chút gì đó. Thế nhưng, người luyện tầng mười ba Ngọc cơ công đã sớm vô dục vô cầu, quyên hết chuyện thế tục cùng những thứ có liên quan tới ‘tình cảm’, tuy rằng đang ở trần thế, nhưng đã không cùng người khác giao lưu, cả ngày sống vô tri vô giác, không có bi thương, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy đặt biệt không vui.
Thường ngày Diệp Vô Ảnh rất ít cùng người khác nói chuyện, lại không thích có người đi theo bên mình, thế nhưng đối với Sa Vấn Thiên xuất hiện giữa đường cũng có đãi ngộ đặt biệt. Lúc đầu, hắn không hề phản đối khi Sa Vấn Thiên đưa ra yêu cầu muốn cùng mình đồng hành, chỉ là không hề quan tâm bên người lúc nào cũng có người chăm chú nhìn mình, lúc ở chung vẫn duy trì khoảng cách cùng sự đề phòng nhất định —— tuy rằng như thế còn cách kết quả Sa Vấn Thiên chờ mong rất xa, nhưng Vô Ảnh cũng không cự tuyệt mình chuyện này đã đủ khiến Sa Vấn Thiên vui nửa ngày, cũng đủ thấy dù mất đi ký ức, hắn cũng không hoàn toàn vứt bỏ mình ở ngoài, trong ngàn vạn người, hắn chỉ đồng ý để mình đi cùng.
Sau khi ở chung hai năm, Sa Vấn Thiên đột nhiên phát hiện mình có một cơ hội. Một hôm, hắn nhẹ nhàng vỗ về Vô Ảnh đang bình yên gối lên đùi mình ngủ, bỗng nhiên phát giác mình gần hắn như vậy, từ cách xa nhau ba thước mỗi lần nghỉ ngơi ngoài trời đến hôm nay không hề đề phòng ngả lên đùi mình ngủ —— quá trình này mất đúng hai năm. Vô Ảnh tuy rằng mất đi một phần ký ức, thế nhưng hắn vẫn có những hành vi thói quen không thay đổi; hắn mặc dù không nhớ kỹ tình cảm giữa hai người, nhưng còn nhớ rõ mình là sư huynh hắn, cũng nhớ kỹ lúc nhỏ thường nằm ở trên đùi sư huynh ngủ. Ba ngày trước thử qua một lần, hắn hình như cảm thấy có chút đê mê, mỗi lần thấy buồn ngủ sẽ bắt đầu tìm kiếm Sa Vấn Thiên —— nói cho chính xác thì, là tìm kiếm chân Sa Vấn Thiên, sau đó tựa đầu vào, thoải mái nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ say. Loại tình cảnh này khiến Sa Vấn Thiên có chút dở khóc dở cười, bị người ta coi như mẫu thân cảm giác chắc là như thế này đây. Thế nhưng, cự ly gần như thế, lại còn loại tư thế không phòng bị… Sa Vấn Thiên nhìn đi nhìn lại, dần dần cả người run lên, hắn chậm rãi đưa tay từ đỉnh đầu Diệp Vô Ảnh từng tấc từng tấc đi tới bụng, chậm rãi đặt trên huyệt khí hải. Lúc này, chỉ cần nhẹ nhàng điểm một cái, có thể ngay lập tức phế bỏ một thân võ công của Vô Ảnh, chỉ cần điểm một cái, có thể khiến Vô Ảnh nhớ lại tất cả những chuyện lúc trước, hơn nữa, Ngọc cơ công bị phế cũng có thể lập lại… Nghĩ đi nghĩ lại, Sa Vấn Thiên đã bất giác đem công lực tụ ở đầu ngón tay, vận sức chờ phát động —— không được, mấy năm nay tuy rằng Vô Ảnh đã không còn tình cảm như ngươi thường, thế nhưng… ít nhất… cũng không mảy may thống khổ, không như trước đây luôn dùng nhãn thần bi thương nhìn mình chăm chú. Một khi hắn khôi phục ký ức, hắn… chắc chắn lần thứ hai rơi vào đau khổ, hắn có thể… nguyện ý tha thứ cho ta hay không? Ta… có quyết tâm đạt được sự tha thứ của hắn hay không? Có lẽ tiểu sư đệ nói đúng, mình để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi thôi, đừng quấy rối hắn … Thế nhưng, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không nhớ lại mình, chúng ta… vĩnh viễn cũng không thể trở lại như trước… Không, không được! Ta muốn trở lại như trước, ta muốn trong mắt trong lòng hắn đều có bóng dáng của ta, cho dù thực sự bị hắn ghét, ta muốn hắn nói rõ ràng cho ta biết, vô luận như thế nào, ta cũng không muốn trốn tránh nữa, bởi vì thời gian ta lẩn tránh đã quá dài rồi… Vô Ảnh, để sư huynh ích kỷ thêm lần này nữa đi, ta đảm bảo, sau khi ngươi tỉnh lại ta tuyệt đối không làm ngươi thương tâm nữa… Ngón tay đã thu hồi lại phóng tới, phóng tới lại thu về, cân nhắc do dự mãi, Sa Vấn Thiên cắn răng, rốt cuộc ra quyết định, hắn chậm rãi giơ tay phải lên…
– Bản thiên hoàn –
= = Hừ, chung quy vẫn là ích kỷ. Thật tội nghiệp cho bạn Vô Ảnh đó mah, người ta muốn có một chén vong tình thủy để quên đi còn hêm được, bạn quên được rồi, sống an an ổn ổn rồi, còn bị cái thằng chết bầm này nó tới phá đám @________@ ô a! thật là bất công với bạn ý quá đi ah!
Lảm nhảm tí…
Mời xem tiếp ạ ‘_____’-
Kết cục
Sau cái ngày hoàn toàn thanh tỉnh lại kia đến giờ đã một năm rưỡi.
Ngọc cơ công của Diệp Vô Ảnh đã trọng tu trở lại đệ thập tầng.
Năm nay, hắn đã ba mươi lăm tuổi, mà cái người từ sau khi mình thanh tỉnh lại vẫn ở bên mình cũng đã đến tứ tuần.
“Sư huynh.” Diệp Vô Ảnh nhìn sư huynh trước mặt từ lâu đã không còn cuồng ngạo như xưa mà mang theo một thân vẻ tang thương, trong mắt hàm chứa chút chua xót khổ sở “Ta đã luyện thành tầng thứ mười,ngươi… có thể không cần bảo hộ ta nữa.”
“Vô Ảnh…” Sa Vấn Thiên khó nén nước mắt đau xót —— lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta hao tổn tâm cơ khiến ngươi nhớ lại tất cả, thậm chí không tiếc phế đi võ công của ngươi, chỉ để nghe ngươi nói muốn rời khỏi ta sao —— đến bây giờ hắn không biết chuyện mình khiến Vô Ảnh khôi phục lại ký ức đến tột ccùng là đúng hay sai.
“Ta có thể tự bảo hộ mình.” Diệp Vô Ảnh chịu đựng bi thương trong lòng, vô luận thế nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy vẻ bứt rứt của sư huynh, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của sư huynh. Một năm rưỡi này, sư huynh cẩn thận che chở mình giống như đối đãi với một thứ đồ dễ vỡ, điều này làm hắn trong lòng phi thường khó chịu, hắn muốn không phải là sự áy náy của sư huynh “Ngươi… tự bảo trọng.” Tuy rằng tim như bị dao cắt, hắn vẫn ép buộc mình xoay người.
“Vô Ảnh ——” theo một tiếng vật nặng rơi xuống đất, phía sau truyền đến tiếng hô hoán cấp thiết mà thống khổ của Sa Vấn Thiên “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Tất cả đều là lỗi của ta, ngươi đừng bỏ ta, đừng rời khỏi ta có được không?!” —— nếu như đến ngươi cũng bỏ ta, ta thực sự không còn gì nữa…
“Sư huynh ——” Thấy Sa Vấn Thiên chưa từng cúi đầu trước ai lại còn nói hai chữ ‘ xin lỗi’, Diệp Vô Ảnh khiếp sợ xoay người lại, nhìn xuống, thất thời viền mắt đỏ lên. Người luôn tùy tiện không kiêng dè gì, cao ngạo như thế hôm nay… hai gối lại quỳ dưới đất, thần tình buồn bã.
“Sư huynh!” Diệp Vô Ảnh vội tới nâng dậy.
“Vô Ảnh!” Sa Vấn Thiên ôm lấy tay Diệp Vô Ảnh, nắm rất chặt “Đừng rời bỏ ta! Ta thực sự, thực sự thích ngươi… ta…” Để cho sư đệ yêu dấu có thể lần nữa quay lại trong cái ôm mình, Sa Vấn Thiên rốt cuộc ném hết tự tôn, gián đoạn kể lại những chuyện mình làm trước đây, bao gồm cả những lời nói dối cùng phong thư khiến Diệp Vô Ảnh tan nát cõi lòng. “Tất cả đều là giả… ta… chỉ có một mình ngươi… Nếu như ngươi chịu tha thứ cho ta… ta thề, từ nay về sau, ta tuyệt đối không khiến ngươi thương tâm nữa…”
“Cái gì??!” Diệp Vô Ảnh có chút mờ mịt nhìn Sa Vấn Thiên, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? Ngươi có biết lúc ta nghe những lời nói dối đó của ngươi trong lòng đau đớn thế nào? Ngươi có biết lúc ta đọc lá thư kia đến khóc cũng không thể khóc được… Ủy khuất nặng nề dâng lên trong lòng, hắn dùng lực cắn răng, mím chặt môi không chịu nói.
“Ta… yêu ngươi… thực sự…” Sa Vấn Thiên lúc này quả thực đã cạn kiệt toàn lực để biểu lộ tâm ý, trốn tránh nhiều năm như vậy, hiện giờ mới biết được hành vi của mình lúc trước ấu trĩ ngu xuẩn tới mức nào, nếu như… nếu như có thể sớm một ngày giải đi khúc mắc, nếu như mình không phải cố chấp như vậy, nếu như có thể tỉnh ngộ sớm một chút nhìn thẳng vào người thống khổ cùng tuyệt vọng trước mắt…Tổn thương, đã không sâu sắc như vậy, mình cũng không phải… hối tiếc muộn màng…
“…” Nhìn đôi mắt sư huynh lộ ra đau đớn cùng tuyệt vọng thật sâu, Diệp Vô Ảnh rốt cuộc xác định —— hóa ra hắn… cũng rất yêu mình… chỉ là, hắn rất cao ngạo, mới dùng cách biểu hiện tổn thương người khác như thế… Lúc đó, chúng ta đều còn quá trẻ…
“Sư huynh!!!”
Bất giác, nước mắt rơi đầy mặt, hắn nhào vào hai tay giang rộng của Sa Vấn Thiên, gào khóc… đem ủy khuất, phẫn nộ, bi thương, thống khổ trong tim hết thảy phát tiết ra… Dù là cái ôm xa cách mười một năm vẫn ấm áp nhưa xưa, ứ đọng trong lòng vô hình trung chậm rãi tháo gỡ… Mây đen trên trời dần dần tan đi, mặt trời, lộ ra phân nửa gương mặt…
– Hoàn –
Lần đầu Sa Vấn Thiên gặp Diệp Vô Ảnh là lúc mười một tuổi, khi đó Sa Vấn Thiên đã bái làm môn hạ của Long Ngâm Châu, qua mấy tháng, Diệp Vô Ảnh chính thức nhập môn, đương nhiên thành sư đệ của Sa Vấn Thiên.
Diệp Vô Ảnh cũng như Sa Vấn Thiên, đều là cô nhi được sư phụ bọn họ —— cũng chính là cung chủ lúc đó của Huyền tiêu cung – Long Ngâm Châu nhặt được mang về sa mạc. Sa Vấn Thiên từ nhỏ đã là một người mười phần ngạo khí, ngoại trừ sư phụ ra thì không coi ai ra gì. Loại cá tính này lúc hắn mười một tuổi đã hình thành từ lâu, tuy rằng Long Ngâm Châu thường xuyên nhắc nhở hắn phải xét lại mình một chút, thế nhưng có người từ nhỏ tính tình như con lừa, lay thế này cũng không lay được, vậy nên ở trong cung lớn như vậy hắn chưa từng kết giao với một bằng hữu nào. Chuyện này từ lúc hắn nhìn thấy Diệp Vô Ảnh có cải biến rất lớn —— cũng không biết vì sao, Sa Vấn Thiên ngày từ đầu đã nghĩ tiểu nam hài gầy gầy nhỏ nhỏ, mặt đầy vẻ tinh ranh kia ở với mình rất là hợp ý, hai người vừa gặp đã thân, từ đó về sau như hình với bóng. Diệp Vô Ảnh trời sinh tính hoạt bát hiếu động, thích khóc thích nháo, mỗi lần làm sai bị sư phụ trách phạt sẽ chạy đến chỗ sư huynh, ở trong lòng Sa Vấn Thiên thút thít làm nũng, tìm sự dỗ dành. Mỗi lúc như vậy, Sa Vấn Thiên cũng luôn dùng lời lẽ dịu dàng, vỗ nhẹ vai Diệp Vô Ảnh trấn an, rất ít khi biểu hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn cùng nôn nóng khi đối mặt với người khác —— đó có thể nói là cảnh tượng kỳ lạ nhất Huyền tiêu cung, đến sư phụ cũng tấm tắc lấy làm lạ. Từ đó về sau, Diệp Vô Ảnh liền thành người duy nhất có thể khiến Sa Vấn Thiêm thu lại thái độ ngạo mạn, cũng chỉ có trước mặt Diệp Vô Ảnh thì Sa Vấn Thiên mới biểu hiện ra kiên trì cùng ôn nhu hiếm có. Thời gian đó hắn chưa bao giờ tỉ mỉ tự hỏi bản thân vì sao lại sủng nịch sư đệ so với mình nhỏ hơn năm tuổi này, trực giác nghĩ là vì coi như em ruột nên mới thế. Mãi đến nhiều năm sau đó, hắn mới thực sự minh bạch tâm ý của mình; càng nhiều năm sau, hắn mới bằng lòng thừa nhận phần cảm tình đó, thực sự có can đảm đối mặt —— chỉ tiếc rằng lúc đó thì… đã quá muộn…
Lúc tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất Tây Môn Dục Tú nhập môn, Sa Vấn Thiên đã là một thiếu niên mười lăm tuổi. Hắn đối với sư đệ tính tình ôn hòa này cũng không có ác cảm, nhưng cũng không có hảo cảm đặc biệt, không hài lòng như lúc cùng một chỗ với Diệp Vô Ảnh. Lúc Tây Môn Dục Tú nhập môn, Sa Vấn Thiên phát hiện Diệp Vô Ảnh có một lạc thú lớn nhất, không có việc gì làm thì đi đùa giỡn một chút tiểu sư đệ trầm tĩnh ổn trọng, mỗi khi thấy Vô Ảnh lăng quăng quanh Dục Tú trong lòng Sa Vấn Thiên luôn có một cảm giác không rõ ràng, có chút chua xót, có chút chát chúa. Có điều may là cái thói quen ôm mình làm nũng của Vô Ảnh vẫn không đổi, mỗi lần thấy ủy khuất sẽ nhào vào lòng mình, chuyện này thực khiến Sa Vấn Thiên cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Vốn cho rằng có thể như thế mãi mãi, Vô Ảnh và mình có lẽ cả đời không xa rời nhau, thế nhưng… trong đời người chuyện không như ý thực sự nhiều lắm, di ngôn lúc sư phụ lâm chung khiến tất cả hài hòa thân mật bỗng chốc tan thành mây khói.
Long Ngâm Châu mất năm Sa Vấn Thiên mười chín tuổi, lúc lâm chung đem chủ vị Huyền tiêu cung giao thác cho Diệp Vô Ảnh. ‘Ngọc cơ công’ đại biểu cho quyền lực chưởng môn, sư phụ lại không truyền cho đại đệ tử là mình mà cho nhị đệ tử — cũng chính là sư đệ mình một lòng che chở — kế thừa, đối với Sa Vấn Thiên mà nói giống như là một sự vũ nhục cùng đả kích cực lớn. Có lẽ sư phụ đem chưởng môn vị giao cho Dục Tú mình cũng không ngạc nhiên cùng phản đối như thế, thế nhưng Vô Ảnh —— tuyệt đối không được!!! Tuy rằng biết rõ tất cả không phải lỗi của Vô Ảnh, nhưng mình vẫn có cảm giác bị phản bội, dù sao cũng khó có thể dễ dàng tha thứ. Vậy nên, ở lễ tang sư phụ, lúc Vô Ảnh nhào vào lòng mình lớn tiếng khóc, mình lần đầu tiên đẩy hắn ra, đồng thời cũng lần đầu tiên trong đời nói lời chế nhạo sư đệ mà dĩ vãng mình hết lòng chở che này.
“Thật đáng ghét! Ngươi sao lại giống một tiểu hài tử mãi không lớn như vậy, chỉ biết khóc, một chút hữu dụng cũng không có! Thật không rõ vì sao sư phụ lại chọn một người như ngươi làm chưởng môn!”
Lúc thấy nhãn thần không thể tin nổi cùng biểu tình bi thương của Vô Ảnh, Sa Vấn Thiên biết mình đã thương tổn sư đệ ngây thơ thành công rồi —— lúc đối phương đau đớn trái tim mình cũng đau vô cùng, thế nhưng, lúc đó Sa Vấn Thiên còn không rõ như thế có nghĩa là gì, hắn chỉ biết là mình bị tổn thương, vậy nên cũng khiến người xúc phạm mình phải bị thương. Khi đó hắn còn quá trẻ, lại quen cao ngạo tự phụ, vậy nên vô luận thế nào cũng không thể tha thứ cho sư đệ đã cướp đi địa vị vốn thuộc về mình. Lễ tang qua đi, hắn liền rời khỏi Huyền tiêu cung, mắt không gặp tâm không phiền, nỗ lực từ nay về sau quên đi cái người tên Diệp Vô Ảnh. Thế nhưng, vào lúc đó hắn không biết, có một số việc vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, giống như một số người vô luận trải qua bao nhiêu năm tháng thì trước sau vẫn khắc sâu trong lòng mình.
Cái ngày Sa Vấn Thiên trở lại Huyền tiêu cung là sinh nhật của Diệp Vô Ảnh.
Mùng ba tháng ba —— ngày này Sa Vấn Thiên chưa bao giờ quên.
Sau khi bỏ đi trái lại vẫn ngày ngày nhung nhớ, chỉ là Sa Vấn Thiên lúc đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận tâm tư cùng nỗi nhớ mơ hồ này. Lúc hắn còn chưa biết mình muốn làm gì, hai chân đã không tự chủ được bước trên con đường quay về mạc bắc. (sa mạc phía bắc)
Bất kể thế nào cũng không thể đi gặp hắn, vô luận thế nào cũng không thể ở trước mặt hắn tỏ ra yếu thế —— trở lại sa mạc, Sa Vấn Thiên ép buộc mình ngừng chân tại một ốc đảo cách Huyền tiêu cung vài dặm.
Có ốc đảo là có thể có người, người sinh tồn trong sa mạc cũng có đủ loại thú tiêu khiển, trong đó đương nhiên không thể thiếu nữ tử vì sinh kế mà bán mình —— chỗ nào có nam nhân thì sẽ không thể thiếu những loại làm ăn nguyên thủy này.
Lều vải hồng sắc.
Nữ nhân kiều diễm.
Từng trận hương son phấn huân nhân.
Mấy năm nay Sa Vấn Thiên cũng từng biết qua các loại câu lan kỹ viện, hắn đương nhiên biết nơi này làm cái gì. Chỉ có một chút rất kỳ quái, không biết vì sao, nam nhân nữ nhân đẹp thế nào cũng vô pháp khiến mình hứng thú, ở trong lòng người duy nhất mà mình muốn làm chuyện này lại là… Lần đầu tiên bước vào thanh lâu tràn đầy nguyễn ngọc ôn hương, trong lòng hiện lên lại chính là thiếu niên bình thường ghé vào vai mình khóc tới ngủ say kia, bởi vậy đâu còn dục vọng gì nữa? Không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa sổ ra nhìn, thực sự ngâm phong lộng nguyệt (theo nghĩa đen!). Ngày hôm nay sở dĩ lại đi vào lều vải này là bởi vì mới rồi thoáng nhìn xa xa có một nữ tử đôi mắt đặc biệt tương tự người kia, đến gần nhìn thì lại hoàn toàn thất vọng, có điều còn chưa chờ hắn bỏ đi, nàng kia đã tung mị nhãn, tiến tới gần, nửa dựa vào lòng hắn, hết sức khiêu khích. Mùi dầu thơm gây mũi, còn có giọng nữ khó chịu, tất cả đều khiến Sa Vấn Thiên ghét, mùi hương như này, sao bằng mùi hương tươi mát trên người cùng cơ thể mềm dẻo của sư đệ? Như vậy ôm lấy mới thoải mái… Mấy tháng nay, càng muốn khắc chế bản thân không thèm nghĩ tới người đó thì trái lại càng nghĩ nhiều hơn, có đôi khi nằm mơ còn thấy thiếu niên nho nhỏ kia lại quay về trong lòng mình… Bây giờ còn chưa tới giờ tý, ngày hôm nay là sinh nhật hắn… Sa Vấn Thiên thẳng tay đẩy nữ nhân đang dựa trên người nỗ lực khiêu khích dục vọng của mình ra, nhanh chóng lướt một cái, lập tức nhảy ra xa mười bảy mười tám trượng, đem tiếng chửi bới của nữ tử bỏ lại sau lưng.
Huyền tiêu cung.
Tròn tám tháng không gặp, hắn vẫn thanh lãng minh tú như vậy, chỉ là không hề vui tươi, cũng không hoạt bát, trong đó còn thêm luồng khí tức trầm tĩnh, mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt, làm cho người khác không nhịn được muốn xóa đi sự ưu tư giữa lông mày hắn.
“Vô Ảnh, ngươi đang ngây ra làm gì?” Tuy rằng trong lòng nổi lên sự thương tiếc, thế nhưng lời ra khỏi miệng vẫn như cũ tràn ngập ý trào phúng.
“Sư huynh!” Thiếu niên tựa ở lan can đột nhiên quay đầu, nửa mừng nửa lo nhìn mình.
“Đã lâu không gặp.” Sa Vấn Thiên tham lam quan sát thiếu niên một lát, không thấy Diệp Vô Ảnh sà vào trong lòng mình, không khỏi có chút bất mãn, nhớ tới chuyện lúc trước trong lòng càng tức —— chẳng lẽ hắn làm cung chủ nên bắt đầu ra vẻ? Lập tức nói hết sức lạnh lùng “Xem ra ngươi gầy đi không ít, có phải là —— nhớ tới ta không?”
“… Ân.” Dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu khiến Sa Vấn Thiên thật là thỏa mãn.
“Ta cũng rất nhớ ngươi.”
“Sư huynh!!!” Trên mặt Diệp Vô Ảnh hiện ra vẻ kích động, suy nghĩ một chút, lại cẩn thận hỏi “Thật sao?”
Sao lại phải làm ra vẻ sợ hãi như thế? Sa Vấn Thiên trong lòng giận cực kỳ —— ta có làm việc gì khiến ngươi sợ sao? Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta trở về để cuớp ngôi vị cung chủ?
“Đương nhiên.” Hắn cố nén lửa giận, lộ ra vẻ mặt cười tà “Ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi cướp đi chưởng môn vị từ trong tay ta, vậy nên… ta nhất định bắt ngươi trả giá, bởi vì… cái này là ngươi nợ ta. Ha ha ha ha… Ta biết,” Hắn cắn lỗ tai Diệp Vô Ảnh “Ngươi thích ta.” Những lời này là một sự thăm dò, hắn không có chút nào chắc chắn cả. Thế nhưng, khi hắn thấy hai gò má của thiếu niên bỗng ửng hồng, tức giận liền bị quét sạch, vươn tay đem thiếu niên khiêng trên vai, hắn muốn người này tới không thể chờ đợi được. Để che giấu tâm tình mình, hắn còn trêu tức một câu —— “Hiện tại ngươi cần gì phải xấu hổ? Lúc tranh làm chưởng môn ngươi cũng chưa từng đỏ mặt.” Hắn cũng không chú ý tới thiếu niên trong nháy mắt nhãn thần như tan nát cõi lòng.
Trong bóng đêm Sa Vấn Thiên như dã thú cấp bách muốn xé rách con mồi dưới thân, thế nhưng hắn tuyệt đối không thể nóng ruột như vậy được, bởi vì hắn không muốn thiếu niên đang run rẩy liên tục này thụ thương. Tuy rằng cũng biết sơ sơ nên làm như thế nào, nhưng những thao tác trong tình thế người thật việc thật đối với Sa Vấn Thiên cũng là lần đầu. Vô luận thế nào, nhất định phải khiến Vô Ảnh thỏa mãn —— dưới đáy lòng hắn âm thầm thề như thế. Liều mạng cắn chặt răng, tận lực để thiếu niên thả lỏng thân thể, chậm rãi thích ứng, mồ hôi khắp người, lúc thiếu niên thêm dũng khí đem cánh tay run không ngớt vòng qua cổ mình, Sa Vấn Thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cố sức động thân tiến nhập cơ thể thiếu niên.
“Vô Ảnh…” Tiếng gọi tên nhẹ nhàng hàm chứa thương tiếc cùng sủng nịch sâu sắc, đáng tiếc Diệp Vô Ảnh từ lâu đã bị hãm sâu trong hoàn toàn không có thời gian chú ý.
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Sa Vấn Thiên đã tỉnh lại. Vừa định dịch chuyển thân thể một chút thì phát hiện cánh tay mình không động đậy, chuyển mắt nhìn thấy một người đang gối lên tay mình, ngủ say trong lòng mình. Ngưng mắt nhìn lông mi thật dài cùng khóe miệng hơi cong của thiếu niên, ánh mắt lợi hại như chim ưng của Sa Vấn Thiên không kiềm chế được mà mang theo chút nhu tình nhàn nhạt. Diệp Vô Ảnh chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng đụng vào trên ngực Sa Vấn Thiên. Nhìn sư đệ nửa tỉnh nửa mơ dáng vẻ khả ái, Sa Vấn Thiên không nhịn được bật cười, lại nhìn trên thân thể xích lõa đầy dấu hôn xanh tím, tất cả đều là kiệt tác của mình, lập tức không khỏi cười đến đắc ý. Chậm rãi xuống giường mặc y vật, lại vươn tay mặc thay sư đệ bị mình nhìn tới đỏ mặt chân tay luống cuống, Sa Vấn Thiên cau mày nói “Lớn như vậy rồi sao vẫn còn như tiểu hài tử?”. Ngữ khí của hắn tuy ác liệt, nhưng lời này nghe ra cũng không thấy có vẻ trách cứ, lại có chút hàm ý sủng nịch, vậy nên Diệp Vô Ảnh kìm lòng không đặng hướng Sa Vấn Thiên lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ.
“Sư huynh….”
Trong lòng Sa Vấn Thiên rùng mình, nghĩ đến nếu quan hệ giữa hai người trở lại như trước, mình chẳng phải là quá mất mặt? Người trời sinh tính cao ngạo, hắn sao có thể tiếp nhận chuyện sư đệ mình là tôn sư của môn phái? Nghĩ tới đó, hắn lập tức buông Diệp Vô Ảnh ra, đi thẳng tới bên cạnh bàn trầm mặt ngồi xuống.
“Sư huynh?” Diệp Vô Ảnh từng bước đi tới ngồi đối diện Sa Vấn Thiên, có chút ủy khuất hỏi “Sao ngươi lại không vui?”
“Hừ.” Sa Vấn Thiên quay đầu, tận lực dùng thanh âm băng lãnh nói “Chỉ bất quá là khóc một đêm thôi, đừng tưởng dễ dàng như vậy có thể trả hết nợ ngươi thiếu ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ta, ta ta ta không hề khóc… khóc…” Nói một câu Diệp Vô Ảnh đã đỏ bừng hai gò má.
“Con mắt cũng sưng như quả đào rồi,” Sa Vấn Thiên cố ý châm biếm “Còn nói không khóc?”
“Sư huynh,” Diệp Vô Ảnh bỗng nhiên chú ý tới một ấn ký hồng sắc trên vạt áo Sa Vấn Thiên, hiếu kỳ hỏi “Đây là cái gì?”
“Cái này sao…” Sa Vấn Thiên cúi đầu nhìn, hóa ra là hôm qua nàng kia đã để lại dấu son môi trên y phục mình, lúc này trong lòng sinh chán ghét, vốn muốn nói rõ ngọn nguồn, nhưng thấy ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của sư đệ xong lại đổi ý, nở nụ cười tà ác nói “Là dấu son môi của nữ tử a. Ta quên mất là sư đệ tuổi còn nhỏ, còn chưa từng có nữ nhân nhỉ?”
“Ngươi… sư huynh ngươi không phải là thích ta sao? Cho nên mới…” Thiếu niên phút chốc sợ hãi, chống mép bàn đứng lên, kích động tới mức toàn thân đều run.
“Chuyện đó có là cái gì?” Không ngờ Vô Ảnh lại kinh ngạc thống khổ như vậy, còn chưa biết nên làm sao, lời nói tổn thương đã thốt ra “Chơi chơi mà thôi, cùng nàng là chơi đùa, với ngươi cũng là chơi đùa. Hơn nữa, đêm qua ta có nói là thích ngươi sao?”
Thiếu niên ngây người đứng tại chỗ, trong mắt lệ dần dần dâng lên, cả người như thể chịu một sự đả kích long trời lở đất. Sa Vấn Thiên nhìn nhìn, trong lòng không khỏi chua xót khổ sở –– nếu là trước đây, hắn đã sớm nhào vào lòng mình gào khóc rồi. Thế nhưng hôm nay, hắn liều mạng nhẫn nại, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống. Dáng vẻ đau đớn tận tâm can đó khiến người khác nhìn thấy không đành lòng… Sa Vấn Thiên bỗng nhiên quay đầu, hừ lạnh một tiếng.
“Hừ. Ngươi đừng có nghĩ lẩn tránh ta, ta sẽ còn tìm đến ngươi! Lần sau sẽ lại cùng ngươi hảo hảo chơi đùa…” Nói xong, ngang người nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy đi như bay, chỉ vì hắn sợ ngưng lại chốc lát sẽ không nhịn được mà ôm người kia vào lòng hảo hảo xin lỗi an ủi một phen. Thế nhưng, đời này hắn không cùng bất cứ ai nói hai chữ ‘xin lỗi’, đến ân sư đã qua đời của hắn cũng không ngoại lệ, Sa Vấn Thiên có lòng tự trọng rất mạnh tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyện miễn cưỡng cầu toàn như thế.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu thành thói quen cách vài tháng lại quay lại Huyền tiêu cung một lần, có điều mỗi lần đều chỉ ở lại dăm ba ngày lại đi (lâu nữa hắn sợ quyết tâm sẽ dao động), mỗi lần tới không phải cố ý vẩy chút hương phấn nữ tử lên y phục, thì cũng ở trước mặt Diệp Vô Ảnh nói chuyện mình làm chút chuyện phong lưu thế nào Tuy mỗi lần thấy trong mắt Vô Ảnh đầy vẻ thương tổn lòng mình cũng không chịu nổi, có điều… sự cuồng ngạo không cho phép hắn mềm lòng, lúc này hắn hoàn toàn sáng tỏ tình cảm của mình với Vô Ảnh, thế nhưng, hắn trước sau vẫn không chịu nói ra, chỉ có thể không ngừng thương tổn để chứng thực tình yêu say đắm của đối phương với mình. Dần dà, đến thương tổn cũng biến thành một loại thói quen, tổn thương đối phương đồng thời cũng tổn thương chính mình, vậy nên lúc mình bị thương cũng phải khiến đối phương đồng cảnh. Loại luyến ái thống khổ mà dằn vặt này kéo dài đúng bảy năm. Năm đó, tính cách Vô Ảnh thay đổi rất nhiều, không bao giờ như lúc trước hoạt bát tùy hứng nữa, cũng không ở trong lòng mình khóc, có tâm sự gì cũng đã biết cách giấu đi, về phần Ngọc cơ công sư phụ truyền cho hắn cũng chậm rãi luyện tới tầng thứ mười, vô luận là màu da hay dung mạo đều có biến hóa rất lớn, duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt hắn nhìn mình vẫn trong suốt, vẫn…thâm tình. Mà bản thân cũng chưa bao giờ chú ý tới vẻ ngoài của Vô Ảnh từ lúc nào đã trở nên xấu xí, trong mắt Sa Vấn Thiên thì Diệp Vô Ảnh trước sau vẫn là Diệp Vô Ảnh —— nếu như nói trên đời còn có một người khiến Sa Vấn Thiên mắt đặt tại nơi cao lại cảm thấy có hứng thú, vậy người đó nhất định là Diệp Vô Ảnh. Chỉ tiếc, con người đôi khi quên mất phải biết quý trọng, có lẽ chỉ tới khi mất đi rồi mới hối hận, chỉ có điều lúc đó, thường đã quá muộn.
Năm đó, Sa Vấn Thiên hai mươi bảy tuổi, Diệp Vô Ảnh cũng đã hai mươi hai, thời gian bảy năm, cũng đủ khiến thiếu niên lột xác thành một thanh niên đĩnh bạt.
Đêm.
Vắng vẻ không tiếng động.
Trên trời không trăng cũng không bóng mây, không mang theo một chút phong động của sa mạc khiến kẻ khác hít thở không thông.
Thanh phong các Huyền tiêu cung.
Phòng ngủ.
Bên trong tràn ngập bầu không khí tình sắc sau khi hoan ái, hai người thân thể xích lõa tách ra khỏi giao triền, Sa Vấn Thiên ngửa mặt nằm trên giường vốn định ngủ một giấc, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng ập đến.
“Sư huynh, lần này ngươi có thể ở lại lâu một chút hay không?”
“Không được.” Vì sao biết rõ mình sẽ không đáp ứng mà mỗi lần hắn đều cố ý hỏi vấn đề này nhỉ? Lúc này Sa Vấn Thiên mất kiên nhẫn trả lời.
“Vì sao?”
“Vì sao?” Nghe một vấn đề Vô Ảnh chưa từng hỏi qua như thế, Sa Vấn Thiên có chút ngạc nhiên, lập tức chỉ nói “Đã nhiều năm như vậy vẫn còn phải hỏi sao?”
“Ta biết rõ tâm tình của sư huynh, thế nhưng…”
“Biết rõ?!” Những lời này khơi dậy bất mãn ẩn dấu nhiều năm của Sa Vấn Thiên, hắn cười nhạt “Ngươi có thể biết cái gì?! Ngươi có biết năm đó sư phụ đem chưởng môn vị truyền cho ngươi ta thống khổ cùng mất mát thế nào không?! Ngươi cũng không phải ta, sao có thể biết rõ tâm tình của ta!!!”
“Ta…” Diệp Vô Ảnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi không phải nói gì hết, bây giờ ta đi đây!” Cơn tức đã bùng lên, Sa Vấn Thiên xoay người nhảy lên, nhanh chóng mặc quần áo vào.
“Vì sao ngươi không thể quên chuyện trước đây?!” Sa Vấn Thiên thực không ngờ sự nóng nảy bảy năm không thấy hôm nay lại xuất hiện trên người Vô Ảnh, có chút sững sờ nhìn người thanh niên từ trên giường nhảy dựng lên “Lẽ nào ta là tự nguyện tiếp nhận chưởng môn vị hay sao?! Ngươi dựa vào cái gì đem hết oán khí trút lên người ta?! Ta có gì sai?! Cái chức chưởng môn ta lúc nào cũng có thể thoái vị!!”
Cái gì??!! Sa Vấn Thiên càng nghe càng tức, tiểu tử này dám nói với mình như vậy, khinh người cũng phải có giới hạn!!! Thực sự là khinh người quá đáng —— “thoái vị” hai chữ này đối với người cao ngạo không gì sánh được như Sa Vấn Thiên mà nói không cần nghi ngờ chính là sự vũ nhục cực lớn, như giẫm lên cái chân đang đau.
“Ta muốn làm chưởng môn còn phải cần ngươi nhường cho?!” Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, mắt lộ hung quang “Ngươi đã nói vậy… Ta đây không bao giờ tới cái chỗ quỷ quái này nữa!!!” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi, đem nhãn thần hối hận cùng tiếng gọi cấp thiết của Vô Ảnh bỏ mặc phía sau, làm như không nghe không thấy.
Từ sau trận cãi vã đó Sa Vấn Thiên liền tức giận không trở lại Huyền tiêu cung nữa, cả ngày không có việc gì đi lang thang khắp nơi. Thế nhưng cái thứ ‘tương tư’ không phải cứ không muốn là sẽ không nghĩ tới, thời gian chia lìa càng dài thì nhớ nhung cũng càng sâu. Rốt cuộc một hôm sau hai năm rời Huyền tiêu cung, Sa Vấn Thiên đề bút viết thư cho người ở phương xa, vốn định viết hơi dịu dàng một chút, rồi lại nghĩ quá mức buồn nôn, không giống cách hành xử của mình, tiện đó lại nghĩ tới Vô Ảnh nói muốn ‘thoái vị’, trong lúc giận dỗi viết ra một bức thư khiến mình hối hận cả đời.
…
Lâu ngày không gặp mặt đệ, ta rất nhớ.
Nay có một chuyện muốn thông báo, ta đầu năm nay gặp một nữ tử, quý mến không thôi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta cùng nàng chọn ngày thành hôn, cầm sắt hòa hài, tương kính như tân. Hôm nay đã thân hoài lục giáp, đợi con chúng ta sinh ra, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ cùng thê nhi hồi cung tham khán. Mong đệ chớ nhớ nhung.
Huynh Sa Vấn Thiên.
…
Viết thư xong Sa Vấn Thiên nhìn từ đầu tới cuối một lần, rất thỏa mãn phong lại. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, ngươi làm ta tức một lần, ta cũng cho ngươi tức một lần, coi như có qua có lại. Giờ khắc đó, nếu hắn có thể đoán được sau khi Diệp Vô Ảnh xem phong thư xong sẽ phát sinh chuyện gì, vậy hắn chắc chắn sẽ không thể cười nổi.
Lần tiếp theo Sa Vấn Thiên trở lại Huyền tiêu cung đã là năm năm sau khi gửi bức thư kia. Lúc đó, hắn đã ba mươi tư tuổi, sở dĩ lâu như vậy mới trở lại là bởi vì hắn chạy đến Thiên Sơn nhiều năm, ở chỗ đó cả ngày thanh tu, nỗ lực muốn luyện thành tuyệt thế võ công. Nếu như có thể ở trước mặt sư đệ mở mày mở mặt một chút, có lẽ… trở lại như xưa cũng không phải chuyện khó khăn…
Lần này đứng trước đại môn Huyền tiêu cung, Sa Vấn Thiên thất vọng. Mở rộng cửa cung nghênh tiếp mình không phải người mình ngày nhớ đêm mong mà là tiểu sư đệ điềm tĩnh ung dung, luôn luôn ôn hòa lễ phép Tây Môn Dục Tú. Bảy năm không gặp, thiếu niên trong sáng ôn nhuận đã hoàn toàn thay đổi, nhìn mặt là biết hắn đã luyện Ngọc cơ công, nói chuyện với tiểu sư đệ mới biết được Vô Ảnh không còn là chủ nhân Huyền tiêu cung nữa đã xuất cung từ lâu. Có điều Sa Vấn Thiên lại đắc ý cho rằng ——
“Hắn là đi tìm ta sao?” Vô Ảnh thích mình như vậy, hắn cực kỳ chắc chắn cho rằng Vô Ảnh sẽ không thay lòng đổi dạ.
“Đại sư huynh không phải năm năm trước đã lấy vợ sinh con rồi sao? Nhị sư huynh vì sao phải đi tìm ngươi?”
Nghe tiểu sư đệ thản nhiên châm chọc, Sa Vấn Thiên âm thầm cười trộm, nói như vậy người đó quả nhiên nhận được thư mình, đến lúc này tiểu sư đệ sao còn chưa chịu thừa nhận là Vô Ảnh đi tìm mình? Để ta xem ngươi mạnh miệng tới lúc nào được —— hắn nhãn châu xoay động, làm ra vẻ không thèm để tâm nói “Ngươi không cần phải thay hắn che giấu. Kỳ thực ta viết thư là muốn chọc tức hắn thôi, ai bảo ta khi đó tâm tình không tốt? Vậy nên đành phải trút giận lên hắn.”
“Nói như vậy…” Tây Môn Dục Tú quả nhiên thay đổi sắc mặt “Việc cưới vợ sinh con kia tất cả đều là nói dối?”
“Không sai.” Xem ngươi thừa nhận thế nào? Sa Vấn Thiên cười giảo hoạt “Tên kia xem xong có phải là ghen tới phát điên không?” Hắn tự tin rằng sau khi nói những lời này Tây Môn Dục Tú sẽ đem hành tung của Vô Ảnh nói cho mình.
“Ta không biết hắn có ghen hay không. Ta chỉ biết hắn xem lá thư đó xong liền thổ ra một ngụm máu lớn, sau đó si ngốc ngồi ba ngày ba đêm, không nói lời nào cũng không chịu ăn gì —— một người lòng nguội lạnh như tro có lẽ dáng vẻ chính là như thế. Đại sư huynh nghe xong có phải thấy rất hài lòng hay không?” Theo ngữ âm lạnh lùng của tiểu sư đệ, lòng Sa Vấn Thiên dần dần nứt ra, mình lúc đó sai người đưa tin tuyệt đối không ngờ sẽ hại Vô Ảnh thổ huyết lại còn tuyệt thực… Nếu biết thì tuyệt đối không làm như vậy…
“Ngươi nói hắn…” Hắn mở miệng, rất muốn hỏi tình hình bây giờ của Vô Ảnh, lại bị ánh mắt khinh bỉ của tiểu sư đệ nhìn chòng chọc đành nuốt hết lời lẽ trở lại, không thể làm gì hơn là làm ra vẻ ngạo mạn “Nếu hắn không ở đây vậy ta cáo từ.”
“Vô ích.” Câu tiếp theo của Tây Môn Dục Tú làm hắn như bị sét đánh, sắc mặt đại biến “Ngươi vĩnh viễn cũng không tìm được hắn đâu.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Lúc này hắn hướng Tây Môn Dục Tú lớn tiếng quát.
“Nhị sư huynh đã luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công, cho dù ngươi tìm được hắn, hắn cũng không còn nhớ kỹ ngươi nữa —— Diệp Vô Ảnh của trước đây vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.” Giọng điệu bình tĩnh của tiểu sư đệ khiến Sa Vấn Thiên hoàn toàn rơi vào địa ngục.
Tất cả mọi người là sư huynh đệ đồng môn, đương nhiên biết luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công sẽ thế nào —— vô tâm vô tình, vô dục vô cầu, không còn lo lắng thế tục, chỉ có người hoàn toàn tuyệt vọng mới có thể luyện thành, người bình thường căn bản không có cách nào. Tất cả những điều này… tất cả đều là do một bức thư của mình làm hại, là lá thư đó khiến Vô Ảnh tuyệt tình bế tâm, lúc này hắn mới biết mình đã thương tổn Vô Ảnh sâu sắc tới mức nào… Sau đó hắn không nhớ rõ mình là như thế nào xông tới rống lên với tiểu sư đệ, cũng không nhớ rõ mình đã rời khỏi đại môn Huyền tiêu cung thế nào, hắn chỉ nhớ rất rõ mấy câu cuối cùng của tiểu sư đệ ——
“Đại sư huynh, ta biết ngươi kỳ thực vẫn thích nhị sư huynh, nhưng thích không phải biểu đạt bằng cách tổn thương đối phương. Nhị sư huynh từ lúc mười bốn tuổi vẫn thủy chung không oán không hối hận chờ đợi ngươi, nhưng hắn chờ lần sau so với lần trước càng thương tổn nặng nề hơn —— ngươi có từng nghĩ tới, sẽ có một lúc hắn chịu không nổi nữa? Ta nghĩ nhị sư huynh mệt mỏi rồi, ngươi để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng tới quấy rối hắn nữa.”
Để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng quấy rối hắn nữa… Đúng vậy, là ta hết lần này tới lần khác tổn thương hắn, cho nên mới đẩy hắn vào đường cùng, cho tới bây giờ ta chưa từng suy nghĩ cho hắn, chưa từng ngờ tới có một ngày hắn sẽ quên ta, bởi vì… ta dĩ nhiên cho rằng, vô luận thế nào vứt bỏ hắn mặc kệ hắn, hắn cũng sẽ không oán không hối hận chờ ta… Hóa ra ta là một kẻ ích kỷ hẹp hòi như vậy!!!! Vô Ảnh, ngươi thực sự mệt mỏi sao? Ta đây, có đúng hay không nên để ngươi từ giờ được nghỉ ngơi… Trong sa mạc truyền đến tiếng thở dài yếu ớt của lữ nhân, con người, vì sao phải chờ tới lúc mất đi mới biết được phải quý trọng?
Ba năm sau.
Một ngày nào đó.
Một quán trà nhỏ.
Sa Vấn Thiên trên đường tìm kiếm khắp nơi, lúc bỗng thấy thân ảnh kia, tim hắn đập nhanh tới mức thiếu điều vọt ra khỏi họng. Hắn chăm chú nhìn bóng lưng nam tử ở phía trước đang nhàn nhã thổi trà, tay đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng ta cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng tìm được!!!! Tim đập như nổi trống, hai bên thái dương càng không ngừng giật giật, thế nhưng trước sau Sa Vấn Thiên vẫn không có dũng khí tiến lên xác nhận, bởi vì số lần thất vọng quá nhiều…
Mãi đến khi người kia chậm rãi quay lại, mãi đến khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú, Sa Vấn Thiên mới dám để cho đám sương chậm rãi nổi lên quanh viền mắt, thế nhưng ——
“Sư huynh.” Nhìn nụ cười vô ưu vô lo của người trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy xa lạ. Vô Ảnh cho tới giờ cũng chưa từng dùng nhãn thần xa lạ như thế nhìn mình, hắn thực sự… đã quên tất cả những chuyện trước đây. Sa Vấn Thiên thở thật dài, thả lòng cơ thể cứng đờ, đi từng bước kiên định về phía trước. Từ giờ trở đi, hắn quyết tâm dùng thời gian cả đời để bù đắp lỗi lầm mình đã phạm phải trước đây, vô luận người này có thể nhớ lại tất cả hay không, hắn cũng phải ở bên cạnh, suốt cả đời.
Hai năm sau.
Trong hai năm này Sa Vấn Thiên cùng Diệp Vô Ảnh đi khắp đại giang nam bắc, cũng từng nỗ lực mang Vô Ảnh quay về đại mạc, để Vô Ảnh có thể nhớ lại chút gì đó. Thế nhưng, người luyện tầng mười ba Ngọc cơ công đã sớm vô dục vô cầu, quyên hết chuyện thế tục cùng những thứ có liên quan tới ‘tình cảm’, tuy rằng đang ở trần thế, nhưng đã không cùng người khác giao lưu, cả ngày sống vô tri vô giác, không có bi thương, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy đặt biệt không vui.
Thường ngày Diệp Vô Ảnh rất ít cùng người khác nói chuyện, lại không thích có người đi theo bên mình, thế nhưng đối với Sa Vấn Thiên xuất hiện giữa đường cũng có đãi ngộ đặt biệt. Lúc đầu, hắn không hề phản đối khi Sa Vấn Thiên đưa ra yêu cầu muốn cùng mình đồng hành, chỉ là không hề quan tâm bên người lúc nào cũng có người chăm chú nhìn mình, lúc ở chung vẫn duy trì khoảng cách cùng sự đề phòng nhất định —— tuy rằng như thế còn cách kết quả Sa Vấn Thiên chờ mong rất xa, nhưng Vô Ảnh cũng không cự tuyệt mình chuyện này đã đủ khiến Sa Vấn Thiên vui nửa ngày, cũng đủ thấy dù mất đi ký ức, hắn cũng không hoàn toàn vứt bỏ mình ở ngoài, trong ngàn vạn người, hắn chỉ đồng ý để mình đi cùng.
Sau khi ở chung hai năm, Sa Vấn Thiên đột nhiên phát hiện mình có một cơ hội. Một hôm, hắn nhẹ nhàng vỗ về Vô Ảnh đang bình yên gối lên đùi mình ngủ, bỗng nhiên phát giác mình gần hắn như vậy, từ cách xa nhau ba thước mỗi lần nghỉ ngơi ngoài trời đến hôm nay không hề đề phòng ngả lên đùi mình ngủ —— quá trình này mất đúng hai năm. Vô Ảnh tuy rằng mất đi một phần ký ức, thế nhưng hắn vẫn có những hành vi thói quen không thay đổi; hắn mặc dù không nhớ kỹ tình cảm giữa hai người, nhưng còn nhớ rõ mình là sư huynh hắn, cũng nhớ kỹ lúc nhỏ thường nằm ở trên đùi sư huynh ngủ. Ba ngày trước thử qua một lần, hắn hình như cảm thấy có chút đê mê, mỗi lần thấy buồn ngủ sẽ bắt đầu tìm kiếm Sa Vấn Thiên —— nói cho chính xác thì, là tìm kiếm chân Sa Vấn Thiên, sau đó tựa đầu vào, thoải mái nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ say. Loại tình cảnh này khiến Sa Vấn Thiên có chút dở khóc dở cười, bị người ta coi như mẫu thân cảm giác chắc là như thế này đây. Thế nhưng, cự ly gần như thế, lại còn loại tư thế không phòng bị… Sa Vấn Thiên nhìn đi nhìn lại, dần dần cả người run lên, hắn chậm rãi đưa tay từ đỉnh đầu Diệp Vô Ảnh từng tấc từng tấc đi tới bụng, chậm rãi đặt trên huyệt khí hải. Lúc này, chỉ cần nhẹ nhàng điểm một cái, có thể ngay lập tức phế bỏ một thân võ công của Vô Ảnh, chỉ cần điểm một cái, có thể khiến Vô Ảnh nhớ lại tất cả những chuyện lúc trước, hơn nữa, Ngọc cơ công bị phế cũng có thể lập lại… Nghĩ đi nghĩ lại, Sa Vấn Thiên đã bất giác đem công lực tụ ở đầu ngón tay, vận sức chờ phát động —— không được, mấy năm nay tuy rằng Vô Ảnh đã không còn tình cảm như ngươi thường, thế nhưng… ít nhất… cũng không mảy may thống khổ, không như trước đây luôn dùng nhãn thần bi thương nhìn mình chăm chú. Một khi hắn khôi phục ký ức, hắn… chắc chắn lần thứ hai rơi vào đau khổ, hắn có thể… nguyện ý tha thứ cho ta hay không? Ta… có quyết tâm đạt được sự tha thứ của hắn hay không? Có lẽ tiểu sư đệ nói đúng, mình để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi thôi, đừng quấy rối hắn … Thế nhưng, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không nhớ lại mình, chúng ta… vĩnh viễn cũng không thể trở lại như trước… Không, không được! Ta muốn trở lại như trước, ta muốn trong mắt trong lòng hắn đều có bóng dáng của ta, cho dù thực sự bị hắn ghét, ta muốn hắn nói rõ ràng cho ta biết, vô luận như thế nào, ta cũng không muốn trốn tránh nữa, bởi vì thời gian ta lẩn tránh đã quá dài rồi… Vô Ảnh, để sư huynh ích kỷ thêm lần này nữa đi, ta đảm bảo, sau khi ngươi tỉnh lại ta tuyệt đối không làm ngươi thương tâm nữa… Ngón tay đã thu hồi lại phóng tới, phóng tới lại thu về, cân nhắc do dự mãi, Sa Vấn Thiên cắn răng, rốt cuộc ra quyết định, hắn chậm rãi giơ tay phải lên…
– Bản thiên hoàn –
= = Hừ, chung quy vẫn là ích kỷ. Thật tội nghiệp cho bạn Vô Ảnh đó mah, người ta muốn có một chén vong tình thủy để quên đi còn hêm được, bạn quên được rồi, sống an an ổn ổn rồi, còn bị cái thằng chết bầm này nó tới phá đám @[email protected] ô a! thật là bất công với bạn ý quá đi ah!
Lảm nhảm tí…
Mời xem tiếp ạ ‘_____’-
Kết cục
Sau cái ngày hoàn toàn thanh tỉnh lại kia đến giờ đã một năm rưỡi.
Ngọc cơ công của Diệp Vô Ảnh đã trọng tu trở lại đệ thập tầng.
Năm nay, hắn đã ba mươi lăm tuổi, mà cái người từ sau khi mình thanh tỉnh lại vẫn ở bên mình cũng đã đến tứ tuần.
“Sư huynh.” Diệp Vô Ảnh nhìn sư huynh trước mặt từ lâu đã không còn cuồng ngạo như xưa mà mang theo một thân vẻ tang thương, trong mắt hàm chứa chút chua xót khổ sở “Ta đã luyện thành tầng thứ mười,ngươi… có thể không cần bảo hộ ta nữa.”
“Vô Ảnh…” Sa Vấn Thiên khó nén nước mắt đau xót —— lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta hao tổn tâm cơ khiến ngươi nhớ lại tất cả, thậm chí không tiếc phế đi võ công của ngươi, chỉ để nghe ngươi nói muốn rời khỏi ta sao —— đến bây giờ hắn không biết chuyện mình khiến Vô Ảnh khôi phục lại ký ức đến tột ccùng là đúng hay sai.
“Ta có thể tự bảo hộ mình.” Diệp Vô Ảnh chịu đựng bi thương trong lòng, vô luận thế nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy vẻ bứt rứt của sư huynh, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của sư huynh. Một năm rưỡi này, sư huynh cẩn thận che chở mình giống như đối đãi với một thứ đồ dễ vỡ, điều này làm hắn trong lòng phi thường khó chịu, hắn muốn không phải là sự áy náy của sư huynh “Ngươi… tự bảo trọng.” Tuy rằng tim như bị dao cắt, hắn vẫn ép buộc mình xoay người.
“Vô Ảnh ——” theo một tiếng vật nặng rơi xuống đất, phía sau truyền đến tiếng hô hoán cấp thiết mà thống khổ của Sa Vấn Thiên “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Tất cả đều là lỗi của ta, ngươi đừng bỏ ta, đừng rời khỏi ta có được không?!” —— nếu như đến ngươi cũng bỏ ta, ta thực sự không còn gì nữa…
“Sư huynh ——” Thấy Sa Vấn Thiên chưa từng cúi đầu trước ai lại còn nói hai chữ ‘ xin lỗi’, Diệp Vô Ảnh khiếp sợ xoay người lại, nhìn xuống, thất thời viền mắt đỏ lên. Người luôn tùy tiện không kiêng dè gì, cao ngạo như thế hôm nay… hai gối lại quỳ dưới đất, thần tình buồn bã.
“Sư huynh!” Diệp Vô Ảnh vội tới nâng dậy.
“Vô Ảnh!” Sa Vấn Thiên ôm lấy tay Diệp Vô Ảnh, nắm rất chặt “Đừng rời bỏ ta! Ta thực sự, thực sự thích ngươi… ta…” Để cho sư đệ yêu dấu có thể lần nữa quay lại trong cái ôm mình, Sa Vấn Thiên rốt cuộc ném hết tự tôn, gián đoạn kể lại những chuyện mình làm trước đây, bao gồm cả những lời nói dối cùng phong thư khiến Diệp Vô Ảnh tan nát cõi lòng. “Tất cả đều là giả… ta… chỉ có một mình ngươi… Nếu như ngươi chịu tha thứ cho ta… ta thề, từ nay về sau, ta tuyệt đối không khiến ngươi thương tâm nữa…”
“Cái gì??!” Diệp Vô Ảnh có chút mờ mịt nhìn Sa Vấn Thiên, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? Ngươi có biết lúc ta nghe những lời nói dối đó của ngươi trong lòng đau đớn thế nào? Ngươi có biết lúc ta đọc lá thư kia đến khóc cũng không thể khóc được… Ủy khuất nặng nề dâng lên trong lòng, hắn dùng lực cắn răng, mím chặt môi không chịu nói.
“Ta… yêu ngươi… thực sự…” Sa Vấn Thiên lúc này quả thực đã cạn kiệt toàn lực để biểu lộ tâm ý, trốn tránh nhiều năm như vậy, hiện giờ mới biết được hành vi của mình lúc trước ấu trĩ ngu xuẩn tới mức nào, nếu như… nếu như có thể sớm một ngày giải đi khúc mắc, nếu như mình không phải cố chấp như vậy, nếu như có thể tỉnh ngộ sớm một chút nhìn thẳng vào người thống khổ cùng tuyệt vọng trước mắt…Tổn thương, đã không sâu sắc như vậy, mình cũng không phải… hối tiếc muộn màng…
“…” Nhìn đôi mắt sư huynh lộ ra đau đớn cùng tuyệt vọng thật sâu, Diệp Vô Ảnh rốt cuộc xác định —— hóa ra hắn… cũng rất yêu mình… chỉ là, hắn rất cao ngạo, mới dùng cách biểu hiện tổn thương người khác như thế… Lúc đó, chúng ta đều còn quá trẻ…
“Sư huynh!!!”
Bất giác, nước mắt rơi đầy mặt, hắn nhào vào hai tay giang rộng của Sa Vấn Thiên, gào khóc… đem ủy khuất, phẫn nộ, bi thương, thống khổ trong tim hết thảy phát tiết ra… Dù là cái ôm xa cách mười một năm vẫn ấm áp nhưa xưa, ứ đọng trong lòng vô hình trung chậm rãi tháo gỡ… Mây đen trên trời dần dần tan đi, mặt trời, lộ ra phân nửa gương mặt…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lần đầu Sa Vấn Thiên gặp Diệp Vô Ảnh là lúc mười một tuổi, khi đó Sa Vấn Thiên đã bái làm môn hạ của Long Ngâm Châu, qua mấy tháng, Diệp Vô Ảnh chính thức nhập môn, đương nhiên thành sư đệ của Sa Vấn Thiên.
Diệp Vô Ảnh cũng như Sa Vấn Thiên, đều là cô nhi được sư phụ bọn họ —— cũng chính là cung chủ lúc đó của Huyền tiêu cung – Long Ngâm Châu nhặt được mang về sa mạc. Sa Vấn Thiên từ nhỏ đã là một người mười phần ngạo khí, ngoại trừ sư phụ ra thì không coi ai ra gì. Loại cá tính này lúc hắn mười một tuổi đã hình thành từ lâu, tuy rằng Long Ngâm Châu thường xuyên nhắc nhở hắn phải xét lại mình một chút, thế nhưng có người từ nhỏ tính tình như con lừa, lay thế này cũng không lay được, vậy nên ở trong cung lớn như vậy hắn chưa từng kết giao với một bằng hữu nào. Chuyện này từ lúc hắn nhìn thấy Diệp Vô Ảnh có cải biến rất lớn —— cũng không biết vì sao, Sa Vấn Thiên ngày từ đầu đã nghĩ tiểu nam hài gầy gầy nhỏ nhỏ, mặt đầy vẻ tinh ranh kia ở với mình rất là hợp ý, hai người vừa gặp đã thân, từ đó về sau như hình với bóng. Diệp Vô Ảnh trời sinh tính hoạt bát hiếu động, thích khóc thích nháo, mỗi lần làm sai bị sư phụ trách phạt sẽ chạy đến chỗ sư huynh, ở trong lòng Sa Vấn Thiên thút thít làm nũng, tìm sự dỗ dành. Mỗi lúc như vậy, Sa Vấn Thiên cũng luôn dùng lời lẽ dịu dàng, vỗ nhẹ vai Diệp Vô Ảnh trấn an, rất ít khi biểu hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn cùng nôn nóng khi đối mặt với người khác —— đó có thể nói là cảnh tượng kỳ lạ nhất Huyền tiêu cung, đến sư phụ cũng tấm tắc lấy làm lạ. Từ đó về sau, Diệp Vô Ảnh liền thành người duy nhất có thể khiến Sa Vấn Thiêm thu lại thái độ ngạo mạn, cũng chỉ có trước mặt Diệp Vô Ảnh thì Sa Vấn Thiên mới biểu hiện ra kiên trì cùng ôn nhu hiếm có. Thời gian đó hắn chưa bao giờ tỉ mỉ tự hỏi bản thân vì sao lại sủng nịch sư đệ so với mình nhỏ hơn năm tuổi này, trực giác nghĩ là vì coi như em ruột nên mới thế. Mãi đến nhiều năm sau đó, hắn mới thực sự minh bạch tâm ý của mình; càng nhiều năm sau, hắn mới bằng lòng thừa nhận phần cảm tình đó, thực sự có can đảm đối mặt —— chỉ tiếc rằng lúc đó thì… đã quá muộn…
Lúc tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất Tây Môn Dục Tú nhập môn, Sa Vấn Thiên đã là một thiếu niên mười lăm tuổi. Hắn đối với sư đệ tính tình ôn hòa này cũng không có ác cảm, nhưng cũng không có hảo cảm đặc biệt, không hài lòng như lúc cùng một chỗ với Diệp Vô Ảnh. Lúc Tây Môn Dục Tú nhập môn, Sa Vấn Thiên phát hiện Diệp Vô Ảnh có một lạc thú lớn nhất, không có việc gì làm thì đi đùa giỡn một chút tiểu sư đệ trầm tĩnh ổn trọng, mỗi khi thấy Vô Ảnh lăng quăng quanh Dục Tú trong lòng Sa Vấn Thiên luôn có một cảm giác không rõ ràng, có chút chua xót, có chút chát chúa. Có điều may là cái thói quen ôm mình làm nũng của Vô Ảnh vẫn không đổi, mỗi lần thấy ủy khuất sẽ nhào vào lòng mình, chuyện này thực khiến Sa Vấn Thiên cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Vốn cho rằng có thể như thế mãi mãi, Vô Ảnh và mình có lẽ cả đời không xa rời nhau, thế nhưng… trong đời người chuyện không như ý thực sự nhiều lắm, di ngôn lúc sư phụ lâm chung khiến tất cả hài hòa thân mật bỗng chốc tan thành mây khói.
Long Ngâm Châu mất năm Sa Vấn Thiên mười chín tuổi, lúc lâm chung đem chủ vị Huyền tiêu cung giao thác cho Diệp Vô Ảnh. ‘Ngọc cơ công’ đại biểu cho quyền lực chưởng môn, sư phụ lại không truyền cho đại đệ tử là mình mà cho nhị đệ tử — cũng chính là sư đệ mình một lòng che chở — kế thừa, đối với Sa Vấn Thiên mà nói giống như là một sự vũ nhục cùng đả kích cực lớn. Có lẽ sư phụ đem chưởng môn vị giao cho Dục Tú mình cũng không ngạc nhiên cùng phản đối như thế, thế nhưng Vô Ảnh —— tuyệt đối không được!!! Tuy rằng biết rõ tất cả không phải lỗi của Vô Ảnh, nhưng mình vẫn có cảm giác bị phản bội, dù sao cũng khó có thể dễ dàng tha thứ. Vậy nên, ở lễ tang sư phụ, lúc Vô Ảnh nhào vào lòng mình lớn tiếng khóc, mình lần đầu tiên đẩy hắn ra, đồng thời cũng lần đầu tiên trong đời nói lời chế nhạo sư đệ mà dĩ vãng mình hết lòng chở che này.
“Thật đáng ghét! Ngươi sao lại giống một tiểu hài tử mãi không lớn như vậy, chỉ biết khóc, một chút hữu dụng cũng không có! Thật không rõ vì sao sư phụ lại chọn một người như ngươi làm chưởng môn!”
Lúc thấy nhãn thần không thể tin nổi cùng biểu tình bi thương của Vô Ảnh, Sa Vấn Thiên biết mình đã thương tổn sư đệ ngây thơ thành công rồi —— lúc đối phương đau đớn trái tim mình cũng đau vô cùng, thế nhưng, lúc đó Sa Vấn Thiên còn không rõ như thế có nghĩa là gì, hắn chỉ biết là mình bị tổn thương, vậy nên cũng khiến người xúc phạm mình phải bị thương. Khi đó hắn còn quá trẻ, lại quen cao ngạo tự phụ, vậy nên vô luận thế nào cũng không thể tha thứ cho sư đệ đã cướp đi địa vị vốn thuộc về mình. Lễ tang qua đi, hắn liền rời khỏi Huyền tiêu cung, mắt không gặp tâm không phiền, nỗ lực từ nay về sau quên đi cái người tên Diệp Vô Ảnh. Thế nhưng, vào lúc đó hắn không biết, có một số việc vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, giống như một số người vô luận trải qua bao nhiêu năm tháng thì trước sau vẫn khắc sâu trong lòng mình.
Cái ngày Sa Vấn Thiên trở lại Huyền tiêu cung là sinh nhật của Diệp Vô Ảnh.
Mùng ba tháng ba —— ngày này Sa Vấn Thiên chưa bao giờ quên.
Sau khi bỏ đi trái lại vẫn ngày ngày nhung nhớ, chỉ là Sa Vấn Thiên lúc đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận tâm tư cùng nỗi nhớ mơ hồ này. Lúc hắn còn chưa biết mình muốn làm gì, hai chân đã không tự chủ được bước trên con đường quay về mạc bắc. (sa mạc phía bắc)
Bất kể thế nào cũng không thể đi gặp hắn, vô luận thế nào cũng không thể ở trước mặt hắn tỏ ra yếu thế —— trở lại sa mạc, Sa Vấn Thiên ép buộc mình ngừng chân tại một ốc đảo cách Huyền tiêu cung vài dặm.
Có ốc đảo là có thể có người, người sinh tồn trong sa mạc cũng có đủ loại thú tiêu khiển, trong đó đương nhiên không thể thiếu nữ tử vì sinh kế mà bán mình —— chỗ nào có nam nhân thì sẽ không thể thiếu những loại làm ăn nguyên thủy này.
Lều vải hồng sắc.
Nữ nhân kiều diễm.
Từng trận hương son phấn huân nhân.
Mấy năm nay Sa Vấn Thiên cũng từng biết qua các loại câu lan kỹ viện, hắn đương nhiên biết nơi này làm cái gì. Chỉ có một chút rất kỳ quái, không biết vì sao, nam nhân nữ nhân đẹp thế nào cũng vô pháp khiến mình hứng thú, ở trong lòng người duy nhất mà mình muốn làm chuyện này lại là… Lần đầu tiên bước vào thanh lâu tràn đầy nguyễn ngọc ôn hương, trong lòng hiện lên lại chính là thiếu niên bình thường ghé vào vai mình khóc tới ngủ say kia, bởi vậy đâu còn dục vọng gì nữa? Không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa sổ ra nhìn, thực sự ngâm phong lộng nguyệt (theo nghĩa đen!). Ngày hôm nay sở dĩ lại đi vào lều vải này là bởi vì mới rồi thoáng nhìn xa xa có một nữ tử đôi mắt đặc biệt tương tự người kia, đến gần nhìn thì lại hoàn toàn thất vọng, có điều còn chưa chờ hắn bỏ đi, nàng kia đã tung mị nhãn, tiến tới gần, nửa dựa vào lòng hắn, hết sức khiêu khích. Mùi dầu thơm gây mũi, còn có giọng nữ khó chịu, tất cả đều khiến Sa Vấn Thiên ghét, mùi hương như này, sao bằng mùi hương tươi mát trên người cùng cơ thể mềm dẻo của sư đệ? Như vậy ôm lấy mới thoải mái… Mấy tháng nay, càng muốn khắc chế bản thân không thèm nghĩ tới người đó thì trái lại càng nghĩ nhiều hơn, có đôi khi nằm mơ còn thấy thiếu niên nho nhỏ kia lại quay về trong lòng mình… Bây giờ còn chưa tới giờ tý, ngày hôm nay là sinh nhật hắn… Sa Vấn Thiên thẳng tay đẩy nữ nhân đang dựa trên người nỗ lực khiêu khích dục vọng của mình ra, nhanh chóng lướt một cái, lập tức nhảy ra xa mười bảy mười tám trượng, đem tiếng chửi bới của nữ tử bỏ lại sau lưng.
Huyền tiêu cung.
Tròn tám tháng không gặp, hắn vẫn thanh lãng minh tú như vậy, chỉ là không hề vui tươi, cũng không hoạt bát, trong đó còn thêm luồng khí tức trầm tĩnh, mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt, làm cho người khác không nhịn được muốn xóa đi sự ưu tư giữa lông mày hắn.
“Vô Ảnh, ngươi đang ngây ra làm gì?” Tuy rằng trong lòng nổi lên sự thương tiếc, thế nhưng lời ra khỏi miệng vẫn như cũ tràn ngập ý trào phúng.
“Sư huynh!” Thiếu niên tựa ở lan can đột nhiên quay đầu, nửa mừng nửa lo nhìn mình.
“Đã lâu không gặp.” Sa Vấn Thiên tham lam quan sát thiếu niên một lát, không thấy Diệp Vô Ảnh sà vào trong lòng mình, không khỏi có chút bất mãn, nhớ tới chuyện lúc trước trong lòng càng tức —— chẳng lẽ hắn làm cung chủ nên bắt đầu ra vẻ? Lập tức nói hết sức lạnh lùng “Xem ra ngươi gầy đi không ít, có phải là —— nhớ tới ta không?”
“… Ân.” Dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu khiến Sa Vấn Thiên thật là thỏa mãn.
“Ta cũng rất nhớ ngươi.”
“Sư huynh!!!” Trên mặt Diệp Vô Ảnh hiện ra vẻ kích động, suy nghĩ một chút, lại cẩn thận hỏi “Thật sao?”
Sao lại phải làm ra vẻ sợ hãi như thế? Sa Vấn Thiên trong lòng giận cực kỳ —— ta có làm việc gì khiến ngươi sợ sao? Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta trở về để cuớp ngôi vị cung chủ?
“Đương nhiên.” Hắn cố nén lửa giận, lộ ra vẻ mặt cười tà “Ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi cướp đi chưởng môn vị từ trong tay ta, vậy nên… ta nhất định bắt ngươi trả giá, bởi vì… cái này là ngươi nợ ta. Ha ha ha ha… Ta biết,” Hắn cắn lỗ tai Diệp Vô Ảnh “Ngươi thích ta.” Những lời này là một sự thăm dò, hắn không có chút nào chắc chắn cả. Thế nhưng, khi hắn thấy hai gò má của thiếu niên bỗng ửng hồng, tức giận liền bị quét sạch, vươn tay đem thiếu niên khiêng trên vai, hắn muốn người này tới không thể chờ đợi được. Để che giấu tâm tình mình, hắn còn trêu tức một câu —— “Hiện tại ngươi cần gì phải xấu hổ? Lúc tranh làm chưởng môn ngươi cũng chưa từng đỏ mặt.” Hắn cũng không chú ý tới thiếu niên trong nháy mắt nhãn thần như tan nát cõi lòng.
Trong bóng đêm Sa Vấn Thiên như dã thú cấp bách muốn xé rách con mồi dưới thân, thế nhưng hắn tuyệt đối không thể nóng ruột như vậy được, bởi vì hắn không muốn thiếu niên đang run rẩy liên tục này thụ thương. Tuy rằng cũng biết sơ sơ nên làm như thế nào, nhưng những thao tác trong tình thế người thật việc thật đối với Sa Vấn Thiên cũng là lần đầu. Vô luận thế nào, nhất định phải khiến Vô Ảnh thỏa mãn —— dưới đáy lòng hắn âm thầm thề như thế. Liều mạng cắn chặt răng, tận lực để thiếu niên thả lỏng thân thể, chậm rãi thích ứng, mồ hôi khắp người, lúc thiếu niên thêm dũng khí đem cánh tay run không ngớt vòng qua cổ mình, Sa Vấn Thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cố sức động thân tiến nhập cơ thể thiếu niên.
“Vô Ảnh…” Tiếng gọi tên nhẹ nhàng hàm chứa thương tiếc cùng sủng nịch sâu sắc, đáng tiếc Diệp Vô Ảnh từ lâu đã bị hãm sâu trong *** hoàn toàn không có thời gian chú ý.
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Sa Vấn Thiên đã tỉnh lại. Vừa định dịch chuyển thân thể một chút thì phát hiện cánh tay mình không động đậy, chuyển mắt nhìn thấy một người đang gối lên tay mình, ngủ say trong lòng mình. Ngưng mắt nhìn lông mi thật dài cùng khóe miệng hơi cong của thiếu niên, ánh mắt lợi hại như chim ưng của Sa Vấn Thiên không kiềm chế được mà mang theo chút nhu tình nhàn nhạt. Diệp Vô Ảnh chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng đụng vào trên ngực Sa Vấn Thiên. Nhìn sư đệ nửa tỉnh nửa mơ dáng vẻ khả ái, Sa Vấn Thiên không nhịn được bật cười, lại nhìn trên thân thể xích lõa đầy dấu hôn xanh tím, tất cả đều là kiệt tác của mình, lập tức không khỏi cười đến đắc ý. Chậm rãi xuống giường mặc y vật, lại vươn tay mặc thay sư đệ bị mình nhìn tới đỏ mặt chân tay luống cuống, Sa Vấn Thiên cau mày nói “Lớn như vậy rồi sao vẫn còn như tiểu hài tử?”. Ngữ khí của hắn tuy ác liệt, nhưng lời này nghe ra cũng không thấy có vẻ trách cứ, lại có chút hàm ý sủng nịch, vậy nên Diệp Vô Ảnh kìm lòng không đặng hướng Sa Vấn Thiên lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ.
“Sư huynh….”
Trong lòng Sa Vấn Thiên rùng mình, nghĩ đến nếu quan hệ giữa hai người trở lại như trước, mình chẳng phải là quá mất mặt? Người trời sinh tính cao ngạo, hắn sao có thể tiếp nhận chuyện sư đệ mình là tôn sư của môn phái? Nghĩ tới đó, hắn lập tức buông Diệp Vô Ảnh ra, đi thẳng tới bên cạnh bàn trầm mặt ngồi xuống.
“Sư huynh?” Diệp Vô Ảnh từng bước đi tới ngồi đối diện Sa Vấn Thiên, có chút ủy khuất hỏi “Sao ngươi lại không vui?”
“Hừ.” Sa Vấn Thiên quay đầu, tận lực dùng thanh âm băng lãnh nói “Chỉ bất quá là khóc một đêm thôi, đừng tưởng dễ dàng như vậy có thể trả hết nợ ngươi thiếu ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ta, ta ta ta không hề khóc… khóc…” Nói một câu Diệp Vô Ảnh đã đỏ bừng hai gò má.
“Con mắt cũng sưng như quả đào rồi,” Sa Vấn Thiên cố ý châm biếm “Còn nói không khóc?”
“Sư huynh,” Diệp Vô Ảnh bỗng nhiên chú ý tới một ấn ký hồng sắc trên vạt áo Sa Vấn Thiên, hiếu kỳ hỏi “Đây là cái gì?”
“Cái này sao…” Sa Vấn Thiên cúi đầu nhìn, hóa ra là hôm qua nàng kia đã để lại dấu son môi trên y phục mình, lúc này trong lòng sinh chán ghét, vốn muốn nói rõ ngọn nguồn, nhưng thấy ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của sư đệ xong lại đổi ý, nở nụ cười tà ác nói “Là dấu son môi của nữ tử a. Ta quên mất là sư đệ tuổi còn nhỏ, còn chưa từng có nữ nhân nhỉ?”
“Ngươi… sư huynh ngươi không phải là thích ta sao? Cho nên mới…” Thiếu niên phút chốc sợ hãi, chống mép bàn đứng lên, kích động tới mức toàn thân đều run.
“Chuyện đó có là cái gì?” Không ngờ Vô Ảnh lại kinh ngạc thống khổ như vậy, còn chưa biết nên làm sao, lời nói tổn thương đã thốt ra “Chơi chơi mà thôi, cùng nàng là chơi đùa, với ngươi cũng là chơi đùa. Hơn nữa, đêm qua ta có nói là thích ngươi sao?”
Thiếu niên ngây người đứng tại chỗ, trong mắt lệ dần dần dâng lên, cả người như thể chịu một sự đả kích long trời lở đất. Sa Vấn Thiên nhìn nhìn, trong lòng không khỏi chua xót khổ sở –– nếu là trước đây, hắn đã sớm nhào vào lòng mình gào khóc rồi. Thế nhưng hôm nay, hắn liều mạng nhẫn nại, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống. Dáng vẻ đau đớn tận tâm can đó khiến người khác nhìn thấy không đành lòng… Sa Vấn Thiên bỗng nhiên quay đầu, hừ lạnh một tiếng.
“Hừ. Ngươi đừng có nghĩ lẩn tránh ta, ta sẽ còn tìm đến ngươi! Lần sau sẽ lại cùng ngươi hảo hảo chơi đùa…” Nói xong, ngang người nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy đi như bay, chỉ vì hắn sợ ngưng lại chốc lát sẽ không nhịn được mà ôm người kia vào lòng hảo hảo xin lỗi an ủi một phen. Thế nhưng, đời này hắn không cùng bất cứ ai nói hai chữ ‘xin lỗi’, đến ân sư đã qua đời của hắn cũng không ngoại lệ, Sa Vấn Thiên có lòng tự trọng rất mạnh tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyện miễn cưỡng cầu toàn như thế.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu thành thói quen cách vài tháng lại quay lại Huyền tiêu cung một lần, có điều mỗi lần đều chỉ ở lại dăm ba ngày lại đi (lâu nữa hắn sợ quyết tâm sẽ dao động), mỗi lần tới không phải cố ý vẩy chút hương phấn nữ tử lên y phục, thì cũng ở trước mặt Diệp Vô Ảnh nói chuyện mình làm chút chuyện phong lưu thế nào Tuy mỗi lần thấy trong mắt Vô Ảnh đầy vẻ thương tổn lòng mình cũng không chịu nổi, có điều… sự cuồng ngạo không cho phép hắn mềm lòng, lúc này hắn hoàn toàn sáng tỏ tình cảm của mình với Vô Ảnh, thế nhưng, hắn trước sau vẫn không chịu nói ra, chỉ có thể không ngừng thương tổn để chứng thực tình yêu say đắm của đối phương với mình. Dần dà, đến thương tổn cũng biến thành một loại thói quen, tổn thương đối phương đồng thời cũng tổn thương chính mình, vậy nên lúc mình bị thương cũng phải khiến đối phương đồng cảnh. Loại luyến ái thống khổ mà dằn vặt này kéo dài đúng bảy năm. Năm đó, tính cách Vô Ảnh thay đổi rất nhiều, không bao giờ như lúc trước hoạt bát tùy hứng nữa, cũng không ở trong lòng mình khóc, có tâm sự gì cũng đã biết cách giấu đi, về phần Ngọc cơ công sư phụ truyền cho hắn cũng chậm rãi luyện tới tầng thứ mười, vô luận là màu da hay dung mạo đều có biến hóa rất lớn, duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt hắn nhìn mình vẫn trong suốt, vẫn…thâm tình. Mà bản thân cũng chưa bao giờ chú ý tới vẻ ngoài của Vô Ảnh từ lúc nào đã trở nên xấu xí, trong mắt Sa Vấn Thiên thì Diệp Vô Ảnh trước sau vẫn là Diệp Vô Ảnh —— nếu như nói trên đời còn có một người khiến Sa Vấn Thiên mắt đặt tại nơi cao lại cảm thấy có hứng thú, vậy người đó nhất định là Diệp Vô Ảnh. Chỉ tiếc, con người đôi khi quên mất phải biết quý trọng, có lẽ chỉ tới khi mất đi rồi mới hối hận, chỉ có điều lúc đó, thường đã quá muộn.
Năm đó, Sa Vấn Thiên hai mươi bảy tuổi, Diệp Vô Ảnh cũng đã hai mươi hai, thời gian bảy năm, cũng đủ khiến thiếu niên lột xác thành một thanh niên đĩnh bạt.
Đêm.
Vắng vẻ không tiếng động.
Trên trời không trăng cũng không bóng mây, không mang theo một chút phong động của sa mạc khiến kẻ khác hít thở không thông.
Thanh phong các Huyền tiêu cung.
Phòng ngủ.
Bên trong tràn ngập bầu không khí tình sắc sau khi hoan ái, hai người thân thể xích lõa tách ra khỏi giao triền, Sa Vấn Thiên ngửa mặt nằm trên giường vốn định ngủ một giấc, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng ập đến.
“Sư huynh, lần này ngươi có thể ở lại lâu một chút hay không?”
“Không được.” Vì sao biết rõ mình sẽ không đáp ứng mà mỗi lần hắn đều cố ý hỏi vấn đề này nhỉ? Lúc này Sa Vấn Thiên mất kiên nhẫn trả lời.
“Vì sao?”
“Vì sao?” Nghe một vấn đề Vô Ảnh chưa từng hỏi qua như thế, Sa Vấn Thiên có chút ngạc nhiên, lập tức chỉ nói “Đã nhiều năm như vậy vẫn còn phải hỏi sao?”
“Ta biết rõ tâm tình của sư huynh, thế nhưng…”
“Biết rõ?!” Những lời này khơi dậy bất mãn ẩn dấu nhiều năm của Sa Vấn Thiên, hắn cười nhạt “Ngươi có thể biết cái gì?! Ngươi có biết năm đó sư phụ đem chưởng môn vị truyền cho ngươi ta thống khổ cùng mất mát thế nào không?! Ngươi cũng không phải ta, sao có thể biết rõ tâm tình của ta!!!”
“Ta…” Diệp Vô Ảnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi không phải nói gì hết, bây giờ ta đi đây!” Cơn tức đã bùng lên, Sa Vấn Thiên xoay người nhảy lên, nhanh chóng mặc quần áo vào.
“Vì sao ngươi không thể quên chuyện trước đây?!” Sa Vấn Thiên thực không ngờ sự nóng nảy bảy năm không thấy hôm nay lại xuất hiện trên người Vô Ảnh, có chút sững sờ nhìn người thanh niên từ trên giường nhảy dựng lên “Lẽ nào ta là tự nguyện tiếp nhận chưởng môn vị hay sao?! Ngươi dựa vào cái gì đem hết oán khí trút lên người ta?! Ta có gì sai?! Cái chức chưởng môn ta lúc nào cũng có thể thoái vị!!”
Cái gì??!! Sa Vấn Thiên càng nghe càng tức, tiểu tử này dám nói với mình như vậy, khinh người cũng phải có giới hạn!!! Thực sự là khinh người quá đáng —— “thoái vị” hai chữ này đối với người cao ngạo không gì sánh được như Sa Vấn Thiên mà nói không cần nghi ngờ chính là sự vũ nhục cực lớn, như giẫm lên cái chân đang đau.
“Ta muốn làm chưởng môn còn phải cần ngươi nhường cho?!” Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, mắt lộ hung quang “Ngươi đã nói vậy… Ta đây không bao giờ tới cái chỗ quỷ quái này nữa!!!” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi, đem nhãn thần hối hận cùng tiếng gọi cấp thiết của Vô Ảnh bỏ mặc phía sau, làm như không nghe không thấy.
Từ sau trận cãi vã đó Sa Vấn Thiên liền tức giận không trở lại Huyền tiêu cung nữa, cả ngày không có việc gì đi lang thang khắp nơi. Thế nhưng cái thứ ‘tương tư’ không phải cứ không muốn là sẽ không nghĩ tới, thời gian chia lìa càng dài thì nhớ nhung cũng càng sâu. Rốt cuộc một hôm sau hai năm rời Huyền tiêu cung, Sa Vấn Thiên đề bút viết thư cho người ở phương xa, vốn định viết hơi dịu dàng một chút, rồi lại nghĩ quá mức buồn nôn, không giống cách hành xử của mình, tiện đó lại nghĩ tới Vô Ảnh nói muốn ‘thoái vị’, trong lúc giận dỗi viết ra một bức thư khiến mình hối hận cả đời.
…
Lâu ngày không gặp mặt đệ, ta rất nhớ.
Nay có một chuyện muốn thông báo, ta đầu năm nay gặp một nữ tử, quý mến không thôi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta cùng nàng chọn ngày thành hôn, cầm sắt hòa hài, tương kính như tân. Hôm nay đã thân hoài lục giáp, đợi con chúng ta sinh ra, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ cùng thê nhi hồi cung tham khán. Mong đệ chớ nhớ nhung.
Huynh Sa Vấn Thiên.
…
Viết thư xong Sa Vấn Thiên nhìn từ đầu tới cuối một lần, rất thỏa mãn phong lại. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, ngươi làm ta tức một lần, ta cũng cho ngươi tức một lần, coi như có qua có lại. Giờ khắc đó, nếu hắn có thể đoán được sau khi Diệp Vô Ảnh xem phong thư xong sẽ phát sinh chuyện gì, vậy hắn chắc chắn sẽ không thể cười nổi.
Lần tiếp theo Sa Vấn Thiên trở lại Huyền tiêu cung đã là năm năm sau khi gửi bức thư kia. Lúc đó, hắn đã ba mươi tư tuổi, sở dĩ lâu như vậy mới trở lại là bởi vì hắn chạy đến Thiên Sơn nhiều năm, ở chỗ đó cả ngày thanh tu, nỗ lực muốn luyện thành tuyệt thế võ công. Nếu như có thể ở trước mặt sư đệ mở mày mở mặt một chút, có lẽ… trở lại như xưa cũng không phải chuyện khó khăn…
Lần này đứng trước đại môn Huyền tiêu cung, Sa Vấn Thiên thất vọng. Mở rộng cửa cung nghênh tiếp mình không phải người mình ngày nhớ đêm mong mà là tiểu sư đệ điềm tĩnh ung dung, luôn luôn ôn hòa lễ phép Tây Môn Dục Tú. Bảy năm không gặp, thiếu niên trong sáng ôn nhuận đã hoàn toàn thay đổi, nhìn mặt là biết hắn đã luyện Ngọc cơ công, nói chuyện với tiểu sư đệ mới biết được Vô Ảnh không còn là chủ nhân Huyền tiêu cung nữa đã xuất cung từ lâu. Có điều Sa Vấn Thiên lại đắc ý cho rằng ——
“Hắn là đi tìm ta sao?” Vô Ảnh thích mình như vậy, hắn cực kỳ chắc chắn cho rằng Vô Ảnh sẽ không thay lòng đổi dạ.
“Đại sư huynh không phải năm năm trước đã lấy vợ sinh con rồi sao? Nhị sư huynh vì sao phải đi tìm ngươi?”
Nghe tiểu sư đệ thản nhiên châm chọc, Sa Vấn Thiên âm thầm cười trộm, nói như vậy người đó quả nhiên nhận được thư mình, đến lúc này tiểu sư đệ sao còn chưa chịu thừa nhận là Vô Ảnh đi tìm mình? Để ta xem ngươi mạnh miệng tới lúc nào được —— hắn nhãn châu xoay động, làm ra vẻ không thèm để tâm nói “Ngươi không cần phải thay hắn che giấu. Kỳ thực ta viết thư là muốn chọc tức hắn thôi, ai bảo ta khi đó tâm tình không tốt? Vậy nên đành phải trút giận lên hắn.”
“Nói như vậy…” Tây Môn Dục Tú quả nhiên thay đổi sắc mặt “Việc cưới vợ sinh con kia tất cả đều là nói dối?”
“Không sai.” Xem ngươi thừa nhận thế nào? Sa Vấn Thiên cười giảo hoạt “Tên kia xem xong có phải là ghen tới phát điên không?” Hắn tự tin rằng sau khi nói những lời này Tây Môn Dục Tú sẽ đem hành tung của Vô Ảnh nói cho mình.
“Ta không biết hắn có ghen hay không. Ta chỉ biết hắn xem lá thư đó xong liền thổ ra một ngụm máu lớn, sau đó si ngốc ngồi ba ngày ba đêm, không nói lời nào cũng không chịu ăn gì —— một người lòng nguội lạnh như tro có lẽ dáng vẻ chính là như thế. Đại sư huynh nghe xong có phải thấy rất hài lòng hay không?” Theo ngữ âm lạnh lùng của tiểu sư đệ, lòng Sa Vấn Thiên dần dần nứt ra, mình lúc đó sai người đưa tin tuyệt đối không ngờ sẽ hại Vô Ảnh thổ huyết lại còn tuyệt thực… Nếu biết thì tuyệt đối không làm như vậy…
“Ngươi nói hắn…” Hắn mở miệng, rất muốn hỏi tình hình bây giờ của Vô Ảnh, lại bị ánh mắt khinh bỉ của tiểu sư đệ nhìn chòng chọc đành nuốt hết lời lẽ trở lại, không thể làm gì hơn là làm ra vẻ ngạo mạn “Nếu hắn không ở đây vậy ta cáo từ.”
“Vô ích.” Câu tiếp theo của Tây Môn Dục Tú làm hắn như bị sét đánh, sắc mặt đại biến “Ngươi vĩnh viễn cũng không tìm được hắn đâu.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Lúc này hắn hướng Tây Môn Dục Tú lớn tiếng quát.
“Nhị sư huynh đã luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công, cho dù ngươi tìm được hắn, hắn cũng không còn nhớ kỹ ngươi nữa —— Diệp Vô Ảnh của trước đây vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.” Giọng điệu bình tĩnh của tiểu sư đệ khiến Sa Vấn Thiên hoàn toàn rơi vào địa ngục.
Tất cả mọi người là sư huynh đệ đồng môn, đương nhiên biết luyện thành tầng thứ mười ba của Ngọc cơ công sẽ thế nào —— vô tâm vô tình, vô dục vô cầu, không còn lo lắng thế tục, chỉ có người hoàn toàn tuyệt vọng mới có thể luyện thành, người bình thường căn bản không có cách nào. Tất cả những điều này… tất cả đều là do một bức thư của mình làm hại, là lá thư đó khiến Vô Ảnh tuyệt tình bế tâm, lúc này hắn mới biết mình đã thương tổn Vô Ảnh sâu sắc tới mức nào… Sau đó hắn không nhớ rõ mình là như thế nào xông tới rống lên với tiểu sư đệ, cũng không nhớ rõ mình đã rời khỏi đại môn Huyền tiêu cung thế nào, hắn chỉ nhớ rất rõ mấy câu cuối cùng của tiểu sư đệ ——
“Đại sư huynh, ta biết ngươi kỳ thực vẫn thích nhị sư huynh, nhưng thích không phải biểu đạt bằng cách tổn thương đối phương. Nhị sư huynh từ lúc mười bốn tuổi vẫn thủy chung không oán không hối hận chờ đợi ngươi, nhưng hắn chờ lần sau so với lần trước càng thương tổn nặng nề hơn —— ngươi có từng nghĩ tới, sẽ có một lúc hắn chịu không nổi nữa? Ta nghĩ nhị sư huynh mệt mỏi rồi, ngươi để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng tới quấy rối hắn nữa.”
Để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, đừng quấy rối hắn nữa… Đúng vậy, là ta hết lần này tới lần khác tổn thương hắn, cho nên mới đẩy hắn vào đường cùng, cho tới bây giờ ta chưa từng suy nghĩ cho hắn, chưa từng ngờ tới có một ngày hắn sẽ quên ta, bởi vì… ta dĩ nhiên cho rằng, vô luận thế nào vứt bỏ hắn mặc kệ hắn, hắn cũng sẽ không oán không hối hận chờ ta… Hóa ra ta là một kẻ ích kỷ hẹp hòi như vậy!!!! Vô Ảnh, ngươi thực sự mệt mỏi sao? Ta đây, có đúng hay không nên để ngươi từ giờ được nghỉ ngơi… Trong sa mạc truyền đến tiếng thở dài yếu ớt của lữ nhân, con người, vì sao phải chờ tới lúc mất đi mới biết được phải quý trọng?
Ba năm sau.
Một ngày nào đó.
Một quán trà nhỏ.
Sa Vấn Thiên trên đường tìm kiếm khắp nơi, lúc bỗng thấy thân ảnh kia, tim hắn đập nhanh tới mức thiếu điều vọt ra khỏi họng. Hắn chăm chú nhìn bóng lưng nam tử ở phía trước đang nhàn nhã thổi trà, tay đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng ta cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng tìm được!!!! Tim đập như nổi trống, hai bên thái dương càng không ngừng giật giật, thế nhưng trước sau Sa Vấn Thiên vẫn không có dũng khí tiến lên xác nhận, bởi vì số lần thất vọng quá nhiều…
Mãi đến khi người kia chậm rãi quay lại, mãi đến khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú, Sa Vấn Thiên mới dám để cho đám sương chậm rãi nổi lên quanh viền mắt, thế nhưng ——
“Sư huynh.” Nhìn nụ cười vô ưu vô lo của người trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy xa lạ. Vô Ảnh cho tới giờ cũng chưa từng dùng nhãn thần xa lạ như thế nhìn mình, hắn thực sự… đã quên tất cả những chuyện trước đây. Sa Vấn Thiên thở thật dài, thả lòng cơ thể cứng đờ, đi từng bước kiên định về phía trước. Từ giờ trở đi, hắn quyết tâm dùng thời gian cả đời để bù đắp lỗi lầm mình đã phạm phải trước đây, vô luận người này có thể nhớ lại tất cả hay không, hắn cũng phải ở bên cạnh, suốt cả đời.
Hai năm sau.
Trong hai năm này Sa Vấn Thiên cùng Diệp Vô Ảnh đi khắp đại giang nam bắc, cũng từng nỗ lực mang Vô Ảnh quay về đại mạc, để Vô Ảnh có thể nhớ lại chút gì đó. Thế nhưng, người luyện tầng mười ba Ngọc cơ công đã sớm vô dục vô cầu, quyên hết chuyện thế tục cùng những thứ có liên quan tới ‘tình cảm’, tuy rằng đang ở trần thế, nhưng đã không cùng người khác giao lưu, cả ngày sống vô tri vô giác, không có bi thương, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy đặt biệt không vui.
Thường ngày Diệp Vô Ảnh rất ít cùng người khác nói chuyện, lại không thích có người đi theo bên mình, thế nhưng đối với Sa Vấn Thiên xuất hiện giữa đường cũng có đãi ngộ đặt biệt. Lúc đầu, hắn không hề phản đối khi Sa Vấn Thiên đưa ra yêu cầu muốn cùng mình đồng hành, chỉ là không hề quan tâm bên người lúc nào cũng có người chăm chú nhìn mình, lúc ở chung vẫn duy trì khoảng cách cùng sự đề phòng nhất định —— tuy rằng như thế còn cách kết quả Sa Vấn Thiên chờ mong rất xa, nhưng Vô Ảnh cũng không cự tuyệt mình chuyện này đã đủ khiến Sa Vấn Thiên vui nửa ngày, cũng đủ thấy dù mất đi ký ức, hắn cũng không hoàn toàn vứt bỏ mình ở ngoài, trong ngàn vạn người, hắn chỉ đồng ý để mình đi cùng.
Sau khi ở chung hai năm, Sa Vấn Thiên đột nhiên phát hiện mình có một cơ hội. Một hôm, hắn nhẹ nhàng vỗ về Vô Ảnh đang bình yên gối lên đùi mình ngủ, bỗng nhiên phát giác mình gần hắn như vậy, từ cách xa nhau ba thước mỗi lần nghỉ ngơi ngoài trời đến hôm nay không hề đề phòng ngả lên đùi mình ngủ —— quá trình này mất đúng hai năm. Vô Ảnh tuy rằng mất đi một phần ký ức, thế nhưng hắn vẫn có những hành vi thói quen không thay đổi; hắn mặc dù không nhớ kỹ tình cảm giữa hai người, nhưng còn nhớ rõ mình là sư huynh hắn, cũng nhớ kỹ lúc nhỏ thường nằm ở trên đùi sư huynh ngủ. Ba ngày trước thử qua một lần, hắn hình như cảm thấy có chút đê mê, mỗi lần thấy buồn ngủ sẽ bắt đầu tìm kiếm Sa Vấn Thiên —— nói cho chính xác thì, là tìm kiếm chân Sa Vấn Thiên, sau đó tựa đầu vào, thoải mái nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ say. Loại tình cảnh này khiến Sa Vấn Thiên có chút dở khóc dở cười, bị người ta coi như mẫu thân cảm giác chắc là như thế này đây. Thế nhưng, cự ly gần như thế, lại còn loại tư thế không phòng bị… Sa Vấn Thiên nhìn đi nhìn lại, dần dần cả người run lên, hắn chậm rãi đưa tay từ đỉnh đầu Diệp Vô Ảnh từng tấc từng tấc đi tới bụng, chậm rãi đặt trên huyệt khí hải. Lúc này, chỉ cần nhẹ nhàng điểm một cái, có thể ngay lập tức phế bỏ một thân võ công của Vô Ảnh, chỉ cần điểm một cái, có thể khiến Vô Ảnh nhớ lại tất cả những chuyện lúc trước, hơn nữa, Ngọc cơ công bị phế cũng có thể lập lại… Nghĩ đi nghĩ lại, Sa Vấn Thiên đã bất giác đem công lực tụ ở đầu ngón tay, vận sức chờ phát động —— không được, mấy năm nay tuy rằng Vô Ảnh đã không còn tình cảm như ngươi thường, thế nhưng… ít nhất… cũng không mảy may thống khổ, không như trước đây luôn dùng nhãn thần bi thương nhìn mình chăm chú. Một khi hắn khôi phục ký ức, hắn… chắc chắn lần thứ hai rơi vào đau khổ, hắn có thể… nguyện ý tha thứ cho ta hay không? Ta… có quyết tâm đạt được sự tha thứ của hắn hay không? Có lẽ tiểu sư đệ nói đúng, mình để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi thôi, đừng quấy rối hắn … Thế nhưng, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không nhớ lại mình, chúng ta… vĩnh viễn cũng không thể trở lại như trước… Không, không được! Ta muốn trở lại như trước, ta muốn trong mắt trong lòng hắn đều có bóng dáng của ta, cho dù thực sự bị hắn ghét, ta muốn hắn nói rõ ràng cho ta biết, vô luận như thế nào, ta cũng không muốn trốn tránh nữa, bởi vì thời gian ta lẩn tránh đã quá dài rồi… Vô Ảnh, để sư huynh ích kỷ thêm lần này nữa đi, ta đảm bảo, sau khi ngươi tỉnh lại ta tuyệt đối không làm ngươi thương tâm nữa… Ngón tay đã thu hồi lại phóng tới, phóng tới lại thu về, cân nhắc do dự mãi, Sa Vấn Thiên cắn răng, rốt cuộc ra quyết định, hắn chậm rãi giơ tay phải lên…
– Bản thiên hoàn –
= = Hừ, chung quy vẫn là ích kỷ. Thật tội nghiệp cho bạn Vô Ảnh đó mah, người ta muốn có một chén vong tình thủy để quên đi còn hêm được, bạn quên được rồi, sống an an ổn ổn rồi, còn bị cái thằng chết bầm này nó tới phá đám @________@ ô a! thật là bất công với bạn ý quá đi ah!
Lảm nhảm tí…
Mời xem tiếp ạ ‘_____’-
Kết cục
Sau cái ngày hoàn toàn thanh tỉnh lại kia đến giờ đã một năm rưỡi.
Ngọc cơ công của Diệp Vô Ảnh đã trọng tu trở lại đệ thập tầng.
Năm nay, hắn đã ba mươi lăm tuổi, mà cái người từ sau khi mình thanh tỉnh lại vẫn ở bên mình cũng đã đến tứ tuần.
“Sư huynh.” Diệp Vô Ảnh nhìn sư huynh trước mặt từ lâu đã không còn cuồng ngạo như xưa mà mang theo một thân vẻ tang thương, trong mắt hàm chứa chút chua xót khổ sở “Ta đã luyện thành tầng thứ mười,ngươi… có thể không cần bảo hộ ta nữa.”
“Vô Ảnh…” Sa Vấn Thiên khó nén nước mắt đau xót —— lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta hao tổn tâm cơ khiến ngươi nhớ lại tất cả, thậm chí không tiếc phế đi võ công của ngươi, chỉ để nghe ngươi nói muốn rời khỏi ta sao —— đến bây giờ hắn không biết chuyện mình khiến Vô Ảnh khôi phục lại ký ức đến tột ccùng là đúng hay sai.
“Ta có thể tự bảo hộ mình.” Diệp Vô Ảnh chịu đựng bi thương trong lòng, vô luận thế nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy vẻ bứt rứt của sư huynh, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của sư huynh. Một năm rưỡi này, sư huynh cẩn thận che chở mình giống như đối đãi với một thứ đồ dễ vỡ, điều này làm hắn trong lòng phi thường khó chịu, hắn muốn không phải là sự áy náy của sư huynh “Ngươi… tự bảo trọng.” Tuy rằng tim như bị dao cắt, hắn vẫn ép buộc mình xoay người.
“Vô Ảnh ——” theo một tiếng vật nặng rơi xuống đất, phía sau truyền đến tiếng hô hoán cấp thiết mà thống khổ của Sa Vấn Thiên “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Tất cả đều là lỗi của ta, ngươi đừng bỏ ta, đừng rời khỏi ta có được không?!” —— nếu như đến ngươi cũng bỏ ta, ta thực sự không còn gì nữa…
“Sư huynh ——” Thấy Sa Vấn Thiên chưa từng cúi đầu trước ai lại còn nói hai chữ ‘ xin lỗi’, Diệp Vô Ảnh khiếp sợ xoay người lại, nhìn xuống, thất thời viền mắt đỏ lên. Người luôn tùy tiện không kiêng dè gì, cao ngạo như thế hôm nay… hai gối lại quỳ dưới đất, thần tình buồn bã.
“Sư huynh!” Diệp Vô Ảnh vội tới nâng dậy.
“Vô Ảnh!” Sa Vấn Thiên ôm lấy tay Diệp Vô Ảnh, nắm rất chặt “Đừng rời bỏ ta! Ta thực sự, thực sự thích ngươi… ta…” Để cho sư đệ yêu dấu có thể lần nữa quay lại trong cái ôm mình, Sa Vấn Thiên rốt cuộc ném hết tự tôn, gián đoạn kể lại những chuyện mình làm trước đây, bao gồm cả những lời nói dối cùng phong thư khiến Diệp Vô Ảnh tan nát cõi lòng. “Tất cả đều là giả… ta… chỉ có một mình ngươi… Nếu như ngươi chịu tha thứ cho ta… ta thề, từ nay về sau, ta tuyệt đối không khiến ngươi thương tâm nữa…”
“Cái gì??!” Diệp Vô Ảnh có chút mờ mịt nhìn Sa Vấn Thiên, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? Ngươi có biết lúc ta nghe những lời nói dối đó của ngươi trong lòng đau đớn thế nào? Ngươi có biết lúc ta đọc lá thư kia đến khóc cũng không thể khóc được… Ủy khuất nặng nề dâng lên trong lòng, hắn dùng lực cắn răng, mím chặt môi không chịu nói.
“Ta… yêu ngươi… thực sự…” Sa Vấn Thiên lúc này quả thực đã cạn kiệt toàn lực để biểu lộ tâm ý, trốn tránh nhiều năm như vậy, hiện giờ mới biết được hành vi của mình lúc trước ấu trĩ ngu xuẩn tới mức nào, nếu như… nếu như có thể sớm một ngày giải đi khúc mắc, nếu như mình không phải cố chấp như vậy, nếu như có thể tỉnh ngộ sớm một chút nhìn thẳng vào người thống khổ cùng tuyệt vọng trước mắt…Tổn thương, đã không sâu sắc như vậy, mình cũng không phải… hối tiếc muộn màng…
“…” Nhìn đôi mắt sư huynh lộ ra đau đớn cùng tuyệt vọng thật sâu, Diệp Vô Ảnh rốt cuộc xác định —— hóa ra hắn… cũng rất yêu mình… chỉ là, hắn rất cao ngạo, mới dùng cách biểu hiện tổn thương người khác như thế… Lúc đó, chúng ta đều còn quá trẻ…
“Sư huynh!!!”
Bất giác, nước mắt rơi đầy mặt, hắn nhào vào hai tay giang rộng của Sa Vấn Thiên, gào khóc… đem ủy khuất, phẫn nộ, bi thương, thống khổ trong tim hết thảy phát tiết ra… Dù là cái ôm xa cách mười một năm vẫn ấm áp nhưa xưa, ứ đọng trong lòng vô hình trung chậm rãi tháo gỡ… Mây đen trên trời dần dần tan đi, mặt trời, lộ ra phân nửa gương mặt…