Giờ Thìn
Tầm sa các.
Cổ đình trong viện.
Một bàn đá, hai cái ghế đá.
Tây Môn Dục Tú đang ngồi thẳng trên một trong hai cái ghế đó, ánh mắt lẳng lặng rơi vào trên người nam tử anh tuấn nhàn nhã tự tại đối diện. Từ ngày thứ hai sau khi đại sư huynh đi, người này liền không hề che giấu dùng ánh mắt nhiệt tình chứa ý nghĩa đặc biệt để chăm chú quấy rầy mình. Loại ánh mắt này trước đây cũng từng gặp qua trong nhãn đồng của hắn, chỉ có điều lần đó thuần túy là hoa trong gương, trăng trong nước giả dối, còn lúc này đây… thực sự rất khó suy đoán đến tột cùng là có mấy phần thực tâm… Hơn phân nửa chắc là bởi vì chuyện ta cứu hắn chứ gì —— trên mặt Tây môn Dục Tú không che giấu được tiếu ý cay đắng không thể tránh được.
“Dục Tú,” nhìn đối phương trong mắt ảm đạm, Dung Phi Dương vươn tay, nhẹ nhàng đem tay trái lạnh lẽo trên bàn đá nắm vào lòng bàn tay “Ngươi không vui sao?”
Tây Môn Dục Tú hơi kinh hãi, tiếp đó thu hồi tay không lưu lại dấu vết “Không có gì, ta rất tốt.”
“Dục Tú…” Cự tuyệt như vậy mấy ngày qua không biết đã phát sinh bao nhiêu lần, Dung Phi Dương yên lặng một chút nhìn tay mình, đột nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu kiên định nhìn chằm chằm đôi mắt hẹp dài mà sáng sủa của Tây Môn Dục Tú “Ta…”
Một trận tiếng bước chân thình lình vang lên cắt đứt lời giải thích chuẩn bị ra khỏi miệng hắn, cũng đánh vỡ bầu không khí đối mặt gợi tình giữa hai người.
“Khởi bẩm cung chủ, thiếu chủ đã trở về.” Lý Phong cung kính khom mình hành lễ.
“A Thứ đã về rồi sao?” Tây Môn Dục Tú âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói “Hắn ở đâu?”
“Sư phụ.” Giọng còn chưa tới, một người đã bỗng nhiên nhảy vọt tới nhào vào lòng hắn “Sư phụ, ta đã trở về!”
“A Thứ,” Tây Môn Dục Tú vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu đồ đệ, khóe môi vui mừng cong lên “Đi đường cực khổ rồi.”
“Đa tạ sư phụ quan tâm.” Đinh Thứ ngẩng đầu lên chầm chậm cười nói “Dọc theo đường đi có Dư bá chăm sóc, đệ tử một chút cũng không cảm thấy khổ cực… Ối!” Cảm giác đang có người dùng lực túm áo mình về phía sau, Đinh Thứ vội vàng buông cánh tay đang ôm Dục Tú thuận tiện vung một quyền —— “Dung Phi Dương, ngươi làm gì vậy?!”
“Làm gì phải ngạc nhiên như thế?” Nghiêng đầu tránh đi một kích của đối phương, Dung Phi Dương buông tay ra cười như không cười nói “Ta chỉ là bắt chuyện với ngươi mà thôi.”
“Ngươi lừa ai a?!” Đinh Thứ thở phì phì chỉnh lại vạt áo bị kéo lệch của mình, trợn mắt nhìn “Có phương thức bắt chuyện dã man như thế sao?!”
“Chỉ cần ngươi cách xa Dục Tú một chút ta đảm bảo sẽ không dã man như thế nữa.” Dung Phi Dương nghiêm trang nói.
“Duc, Tú?” Đinh Thứ kinh ngạc trừng mắt nhìn “Ngươi, ngươi… ai cho phép ngươi gọi thẳng tên sư phụ ta?!” Hắn chỉ vào mũi Dung Phi Dương bỗng nhiên kêu to.
“Dục Tú cũng không phản đối, ngươi gấp gáp cái gì?” Dung Phi Dương nhún vai, tiện thể tặng cho Tây Môn Dục Tú một cái liếc mắt đưa tình “Ngươi nói có đúng không —— Dục Tú~”
(thực ra cái ‘phi nhãn’ ta nghĩ nó chỉ như kiểu ‘liếc mắt’ thôi nhưng QT ghi là ‘liếc mắt đưa tình’ thì chính là liếc-mắt-đưa-tình *hắc hắc*)
Tây Môn Dục Tú cười khổ “Chỉ là một cách xưng hô thôi, có gì đáng phải tranh luận?”
“Sư phụ!” Đinh Thứ sốt ruột nói “Người nghìn vạn lần đừng mắc mưu của hắn! Danh tiếng của người này ở Trung Nguyên luôn chẳng ra gì, thích nay Tần mai Sở, nhất là đùa giỡn với lòng người! Lần trước Trầm Tú Ngọc kia…”
“Uy,” Dung Phi Dương nhanh chóng ngăn cản không cho hắn nói thêm “Ngươi ít nói bậy trước mặt Dục Tú thôi!”
“Có phải nói bậy hay không trong lòng ngươi rõ nhất,” Đinh Thứ khinh thường nói “Hà tất giấu đầu hở đuôi?”
“Ngươi…”
“Sao nào?!”
“Khụ,” Tây Môn Dục Tú ho nhẹ một tiếng, con ngươi đen dài nhỏ nhìn trái nhìn phải, lông mày cau lại làm cho hai người đang hừng hực khí thế đồng thời ngậm miệng lại “A Thứ, đừng vừa về đã cãi nhau như thế.”
“Dạ.” Đinh Thứ một mặt ngoan ngoãn đáp ứng, một mặt không quên căm giận liếc xéo sang Dung Phi Dương “Đúng rồi!” Hắn đột nhiên nhớ tới “Đệ tử còn có một việc muốn báo cáo sư phụ.”
“Là chuyện gì?”
“Đệ tử… mang theo một người trở về.”
“Nga?” Tây Môn Dục Tú hơi kinh ngạc “Là bằng hữu của ngươi?”
“Dạ… cũng không phải… mà xem như là thế đi…” Đinh Thứ sờ sờ đầu, có chút thẹn thùng nói “Là lúc chúng ta trên đường quay lại sa mạc thì gặp được hắn, lúc đó hắn bởi vì mất nước cùng đói đang hấp hối, là đệ tử cứu hắn, vậy nên…”
“Ân,” Tây Môn Dục Tú sáng tỏ “Ngươi rất thích người kia sao?”
“Sư phụ ——” Đinh Thứ mặt ửng hồng lên, bĩu môi một cách trẻ con “Ta không hề… có điều,” hắn bổ sung “Hắn rất khả ái, ít tuổi hơn ta.”
“Vậy sao?” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm “Vậy ngươi có hỏi hắn lẻ loi đơn độc tới sa mạc làm gì không?”
“Ta có hỏi,” Đinh Thứ suy tư nói “Thế nhưng hắn không chịu nói, cuối cùng ta nghĩ hình như hắn có tâm sự.”
“A…” Trong mắt Tây Môn Dục Tú lướt qua vẻ ưu tư nhàn nhạt “Ngươi có nói với hắn ngươi là người Huyền tiêu cung không?”
“Đệ tử… cũng nói qua với hắn.”
“Hắn hiện tại ở đâu?”
“Thân thể hắn còn rất suy yếu,” Đinh Thứ ấp a ấp úng giải thích “Đệ tử đã đưa hắn tới ‘Y phong lâu’ của đệ tử trước rồi, dù sao… chỗ đó cũng còn phòng trống…”
“… Vậy cũng tốt.” Trầm mặc trong chốc lát, Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Ta muốn đi gặp hắn,” hắn nghiêng đầu cười như không cười liếc Đinh Thứ “A Thứ, ngươi không phản đối chứ?”
“Đương nhiên.” Đinh Thứ hài lòng nói “Thấy sư phụ hắn nhất định sẽ rất vui —— ta nói rất nhiều về sư phụ với hắn đó.”
“Dục Tú,” Dung Phi Dương nghe một hồi lâu xong ôn nhu nhìn Tây Môn Dục Tú “Ta cũng có thể đi chứ?”
“… Cùng đi đi.” Dưới đáy lòng Tây Môn Dục Tú thở dài, yên lặng xoay người.
Y phong lâu.
Nơi Đinh Thứ ở là mặt đông của Huyền tiêu cung, cách Tầm sa các không xa, đi bộ một lúc là tới.
Phòng ngủ góc lầu hai.
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi gương mặt như búp bê lẳng lặng nằm ngủ say ở trên chiếc giường mềm mại thư thái, lông mi dài mà cong lúc này hình thành một đường cong cong mờ mờ, mái tóc thoáng mang theo chút nâu tùy ý tán lạc trên gối, hơi lộ ra cái trán trơn mượt trắng nõn —— vô luận là nhìn từ góc nào thì cũng là một người phi thường xinh đẹp cũng phi thường dễ ưa.
Trách không được A Thứ lại thích hắn như vậy —— Tây Môn Dục Tú có thể lý giải gật đầu, khóe mắt dư quang bỗng nhiên thấy một người sắc mặt cổ quái, lập tức bảo Đinh Thứ tiếp tục trông chừng thiếu niên đang ngủ say, mình cùng Dung Phi Dương yên lặng rời khỏi nội thất.
“Dung thiếu hiệp…” Về tới Tầm sa các, Tây Môn Dục Tú rốt cuộc mở miệng “Ngươi có thể nói cho ta biết hài tử kia là ai không?” —— vừa rồi nhìn biểu tình của Dung Phi Dương khi thấy thiếu niên kia cũng đủ khẳng định bọn họ quen nhau.
“Hắn…” Dung Phi Dương do dự mở miệng ra rồi lại ngậm lại.
“… Nếu Dung thiếu hiệp không muốn nói, tại hạ cũng không tiện miễn cưỡng.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi rời mắt “Ngươi về đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc. Chạng vạng hôm nay mời Dung thiếu hiệp tới ‘Túy nguyệt đường’ dùng bữa, ngoại trừ thay A Thứ mời khách từ xa tới dùng cơm. Cũng nhân tiện hoan nghênh tân khách nhân của Huyền tiêu cung một chút.”
“Dục Tú,” Dung Phi Dương cuống cuồng nói “Cũng không phải ta không chịu nói cho ngươi, chỉ là hài tử kia hắn… hắn tên là Tề Nặc, là… là…”
“Chẳng lẽ hắn là người của Tề gia?” Tây Môn Dục Tú tâm niệm khẽ động, buột miệng nói ra.
“Đúng vậy,” Dung Phi Dương gật đầu “Hắn chính là đệ đệ duy nhất của Tề đại ca, tiểu quỷ đó từ nhỏ đã tinh ranh xảo quyệt, ta thực sự khó có thể đoán được lần này hắn tới Huyền tiêu cung rốt cuộc mục đích là vì cái gì?”
“Nói như vậy,” trong mắt Tây Môn Dục Tú lãnh mang (vừa lạnh vừa sắc) chợt lóe lên rồi lập tức biến mất “Hắn có lẽ là lợi dụng A Thứ?”
“Hẳn là vậy…” Đôi mày kiếm của Dung Phi Dương nhíu lại “Có điều Tiểu Nặc hành sự luôn rất có chừng mực, ta nghĩ hắn có lẽ là bởi vì còn vương vấn chuyện của ca ca nên mới…”
“Xin lỗi,” Vẻ mặt Tây Môn Dục Tú thả lỏng “Ta chỉ là không muốn để A Thứ chịu bất cứ thương tổn nào nữa, chuyện tỷ tỷ đối với hắn là một sự đả kích đến bây giờ vẫn chưa quên được…”
“Ta hiểu.” Dung Phi Dương nhìn hắn sâu sắc “Ta có thể lý giải cảm thụ của Tề đại ca lúc đó, nếu như trong lòng có một người làm mình lúc nào cũng bận tâm… hẳn là một chuyện rất hạnh phúc?”
“Vậy sao?” Tây Môn Dục Tú hời hợt nói “Có đôi khi trái lại trở thành rất thống khổ cũng không biết chừng.”
“…” Dung Phi Dương hoàn toàn không có cách nào phản bác, chính mình từng mang đến nhiều thương tổn cho nam nhân ôn hòa thiện lương này, trong lòng hắn cực kỳ rõ, cảm giác hối hận trào lên trong lòng, làm hắn gắt gao nắm lại hai tay.
“Chuyện của Tề Nặc… tạm thời đừng cho A Thứ biết.” Tây Môn Dục Tú thở dài nói “Không biết Dung thiếu hiệp có thể không…”
“Yên tâm đi,” Dung Phi Dương bảo chứng “Ta nhất định kín như bưng.”
Giờ dậu.
Tuý nguyệt đường.
Nơi đây là nơi để Huyền tiêu cung mở tiệc mời khách, mấy tháng trước Dung Phi Dương mới tới Huyền tiêu cung cũng từng ở đây ăn một bữa. Chỉ là khi đó tâm tình hắn không tốt, đối mặt một người quái dị mình ghét từ tận đáy lòng thì làm thế nào cũng không có hứng ăn nổi —— từ sau đó, ngoại trừ đến giờ mỗi ngày một lần ăn lá thanh lân quả ra thì Tây Môn Dục Tú cũng không chủ động xuất hiện trước mặt Dung Phi Dương. Lúc đó, Dung Phi Dương có nằm mơ cũng không ngờ lần thứ hai tới nơi này cũng là lúc tâm tình của mình đã có một sự chuyển biến một trăm tám mươi độ.
So sánh với những nơi khác của Huyền tiêu cung thì Túy nguyệt đường có vẻ hơi hoa lệ hơn một chút, có lẽ đây là nơi chỉ dùng để đãi khách. Nói ra thì người hôm nay muốn mời cũng chỉ có một, dự tiệc ngoại trừ Dung Phi Dương cũng chỉ có Tây Môn Dục Tú, Đinh Thứ cùng Dư Duyệt mà thôi.
Thiếu niên mặt búp bê sau khi ngủ bù một giấc rốt cuộc thần thanh khí sảng xuất hiện trong phòng khách Túy nguyệt đường, bên người còn có một Đinh Thứ lo lắng đi theo. Đương lúc Tây Môn Dục Tú cùng Dung Phi Dương đồng thời bước vào phòng khách, những người khác cũng đã đến đủ, Dư Duyệt chỉ cười tủm tỉm thoải mái chuyện trò với thiếu niên, dễ thấy cũng rất thích hài tử hoạt bát vui tươi này.
“Cung chủ, Dung công tử.” Vừa thấy người ở cửa đi vào, Dư Duyệt lập tức đứng dậy chào hỏi.
“Sư phụ!” Đinh Thứ lôi kéo thiếu niên đi tới trước mặt Tây Môn Dục Tú, kiêu hãnh nói “Tiểu Nặc, vị này là sư phụ ta, người hiện nay là đệ nhất cao thủ võ lâm.”
“Vị, vị này là Tây Môn cung chủ sao?” Tề Nặc mở to hai mắt, như thể khó mà tin được tướng mạo của võ lâm đệ nhất cao thủ lại khó vào mắt như thế.
“Đúng vậy,” Đinh Thứ nhìn hắn vẻ kỳ quái “Có gì không đúng sao?”
“Ách… không, không có gì.” Tề Nặc nhanh tay bụm miệng lại che giấu nói.
“Sư phụ,” Đinh Thứ hướng về phía Tây Môn Dục Tú giới thiệu “Đây là Tiểu Nặc, là bằng hữu mới của ta.”
“Ân.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười nói “Xin chào, ta là sư phụ của A Thứ – Tây Môn Dục Tú.”
“Ngài gọi Tiểu Nặc là được.” Tề Nặc rất có lễ phép mà vái chào “Ta ở sa mạc té xỉu suýt nữa thì chết, lúc đó may có Dư bá bá cùng A Thứ ca ca cứu ta, ta rất cảm tạ bọn họ, cũng rất cảm tạ cung chủ có thể đáp ứng ta ở tạm chỗ này.”
“Ngươi không cần khách khí.” Tây Môn Dục Tú hòa nhã nói “Bằng hữu của A Thứ ta rất hoan ngênh, ngươi nói ngươi tên là Tiểu Nặc, vậy… ngươi họ gì?”
“Ta…” Tề Nặc len lén liếc Đinh Thứ “Ta họ Tề.” Hắn không cam không nguyện đáp.
“Hóa ra ngươi họ Tề à,” Đinh Thứ vỗ ót nói “Nói ra thì ta cũng quên hỏi ngươi họ gì.”
“Tiểu Nặc,” Bên môi Tây Môn Dục Tú lộ ra một tia tiếu ý hơi mỏng, hắn nói ý tứ thâm sâu “Ngươi cũng gần tuổi với A Thứ, ta tin các ngươi nhất định sẽ ở chung rất tốt.”
“Cảm tạ sư phụ.” Đinh Thứ vui sướng mà chuẩn bị tiến lên nắm tay sư phụ mình, lại bị Dung Phi Dương giành chắn ở phía trước Tây Môn Dục Tú.
“Vị này chính là…” Tề Nặc cố ý làm ra vẻ như không biết, ngẩng đầu lên hiếu kỳ hỏi.
“Vị này chính là thiếu chủ Phong kiếm môn vùng Trung Nguyên – Dung Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú bất động thanh sắc “Hắn giống như ngươi, cũng là khách nhân của Huyền tiêu cung.”
“Hóa ra là Dung đại thiếu gia,” Tề Nặc làm như bừng tỉnh “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
“Không dám.” Dung Phi Dương cười đến tiêu sái tự nhiên, dương xuân bạch tuyết “Chúng ta bình thủy tương phùng, cũng coi như có duyên, nên uống cạn một chén mới phải.”
“Ngươi lại muốn làm gì?!” Đinh Thứ chắn ngang trước Tề Nặc “Đừng có nghĩ đánh Tiểu Nặc.”
“A Thứ.” Tây Môn Dục Tú liếc hắn “Thân thể Tiểu Nặc chưa phục hồi hẳn, không thích hợp đứng lâu, trước hết mời hắn ngồi vào chỗ mọi người cùng nhau dùng bữa.”
“Dạ.” Dùng ánh mắt cảnh giác hung hăng trừng Dung Phi Dương, Đinh Thứ dẫn Tề Nặc vào chỗ ngồi trước, hai người cũng không phát hiện Tây Môn Dục Tú và Dung Phi Dương âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Đêm.
Thạch uyển.
Phòng ngủ.
Ở tiệc rượu Dung Phi Dươg uống đến say mèm, Tây Môn Dục Tú không biết làm sao được đành phải vội vã căn dặn Đinh Thứ hảo hảo chiếu cố Tề Nặc, sau đó nửa đỡ nửa vác đưa hắn về Thạch uyển.
“Dục Tú…” Dung Phi Dương vào phòng ngủ híp đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm Tây Môn Dục Tú, thân thể cũng ngã trái ngã phải liên tục hướng người kia cọ cọ.
“Dung thiếu hiệp,” Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng mà kiên định đẩy cánh tay hắn ở trên vai mình ra, bình tĩnh nói “Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi không say.”
“Sao ngươi biết?” Vẻ say rượu của Dung Phi Dương trong nháy mắt biến mất sạch, mặt hắn mang tiếc nuối thu hồi cánh tay, không đỏ mặt cũng không thở gấp hỏi.
“Một người thực sự uống say tuyệt đối sẽ không nhân dịp người khác dìu hắn về mà giở trò.” Tây Môn Dục Tú nói “Tại hạ chỉ muốn nhắc nhở Dung thiếu hiệp sau này muốn làm những việc như vậy thì nên chọn đối tượng trước.”
“…Dục Tú….” Dung Phi Dương thở dài một tiếng “Ngươi vẫn không chịu tin tưởng ta… Ngươi có thể nói cho ta biết ta nên làm như thế nào không? Vô luận trắc trở cỡ nào, ta…”
“Dung thiếu hiệp,” Tây Môn Dục Tú chợt ngắt lời hắn “Những lời này… hãy nói cho người muốn nghe… Tây Môn Dục Tú… không dám nhận.”
“… Xin lỗi.” Dung Phi Dương hít vào một hơi “Là ta nóng vội. Có điều,” Hắn nhìn Tây Môn Dục Tú không chuyển mắt “Ta sẽ không từ bỏ.”
Bị ánh mắt nóng bỏng mà tràn ngập chân thành tha thiết nhìn không chớp như thế, rất ít người lại không thấy dao động —— nhất là cái người khắc khắc đều ở trong lòng mình đến hôm nay vẫn như cũ khó có thể buông ra. Tây Môn Dục Tú chỉ cảm thấy cả người chấn động, một tư vị vừa chua xót vừa đắng từng chút từng chút một tràn lên từ đáy lòng, khiến cả tim cả miệng đều là vị chát.
“… Dục Tú? Dục Tú!” Một ngữ thanh cấp thiết mang theo lo lắng gọi Tây Môn Dục Tú giật mình trở về từ thế giới mờ mịt nào đó, gương mặt lo lắng hiện ra ngay trước mắt “Ngươi làm sao vậy?!”
“… Không có gì.” Tây Môn Dục Tú nhìn xuống “Ta chỉ là đang nghĩ, hài tử Tề Nặc kia… quả thật rất hận ta.” —— tuy rằng khả năng diễn kịch thiên phú của thiếu niên cũng không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là một hài tử, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra hận ý khắc cốt ghi xương có giấu thế nào cũng không thể gạt được một người trước sau vẫn lặng lẽ lưu ý nhất cử nhất động của hắn.
“Thực sự là kỳ quái,” Dung Phi Dương suy nghĩ nói “Lúc trước Ngự Thủy hẳn đã từng nói với Tề gia về nguyên nhân Tề đại ca tự sát, theo lý hắn không nên hận ngươi như vậy mới đúng.”
“Hay là hắn cho rằng nguyên nhân huynh trưởng hắn chết đều là trách nhiệm của Huyền tiêu cung?” Tây Môn Dục Tú đạm nhiên nói “Hắn muốn giết ta cho hả giận cũng là lẽ thường tình.”
“Thế nhưng…” Dung Phi Dương suy nghĩ một chút “Ta thấy dáng vẻ hắn đối xử với Đinh Thứ cũng không tệ, nếu hắn thực sự muốn hận, hẳn là phải hận Đinh Thứ mới đúng —— trong này liệu có phải là có hiểu lầm hay không?”
“Một hai ngày nữa hắn chắc sẽ ra tay,” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm nói “Chi bằng chờ lúc hắn động thủ rồi hỏi lại rõ ràng.”
“Dục Tú…”
“Dung thiếu hiệp hết sức yên tâm, ta sẽ không làm hắn bị thương.”
“Ta biết ngươi sẽ không thương tổn hắn,” Dung Phi Dương nghiêm mặt nói “Ta là mong ngươi tự bảo trọng thật tốt.”
“Ngươi cho rằng hắn có thể làm ta bị thương?” Trong mắt Tây Môn Dục Tú lặng yên nổi lên một đường tiếu ý mỏng tới không thể mỏng hơn.
“Đương nhiên cũng không phải,” nhìn trộm được tâm tình đối phương lúc này, Dung Phi Dương cười cười “Ta chỉ là quan tâm thôi mà. Ít nhiều gì cũng phải đề phòng một chút cho tốt, võ công của Tiểu Nặc là theo đại ca hắn học, thực sự không kém.”
“Đa tạ Dung thiếu hiệp quan tâm.” Tây Môn Dục Tú khách khí nói “Ta chỉ hy vọng A Thứ biết chuyện này xong đừng quá thương tâm là được rồi, hắn chưa từng có bằng hữu xấp xỉ tuổi —— ta thấy hắn cùng Tiểu Nặc rất hợp nhau.”
“Ngô…” Dung Phi Dương gật đầu “Ta thấy Tiểu Nặc hình như cũng rất thích Đinh Thứ, trước đây hắn cũng không có bằng hữu nào đặc biệt thân.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Tây Môn Dục Tú lững thững đi ra ngoài “Đêm đã khuya, Dung thiếu hiệp thỉnh an giấc sớm một chút, ngày mai còn phải rời giường luyện công.”
“Không sao.” Dung Phi Dương lấy một loại ánh mắt chờ mong để nhìn hắn “Dục Tú, nếu đêm đã muộn như vậy, từ đây đi về Tầm sa các lại mất thời gian một nén hương, chi bằng hôm nay ở lại đây ngủ đi.”
“Ý tốt của Dung thiếu hiệp tại hạ xin nhận tấm lòng.” Tây Môn Dục Tú nói dịu dàng “Có điều tại hạ ngủ quen giường rồi, xin cáo từ.” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà vội vàng đi, để lại một mình Dung đại thiếu gia ai oán nhìn bóng lưng vô tình trong đêm.
Hôm sau.
Giờ dần.
Thạch uyển.
Lúc Dung Phi Dương đang chuẩn bị luyện kiếm thì đột nhiên có một vị khách không mời mà tới.
“Dung đại ca.” Tề Nặc tủm tỉm cười hướng về phía Dung Phi Dương chào hỏi.
“Tiểu Nặc.” Dung Phi Dương ngạc nhiên nói “Sao ngươi lại tới đây? Đinh Thứ đâu?”
“A Thứ ca ca đi xung quanh do xét, ta nhân cơ hội chạy tới đây.” Tề Nặc vừa nháy mắt vừa thè lưỡi, vẻ mặt tinh quái.
“Tiểu Nặc.” Dung Phi Dương thần tình ngưng trọng nhìn hắn “Người trong nhà có biết ngươi chạy tới đây không? Ngươi ngàn dặm xa xôi tới Huyền tiêu cung rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngoại trừ tẩu tử của ta ra những người khác đều không biết.” Tề Nặc lắc đầu “Ta là tới tìm Tây Môn Dục Tú báo thù giết huynh! Nghe nói hắn là người quỷ kế đa đoan, âm ngoan tàn bạo, không chỉ giết ca ta, còn đem thi thể hắn đi đốt không cho hắn an nghỉ dưới mồ!!” Nét mặt hắn hiện ra hận ý cường liệt “Ta nhất định phải thay ca ta báo thù huyết hận!” Nói đến đây, lại đổi giọng an ủi “Dung đại ca, ngươi đừng lo, ta sẽ cứu ngươi.”
“Cứu ta??!” Dung Phi Dương bị Tề Nặc làm cho chấn động một phen đầu óc có chút choáng váng —— quỷ kế đa đoan, âm ngoan tàn bạo??! Đó là nói ai vậy a?
“Đúng vậy,” Tề Nặc nói một cách đương nhiên “Ngươi cũng không phải là bị hắn bắt tới đây sao? Có người nói hắn trời sinh tính háo sắc, hơn nữa lại có đoạn tụ chi tích, chỗ thì đoạt nam chỗ thì cường nữ, không chuyện ác nào không làm, người trong Huyền tiêu cung hơn phân nửa đã bị hắn…”
“… Lời này ngươi nghe tên vương bát đản nào nói?!” Rõ ràng là bẻ cong sự thật, xáo trộn sự tình, ngậm máu phun người tới cực điểm —— Dung Phi Dương càng nghe càng tức, rốt cuộc không thể nhịn được tức giận mắng.
“Là tẩu tử nói cho ta biết.” Tề Nặc kỳ quái nhìn hắn “Dung đại ca, ngươi vì sao lại tức giận như thế? Loại người bại hoại như Tây Môn Dục Tú người người đều có thể trừng phạt…”
“Tiểu Nặc.” Dung Phi Dương trầm giọng nói “Tây Môn Dục tú căn bản không phải là người như thế, ngươi đừng nghe Lương Chẩm Thu nói bậy! Từ giờ trở đi ta không muốn nghe từ miệng ngươi bất cứ câu nào vũ nhục hắn nữa, không thì đừng trách Dung đại cơ trở mặt vô tình.”
“Dung đại ca?!” Tề Nặc giật mình mở lớn mắt nhìn hắn “Sao ngươi… Tuy rằng lúc đó ta không ở đấy, nhưng tẩu tử nói Vân đại ca đã nói với bọn họ như thế…”
“Ngự Thủy tuyệt đối không thể nói như vậy.” Dung Phi Dương nói “Hơn nữa thi thể của ca ngươi cũng không phải Dục Tú thiêu, mà là…”
“Ngươi gọi hắn Dục Tú?!” Tề Nặc bừng tỉnh đại ngộ “Hèn gì ngươi lại nói giúp hắn! Không phải là ngươi đã mê cái người quái dị kia chứ hả?”
“Câm miệng!” Dung Phi Dương lớn tiếng quát.
“?!” Tề Nặc sợ đến nỗi bắt đầu mếu máo —— Dung đại ca luôn thân thiết dịu dàng với mình lại làm ra thần sắc nghiêm nghị như thế quát mình, tất cả đều là do người kia hại!!
“Tiểu Nặc,” Nhìn dáng vẻ Tề Nặc thương cảm hề hề, Dung Phi Dương nói chậm lại “Ngươi còn không hiểu hắn… Chờ ngươi cùng hắn ở chung lâu ngày tự nhiên sẽ hiểu rõ con người của hắn…”
“Ta không thèm hiểu!!” Ủy khuất trong lòng bỗng nhiên bạo phát khiến Tề Nặc xiết chặt nắm tay, vành mắt hồng lên “Ngươi trước đây có bao giờ hung với ta thế đâu! Người kia có cái gì tốt… Ta muốn thay ca ta báo thù có gì sai??! Mặc kệ là ngươi hay là A Thứ ca ca, ta đều ghét!!!”
Dung Phi Dương cười khổ —— lẽ nào mỗi một người ở trước mặt Tiểu Nặc nói lời tốt đẹp cho Tây Môn Dục Tú thì đều đáng ghét sao? Thấy Tiểu Nặc tâm tình kích động như vậy, hiện tại cho dù nói cái gì có lẽ hắn cũng không nghe đâu?
“Dung Phi Dương, ngươi làm gì khi dễ Tiểu Nặc?!” Một tiếng gào to từ ngoài uyển truyền tới, Đinh Thứ mang theo trường kiếm nổi giận đùng đùng chạy vào.
“Ta không…” Dung đại thiếu gia thực sự là hết đường chối cãi.
“Hừ!!” Tề Nặc cố sức gạt tay Đinh Thứ đang giơ ra muốn giúp hắn lau nước mắt, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa uyển, thoáng cái đã không thấy bóng.
“Tiểu Nặc ——” Đinh Thứ cho Dung Phi Dương một cái nhìn thật là khinh thường rồi mới vội vàng đuổi theo.