Đã nhiều ngày nay Tư Đồ Bất Nhị không trở lại Dung phủ, nhưng thật ra Dung Phi Văn vẫn nhắc tới ‘Tư Đồ đại ca’ của nàng, về phần Nam Cung Tinh bình thường cùng Dung Phi Văn ra ngoài chơi, thời gian còn lại toàn bộ dùng vào việc hấp dẫn Dung Phi Dương. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, trong mắt Dung Phi Dương chỉ có bóng dáng tình nhân của mình, trước sau chưa từng để tiểu thư Nam Cung gia vào lòng.
Hai mươi tư tháng ba.
Giờ Tỵ.
“Ngọc tiên sinh,” Hôm đó, thừa dịp Dung Phi Dương có việc phải ra khỏi phủ, hai thiếu nữ hùng hổ đi tới phòng khách Trúc viện khởi binh vấn tội “Ta nghĩ tiên sinh không nên tiếp tục cùng với ca ta nữa.” Dung Phi Văn vừa vào cửa đã không khách khí nói thẳng với Tây Môn Dục Tú đang ngồi trong sảnh tay cầm quyển sách.
“Nga?” Tây Môn Dục Tú buông quyển sách trên tay, lẳng lặng ngẩng đầu lên “Lời ấy của Dung cô nương có ý gì?” —— cái gì phải tới rốt cuộc cũng tới rồi.
“Lẽ nào tiên sinh không biết thân phận của ca ta thế nào sao?” Dung Phi Văn trừng lớn mắt “Huynh ấy là chưởng môn tương lai của Phong Kiếm môn, sao có thể cùng… cùng với một nam nhân?”
“Tại hạ thân là nam nhân, cũng là việc không thể tránh được. Bất quá…” Tây Môn Dục Tú thở dài “Dung cô nương, cho dù tại hạ thân là nữ tử, cô nương cũng vẫn sẽ không chấp nhận đúng không?”
“Chuyện này…” Dung Phi Văn nghẹn lời, nam nhân này nói không sai, dù hắn thực sự là nữ nhân, Dung gia cũng sẽ không để một người lai lịch bất minh, lại còn xấu tới không thể xấu hơn như thế bước vào cửa “Vậy thì sao?!” Nàng thẹn quá hóa giận nói “Một người quái dị như ngươi có tư cách gì để thích ca ta?! Chỉ có người đoan trang nhàn thục như Nam Cung muội tử mới xứng đôi với ca ca ta!”
“Dung cô nương nói như thế ——” Tây Môn Dục Tú hơi nhíu mày “Vậy người tướng mạo xấu xí trong thiên hạ nên tự xử như thế nào đây?”
“Ngọc tiên sinh,” Thấy Dung Phi Văn sắp bị đối phương hỏi tới không thể chống đỡ nổi, Nam Cung Tinh nhanh chóng tiến lên bênh vực “Dung đại ca huynh ấy… xuất thân danh môn, lại ở trong chốn võ lâm là hy vọng của mọi người, Dung bá phụ và Dung bá mẫu đều ngóng trông huynh ấy sớm ngày thành thân, có thể vì Dung gia nối dõi tông đường. Tiên sinh… lẽ nào nhẫn tâm để Dung gia đoạn tử tuyệt tôn, để Dung đại ca lưng mang tiếng xấu bất hiếu sao?”
“…” Tây Môn Dục Tú thoáng chốc hoàn toàn yên lặng, cả người đờ đẫn không nhúc nhích. Một lúc lâu sau mới nói từng chữ từng chữ một “Xin lỗi, chỉ cần Phi Dương không bỏ ta, muốn ta bỏ hắn… là tuyệt đối không thể.” —— Phi Dương a Phi Dương, ta vẫn chỉ là một người ích kỷ.
“Ngươi…” Sắc mặt của Nam Cung Tinh cùng Dung Phi Văn đồng thời trầm xuống.
“Dục Tú!” Một thanh âm vui vẻ từ ngoài phòng truyền tới, sau đó một đợt tiếng bước chân nhẹ nhàng, “Ngươi xem xem ai tới này?” Còn đang nói dở, ba nhân ảnh đã xuất hiện ở cửa phòng khách.
“Í?” Dung Phi Dương nhìn người yêu mình, lại nhìn qua Dung Phi Văn cùng Nam Cung Tinh thần sắc hơi thiếu tự nhiên, thân thiết hỏi “Dục Tú, có chuyện gì không vui sao?” —— có phải là hai cô gái kia nói điều gì đó không nên nói với Dục Tú không?
“Không có gì.” Tây Môn Dục Tú trở lại biểu tình bình thường, nhìn hướng hai người phía sau Dung Phi Dương, mỉm cười chào hỏi “Vân trang chủ, Tiểu Nặc, đã lâu không gặp.”
“Quả thực đã lâu không gặp.” Từ hai năm trước sau khi phụ thân Vân Ngự Thủy qua đời, hắn đã chính thức tiếp quản Ngự Vân sơn trang “Tây… khụ, Ngọc huynh cần gì phải khách khí như thế, trực tiếp gọi ‘Ngự Thủy’ là được rồi.”
“Đúng vậy,” Dung Phi Dương cười theo “Đừng khách khí với người này, dù sao hắn cũng ít tuổi hơn ngươi, tùy tiện gọi một tiếng là được rồi.”
“Tiên sinh.” Tề Nặc tiến lên cung kính thi lễ với Tây Môn Dục Tú “Từ lần trước gặp mặt đã cách đây ba tháng rồi, không biết thời gian qua tiên sinh có khỏe không?”
“Tiểu Nặc thật lễ phép,” Dung Phi Dương cảm thán “Không giống ai đó…”
“Uy,” Vân Ngự Thủy liếc xéo sang “ ‘Ai đó’ mà ngươi nói là ai hả?”
“Vân đại ca,” Vân đại ca và Tiểu Nặc vì sao lại thân thiết với Ngọc tiên sinh này như vậy —— Dung Phi Văn đứng một bên ngây ngốc cả nửa buổi mới mở được miệng gọi “Tiểu Nặc.”
“Tiểu Văn.”
“Tiểu Văn tỷ.”
Vân Ngự Thủy và Tề Nặc đồng thời đáp.
“Đây là muội tử ta mới kết bái gần đây,” Dung Phi Văn kéo Nam Cung Tinh tới giới thiệu “Nam Cung thế gia Nam Cung Tinh.”
“Nam Cung cô nương.” Vân Ngự Thủy quan sát Nam cung Tinh một chút, lại thấy nàng lén liếc về phía Dung Phi Dương, trong lòng đã rõ —— hắc hắc, lúc này có thể có trò hay để xem rồi.
“Tiên sinh,” Khóe miệng thanh tú của Tề Nặc cong lên thành một nụ cười hồn nhiên —— thiếu niên trắng ngần sáu năm trước đã lột xác thành một thanh niên trường thân ngọc lập, tuyển dật phiêu sái, chỉ là gương mặt búp bê vẫn không thay đổi, nhìn vào vẫn là đáng yêu như cũ. “Mấy ngày trước ta nhận được thư của A Thứ ca ca viết, hắn rất nhớ ngươi.”
“Ta cũng nhận được thư của hắn,” Trong mắt Tây Môn Dục Tú mang theo ý cười “Trong thư hắn cũng nhắc tới ngươi.”
“Thật sao?” Tề Nặc nghiêng đầu vui vẻ hỏi “Trong thư hắn nói gì?”
“Hắn nói…” Tây Môn Dục Tú suy nghĩ một chút “Hắn rất nhớ ngươi.”
“Ta cũng nhớ hắn,” Tề Nặc hoài niệm nói “Ta với hắn… đã lâu rồi không gặp.” —— sắp sáu năm rồi, không biết giờ dáng vẻ hắn biến đổi thế nào?”
“Tiểu Nặc,” Dung Phi Văn hiếu kỳ hỏi “ ‘A Thứ ca ca’ là ai vậy?”
“A Thứ ca ca là đệ tử của tiên sinh,” Tề Nặc nói “Cũng là hảo bằng hữu của đệ.”
Thảo nào Tiểu Nặc đối với người quái dị này lại tôn kính như thế, hóa ra… Dung Phi Văn bừng tỉnh đại ngộ “Hắn là bằng hữu của đệ? Sao ta lại chưa từng gặp qua?” —— theo như những lời bọn họ vừa nói thì bằng hữu này hình như ở một nơi rất xa.
“Tiểu Văn tỷ,” Tề Nặc nhếch miệng cười “Bằng hữu của đệ nhiều như vậy, sao tỷ có thể gặp hết được?”
“Các vị,” Dung Phi Dương chuyển trọng tâm câu chuyện một cách nhanh chóng “Sắp đến bữa trưa rồi, chi bằng mọi người cùng nhau dùng cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, coi như tiện thể cho Ngự Thủy cùng Tiểu Nặc một bữa tiệc tẩy trần là được.”
“Cái gì gọi là ‘tiện thể’?” Vân Ngự Thủy bất mãn nói “Tiểu Dung, ngươi thực sự là càng lúc càng không hiểu đạo đãi khách.”
“Có sao đâu?” Dung Phi Dương hồn nhiên ôm vai Tây Môn Dục Tú, vừa giục những người khác “Đi nhanh nào.” Nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt xấu xí của muội tử cùng dáng vẻ không tin nổi sắp phát khóc của Nam Cung Tinh, bước đi trước.
Trúc viện.
Buổi chiều giờ mùi ba khắc.
Thật vất vả chờ được hai thiếu nữ vướng chân trở về Mai uyển, còn lại bốn nam nhân mới có thể xoay người vào nội đường nghỉ ngơi.
“Hô…” Sau khi đóng cửa ngồi xuống, Dung Phi Dương thở hắt ra một hơi thật dài “Cuối cùng cũng thanh tĩnh.”
“Nàng rất thích ngươi.” Vân Ngự Thủy nói chậm rãi.
“Vậy thì sao?” Dung Phi Dương trừng mắt cảnh cáo với hắn “Ta không thích nàng, ta chỉ thích Dục…”
“Phi Dương!” Tây Môn Dục Tú có chút không tự nhiên dùng ánh mắt ngăn cản hắn đừng nói thêm gì nữa.
Dung Phi Dương lập tức im thin thít.
“Phụt…” Nhìn bộ dáng cục cưng ngoan ngoãn của hắn ở trước mặt Tây Môn Dục Tú, Tề Nặc phì cười thành tiếng “Dung đại ca, ngươi thật biết nghe lời nha.”
“Ân,” Vân Ngự Thủy nghiêm trang gật đầu “Xem ra Tây Môn huynh dạy dỗ ngươi rất tốt, như vậy ta an tâm.”
“Ta…” Tây Môn Dục Tú há miệng muốn nói.
“Không sao.” Dung Phi Dương cười sướng hắc hắc, chính đại quang minh kéo tay người yêu lại nói vẻ khoe khoang “Đừng để ý bọn họ, bọn họ chỉ là thấy tình cảm chúng ta tốt có chút thèm muốn mà thôi. Ai bảo bọn họ đều là người cô đơn? Bọn họ nói vậy hoàn toàn xuất phát từ đố kị đó mà.”
“…” Tây Môn Dục Tú liếc hắn, không lên tiếng.
“Ai…” Vân Ngự Thủy thở dài “Người mặt dày trong thiên hạ cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi…”
“Ta còn chưa được tính là lợi hại,” Dung Phi Dương không khách khí ngắt lời “Nói tới da mặt dày, cái tên Tư Đồ Bất Nhị kia mới thật sự hoàn toàn xứng đáng. Biết rõ chúng ta không chào đón còn suốt ngày tìm tới cửa.”
“Ngươi không chào đón nhưng Tiểu Văn nhất định là rất hoanh nghênh nhỉ?” Trong lời Vân Ngự Thủy mơ hồ lộ ra chút sầu lo “Mới vừa rồi lúc dùng bữa, ta nghe nàng đề cập tới ‘Tư Đồ đại ca’ không dưới mười lần, xem ra…” Hai hàng lông mày nhíu lại.
“Tương lai Tiểu Văn tỷ nhất định sẽ rất thương tâm.” Tề Nặc cảm thông nói.
“Cái loại người cả ngày thay đổi thất thường, miên hoa túc liễu (chơi bời lăng nhăng) như thế có gì hay?” Nhớ tới Tư Đồ Bất Nhị một bên trăm phương ngàn kế tiếp cận muội tử của mình, một bên còn mưu toan trêu chọc Dục Tú, Dung Phi Dương mang theo vài phần căm giận cùng khinh thường nói “Nên sớm ngày để nó nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Đồ Bất Nhị, sớm thanh tỉnh một chút.”
“Ngươi đừng quên,” Vân Ngự Thủy nhắc nhờ “Ngươi trước đây cũng chẳng khác gì hắn, nói đến thay đổi thất thường, miên hoa túc liễu, e là chỉ có hơn chứ không kém nha?”
—— Tên này đúng là toàn nói những điều không nên nói.
Dung đại thiếu gia tàn bạo trừng mắt “Ngươi ít nói lung tung thôi! Hiện tại ta đã hối cải từ lâu thành một con người mới, điểm này Dục Tú rõ ràng nhất. Dục Tú, ngươi nói có đúng hay không?” Lúc quay đầu sang nhìn người yêu thần tình chuyển biến một trăm tám mươi độ, tràn đầy nhu tình như nước, khiến Tề Nặc và Vân Ngự Thủy đều cảm thấy bội phục với công phu biến đổi sắc mặt cao siêu như vậy.
“Phi Dương…” Tây Môn Dục Tú không nói gì, lặng im trong chốc lát rồi nghiêm mặt nói “Ta nghĩ Tư Đồ Bất Nhị thường xuyên tới đây là để tìm hiểu hư thực, để sau này có hành động đối với Phong Kiếm môn.” Hắn nhìn sang Tề Nặc “Tiểu Nặc, tẩu tử của ngươi… thế nào rồi?
“Tẩu ấy tốt.” Nhắc tới vị tẩu tử lúc nào cũng muốn lấy mạng mình kia, Tề Nặc nói có chút mỉa mai “Ta vẫn phái người âm thầm giám thị tẩu, phát hiện gần đây tẩu ấy đi lại thân cận với Tư Đồ Bất Nhị, có lẽ là chuẩn bị mượn lực lượng của Vô Song môn để diệt trừ cái gai trong mắt là ta đây.”
“Ngược lại ta nghĩ lần này Lương Chẩm Thu muốn không chỉ là mạng của ngươi.” Vân Ngự Thủy thần sắc ngưng trọng “Tiểu Dung, từ sáu năm trước cô ta đã rất hận ngươi —— ta nghĩ, kỳ thực cái mạng mà cô ta muốn hơn ắt là ngươi. Lần này cô ta với Tư Đồ Bất Nhị lợi dụng nhau, đơn giản là muốn hạ thủ với người vốn vẫn ôm hận trong lòng là ngươi.”
“Kỳ thực trước đây rất lâu tẩu cũng yêu ca ta, chỉ tiếc tẩu không hiểu rằng có vài thứ là vô pháp miễn cưỡng, tuy rằng tẩu ấy dùng mọi thủ đoạn thì vẫn mất đi ca ta…” Tề Nặc có chút buồn bã nói “Cho nên mới đem hết phẫn nộ cùng oán hận tích lũy trong lòng đổ lên người Dung đại ca… xin lỗi,” Hắn áy náy nói “Bởi vì chuyện nhà ta liên lụy…”
“Chuyện đó có là gì?” Dung Phi Dương không để tâm “Nguyện vọng trước khi lâm chung của Tề đại ca là do chính miệng ta đáp ứng, đương nhiên phải tận lực hoàn thành. Huống hồ Tư Đồ Bất Nhị sớm đã có dã tâm thống nhất võ lâm, hiện nay Vô Song môn vây cánh nhiều, hắn thừa cơ lực mạnh bài trừ đối thủ, một ngày nào đó sẽ chống lại Phong Kiếm môn chúng ta, làm sao lại liên lụy với không liên lụy?”
“Phi Dương nói đúng.” Tây Môn Dục Tú gật đầu “Tiểu Nặc, chuyện này cũng không phải là lỗi của ai. Ta nghĩ, nếu như Lương Chẩm Thu biết được thân phận của ta…”
“Dục Tú,” Nhìn thấu suy nghĩ của Tây Môn Dục Tú, Dung Phi Dương cướp lời “Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ. Ngươi cho rằng ả biết được thân phận của ngươi xong sẽ bỏ qua cho ta sao?”
“Người như cô ta ——” Vân Ngự Thủy phân tích “Chắc chắn sẽ trừ khử cả hai người các ngươi thì mới vừa lòng.”
“Vân đại ca nói không sai,” Tề Nặc tán thành “Tẩu tử của ta… quả thực là người như vậy.”
“Dù sao mọi người đề phòng một chút mới…” Dung Phi Dương đột nhiên im miệng —— Tây Môn Dục Tú ở bên cạnh một tay chỉ chỉ xà nhà, một tay kia ra hiệu với mọi người chớ lên tiếng.
Một trận âm thanh cực kỳ nhỏ truyền đến từ trên nóc nhà, hòa vào gió xuân, nếu không căng tai ra nghe tuyệt đối sẽ không nghe ra được đó kỳ thực là tiếng vạt áo phiêu động. Nếu không phải Tây Môn Dục Tú nhắc nhở đúng lúc, chỉ sợ mọi người sẽ tưởng đó là tiếng cành lá phiêu diêu sau khi gió thổi qua, nghe xong liền quên.
Mọi người trong phòng cùng nháy mắt ra dấu, Vân Ngự Thủy, Tề Nặc chia ra từ cửa sổ và cửa lớn lặng yên không tiếng động chạy ra ngoài, xoay người lên nóc nhà, một trước một sau chặn lối đi của người bịt mặt đang kề sát trên mái ngói chuẩn bị nghe trộm. Người bịt mặt hiển nhiên không ngờ mình lại bị nhìn thấu hành tung, trở tay không kịp mau chóng nhảy lên, như cá bơi muốn trượt khỏi nóc nhà. Vân Ngự Thủy bước lên phía trước ngăn, người bịt mặt khinh công rất cao, giữa đường lộn một cái, lại cố gắng đổi hướng khác trong không trung, mũi chân vừa điểm, lần thứ hai tung người muốn bật lên. Chỉ là trong lúc dừng lại đó, Tề Nặc đã tới trước mặt, nhanh như chớp một đao lóe lên hướng thẳng mắt người bịt mặt. Người bịt mặt mặc dù khinh công trác tuyệt, công phu khác lại chẳng ra sao, dưới ba chiêu của Tề Nặc đã luống cuống tay chân, nhất thời sơ sẩy, bị chuôi đao của Tề Nặc đánh trúng vào trán, tiếp đó ngã lộn nhào rớt khỏi mái hiên. Đợi tới lúc hắn hết choáng váng đều óc tỉnh táo lại thì một thanh trường kiếm sáng loáng đã kề ở yết hầu từ lâu.
Dung Phi Dương cầm kiếm sắc trong tay, một mặt kéo khăn che mặt ra, một mặt dù bận vẫn ung dung nhìn hắn mỉm cười “Ta nói là ai lại có khinh công lợi hại như vậy? Hóa ra là ‘Thâu thiên hoán nhật’ Trần Vạn Phúc Trần lão gia tử.” —— Trần Vạn Phúc này chính là một tên lương thượng quân tử nổi danh trong võ lâm, người này tuy rằng võ công không cao, nhưng khinh công đã tới cảnh giới đỉnh cao xuất thần nhập hóa, chỉ cần hắn muốn trộm gì đó, chưa bao giờ tuột khỏi tay.”
(‘Thâu thiên hoán nhật’ giống như ‘Đổi trắng thay đen’ còn ‘lương thượng quân tử’ là ‘quân tử trên xà nhà’ chỉ bọn đầu trộm đuôi cướp, làm việc bất chính.)
“…” Giương lên một đôi mắt như đậu xanh, Trần Vạn Phúc vóc người cao gầy cắn răng không nói.
“Không biết lão Trần đột nhiên tới tệ phủ có việc gì?” Dung Phi Dương vội vàng điểm vài huyệt đạo trên người Trần vạn phúc, tra lại kiếm vào vỏ, chắp tay khách khí hỏi.
“Dung đại thiếu gia hà tất phải hỏi nhiều như vậy?” Trần Vạn Phúc lạnh lùng nói “Lão phu nếu thất thế bị bắt, muốn chém muốn giết liền tùy ý.”
“Ta hiểu rồi,” Dung Phi Dương cũng không để ý, cười dài nói “Nói vậy lão Trần hôm nay tới là vì nghe trộm.”
“Không biết lão Trần đem nội dung lời ta sắp nói trộm đi đến tột cùng là muốn giao cho ai?” Vân Ngự Thủy chậm rãi nói, “Kỳ thực ——” Hắn cười giảo họat “Ngươi không nói chúng ta cũng có thể đoán ra.”
“Hừ.” Trần Vạn Phúc hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt bĩu môi.
“Cái tên Tư Đồ Bất Nhị kia thật không biết xấu hổ a!” Tề Nặc nhãn châu xoay động, thở dài nói “Lại phái một người già nua yếu ớt như thế đi nghe trộm điều tư ẩn của người khác —— quả thực là hạ lưu vô sỉ cực kỳ!”
“Tiểu tử thối!!!” Trần Vạn Phúc nghe vậy lập tức trở nên kích động “Ngươi ít ngậm máu phun người thôi! Chuyện này tất cả đều là chủ ý của lão phu, không liên quan tới thiếu gia nhà ta!”
Hóa ra… Mấy người xung quanh đều cả kinh, người người trên giang hồ đều biết Trần Vạn Phúc và Tư Đồ Bất Nhị là bạn vong niên, không ngờ tới hai người đúng là… Tư Đồ Bất Nhị quả nhiên tâm cơ cực sâu, loại bí mật ẩn dấu như thế này không biết còn có bao nhiêu, ánh mắt của Dung Phi Dương và Tây Môn Dục Tú giao nhau, trong lòng đều rùng mình.
“Ưm…” Trần vạn Phúc tự biết lỡ miệng, cố sức cắn răng kêu một tiếng đau đớn.
“Không xong!!” Vân Ngự Thủy bước nhanh tới nhưng cũng không kịp ngăn cản, chỉ thấy khóe miệng Trần Vạn Phúc tràn máu, đã cắn lưỡi tự sát.
…
“…Hảo!” Một lúc lâu sau, Dung Phi Dương thở dài khen ngợi “Người này mạnh mẽ như lửa, vẫn có thể xem là một hảo hán!”
“Tư Đồ Bất Nhị…” Vân Ngự Thủy mặt mang vẻ lo âu “nhất định không thể khinh thường…”
“Đúng.” Tề Nặc gật đầu “Vân đại ca, ta theo kế hoạch phải đi Hàng Châu. Lần này nói với cha mẹ rằng ta phải tới Hàng Châu kiểm tra sổ sách của một vài tiền trang, tẩu tử ta cũng đi theo, hôm nay chỉ sợ đã tới trước, sớm chuẩn bị cạm bẫy chờ ta rơi vào…”
“Tiểu Nặc.” Vân Ngự Thủy nói “Ta đi với ngươi. Tiểu Dung,” Hắn quay đầu về phía Dung Phi Dương “Ta nghĩ biện pháp đưa Tiểu Văn cùng về Hàng Châu, để tránh bị ảnh hưởng tới.”
“Vậy thì tốt quá.” Dung Phi Dương thở phào một hơi “Vạn nhất chúng ta động thủ với Vô Song môn, ta còn sợ nó sẽ chẳng phân biệt được địch ta.” Hắn quay đầu ôn nhu nhìn người yêu “Dục Tú…”
“Vừa rồi ngươi đã bảo ta cái gì cũng không nghĩ,” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Như vậy hiện tại ngươi cũng không phải nhiều lời. Vô luận thế nào ta cũng sẽ không đi.”
“… Tốt lắm.” Dung Phi Dương lẳng lặng nhìn chăm chú người so với sinh mạng mình còn quan trọng hơn “Ngươi theo ta cùng một chỗ.”
“Đương nhiên.” Khóe môi Tây Môn Dục Tú hơi giật giật, chậm rãi dẫn ra một nụ cười cực nhẹ cực nhạt, người bên cạnh nhất thời nhìn tới choáng váng.
Ánh sao ảm đạm.
Bóng đêm y như tâm tình của chủ nhân Bảo Nguyệt lâu lúc này —— âm trầm hết mức.
Ánh mắt Tư Đồ Bất Nhị lạnh lẽo nhìn chằm chằm thuộc hạ đang quỳ dưới đất “Nhưng do thám có biết Trần tổng quản vì sao tự sát không?” Từ lúc chạng vạng hôm nay phát hiện thi thể Trần Vạn Phúc ở trong một hẻm nhỏ xong, tâm tình của hắn liền nặng trĩu không thể chịu nổi —— nói thế nào thì người kia cũng là lão bộc nhìn mình lớn lên từ nhỏ, trung thành tận tâm với mình.
“Khởi bẩm môn chủ,” chưởng quỹ Bảo Nguyệt lâu, đà chủ phân đà Hoàng Sơn của Vô Song môn – ‘Đọat mệnh thương’ Lưu Chính nơm nớp lo sợ trả lời “Có người thấy trước khi Trần tổng quản gặp chuyện không hay từng lặng lẽ tới Dung phủ tìm hiểu tin tức…”
“Không có mệnh lệnh của ta hắn dám tự ý hành động?” Trong mắt Tư Đồ Bất Nhị dần hiện ra sự lạnh lẽo sắc nhọn như có như không “Hừ, chết tiệt thật!”
“Dạ… dạ…” Lưu Chính xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh “Môn chủ nói đúng.”
“Hắn nhất định là bị bắt được nên mới cắn lưỡi tự sát.” Tư Đồ Bất Nhị trầm ngâm “Có điều…” trong mắt chợt lóe sáng “Ai có nhĩ lực nhạy bén như thế, có thể nghe ra được tiếng bước chân của hắn?” Nếu luận về khinh công, mình còn phải thua hắn một bậc —— một người không có ai vượt qua nổi về khinh công như thế lại bị người ta đơn giản khuy phá hành tung, xem ra Dung Phi Dương không phải người dễ đối phó. “Ngươi lui xuống đi.” Hắn lạnh lùng phất tay.
“Dạ.” Lưu Chính như được đại xá, lúc này đứng dậy nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa phòng.
“Dung Phi Dương,” Tư Đồ Bất Nhị nắm chặt chén rượu trong tay, bên mép lộ ra một nụ cười đẫm máu “Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại ngươi.”
Choang.
Chén rượu sứ thượng đẳng chế tác tinh xảo ở trong tay Tư Đồ Bất Nhị hóa thành bột phấn, phiêu tán theo gió.
Ba ngày sau.
Dung phủ.
Giờ thìn.
Kể cũng kỳ quái, lần này Vân Ngự Thủy đưa ra chuyện quay về Hàng Châu, vốn tưởng rằng Dung Phi Văn sẽ ầm ĩ lên không chịu, chẳng ngờ nàng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, có lẽ có liên quan tới tâm tình tốt tới quỷ dị của nàng sau khi từ ngoài phố về hôm qua —— theo thuộc hạ âm thầm theo đuôi bảo hộ báo lại, ở trên đường nàng quả thực gặp Tư Đồ Bất Nhị, nhưng hắn hàn huyên rất ít rồi lập tức tạm biệt. Về phần bọn họ rốt cuộc nói gì, bởi vì người theo dõi không thể tới quá gần vậy nên không nghe rõ, chỉ biết lúc Dung tiểu thư nói chuyện với Tư Đồ Bất Nhị mặt lộ vẻ vui mừng, cả người cả mặt tỏa sáng, chỉ kém điều vui sướng hoa chân múa tay. Trong đó chắc chắn có điều kỳ lạ —— đây là suy nghĩ của mọi người sau khi nghe hồi báo xong, thế nhưng Dung Phi Văn không nói gì, mọi người cũng không tiện hỏi, xem ra nỗi băn khoăn này đành phải để đấy sau này tháo gỡ sau. Về phần vị Nam Cung tiểu thư kia đương nhiên cực kỳ không muốn rời khỏi Dung phủ, chỉ là bằng hữu của mình đi đương nhiên nàng cũng không thể tránh được mà phải rời cửa, ôm ấp dự định tràn đầy u oán quay lại phủ đệ Nam Cung gia ở Tín Dương.
Theo tiếng lộc cộc của mã xa, mọi người đều ra đi, phất tay nói lời từ biệt với hảo hữu của mình xong, Nam Cung Tinh một mình thúc ngựa đi, trong lòng biết bao thê lương. Mặc kệ mình quan tâm chăm sóc, đối đãi ôn nhu thế nào, ánh mắt của người kia trước sau vẫn không có hình bóng mình… Mình dù gì cũng là tiểu thư danh môn vọng tộc, chưa từng ăn nói khép nép, ủy khuất cầu toàn như thế. Nghĩ một lúc, một dòng hơi nước ê ẩm dần dần dâng lên, đảo quanh viền mắt một chút, rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
“Nam Cung cô nương.” Khi tới gần một nơi hoang vắng ở ngoại ô, một nam tử tràn ngập lực áp bức, đôi mắt mang sát khí, anh tuấn đĩnh bạt chắp tay mà đứng “Lẽ nào cô nương cam tâm bại bởi một người quái dị?”
“Tư Đồ môn chủ.” Không ngờ tới sẽ chạm mặt người này, Nam Cung Tinh hơi ngẩn ra, khi tỉnh táo lại, vội vàng lấy ống tay áo lau nước mắt, cúi đầu không nói.
“Tại hạ ngược lại có một phương pháp có thể để cô nương được như nguyện, nhưng không biết cô nương có đồng ý thử một lần?” Dáng vẻ Tư Đồ Bất Nhị nhìn Nam Cung Tinh như con báo nhìn cằm chằm con mồi vô pháp chạy trốn, ưu nhã mà ngạo mạn.
“… phương pháp… gì?” Trầm mặc một lúc lâu, Nam Cung Tinh từng chút từng chút một lộ ra gương mặt lê hoa đái vũ.
—— Con mồi, đã cắn câu.