Từ lúc Dung Phi Văn đi, Tư Đồ Bất Nhị vẫn như trước dăm ba bữa lại chạy tới Dung phủ, phần lớn là vì cùng ‘Ngọc tiên sinh’ đàm thi luận cầm đối tửu dịch kỳ mà tới. (lần lượt: thơ-đàn-rượu-cờ)
Đối với việc ấy Dung đại thiếu gia phòng bị rất nghiêm, mỗi lần Tư Đồ Bất Nhị tới, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh Tây Môn Dục Tú, đồng thời dùng một loại nhãn thần phòng kẻ trộm để nhìn Tư Đồ Bất Nhị từ trên xuống dưới; phàm là có việc xuất môn, hắn cũng luôn luôn mang Tây Môn Dục Tú đi cùng, để không cho Tư Đồ Bất Nhị có thể tìm được bất cứ cơ hội nào đơn độc tiếp xúc với Dục Tú.
Bản thân Tây Môn Dục Tú vốn là không đồng ý không được, bất quá đối với thỉnh cầu của rngười yêu hắn luôn rất ít khi cự tuyệt, vậy nên mỗi lần Tư Đồ Bất Nhị tới phủ, nếu không phải thấy hình ảnh Dung Phi Dương cùng Tây Môn Dục Tú hòa thuận vui vẻ thì là nghe nói hai người đã cùng nhau xuất môn, lâu ngày, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt y càng lúc càng rõ ràng. Huống chi thời gian tiếp xúc với nhau cũng đã hơn nửa tháng, Tây Môn Dục Tú đối với việc tận lực tiếp cận cùng với đủ loại ám chỉ khiêu khích vẫn giống như trước bất vi sở động —— chuyện này quả thực khiến Tư Đồ Bất Nhị cảm thấy thất bại sâu sắc, ham muốn chinh phục được lại càng lúc càng thâm sâu.
Tháng tư ngày mười lăm.
Hôm đó Tư Đồ Bất Nhị lại tới Dung Phủ tìm ‘Ngọc tiên sinh’ nói chuyện trên trời dưới biển, y theo lệ cũ, Dung đại thiếu gia đương nhiên từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh Tây Môn Dục Tú, không rời nửa bước. Có điều khác chính là Tư Đồ Bất Nhị lúc cáo từ bỗng nhiên đưa ra một lời mời, lý do là vì chuyện làm ăn giữa Song Kiếm môn và Vô Song môn, hai phái ở Hoàng Sơn cùng có phân bộ, lần này mong có thể cùng Dung Phi Dương thương thảo một chút xử lý vài việc nho nhỏ của phân kỳ đôi bên.Thời gian gặp nhau là chạng vạng giờ dậu, về phần địa điểm định tại một gian thanh lâu nổi danh nhất náo nhiệt nhất trong trấn —— Tầm Phương các. Để tránh những phiền phức không đáng có, Tư Đồ Bất Nhị còn đặc biệt nói rõ lần này song phương đều phải tới một mình, không mang theo bất cứ thủ hạ nào, để tránh khỏi lại có phân tranh. Lúc hắn đưa ra lời mời ngôn từ ngữ khí tương đối khách khí phải phép, kẻ khác khó có thể cự tuyệt, Dung Phi Dương đáp ứng ngay lập tức —— trong lòng đôi bên thầm mang ý xấu, đều cười nhạt, ai thua ai thắng ngày mai gặp nhau liền biết.
“Ta nghĩ có điểm không thích hợp.” Đợi Tư Đồ Bất Nhị cáo từ ra khỏi cửa xong, Tây Môn Dục Tú nhíu mày nói “Ngươi một mình đơn độc tới chỗ hẹn…”
“Yên tâm đi,” Dung Phi Dương nói “Tầm Phương các tuy rằng không thuộc về Phong Kiếm môn, nhưng cũng không phải địa bàn của Vô Song môn. Hơn nữa nó nằm ở chỗ phố xá sầm uất, lúc gặp lại là thời gian Tầm Phương các náo nhiệt nhất, nếu như hắn muốn giết ta, hẳn sẽ không chọn một nơi như vậy.”
“Nói chung,” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm “Phòng lòng người không lúc nào thừa, ngươi vẫn nên an bài vài thủ…”
“Cái này đương nhiên.” Dung Phi Dương bảo chứng “Ta sẽ phái người trà trộn trong khách nhân cùng tiểu thương, nếu có chuyện gì, nhất định lập tức báo cho ngươi biết.”
“Ngươi phải cẩn thận một chút.” Tây Môn Dục Tú gật đầu “Nếu như lâu quá ngươi còn chưa về, ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Được.” Cảm giác có người quan tâm thật là tốt —— Dung Phi Dương thoáng cái cười toe toét “Dục Tú, đến lúc đó phiền ngươi tới cứu ta.” Nói xong, lặng lẽ tiến tới gần má người yêu vội vã hôn trộm một cái.
“Phi Dương…” Tây Môn Dục Tú đang lắc đầu vẻ không-biết-làm-sao, liền bị nam tử cúi xuống phủ kín lên đôi môi, cũng không nói nên lời nữa.
Hôm sau.
Giờ dậu.
Trong Tầm Phương các như mọi khi xôn xao ầm ĩ, khách tới như mây.
Trong một gian phòng tên ‘Túy nguyệt’ trên lầu hai, nữ tử yêu diễm cùng thiếu niên thanh tú xếp thành hàng, mỗi nguời đều mở lớn mắt, dùng ánh mắt lộ liễu, tràn đầy ái mộ cùng bái phục nhìn chăm chăm hai nam tử tuổi trẻ cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang, mị lực siêu phàm đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Dung Phi Dương cùng Tư Đồ Bất Nhị nhìn nhau dò xét, đều bất động thanh sắc mà mỉm cười. Tư Đồ Bất Nhị nói trước “Dung đại thiếu gia, hôm nay tại hạ làm chủ bữa tiệc, có ai nhìn tương đối thuận mắt thì nghìn vạn lần không nên khách khí, phải làm tận hứng mới về đấy.”
“Không dám.” Dung Phi Dương chắp tay nói “Tại hạ đã sớm có người mang trong tim, trừ người đó ra, không muốn nghĩ tới ai khác. Nhưng thật ra nếu Tư Đồ môn chủ nhìn trúng ai, cứ việc chọn lấy, không cần kiêng dè.”
“Nga?” Tư Đồ Bất Nhị một mặt phất tay để những nam nam nữ nữ còn đang thất vọng hết thảy lui ra cửa, một mặt như giễu như không nhìn Dung Phi Dương, “Tại hạ từ lâu đã nghe Dung đại thiếu gia thân kinh bách chiến (trải trăm trận), là cao thủ ngâm phong lộng nguyệt, từ lúc nào lại cũng đóng vai Liễu Hạ Huệ? Chẳng lẽ ngại cô nương tiểu quan ở đây không đúng khẩu vị?”
“Ở trong mắt tại hạ chỉ có một người.” Dung Phi Dương nói không e dè “Tư Đồ môn chủ hẳn là biết người này rồi nhỉ?”
“Cả ngày đối mặt với một người không cảm thấy nhàm chán sao?” Tư Đồ Bất Nhị lơ đãng quay đầu liếc liếc sang phía cái mành màu phấn hồng trong góc phòng “Dung đại thiếu gia sao không thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút? Thử cảm giác mới mẻ.”
“Ý tốt của Tư Đồ môn chủ tại hạ xin nhận.” Dung Phi Dương thần sắc ung dung nhìn theo tầm mắt của đối phương —— chỉ thấy một luồng khói nhàn nhạt từ dây hương đang cháy bên cạnh bàn trang điểm lượn lờ xung quanh, “Có điều tại hạ lại chưa từng có cảm giác nhàm chán, đương nhiên không nghĩ tới muốn đổi khẩu vị.” Nói đến đây, liền chuyển đề tài “Sao chúng ta không trao đổi một chút về chuyện hôm qua Tư Đồ môn chủ nhắc tới?”
“Chuyện đó á…” Tư Đồ Bất Nhị cười đến xấu xa “Dung đại thiếu gia có thấy thân thể có chút không khỏe hay không?”
“Cái gì?” Dung Phi Dương chau mày, tiện đó thấy trong lòng bỗng nóng lên, một luồng khí tức cay cay nóng nóng phát ra từ dưới bụng, chạy thẳng tới tứ chi bách hài —— chuyện gì vậy?! Thứ trên bàn mình rõ ràng chưa đụng tới, về phần nén hương kia…
“Không nghĩ ra đây là có chuyện gì đúng không?” Mặt Tư Đồ Bất Nhị mang vẻ đắc ý “Ta biết mới vừa rồi ngươi đã ngưng hô hấp, căn bản không hít khói kia vào, chỉ tiếc đó cũng không phải mê hương bình thường, mà là ‘Túy hồn’ do ‘Dược tiên’ Từ Ngọc Quyên đặc biệt luyện chế. Nó không giống mê dược bình thường, cho dù là bình trụ hô hấp cũng vô dụng, bởi vì hương này có thể thẩm thấu qua da vào trong, sau đó làm cho hồn phách cũng chậm rãi phiêu đãng đi.” —— ‘Dược tiên’ Từ Ngọc Quyên là cao thủ dùng dược đứng đầu trên giang hồ, cũng chính là một trong đám tình nhân đông đảo của Tư Đồ Bất Nhị trong quá khứ.
“Ngươi…” Dung Phi Dương cố sức cắn răng, tận lực khống chế sự khô nóng toàn thân. Dược tính của ‘Túy hồn’ cực kỳ cường liệt, không ngờ tới loại thuốc này lại có thể thông qua khói mà có thể thâm nhập vào thân thể, quả nhiên là lần đầu nghe thấy —— nếu như có Ngự Thủy ở đây thì tốt.
“Nam Cung cô nương.”
Nghe một tiếng hô hoán như thế, cửa phòng đóng chặt nhẹ nhàng mở ra, một thiếu nữ mày liễu mắt hạnh, sở sở động nhân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Là ngươi!” Dung Phi Dương bỗng nhiên cả kinh, thầm hô không ổn.
“Loại thuốc này sẽ làm người ta túy tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.” Tư Đồ Bất Nhị nghiêng mắt nhìn “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, ta sẽ không quấy rối nữa, hai vị hảo hảo hưởng thụ nha.” Dứt lời, thong thả bước đi ra ngoài, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
Bên trong phòng, chỉ còn lại hai người.
Dung Phi Dương sống chết chống bàn đứng dậy, hung hăng trừng mắt thiếu nữ đang tiến lại gần “Ngươi… vì sao… phải làm như vậy?” Hắn miễn cưỡng nói từng chữ gián đoạn qua kẽ răng.
“Dung đại ca…” Thiếu nữ phát sinh một tiếng thở dài yếu ớt, thân thể thơm mềm trơn nhỏ tiến vào trong lòng Dung Phi Dương, một đôi cánh tay ngọc trắng như ngà cũng chủ động quấn quanh thân thể cường tráng rắn chắc của thanh niên.
“A…” Cố nén tiếng thở dốc từ trong cổ họng truyền ra, Dung Phi Dương hít vào một hơi lạnh buốt, đem hết toàn lực mới có thể đẩy ra Nam Cung Tinh đang quấn lấy mình, trong nháy mắt cảm thấy mặt nóng tim đập, ù tai hoa mắt, thân thể sau khi trúng mị dược trở nên mẫn cảm, chỉ cần bị người khác chạm nhẹ, toàn thân trên dưới lập tức nổi lên phản ứng sinh lý. Không ổn, nếu không mau một chút sẽ đánh mất thần trí.
Nam Cũng Tinh chống mép bàn, mắt thấy Dung Phi Dương đang dùng hết sức giữ tỉnh táo, dáng vẻ không bị mê hoặc, trong mắt không khỏi toát ra vẻ bi thương sâu sắc cùng oán hận. Nàng lập tức cắn răng, lần thứ hai nhào vào lòng Dung Phi Dương, sống chết cũng không chịu buông tay.
Mùi thơm cơ thể thiếu nữ nhè nhẹ thâm nhập từ chóp mũi, nhuyễn ngọc ôn hương đầy cõi lòng khiến cả người Dung Phi Dương nóng lên, trong lòng như nổi trống, hai bên thái dương giật liên tục, mồ hôi từng hột từng hột lăn xuống. Rốt cuộc, ánh mắt hắn mê ly vươn tay ra, một chút lại một chút, không xác định mà kéo hai gò má kiều diễm của Nam Cung Tinh sát vào ngực mình, nhẹ nhàng đụng chạm, di chuyển lên dọc theo đường cong mềm mại, hơi run rút ra một cây ngân trâm kiểu dáng kỳ lạ tinh xảo cắm nghiêng trên đầu thiếu nữ, nhất thời, tóc đen đột nhiên từ đỉnh đầu rủ xuống, thêm vài phần quyến rũ cùng mê hoặc…
Dung phủ.
Trúc viện.
Lương đình.
Ba.
Một sợi dây đàn đột nhiên đứt, Tây Môn Dục Tú dừng lại cánh tay đang đánh đàn, trong lòng nổi lên nôn nóng cùng bất an. Phi Dương đi còn chưa tới nửa canh giờ, sao trong lòng đã rối loạn…
Ngoài tường bỗng có một người bay vào, lăng không mà tới, không phát sinh chút âm hưởng nào, chậm rãi thả mình xuống trước mặt Tây Môn Dục Tú.
“Tư Đồ môn chủ.” Tây Môn Dục Tú chợt ngẩng đầu, chậm rãi hỏi “Phi Dương đâu?” —— vì sao Tư Đồ Bất Nhị lại ở đây? Chẳng lẽ là Phi Dương đã xảy ra chuyện gì?
“Dung đại thiếu gia đang ở Tầm Phương các cùng mỹ nhân lưu luyến triền miên.” Tư Đồ Bất Nhị nhìn chằm chằm Tây Môn Dục Tú không hề chớp mắt “Tại hạ liền nhân cơ hội này đi ra gặp riêng tiên sinh trò chuyện an ủi nỗi khổ tương tư.”
“…” Tây Môn Dục Tú ung dung đứng dậy, nét mặt không hề gợn sóng.
“Ngươi không tin cũng không sao,” Tư Đồ Bất Nhị nói “Chờ hắn quay về ngươi sẽ biết.”
Tây Môn Dục Tú lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích —— tuy rằng trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể phóng ngay tới Tầm Phương các nhìn một cái xem thế nào, thế nhưng hắn rất rõ, đối mặt với đối thủ như Tư Đồ Bất Nhị, mất đi bình tĩnh nghĩa là sẽ thất bại thảm hại.
“Ta vốn đang muốn chờ ngươi chủ động yêu thương nhung nhớ ta, có điều…” Mắt thấy kế hoạch hoàn mỹ sắp thành công, Tư Đồ Bất Nhị đắc ý cười ngả ngốn “Như vậy cũng không tệ, ta sẽ ở ngay chỗ này cùng ngươi vậy —— nếu Dung Phi Duơng có thể ở bên ngoài…, ngươi đương nhiên cũng có thể. Đến lúc đó các ngươi gặp mặt… ha ha ha ha…” Vừa nghĩ tới người này mấy ngày liền không thèm coi mình ra cái gì sắp phải ở dưới thân thống khổ rên rỉ cầu xin rồi lại vô lực giãy dụa, từng trận vui sướng xẹt qua trong lòng, khiến hắn không nhịn được cất tiếng cười to.
Một thanh Thanh Phong kiếm bình thường bay nhanh tới trong tiếng cười, tốc độ của một kiếm đó là Tư Đồ Bất Nhị ít khi thấy trong đời, nhanh tới mức quả thực không giống như phát sinh trong tay con người, tiếng cười chưa dứt, kiếm đã kề cổ —— tuy biết thừa dịp người ta chưa chuẩn bị sẵn sàng nhiều ít có chút đê tiện, bất quá đối với người vô sỉ phải áp dụng thủ đoạn đê tiện. Tư Đồ Bất Nhị có nằm mơ cũng không ngờ cái người cực kỳ xấu xí trước mắt này có thể xuất ra kiếm pháp thiên hạ tuyệt diệu như thế, trong lúc quá sợ hãi cuống quýt dùng một tư thế thiết bản kiều nghiêng về sau, mới khó khăn né được một kiếm. Kiếm thế của Tây Môn Dục Tú không ngừng nghỉ chút nào, kiếm phong vừa chuyển, nghiêng nghiêng hướng mặt Tư Đồ Bất Nhị, Tư Đồ Bất Nhị hít sâu một hơi, muốn rút lui triệt để về phía sau, không ngờ mới lui mấy bước sau lưng bỗng nhiên đụng phải một cây trúc, hắn nhanh chóng vận lực chấn động một cái, thanh trúc phát sinh tiếng gãy ‘răng rắc’, chỉ là một sự ngăn trở, đợi lúc hắn định thần lại, kiếm phong lạnh lẽo ‘vèo’ một cái đã tiếp cận lông mày, kiếm quang xanh ngọc bích dịu dàng chiếu rọi hai hàng lông mày, làm hắn chỉ khẽ động cũng không dám. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe được xung quanh tiếng lá trúc rơi, thoáng hòa cùng vài phần tiếng thở dốc tinh tế.
Tây Môn Dục Tú yên lặng nhìn Tư Đồ Bất Nhị đầy đe dọa “Nói!”
—— Mấy chiêu vừa rồi chính là tinh hoa trong Cô Thiên thập thất thức, trong nháy mắt khắc địch hữu hiệu thực dụng. Đương nhiên, phải là trong tình huống đối phương không phòng bị mới có thể đánh lén thành công, tốt xấu gì thì Tư Đồ Bất Nhị cũng là nhân vật đứng hàng đầu trong võ lâm hiện nay, nếu động thủ thật, đừng nói là mấy chiêu đó, dù là ba bốn trăm chiêu cũng chưa chắc có thể thấy kết cục.
“Tây, Môn, Dục, Tú.” Tư Đồ Bất Nhị gắt gao trừng mắt cười nhạt “Ta sẽ không nói, Dung Phi Dương sống hay chết có liên quan gì tới ta đâu?!”
—— Trên đời người có thể đánh bại mình rất ít, ‘Ngọc Tu’ chẳng phải chính là hài âm với ‘Dục Tú’ sao?
“Nếu như có chuyện gì xảy ra với Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú nói từng chữ từng chữ một “Ta sẽ giết ngươi.”
Ngoài cửa viện truyền tới một trận tiếng bước chân lảo đảo, một người ôm vai loạng choạng chạy vào sân.
“Dục Tú!!!”
!!!!!!!!
Nhìn thấy dáng vẻ Dung Phi Dương lúc này, sắc mặt Tây Môn Dục Tú phi biến —— vai trái cắm một cây ngân trâm, xiêm y đầu vai nhiễm một mảng đỏ, vết máu chưa khô, tóc tai cùng y phục đều có chút lộn xộn, hai mắt đỏ đậm, toàn thân rung động, dường như đang kiệt sức nhẫn nại một cái gì đó.
“Phi Dương!” Hắn đau đớn hô một tiếng, trong mắt liền hiện sát khí.
Tư Đồ Bất Nhị thấy tình thế không ổn, nhân lúc Tây Môn Dục Tú phân tâm, như cá bơi mà lặng lẽ trượt ra khỏi kiếm phong, mũi chân điểm một cái, vội vã bỏ chạy. Tây Môn Dục Tú nổi giận quát một tiếng, huy kiếm như cầu vồng, mang theo đầy ý phẫn nộ cùng căm giận bắn thẳng tắp vào sau lưng Tư Đồ Bất Nhị. Tư Đồ Bất Nhị nhanh chóng nghiêng người một cái, nỗ lực né tránh, nhưng kiếm đó tới thực sự quá nhanh, hắn tuy rằng tránh được chỗ hiểm, nhưng bị kiếm phong quét qua vai, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã nhào xuống đất, tóc tai tán loạn, có vẻ rất là chật vật. Bất quá lúc này chạy trối chết quan trọng hơn, đương nhiên không có thời gian rảnh đi quản xem có mất mặt hay không, Tư Đồ Bất Nhị lúc này xoay người nhảy lên, hốt hoảng nhảy qua tường mà chạy trốn. Tây Môn Dục Tú vốn định đuổi theo, lại không yên lòng về Dung Phi Dương, đành phải ngừng bước, vội vã tới bên cạnh Dung Phi Dương, đưa tay ra muốn đỡ.
“Đừng chạm vào ta!!!” Dung Phi Dương cuống quýt ngăn, tập tễnh lùi về sau hai bước.
“Phi Dương, ngươi làm sao vậy?” Tây Môn Dục Tú kinh ngạc rụt tay, trong mắt hiện lên vẻ bị tổn thương.
“Ngươi… ngươi đừng hiểu lầm…” Dung Phi Dương thở gấp “Ta… ta cũng không phải là… ta… ta bị Tư Đồ Bất Nhị… hạ dược… nếu như hiện tại tới gần ngươi… ta sợ… ta sẽ làm ngươi bị thương…”
“Dược?” Tây Môn Dục Tú bừng tỉnh “Là mị dược?”
“… Đúng… ta sợ… ta sẽ làm ra… việc… có lỗi với ngươi… vậy, vậy nên…” Dung Phi Dương nỗ lực giải thích.
“Vậy nên ngươi dùng trâm đâm vào vai mình?” Trong mắt Tây Môn Dục Tú dần dần bao phủ một tầng sương.
“Như vậy… tương đối dễ giữ… giữ sự tỉnh táo…”
“Như vậy, có cần ta hỗ trợ không?” Tây Môn Dục Tú bỗng cười cười, khóe môi dẫn ra một đường tiếu ý ôn nhu.
“Ngươi… ngươi…” Dung Phi Dương ngớ ra nhìn người yêu cười đến cực kỳ ôn nhu, ngây ngốc không nói nên lời.
“Những lúc như thế này chính là không nên giữ tỉnh táo mới thật là tốt.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười, chủ động tiến lên ôm lấy người yêu trẻ tuổi của mình, cẩn thận tránh vết thương của hắn, kéo đầu hắn xuống, dùng miệng mình bao phủ lên cái miệng đang há hốc ra thật lớn của đối phương, nỉ non “Dù là bị thương… cũng không sao đâu…”
Dung Phi Dương cả người chấn động —— lời nói nhỏ nhẹ sát bên tai, cái lưỡi khiêu khích luồn vào trong miệng mình quấy rối —— tất cả khiến cho dục hỏa đè nén đã lâu của hắn hoàn toàn bạo phát, cũng không có cách nào tự kiềm chế nữa.
“Xin lỗi…” Dùng âm thanh khản đặc mơ hồ tràn ngập *** nói ra hai chữ, Dung Phi Dương bỗng nhiên đẩy ngã Tây Môn Dục Tú xuống đất, cuồng loạn mà xé rách y vật của hắn, vừa cắn vừa hôn kịch liệt đáp lại người yêu. Hai thân thể xích lõa rắn chắc nồng nhiệt giao triền làm một, lòng như lửa đốt, đến bôi trơn cũng không kịp làm trực tiếp tiến nhập, đau đớn nổi lên khiến thân thể Tây Môn Dục Tú căng thẳng, theo từng đợt va chạm mãnh liệt trong cơ thể, dần dần phát sinh tiếng rên rỉ khó có thể ức chế, cùng Dung Phi Dương cuốn vào một hồi yến tiệc của cảm quan…
Lần thứ hai Tây Môn Dục Tú tỉnh lại đã là giờ tý nửa đêm.
Nằm trên giường mềm mại, mặc trung y trung khố sạch sẽ mới thay, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió thổi lá trúc ‘sàn sạt’, bên người còn lại người yêu vẻ mặt lo lắng đang nhìn mình.
“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.” Dung Phi Dương thở hắt ra, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc đen rơi lả tả trước trán Tây Môn Dục Tú, thân thiết hỏi “Dục Tú, ngươi không sao chứ? Vừa nãy ta đối với ngươi…” Hắn ấp úng nói “quá thô bạo…”
“…Ta không sao…” Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện tiếng nói hơi khàn khàn, liền chờ người yêu ân cần đưa chén trà tới uống vài ngụm, thoải mái ngồi dựa vào trên đùi người yêu, Tây Môn Dục Tú mang theo chút biếng nhác hỏi “Phi Dương, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cái này á… Hôm nay ta rốt cuộc trúng phải bẫy của tên hỗn đản Tư Đồ Bất Nhị…” Dung Phi Dương ngưng thần, đem chuyện lớn nhỏ phát sinh trong Tầm phương các nói hết thảy cho Tây Môn Dục Tú.
“…Không ngờ Nam Cung cô nương nàng…” Nghe xong lời tự thuật của Dung Phi Dương, sau một lúc lâu lặng im, Tây Môn Dục Tú mới thở dài một tiếng.
“Hừ.” Nhớ tới tâm cơ của Nam Cung Tinh, Dung Phi Dương khinh thường hừ lạnh “Ta thấy lúc này chắc nàng đã hết hẳn hy vọng. Nếu không phải lúc đó ta bị nàng ta kéo lấy không thể rút kiếm thì làm sao phải đi mượn trâm của nàng? Bất quá,” hắn đắc ý dạt dào nói “Lúc nàng thấy ta đâm trâm xuống cả người đều ngây dại, ta liền nhân cơ hội đó liều mạng trốn thoát, thế mới không để nàng ta thực hiện được.” —— nói xong như thể mình có biết bao vĩ đại, nghe ngược lại giống thiếu nữ nhỏ bé suýt nữa thì rơi vào sự cường bạo của sắc lang.
Tây Môn Dục Tú cười khổ chuyển trọng tâm câu chuyện “Phi Dương, thương thế của ngươi.”
“Không đáng ngại nữa.” Dung Phi Dương vội hỏi “Chỉ là bị thương da thịt thôi. Ngược lại mới vừa rồi ta…” Hắn liếc liếc Tây Môn Dục Tú, cẩn thận hỏi “Ngươi bây giờ còn đau không?”
“…không, không có gì.” Biết hắn hỏi chỗ nào, Tây Môn Dục Tú có chút xấu hổ ho khan một tiếng “Khụ… ta không sao.”
“Tất cả đều do tên hỗn đản kia làm hại!” Dung Phi Dương oán hận nói “Cố ý thiết kế một cái bẫy như thế để ta nhảy…” Nói đến đó, chợt tỉnh ra “Vừa rồi hắn chạy đến nhà mình là muốn làm gì với ngươi vậy?”
“Hắn…” Tây Môn Dục Tú đem những chuyện phát sinh kể từ đầu tới cuối cho Dung Phi Dương nghe, khiến Dung đại thiếu gia tức giận đến mức suýt thì nhảy dựng lên.
“Con mẹ nó!!! Cái thứ không bằng cầm thứ!!! Còn, còn, còn dám có chủ ý với ngươi!!!!! Ta không đi làm thịt hắn không được!!!”
“Chỉ sợ hắn đã không còn ở trong Bảo Nguyệt lâu nữa.” Tây Môn Dục Tú thần tình ngưng trọng “Vừa rồi ta so chiêu với hắn, hắn đã đoán ra thân phận của ta rồi.”
“Hắn đã biết?” Dung Phi Dương lấy làm kinh hãi, tiện đà nghĩ “Biết rồi cũng tốt, để xem hắn còn dám có chủ ý với ngươi nữa không!”
“Ta nghĩ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ ngay đâu.” Mới nghĩ tới ánh mắt oán độc lúc Tư Đồ Bất Nhị bỏ chạy lưu lại, Tây Môn Dục Tú hơi nhíu mày.
“Ân. Người này nham hiểm giả dối, lại cao ngạo tự phụ, lần này phải chịu thiệt, tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ.” Dung Phi Dương trầm ngâm.
“Lúc này thất bại, có ngày hắn chắc chắn sẽ quay trở lại.”
—— Chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Hai người liếc nhau, tâm ý tương thông, không hẹn mà cùng nắm chặt tay nhau.
“Đúng vậy,” Tây Môn Dục Tú lẩm bẩm “Nhưng không biết nơi Tiểu Nặc đến rốt cuộc ra sao rồi.”
Từ lúc Dung Phi Văn đi, Tư Đồ Bất Nhị vẫn như trước dăm ba bữa lại chạy tới Dung phủ, phần lớn là vì cùng ‘Ngọc tiên sinh’ đàm thi luận cầm đối tửu dịch kỳ mà tới. (lần lượt: thơ-đàn-rượu-cờ)
Đối với việc ấy Dung đại thiếu gia phòng bị rất nghiêm, mỗi lần Tư Đồ Bất Nhị tới, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh Tây Môn Dục Tú, đồng thời dùng một loại nhãn thần phòng kẻ trộm để nhìn Tư Đồ Bất Nhị từ trên xuống dưới; phàm là có việc xuất môn, hắn cũng luôn luôn mang Tây Môn Dục Tú đi cùng, để không cho Tư Đồ Bất Nhị có thể tìm được bất cứ cơ hội nào đơn độc tiếp xúc với Dục Tú.
Bản thân Tây Môn Dục Tú vốn là không đồng ý không được, bất quá đối với thỉnh cầu của rngười yêu hắn luôn rất ít khi cự tuyệt, vậy nên mỗi lần Tư Đồ Bất Nhị tới phủ, nếu không phải thấy hình ảnh Dung Phi Dương cùng Tây Môn Dục Tú hòa thuận vui vẻ thì là nghe nói hai người đã cùng nhau xuất môn, lâu ngày, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt y càng lúc càng rõ ràng. Huống chi thời gian tiếp xúc với nhau cũng đã hơn nửa tháng, Tây Môn Dục Tú đối với việc tận lực tiếp cận cùng với đủ loại ám chỉ khiêu khích vẫn giống như trước bất vi sở động —— chuyện này quả thực khiến Tư Đồ Bất Nhị cảm thấy thất bại sâu sắc, ham muốn chinh phục được lại càng lúc càng thâm sâu.
Tháng tư ngày mười lăm.
Hôm đó Tư Đồ Bất Nhị lại tới Dung Phủ tìm ‘Ngọc tiên sinh’ nói chuyện trên trời dưới biển, y theo lệ cũ, Dung đại thiếu gia đương nhiên từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh Tây Môn Dục Tú, không rời nửa bước. Có điều khác chính là Tư Đồ Bất Nhị lúc cáo từ bỗng nhiên đưa ra một lời mời, lý do là vì chuyện làm ăn giữa Song Kiếm môn và Vô Song môn, hai phái ở Hoàng Sơn cùng có phân bộ, lần này mong có thể cùng Dung Phi Dương thương thảo một chút xử lý vài việc nho nhỏ của phân kỳ đôi bên.Thời gian gặp nhau là chạng vạng giờ dậu, về phần địa điểm định tại một gian thanh lâu nổi danh nhất náo nhiệt nhất trong trấn —— Tầm Phương các. Để tránh những phiền phức không đáng có, Tư Đồ Bất Nhị còn đặc biệt nói rõ lần này song phương đều phải tới một mình, không mang theo bất cứ thủ hạ nào, để tránh khỏi lại có phân tranh. Lúc hắn đưa ra lời mời ngôn từ ngữ khí tương đối khách khí phải phép, kẻ khác khó có thể cự tuyệt, Dung Phi Dương đáp ứng ngay lập tức —— trong lòng đôi bên thầm mang ý xấu, đều cười nhạt, ai thua ai thắng ngày mai gặp nhau liền biết.
“Ta nghĩ có điểm không thích hợp.” Đợi Tư Đồ Bất Nhị cáo từ ra khỏi cửa xong, Tây Môn Dục Tú nhíu mày nói “Ngươi một mình đơn độc tới chỗ hẹn…”
“Yên tâm đi,” Dung Phi Dương nói “Tầm Phương các tuy rằng không thuộc về Phong Kiếm môn, nhưng cũng không phải địa bàn của Vô Song môn. Hơn nữa nó nằm ở chỗ phố xá sầm uất, lúc gặp lại là thời gian Tầm Phương các náo nhiệt nhất, nếu như hắn muốn giết ta, hẳn sẽ không chọn một nơi như vậy.”
“Nói chung,” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm “Phòng lòng người không lúc nào thừa, ngươi vẫn nên an bài vài thủ…”
“Cái này đương nhiên.” Dung Phi Dương bảo chứng “Ta sẽ phái người trà trộn trong khách nhân cùng tiểu thương, nếu có chuyện gì, nhất định lập tức báo cho ngươi biết.”
“Ngươi phải cẩn thận một chút.” Tây Môn Dục Tú gật đầu “Nếu như lâu quá ngươi còn chưa về, ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Được.” Cảm giác có người quan tâm thật là tốt —— Dung Phi Dương thoáng cái cười toe toét “Dục Tú, đến lúc đó phiền ngươi tới cứu ta.” Nói xong, lặng lẽ tiến tới gần má người yêu vội vã hôn trộm một cái.
“Phi Dương…” Tây Môn Dục Tú đang lắc đầu vẻ không-biết-làm-sao, liền bị nam tử cúi xuống phủ kín lên đôi môi, cũng không nói nên lời nữa.
Hôm sau.
Giờ dậu.
Trong Tầm Phương các như mọi khi xôn xao ầm ĩ, khách tới như mây.
Trong một gian phòng tên ‘Túy nguyệt’ trên lầu hai, nữ tử yêu diễm cùng thiếu niên thanh tú xếp thành hàng, mỗi nguời đều mở lớn mắt, dùng ánh mắt lộ liễu, tràn đầy ái mộ cùng bái phục nhìn chăm chăm hai nam tử tuổi trẻ cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang, mị lực siêu phàm đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Dung Phi Dương cùng Tư Đồ Bất Nhị nhìn nhau dò xét, đều bất động thanh sắc mà mỉm cười. Tư Đồ Bất Nhị nói trước “Dung đại thiếu gia, hôm nay tại hạ làm chủ bữa tiệc, có ai nhìn tương đối thuận mắt thì nghìn vạn lần không nên khách khí, phải làm tận hứng mới về đấy.”
“Không dám.” Dung Phi Dương chắp tay nói “Tại hạ đã sớm có người mang trong tim, trừ người đó ra, không muốn nghĩ tới ai khác. Nhưng thật ra nếu Tư Đồ môn chủ nhìn trúng ai, cứ việc chọn lấy, không cần kiêng dè.”
“Nga?” Tư Đồ Bất Nhị một mặt phất tay để những nam nam nữ nữ còn đang thất vọng hết thảy lui ra cửa, một mặt như giễu như không nhìn Dung Phi Dương, “Tại hạ từ lâu đã nghe Dung đại thiếu gia thân kinh bách chiến (trải trăm trận), là cao thủ ngâm phong lộng nguyệt, từ lúc nào lại cũng đóng vai Liễu Hạ Huệ? Chẳng lẽ ngại cô nương tiểu quan ở đây không đúng khẩu vị?”
“Ở trong mắt tại hạ chỉ có một người.” Dung Phi Dương nói không e dè “Tư Đồ môn chủ hẳn là biết người này rồi nhỉ?”
“Cả ngày đối mặt với một người không cảm thấy nhàm chán sao?” Tư Đồ Bất Nhị lơ đãng quay đầu liếc liếc sang phía cái mành màu phấn hồng trong góc phòng “Dung đại thiếu gia sao không thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút? Thử cảm giác mới mẻ.”
“Ý tốt của Tư Đồ môn chủ tại hạ xin nhận.” Dung Phi Dương thần sắc ung dung nhìn theo tầm mắt của đối phương —— chỉ thấy một luồng khói nhàn nhạt từ dây hương đang cháy bên cạnh bàn trang điểm lượn lờ xung quanh, “Có điều tại hạ lại chưa từng có cảm giác nhàm chán, đương nhiên không nghĩ tới muốn đổi khẩu vị.” Nói đến đây, liền chuyển đề tài “Sao chúng ta không trao đổi một chút về chuyện hôm qua Tư Đồ môn chủ nhắc tới?”
“Chuyện đó á…” Tư Đồ Bất Nhị cười đến xấu xa “Dung đại thiếu gia có thấy thân thể có chút không khỏe hay không?”
“Cái gì?” Dung Phi Dương chau mày, tiện đó thấy trong lòng bỗng nóng lên, một luồng khí tức cay cay nóng nóng phát ra từ dưới bụng, chạy thẳng tới tứ chi bách hài —— chuyện gì vậy?! Thứ trên bàn mình rõ ràng chưa đụng tới, về phần nén hương kia…
“Không nghĩ ra đây là có chuyện gì đúng không?” Mặt Tư Đồ Bất Nhị mang vẻ đắc ý “Ta biết mới vừa rồi ngươi đã ngưng hô hấp, căn bản không hít khói kia vào, chỉ tiếc đó cũng không phải mê hương bình thường, mà là ‘Túy hồn’ do ‘Dược tiên’ Từ Ngọc Quyên đặc biệt luyện chế. Nó không giống mê dược bình thường, cho dù là bình trụ hô hấp cũng vô dụng, bởi vì hương này có thể thẩm thấu qua da vào trong, sau đó làm cho hồn phách cũng chậm rãi phiêu đãng đi.” —— ‘Dược tiên’ Từ Ngọc Quyên là cao thủ dùng dược đứng đầu trên giang hồ, cũng chính là một trong đám tình nhân đông đảo của Tư Đồ Bất Nhị trong quá khứ.
“Ngươi…” Dung Phi Dương cố sức cắn răng, tận lực khống chế sự khô nóng toàn thân. Dược tính của ‘Túy hồn’ cực kỳ cường liệt, không ngờ tới loại thuốc này lại có thể thông qua khói mà có thể thâm nhập vào thân thể, quả nhiên là lần đầu nghe thấy —— nếu như có Ngự Thủy ở đây thì tốt.
“Nam Cung cô nương.”
Nghe một tiếng hô hoán như thế, cửa phòng đóng chặt nhẹ nhàng mở ra, một thiếu nữ mày liễu mắt hạnh, sở sở động nhân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Là ngươi!” Dung Phi Dương bỗng nhiên cả kinh, thầm hô không ổn.
“Loại thuốc này sẽ làm người ta túy tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.” Tư Đồ Bất Nhị nghiêng mắt nhìn “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, ta sẽ không quấy rối nữa, hai vị hảo hảo hưởng thụ nha.” Dứt lời, thong thả bước đi ra ngoài, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
Bên trong phòng, chỉ còn lại hai người.
Dung Phi Dương sống chết chống bàn đứng dậy, hung hăng trừng mắt thiếu nữ đang tiến lại gần “Ngươi… vì sao… phải làm như vậy?” Hắn miễn cưỡng nói từng chữ gián đoạn qua kẽ răng.
“Dung đại ca…” Thiếu nữ phát sinh một tiếng thở dài yếu ớt, thân thể thơm mềm trơn nhỏ tiến vào trong lòng Dung Phi Dương, một đôi cánh tay ngọc trắng như ngà cũng chủ động quấn quanh thân thể cường tráng rắn chắc của thanh niên.
“A…” Cố nén tiếng thở dốc từ trong cổ họng truyền ra, Dung Phi Dương hít vào một hơi lạnh buốt, đem hết toàn lực mới có thể đẩy ra Nam Cung Tinh đang quấn lấy mình, trong nháy mắt cảm thấy mặt nóng tim đập, ù tai hoa mắt, thân thể sau khi trúng mị dược trở nên mẫn cảm, chỉ cần bị người khác chạm nhẹ, toàn thân trên dưới lập tức nổi lên phản ứng sinh lý. Không ổn, nếu không mau một chút sẽ đánh mất thần trí.
Nam Cũng Tinh chống mép bàn, mắt thấy Dung Phi Dương đang dùng hết sức giữ tỉnh táo, dáng vẻ không bị mê hoặc, trong mắt không khỏi toát ra vẻ bi thương sâu sắc cùng oán hận. Nàng lập tức cắn răng, lần thứ hai nhào vào lòng Dung Phi Dương, sống chết cũng không chịu buông tay.
Mùi thơm cơ thể thiếu nữ nhè nhẹ thâm nhập từ chóp mũi, nhuyễn ngọc ôn hương đầy cõi lòng khiến cả người Dung Phi Dương nóng lên, trong lòng như nổi trống, hai bên thái dương giật liên tục, mồ hôi từng hột từng hột lăn xuống. Rốt cuộc, ánh mắt hắn mê ly vươn tay ra, một chút lại một chút, không xác định mà kéo hai gò má kiều diễm của Nam Cung Tinh sát vào ngực mình, nhẹ nhàng đụng chạm, di chuyển lên dọc theo đường cong mềm mại, hơi run rút ra một cây ngân trâm kiểu dáng kỳ lạ tinh xảo cắm nghiêng trên đầu thiếu nữ, nhất thời, tóc đen đột nhiên từ đỉnh đầu rủ xuống, thêm vài phần quyến rũ cùng mê hoặc…
Dung phủ.
Trúc viện.
Lương đình.
Ba.
Một sợi dây đàn đột nhiên đứt, Tây Môn Dục Tú dừng lại cánh tay đang đánh đàn, trong lòng nổi lên nôn nóng cùng bất an. Phi Dương đi còn chưa tới nửa canh giờ, sao trong lòng đã rối loạn…
Ngoài tường bỗng có một người bay vào, lăng không mà tới, không phát sinh chút âm hưởng nào, chậm rãi thả mình xuống trước mặt Tây Môn Dục Tú.
“Tư Đồ môn chủ.” Tây Môn Dục Tú chợt ngẩng đầu, chậm rãi hỏi “Phi Dương đâu?” —— vì sao Tư Đồ Bất Nhị lại ở đây? Chẳng lẽ là Phi Dương đã xảy ra chuyện gì?
“Dung đại thiếu gia đang ở Tầm Phương các cùng mỹ nhân lưu luyến triền miên.” Tư Đồ Bất Nhị nhìn chằm chằm Tây Môn Dục Tú không hề chớp mắt “Tại hạ liền nhân cơ hội này đi ra gặp riêng tiên sinh trò chuyện an ủi nỗi khổ tương tư.”
“…” Tây Môn Dục Tú ung dung đứng dậy, nét mặt không hề gợn sóng.
“Ngươi không tin cũng không sao,” Tư Đồ Bất Nhị nói “Chờ hắn quay về ngươi sẽ biết.”
Tây Môn Dục Tú lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích —— tuy rằng trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể phóng ngay tới Tầm Phương các nhìn một cái xem thế nào, thế nhưng hắn rất rõ, đối mặt với đối thủ như Tư Đồ Bất Nhị, mất đi bình tĩnh nghĩa là sẽ thất bại thảm hại.
“Ta vốn đang muốn chờ ngươi chủ động yêu thương nhung nhớ ta, có điều…” Mắt thấy kế hoạch hoàn mỹ sắp thành công, Tư Đồ Bất Nhị đắc ý cười ngả ngốn “Như vậy cũng không tệ, ta sẽ ở ngay chỗ này cùng ngươi vậy —— nếu Dung Phi Duơng có thể ở bên ngoài…, ngươi đương nhiên cũng có thể. Đến lúc đó các ngươi gặp mặt… ha ha ha ha…” Vừa nghĩ tới người này mấy ngày liền không thèm coi mình ra cái gì sắp phải ở dưới thân thống khổ rên rỉ cầu xin rồi lại vô lực giãy dụa, từng trận vui sướng xẹt qua trong lòng, khiến hắn không nhịn được cất tiếng cười to.
Một thanh Thanh Phong kiếm bình thường bay nhanh tới trong tiếng cười, tốc độ của một kiếm đó là Tư Đồ Bất Nhị ít khi thấy trong đời, nhanh tới mức quả thực không giống như phát sinh trong tay con người, tiếng cười chưa dứt, kiếm đã kề cổ —— tuy biết thừa dịp người ta chưa chuẩn bị sẵn sàng nhiều ít có chút đê tiện, bất quá đối với người vô sỉ phải áp dụng thủ đoạn đê tiện. Tư Đồ Bất Nhị có nằm mơ cũng không ngờ cái người cực kỳ xấu xí trước mắt này có thể xuất ra kiếm pháp thiên hạ tuyệt diệu như thế, trong lúc quá sợ hãi cuống quýt dùng một tư thế thiết bản kiều nghiêng về sau, mới khó khăn né được một kiếm. Kiếm thế của Tây Môn Dục Tú không ngừng nghỉ chút nào, kiếm phong vừa chuyển, nghiêng nghiêng hướng mặt Tư Đồ Bất Nhị, Tư Đồ Bất Nhị hít sâu một hơi, muốn rút lui triệt để về phía sau, không ngờ mới lui mấy bước sau lưng bỗng nhiên đụng phải một cây trúc, hắn nhanh chóng vận lực chấn động một cái, thanh trúc phát sinh tiếng gãy ‘răng rắc’, chỉ là một sự ngăn trở, đợi lúc hắn định thần lại, kiếm phong lạnh lẽo ‘vèo’ một cái đã tiếp cận lông mày, kiếm quang xanh ngọc bích dịu dàng chiếu rọi hai hàng lông mày, làm hắn chỉ khẽ động cũng không dám. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe được xung quanh tiếng lá trúc rơi, thoáng hòa cùng vài phần tiếng thở dốc tinh tế.
Tây Môn Dục Tú yên lặng nhìn Tư Đồ Bất Nhị đầy đe dọa “Nói!”
—— Mấy chiêu vừa rồi chính là tinh hoa trong Cô Thiên thập thất thức, trong nháy mắt khắc địch hữu hiệu thực dụng. Đương nhiên, phải là trong tình huống đối phương không phòng bị mới có thể đánh lén thành công, tốt xấu gì thì Tư Đồ Bất Nhị cũng là nhân vật đứng hàng đầu trong võ lâm hiện nay, nếu động thủ thật, đừng nói là mấy chiêu đó, dù là ba bốn trăm chiêu cũng chưa chắc có thể thấy kết cục.
“Tây, Môn, Dục, Tú.” Tư Đồ Bất Nhị gắt gao trừng mắt cười nhạt “Ta sẽ không nói, Dung Phi Dương sống hay chết có liên quan gì tới ta đâu?!”
—— Trên đời người có thể đánh bại mình rất ít, ‘Ngọc Tu’ chẳng phải chính là hài âm với ‘Dục Tú’ sao?
“Nếu như có chuyện gì xảy ra với Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú nói từng chữ từng chữ một “Ta sẽ giết ngươi.”
Ngoài cửa viện truyền tới một trận tiếng bước chân lảo đảo, một người ôm vai loạng choạng chạy vào sân.
“Dục Tú!!!”
!!!!!!!!
Nhìn thấy dáng vẻ Dung Phi Dương lúc này, sắc mặt Tây Môn Dục Tú phi biến —— vai trái cắm một cây ngân trâm, xiêm y đầu vai nhiễm một mảng đỏ, vết máu chưa khô, tóc tai cùng y phục đều có chút lộn xộn, hai mắt đỏ đậm, toàn thân rung động, dường như đang kiệt sức nhẫn nại một cái gì đó.
“Phi Dương!” Hắn đau đớn hô một tiếng, trong mắt liền hiện sát khí.
Tư Đồ Bất Nhị thấy tình thế không ổn, nhân lúc Tây Môn Dục Tú phân tâm, như cá bơi mà lặng lẽ trượt ra khỏi kiếm phong, mũi chân điểm một cái, vội vã bỏ chạy. Tây Môn Dục Tú nổi giận quát một tiếng, huy kiếm như cầu vồng, mang theo đầy ý phẫn nộ cùng căm giận bắn thẳng tắp vào sau lưng Tư Đồ Bất Nhị. Tư Đồ Bất Nhị nhanh chóng nghiêng người một cái, nỗ lực né tránh, nhưng kiếm đó tới thực sự quá nhanh, hắn tuy rằng tránh được chỗ hiểm, nhưng bị kiếm phong quét qua vai, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã nhào xuống đất, tóc tai tán loạn, có vẻ rất là chật vật. Bất quá lúc này chạy trối chết quan trọng hơn, đương nhiên không có thời gian rảnh đi quản xem có mất mặt hay không, Tư Đồ Bất Nhị lúc này xoay người nhảy lên, hốt hoảng nhảy qua tường mà chạy trốn. Tây Môn Dục Tú vốn định đuổi theo, lại không yên lòng về Dung Phi Dương, đành phải ngừng bước, vội vã tới bên cạnh Dung Phi Dương, đưa tay ra muốn đỡ.
“Đừng chạm vào ta!!!” Dung Phi Dương cuống quýt ngăn, tập tễnh lùi về sau hai bước.
“Phi Dương, ngươi làm sao vậy?” Tây Môn Dục Tú kinh ngạc rụt tay, trong mắt hiện lên vẻ bị tổn thương.
“Ngươi… ngươi đừng hiểu lầm…” Dung Phi Dương thở gấp “Ta… ta cũng không phải là… ta… ta bị Tư Đồ Bất Nhị… hạ dược… nếu như hiện tại tới gần ngươi… ta sợ… ta sẽ làm ngươi bị thương…”
“Dược?” Tây Môn Dục Tú bừng tỉnh “Là mị dược?”
“… Đúng… ta sợ… ta sẽ làm ra… việc… có lỗi với ngươi… vậy, vậy nên…” Dung Phi Dương nỗ lực giải thích.
“Vậy nên ngươi dùng trâm đâm vào vai mình?” Trong mắt Tây Môn Dục Tú dần dần bao phủ một tầng sương.
“Như vậy… tương đối dễ giữ… giữ sự tỉnh táo…”
“Như vậy, có cần ta hỗ trợ không?” Tây Môn Dục Tú bỗng cười cười, khóe môi dẫn ra một đường tiếu ý ôn nhu.
“Ngươi… ngươi…” Dung Phi Dương ngớ ra nhìn người yêu cười đến cực kỳ ôn nhu, ngây ngốc không nói nên lời.
“Những lúc như thế này chính là không nên giữ tỉnh táo mới thật là tốt.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười, chủ động tiến lên ôm lấy người yêu trẻ tuổi của mình, cẩn thận tránh vết thương của hắn, kéo đầu hắn xuống, dùng miệng mình bao phủ lên cái miệng đang há hốc ra thật lớn của đối phương, nỉ non “Dù là bị thương… cũng không sao đâu…”
Dung Phi Dương cả người chấn động —— lời nói nhỏ nhẹ sát bên tai, cái lưỡi khiêu khích luồn vào trong miệng mình quấy rối —— tất cả khiến cho dục hỏa đè nén đã lâu của hắn hoàn toàn bạo phát, cũng không có cách nào tự kiềm chế nữa.
“Xin lỗi…” Dùng âm thanh khản đặc mơ hồ tràn ngập nói ra hai chữ, Dung Phi Dương bỗng nhiên đẩy ngã Tây Môn Dục Tú xuống đất, cuồng loạn mà xé rách y vật của hắn, vừa cắn vừa hôn kịch liệt đáp lại người yêu. Hai thân thể xích lõa rắn chắc nồng nhiệt giao triền làm một, lòng như lửa đốt, đến bôi trơn cũng không kịp làm trực tiếp tiến nhập, đau đớn nổi lên khiến thân thể Tây Môn Dục Tú căng thẳng, theo từng đợt va chạm mãnh liệt trong cơ thể, dần dần phát sinh tiếng rên rỉ khó có thể ức chế, cùng Dung Phi Dương cuốn vào một hồi yến tiệc của cảm quan…
Lần thứ hai Tây Môn Dục Tú tỉnh lại đã là giờ tý nửa đêm.
Nằm trên giường mềm mại, mặc trung y trung khố sạch sẽ mới thay, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió thổi lá trúc ‘sàn sạt’, bên người còn lại người yêu vẻ mặt lo lắng đang nhìn mình.
“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.” Dung Phi Dương thở hắt ra, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc đen rơi lả tả trước trán Tây Môn Dục Tú, thân thiết hỏi “Dục Tú, ngươi không sao chứ? Vừa nãy ta đối với ngươi…” Hắn ấp úng nói “quá thô bạo…”
“…Ta không sao…” Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện tiếng nói hơi khàn khàn, liền chờ người yêu ân cần đưa chén trà tới uống vài ngụm, thoải mái ngồi dựa vào trên đùi người yêu, Tây Môn Dục Tú mang theo chút biếng nhác hỏi “Phi Dương, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cái này á… Hôm nay ta rốt cuộc trúng phải bẫy của tên hỗn đản Tư Đồ Bất Nhị…” Dung Phi Dương ngưng thần, đem chuyện lớn nhỏ phát sinh trong Tầm phương các nói hết thảy cho Tây Môn Dục Tú.
“…Không ngờ Nam Cung cô nương nàng…” Nghe xong lời tự thuật của Dung Phi Dương, sau một lúc lâu lặng im, Tây Môn Dục Tú mới thở dài một tiếng.
“Hừ.” Nhớ tới tâm cơ của Nam Cung Tinh, Dung Phi Dương khinh thường hừ lạnh “Ta thấy lúc này chắc nàng đã hết hẳn hy vọng. Nếu không phải lúc đó ta bị nàng ta kéo lấy không thể rút kiếm thì làm sao phải đi mượn trâm của nàng? Bất quá,” hắn đắc ý dạt dào nói “Lúc nàng thấy ta đâm trâm xuống cả người đều ngây dại, ta liền nhân cơ hội đó liều mạng trốn thoát, thế mới không để nàng ta thực hiện được.” —— nói xong như thể mình có biết bao vĩ đại, nghe ngược lại giống thiếu nữ nhỏ bé suýt nữa thì rơi vào sự cường bạo của sắc lang.
Tây Môn Dục Tú cười khổ chuyển trọng tâm câu chuyện “Phi Dương, thương thế của ngươi.”
“Không đáng ngại nữa.” Dung Phi Dương vội hỏi “Chỉ là bị thương da thịt thôi. Ngược lại mới vừa rồi ta…” Hắn liếc liếc Tây Môn Dục Tú, cẩn thận hỏi “Ngươi bây giờ còn đau không?”
“…không, không có gì.” Biết hắn hỏi chỗ nào, Tây Môn Dục Tú có chút xấu hổ ho khan một tiếng “Khụ… ta không sao.”
“Tất cả đều do tên hỗn đản kia làm hại!” Dung Phi Dương oán hận nói “Cố ý thiết kế một cái bẫy như thế để ta nhảy…” Nói đến đó, chợt tỉnh ra “Vừa rồi hắn chạy đến nhà mình là muốn làm gì với ngươi vậy?”
“Hắn…” Tây Môn Dục Tú đem những chuyện phát sinh kể từ đầu tới cuối cho Dung Phi Dương nghe, khiến Dung đại thiếu gia tức giận đến mức suýt thì nhảy dựng lên.
“Con mẹ nó!!! Cái thứ không bằng cầm thứ!!! Còn, còn, còn dám có chủ ý với ngươi!!!!! Ta không đi làm thịt hắn không được!!!”
“Chỉ sợ hắn đã không còn ở trong Bảo Nguyệt lâu nữa.” Tây Môn Dục Tú thần tình ngưng trọng “Vừa rồi ta so chiêu với hắn, hắn đã đoán ra thân phận của ta rồi.”
“Hắn đã biết?” Dung Phi Dương lấy làm kinh hãi, tiện đà nghĩ “Biết rồi cũng tốt, để xem hắn còn dám có chủ ý với ngươi nữa không!”
“Ta nghĩ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ ngay đâu.” Mới nghĩ tới ánh mắt oán độc lúc Tư Đồ Bất Nhị bỏ chạy lưu lại, Tây Môn Dục Tú hơi nhíu mày.
“Ân. Người này nham hiểm giả dối, lại cao ngạo tự phụ, lần này phải chịu thiệt, tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ.” Dung Phi Dương trầm ngâm.
“Lúc này thất bại, có ngày hắn chắc chắn sẽ quay trở lại.”
—— Chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Hai người liếc nhau, tâm ý tương thông, không hẹn mà cùng nắm chặt tay nhau.
“Đúng vậy,” Tây Môn Dục Tú lẩm bẩm “Nhưng không biết nơi Tiểu Nặc đến rốt cuộc ra sao rồi.”