Chạng vạng.
Hàng Châu.
Bên ngoài lâu.
Lương Chẩm Thu đang phủ phục trên mặt đất khóc lóc kể lể cầu xin tiểu thúc tử của mình thả cho ả một con đường sống.
Vốn tất cả đều nên nằm trong tính toán của ả —— chưởng quỹ, hỏa kế trong tửu lâu cùng đại trù trong nhà bếp từ lâu đã thay bằng tâm phúc của ả, chỉ cần Tề Nặc ăn bất cứ thức ăn gì trên bàn, sau đó uống một chút rượu tất sẽ trúng kỳ độc, đến lúc đó mọi người đồng loạt xông lên, lại còn sợ hắn không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép sao? Ả biết Tề Nặc mỗi lần trước khi dùng cơm đều lấy ngân châm ra thử độc, đó là thói quen sau vài lần suýt trúng độc thì hình thành, thế nhưng lần này… Thuốc của ‘Dược tiên’ Từ Ngọc Quyên dùng biện pháp bình thường tuyệt đối không thử ra được, cho nên ả rất an tâm cho bưng thức ăn tới. Trải qua hơn nửa tháng lên kế hoạch, đối với mỗi một chi tiết, thậm chí mỗi câu Tề Nặc hỏi phải trả lời thế nào cũng đã nghĩ tỉ mỉ, không để lộ chút sơ hở nào, chỉ tiếc điều duy nhất ả tính sai chính là một người (vốn ả cũng muốn cho người này cùng chết), người này lúc ở bàn cơm đã nói một câu, dẫn đến kế hoạch của ả toàn bộ thất bại —— người này chính là trang chủ Ngự Vân sơn trang Vân Ngự Thủy. Ngay khi Tề Nặc ăn vài miếng xong, lúc nâng chén rượu lên, Vân Ngự Thủy nói một câu “Tiểu Nặc, ngươi nên kính tẩu phu nhân một chén mới đúng.”
“Vân đại ca,” Tề Nặc nâng chén cười nói “Tẩu tử của ta không uống rượu, từ trước đến giờ đều thế.”
“Lời ấy sai rồi,” Vân Ngự Thủy rung đùi đắc ý nói “Hiếm khi tẩu phu nhân chủ trì bữa tiệc, chúng ta làm khách nhân sao có thể mất cấp bậc lễ nghĩa? Nên kính chủ nhân một chén trước mới phải.”
“Đúng vậy,” Tề Nặc tán thành gật đầu “Tẩu nể mặt Vân đại ca một chút, coi như phá lệ một lần được không?”
“Chuyện này…” Một miếng cá suýt nữa hóc tại cổ họng Lương Chẩm Thu, ả nhanh chóng nuốt xuống miễn cưỡng nói “Thiếp thực sự là…”
“Phu nhân thoái thác như vậy, có phải là khinh thường tiểu đệ hay không?” Vân Ngự Thủy rót hai chén rượu, đưa một chén tới trước mặt Lương Chẩm Thu, cười như không cười nói.
“Làm gì có…” Tư Đồ Bất Nhị chỉ cho độc dược, không cho giải dược —— làm sao ả dám nhận chén rượu này đây?
“Ta thấy hay là như vậy đi,” thấy đại tẩu mình có vẻ khó xử, Tề Nặc đưa ra một biện pháp trung gian “Tẩu tử uống một chút, cũng chỉ là nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi thôi —— Vân đại ca ngươi thấy thế nào?”
“Như vậy cũng được,” Vân Ngự Thủy uể oải nói “Chỉ cần tẩu phu nhân nể mặt chút là được.”
—— Nói tới đây, Lương Chẩm Thu không còn từ nào để thoái thác nữa, chỉ là ả cũng rõ, nếu như hai người này không trúng độc, vậy thủ hạ ả âm thầm an trí vô luận thế nào cũng không phải đối thủ, dưới tình huống không thể tránh được, ả đành nhẫn nhịn bỏ lần hành động này, dự định giả vờ té xỉu, chuẩn bị hôm khác tìm cơ hội. Nhưng vào lúc đó, chén rượu Tề Nặc vẫn đang cầm bỗng nhiên tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ nát, ngay lúc có tiếng chén vỡ, sát thủ yên tĩnh tại bốn phía đợi hiệu lệnh lập tức đồng thời xông lên, sau đó… đương nhiên là thất bại thảm hại. Người của mình rất nhanh bị một đám đại hán áo lam thình lình xuất hiện vây lấy phải bó tay chịu trói, không một ai lọt lưới. Lương Chẩm Thu nhận ra đầu lĩnh của đám hán tử áo lam kia chính là chưởng quỹ của Tề gia phân trang Hàng Châu – Dụ Phong tiền trang, khi bọn họ hướng về phía Tề Nặc cung kính thi lễ hồi bẩm là lúc ả biết toàn bộ đã xong.
…
“Tiểu Nặc…” Lương Chẩm Thu tóc tai bù xù, nước mắt ngang dọc đau khổ cầu xin “Đệ cho tẩu… ta… một con đường sống đi, ta…” Ả cắn răng “Bây giờ sẽ rời khỏi Tề gia, không bao giờ trở lại nữa…” —— không thể tận mắt thấy Dung Phi Dương chết thì mình sao có thể cam tâm chết trước?
“Nói vậy có thật không?” Nhìn nữ tử khóc đến bi thiết, Tề Nặc mặt trầm như nước.
“Đương nhiên… Ta đảm bảo…” Lương Chẩm Thu vội vàng thề.
“… Ngươi đi đi.” Khẽ thở dài một cái, Tề Nặc yên lặng phất phất tay.
“Cảm tạ…” Lương Chẩm Thu mừng rỡ, lảo đảo đứng dậy chạy ra khỏi đại môn tửu lâu.
“Ngươi đoán… bây giờ cô ta sẽ đi đâu?” Vân Ngự Thủy ngưng mắt nhìn theo bóng lưng Lương Chẩm Thu đi xa, trong mắt lộ ra một tia thương hại.
“Nhất định cô ta sẽ đi tìm Tư Đồ Bất Nhị.” Tề Nặc khẳng định.
“Không biết Tư Đồ Bất Nhị sẽ xử trí người không còn giá trị lợi dụng như thế nào…” Vân Ngự Thủy thì thào tự nói.
“Kỳ thực cô ta cũng đáng thương, vì một chấp niệm, dây dưa đến giờ.” Tề Nặc thở dài lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói “Cảm tạ Vân đại ca.”
“Sao phải khách khí như vậy? Độc của Từ Ngọc Quyên nghiên cứu chế tạo hơn phân nửa ta biết cách giải, hôm nay vừa lúc dùng tới mà thôi.” —— Vân Ngự Thủy có danh xưng ‘Diệu thủ thánh ý’ đối với danh gia dùng độc dùng dược trên giang hồ đương nhiên lý giải rất nhiều.
“Nếu không phải nhờ Vân đại ca nhắc nhở thì ta đã gặp nguy rồi.” Tề Nặc sờ sờ đầu “Kỳ quái, rõ ràng ta đã dùng ngân châm thử qua, trong thức ăn lẫn trong rượu đều không có độc a…”
“Có vài thứ bản thân nó không độc,” Vân Ngự Thủy nói “Thế nhưng nếu đem hòa chung với một thứ cũng vô hại khác, lại có thể điều chế ra kịch độc.”
“Ta hiểu rồi.” Tề Nặc trong lòng sợ hãi vỗ vỗ ngực “May mà ta không uống chén rượu đó, bằng không đã đi đời nhà ma rồi.”
“Dù thực sự uống cũng không sao,” Vân Ngự Thủy hời hợt nói “Giải dược của loại độc này hai tháng trước ta đã điều chế được.” Hắn hướng về phía Tề Nặc chớp mắt vài cái rất xấu xa “Ngươi có muốn thử chút hiệu quả của nó không?”
“Đa tạ Tề đại ca,” Tề Nặc nghiêm trang đề nghị “Ta thấy ngươi nên tìm Dung đại ca giúp ngươi thí nghiệm thì hơn.”
“Hê…” Vân Ngự Thủy vuốt cằm suy nghĩ một chút “Chủ ý này cũng không tệ… Được rồi, còn chưa biết bên Tiểu Dung thế nào rồi. Tư Đồ Bất Nhị là kẻ không dễ đối phó.”
“Có Tây Môn cung chủ bên cạnh Dung đại ca, cho dù thực sự động thủ cũng không sao.” Tề Nặc vô tư nói.
“Không sai,” Vân Ngự Thủy tán thành “Cho dù Tiểu Dung là tên vô dụng, chí ít còn có một người hữu dụng.” Nói xong, cùng Tề Nặc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười lên ha ha.
Thời gian hơn mười ngày lặng lẽ trôi qua, trong lúc đó, bên Tư Đồ Bất Nhị một chút động tĩnh cũng không có —— Hắn quả nhiên đã rời Hoàng Sơn, nhưng địa điểm đặt chân chính xác thì không thể biết được. Tất cả… đều thể hiện sự yên lặng trước cơn bão tố.
Hai mươi bảy tháng tư.
Chân núi Hoàng Sơn.
Dung phủ.
Trúc viện
Giờ thìn.
Hai bóng người giao nhau trong không trung, bóng trắng phiêu dật, bóng vàng tiêu sái, song kiếm không ngừng tiếp xúc trong không trung, liên tiếp đánh ra âm hưởng thanh thúy ‘leng keng’ —— từ sau hôm đó, Dung Phi Dương bắt đầu càng nỗ lực chăm chỉ luyện kiếm, thời gian cũng từ một canh giờ kéo dài tới hai canh giờ, mỗi ngày đều luyện từ giờ dần tới giờ thìn mới bằng lòng nghỉ. Tây Môn Dục Tú là một lão sư rất tốt, đối với học sinh một lòng cầu tiến, đương nhiên là dùng hết sức lực chỉ dạy, thêm vào đó Dung Phi Dương thiên tư thông tuệ, một chút liền hiểu, chưa đến mười ngày, kiếm thuật của Dung đại thiếu gia đã có tiến bộ rất lớn. Hiện nay ngoại trừ kiếm ý của ‘Cô Thiên thập thất thức’ ra, trên kiếm pháp đã khó mà nhìn ra được khuyết điểm.
“Phi Dương,’ Tây Môn Dục Tú ngừng kiếm thế, khẽ cười nói “Mấy ngày nay kiếm pháp của ngươi đã tiến rất xa, bây giờ chỉ còn thiếu kiếm ý, một khi ý thành, thiên hạ liền ít ai địch nổi.”
“Hiện tại võ công của ta so với Tư Đồ Bất Nhị thế nào?” Dung Phi Dương hỏi.
“Cái này…” Tây Môn Dục Tú trầm ngâm trong chốc lát “Còn kém một chút xíu, nếu như ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ kiếm ý của ‘Cô Thiên thập thất thức’, ta nghĩ… hắn là có thể cùng phân cao thấp.”
“Thật sao?”
“Thật.” Tây Môn Dục Tú gật đầu “phi Dương, mấy năm nay ngươi luyện công rất chăm chỉ, hiện tại võ công so với sáu năm trước từ lâu đã không thể so sánh nổi. Về phần ‘Cô Thiên thập thất thức’ ngươi không nên nóng ruột, chỉ cần chậm rãi suy nghĩ, một ngày nào đó sẽ hiểu rõ chân ý trong đó.”
“…Là ta nóng vội.” Lặng im trong chốc lát, Dung Phi Dương thở thật dài “Mấy ngày nay ta chỉ nghĩ làm sao để có thể thắng được Tư Đồ Bất Nhị, nhưng đã quên có một số thứ không thể vội được.”
“Ngươi hiểu là được rồi.” Con ngươi hẹp dài của Tây Môn Dục Tú gợn gợn một chút rồi cong lên “Kỳ thực ngươi không cần liều mạng như vậy, có đôi khi thả lỏng một chút, có lẽ lại có ích.”
“Dục Tú,” Nhìn nụ cười nhẹ nhàng điềm đạm của người yêu, Dung Phi Dương khó nhịn được rung động trong lòng, vươn tay kéo vào ngực, mắt lộ tiếu ý ôn nhu. Một ngày nào đó, ta nhất định phải làm cho bản thân cũng có năng lực bảo hộ ngươi —— trong lòng hắn âm thầm thề.
“Thiếu, thiếu gia!” Tiểu Thạch từ ngoài viện chạy vội vào cắt ngang bầu không khí kiều diễm trong viện “Lão gia phát thư khẩn tới, nói người cấp tốc về tổng đường!!!”
Hai chín tháng tư.
Giờ thìn.
Hàng Châu.
Tổng đường Phong Kiếm môn.
Trong phòng khách lớn như vậy có năm người đang ngồi ngay ngắn.
Ngoại trừ huynh muội Dung thị và Tây Môn Dục Tú ra, còn có một đôi phu phụ trung niên, nam tử khoảng chừng trên dưới bốn mươi, mày kiếm mắt hổ, không giận mà uy, mặt mày phi thường giống Dung Phi Dương; nữ tử kì thực cũng đã tới tứ tuần, chỉ là nhìn qua tựa hồ như mới ngoài ba mươi, mày liễu cau lại, mắt hạnh hàm chứa nếp nhăn, dáng dấp ngược lại có bảy tám phần tương tự Dung Phi Văn —— hai người đó chính là phụ mẫu của huynh muội Dung thị, Dung Bắc Tranh trên giang hồ nhân xưng ‘Kim kiếm đọat hồn’ và kỳ thê ‘Phi yến thần châm’ Trầm Tam Nương.
“Phi Dương,” Dung Bắc Tranh nhìn chằm chằm nhi tử bảo bối từ nhỏ tới lớn đều dị thường bướng bỉnh, đầu đau như muốn nứt ra. “Ngày hôm nay con nói rõ ràng cho ta nghe, con cùng Ngọc… hắn… rốt cuộc là có quan hệ gì?!” —— bản thân cũng biết nhi tử này trời sinh tính phóng đãng, danh phong lưu truyền khắp giang hồ, bất quá từ ba năm trước ở đại mạc trở về xong lại thu liễm(bớt phóng túng) hơn rất nhiều, không nghe thấy tin tức nó cùng nữ nhân nào dây dưa mơ hồ nữa, lúc đó mình còn vạn phần thấy may mắn không cần giúp nó thu dọn cục diện rối rắm, ai ngờ tới tiểu tử này lại dính dáng tới một nam nhân. Trước đây cũng không phải chưa từng có loại sự tình này, bất quá khi đó Phi Dương chỉ là chơi đùa mà thôi, cũng không thật lòng, vậy nên mình cũng mắt nhắm mắt mở, thế nhưng lần này…
“Dục Tú là người quan trọng nhất đối với con,” Dung Phi Dương nắm chặt tay Tây Môn Dục Tú, nói thẳng “Cả đời này con đều phải cùng một chỗ với hắn.” Nói xong, hung hăng trợn mắt với Dung Phi Văn. Ngày hôm nay về nhà vốn là muốn bàn về hôn sự của Phi Văn, vừa nghe nói cái tên Tư Đồ Bất Nhị không biết xấu hổ kia lại còn dám mặt dày tới cửa cầu hôn, mình ngay lập tức liền lôi kéo Dục Tú vội vội vàng vàng thúc ngựa chạy về, không ngờ vừa mở miệng muốn nói một câu phản đối, nha đầu Phi Văn kia lại vạch trần hết chuyện của mình cùng Dục Tú ra, sắc mặt hai ông bà già liền trầm tới tận đáy biển, âm u tới mức đen ngòm.
“Con nói cái gì?!” Dung Bắc Tranh trợn mắt tới suýt thì rớt cả tròng, “Con lập lại lần nữa xem!!!” Ông tức giận đến độ run cả người “Con… cái đồ hỗn đản này!!!”
“Phi Dương…” Trầm Tam Nương thì chọn dùng thế tấn công bằng nước mắt hữu hiệu nhất, hay dùng nhất của nữ nhân, dùng khăn lụa chấm chấm nước mắt khóc lóc ỉ ôi nói “Sao con có thể… khiến cha mẹ con thương tâm như thế? Con nhất định là bị hắn câu…” Nói đến đó, len lén liếc mặt Tây Môn Dục Tú, đem hai chữ ‘câu dẫn’ nuốt trở lại, chỉ che mặt phát sinh tiếng khóc ‘hu hu hu…”
Dung Phi Dương ra sức cắn răng, ngẩng đầu nhìn phụ thân tức sùi bọt mép cùng mẫu thân hu hu vừa khóc vừa kể lể, lần thứ hai thong thả mà kiên định nhắc lại “Con tuyệt đối sẽ không rời xa Dục Tú, nói bao nhiêu lần nữa cũng thế thôi.”
“Con!!!!” Dung Bắc Tranh giận tím mặt, “Tiểu tử thối! Con, con con con con con có biết mình đang làm cái gì không hả?!!! Đoạn tụ!!!! Con muốn cho cả nhà chúng ta bị toàn bộ võ lâm chế nhạo phải không??!!!”
“Đúng vậy…” Trầm Tam Nương khóc sướt mướt nói “Hơn nữa muốn tìm sao không tìm đẹp đẹp chút… khó coi như vậy… làm sao mang ra ngoài a…” (Đúng là đàn bà =)) Không thoát được cái sự mê zai-đẹp)
“…Mẹ à, đó cũng không phải là trọng điểm mà…” Dung Phi Dương bất lực nói “Dục Tú là một người rất tốt, hai người không phải bình thường cũng nói như vậy sao?”
“Ta có nói hắn không tốt đâu!!!” Suy cho cùng cũng đã quen nhau ba năm, Dung Bắc Tranh đối với người thanh niên giúp đỡ nhi tử mình lúc trên sa mạc, đối xử với mọi người có lễ nghĩa, tính cách ôn hòa này luôn đầy hảo cảm, chỉ là… ông nói chậm lại “Các con đều là nam nhân! Dù thế nào ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này đâu!”
“Cha…”
“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú lặng lẽ kéo ống tay áo Dung Phi Dương, hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu “Chúng ta hôm nay tới đây cũng không phải là muốn khiến Dung bá phụ và Dung bá mẫu tức giận. Chuyện của Dung cô nương quan trọng hơn, giải quyết chuyện đó tước đã.”
“Đúng rồi,” Dung Phi Dương bỗng nhiên tỉnh ra “Cha, lần này cha bảo con về không phải là muốn bàn về hôn sự của Phi Văn sao? Tư Đồ Bất Nhị là loại người thế nào cha còn không biết sao?”
“Cái này đương nhiên ta biết.” Dung Bắc Tranh tức giận nói “Tư Đồ Bất Nhị là một người trẻ tuổi nhưng có dã tâm, hắn muốn thông gia với Phong Kiếm môn, trong đó chắc chắn có ý đồ.”
“Cha,” Dung Phi Văn lập tức biện hộ thay người trong lòng “Tư Đồ đại ca không phải người như vậy đâu! Huynh ấy là một người rất săn sóc rất dịu dàng, mọi người hiểu lầm huynh ấy rồi.”
“Phi Văn,” Dung Phi Dương nói “Đó đều là hắn giả vờ…”
“Huynh nói bậy!” Dung Phi Văn lên án.
“Muội…” Dung Phi Dương nhẫn nại nói “Vậy tình nhân trước đây của hắn thì sao? Muội cho rằng hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối với một mình muội chắc?”
“Huynh cũng có thể toàn tâm toàn ý được, dựa vào cái gì Tư Đồ đại ca không thể?!” Dung Phi Văn phản bác.
“Muội…” Dung Phi Dương nhẫn nại tiếp “Ta là thật lòng, hắn là giả ý, sao có thể so sánh?”
“Sao huynh biết Tư Đồ đại ca không thật lòng?!” Dung Phi Văn cả giận nói “Tư Đồ đại ca nói với muội từ nay về sau chỉ thích một mình muội, huynh ấy nói vĩnh viễn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ!!!”
Dung Phi Dương không nhẫn nại được nữa “Nếu hắn quả thực thật tình với muội, sao lại có ý đồ với Dục Tú hả?!”
“Phi, Phi Dương,” Trầm Tam Nương bỗng nhiên ngước mặt lên từ khăn lụa, hoài nghi nhìn nhi tử của mình “Con nói hắn… hắn có ý đồ với ai?”
“Hắn quả thực có mưu đồ muốn quấy rối Dục Tú,” Dung Phi Dương nói từng chữ một “Hơn nữa hắn còn muốn thanh toán con, chỉ là lần đó kế hoạch của hắn không thành công mà thôi.”
“Có thật không?” Nhìn hai tròng mắt sáng của Dung Phi Dương, Trầm Tam Nương thần tình ngưng trọng “Con nói những việc đã xảy ra cho mẹ nghe một chút.”
“Mẹ ——” thấy thế, Dung Phi Văn cố sức giậm chân, vẻ mặt bất mãn.
“Phi Văn,” Đối với Tư Đồ Bất Nhị Dung Bắc Tranh vẫn có phòng bị —— đừng thấy nhi tử ông ngày thường dáng vẻ lơ đãng, cà lơ phất phơ, nhưng lúc làm việc thì tương đối đáng tin. “Trước hết nghe ca ca của con nói đã.”
“Không muốn!” Dung Phi Văn đầy mặt ủy khuất, trong mắt rưng rưng “Mọi người đều hướng về ca ca!!! Huynh ấy thích nam nhân cha mẹ cũng không quản, vì sao hết lần này tới lần khác cứ phản đối chuyện của con?!!” Nói xong, nhanh chóng che mặt chạy vội đi.
“Ta, chúng ta đâu có không quản…” Dung Bắc Tranh bất đắc dĩ há to miệng —— chỉ là việc có nặng có nhẹ, so với nhi tử thích một nam nhân thì đương nhiên tồn vong của toàn bộ Phong Kiếm môn càng quan trọng hơn.
“Phi Văn!” Dung Phi Dương đứng dậy muốn đuổi theo, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hắn ——
“Để ta đi.” Tây Môn Dúc nhảy lên một cái không tiếng động, đã lướt đi mười bảy mười tám trượng.
“Cẩn thận a ——” Dung Phi Dương chỉ kịp nói ba chữ, nhưng thấy Tây Môn Dục Tú ở phía xa xa phất tay với mình, mũi chân điểm một cái, lập tức không thấy hình bóng.
“Hảo khinh công!” Dung Bẳc Tránh lớn tiếng tán thán.
“Thực sự là… tư thế xinh đẹp a…” Trầm Tam Nương nhìn mục trừng khẩu ngốc.
“Rốt cuộc hắn là ai?” Dung Bắc tranh nhìn chằm chằm nhi tử của mình, trong mắt tinh quang chớp động.
“Hóa ra…” Trầm Tam Nương làm ra vẻ thương tâm gần chết “Mấy năm nay con vẫn lừa gạt cha mẹ con a… ô ô ô… đến chúng ta mà cũng gạt…”
“Cha, mẹ,” Dung Phi Dương cười khổ nói “Lần này chúng con về là muốn đem tất cả nói cho hai người.”
Dung Phi Văn chạy một mạch ra khỏi phủ, đi rất nhanh qua phố lớn ngõ nhỏ, dần dần đi tới một đình viện lẻ loi ở ngoại ô, từ bên ngoài có thể thấy được tường trắng ngói hồng, vài cành lá xanh xanh từ đầu tường lặng lẽ nhô ra, bốn phía gió xuân tổi nhẹ, tất cả có vẻ đặc biệt u tĩnh. Nơi đây là nơi dừng chân của Tư Đồ Bất Nhị ở Hàng Châu, hai ngày trước tới Phong Kiếm môn cầu hôn hắn đã kể lại kỹ càng vị trí nơi này cho Dung Phi Văn biết, đồng thời không quên thêm một câu “Hoan nghênh tới chơi bất cứ lúc nào.”
Dung Phi Văn ngừng chân, đại môn sơn hồng ở gần ngay trước mắt, nhưng nàng lại không tự chủ được mà thấy do dự —— tùy tiện đến tìm như vậy có thỏa đáng không? Huynh ấy… có khi nào nghĩ ta là loại nữ tử lỗ mãng? Trong lúc trù trừ, chợt thấy đại môn mở sang hai bên, theo bản năng hướng vào trong góc, len lén mở lớn mắt nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một nam một nữ bước ra, nam tử chính là ý trung nhân mình lúc nào cũng nhớ tới, nàng kia… trong lòng Dung Phi Văn giật thót, suýt nữa thở thành tiếng —— đó chẳng phải là tẩu tử của Tiểu Nặc – Lương Chẩm Thu sao? Nhớ tới ca ca vừa rồi nói Tư Đồ Bất Nhị là người lăng nhăng, lẽ nào…
“Tư Đồ môn chủ,” chỉ nghe thấy Lương Chẩm Thu giận dữ nói “Ngươi thực sự không chịu giúp ta?”
“Hừ,” Tư Đồ Bất Nhị hừ lạnh một tiếng, thần sắc trên mặt là vẻ băng lãnh mà Dung Phi Văn chưa từng thấy qua “Bản thân thất bại thì tự chịu trách nhiệm, không phải ta đã giúp ngươi một lần rồi sao? Là tự ngươi vô dụng mới không giết được Tề Nặc. Ngươi đã không lấy được thứ đáp ứng cho ta, ta đương nhiên cũng sẽ không ra sức giúp ngươi nữa, khoản giao dịch này coi như chưa từng đề cập tới.”
“Hừ… ha ha ha… ha ha ha ha…” Lương Chẩm Thu hung hăng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên điên cuồng cười ha ha không ngừng tới mức không thở nổi “Ta vô dụng?! Ngươi cũng thế thôi… Là ai nói cái tên tình nhân kia của Dung Phi Dương dễ đối phó?! Lật thuyền trong mương cũng không chỉ có mình ta!!! Tư Đồ Bất Nhị, lẽ nào ngươi không thất bại?!”
(Trong mương không có sóng gió, suy ra không thể lật thuyền được, cái này ám chỉ lỗi đáng nhẽ không nên có, điều không thể xảy ra)
Dung Phi Văn nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hóa ra đại ca nói tất cả đều là sự thực…
“Lương, Chẩm, Thu.” Đồng tử Tư Đồ Bất Nhị co lại —— thất bại đầu tiên trong cuộc đời là điều vô cùng nhục nhã với hắn, căn bản không cho phép ai đề cập tới mấy lời này, hôm nay bị nữ nhân này nói thẳng trước mặt, bảo sao hắn lại không bừng bừng sát khí? Cũng không làm bộ gì nữa, ngón tay như kìm sắt nắm lấy yết hầu Lương Chẩm Thu, cảm giác hít thở không thông khiến Lương Chẩm Thu không nói nên lời, ả chỉ có thể dùng hai tay nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình, ra sức giãy dụa.
“Hừ,” Trong mắt Tư Đồ Bất Nhị là một tia tiếu ý đẫm máu, hắn kề sát vào tai Lương Chẩm Thu nói cực kỳ nhẹ nhàng “Nể phần ngươi với ta cùng một loại người, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng. Yên tâm đi, vị Dung đại thiếu gia kia cùng tình nhân của hắn đồng thời sỉ nhục ta, ta nhất định sẽ khiến bọn họ lấy máu ra bồi thường.”
Nghe được lời ấy, Lương Chẩm Thu chợt ngừng giãy dụa, khóe miệng dần cong thành một nụ cười quỷ dị tới mức làm cho người ta trong lòng sợ hãi, theo cổ họng một trận âm hưởng ‘răng rắc’ rất nhỏ, Tư Đồ Bất Nhị chậm rãi buông tay, để thân thể ả mềm nhũn rơi xuống đất —— sau khi Tề Tuấn mất, nữ nhân này không có ngày nào sống thật sự, ngày hôm nay sinh mệnh ả tuy rằng kết thúc, bất quá hành động báo thù chỉ là vừa mới bắt đầu.
“Người đâu, đem cô ta xuống dưới chôn.”
“Dạ.” Hai gã đại hán vạm vỡ từ sau cạnh cửa lập tức đi ra, nhẹ nhàng yên ắng đem thi thể xuống phía dưới.
Dung Phi Văn nhìn mà hết hồn, nàng che miệng, dùng hết toàn lực không phát sinh một chút thanh âm nào từng bước một chậm rãi lùi về phía sau, đợi đi xa mười bước xong, lập tức xoay người lướt vội đi ——
Bịch.
Trên đường đụng phải một người.
“Phi Văn, nếu tới, sao lại vội vã đi vậy?”
Bên tai vang lên một tiếng nói quen thuộc mang theo mỉa mai, nàng vội vã lùi về sau vài bước, ổn định gót chân nhìn lại ——
“Tư… Tư Đồ…”
Một thanh niên trường thân ngọc lập, tuấn dật đĩnh bạt đang đứng trước mặt tủm tỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ hàn khốc hung ác nham hiểm khiến Dung Phi Văn bỗng nhiên rùng mình một cái, trong nháy mắt, lạnh cóng từ đầu tới chân.