*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Tang bò lổm ngổm, cho rằng có thể chuồn êm nhưng đôi mắt cận thị đã hại cậu thảm thiết. Cậu đụng phải bờm lông lồm xồm mới phát giác không ổn “Grào!” Sư tử đang ngáy ầm ĩ lập tức tỉnh lại đem kẻ quấy nhiễu kia ép xuống. “Oa!” Không kịp đào thoát, Kiều Tang lại còn nằm dưới nanh vuốt sư tử.
Lúc này Ashurnasirpal không thèm ngăn cản, ngược lại hạ lệnh, ”Simba, chặn nó lại!” Hắn nhảy xuống giường.
“Bỏ ra...” Mãnh thú biến Kiều Tang thành cây kẹo que mà liếm láp, làm cho cậu nhịn không được lên tiếng gọi người kia, “Bảo nó buông tha tôi... Ashurnasirpal... Xin anh...”
Nam nhân bất động đứng cạnh kẻ cầu cứu. “Grao...” Chủ nhân không ngăn cản, sư tử mừng rỡ hất đầu dùng răng nhọn xé rách chăn lông cừu, nhai nhai rồi ném đi xa.
Người nằm dưới thân mãnh thú sợ hãi, thân thể trần truồng còn bị nam nhân kia khoanh tay đứng nhìn, Kiều Tang xấu hổ và giận dữ né tránh ánh mắt đối phương, cảm thấy mãnh thú lại bắt đầu thè lưỡi ra liếm cậu, “Không... Không muốn...” Cậu run rẩy, “Đừng liếm chỗ đó ——” cậu đưa tay che chắc, bảo vệ hạ thể.
“Ha ha ha, ” Ashurnasirpal cười to, một cậu nhóc lại bị súc vật trêu đùa như thế “Kiều Tang, thân thể cậu nhất định rất ngon miệng thơm tho, mới khiến cho Simba có hứng thú với cậu.” Hắn cười hì hì ôm lấy thân thể da thịt tuyết trắng vì kích động mà đỏ ửng đẫm mồ hôi.
”Grao, grao~” Sư tử dương dương đắc ý rống to nịnh bợ chủ nhân. Với Kiều Tang, đây quả thật là nỗi nhục nhã lớn lao! “Ashurnasirpal mau bảo nó thôi đi... Ah...” Đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng liếm dần xuống phía dưới khiến cậu hoảng hốt, “Không...” Toàn thân căng thẳng, giữa hai chân ngứa ngáy khó chịu xông lên, “Ah ——” ngửa đầu thở gấp gáp, cậu đã xuất ra! Dã thú hiếu kỳ thè lưỡi ra liếm đi chất lỏng.
“Không... Không muốn... Hư...”
Đến lúc Kiều Tang khóc nấc, Ashurnasirpal mới đuổi mãnh thú đi, bộ dáng cậu vô cùng xấu hổ dốc sức liều mạng bò đến bên giường, co lại như muốn tự bảo vệ.
“Hư... Hư...” Kiều Tang thút tha thút thít, bị ném về thời cổ đại đã đủ thê thảm, còn bị trọng thương, hiện tại lại bị súc sinh đùa bỡn, vì sao cậu phải đối mặt với những chuyện thế này? Hai mắt đẫm nước mơ hồ trông thấy tên khốn kia bước đến, “Cút đi~ Đừng tới gần tôi!” Cậu sụt sịt, đàn ông không được khóc, chỉ là có chút không nhịn được!
Không thèm để ý Kiều Tang kêu gào, Ashurnasirpal tới trước gương mặt nhăn nhó của cậu, ngồi xổm xuống một tay kéo cao đôi tay nhỏ nhắn của cậu, tay kia cầm chặt nơi mẫn cảm vừa phun mật, “Thật đáng yêu...” Xoa nắn vật non mềm trong lòng bàn tay, hắn thấy cậu lại nhanh chóng cương cứng, hắn nhìn thẳng vào biểu lộ lo sợ bất an của cậu, cười nói, “Cậu lại muốn xuất ra thêm một lần nữa?”
Bộ dạng kia khiến Kiều Tang e ngại.”Anh định làm gì? Mau buông ra ——” kinh hô muốn tránh né, bàn tay lớn ma sát giữa hai chân buộc cậu tràn ra những tiếng rên rỉ. “Ah, ah… ah ah” Động tác dần nhanh hơn làm cậu thở dốc dồn dập, “Đáng ghét... Anh... Không được đụng vào tôi!” Cậu cố gắng thoát khỏi bàn tay ma quỷ nhưng thất bại, còn làm tổn thương trên lưng thêm kịch liệt đau nhức. Trong cơn thống khổ, khoái cảm khó nhịn dâng lên đầy nhục nhã, “Cáp ah!” Tiếng rên rỉ động lòng người tràn ra khỏi khoé miệng.
Nhìn đối phương phun đầy bụng và tay mình, Ashurnasirpal nổi lên dục niệm... Làn da trắng trơn mềm như tơ lụa, cặp môi đỏ mọng quyến rũ rên rỉ, sợi tóc vàng óng ánh khẽ đong đưa, và cả đôi mắt nâu sóng sánh như nước, “Giờ ta mới phát hiện, mắt của cậu... Rất đẹp.” Hắn ngưng mắt ngắm bộ dáng cậu sợ run.
“Tôi hoàn toàn không hiểu anh nói gì.” Kiều Tang thống khổ giãy dụa, tuy không rõ nhưng trực giác mách bảo hành động của người đàn ông kia sẽ đem chuyện xấu đến cho cậu, hơn nữa bị khống chế nửa người dưới làm cậu kinh sợ, “Tôi xin anh, đừng làm như vậy —— U-a..aaa!” Kêu thét lập tức bị bờ môi ẩm ướt ngăn chặn!
Mạnh bạo cưỡng ép làm cậu nghẹt thở! Vì sao? Đàn ông cùng đàn ông... Hôn đủ thoả mãn, Ashurnasirpal mới buông cậu gần như đã chết ngạt ra, ”Sứ giả của Thần linh...” Nghẹn họng nhìn trân trối, “Ta muốn cậu!” Hắn phó mặc cho dục vọng, lưỡi lần nữa chiếm đoạt đôi môi hơi nhếch lên, hai gò má đỏ bừng.
Bằng này tuổi, Kiều Tang mới biết cầm tay nữ sinh, đối với chuyện nam nữ chưa nhiều kinh nghiệm, huống chi là cùng một người đàn ông... Cổ đại! Thật điên rồ và vớ vẩn, Kiều Tang xấu hổ rống rít, “Anh không được ——”. Hạ thân lại bị bàn tay to lớn mà nóng bỏng ôm trọn, không ngừng xoa nắn ma sát, cậu sợ hãi thở phì phò, “Không... Tôi không chịu nổi... Đừng nói anh lại muốn... Ah... ah ah...” dương v*t bị trêu đùa mạnh mẽ tuôn ra từng dòng cảm súc vui sướng, thân thể không chịu nổi căng cứng theo mỗi động tác của người kia mà vặn vẹo, hai chân bất giác rộng mở...
Lúc Kiều Tang chuẩn bị giải phóng, Ashurnasirpal liền ngăn chặn, cuộn xoắn lấy cậu. Cậu bị buộc quỳ cạnh thành giường, lưng chống đỡ lồng ngực rắn chắc của đối phương, “Làm gì vậy?” Cậu khủng hoảng, lúc ý thức được thì dương v*t to dài đã xông vào trong cơ thể. “Ah… ah ah ——” Đau đớn không thể tưởng làm cậu nghẹn ngào thét lên, mười ngón tay trắng như sứ bóp chặt lại.
Mặc dù có tinh dịch bôi trơn, hậu huyệt vẫn vô cùng chật vật không thể dung nạp hoàn toàn người kia, dù sao cũng là quá miễn cưỡng. “Thả lỏng, cậu sẽ bớt thống khổ.” Ashurnasirpal than nhẹ, vì thỏa mãn mình đành để đối phương chịu thiệt~ Hai tay hắn vuốt ve tách ra cánh mông run rẩy, thẳng phía trong đâm vào!
“Đau quá, rất đau ——” Sâu bên trong cơ thể không ngừng chống đối dục vọng vừa thô to khiến cho Kiều Tang đau đến kêu la, “Không... Mau rút ra!” Một tay nắm chặt cột giường, tay kia không ngừng vung mạnh đánh người sau lưng.
Ashurnasirpal đơn giản giữ lấy nắm đấm của Kiều Tang, tiếp tục thẳng tiến tấn công eo cậu, cảm thụ nam tính được nội vách ấm áp bao quanh muốn tan chảy, “Ha….ha…. ” hắn thở gấp, kêu lên, “Cậu tuyệt quá, bảo vật!” Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ kích động đến mức chỉ muốn nghiền nát người bên dưới bằng tốc độ của mình.
“Không... Đau... Đau quá... Dừng lại... Đừng di chuyển nữa...” Cuồng dã đâm vào cơ thể gầy yếu khiến cậu bị ép tới mức muốn thủng nội tạng! Rõ ràng đau đến chết, vậy mà phân thân bị đùa bỡn lại không biết xấu hổ mà cương cứng, “Cáp ah... Không... Không được... Dừng tay...”
Trước sau đồng thời bị tấn công, bức Kiều Tang phát điên, “Ah ah ah...” Bờ mông bị đâm chọc muốn xé rách, lại bởi vì khoái cảm mà bắn ra chất lỏng.
“Grao!” Hiếu kỳ nhìn thấy hai người ở bên giường, Sư tử vì rên rỉ dâm loạn mà gầm rú, thân hình khổng lồ lăn qua lăn lại vui đùa trên mặt đất.
“Úc ——” Sau một hồi kéo đẩy, Ashurnasirpal gầm nhẹ, xuất tinh trong cơ thể suy yếu mà vết thương trên lưng đã xuất huyết đỏ tươi.
Đem khăn mặt giặt sạch sẽ trong nước rồi vắt khô, Haidar cẩn thận tránh vết thương vừa mới bôi thuốc băng bó lại, thay Kiều Tang rửa sạch thân thể... Haidar không đành lòng nhìn thân hình nằm sấp mê man tái nhợt bị che kín bởi những vết đỏ dâm loạn, anh bôi thuốc mỡ lên bờ mông bị thương, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho Kiều Tang.
Ở bên cạnh bệ hạ 4 năm, ngoại trừ những mỹ nhân phi tử hậu cung, tuy quan lại cũng vì Quốc vương tiến cống vô số nam nô xinh đẹp nhưng anh chưa từng thấy bệ hạ có hứng thú với nam nhân, vì sao đối Kiều Tang lại như vậy—— nhìn chăm chú đôi mắt sâu ẩn dưới lông mày, gương mặt mỏi mệt khiến anh nhớ lại đoạn thời gian bi thảm rơi vào tay Bayyan.
Kiều Tang bừng tỉnh, trông thấy đôi tay ôn nhu dỗ cậu, ”Haidar...” Cậu gọi, xấu hổ vì anh đã nhìn thấy tình trạng sau khi bị xâm phạm của cậu.
“Cậu không cần lo lắng, bệ hạ tạm thời sẽ không trở về. Người đã chấp nhận lời đề nghị của Bashaarat, để cậu có thể nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.” Haidar trấn an sự kinh hãi của cậu, vỗ nhẹ bả vai run rẩy ôn nhu nói, “Đừng sợ, an tâm ngủ đi.”
Tiếng nói nhu hoà khiến cảm giác căng thẳng giảm bớt, tuy Ashurnasirpal và mãnh sư kia không ở đây nhưng Kiều Tang vẫn e sợ bọn họ đột nhiên xuất hiện…
Từ khi trở về Cổ đại, một loạt tai hoạ phát sinh, quả thật là thê thảm—— Dòng nước mắt nóng hổi tràn ra khoé mắt, dù thế nào đi nữa cậu chỉ là một kẻ cô độc lạc về thời cổ, không thể quay về Baghdad!
Chẳng thể thay đổi sự thật đó, cậu cần phải suy nghĩ biện pháp sinh tồn—— “Kiều Tang, đừng lo, an tâm ngủ đi.”
“Đừng lo, an tâm ngủ đi...?” Cậu bắt đầu học tập ngữ điệu của người Assyrian, quyết định đây là bước đầu tiên để tồn tại.
Nghe khẩu âm lạ lẫm, Haidar sững sờ, lập tức hiểu ý nở nụ cười, “Cậu học cách nói chuyện sao? Rất không tồi, cậu cứ an tâm ngủ đi, chờ đến khi …tỉnh lại, tôi sẽ dạy cậu những điều cơ bản...”
Mặt trời giữa trưa như thiêu cháy mọi sinh linh. Bốn phía cung điện tráng lệ mọc đầy những cây dừa cao to và thực vật chịu hạn.
“Nóng quá...” Tựa cột đá bóng mờ, Ashurnasirpal hất áo choàng cùng mái tóc dài, lau mồ hôi chảy xuống khuôn mặt, nghĩ đến thương thế của Kiều Tang không biết đã tốt hơn chút nào chưa?
Nhẫn nại hai mươi hôm không đi gặp Kiều Tang, mỗi ngày nghe Haidar thông báo tình hình của cậu, nhưng trong đầu hắn lúc nào cũng có hình ảnh người kia tóc hoàng kim, thân thể trắng nõn mượt mà, tiếng kêu rên so nữ nhân còn quyến rũ gấp vạn lần.
Tuy rằng xâm phạm Sứ giả của Thần linh là không đúng, nhưng đêm đó cảm giác thật sự quá kỳ diệu. Kiều Tang được Thần linh phái tới trợ giúp hắn, hắn quyết định muốn có được cậu thì Thần linh nên đáp ứng, không thể cự tuyệt hắn. (sặc nước bọt quá mệ ơi~ ở đâu ra cái thứ lý thuyết vô.cùng.có.lý này thế anh?)
“Mời bệ hạ xem.”
Thanh âm của thần tử đưa Ashurnasirpal chú ý trở lại...
“Gần đây, phía Nam Babylon liên tiếp có động tĩnh, ám trợ vài địa phương khởi binh làm loạn.” Tể tướng Taj mở địa đồ vạch ra một số thành trấn ở phía Nam.
“Hừ.” Ngón tay mân mê viên Hồng ngọc trên cổ, Ashurnasirpal nhìn chăm chú bản đồ trên bàn, ném ra một câu, “Phía Nam do Bayyan quản hạt, hắn nói như thế nào?”
Mansur tướng quân đáp lời, “Bayyan đại nhân đã phái binh trấn áp phản loạn, thủ lĩnh phản quân cũng đã xử tử.”
“Rất tốt.” Ashurnasirpal nhếch môi, phân phó Mansur, “Ngươi cùng Bayyan lên danh sách binh lính tham gia diệt trừ phản loạn, thưởng cho bọn họ. Đúng rồi, nhớ thay ta cảm tạ Bayyan, ta sẽ chuẩn bị lễ vật, ngươi mang đến cho hắn.”
“Vâng!” Mansur thống lĩnh nhận mệnh.
Ashurnasirpal đảo mắt quanh bàn hội nghị, “Tình hình Syria (1) thì sao?”
Taj đáp trả, Syria bại trận đã sát nhập vào Assyria, Vương tộc và quan viên lưu vong, dân chúng được phân phối lại đất đai, còn báo cáo gang khí công tượng (2) tập trung toàn bộ tại thủ đô Calah, tăng cường chế tạo vũ khí cho Assyria.
Trần thuật hết sự tình Syria, ông nói tiếp: “Bệ hạ, Israel – Judas – Ai Cập đều e ngại Assyria chúng ta. Ba ngày trước, bọn họ lục tục phái sứ giả tới truyền lời, hy vọng có thể duy trì trao đổi hữu nghị giữa các quốc gia.”
“Trao đổi hữu hảo? Ha ha ha~” Ashurnasirpal cất tiếng cười to, “Taj, ngươi đi nói cho những sứ giả kia biết, ta rất vui vẻ cùng quốc gia của bọn chúng đàm điều kiện trao đổi. Tiên quyết là, quốc vương của bọn chúng phải quy thuận ta~ Nếu như không theo, vậy chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi.”
“Vâng, bệ hạ, thần sẽ chuyển cáo sứ giả.” Taj vâng mệnh.
Chúng thần tử cung kính tân chủ tuổi trẻ tài cao, được Thần linh che chở, Đế quốc Assyria hưng thịnh giàu mạnh, các quốc gia khác không thể không cúi đầu cống hiến!
“Các ngươi còn có chuyện gì cần báo cáo không?” Gian nghị phòng không còn người lên tiếng, Ashurnasirpal tuyên bố, “Như vậy hội nghị đến đây là chấm dứt.”
Mọi người thấy quốc vương rời đi thì cũng vội vàng theo ra ngoài. Lúc thần tử đã không còn một ai, Mansur hỏi Taj, “Bệ hạ vội vàng như vậy… Không biết là muốn đến nơi nào?”
Taj lắc đầu nói không rõ. Thần quan Uri vừa rồi tại quốc sự không hề bàn luận một câu, hiện tại liền đến gần hai người, nói chuyện xen vào, “Bệ hạ trở lại tẩm cung xem thương thế của Kiều Tang.”
“Kiều Tang?” Tể tướng cùng thống lĩnh kinh ngạc xuất miệng, “Kẻ ở Thần điện thay bệ hạ ngăn trở một mũi tên... Tên trộm lăng mộ?”
“Đúng vậy.” Uri lên tiếng.
Ashurnasirpal cũng cho rằng Kiều Tang là Sứ giả của Thần linh! Xoá bỏ tội của nghi phạm, không giết thằng nhóc ngược lại đem hết khả năng cứu sống nó, còn có hứng thú tới mức đem an trí tại tẩm cung dưỡng thương, tận tình chăm sóc. Ashurnasirpal và tên nhóc đó đã nói những gì? Uri rất muốn biết, nhưng lại chưa tìm ra cách để thăm dò.
Nếu như có thể tiếp cận Kiều Tang thì sao? Lão nhất định phải tìm được cơ hội cùng Kiều Tang nói chuyện!
(1) Syria: Tây đài. Thực sự thông tin liên quan với Assyria không nhiều, Wikipedia có nói tới ”Các tiểu bang Aramaen ở miền bắc Syria chống cự đến cùng”. Vâng, một câu duy nhất -.- Thế nên chỗ này chưa xác định Tây Đài chính thức là quốc gia nào. Chắc chắn vương triều của Ashurnasirpal II đã từng chiếm cứ quốc gia này.
(2) Gang khí công tượng: Thợ thủ công, phương tiện và nguyên liệu phục vụ cho ngành sản xuất binh khí thô sơ, phương tiện chiến tranh, dụng cụ lao động… bằng sắt. Assyria là một trong những đế quốc đầu tiên của Lưỡng Hà biết sử dụng vũ khí bằng sắt. Họ có đội xạ tiễn và chiến xa bách chiến bách thắng. Ngoài ra có những đội chuyên để công phá thành, đội này chuyên dùng máy bắn đá và những khiên gổ thật to để bảo vệ cho đội tấn công, họ rất thành thạo trong việc xữ dụng thang dây để leo lên công thành; quân đội của ông thương xuyên được huấn luyện vượt sông, leo núi nên họ có tốc độ di chuyển quân đội của mình rất nhanh.
Chiến xa.
[ Nguồn: pastorvui.toila.net, Wikipedia, diendan.webgame.vn… ]
Ô, chương này ít phải chú thích. Khi nào H thì khỏi phải ghi chú -.-
Kiều Tang bò lổm ngổm, cho rằng có thể chuồn êm nhưng đôi mắt cận thị đã hại cậu thảm thiết. Cậu đụng phải bờm lông lồm xồm mới phát giác không ổn “Grào!” Sư tử đang ngáy ầm ĩ lập tức tỉnh lại đem kẻ quấy nhiễu kia ép xuống. “Oa!” Không kịp đào thoát, Kiều Tang lại còn nằm dưới nanh vuốt sư tử.
Lúc này Ashurnasirpal không thèm ngăn cản, ngược lại hạ lệnh, ”Simba, chặn nó lại!” Hắn nhảy xuống giường.
“Bỏ ra...” Mãnh thú biến Kiều Tang thành cây kẹo que mà liếm láp, làm cho cậu nhịn không được lên tiếng gọi người kia, “Bảo nó buông tha tôi... Ashurnasirpal... Xin anh...”
Nam nhân bất động đứng cạnh kẻ cầu cứu. “Grao...” Chủ nhân không ngăn cản, sư tử mừng rỡ hất đầu dùng răng nhọn xé rách chăn lông cừu, nhai nhai rồi ném đi xa.
Người nằm dưới thân mãnh thú sợ hãi, thân thể trần truồng còn bị nam nhân kia khoanh tay đứng nhìn, Kiều Tang xấu hổ và giận dữ né tránh ánh mắt đối phương, cảm thấy mãnh thú lại bắt đầu thè lưỡi ra liếm cậu, “Không... Không muốn...” Cậu run rẩy, “Đừng liếm chỗ đó ——” cậu đưa tay che chắc, bảo vệ hạ thể.
“Ha ha ha, ” Ashurnasirpal cười to, một cậu nhóc lại bị súc vật trêu đùa như thế “Kiều Tang, thân thể cậu nhất định rất ngon miệng thơm tho, mới khiến cho Simba có hứng thú với cậu.” Hắn cười hì hì ôm lấy thân thể da thịt tuyết trắng vì kích động mà đỏ ửng đẫm mồ hôi.
”Grao, grao~” Sư tử dương dương đắc ý rống to nịnh bợ chủ nhân. Với Kiều Tang, đây quả thật là nỗi nhục nhã lớn lao! “Ashurnasirpal mau bảo nó thôi đi... Ah...” Đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng liếm dần xuống phía dưới khiến cậu hoảng hốt, “Không...” Toàn thân căng thẳng, giữa hai chân ngứa ngáy khó chịu xông lên, “Ah ——” ngửa đầu thở gấp gáp, cậu đã xuất ra! Dã thú hiếu kỳ thè lưỡi ra liếm đi chất lỏng.
“Không... Không muốn... Hư...”
Đến lúc Kiều Tang khóc nấc, Ashurnasirpal mới đuổi mãnh thú đi, bộ dáng cậu vô cùng xấu hổ dốc sức liều mạng bò đến bên giường, co lại như muốn tự bảo vệ.
“Hư... Hư...” Kiều Tang thút tha thút thít, bị ném về thời cổ đại đã đủ thê thảm, còn bị trọng thương, hiện tại lại bị súc sinh đùa bỡn, vì sao cậu phải đối mặt với những chuyện thế này? Hai mắt đẫm nước mơ hồ trông thấy tên khốn kia bước đến, “Cút đi~ Đừng tới gần tôi!” Cậu sụt sịt, đàn ông không được khóc, chỉ là có chút không nhịn được!
Không thèm để ý Kiều Tang kêu gào, Ashurnasirpal tới trước gương mặt nhăn nhó của cậu, ngồi xổm xuống một tay kéo cao đôi tay nhỏ nhắn của cậu, tay kia cầm chặt nơi mẫn cảm vừa phun mật, “Thật đáng yêu...” Xoa nắn vật non mềm trong lòng bàn tay, hắn thấy cậu lại nhanh chóng cương cứng, hắn nhìn thẳng vào biểu lộ lo sợ bất an của cậu, cười nói, “Cậu lại muốn xuất ra thêm một lần nữa?”
Bộ dạng kia khiến Kiều Tang e ngại.”Anh định làm gì? Mau buông ra ——” kinh hô muốn tránh né, bàn tay lớn ma sát giữa hai chân buộc cậu tràn ra những tiếng rên rỉ. “Ah, ah… ah ah” Động tác dần nhanh hơn làm cậu thở dốc dồn dập, “Đáng ghét... Anh... Không được đụng vào tôi!” Cậu cố gắng thoát khỏi bàn tay ma quỷ nhưng thất bại, còn làm tổn thương trên lưng thêm kịch liệt đau nhức. Trong cơn thống khổ, khoái cảm khó nhịn dâng lên đầy nhục nhã, “Cáp ah!” Tiếng rên rỉ động lòng người tràn ra khỏi khoé miệng.
Nhìn đối phương phun đầy bụng và tay mình, Ashurnasirpal nổi lên dục niệm... Làn da trắng trơn mềm như tơ lụa, cặp môi đỏ mọng quyến rũ rên rỉ, sợi tóc vàng óng ánh khẽ đong đưa, và cả đôi mắt nâu sóng sánh như nước, “Giờ ta mới phát hiện, mắt của cậu... Rất đẹp.” Hắn ngưng mắt ngắm bộ dáng cậu sợ run.
“Tôi hoàn toàn không hiểu anh nói gì.” Kiều Tang thống khổ giãy dụa, tuy không rõ nhưng trực giác mách bảo hành động của người đàn ông kia sẽ đem chuyện xấu đến cho cậu, hơn nữa bị khống chế nửa người dưới làm cậu kinh sợ, “Tôi xin anh, đừng làm như vậy —— U-a..aaa!” Kêu thét lập tức bị bờ môi ẩm ướt ngăn chặn!
Mạnh bạo cưỡng ép làm cậu nghẹt thở! Vì sao? Đàn ông cùng đàn ông... Hôn đủ thoả mãn, Ashurnasirpal mới buông cậu gần như đã chết ngạt ra, ”Sứ giả của Thần linh...” Nghẹn họng nhìn trân trối, “Ta muốn cậu!” Hắn phó mặc cho dục vọng, lưỡi lần nữa chiếm đoạt đôi môi hơi nhếch lên, hai gò má đỏ bừng.
Bằng này tuổi, Kiều Tang mới biết cầm tay nữ sinh, đối với chuyện nam nữ chưa nhiều kinh nghiệm, huống chi là cùng một người đàn ông... Cổ đại! Thật điên rồ và vớ vẩn, Kiều Tang xấu hổ rống rít, “Anh không được ——”. Hạ thân lại bị bàn tay to lớn mà nóng bỏng ôm trọn, không ngừng xoa nắn ma sát, cậu sợ hãi thở phì phò, “Không... Tôi không chịu nổi... Đừng nói anh lại muốn... Ah... ah ah...” dương v*t bị trêu đùa mạnh mẽ tuôn ra từng dòng cảm súc vui sướng, thân thể không chịu nổi căng cứng theo mỗi động tác của người kia mà vặn vẹo, hai chân bất giác rộng mở...
Lúc Kiều Tang chuẩn bị giải phóng, Ashurnasirpal liền ngăn chặn, cuộn xoắn lấy cậu. Cậu bị buộc quỳ cạnh thành giường, lưng chống đỡ lồng ngực rắn chắc của đối phương, “Làm gì vậy?” Cậu khủng hoảng, lúc ý thức được thì dương v*t to dài đã xông vào trong cơ thể. “Ah… ah ah ——” Đau đớn không thể tưởng làm cậu nghẹn ngào thét lên, mười ngón tay trắng như sứ bóp chặt lại.
Mặc dù có tinh dịch bôi trơn, hậu huyệt vẫn vô cùng chật vật không thể dung nạp hoàn toàn người kia, dù sao cũng là quá miễn cưỡng. “Thả lỏng, cậu sẽ bớt thống khổ.” Ashurnasirpal than nhẹ, vì thỏa mãn mình đành để đối phương chịu thiệt~ Hai tay hắn vuốt ve tách ra cánh mông run rẩy, thẳng phía trong đâm vào!
“Đau quá, rất đau ——” Sâu bên trong cơ thể không ngừng chống đối dục vọng vừa thô to khiến cho Kiều Tang đau đến kêu la, “Không... Mau rút ra!” Một tay nắm chặt cột giường, tay kia không ngừng vung mạnh đánh người sau lưng.
Ashurnasirpal đơn giản giữ lấy nắm đấm của Kiều Tang, tiếp tục thẳng tiến tấn công eo cậu, cảm thụ nam tính được nội vách ấm áp bao quanh muốn tan chảy, “Ha….ha…. ” hắn thở gấp, kêu lên, “Cậu tuyệt quá, bảo vật!” Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ kích động đến mức chỉ muốn nghiền nát người bên dưới bằng tốc độ của mình.
“Không... Đau... Đau quá... Dừng lại... Đừng di chuyển nữa...” Cuồng dã đâm vào cơ thể gầy yếu khiến cậu bị ép tới mức muốn thủng nội tạng! Rõ ràng đau đến chết, vậy mà phân thân bị đùa bỡn lại không biết xấu hổ mà cương cứng, “Cáp ah... Không... Không được... Dừng tay...”
Trước sau đồng thời bị tấn công, bức Kiều Tang phát điên, “Ah ah ah...” Bờ mông bị đâm chọc muốn xé rách, lại bởi vì khoái cảm mà bắn ra chất lỏng.
“Grao!” Hiếu kỳ nhìn thấy hai người ở bên giường, Sư tử vì rên rỉ dâm loạn mà gầm rú, thân hình khổng lồ lăn qua lăn lại vui đùa trên mặt đất.
“Úc ——” Sau một hồi kéo đẩy, Ashurnasirpal gầm nhẹ, xuất tinh trong cơ thể suy yếu mà vết thương trên lưng đã xuất huyết đỏ tươi.
Đem khăn mặt giặt sạch sẽ trong nước rồi vắt khô, Haidar cẩn thận tránh vết thương vừa mới bôi thuốc băng bó lại, thay Kiều Tang rửa sạch thân thể... Haidar không đành lòng nhìn thân hình nằm sấp mê man tái nhợt bị che kín bởi những vết đỏ dâm loạn, anh bôi thuốc mỡ lên bờ mông bị thương, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho Kiều Tang.
Ở bên cạnh bệ hạ 4 năm, ngoại trừ những mỹ nhân phi tử hậu cung, tuy quan lại cũng vì Quốc vương tiến cống vô số nam nô xinh đẹp nhưng anh chưa từng thấy bệ hạ có hứng thú với nam nhân, vì sao đối Kiều Tang lại như vậy—— nhìn chăm chú đôi mắt sâu ẩn dưới lông mày, gương mặt mỏi mệt khiến anh nhớ lại đoạn thời gian bi thảm rơi vào tay Bayyan.
Kiều Tang bừng tỉnh, trông thấy đôi tay ôn nhu dỗ cậu, ”Haidar...” Cậu gọi, xấu hổ vì anh đã nhìn thấy tình trạng sau khi bị xâm phạm của cậu.
“Cậu không cần lo lắng, bệ hạ tạm thời sẽ không trở về. Người đã chấp nhận lời đề nghị của Bashaarat, để cậu có thể nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.” Haidar trấn an sự kinh hãi của cậu, vỗ nhẹ bả vai run rẩy ôn nhu nói, “Đừng sợ, an tâm ngủ đi.”
Tiếng nói nhu hoà khiến cảm giác căng thẳng giảm bớt, tuy Ashurnasirpal và mãnh sư kia không ở đây nhưng Kiều Tang vẫn e sợ bọn họ đột nhiên xuất hiện…
Từ khi trở về Cổ đại, một loạt tai hoạ phát sinh, quả thật là thê thảm—— Dòng nước mắt nóng hổi tràn ra khoé mắt, dù thế nào đi nữa cậu chỉ là một kẻ cô độc lạc về thời cổ, không thể quay về Baghdad!
Chẳng thể thay đổi sự thật đó, cậu cần phải suy nghĩ biện pháp sinh tồn—— “Kiều Tang, đừng lo, an tâm ngủ đi.”
“Đừng lo, an tâm ngủ đi...?” Cậu bắt đầu học tập ngữ điệu của người Assyrian, quyết định đây là bước đầu tiên để tồn tại.
Nghe khẩu âm lạ lẫm, Haidar sững sờ, lập tức hiểu ý nở nụ cười, “Cậu học cách nói chuyện sao? Rất không tồi, cậu cứ an tâm ngủ đi, chờ đến khi …tỉnh lại, tôi sẽ dạy cậu những điều cơ bản...”
Mặt trời giữa trưa như thiêu cháy mọi sinh linh. Bốn phía cung điện tráng lệ mọc đầy những cây dừa cao to và thực vật chịu hạn.
“Nóng quá...” Tựa cột đá bóng mờ, Ashurnasirpal hất áo choàng cùng mái tóc dài, lau mồ hôi chảy xuống khuôn mặt, nghĩ đến thương thế của Kiều Tang không biết đã tốt hơn chút nào chưa?
Nhẫn nại hai mươi hôm không đi gặp Kiều Tang, mỗi ngày nghe Haidar thông báo tình hình của cậu, nhưng trong đầu hắn lúc nào cũng có hình ảnh người kia tóc hoàng kim, thân thể trắng nõn mượt mà, tiếng kêu rên so nữ nhân còn quyến rũ gấp vạn lần.
Tuy rằng xâm phạm Sứ giả của Thần linh là không đúng, nhưng đêm đó cảm giác thật sự quá kỳ diệu. Kiều Tang được Thần linh phái tới trợ giúp hắn, hắn quyết định muốn có được cậu thì Thần linh nên đáp ứng, không thể cự tuyệt hắn. (sặc nước bọt quá mệ ơi~ ở đâu ra cái thứ lý thuyết vô.cùng.có.lý này thế anh?)
“Mời bệ hạ xem.”
Thanh âm của thần tử đưa Ashurnasirpal chú ý trở lại...
“Gần đây, phía Nam Babylon liên tiếp có động tĩnh, ám trợ vài địa phương khởi binh làm loạn.” Tể tướng Taj mở địa đồ vạch ra một số thành trấn ở phía Nam.
“Hừ.” Ngón tay mân mê viên Hồng ngọc trên cổ, Ashurnasirpal nhìn chăm chú bản đồ trên bàn, ném ra một câu, “Phía Nam do Bayyan quản hạt, hắn nói như thế nào?”
Mansur tướng quân đáp lời, “Bayyan đại nhân đã phái binh trấn áp phản loạn, thủ lĩnh phản quân cũng đã xử tử.”
“Rất tốt.” Ashurnasirpal nhếch môi, phân phó Mansur, “Ngươi cùng Bayyan lên danh sách binh lính tham gia diệt trừ phản loạn, thưởng cho bọn họ. Đúng rồi, nhớ thay ta cảm tạ Bayyan, ta sẽ chuẩn bị lễ vật, ngươi mang đến cho hắn.”
“Vâng!” Mansur thống lĩnh nhận mệnh.
Ashurnasirpal đảo mắt quanh bàn hội nghị, “Tình hình Syria (1) thì sao?”
Taj đáp trả, Syria bại trận đã sát nhập vào Assyria, Vương tộc và quan viên lưu vong, dân chúng được phân phối lại đất đai, còn báo cáo gang khí công tượng (2) tập trung toàn bộ tại thủ đô Calah, tăng cường chế tạo vũ khí cho Assyria.
Trần thuật hết sự tình Syria, ông nói tiếp: “Bệ hạ, Israel – Judas – Ai Cập đều e ngại Assyria chúng ta. Ba ngày trước, bọn họ lục tục phái sứ giả tới truyền lời, hy vọng có thể duy trì trao đổi hữu nghị giữa các quốc gia.”
“Trao đổi hữu hảo? Ha ha ha~” Ashurnasirpal cất tiếng cười to, “Taj, ngươi đi nói cho những sứ giả kia biết, ta rất vui vẻ cùng quốc gia của bọn chúng đàm điều kiện trao đổi. Tiên quyết là, quốc vương của bọn chúng phải quy thuận ta~ Nếu như không theo, vậy chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi.”
“Vâng, bệ hạ, thần sẽ chuyển cáo sứ giả.” Taj vâng mệnh.
Chúng thần tử cung kính tân chủ tuổi trẻ tài cao, được Thần linh che chở, Đế quốc Assyria hưng thịnh giàu mạnh, các quốc gia khác không thể không cúi đầu cống hiến!
“Các ngươi còn có chuyện gì cần báo cáo không?” Gian nghị phòng không còn người lên tiếng, Ashurnasirpal tuyên bố, “Như vậy hội nghị đến đây là chấm dứt.”
Mọi người thấy quốc vương rời đi thì cũng vội vàng theo ra ngoài. Lúc thần tử đã không còn một ai, Mansur hỏi Taj, “Bệ hạ vội vàng như vậy… Không biết là muốn đến nơi nào?”
Taj lắc đầu nói không rõ. Thần quan Uri vừa rồi tại quốc sự không hề bàn luận một câu, hiện tại liền đến gần hai người, nói chuyện xen vào, “Bệ hạ trở lại tẩm cung xem thương thế của Kiều Tang.”
“Kiều Tang?” Tể tướng cùng thống lĩnh kinh ngạc xuất miệng, “Kẻ ở Thần điện thay bệ hạ ngăn trở một mũi tên... Tên trộm lăng mộ?”
“Đúng vậy.” Uri lên tiếng.
Ashurnasirpal cũng cho rằng Kiều Tang là Sứ giả của Thần linh! Xoá bỏ tội của nghi phạm, không giết thằng nhóc ngược lại đem hết khả năng cứu sống nó, còn có hứng thú tới mức đem an trí tại tẩm cung dưỡng thương, tận tình chăm sóc. Ashurnasirpal và tên nhóc đó đã nói những gì? Uri rất muốn biết, nhưng lại chưa tìm ra cách để thăm dò.
Nếu như có thể tiếp cận Kiều Tang thì sao? Lão nhất định phải tìm được cơ hội cùng Kiều Tang nói chuyện!
- (Còn tiếp…)
(1) Syria: Tây đài. Thực sự thông tin liên quan với Assyria không nhiều, Wikipedia có nói tới ”Các tiểu bang Aramaen ở miền bắc Syria chống cự đến cùng”. Vâng, một câu duy nhất -.- Thế nên chỗ này chưa xác định Tây Đài chính thức là quốc gia nào. Chắc chắn vương triều của Ashurnasirpal II đã từng chiếm cứ quốc gia này.
(2) Gang khí công tượng: Thợ thủ công, phương tiện và nguyên liệu phục vụ cho ngành sản xuất binh khí thô sơ, phương tiện chiến tranh, dụng cụ lao động… bằng sắt. Assyria là một trong những đế quốc đầu tiên của Lưỡng Hà biết sử dụng vũ khí bằng sắt. Họ có đội xạ tiễn và chiến xa bách chiến bách thắng. Ngoài ra có những đội chuyên để công phá thành, đội này chuyên dùng máy bắn đá và những khiên gổ thật to để bảo vệ cho đội tấn công, họ rất thành thạo trong việc xữ dụng thang dây để leo lên công thành; quân đội của ông thương xuyên được huấn luyện vượt sông, leo núi nên họ có tốc độ di chuyển quân đội của mình rất nhanh.
Chiến xa.
[ Nguồn: pastorvui.toila.net, Wikipedia, diendan.webgame.vn… ]
Ô, chương này ít phải chú thích. Khi nào H thì khỏi phải ghi chú -.-