Đi lung tung không có mục đích cả ngày ở ngoài, không còn chỗ nào để đi nữa, Hàn Ỷ Mộng quay về biệt thự nhà họ Giang.
Nhìn bữa ăn tối với món ăn phong phú trên bàn, còn có nụ cười hạnh phúc của bố và mẹ, cô thật sự không thể nào nói ra được những lời đó.
"Mộng Mộng à, đến đây đến đây nào, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút, đây đều các món do chính tay anh Giang Tế Xuyên của con nấu, mùi vị còn ngon hơn dì giúp việc nhà ta nữa đó!" Hàn Mỹ Quyên bới cơm thêm đồ ăn cho con gái, đối với đứa con trai đi nửa đường thì xuất hiện, quả thật bà ấy mãn nguyện không còn gì để nói.
Nhưng mà hiện tại tới cả dáng vẻ vờ như vui vẻ Hàn Ỷ Mộng cũng làm không được, nhìn mẹ càng lúc càng hạnh phúc, cô lại càng đau khổ càng mâu thuẫn.
Xảy ra loại chuyện như vậy, mẹ là điểm tựa duy nhất của cô, nhưng mà, nếu như cô thật sự nói với mẹ chuyện này, cuộc sống hiện tại sẽ sụp đổ, và khát vọng về một gia đình mỹ mãn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, càng khỏi nói hiện tại mẹ còn đang làm việc ở công ty nhà họ Giang, nếu như vạch mặt, tất cả các nguồn kinh tế của hai mẹ con sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Bản thân cô vừa mới vào năm một đại học, học ngành mỹ thuật chuyên nghiệp đốt tiền nhiều nhất, không có thu nhập, căn bản ngay cả học phí cũng không có cách nào chi trả, nếu như cô bỏ đi sự nghiệp học hành, chắc là sau này sẽ không còn cơ hội gặp được Hứa Tư Dương nữa rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Ỷ Mộng vẫn giấu chuyện đáng sợ này vào sâu trong lòng, nếu đau khổ thì để một mình cô nhận lấy là được, cô nghĩ đến hạnh phúc của mẹ, nghĩ đến nụ cười mãn nguyện mỗi ngày của bà.
Bên cạnh sofa xẹp xuống, mùi hương bạc hà thơm nồng của người đàn ông bay đến, Hàn Ỷ Mộng không tự chủ được mà ưỡn thẳng người dậy, muốn cô gắng hết sức cách xa Giang Tế Xuyên một chút.
Trên mặt người đàn ông có chút u ám không dễ gì nhận ra, thoáng qua rồi biến mất, lập tức trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên nụ cười, đưa một ly sữa thơm ngon còn bốc hơi đến trước mặt Hàn Ỷ Mộng: "Ỷ Mộng, hình như hôm nay em không muốn ăn lắm phải không, nào, uống chút sữa đi, có phải em thích uống sữa ngọt nhất không? Anh vừa mới hâm nóng cho em."
"Cảm ơn anh" Cô gái gắng sức nặn ra một nụ cười, bưng lấy ly sữa kia, trên mặt ly sữa trắng thuần là một lớp váng sữa, ập lên mũi mùi hương ngọt ngào béo ngậy, đây là mùi hương cô yêu thích nhất, vào lúc này lại khiến Hàn Ỷ Mộng lạnh hết tóc gáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên cô nghĩ đến, mỗi buổi tối, cô đều theo thói quen uống một ly sữa do anh trai đưa đến...
Cô nhớ trước đây mình không phải là người ngủ say sưa không biết trời đất, bây giờ thậm chí bị xâm phạm mà cô cũng không thể nào tỉnh dậy, không thể nào giải thích nổi, trừ khi.... Trừ khi sữa này bị người ta thêm vào thứ gì đó.
"Hôm nay em cứ cảm thấy người không thoải mái, em đi lên lầu trước đây." Cô giả vờ bưng theo ly sữa lên lầu, vừa vào phòng là đổ ly sữa vào bồn cầu.
Lại đến đêm khuya yên tĩnh, Hàn Ỷ Mộng mở to mắt ngồi trong bóng tối, cuối cùng, cô nghe thấy tiếng cửa có ai đó đẩy mở, có tiếng chân nhẹ nhàng càng lúc càng đến gần mình.
Cơ thể cô gái vẫn luôn run rẩy, cô sợ hãi phải đối diện với chuyện này, nhưng lại không muốn chuyện sai trái này tiếp tục diễn ra, sau cùng, vào thời điểm khi tiếng bước chân kia dừng lại ở trước giường, cô không có cách nào giữ yên lặng nữa.
Một tia ý thức vùng lên, mở ngọn đèn ở đầu giường, khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của người kia, rốt cuộc nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống: "Anh Tế Xuyên, đừng tiếp tục thế này nữa."
Nhìn bữa ăn tối với món ăn phong phú trên bàn, còn có nụ cười hạnh phúc của bố và mẹ, cô thật sự không thể nào nói ra được những lời đó.
"Mộng Mộng à, đến đây đến đây nào, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút, đây đều các món do chính tay anh Giang Tế Xuyên của con nấu, mùi vị còn ngon hơn dì giúp việc nhà ta nữa đó!" Hàn Mỹ Quyên bới cơm thêm đồ ăn cho con gái, đối với đứa con trai đi nửa đường thì xuất hiện, quả thật bà ấy mãn nguyện không còn gì để nói.
Nhưng mà hiện tại tới cả dáng vẻ vờ như vui vẻ Hàn Ỷ Mộng cũng làm không được, nhìn mẹ càng lúc càng hạnh phúc, cô lại càng đau khổ càng mâu thuẫn.
Xảy ra loại chuyện như vậy, mẹ là điểm tựa duy nhất của cô, nhưng mà, nếu như cô thật sự nói với mẹ chuyện này, cuộc sống hiện tại sẽ sụp đổ, và khát vọng về một gia đình mỹ mãn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, càng khỏi nói hiện tại mẹ còn đang làm việc ở công ty nhà họ Giang, nếu như vạch mặt, tất cả các nguồn kinh tế của hai mẹ con sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Bản thân cô vừa mới vào năm một đại học, học ngành mỹ thuật chuyên nghiệp đốt tiền nhiều nhất, không có thu nhập, căn bản ngay cả học phí cũng không có cách nào chi trả, nếu như cô bỏ đi sự nghiệp học hành, chắc là sau này sẽ không còn cơ hội gặp được Hứa Tư Dương nữa rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Ỷ Mộng vẫn giấu chuyện đáng sợ này vào sâu trong lòng, nếu đau khổ thì để một mình cô nhận lấy là được, cô nghĩ đến hạnh phúc của mẹ, nghĩ đến nụ cười mãn nguyện mỗi ngày của bà.
Bên cạnh sofa xẹp xuống, mùi hương bạc hà thơm nồng của người đàn ông bay đến, Hàn Ỷ Mộng không tự chủ được mà ưỡn thẳng người dậy, muốn cô gắng hết sức cách xa Giang Tế Xuyên một chút.
Trên mặt người đàn ông có chút u ám không dễ gì nhận ra, thoáng qua rồi biến mất, lập tức trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên nụ cười, đưa một ly sữa thơm ngon còn bốc hơi đến trước mặt Hàn Ỷ Mộng: "Ỷ Mộng, hình như hôm nay em không muốn ăn lắm phải không, nào, uống chút sữa đi, có phải em thích uống sữa ngọt nhất không? Anh vừa mới hâm nóng cho em."
"Cảm ơn anh" Cô gái gắng sức nặn ra một nụ cười, bưng lấy ly sữa kia, trên mặt ly sữa trắng thuần là một lớp váng sữa, ập lên mũi mùi hương ngọt ngào béo ngậy, đây là mùi hương cô yêu thích nhất, vào lúc này lại khiến Hàn Ỷ Mộng lạnh hết tóc gáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên cô nghĩ đến, mỗi buổi tối, cô đều theo thói quen uống một ly sữa do anh trai đưa đến...
Cô nhớ trước đây mình không phải là người ngủ say sưa không biết trời đất, bây giờ thậm chí bị xâm phạm mà cô cũng không thể nào tỉnh dậy, không thể nào giải thích nổi, trừ khi.... Trừ khi sữa này bị người ta thêm vào thứ gì đó.
"Hôm nay em cứ cảm thấy người không thoải mái, em đi lên lầu trước đây." Cô giả vờ bưng theo ly sữa lên lầu, vừa vào phòng là đổ ly sữa vào bồn cầu.
Lại đến đêm khuya yên tĩnh, Hàn Ỷ Mộng mở to mắt ngồi trong bóng tối, cuối cùng, cô nghe thấy tiếng cửa có ai đó đẩy mở, có tiếng chân nhẹ nhàng càng lúc càng đến gần mình.
Cơ thể cô gái vẫn luôn run rẩy, cô sợ hãi phải đối diện với chuyện này, nhưng lại không muốn chuyện sai trái này tiếp tục diễn ra, sau cùng, vào thời điểm khi tiếng bước chân kia dừng lại ở trước giường, cô không có cách nào giữ yên lặng nữa.
Một tia ý thức vùng lên, mở ngọn đèn ở đầu giường, khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của người kia, rốt cuộc nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống: "Anh Tế Xuyên, đừng tiếp tục thế này nữa."