Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn chiếu vào trong phòng, khiến thiếu nữ đang buồn ngủ trên giường tỉnh dậy.
Hàn Ỷ Mộng mở mắt, phát hiện bản thân mình cứ để vậy mà ngủ, người vẫn trần như nhộng nhưng lại được đắp một tấm chăn? Giữa hai chân hình như cũng đã được lau rửa chút ít, không còn dính nhớp giống như tối hôm qua.
Cô cau mày, bởi vì quá mệt nên đã quên mình đã làm qua những việc này sao? Cô hoàn toàn không nhớ mình từng đi lau rửa.
"Ding dong", điện thoại vang lên, cô không nghĩ tới những chuyện có hay không đó nữa, lật người cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra: Có một tin nhắn mới từ [ Tư Dương]
Lòng chợt run lên, Hàn Ỷ Mộng mở dòng tin nhắn ra xem, sau tấm ảnh đẹp trai của chàng trai chỉ có một hàng chữ đơn giản: Anh có lời muốn nói với em.
Một tiếng đồng hồ sau, Hàn Ỷ Mộng bất chấp khó khăn mà đi đến trường, bởi vì đêm qua ngủ không ngon, mắt cô có một quầng thâm rất rõ, cả người trông chẳng có tinh thần gì.
Trên xe bus đến trường, cô vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là Hứa Tư Dương muốn nói chuyện gì.
Lẽ nào Giang Tế Xuyên đã gửi video kia cho cậu ta? Chỉ nghĩ đến đây, Hàn Ỷ Mộng đã thấy cả người lạnh run, không nhịn được mà run rẩy.
"Mộng Mộng, em chờ có lâu lắm không?" Hứa Tư Dương chạy bước nhỏ về hướng bên này, nhìn dáng vẻ thì thấy không có gì khác thường.
"Ừm, Tư Dương, em vừa đến chưa lâu lắm. Ha ha, ha ha." Cô gái có hơi hồi hộp, hai tay bất giác nắm lấy góc áo mình, cẩn thận rụt rè quan sát phản ứng của người kia.
"Thật ra..."
Dáng vẻ Hứa Tư Dương muốn nói lại thôi khiến trái tim nhỏ của Hàn Ỷ Mộng treo lên trên, ngày thường anh ta là một người hào sảng, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho anh ta phải do dự không quyết định? Lẽ nào thật sự giống với trong suy nghĩ của cô? Sáng sớm cổng trường hiển nhiên rất huyên náo, như Hàn Ỷ Mộng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cũng không biết là tai mình hỏng hay là tim hỏng.
"Tối hôm qua anh có nhìn thấy một món đồ, nên... anh nhìn suốt cả đêm, cảm thấy vẫn nên cho em xem thì sẽ tốt hơn." Hứa Tư Dương mò vào balo sau lưng.
Hàn Ỷ Mộng mở to mắt nhìn chằm chặp vào tay của chàng trai, có một loại cảm giác chờ đợi như lên đoạn đầu đài chờ lăng trì.
Vì vậy, khi Hứa Tư Dương đưa cuốn hướng dẫn đi du lịch Nam Sơn Trúc Hải ba ngày vào tay cô, Hàn Ỷ Mộng đã ngẩn người hết một lúc, rồi khó khăn lắm mới phản ứng lại, không cần bị chặt đầu rồi, cô đã được phán vô tội.
Hứa Tư Dương nhìn thấy cô ngẩn người, còn tưởng là mình chọn tour du lịch này thì Ỷ Mộng không thích, vội vàng giải thích: "Cái đó, lúc trước chúng ta cùng bàn là đi du lịch chung với nhau, hôm qua anh đến câu lạc bộ du lịch xin tư vấn, bọn họ tư vấn cho anh tour này, nhưng mà, nếu như em không thích, chúng ta có thể chọn lại..."
Còn chưa nói hết câu, mắt Hàn Ỷ Mộng đã đỏ lên bổ nhào vào lòng Hứa Tư Dương.
"Mộng Mộng, em làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ, bụi bay vào mắt em à?" Chàng trai nói rồi nghiêng nửa người qua, kiểm tra mắt của cô gái.
"Không có, chỉ là em thấy quá vui mừng mà thôi, không ngờ anh thật sự xem trọng chuyện này, còn cố tình đi đến câu lạc bộ du lịch." Hàn Ỷ Mộng lắc đầu, bàn tay nắm chặt cuốn hướng dẫn du lịch kia.
"Ha ha, thì ra là vậy, dọa chết anh à." Hứa Tư Dương sợ bóng sợ gió, cả người cũng buông thõng trở lại, hai cánh tay hợp thành một vòng, đẩy cô gái yêu kiều vào trong vòng tay mình: "Mộng Mộng à, em thật là đáng yêu, chuyện này mà em cũng làm em cảm động thành như vầy, em phải biết rằng, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều lần đi du lịch với nhau, mỗi một lần anh đều sẽ dốc lòng chuẩn bị giống bây giờ.
"Vâng!" Hà Ỷ Mộng gật đầu thật mạnh, nước mắt thấm ướt phần ngực áo thun T-shirt của cậu ta.
Hứa Tư Dương tốt như vậy, cô thật sự không muốn chia tay với cậu ta, không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết thế này nữa, cô nhất định phải làm gì đó để giải cứu chính mình! Cô gái ôm lấy chàng trai thật chặt, âm thầm hạ quyết tâm.
Hàn Ỷ Mộng mở mắt, phát hiện bản thân mình cứ để vậy mà ngủ, người vẫn trần như nhộng nhưng lại được đắp một tấm chăn? Giữa hai chân hình như cũng đã được lau rửa chút ít, không còn dính nhớp giống như tối hôm qua.
Cô cau mày, bởi vì quá mệt nên đã quên mình đã làm qua những việc này sao? Cô hoàn toàn không nhớ mình từng đi lau rửa.
"Ding dong", điện thoại vang lên, cô không nghĩ tới những chuyện có hay không đó nữa, lật người cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra: Có một tin nhắn mới từ [ Tư Dương]
Lòng chợt run lên, Hàn Ỷ Mộng mở dòng tin nhắn ra xem, sau tấm ảnh đẹp trai của chàng trai chỉ có một hàng chữ đơn giản: Anh có lời muốn nói với em.
Một tiếng đồng hồ sau, Hàn Ỷ Mộng bất chấp khó khăn mà đi đến trường, bởi vì đêm qua ngủ không ngon, mắt cô có một quầng thâm rất rõ, cả người trông chẳng có tinh thần gì.
Trên xe bus đến trường, cô vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là Hứa Tư Dương muốn nói chuyện gì.
Lẽ nào Giang Tế Xuyên đã gửi video kia cho cậu ta? Chỉ nghĩ đến đây, Hàn Ỷ Mộng đã thấy cả người lạnh run, không nhịn được mà run rẩy.
"Mộng Mộng, em chờ có lâu lắm không?" Hứa Tư Dương chạy bước nhỏ về hướng bên này, nhìn dáng vẻ thì thấy không có gì khác thường.
"Ừm, Tư Dương, em vừa đến chưa lâu lắm. Ha ha, ha ha." Cô gái có hơi hồi hộp, hai tay bất giác nắm lấy góc áo mình, cẩn thận rụt rè quan sát phản ứng của người kia.
"Thật ra..."
Dáng vẻ Hứa Tư Dương muốn nói lại thôi khiến trái tim nhỏ của Hàn Ỷ Mộng treo lên trên, ngày thường anh ta là một người hào sảng, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho anh ta phải do dự không quyết định? Lẽ nào thật sự giống với trong suy nghĩ của cô? Sáng sớm cổng trường hiển nhiên rất huyên náo, như Hàn Ỷ Mộng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cũng không biết là tai mình hỏng hay là tim hỏng.
"Tối hôm qua anh có nhìn thấy một món đồ, nên... anh nhìn suốt cả đêm, cảm thấy vẫn nên cho em xem thì sẽ tốt hơn." Hứa Tư Dương mò vào balo sau lưng.
Hàn Ỷ Mộng mở to mắt nhìn chằm chặp vào tay của chàng trai, có một loại cảm giác chờ đợi như lên đoạn đầu đài chờ lăng trì.
Vì vậy, khi Hứa Tư Dương đưa cuốn hướng dẫn đi du lịch Nam Sơn Trúc Hải ba ngày vào tay cô, Hàn Ỷ Mộng đã ngẩn người hết một lúc, rồi khó khăn lắm mới phản ứng lại, không cần bị chặt đầu rồi, cô đã được phán vô tội.
Hứa Tư Dương nhìn thấy cô ngẩn người, còn tưởng là mình chọn tour du lịch này thì Ỷ Mộng không thích, vội vàng giải thích: "Cái đó, lúc trước chúng ta cùng bàn là đi du lịch chung với nhau, hôm qua anh đến câu lạc bộ du lịch xin tư vấn, bọn họ tư vấn cho anh tour này, nhưng mà, nếu như em không thích, chúng ta có thể chọn lại..."
Còn chưa nói hết câu, mắt Hàn Ỷ Mộng đã đỏ lên bổ nhào vào lòng Hứa Tư Dương.
"Mộng Mộng, em làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ, bụi bay vào mắt em à?" Chàng trai nói rồi nghiêng nửa người qua, kiểm tra mắt của cô gái.
"Không có, chỉ là em thấy quá vui mừng mà thôi, không ngờ anh thật sự xem trọng chuyện này, còn cố tình đi đến câu lạc bộ du lịch." Hàn Ỷ Mộng lắc đầu, bàn tay nắm chặt cuốn hướng dẫn du lịch kia.
"Ha ha, thì ra là vậy, dọa chết anh à." Hứa Tư Dương sợ bóng sợ gió, cả người cũng buông thõng trở lại, hai cánh tay hợp thành một vòng, đẩy cô gái yêu kiều vào trong vòng tay mình: "Mộng Mộng à, em thật là đáng yêu, chuyện này mà em cũng làm em cảm động thành như vầy, em phải biết rằng, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều lần đi du lịch với nhau, mỗi một lần anh đều sẽ dốc lòng chuẩn bị giống bây giờ.
"Vâng!" Hà Ỷ Mộng gật đầu thật mạnh, nước mắt thấm ướt phần ngực áo thun T-shirt của cậu ta.
Hứa Tư Dương tốt như vậy, cô thật sự không muốn chia tay với cậu ta, không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết thế này nữa, cô nhất định phải làm gì đó để giải cứu chính mình! Cô gái ôm lấy chàng trai thật chặt, âm thầm hạ quyết tâm.