"Ư ư... a... đừng..." Trong căn phòng yên tĩnh có tiếng rên rỉ bay bổng đứt quãng của cô gái.
Trên chiếc giường rộng có hai thân thể trần trụi đang giao hòa cùng nhau, một bên là cơ thể mềm mại yêu kiều, một bên là săn chắc khỏe mạnh.
Hàn Ỷ Mộng nằm nghiêng, một bên chân thanh mảnh bị ép gập lại và nâng lên, nơi riêng tư hồng hào giữa hai chân cứ thế mà lồ lộ giữa không gian, có hai ngón tay của người đàn ông đang cắm vào trong u cốc chật hẹp bé nhỏ kia.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy một bên ngực của cô gái rồi đè bóp xoa nắn, ngón tay đang cắm trong hoa huy*t cũng không ngừng thúc đẩy, từ hoa huy*t phát ra âm thanh "Òm ọp nhóp nhép", vừa dâm mỹ lại vừa mờ ám.
"Ỷ Mộng, thật ra em rất muốn tôi mà phải không? Em nhìn xem, cái huyệt của em đã ướt thành như thế này rồi, cả ba ngón tay của tôi cũng còn đút vào được đó."
Anh vừa nói vừa rút ngón tay ra, giơ ngón tay ướt nhẹp tới trước mắt cô gái, trên đầu ngón tay vẫn còn dâm dịch đang chảy xuống, trên tấm drap giường màu xám đậm lưu lại thành những vệt nước màu đen.
Hàn Ỷ Mộng nhắm chặt mắt, cô không muốn thấy dáng vẻ dâm đãng của chính mình, cô không muốn đối diện với hoàn cảnh không thể cứu vãn được nữa, chỉ đành lựa chọn cách trốn tránh.
Nhưng... rõ ràng trong lòng cự tuyệt, tại sao cơ thể lại khoan khoái như thế này, chỉ vào lúc anh trai đút ngón tay ra vào hoa huy*t của cô, cô gái nhịn không được mà buông lỏng hàm răng đang cắn môi để rồi bật ra tiếng rên rỉ.
"A a a a!" Có giọt nước tuôn rơi từ khóe mắt, cũng không biết đó là vì đau khổ hay vui vẻ.
Đầu lưỡi ấm nóng của người đàn ông liếm lên khuôn mặt cô, nuốt giọt nước mắt tựa như châu ngọc kia vào bụng, giọng nói anh đã có chút khàn khàn: "Được rồi, đừng cự tuyệt nữa, dù sao em cũng không chạy thoát được, chi bằng em phối hợp với tôi cho đàng hoàng, tôi có thể cho em thứ mà cây gậy mát xa đó không thể làm được."
Người đàn ông nói xong bèn lật gương mặt cô gái lại, hôn thẳng lên đôi môi cô: "Em đừng khóc nữa." Không giống như những nụ hôn trước chỉ luôn chất chứa dục vọng, nụ hôn này vậy mà lại nhẹ nhàng, lướt qua nhanh chóng tựa như mối tình đầu thuần khiết.
Môi và môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, thỉnh thoảng môi anh sẽ liếm láp cánh môi cô, mang theo cả cái ấm áp ẩm ướt, Hàn Ỷ Mộng nhắm mắt lại, cứ như muốn quên đi hoàn cảnh của thực tại.
Thế nhưng bên dưới người đột nhiên có cảm giác có vật lạ một cách dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho tâm trí bừng tỉnh quay về thực tế.
"Cô gái ngây thơ đúng là dễ lừa gạt mà, chỉ một nụ hôn mà đã buông lỏng cảnh giác rồi." Khuôn mặt anh tuấn của Giang Tế Xuyên mang theo nét cười xấu xa, anh chỉnh lại tư thế, gác hai chân của Ỷ Mộng lên hai bả vai của mình, chỉnh lại thắt lưng rồi nhún một cái, gậy th*t chọc thẳng vào hoa tâm của cô.
"Đừng mà, đừng, anh nhanh dừng tay lại!" Hàn Ỷ Mộng kêu la thất thanh, hai chân vùng vẫy, hai cánh tay bị cột chặt trên đầu giường giãy giụa, nơi cổ tay nhanh chóng bị chà xát đỏ lên, mắt nhìn thấy sắp sửa trầy chảy máu, đôi mắt Giang Tế Xuyên lại thêm u tối, mặc kệ hai cẳng chân đang gác trên vai mình, cúi người xuống đè cánh tay cô: "Em đừng giãy giụa lung tung mà dồn ép tôi, em biết là chuyện gì tôi cũng có thể làm được nhé."
Cô gái sững sờ, cùng cùng dưới sự uy hiếp của anh cô ngừng giãy dụa, Giang Tế Xuyên nhân cơ hội đó tháo cà vạt cột tay cô ra, đè hai tay cô trên đỉnh đầu, hai cẳng chân ngọc ngà cũng vì tư thế này mà bị đè lên trên ngực, bởi vì trọng lượng cơ thể anh nên gậy th*t cũng thúc vào sâu hơn một chút, loáng thoáng như có xu thế muốn tách mở tử cung.
"Oh...!" Khoái cảm bất thình lình từ phía dưới ập thẳng lên trên đỉnh đầu, từng cơn tê tê dại dại khiến cho Hàn Ỷ Mông không còn hít thở thông thuận.
Giang Tế Xuyên cũng cảm thấy khác biệt so với trước đây, lúc trước anh sợ làm em gái tỉnh giấc, nhiều nhất chỉ thọc tới đáy hoa huy*t, nhưng hiện tại, anh cảm nhận được rất rõ ràng rằng tận sâu trong hoa huy*t của em gái còn có một cái động tiên, ở nơi đó, có một cái miệng nhỏ, đang ngậm quy đầu của anh, co rút mút mát, xoa bóp quy đầu căng trướng của anh.
"Ỷ Mộng à, hình như anh đã cắm tới tận tử cung của em rồi." Giọng nói của người đàn ông chất chứa sự hưng phấn không thể kiềm chế nổi.
Trên chiếc giường rộng có hai thân thể trần trụi đang giao hòa cùng nhau, một bên là cơ thể mềm mại yêu kiều, một bên là săn chắc khỏe mạnh.
Hàn Ỷ Mộng nằm nghiêng, một bên chân thanh mảnh bị ép gập lại và nâng lên, nơi riêng tư hồng hào giữa hai chân cứ thế mà lồ lộ giữa không gian, có hai ngón tay của người đàn ông đang cắm vào trong u cốc chật hẹp bé nhỏ kia.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy một bên ngực của cô gái rồi đè bóp xoa nắn, ngón tay đang cắm trong hoa huy*t cũng không ngừng thúc đẩy, từ hoa huy*t phát ra âm thanh "Òm ọp nhóp nhép", vừa dâm mỹ lại vừa mờ ám.
"Ỷ Mộng, thật ra em rất muốn tôi mà phải không? Em nhìn xem, cái huyệt của em đã ướt thành như thế này rồi, cả ba ngón tay của tôi cũng còn đút vào được đó."
Anh vừa nói vừa rút ngón tay ra, giơ ngón tay ướt nhẹp tới trước mắt cô gái, trên đầu ngón tay vẫn còn dâm dịch đang chảy xuống, trên tấm drap giường màu xám đậm lưu lại thành những vệt nước màu đen.
Hàn Ỷ Mộng nhắm chặt mắt, cô không muốn thấy dáng vẻ dâm đãng của chính mình, cô không muốn đối diện với hoàn cảnh không thể cứu vãn được nữa, chỉ đành lựa chọn cách trốn tránh.
Nhưng... rõ ràng trong lòng cự tuyệt, tại sao cơ thể lại khoan khoái như thế này, chỉ vào lúc anh trai đút ngón tay ra vào hoa huy*t của cô, cô gái nhịn không được mà buông lỏng hàm răng đang cắn môi để rồi bật ra tiếng rên rỉ.
"A a a a!" Có giọt nước tuôn rơi từ khóe mắt, cũng không biết đó là vì đau khổ hay vui vẻ.
Đầu lưỡi ấm nóng của người đàn ông liếm lên khuôn mặt cô, nuốt giọt nước mắt tựa như châu ngọc kia vào bụng, giọng nói anh đã có chút khàn khàn: "Được rồi, đừng cự tuyệt nữa, dù sao em cũng không chạy thoát được, chi bằng em phối hợp với tôi cho đàng hoàng, tôi có thể cho em thứ mà cây gậy mát xa đó không thể làm được."
Người đàn ông nói xong bèn lật gương mặt cô gái lại, hôn thẳng lên đôi môi cô: "Em đừng khóc nữa." Không giống như những nụ hôn trước chỉ luôn chất chứa dục vọng, nụ hôn này vậy mà lại nhẹ nhàng, lướt qua nhanh chóng tựa như mối tình đầu thuần khiết.
Môi và môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, thỉnh thoảng môi anh sẽ liếm láp cánh môi cô, mang theo cả cái ấm áp ẩm ướt, Hàn Ỷ Mộng nhắm mắt lại, cứ như muốn quên đi hoàn cảnh của thực tại.
Thế nhưng bên dưới người đột nhiên có cảm giác có vật lạ một cách dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho tâm trí bừng tỉnh quay về thực tế.
"Cô gái ngây thơ đúng là dễ lừa gạt mà, chỉ một nụ hôn mà đã buông lỏng cảnh giác rồi." Khuôn mặt anh tuấn của Giang Tế Xuyên mang theo nét cười xấu xa, anh chỉnh lại tư thế, gác hai chân của Ỷ Mộng lên hai bả vai của mình, chỉnh lại thắt lưng rồi nhún một cái, gậy th*t chọc thẳng vào hoa tâm của cô.
"Đừng mà, đừng, anh nhanh dừng tay lại!" Hàn Ỷ Mộng kêu la thất thanh, hai chân vùng vẫy, hai cánh tay bị cột chặt trên đầu giường giãy giụa, nơi cổ tay nhanh chóng bị chà xát đỏ lên, mắt nhìn thấy sắp sửa trầy chảy máu, đôi mắt Giang Tế Xuyên lại thêm u tối, mặc kệ hai cẳng chân đang gác trên vai mình, cúi người xuống đè cánh tay cô: "Em đừng giãy giụa lung tung mà dồn ép tôi, em biết là chuyện gì tôi cũng có thể làm được nhé."
Cô gái sững sờ, cùng cùng dưới sự uy hiếp của anh cô ngừng giãy dụa, Giang Tế Xuyên nhân cơ hội đó tháo cà vạt cột tay cô ra, đè hai tay cô trên đỉnh đầu, hai cẳng chân ngọc ngà cũng vì tư thế này mà bị đè lên trên ngực, bởi vì trọng lượng cơ thể anh nên gậy th*t cũng thúc vào sâu hơn một chút, loáng thoáng như có xu thế muốn tách mở tử cung.
"Oh...!" Khoái cảm bất thình lình từ phía dưới ập thẳng lên trên đỉnh đầu, từng cơn tê tê dại dại khiến cho Hàn Ỷ Mông không còn hít thở thông thuận.
Giang Tế Xuyên cũng cảm thấy khác biệt so với trước đây, lúc trước anh sợ làm em gái tỉnh giấc, nhiều nhất chỉ thọc tới đáy hoa huy*t, nhưng hiện tại, anh cảm nhận được rất rõ ràng rằng tận sâu trong hoa huy*t của em gái còn có một cái động tiên, ở nơi đó, có một cái miệng nhỏ, đang ngậm quy đầu của anh, co rút mút mát, xoa bóp quy đầu căng trướng của anh.
"Ỷ Mộng à, hình như anh đã cắm tới tận tử cung của em rồi." Giọng nói của người đàn ông chất chứa sự hưng phấn không thể kiềm chế nổi.