Là điện thoại do Hứa Tư Dương gọi đến?
Hàn Ý Mộng có một loại hoảng sợ trong chớp mắt, những ngày này cô dường như đắm chìm trong tình dục với Giang Tế Xuyên, hiếm có cơ hội để nghĩ đến Hứa Tư Dương, tất nhiên, cô cũng không dám nghĩ đến, gương mặt ưu tú sáng lạn đó cứ như một cái kính chiếu yêu, chỉ cần xuất hiện trong tâm trí cô một cái, lập tức khiến cô lộ nguyên hình hết tất cả những điều bẩn thỉu trong người.
"Nào, nghe điện thoại đi." Giang Tế Xuyên đưa điện thoại qua, đưa đẩy bên dưới người cũng tạm thời dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Ỷ Mộng chậm chạm chìa tay ra lấy. Không được, hiện tại cô đang làm loại chuyện này, chỉ cần bất cẩn là sẽ nghe thấy, vả lại, cô cũng không có mặt mũi nào nói chuyện với Hứa Tư Dương vào thời điểm này...
Giang Tế Xuyên nhíu mày lắc lắc đầu, nếu như quên đi cái vật nam tính khiến người ta không thể nào bỏ qua ở giữa háng anh, lúc này đây người đàn ông này thoạt nhìn giống như anh trai đang dạy dỗ em gái: "Không nghe điện thoại là bất lịch sự đó, nếu em đang không nghe, vậy..." Anh lắc lắc màn hình điện thoại ngay trước mặt Ỷ Mộng: "Anh trai nghe giùm cho em."
Hàn Ỷ Mộng xoay người lại muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, ngón tay thon dài của Giang Tế Xuyên nhẹ nhàng ấn lên màn hình, điện thoại được kết nối, thậm chí cô còn có thể nghe thấy được sự hớn hở của Hứa Tư Dương ở đầu bên kia điện thoại "Alo"
"Xin chào, là ai tìm Hàn Ỷ Mộng vậy?" Giang Tế Xuyên biết còn cố tình hỏi. Giọng của anh dày dặn trầm thấp, nghe vào không thấy có chút gì khác thường.
Người bên kia điện thoại hiển nhiên không ngờ tới người bắt máy lại là giọng đàn ông, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Xin chào, xin hỏi là vị nào đó ạ?"
Giọng nói nồng ấm như ngọc, giọng điệu cũng rất lễ độ lịch sự, nghe ra có thể biết đó là một người con trai được gia đình giáo dục rất tốt.
Giang Tế Xuyên tránh né cô gái bên cạnh có ý đồ muốn giật lại điện thoại, tiếp tục giả vờ chính đáng: "Rất vui được biết cậu, tôi là anh họ của Hàn Ỷ Mộng."
Bởi vì thân phận con gái riêng của mình không được vinh dự cho lắm, Hàn Ỷ Mộng vẫn luôn nói với bên ngoài rằng mình sống ở nhà của cậu, nên tất nhiên Giang Tế Xuyên sẽ là anh họ của cô.
Bên kia Hứa Tư Dương lập tức chào hỏi: "Xin chào anh họ, em tên là Hứa Tư Dương, là..." Chàng trai dường như có chút ngượng ngùng, không biết nên giới thiệu bản thân như nào.
"À, là bạn trai của Mộng Mộng chứ gì?" Giang Tế Xuyên nhìn cô gái ở bên cạnh giật điện thoại không được mà muốn khóc, cũng không còn tâm tình đùa giỡn nữa: "Ỷ Mộng, đến đây nào, bạn trai em gọi điện thoại, nhanh nghe máy đi." Nói xong liền nhét điện thoại vào tay cô gái, tiện tay sờ bầu ngực đang run rẩy của cô một cái, xoa nắn đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Điện thoại ở trong tay, Hàn Ỷ Mộng lại hồi hộp rồi, cô lợ Hứa Tư Dương nghe thấy sẽ cảm thấy không thích hợp, hít thở sâu mấy nhịp điều chỉnh lại trạng thái mình rồi mới nhận điện thoại và lên tiếng: "A lô, Tư Dương đó hả? Là em, lúc nãy là anh họ của em nghe điện thoại."
"Ha ha, dọa anh giật cả mình, anh tưởng gọi nhầm số. Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là thấy mấy ngày nay em không lên trường, thấy hơi lo một chút."
"Ừm, xin lỗi vì khiến anh lo lắng, em bị cảm..."
Hàn Ỷ Mộng không quen nói dối, nói ra vài câu lý do vô nghĩa xong thì không thể nào nói tiếp nữa, trên thực tế thì, cô cũng không dám nói tiếp, bởi vì, anh trai của cô, Giang Tế Xuyên vậy mà thừa cơ hội lật người cô lại, đã vậy còn tách mở hai chân cô ra, không biết gậy th*t thô to kia từ khi nào đã chống trước miệng hoa huy*t của cô, cọ xát ngay cánh hoa trong ngoài của cô.
"Oh..." Hàn Ỷ Mộng bị cọ xát lập tức sinh ra phản ứng, bật ra tiếng rên rỉ xong liền hoảng loạng che miệng lại, dùng ánh mắt để cầu xin Giang Tế Xuyên dừng tay.
Thế nhưng, Hứa Tư Dương ở bên kia điện thoại vẫn nghe thấy, anh ta hỏi thăm với vẻ căng thẳng: "Mộng Mộng, anh nghe giọng nói em hình như rất là khó chịu, em đã đi bệnh viện chưa?"
"Chuyện này... em... không cần đâu, ở nhà... nghỉ ngơi vài ngày là ổn à." Cô gái trả lời với vẻ khó khăn, sống chết cắn chặt môi, ko6ng để bản thân tuôn ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh, cũng chính vào lúc này, vang lên một tiếng phụt, gậy th*t to khủng của Giang Tế Xuyên tiến quân thần tốc, thúc thẳng một cú vào trong huyệt nhỏ của em gái.
Hàn Ý Mộng có một loại hoảng sợ trong chớp mắt, những ngày này cô dường như đắm chìm trong tình dục với Giang Tế Xuyên, hiếm có cơ hội để nghĩ đến Hứa Tư Dương, tất nhiên, cô cũng không dám nghĩ đến, gương mặt ưu tú sáng lạn đó cứ như một cái kính chiếu yêu, chỉ cần xuất hiện trong tâm trí cô một cái, lập tức khiến cô lộ nguyên hình hết tất cả những điều bẩn thỉu trong người.
"Nào, nghe điện thoại đi." Giang Tế Xuyên đưa điện thoại qua, đưa đẩy bên dưới người cũng tạm thời dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Ỷ Mộng chậm chạm chìa tay ra lấy. Không được, hiện tại cô đang làm loại chuyện này, chỉ cần bất cẩn là sẽ nghe thấy, vả lại, cô cũng không có mặt mũi nào nói chuyện với Hứa Tư Dương vào thời điểm này...
Giang Tế Xuyên nhíu mày lắc lắc đầu, nếu như quên đi cái vật nam tính khiến người ta không thể nào bỏ qua ở giữa háng anh, lúc này đây người đàn ông này thoạt nhìn giống như anh trai đang dạy dỗ em gái: "Không nghe điện thoại là bất lịch sự đó, nếu em đang không nghe, vậy..." Anh lắc lắc màn hình điện thoại ngay trước mặt Ỷ Mộng: "Anh trai nghe giùm cho em."
Hàn Ỷ Mộng xoay người lại muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, ngón tay thon dài của Giang Tế Xuyên nhẹ nhàng ấn lên màn hình, điện thoại được kết nối, thậm chí cô còn có thể nghe thấy được sự hớn hở của Hứa Tư Dương ở đầu bên kia điện thoại "Alo"
"Xin chào, là ai tìm Hàn Ỷ Mộng vậy?" Giang Tế Xuyên biết còn cố tình hỏi. Giọng của anh dày dặn trầm thấp, nghe vào không thấy có chút gì khác thường.
Người bên kia điện thoại hiển nhiên không ngờ tới người bắt máy lại là giọng đàn ông, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Xin chào, xin hỏi là vị nào đó ạ?"
Giọng nói nồng ấm như ngọc, giọng điệu cũng rất lễ độ lịch sự, nghe ra có thể biết đó là một người con trai được gia đình giáo dục rất tốt.
Giang Tế Xuyên tránh né cô gái bên cạnh có ý đồ muốn giật lại điện thoại, tiếp tục giả vờ chính đáng: "Rất vui được biết cậu, tôi là anh họ của Hàn Ỷ Mộng."
Bởi vì thân phận con gái riêng của mình không được vinh dự cho lắm, Hàn Ỷ Mộng vẫn luôn nói với bên ngoài rằng mình sống ở nhà của cậu, nên tất nhiên Giang Tế Xuyên sẽ là anh họ của cô.
Bên kia Hứa Tư Dương lập tức chào hỏi: "Xin chào anh họ, em tên là Hứa Tư Dương, là..." Chàng trai dường như có chút ngượng ngùng, không biết nên giới thiệu bản thân như nào.
"À, là bạn trai của Mộng Mộng chứ gì?" Giang Tế Xuyên nhìn cô gái ở bên cạnh giật điện thoại không được mà muốn khóc, cũng không còn tâm tình đùa giỡn nữa: "Ỷ Mộng, đến đây nào, bạn trai em gọi điện thoại, nhanh nghe máy đi." Nói xong liền nhét điện thoại vào tay cô gái, tiện tay sờ bầu ngực đang run rẩy của cô một cái, xoa nắn đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Điện thoại ở trong tay, Hàn Ỷ Mộng lại hồi hộp rồi, cô lợ Hứa Tư Dương nghe thấy sẽ cảm thấy không thích hợp, hít thở sâu mấy nhịp điều chỉnh lại trạng thái mình rồi mới nhận điện thoại và lên tiếng: "A lô, Tư Dương đó hả? Là em, lúc nãy là anh họ của em nghe điện thoại."
"Ha ha, dọa anh giật cả mình, anh tưởng gọi nhầm số. Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là thấy mấy ngày nay em không lên trường, thấy hơi lo một chút."
"Ừm, xin lỗi vì khiến anh lo lắng, em bị cảm..."
Hàn Ỷ Mộng không quen nói dối, nói ra vài câu lý do vô nghĩa xong thì không thể nào nói tiếp nữa, trên thực tế thì, cô cũng không dám nói tiếp, bởi vì, anh trai của cô, Giang Tế Xuyên vậy mà thừa cơ hội lật người cô lại, đã vậy còn tách mở hai chân cô ra, không biết gậy th*t thô to kia từ khi nào đã chống trước miệng hoa huy*t của cô, cọ xát ngay cánh hoa trong ngoài của cô.
"Oh..." Hàn Ỷ Mộng bị cọ xát lập tức sinh ra phản ứng, bật ra tiếng rên rỉ xong liền hoảng loạng che miệng lại, dùng ánh mắt để cầu xin Giang Tế Xuyên dừng tay.
Thế nhưng, Hứa Tư Dương ở bên kia điện thoại vẫn nghe thấy, anh ta hỏi thăm với vẻ căng thẳng: "Mộng Mộng, anh nghe giọng nói em hình như rất là khó chịu, em đã đi bệnh viện chưa?"
"Chuyện này... em... không cần đâu, ở nhà... nghỉ ngơi vài ngày là ổn à." Cô gái trả lời với vẻ khó khăn, sống chết cắn chặt môi, ko6ng để bản thân tuôn ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh, cũng chính vào lúc này, vang lên một tiếng phụt, gậy th*t to khủng của Giang Tế Xuyên tiến quân thần tốc, thúc thẳng một cú vào trong huyệt nhỏ của em gái.