Một năm trước, Hàn Ỷ Mộng vẫn còn sống một cuộc sống của đứa con gái riêng trong bóng tối, thường xuyên vì tự ti mà một mình trốn trong góc khóc lóc, vậy mà sau một năm, cô lại có thể cùng ở chung một mái nhà với bố ruột của mình, đã vậy còn được sống một cuộc sống gia đình mỹ mãn, tất cả những điều này đều nhờ vào sự rộng lượng của anh trai Giang Tế Xuyên.
Người vợ danh chính ngôn thuận của bố đã qua đời từ nhiều năm về trước, bố vì hổ thẹn với con trai nên trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện rước hai mẹ con cô về nhà họ Giang, thế nhưng, khi cuối cùng anh trai cũng phát hiện ra sự tồn tại của hai mẹ con họ thì lại không gạt bỏ, không căm hận, thậm chí không hề trách cứ một chút nào, lại còn chủ động đưa hai mẹ con họ về nhà họ Giang.
Anh trai nói, tuổi tác của bố đã cao, cần có người tri kỷ ở cạnh bên bầu bạn.
Anh trai nói, dì Mỹ Quyên đã một mình lặng lẽ hy sinh bao nhiêu năm, nên được đối đãi tốt.
Anh trai còn nói, Ỷ Mộng chỉ là một cô gái, cô cần có được sự ấm áp của một gia đình.
Cứ như thế, Hàn Ỷ Mộng và mẹ Hà Mỹ Quyên đi vào nhà chính của nhà họ Giang, trở thành thành viên của một gia đình mới, và sức khỏe của bố Giang, bởi vì có con gái chăm sóc bên cạnh mà có chuyển biến tốt.
Nghĩ tới những chuyện này, Hàn Ỷ Mộng cứ luôn nước mắt lưng tròng, cô có tài có đức gì mà có thể gặp được người anh trai lương thiện như thế này.
Bố Giang Văn Khiêm là chủ tịch của một doanh nghiệp niêm yết có giá trị thị trường rất cao, tài sản tất nhiên cũng nhiều tới kinh người, bởi vì tránh tị hiềm và cũng vì tránh cuộc sống sau này bị người ta lên án, Hàn Mỹ Quyên quyết định không đăng ký kết hôn với Giang Văn Khiêm, và Hàn Ỷ Mộng tất nhiên cũng nghĩ như vậy, có được cuộc sống hạnh phúc hiện tại, đối với cô mà nói là ân huệ lớn nhất được trời ban tặng, cô chắc chắn sẽ không cần đến một xu tiền tài sản của bố.
"Ỷ Mộng, em đang nghĩ gì đó, uống sữa đi em." Giọng nói chứa đầy từ tính của người đàn ông vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ xa xôi của cô gái, cô không biết bữa ăn tối đã ăn xong từ lúc nào, bố và mẹ đều đang ngồi trước tivi xem phim, còn anh trai thì đang cầm một ly thủy tinh trong tay đứng bên cạnh cô, bên trong là sữa bò thơm ngọt.
"Cảm ơn anh." Hà Ỷ Mộng nhận ly sữa, đứng lên với vẻ hơi mất tự nhiên, bước đi thong thả đến bên cạnh mẹ.
Giang Tế Xuyên là ai chứ, tất nhiên biết em gái đang tránh né mình, anh cau mày, lẽ nào cô đã nhận ra điều gì? Nhưng nhìn cô gái ngồi trên sofa uống từng ngụm sữa một nuốt vào bụng, anh lại cười bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Còn Hàn Ỷ Mộng, nhìn thì thấy như không có gì khác thường, thật ra quả tim đã sớm đập thình thịch lệch nhịp.
Đối với cô gái vừa mới tới tuổi trưởng thành như cô mà nói, kiểu đàn ông anh tuấn bất phàm chín chắn trưởng thành như Giang Tế Xuyên là quá sức cám dỗ, nhất là khoảng thời gian gần đây, cô nhận thấy bản thân chỉ cần đứng gần anh trai thì gương mặt sẽ nóng lên, thậm chí cả người cũng sẽ trở nên không bình tĩnh,rõ ràng là người đã có bạn trai, tại sao lại có tư tưởng không an phận với anh trai mình?
Để tránh cho bản thân thất thố, cô đành cố tình nhưng ra vẻ vô ý tránh tiếp xúc gần với anh trai.
Ngoại trừ chuyện này, thật ra, trong lòng cô vẫn còn một bí mật liên quan đến mối tình đầu.
Người vợ danh chính ngôn thuận của bố đã qua đời từ nhiều năm về trước, bố vì hổ thẹn với con trai nên trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện rước hai mẹ con cô về nhà họ Giang, thế nhưng, khi cuối cùng anh trai cũng phát hiện ra sự tồn tại của hai mẹ con họ thì lại không gạt bỏ, không căm hận, thậm chí không hề trách cứ một chút nào, lại còn chủ động đưa hai mẹ con họ về nhà họ Giang.
Anh trai nói, tuổi tác của bố đã cao, cần có người tri kỷ ở cạnh bên bầu bạn.
Anh trai nói, dì Mỹ Quyên đã một mình lặng lẽ hy sinh bao nhiêu năm, nên được đối đãi tốt.
Anh trai còn nói, Ỷ Mộng chỉ là một cô gái, cô cần có được sự ấm áp của một gia đình.
Cứ như thế, Hàn Ỷ Mộng và mẹ Hà Mỹ Quyên đi vào nhà chính của nhà họ Giang, trở thành thành viên của một gia đình mới, và sức khỏe của bố Giang, bởi vì có con gái chăm sóc bên cạnh mà có chuyển biến tốt.
Nghĩ tới những chuyện này, Hàn Ỷ Mộng cứ luôn nước mắt lưng tròng, cô có tài có đức gì mà có thể gặp được người anh trai lương thiện như thế này.
Bố Giang Văn Khiêm là chủ tịch của một doanh nghiệp niêm yết có giá trị thị trường rất cao, tài sản tất nhiên cũng nhiều tới kinh người, bởi vì tránh tị hiềm và cũng vì tránh cuộc sống sau này bị người ta lên án, Hàn Mỹ Quyên quyết định không đăng ký kết hôn với Giang Văn Khiêm, và Hàn Ỷ Mộng tất nhiên cũng nghĩ như vậy, có được cuộc sống hạnh phúc hiện tại, đối với cô mà nói là ân huệ lớn nhất được trời ban tặng, cô chắc chắn sẽ không cần đến một xu tiền tài sản của bố.
"Ỷ Mộng, em đang nghĩ gì đó, uống sữa đi em." Giọng nói chứa đầy từ tính của người đàn ông vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ xa xôi của cô gái, cô không biết bữa ăn tối đã ăn xong từ lúc nào, bố và mẹ đều đang ngồi trước tivi xem phim, còn anh trai thì đang cầm một ly thủy tinh trong tay đứng bên cạnh cô, bên trong là sữa bò thơm ngọt.
"Cảm ơn anh." Hà Ỷ Mộng nhận ly sữa, đứng lên với vẻ hơi mất tự nhiên, bước đi thong thả đến bên cạnh mẹ.
Giang Tế Xuyên là ai chứ, tất nhiên biết em gái đang tránh né mình, anh cau mày, lẽ nào cô đã nhận ra điều gì? Nhưng nhìn cô gái ngồi trên sofa uống từng ngụm sữa một nuốt vào bụng, anh lại cười bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Còn Hàn Ỷ Mộng, nhìn thì thấy như không có gì khác thường, thật ra quả tim đã sớm đập thình thịch lệch nhịp.
Đối với cô gái vừa mới tới tuổi trưởng thành như cô mà nói, kiểu đàn ông anh tuấn bất phàm chín chắn trưởng thành như Giang Tế Xuyên là quá sức cám dỗ, nhất là khoảng thời gian gần đây, cô nhận thấy bản thân chỉ cần đứng gần anh trai thì gương mặt sẽ nóng lên, thậm chí cả người cũng sẽ trở nên không bình tĩnh,rõ ràng là người đã có bạn trai, tại sao lại có tư tưởng không an phận với anh trai mình?
Để tránh cho bản thân thất thố, cô đành cố tình nhưng ra vẻ vô ý tránh tiếp xúc gần với anh trai.
Ngoại trừ chuyện này, thật ra, trong lòng cô vẫn còn một bí mật liên quan đến mối tình đầu.