"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, quả nhiên thỉnh thoảng làm ở ngoài một lần, thật sự rất kích thích." Người đàn ông hài lòng mặc quần áo vào tử tế, lại trở về dáng vẻ quý công tử cao ngạo lạnh lùng: "Ỷ Mộng em cũng nhanh chóng mặc quần áo vào đi, đừng để bị người khác nhìn thấy. Anh trai ra ngoài chờ em."
Hàn Ỷ Mộng cắn môi, cài lại từng cúc áo một ở trước ngực. Có giọt nước mắt nơi khóe mi không tự chủ được mà rơi xuống.
Còn phải kéo dài mối quan hệ không đúng đắn như này với anh trai bao lâu nữa chứ? Nếu còn tiếp tục, cô không biết mình sẽ biến thành cái gì nữa. Sắp điên mất rồi!
Trong lúc hốt hoảng, cô nghe thấy giọng nói của Giang Tế Xuyên vừa mới đi ra ngoài: "Cậu là... Hứa Tư Dương phải không?"
"À, em tên là Hứa Tư Dương, xin hỏi, anh là ai ạ?" Đúng thật là giọng nói của Hứa Tư Dương.
... Hứa Tư Dương!? Hàn Ỷ Mộng dường như tỉnh táo lại ngay lập tức, cô vội vội vàng vàng chỉnh trang lại quần áo, từ trong khe hở của giá sách đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Hứa Tư Dương và Giang Tế Xuyên hai người đang đứng đối diện nhau, đều đang đánh giá đối phương.
"Tôi là anh họ của Ỷ Mộng, tôi họ Giang." Giọng điệu Giang Tế Xuyên xa cách nhưng không mất đi vẻ lịch sự, khiến người ta nghe vào không tìm thấy có sơ hở nào, anh nhấc người đi tới phía trước, chìa tay ra: "Chào cậu." Không để lộ dấu vết che chắn tầm nhìn của Hứa Tư Dương.
"Anh họ..." Hứa Tư Dương hơi suy nghĩ, gương mặt liền đỏ lên, vội vàng cầm tay Giang Tế Xuyên: "Thì ra anh là anh họ của Mộng Mộng, chả trách khi nãy em nghe giọng anh quen vậy. Lần đầu gặp mặt, em tên là Hứa Tư Dương, là bạn trai của Mộng Mộng."
"Ha ha, anh đây rất là vui mừng khi Ỷ Mộng có người bạn trai ưu tú như cậu." Gương mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra nụ cười thản nhiên, cùng với khí chất tự phụ trên người anh, khiến cho cả một người con trai như Hứa Tư Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Cứ không nói gì với nhau như trong nửa phút, Hứa Tư Dương như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, em vừa nghe thấy có bạn nói thấy Mộng Mộng đi về hướng thư viện, nên đi theo đến đây xem sao, trước đó thấy người cô ấy hình như không khỏe lắm, em hơi lo lắng, anh cũng đến tìm cô ấy sao?"
Chàng trai nói xong thì đi hướng vào phía trong, Giang Tế Xuyên nhíu mày, chắn trước mặt cậu ta: "Mấy ngày trước con bé bị cảm, có thể còn chưa khỏe hẳn."
Hàn Ỷ Mộng thấy anh trai sắp sửa không chắn được nữa, vội vã chỉnh trang lại người mình cho ổn thỏa, sau vài cái hít thở sâu thì bước ra từ chỗ giác sách: "Anh họ, em tìm thấy sách anh nói rồi nè ~" Cô tiện tay cầm lấy một cuốn sách giơ lên trong tay, cố gắng nở nụ cười thật rạng rỡ.
"Mộng Mộng!" Hứa Tư Dương nhìn thấy cô gái lập tức mỉm cười: "Em đúng là ở đây ha!"
"Tư Dương?" Cô gái đi đến giữa hai người đàn ông: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh lo cho sức khỏe của em, nên đi qua xem sao." Hứa Tư Dương nói xong còn liếc nhìn sang người đàn ông cao to đứng sau lưng Hàn Ỷ Mộng: "Không ngờ anh họ em cũng ở đây."
Thiếu nữ hơi cúi đầu, bày ra một gương mặt áy náy: "Em thật lòng xin lỗi vì lúc nãy em có thái độ đó với anh, bởi vì em có xin anh họ chỉ bảo một số thứ liên quan đến kinh tế, anh họ nói trực tiếp đi cùng với em qua thư viện tìm sách có liên quan đến, em sợ anh cảm thấy em được nuông chiều quá nên không nói với anh."
Khuôn mặt Hứa Tư Dương giãn ra, cười tới mức sáng chói như ánh mặt trời: "Thì ra là như vậy, cô bé ngốc, em hiếu học như này, không có trách cứ em đâu." Cậu nói xong thì nhìn Hàn Ỷ Mộng, lại nhìn sang Giang Tế Xuyên: "Anh Giang, em cứ cảm thấy hình như đã thấy anh ở đâu rồi, lúc trước anh cũng học trong trường của bọn em phải không?"
"Khụ khụ, khụ khụ..." Hàn Ỷ Mộng ho khan một trận, thầm nghĩ tất nhiên quen mắt rồi, anh vừa nãy mới nhìn thấy trang bìa tạp chí đó.
Giang Tế Xuyên mỉm cười, vỗ lưng cho em gái với vẻ dịu dàng thân thiết, ánh mắt lại nhìn sang Hứa Tư Dương: "Có lẽ do gương mặt của tôi là gương mặt phổ thông, thường hay có người nói nhìn quen mắt."
Ba người hàn huyên không có nội dung gì với nhau một lúc, chính vào lúc Hàn Ỷ Mộng tưởng chừng tất cả đã kết thúc, có thể ai về nhà nấy thì một câu nói của Giang Tế Xuyên khiến cô suýt chút sặc chết vì nước bọt của mình.
"Khó có dịp hôm nay được gặp bạn của Ỷ Mộng, nếu như cậu bằng lòng, vô cùng hoan nghênh cậu đến làm khách nhà chúng tôi."
Hàn Ỷ Mộng cắn môi, cài lại từng cúc áo một ở trước ngực. Có giọt nước mắt nơi khóe mi không tự chủ được mà rơi xuống.
Còn phải kéo dài mối quan hệ không đúng đắn như này với anh trai bao lâu nữa chứ? Nếu còn tiếp tục, cô không biết mình sẽ biến thành cái gì nữa. Sắp điên mất rồi!
Trong lúc hốt hoảng, cô nghe thấy giọng nói của Giang Tế Xuyên vừa mới đi ra ngoài: "Cậu là... Hứa Tư Dương phải không?"
"À, em tên là Hứa Tư Dương, xin hỏi, anh là ai ạ?" Đúng thật là giọng nói của Hứa Tư Dương.
... Hứa Tư Dương!? Hàn Ỷ Mộng dường như tỉnh táo lại ngay lập tức, cô vội vội vàng vàng chỉnh trang lại quần áo, từ trong khe hở của giá sách đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Hứa Tư Dương và Giang Tế Xuyên hai người đang đứng đối diện nhau, đều đang đánh giá đối phương.
"Tôi là anh họ của Ỷ Mộng, tôi họ Giang." Giọng điệu Giang Tế Xuyên xa cách nhưng không mất đi vẻ lịch sự, khiến người ta nghe vào không tìm thấy có sơ hở nào, anh nhấc người đi tới phía trước, chìa tay ra: "Chào cậu." Không để lộ dấu vết che chắn tầm nhìn của Hứa Tư Dương.
"Anh họ..." Hứa Tư Dương hơi suy nghĩ, gương mặt liền đỏ lên, vội vàng cầm tay Giang Tế Xuyên: "Thì ra anh là anh họ của Mộng Mộng, chả trách khi nãy em nghe giọng anh quen vậy. Lần đầu gặp mặt, em tên là Hứa Tư Dương, là bạn trai của Mộng Mộng."
"Ha ha, anh đây rất là vui mừng khi Ỷ Mộng có người bạn trai ưu tú như cậu." Gương mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra nụ cười thản nhiên, cùng với khí chất tự phụ trên người anh, khiến cho cả một người con trai như Hứa Tư Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Cứ không nói gì với nhau như trong nửa phút, Hứa Tư Dương như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, em vừa nghe thấy có bạn nói thấy Mộng Mộng đi về hướng thư viện, nên đi theo đến đây xem sao, trước đó thấy người cô ấy hình như không khỏe lắm, em hơi lo lắng, anh cũng đến tìm cô ấy sao?"
Chàng trai nói xong thì đi hướng vào phía trong, Giang Tế Xuyên nhíu mày, chắn trước mặt cậu ta: "Mấy ngày trước con bé bị cảm, có thể còn chưa khỏe hẳn."
Hàn Ỷ Mộng thấy anh trai sắp sửa không chắn được nữa, vội vã chỉnh trang lại người mình cho ổn thỏa, sau vài cái hít thở sâu thì bước ra từ chỗ giác sách: "Anh họ, em tìm thấy sách anh nói rồi nè ~" Cô tiện tay cầm lấy một cuốn sách giơ lên trong tay, cố gắng nở nụ cười thật rạng rỡ.
"Mộng Mộng!" Hứa Tư Dương nhìn thấy cô gái lập tức mỉm cười: "Em đúng là ở đây ha!"
"Tư Dương?" Cô gái đi đến giữa hai người đàn ông: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh lo cho sức khỏe của em, nên đi qua xem sao." Hứa Tư Dương nói xong còn liếc nhìn sang người đàn ông cao to đứng sau lưng Hàn Ỷ Mộng: "Không ngờ anh họ em cũng ở đây."
Thiếu nữ hơi cúi đầu, bày ra một gương mặt áy náy: "Em thật lòng xin lỗi vì lúc nãy em có thái độ đó với anh, bởi vì em có xin anh họ chỉ bảo một số thứ liên quan đến kinh tế, anh họ nói trực tiếp đi cùng với em qua thư viện tìm sách có liên quan đến, em sợ anh cảm thấy em được nuông chiều quá nên không nói với anh."
Khuôn mặt Hứa Tư Dương giãn ra, cười tới mức sáng chói như ánh mặt trời: "Thì ra là như vậy, cô bé ngốc, em hiếu học như này, không có trách cứ em đâu." Cậu nói xong thì nhìn Hàn Ỷ Mộng, lại nhìn sang Giang Tế Xuyên: "Anh Giang, em cứ cảm thấy hình như đã thấy anh ở đâu rồi, lúc trước anh cũng học trong trường của bọn em phải không?"
"Khụ khụ, khụ khụ..." Hàn Ỷ Mộng ho khan một trận, thầm nghĩ tất nhiên quen mắt rồi, anh vừa nãy mới nhìn thấy trang bìa tạp chí đó.
Giang Tế Xuyên mỉm cười, vỗ lưng cho em gái với vẻ dịu dàng thân thiết, ánh mắt lại nhìn sang Hứa Tư Dương: "Có lẽ do gương mặt của tôi là gương mặt phổ thông, thường hay có người nói nhìn quen mắt."
Ba người hàn huyên không có nội dung gì với nhau một lúc, chính vào lúc Hàn Ỷ Mộng tưởng chừng tất cả đã kết thúc, có thể ai về nhà nấy thì một câu nói của Giang Tế Xuyên khiến cô suýt chút sặc chết vì nước bọt của mình.
"Khó có dịp hôm nay được gặp bạn của Ỷ Mộng, nếu như cậu bằng lòng, vô cùng hoan nghênh cậu đến làm khách nhà chúng tôi."