Giang Tế Xuyên tìm được chìa khóa dự phòng, mở được cửa phòng của Hàn Ỷ Mộng.
Anh không mở đèn, đứng trong màn tối một lúc, sau khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng xong thì mới đóng cánh cửa sau lưng lại.
Dựa vào ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, đủ để nhận ra cái khối tròn nho nhỏ màu hồng nằm trên giường không nhúc nhích, có lẽ là đã ngủ rồi.
Giang Tế Xuyên cười không thành tiếng, cẩn thận bước tới rồi ngồi bên cạnh giường.
Thiếu nữ nằm nghiêng trên giường, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, từ tầm nhìn của anh, vừa vặn nhìn thấy được mảng drap giường ướt đẫm dưới mắt cô.
Tim đột nhiên bị thắt lại, nỗi đau kéo đến ùn ùn.
Thế này là cô đã phải khóc bao lâu, khóc thương tâm tới mức nào, mới có thể chảy ra bao nhiêu là nước mắt?
Vốn là khi Hàn Mỹ Quyên nói Ỷ Mộng nhốt mình trong phòng, anh cũng chỉ cho rằng em gái ầm ĩ chút xíu, bây giờ mới biết, cô thật sự đã đau lòng.
"Ỷ Mộng, tỉnh lại đi em, anh về rồi." Anh khẽ đẩy bả vai thiếu nữ, dùng giọng nói dịu dàng nhất để đánh thức cô.
Hàn Ỷ Mộng do khóc nhiều quá sinh mệt nên ngủ thiếp đi, bây giờ bị đẩy một cái cô nhanh chóng tỉnh giấc, cô cau mày rồi giương to đôi mắt, cảm thấy vành mắt đau rát, thậm chí mở mắt như bình thường mà cũng đau xót.
Khi nhìn thấy Giang Tế Xuyên ngồi bên cạnh giường, cô gái sững sờ cả một lúc. Anh, trở về rồi?
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, người đàn ông vẫn mang vẻ anh tuấn khôi ngô như trước đây, trên người anh là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, vòng eo hẹp gọn gàng vừa mắt, đã từng là thứ khiến Ỷ Mộng mê mẩn, nhưng nhưng chỉ cần nghĩ tới tất cả mọi thứ đều thuộc về cô gái khác, trái tim cô lại nhói đau thêm lần nữa.
Lòng đau nhói, mũi cũng chua xót, vành mắt đỏ ửng, giống như chỉ trong chớp mắt, đôi mắt thiếu nữ lại ngân ngấn nước, trề miệng khóc hu hu.
Giang Tế Xuyên hoảng hồn, tại sao không nói gì cả mà đã khóc mất rồi? Anh hết cách, chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành con gái, chỉ có thể ép buộc kéo người em gái ngồi dậy, ôm cô vào lòng, vuốt ve từng cái nhẹ nhàng sau lưng cô, hệt như anh trai an ủi em gái: "Đừng khóc đừng khóc nào, Ỷ Mộng ngoan, đừng khóc mà."
Anh cứ an ủi như vậy, Hàn Ỷ Mộng lại càng tủi thân hơn, cô ra sức vùng vẫy trong vòng tay anh, vẫn dẫu cao miệng: "Tôi không cần anh, anh đi xem mắt... hu hu, anh đâu cần tôi nữa... anh đi đi, đừng có ôm tôi…”
Cô càng khóc càng thương tâm, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, thế mà có thể đẩy được Giang Tế Xuyên tránh ra.
"Được, anh không ôm em, em đừng khóc nữa có được không?" Giang Tế Xuyên hết cách, xem ra bây giờ em gái vẫn còn đang tức giận, anh có thể làm gì được chứ, đành lựa chọn nghe theo ý cô.
Kết quả Hàn Ỷ Mộng nhìn thấy anh buông mình ra, càng khóc dữ dội hơn, nước mắt chảy ào ạt: "Anh... anh... anh thật sự không ôm tôi nữa, anh không cần tôi nữa chứ gì, hu hu hu hu hu... mẹ ơi..." Lúc còn bé cô có thói quen, lúc tủi thân nhất sẽ gọi mẹ, bởi vì mẹ là chỗ dựa nhỏ nhoi duy nhất của cô.
Tổng giám đốc Giang đụng chuyện đều trầm lặng bình tĩnh giải quyết công chuyện, giờ đây đầu phình to ra, đây là tình huống gì chứ, ôm cũng khóc, không ôm cũng khóc, rốt cuộc anh phải làm sao đây? Ngẫm nghĩ tới lui, anh vẫn quyết định ôm cô lại lần nữa, ít nhất tư thế này cũng thích hợp để những lời anh nói khẽ khàng cô gái có thể nghe được.
"Cục cưng, em nghe anh nói, hôm nay anh đi..."
"Tôi không muốn nghe!" Hàn Ỷ Mộng nào muốn nghe anh kể chuyện liên quan đến buổi xem mắt hôm nay của anh kia chứ, cô khóc tới mức mắt sưng đỏ, cũng chưa ăn cơm tối nên bây giờ bụng rất đói, tâm tình cực kỳ kém, sinh ra một cơn giận tùy tiện: "Anh ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi ghét..."
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Giang Tế Xuyên đột ngột hôn cô, chặn môi cô lại, người đàn ông phủ người xuống, đè cô ở trên giường hôn kịch liệt, không để cô nói ra những lời khiến người khác đau lòng, anh khó khăn lắm có được trái tim cô, sao cô có thể dễ dàng nói ra chữ chán ghét như vậy chứ!?
Anh không mở đèn, đứng trong màn tối một lúc, sau khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng xong thì mới đóng cánh cửa sau lưng lại.
Dựa vào ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, đủ để nhận ra cái khối tròn nho nhỏ màu hồng nằm trên giường không nhúc nhích, có lẽ là đã ngủ rồi.
Giang Tế Xuyên cười không thành tiếng, cẩn thận bước tới rồi ngồi bên cạnh giường.
Thiếu nữ nằm nghiêng trên giường, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, từ tầm nhìn của anh, vừa vặn nhìn thấy được mảng drap giường ướt đẫm dưới mắt cô.
Tim đột nhiên bị thắt lại, nỗi đau kéo đến ùn ùn.
Thế này là cô đã phải khóc bao lâu, khóc thương tâm tới mức nào, mới có thể chảy ra bao nhiêu là nước mắt?
Vốn là khi Hàn Mỹ Quyên nói Ỷ Mộng nhốt mình trong phòng, anh cũng chỉ cho rằng em gái ầm ĩ chút xíu, bây giờ mới biết, cô thật sự đã đau lòng.
"Ỷ Mộng, tỉnh lại đi em, anh về rồi." Anh khẽ đẩy bả vai thiếu nữ, dùng giọng nói dịu dàng nhất để đánh thức cô.
Hàn Ỷ Mộng do khóc nhiều quá sinh mệt nên ngủ thiếp đi, bây giờ bị đẩy một cái cô nhanh chóng tỉnh giấc, cô cau mày rồi giương to đôi mắt, cảm thấy vành mắt đau rát, thậm chí mở mắt như bình thường mà cũng đau xót.
Khi nhìn thấy Giang Tế Xuyên ngồi bên cạnh giường, cô gái sững sờ cả một lúc. Anh, trở về rồi?
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, người đàn ông vẫn mang vẻ anh tuấn khôi ngô như trước đây, trên người anh là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, vòng eo hẹp gọn gàng vừa mắt, đã từng là thứ khiến Ỷ Mộng mê mẩn, nhưng nhưng chỉ cần nghĩ tới tất cả mọi thứ đều thuộc về cô gái khác, trái tim cô lại nhói đau thêm lần nữa.
Lòng đau nhói, mũi cũng chua xót, vành mắt đỏ ửng, giống như chỉ trong chớp mắt, đôi mắt thiếu nữ lại ngân ngấn nước, trề miệng khóc hu hu.
Giang Tế Xuyên hoảng hồn, tại sao không nói gì cả mà đã khóc mất rồi? Anh hết cách, chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành con gái, chỉ có thể ép buộc kéo người em gái ngồi dậy, ôm cô vào lòng, vuốt ve từng cái nhẹ nhàng sau lưng cô, hệt như anh trai an ủi em gái: "Đừng khóc đừng khóc nào, Ỷ Mộng ngoan, đừng khóc mà."
Anh cứ an ủi như vậy, Hàn Ỷ Mộng lại càng tủi thân hơn, cô ra sức vùng vẫy trong vòng tay anh, vẫn dẫu cao miệng: "Tôi không cần anh, anh đi xem mắt... hu hu, anh đâu cần tôi nữa... anh đi đi, đừng có ôm tôi…”
Cô càng khóc càng thương tâm, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, thế mà có thể đẩy được Giang Tế Xuyên tránh ra.
"Được, anh không ôm em, em đừng khóc nữa có được không?" Giang Tế Xuyên hết cách, xem ra bây giờ em gái vẫn còn đang tức giận, anh có thể làm gì được chứ, đành lựa chọn nghe theo ý cô.
Kết quả Hàn Ỷ Mộng nhìn thấy anh buông mình ra, càng khóc dữ dội hơn, nước mắt chảy ào ạt: "Anh... anh... anh thật sự không ôm tôi nữa, anh không cần tôi nữa chứ gì, hu hu hu hu hu... mẹ ơi..." Lúc còn bé cô có thói quen, lúc tủi thân nhất sẽ gọi mẹ, bởi vì mẹ là chỗ dựa nhỏ nhoi duy nhất của cô.
Tổng giám đốc Giang đụng chuyện đều trầm lặng bình tĩnh giải quyết công chuyện, giờ đây đầu phình to ra, đây là tình huống gì chứ, ôm cũng khóc, không ôm cũng khóc, rốt cuộc anh phải làm sao đây? Ngẫm nghĩ tới lui, anh vẫn quyết định ôm cô lại lần nữa, ít nhất tư thế này cũng thích hợp để những lời anh nói khẽ khàng cô gái có thể nghe được.
"Cục cưng, em nghe anh nói, hôm nay anh đi..."
"Tôi không muốn nghe!" Hàn Ỷ Mộng nào muốn nghe anh kể chuyện liên quan đến buổi xem mắt hôm nay của anh kia chứ, cô khóc tới mức mắt sưng đỏ, cũng chưa ăn cơm tối nên bây giờ bụng rất đói, tâm tình cực kỳ kém, sinh ra một cơn giận tùy tiện: "Anh ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi ghét..."
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Giang Tế Xuyên đột ngột hôn cô, chặn môi cô lại, người đàn ông phủ người xuống, đè cô ở trên giường hôn kịch liệt, không để cô nói ra những lời khiến người khác đau lòng, anh khó khăn lắm có được trái tim cô, sao cô có thể dễ dàng nói ra chữ chán ghét như vậy chứ!?