Hàn Ỷ Mộng sững sờ trong một giây xong lại bắt đầu giãy giụa, cô đạp chân đá lung tung, dùng hết sức lực để thoát khỏi nụ hôn của anh. Cái gã khốn kiếp này, sau khi đi xem mắt cô gái khác xong lại còn không biết xấu hổ đến hôn cô?
Chẳng qua suy cho cùng thể lực nam nữ cũng khác biệt, Giang Tế Xuyên không cho cô có cơ hội đẩy mình ra nữa, dùng cả tay cả chân đè cô ở dưới người mình, anh buông lơi đôi môi của cô gái đã bị anh hôn mạnh bạo, nói cùng giọng uy hiếp: "Em mà còn không bình tĩnh lại, bây giờ anh sẽ lột sạch người em rồi làm em cho tới khi nào em biết điều, anh nói cho em biết là cửa chưa có khóa đâu, dì và ông già có thể vào đây bất kỳ lúc nào."
Nghe thấy bố mẹ bất kỳ lúc nào cũng có vào phòng, Hàn Ỷ Mộng mới xem như có nề nếp, không la không cãi, chỉ nằm im dưới người anh trai lẳng lặng rơi lệ, lẽ nào sự dịu dàng trước kia của anh thật sự chỉ là giả tạo? Anh lại uy hiếp mình như thế này.
Giang Tế Xuyên nhìn cô bẹp miệng nhỏ giọng thút thít, dáng vẻ kia đáng thương biết chừng nào, tim anh mềm nhũn không thể tả, buông em gái xoay người sang một bên: "Được rồi, bé cưng ngoan của anh, đừng khóc nữa mà, anh xin lỗi em, anh sai khi anh không nói trước với em, chẳng qua là anh lo sợ em suy nghĩ lung tung, dù gì cũng chẳng phải chuyện quan trọng."
Một tay anh vuốt ve đỉnh đầu cô gái, dáng vẻ đó cực kỳ giống như động tác đang vuốt ve mèo con đang xù lông giận dữ.
"Không quan trọng? Anh đi xem mắt, anh sắp cưới vợ, anh không cần em nữa..." Thiếu nữ nhớ đến câu mẹ nói anh trai phải cưới vợ, trong lòng liền co rút khó chịu, đó là thân phận cô khát khao nhất, nhưng cũng là thứ cô không thể có được.
"Bé ngốc, xem mắt thì nhất định sẽ thành công? Anh chẳng qua chỉ là đi ăn bữa cơm mà nhất định phải bán mình đi sao? Trong mắt em anh là dạng không biết kén chọn vậy sao?" Người đàn ông nhướng mắt, khẩy khẩy chóp mũi cô gái: "Em không có lòng tin với người đàn ông của em đến thế sao? Hửm?"
"Em..." Không thể phủ nhận, mấy chữ người đàn ông của em đã giảm bớt rất nhiều nỗi đau đớn nơi lồng ngực Hàn Ỷ Mộng, cô ngẩng đầu, ngước đôi mắt ngấn nước ướt át nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, miệng muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói lời gì, cô đúng là không có lòng tin với anh, suy cho cùng anh ưu tú như này, hoàn toàn là vị bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái.
"Nhìn vẻ mặt này của em, thật sự là không yên tâm về anh?" Anh mỉm cười với vẻ bất lực, bàn tay to của anh chụp lấy cô gái, kéo cô vào vòng tay mình, đẻ cô áp sát người lên lồng ngực anh: Em đã nghe thấy chưa? Trái tim này, chỉ đập vì em, Giang Tế Xuyên anh đời này chỉ cần duy nhất một mình Hàn Ỷ Mộng em.
Thời gian như ngưng đọng, Hàn Ỷ Mộng thầm lặng nghe lại từng câu từng chữ của người đàn ông hết lần này đến lần khác...
Cái này... cũng coi như là lời tỏ tình nhỉ? Từ bé đến lớn Hàn Ỷ Mộng cũng từng được khá nhiều người tỏ tình, nhưng lần này thì không giống. Bởi vì người nói câu này là Giang Tế Xuyên, là mối tình đầu của cô, là người đàn ông cô đã đơn phương suốt ba năm, là anh ruột của cô, và cũng là người đàn ông hiện tại mà cô yêu.
Cô gái cảm thấy quả tim nhỏ của mình thình thịch thình thịch đập điên cuồng, nhiệt độ trên gương mặt cũng càng lúc càng tăng cao, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, bàn tay nhỏ lặng lẽ ôm quanh vòng eo anh, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Anh là người lớn, nói lời phải giữ lấy lời đó."
Giọng nói của thiếu nữ rất nhỏ, nhưng từng chữ một rơi vào tai Giang Tế Xuyên đều hết sức rõ ràng.
"Ừ" Người đàn ông ôm cô gái trong lồng ngực thật chặt, đặt một nụ hôn trên trán cô: "Điều đó là đương nhiên."
"Tâm trạng em tốt hơn chút nào chưa?"
"Dạ." Giọng nói cô gái ấp úng.
Giang Tế Xuyên cười sảng khoái, ôm em gái ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo đã bị đè nhăn nhúm: "Vậy nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu, anh đi làm đồ cho em ăn. Lúc nãy khóc lóc ầm ĩ thế mà vẫn không giấu được tiếng sôi ục ục từ bụng em đó."
"Anh này ~!" Hàn Ỷ Mộng quở trách đẩy Giang Tế Xuyên một cái.
Người đàn ông thuận thế bước xuống giường, không nhịn được lại đè lên môi em gái một nụ hôn rồi mới rời đi, Hàn Ỷ Mộng nhìn cánh cửa khép lại, nhớ lại những lời anh trai vừa nói, lòng cô được sưởi ấm.
Chẳng qua suy cho cùng thể lực nam nữ cũng khác biệt, Giang Tế Xuyên không cho cô có cơ hội đẩy mình ra nữa, dùng cả tay cả chân đè cô ở dưới người mình, anh buông lơi đôi môi của cô gái đã bị anh hôn mạnh bạo, nói cùng giọng uy hiếp: "Em mà còn không bình tĩnh lại, bây giờ anh sẽ lột sạch người em rồi làm em cho tới khi nào em biết điều, anh nói cho em biết là cửa chưa có khóa đâu, dì và ông già có thể vào đây bất kỳ lúc nào."
Nghe thấy bố mẹ bất kỳ lúc nào cũng có vào phòng, Hàn Ỷ Mộng mới xem như có nề nếp, không la không cãi, chỉ nằm im dưới người anh trai lẳng lặng rơi lệ, lẽ nào sự dịu dàng trước kia của anh thật sự chỉ là giả tạo? Anh lại uy hiếp mình như thế này.
Giang Tế Xuyên nhìn cô bẹp miệng nhỏ giọng thút thít, dáng vẻ kia đáng thương biết chừng nào, tim anh mềm nhũn không thể tả, buông em gái xoay người sang một bên: "Được rồi, bé cưng ngoan của anh, đừng khóc nữa mà, anh xin lỗi em, anh sai khi anh không nói trước với em, chẳng qua là anh lo sợ em suy nghĩ lung tung, dù gì cũng chẳng phải chuyện quan trọng."
Một tay anh vuốt ve đỉnh đầu cô gái, dáng vẻ đó cực kỳ giống như động tác đang vuốt ve mèo con đang xù lông giận dữ.
"Không quan trọng? Anh đi xem mắt, anh sắp cưới vợ, anh không cần em nữa..." Thiếu nữ nhớ đến câu mẹ nói anh trai phải cưới vợ, trong lòng liền co rút khó chịu, đó là thân phận cô khát khao nhất, nhưng cũng là thứ cô không thể có được.
"Bé ngốc, xem mắt thì nhất định sẽ thành công? Anh chẳng qua chỉ là đi ăn bữa cơm mà nhất định phải bán mình đi sao? Trong mắt em anh là dạng không biết kén chọn vậy sao?" Người đàn ông nhướng mắt, khẩy khẩy chóp mũi cô gái: "Em không có lòng tin với người đàn ông của em đến thế sao? Hửm?"
"Em..." Không thể phủ nhận, mấy chữ người đàn ông của em đã giảm bớt rất nhiều nỗi đau đớn nơi lồng ngực Hàn Ỷ Mộng, cô ngẩng đầu, ngước đôi mắt ngấn nước ướt át nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, miệng muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói lời gì, cô đúng là không có lòng tin với anh, suy cho cùng anh ưu tú như này, hoàn toàn là vị bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái.
"Nhìn vẻ mặt này của em, thật sự là không yên tâm về anh?" Anh mỉm cười với vẻ bất lực, bàn tay to của anh chụp lấy cô gái, kéo cô vào vòng tay mình, đẻ cô áp sát người lên lồng ngực anh: Em đã nghe thấy chưa? Trái tim này, chỉ đập vì em, Giang Tế Xuyên anh đời này chỉ cần duy nhất một mình Hàn Ỷ Mộng em.
Thời gian như ngưng đọng, Hàn Ỷ Mộng thầm lặng nghe lại từng câu từng chữ của người đàn ông hết lần này đến lần khác...
Cái này... cũng coi như là lời tỏ tình nhỉ? Từ bé đến lớn Hàn Ỷ Mộng cũng từng được khá nhiều người tỏ tình, nhưng lần này thì không giống. Bởi vì người nói câu này là Giang Tế Xuyên, là mối tình đầu của cô, là người đàn ông cô đã đơn phương suốt ba năm, là anh ruột của cô, và cũng là người đàn ông hiện tại mà cô yêu.
Cô gái cảm thấy quả tim nhỏ của mình thình thịch thình thịch đập điên cuồng, nhiệt độ trên gương mặt cũng càng lúc càng tăng cao, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, bàn tay nhỏ lặng lẽ ôm quanh vòng eo anh, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Anh là người lớn, nói lời phải giữ lấy lời đó."
Giọng nói của thiếu nữ rất nhỏ, nhưng từng chữ một rơi vào tai Giang Tế Xuyên đều hết sức rõ ràng.
"Ừ" Người đàn ông ôm cô gái trong lồng ngực thật chặt, đặt một nụ hôn trên trán cô: "Điều đó là đương nhiên."
"Tâm trạng em tốt hơn chút nào chưa?"
"Dạ." Giọng nói cô gái ấp úng.
Giang Tế Xuyên cười sảng khoái, ôm em gái ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo đã bị đè nhăn nhúm: "Vậy nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu, anh đi làm đồ cho em ăn. Lúc nãy khóc lóc ầm ĩ thế mà vẫn không giấu được tiếng sôi ục ục từ bụng em đó."
"Anh này ~!" Hàn Ỷ Mộng quở trách đẩy Giang Tế Xuyên một cái.
Người đàn ông thuận thế bước xuống giường, không nhịn được lại đè lên môi em gái một nụ hôn rồi mới rời đi, Hàn Ỷ Mộng nhìn cánh cửa khép lại, nhớ lại những lời anh trai vừa nói, lòng cô được sưởi ấm.