Tắm rửa thay quần áo xong,Hàn Ỷ Mộng vác đôi mắt sưng húp đi xuống lầu, ở ngay đầu cầu thang mà đã nghe thấy tiếng xèo xèo và hương thơm lừng của thức ăn.
Bụng cô réo sôi ùng ục, cất nhanh bước chân đến phòng ăn thì đã thấy trên bàn ăn có ba món mặn cùng món canh, mặc dù không phong phú như bữa ăn hàng ngày, nhưng vì do người nào đó đích thân làm nên tự động trở nên đặc biệt.
"Aiz, Mộng Mộng, con nhanh qua đây ăn cơm, anh con đặc biệt nấu cho con này." Hàn Mỹ Quyên ngồi bên bàn ăn, vừa xới cơm vừa bắt chuyện cùng con gái: "Con bé này, không phải mẹ nói con chứ, đã thành niên là người lớn rồi, không còn là đứa con nít nữa, không thể tùy hứng nữa có biết chưa hả? Lại còn nổi giận tuyệt thực gì hả, không hiểu sao con có thể nghĩ ra được!"
Giang Tế Xuyên cũng vừa vặn từ nhà bếp đi ra, anh vừa lấy giấy lau chỗ ngồi, mỉm cười nói với Hàn Mỹ Quyên: "Dì à, chúng ta đều đã nói là người một nhà, dì khách sáo làm gì chứ? Ỷ Mộng được nhiều người yêu thích như thế này, con phải yêu thương em nó cả đời này, bây giờ chẳng qua chỉ làm một bữa cơm thì có là gì đâu ạ."
Trong lúc nói chuyện anh đã thêm một chén canh nóng đặt ở trước mặt em gái: "Nào, uống chút canh bí đao, nhìn đôi mắt sưng húp của em đi này, bí đao có thể giúp giảm sưng, lát nữa anh chườm lạnh cho em, nếu không ngày mai vác theo hai túi nước đi công ty thì sẽ khiến người khác trêu chọc cho coi."
Hàn Mỹ Quyên lại không chú ý đến ý tứ sâu xa trong lời nói của Giang Tế Xuyên, tiếp tục nói: "Phải đó, Tế Xuyên à con đúng là nuông chiều con bé quá rồi, dì thấy thì con bé này mà muốn tuyệt thực, cứ để nó tuyệt thực một đêm, ngày mai thức dậy chắc chắn sẽ biết điều ngay."
Hàn Ỷ Mộng hoàng sợ ngẩng đầu từ giữa bàn thức ăn: "Mẹ à, con thực sự nghi ngờ con có phải con ruột của mẹ hay không á?"
"Cong bé này, ngược lại phải là con mới đúng! Mẹ đây là muốn tốt cho con, anh trai con không thể nào ở cùng con suốt cả đời được, sau này con gả cho nhà người ta, để người ta biết được tính tình con tùy hứng thế này, cẩn thận kẻo chẳng có ai thèm ngó!"
Hàn Mỹ Quyên giơ tay làm bộ muốn đánh thì bị Giang Tế Xuyên ngồi kế bên đang nhìn hai mẹ con cãi vã chặn lại: "Dì à, dì đừng lo lắng, không ai cần Mộng Mộng thì con cần, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời."
Hàn Mỹ Quyên vẫn không nghe ra ý tứ trong câu nói của Giang Tế Xuyên, chỉ lắc đầu căn dặn sau này anh nên nghiêm khắc với Ỷ Mộng một chút, còn Hàn Ỷ Mộng, tất nhiên nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh.
Cô vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng, trong lòng ngọt ngào.
Nửa đêm, trong căn phòng màu hồng, thiếu nữ nằm trên giường lật người qua lại, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cô cầm điện thoại ra bấm xem, sắp tới mười hai giờ rồi, chắc là bố mẹ cũng đã ngủ rồi nhỉ? Vậy còn anh trai thì sao? Muốn gửi tin nhắn hỏi anh thì lại sợ đánh thức khi đối phương đã ngủ.
Hay là, đến phòng anh nhìn một chút? Nếu như anh đã ngủ rồi, mình chỉ cần quay trở về chẳng phải thế là xong rồi sao?
Thế nên, Hàn Ỷ Mộng giẫm lên ánh trăng, nhẹ nhàng từng bước đi đến phòng của Giang Tế Xuyên, khẽ xoay tay nắm cửa, cũng may không có khóa.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu vào trong, bởi vì màn cửa che kín nên trong phòng là một mảng tối đen, không thấy được gì cả. Nhìn tình cảnh này, chắc chắn anh trai đã ngủ rồi, thiếu nữ rụt rụt cổ, chuẩn bị lui bước trở về.
Chính vào ngay lúc này, từ trong cửa có một bàn tay chìa ra, kéo đầu cô một cái, rồi cánh cửa bị đóng lại và khóa chặt ngay lập tức, còn Hàn Ỷ Mộng thì bị cơ thể ướt nhẹp của người đàn ông đề ở sau cửa.
"A!" Cô giật hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhưng mà cái miệng nhỏ nhanh chóng bị đôi môi lạnh băng của anh chận lại.
Giang Tế Xuyên vừa tắm xong, sợi tóc còn rỏ nước, rơi vào ngay trước ngực nơi hai người tiếp giáp sát sao, nhanh chóng bị hơi nóng từ cơ thể làm cho bốc hơi.
Sau khi Hàn Ỷ Mộng biết là anh, cũng không phản kháng thêm, còn nhắm mặt lại hưởng thụ sự dịu dàng của anh trai.
Vào lúc đêm khuya yên tĩnh không người, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, kiểu gì cũng làm một số chuyện dứt khoát không thể nói ra được, bàn tay Giang Tế Xuyên bắt đầu không theo nề nếp, trực tiếp tiến thẳng vào vạt áo ngủ của thiếu nữ sờ soạng, xoa nắn huyệt nhỏ mềm mại giữa hai chân cô.
"Tại sao đã ướt như thế này rồi?" Người đàn ông mỉm cười gian manh liếm mút vành tai em gái, giọng nói tràn đầy mị lực của người đàn ông trưởng thành: "Nửa đêm xông vào phòng của anh ruột, em nói xem, em muốn gì nào?"
Bụng cô réo sôi ùng ục, cất nhanh bước chân đến phòng ăn thì đã thấy trên bàn ăn có ba món mặn cùng món canh, mặc dù không phong phú như bữa ăn hàng ngày, nhưng vì do người nào đó đích thân làm nên tự động trở nên đặc biệt.
"Aiz, Mộng Mộng, con nhanh qua đây ăn cơm, anh con đặc biệt nấu cho con này." Hàn Mỹ Quyên ngồi bên bàn ăn, vừa xới cơm vừa bắt chuyện cùng con gái: "Con bé này, không phải mẹ nói con chứ, đã thành niên là người lớn rồi, không còn là đứa con nít nữa, không thể tùy hứng nữa có biết chưa hả? Lại còn nổi giận tuyệt thực gì hả, không hiểu sao con có thể nghĩ ra được!"
Giang Tế Xuyên cũng vừa vặn từ nhà bếp đi ra, anh vừa lấy giấy lau chỗ ngồi, mỉm cười nói với Hàn Mỹ Quyên: "Dì à, chúng ta đều đã nói là người một nhà, dì khách sáo làm gì chứ? Ỷ Mộng được nhiều người yêu thích như thế này, con phải yêu thương em nó cả đời này, bây giờ chẳng qua chỉ làm một bữa cơm thì có là gì đâu ạ."
Trong lúc nói chuyện anh đã thêm một chén canh nóng đặt ở trước mặt em gái: "Nào, uống chút canh bí đao, nhìn đôi mắt sưng húp của em đi này, bí đao có thể giúp giảm sưng, lát nữa anh chườm lạnh cho em, nếu không ngày mai vác theo hai túi nước đi công ty thì sẽ khiến người khác trêu chọc cho coi."
Hàn Mỹ Quyên lại không chú ý đến ý tứ sâu xa trong lời nói của Giang Tế Xuyên, tiếp tục nói: "Phải đó, Tế Xuyên à con đúng là nuông chiều con bé quá rồi, dì thấy thì con bé này mà muốn tuyệt thực, cứ để nó tuyệt thực một đêm, ngày mai thức dậy chắc chắn sẽ biết điều ngay."
Hàn Ỷ Mộng hoàng sợ ngẩng đầu từ giữa bàn thức ăn: "Mẹ à, con thực sự nghi ngờ con có phải con ruột của mẹ hay không á?"
"Cong bé này, ngược lại phải là con mới đúng! Mẹ đây là muốn tốt cho con, anh trai con không thể nào ở cùng con suốt cả đời được, sau này con gả cho nhà người ta, để người ta biết được tính tình con tùy hứng thế này, cẩn thận kẻo chẳng có ai thèm ngó!"
Hàn Mỹ Quyên giơ tay làm bộ muốn đánh thì bị Giang Tế Xuyên ngồi kế bên đang nhìn hai mẹ con cãi vã chặn lại: "Dì à, dì đừng lo lắng, không ai cần Mộng Mộng thì con cần, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời."
Hàn Mỹ Quyên vẫn không nghe ra ý tứ trong câu nói của Giang Tế Xuyên, chỉ lắc đầu căn dặn sau này anh nên nghiêm khắc với Ỷ Mộng một chút, còn Hàn Ỷ Mộng, tất nhiên nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh.
Cô vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng, trong lòng ngọt ngào.
Nửa đêm, trong căn phòng màu hồng, thiếu nữ nằm trên giường lật người qua lại, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cô cầm điện thoại ra bấm xem, sắp tới mười hai giờ rồi, chắc là bố mẹ cũng đã ngủ rồi nhỉ? Vậy còn anh trai thì sao? Muốn gửi tin nhắn hỏi anh thì lại sợ đánh thức khi đối phương đã ngủ.
Hay là, đến phòng anh nhìn một chút? Nếu như anh đã ngủ rồi, mình chỉ cần quay trở về chẳng phải thế là xong rồi sao?
Thế nên, Hàn Ỷ Mộng giẫm lên ánh trăng, nhẹ nhàng từng bước đi đến phòng của Giang Tế Xuyên, khẽ xoay tay nắm cửa, cũng may không có khóa.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu vào trong, bởi vì màn cửa che kín nên trong phòng là một mảng tối đen, không thấy được gì cả. Nhìn tình cảnh này, chắc chắn anh trai đã ngủ rồi, thiếu nữ rụt rụt cổ, chuẩn bị lui bước trở về.
Chính vào ngay lúc này, từ trong cửa có một bàn tay chìa ra, kéo đầu cô một cái, rồi cánh cửa bị đóng lại và khóa chặt ngay lập tức, còn Hàn Ỷ Mộng thì bị cơ thể ướt nhẹp của người đàn ông đề ở sau cửa.
"A!" Cô giật hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhưng mà cái miệng nhỏ nhanh chóng bị đôi môi lạnh băng của anh chận lại.
Giang Tế Xuyên vừa tắm xong, sợi tóc còn rỏ nước, rơi vào ngay trước ngực nơi hai người tiếp giáp sát sao, nhanh chóng bị hơi nóng từ cơ thể làm cho bốc hơi.
Sau khi Hàn Ỷ Mộng biết là anh, cũng không phản kháng thêm, còn nhắm mặt lại hưởng thụ sự dịu dàng của anh trai.
Vào lúc đêm khuya yên tĩnh không người, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, kiểu gì cũng làm một số chuyện dứt khoát không thể nói ra được, bàn tay Giang Tế Xuyên bắt đầu không theo nề nếp, trực tiếp tiến thẳng vào vạt áo ngủ của thiếu nữ sờ soạng, xoa nắn huyệt nhỏ mềm mại giữa hai chân cô.
"Tại sao đã ướt như thế này rồi?" Người đàn ông mỉm cười gian manh liếm mút vành tai em gái, giọng nói tràn đầy mị lực của người đàn ông trưởng thành: "Nửa đêm xông vào phòng của anh ruột, em nói xem, em muốn gì nào?"