Cuối cùng nửa tháng thực tập cũng đã kết thúc, Hàn Ỷ Mộng lại quay về trường học, tiếp tục chuyện học hành sáng đi chiều về. Cô rất nhớ cảm giác mỗi ngày được ở chung phòng làm việc với Giang Tế Xuyên, trong lòng âm thầm quyết định, chờ tốt nghiệp xong, cô sẽ đến tập đoàn Giang thị xin việc, chức vụ ấy à, tất nhiên vẫn là thư ký của tổng giám đốc.
Tưởng tượng cảnh sau này mình thật sự trở thành thư ký của anh trai, sắp xếp lịch trình cho anh, chỉnh sửa hình ảnh tài liệu, cô gái bất giác nở nụ cười, bước chân về nhà cũng trở nên nhanh nhẹn.
Chỉ là, lúc cô đi đến cửa nhà, đối diện với sự ngăn chặn của Cố Giai Dao, mà ở sau lưng Cố Giai Dao lại còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
"Hàn Ỷ Mộng, bọn tôi có chút chuyện muốn nói với cô, cùng đi uống gì đó đi."
Bên trong quán cà phê cao cấp, những khách hàng đều làm như vô tình hoặc cố ý nhìn về bàn cà phê ở góc cửa sổ kia, ba cô gái cùng có nhan sắc hơn người ngồi chung một chỗ, không cần làm gì cũng đã trở thành một cảnh tượng tuyệt sắc.
"Cố Giai Dao, tôi thấy mình chẳng có gì để nói với cô, tôi với cô cũng không thân thiết." Hàn Ỷ Mộng lịch sự đưa ra lời từ chối cho buổi gặp gỡ này.
"Xí, tôi cũng chả có quái gì để nói với loại người như cô." Cố Giai Dao nghe vậy thì mặt đầy vẻ coi thường, chỉ chỉ vào cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh: "Là chị Tử Kỳ của tôi có lời muốn nói với cô."
Nhìn gương mặt Hàn Ỷ Mộng đầy vẻ nghi hoặc, Cố Giai Dao mới nhớ ra rồi giới thiệu: "À phải rồi, tôi chưa giới thiệu ha, đây là Thịnh Tử Kỳ, viên minh châu trong lòng bàn tay của chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp."
Tập đoàn Thịnh Nghiệp? Chẳng phải là người mấy hôm trước anh trai mới xem mắt...
"Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có gì để nói với cô." Hàn Ỷ Mộng xách túi, đứng dậy muốn rời đi. Cô thật sự không muốn nghe những chuyện này, anh trai nói anh ấy sẽ xử lý, cô chỉ cần tin tưởng anh là được, không cần nghe những người ngày nhiều lời làm gì.
Thịnh Tử Kỳ bình tĩnh bưng tách cà phê ở trước mặt mình lên hớp một ngụm, nói thản nhiên: "Nếu cô cam tâm tình nguyện làm một kẻ thế thân, thì bây giờ cô hoàn toàn có thể rời đi, nhưng nếu như cô muốn biết vì sao Giang Tế Xuyên lại chỉ nhìn cô bằng ánh mắt riêng biệt, không ngại thì có thể ở lại nghe tôi kể cho nghe câu chuyện."
...
Hai tiếng đồng hồ sau, Hàn Ỷ Mộng ngồi trên xe bus cả người mơ màng nặng trĩu, những lời nói của Thịnh Tử Kỳ quẩn quanh bên tai, từng câu từng chữ tựa như lưỡi dao sắc bén, cứa trăm nghìn nhát vào lòng cô.
Thì ra phó tổng Hướng Nguyên hiện tại của tập đoàn Thịnh Nghiệp vốn từng là bạn cùng đại học ngày xưa của Giang Tế Xuyên, tiếp xúc về mặt sinh hoạt ngày thường cũng rất tốt, ngày hôm đó Thịnh Tử Kỳ sau khi cùng Giang Tế Xuyên xem mắt thì vô cùng vừa ý với anh, vì vậy không quan tâm đối phương lạnh nhạt với mình, cô ta đi tìm phó tổng nhà mình để dò hỏi thêm chuyện về Giang Tế Xuyên.
"Hướng Nguyên nói, hồi đó khi Giang Tế Xuyên vừa mới tốt nghiệp đại học, đã từng rất thích một cô gái, thích tới mức độ nào à? Mỗi ngày sau khi tan ca anh ấy sẽ lái xe đến gần nhà cô gái đó để lén nhìn cô ta, lúc đó tập đoàn Giang thị gặp phải một biến cố lớn chưa từng có, là cô gái đó đã cho anh ấy động lực để tiếp tục phấn đấu. Cô đừng nhìn anh ấy lạnh lùng băng giá như vậy, lúc đó anh ấy còn rất chú tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho cô gái đó, không phải một phần mà là rất nhiều phần, nói là muốn bù đắp cho những sinh nhật mà không có sự tham gia của anh ấy, bắt đầu từ lúc một tuổi... ha ha, cô không cần nói, thật sự là quá lãng mạn."
Lúc Thịnh Tử Kỳ nói những lời này trên mặt còn mang theo nụ cười thờ ơ, sắc mặt bình tĩnh, còn Ỷ Mộng, cô không biết nét mặt mình lúc đó như nào, chỉ nhớ cơ thể không ngừng run rẩy, vô cùng chật vật.
Dáng vẻ Thịnh Tử Kỳ rất hưởng thụ, tiếp tục lên tiếng: "Sau đó cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, anh ấy không thể ở bên cạnh cô gái đó, Hướng Nguyên nói, thời gian đó Giang Tế Xuyên thường xuyên đi uống rượu, uống say rồi thì nhốt mình lại, phác họa bóng dáng cô gái đó hết lần này đến lần khác. Có một lần Hướng Nguyên đi tìm Giang Tế Xuyên,anh ấy còn chưa kịp thu hồi tranh vẽ, Hướng Nguyên thấy tò mò nên lén chụp những bức tranh đó lại.
Vừa nói, Thịnh Tử Kỳ vừa đưa điện thoại cho Hàn Ỷ Mộng: "Cô xem này, có phải rất giống cô?"
Tưởng tượng cảnh sau này mình thật sự trở thành thư ký của anh trai, sắp xếp lịch trình cho anh, chỉnh sửa hình ảnh tài liệu, cô gái bất giác nở nụ cười, bước chân về nhà cũng trở nên nhanh nhẹn.
Chỉ là, lúc cô đi đến cửa nhà, đối diện với sự ngăn chặn của Cố Giai Dao, mà ở sau lưng Cố Giai Dao lại còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
"Hàn Ỷ Mộng, bọn tôi có chút chuyện muốn nói với cô, cùng đi uống gì đó đi."
Bên trong quán cà phê cao cấp, những khách hàng đều làm như vô tình hoặc cố ý nhìn về bàn cà phê ở góc cửa sổ kia, ba cô gái cùng có nhan sắc hơn người ngồi chung một chỗ, không cần làm gì cũng đã trở thành một cảnh tượng tuyệt sắc.
"Cố Giai Dao, tôi thấy mình chẳng có gì để nói với cô, tôi với cô cũng không thân thiết." Hàn Ỷ Mộng lịch sự đưa ra lời từ chối cho buổi gặp gỡ này.
"Xí, tôi cũng chả có quái gì để nói với loại người như cô." Cố Giai Dao nghe vậy thì mặt đầy vẻ coi thường, chỉ chỉ vào cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh: "Là chị Tử Kỳ của tôi có lời muốn nói với cô."
Nhìn gương mặt Hàn Ỷ Mộng đầy vẻ nghi hoặc, Cố Giai Dao mới nhớ ra rồi giới thiệu: "À phải rồi, tôi chưa giới thiệu ha, đây là Thịnh Tử Kỳ, viên minh châu trong lòng bàn tay của chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp."
Tập đoàn Thịnh Nghiệp? Chẳng phải là người mấy hôm trước anh trai mới xem mắt...
"Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có gì để nói với cô." Hàn Ỷ Mộng xách túi, đứng dậy muốn rời đi. Cô thật sự không muốn nghe những chuyện này, anh trai nói anh ấy sẽ xử lý, cô chỉ cần tin tưởng anh là được, không cần nghe những người ngày nhiều lời làm gì.
Thịnh Tử Kỳ bình tĩnh bưng tách cà phê ở trước mặt mình lên hớp một ngụm, nói thản nhiên: "Nếu cô cam tâm tình nguyện làm một kẻ thế thân, thì bây giờ cô hoàn toàn có thể rời đi, nhưng nếu như cô muốn biết vì sao Giang Tế Xuyên lại chỉ nhìn cô bằng ánh mắt riêng biệt, không ngại thì có thể ở lại nghe tôi kể cho nghe câu chuyện."
...
Hai tiếng đồng hồ sau, Hàn Ỷ Mộng ngồi trên xe bus cả người mơ màng nặng trĩu, những lời nói của Thịnh Tử Kỳ quẩn quanh bên tai, từng câu từng chữ tựa như lưỡi dao sắc bén, cứa trăm nghìn nhát vào lòng cô.
Thì ra phó tổng Hướng Nguyên hiện tại của tập đoàn Thịnh Nghiệp vốn từng là bạn cùng đại học ngày xưa của Giang Tế Xuyên, tiếp xúc về mặt sinh hoạt ngày thường cũng rất tốt, ngày hôm đó Thịnh Tử Kỳ sau khi cùng Giang Tế Xuyên xem mắt thì vô cùng vừa ý với anh, vì vậy không quan tâm đối phương lạnh nhạt với mình, cô ta đi tìm phó tổng nhà mình để dò hỏi thêm chuyện về Giang Tế Xuyên.
"Hướng Nguyên nói, hồi đó khi Giang Tế Xuyên vừa mới tốt nghiệp đại học, đã từng rất thích một cô gái, thích tới mức độ nào à? Mỗi ngày sau khi tan ca anh ấy sẽ lái xe đến gần nhà cô gái đó để lén nhìn cô ta, lúc đó tập đoàn Giang thị gặp phải một biến cố lớn chưa từng có, là cô gái đó đã cho anh ấy động lực để tiếp tục phấn đấu. Cô đừng nhìn anh ấy lạnh lùng băng giá như vậy, lúc đó anh ấy còn rất chú tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho cô gái đó, không phải một phần mà là rất nhiều phần, nói là muốn bù đắp cho những sinh nhật mà không có sự tham gia của anh ấy, bắt đầu từ lúc một tuổi... ha ha, cô không cần nói, thật sự là quá lãng mạn."
Lúc Thịnh Tử Kỳ nói những lời này trên mặt còn mang theo nụ cười thờ ơ, sắc mặt bình tĩnh, còn Ỷ Mộng, cô không biết nét mặt mình lúc đó như nào, chỉ nhớ cơ thể không ngừng run rẩy, vô cùng chật vật.
Dáng vẻ Thịnh Tử Kỳ rất hưởng thụ, tiếp tục lên tiếng: "Sau đó cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, anh ấy không thể ở bên cạnh cô gái đó, Hướng Nguyên nói, thời gian đó Giang Tế Xuyên thường xuyên đi uống rượu, uống say rồi thì nhốt mình lại, phác họa bóng dáng cô gái đó hết lần này đến lần khác. Có một lần Hướng Nguyên đi tìm Giang Tế Xuyên,anh ấy còn chưa kịp thu hồi tranh vẽ, Hướng Nguyên thấy tò mò nên lén chụp những bức tranh đó lại.
Vừa nói, Thịnh Tử Kỳ vừa đưa điện thoại cho Hàn Ỷ Mộng: "Cô xem này, có phải rất giống cô?"