Khi Hàn Ỷ Mộng về đến nhà, nhìn chiếc xe của Giang Tế Xuyên đang đậu ở chỗ thường ngày. Bình thường vào thời điểm này, cô sẽ hào hứng mở cửa đi vào, chung quy là hy vọng được nhìn thấy anh trai ngay lập tức, nhưng còn hôm nay, cô lại cảm thấy hai chân nặng như chì, căn bản là không dịch nổi bước chân.
Vừa vặn Hàn Mỹ Quyên cũng tan làm về nhà, nhìn thấy con gái đứng ở trước cửa không nhúc nhích, gõ gõ vào cái đầu nhỏ của cô: "Con bé ngốc này, đứng ngây ngẩn ở cửa làm gì hả?" Bà lại chẳng nhận ra sự khá lạ ở con gái, gương mặt hớn hở kéo con gái đi vào nhà.
Giang Văn Khiêm và Giang Tế Xuyên đều đã về nhà, hai cha con hình như đang bàn nhau chuyện gì đó, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm, nhưng sau khi hai mẹ con cô đi vào thì bầu không khí liền hòa hoãn lại, sắc mặt giống như đang bàn chuyện thông thường.
"Con về phòng thay đồ trước." Hàn Ỷ Mộng né tránh ánh mắt dịu dàng Giang Tế Xuyên nhìn về mình, nhanh chân bước lên lầu, ở trong phòng lại ngẩn ngơ thêm một lúc lâu, rồi dưới sự thúc giục đủ mọi cách của Hàn Mỹ Quyên cô mới chịu xuống lầu ăn cơm.
Trên bàn ăn mọi người cũng khá im lặng, ngày trước vào lúc này thì Giang Văn Khiêm sẽ hỏi Giang Tế Xuyên chút chuyện công ty, Hàn Mỹ Quyên cũng quan tâm chút ít về chuyện học hành của Hàn Ỷ Mộng, nhưng ngày hôm nay, hai người trẻ tuổi rõ ràng là không được vui vẻ cho lắm.
"Khụ khụ, phải rồi, ông Giang này, nghe nói hôm nay chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp có đến, sao rồi? Có phải là vì chuyện của Tế Xuyên?" Hàn Mỹ Quyên là người không thích bầu không khí ngượng ngập, bèn kéo Giang Văn Khiêm nói chuyện.
Ai ngờ Giang Văn Khiêm lại cười cười, liếc đôi mắt lạnh lùng về phía con trai: "Còn không phải sao, ngày nào tiểu thư nhà họ Thịnh cũng hẹn, nhưng chẳng ngày nào hẹn thành công, bố con bé tất nhiên phải thay con gái giành lại công bằng rồi."
"Bố, ngày hôm đó con chỉ nể mặt bố mới đi, bố cũng nói sẽ không ép con, bây giờ chuyện hợp tác giữa công ty chúng ta và Thịnh Nghiệp cũng đã đến đoạn cuối rồi, con cảm thấy mình chẳng có chuyện gì cần thiết để gặp tiểu thư nhà họ Thịnh hết." Giang Tế Xuyên đặt chén cơm xuống, dưới bàn ăn nắm lấy bàn tay của Ỷ Mộng, anh biết em gái không thích chủ đề nói chuyện này.
Giang Văn Khiêm hừ lạnh lùng, lúc này cũng chán chẳng muốn nhấc mí mắt lên: "Phải, là bố từng nói không ép buộc con, nhưng tự con nhìn mình đi, sang năm đã ba mươi rồi, chẳng lẽ chính con không sốt ruột sao?"
Hàn Mỹ Quyên nhìn bầu không khí giữa hai cha con không được tốt, vội vàng giảng hòa: "Tế Xuyên à, con ngàn vạn lần đừng chê trách bố con phiền hà, ông ấy thật lòng muốn tốt cho con. Hình của tiểu thư nhà họ Thịnh con cũng đã nhìn qua rồi, là mỹ nhân hàng đầu, về khí chất thì khỏi phải bàn, hai đứa các con đó nha, thật đúng là môn đăng hộ đối là một cặp đẹp đôi. Cũng khó trách bố con cuống quýt, còn không phải lo sợ con dâu tốt bị người khác cướp mất hay sao?"
"Dì à, dì nói con hiểu hết. Nhưng cưới xin là chuyện cả đời, con hy vọng mình có thể được ở bên cạnh người mà mình thật lòng yêu thích." Ở dưới bàn anh bóp tay Ỷ Mộng một cái rồi buông ra, đứng dậy: "Mọi người cứ từ từ ăn cơm, con về phòng trước. Ỷ Mộng, không phải em nói là có chuyện muốn hỏi anh à, hay là đi lên lầu chung với nhau?"
Vào lúc đột nhiên bị nhắc tới tên, Hàn Ỷ Mộng mới thấy hơi hoảng sợ và thất thố, những lời mẹ nói khi nãy khiến cô nhận ra rõ ràng vị trí hiện tại trong nhà của mình là gì.
Thịnh Tử Kỳ có tất thảy mọi thứ tương xứng với Giang Tế Xuyên, còn cô thì, chỉ là một cô con gái riêng sống trong bóng tối, vành mắt cô chợt đỏ lên.
"Ồ, em, em còn chưa ăn no..." Cô né tránh ánh mắt của Giang Tế Xuyên, vành mắt đỏ đỏ.
Giang Tế Xuyên sững sờ, cũng không thể nói quá nhiều trước mặt người lớn trong nhà, đành mỉm cười vuốt vuốt mái tóc cô: "Được, vậy em ăn no rồi qua đây."
Vừa vặn Hàn Mỹ Quyên cũng tan làm về nhà, nhìn thấy con gái đứng ở trước cửa không nhúc nhích, gõ gõ vào cái đầu nhỏ của cô: "Con bé ngốc này, đứng ngây ngẩn ở cửa làm gì hả?" Bà lại chẳng nhận ra sự khá lạ ở con gái, gương mặt hớn hở kéo con gái đi vào nhà.
Giang Văn Khiêm và Giang Tế Xuyên đều đã về nhà, hai cha con hình như đang bàn nhau chuyện gì đó, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm, nhưng sau khi hai mẹ con cô đi vào thì bầu không khí liền hòa hoãn lại, sắc mặt giống như đang bàn chuyện thông thường.
"Con về phòng thay đồ trước." Hàn Ỷ Mộng né tránh ánh mắt dịu dàng Giang Tế Xuyên nhìn về mình, nhanh chân bước lên lầu, ở trong phòng lại ngẩn ngơ thêm một lúc lâu, rồi dưới sự thúc giục đủ mọi cách của Hàn Mỹ Quyên cô mới chịu xuống lầu ăn cơm.
Trên bàn ăn mọi người cũng khá im lặng, ngày trước vào lúc này thì Giang Văn Khiêm sẽ hỏi Giang Tế Xuyên chút chuyện công ty, Hàn Mỹ Quyên cũng quan tâm chút ít về chuyện học hành của Hàn Ỷ Mộng, nhưng ngày hôm nay, hai người trẻ tuổi rõ ràng là không được vui vẻ cho lắm.
"Khụ khụ, phải rồi, ông Giang này, nghe nói hôm nay chủ tịch tập đoàn Thịnh Nghiệp có đến, sao rồi? Có phải là vì chuyện của Tế Xuyên?" Hàn Mỹ Quyên là người không thích bầu không khí ngượng ngập, bèn kéo Giang Văn Khiêm nói chuyện.
Ai ngờ Giang Văn Khiêm lại cười cười, liếc đôi mắt lạnh lùng về phía con trai: "Còn không phải sao, ngày nào tiểu thư nhà họ Thịnh cũng hẹn, nhưng chẳng ngày nào hẹn thành công, bố con bé tất nhiên phải thay con gái giành lại công bằng rồi."
"Bố, ngày hôm đó con chỉ nể mặt bố mới đi, bố cũng nói sẽ không ép con, bây giờ chuyện hợp tác giữa công ty chúng ta và Thịnh Nghiệp cũng đã đến đoạn cuối rồi, con cảm thấy mình chẳng có chuyện gì cần thiết để gặp tiểu thư nhà họ Thịnh hết." Giang Tế Xuyên đặt chén cơm xuống, dưới bàn ăn nắm lấy bàn tay của Ỷ Mộng, anh biết em gái không thích chủ đề nói chuyện này.
Giang Văn Khiêm hừ lạnh lùng, lúc này cũng chán chẳng muốn nhấc mí mắt lên: "Phải, là bố từng nói không ép buộc con, nhưng tự con nhìn mình đi, sang năm đã ba mươi rồi, chẳng lẽ chính con không sốt ruột sao?"
Hàn Mỹ Quyên nhìn bầu không khí giữa hai cha con không được tốt, vội vàng giảng hòa: "Tế Xuyên à, con ngàn vạn lần đừng chê trách bố con phiền hà, ông ấy thật lòng muốn tốt cho con. Hình của tiểu thư nhà họ Thịnh con cũng đã nhìn qua rồi, là mỹ nhân hàng đầu, về khí chất thì khỏi phải bàn, hai đứa các con đó nha, thật đúng là môn đăng hộ đối là một cặp đẹp đôi. Cũng khó trách bố con cuống quýt, còn không phải lo sợ con dâu tốt bị người khác cướp mất hay sao?"
"Dì à, dì nói con hiểu hết. Nhưng cưới xin là chuyện cả đời, con hy vọng mình có thể được ở bên cạnh người mà mình thật lòng yêu thích." Ở dưới bàn anh bóp tay Ỷ Mộng một cái rồi buông ra, đứng dậy: "Mọi người cứ từ từ ăn cơm, con về phòng trước. Ỷ Mộng, không phải em nói là có chuyện muốn hỏi anh à, hay là đi lên lầu chung với nhau?"
Vào lúc đột nhiên bị nhắc tới tên, Hàn Ỷ Mộng mới thấy hơi hoảng sợ và thất thố, những lời mẹ nói khi nãy khiến cô nhận ra rõ ràng vị trí hiện tại trong nhà của mình là gì.
Thịnh Tử Kỳ có tất thảy mọi thứ tương xứng với Giang Tế Xuyên, còn cô thì, chỉ là một cô con gái riêng sống trong bóng tối, vành mắt cô chợt đỏ lên.
"Ồ, em, em còn chưa ăn no..." Cô né tránh ánh mắt của Giang Tế Xuyên, vành mắt đỏ đỏ.
Giang Tế Xuyên sững sờ, cũng không thể nói quá nhiều trước mặt người lớn trong nhà, đành mỉm cười vuốt vuốt mái tóc cô: "Được, vậy em ăn no rồi qua đây."