Ngu ngơ làm xong hết một loạt các xét nghiệm, Ỷ Mộng cầm bảng báo cáo kết quả đứng chờ ngoài phòng thủ thuật.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tấm phim X Quang, trên đó có một hình tròn mờ nhạt nhỏ như hạt đậu nành, bác sĩ nói với cô, đó là con của cô, đã được một tháng rưỡi, rất là khỏe mạnh.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lưu lại vết tích hoang tàn trên tờ giấy kết quả, qua một lúc nữa thôi cô sẽ tự tay giết chết đứa con của mình.
Xin lỗi con, bé cưng, mẹ không thể để con cùng chịu khổ với mẹ.
Ỷ Mộng che miệng lại, khóc không thành tiếng, cô đau khổ căm hận chính bản thân mình, nhưng thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Cô chẳng qua chỉ là thế thân cho một mối tình, ngày hôm qua sau khi nghe thấy suy nghĩ của Giang Tế Xuyên, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đưa cô gái là tình yêu thật sự của mình đến đây, tới khi đó, Hàn Ỷ Mộng cô đây sẽ là cái gì đây? Cô chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười, là một món đồ chơi bị người ta một cước đá văng xa, nếu như cô sinh con ra, vậy thì đứa bé cũng sẽ bị đá ra ngoài giống như cô.
Vả lại, cô và Giang Tế Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ, bọn họ vốn không nên có con chung với nhau.
"Mẹ xin lỗi, xin lỗi con..." Cô siết chặt bảng báo cáo kết quả trong lòng bàn tay, vừa bất lực vừa đau khổ.
Lúc này, cặp vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh cô từ trong phòng khám thất thểu bước ra, trong tay cũng cầm theo bảng báo cáo.
Ỷ Mộng vội lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng vẫn bị người phụ nữ ấy nhìn thấy. Cô hơi xấu hổ, cúi đầu trốn tránh ánh mắt của đối phương, nhưng lại không ngờ tới, người kia lại đi thẳng về phía cô, đã vậy còn ngồi xuống cạnh bên cô.
Người phụ nữ nhướng đôi mắt nhìn chăm chăm vào tấm phim Xquang trong tay Ỷ Mộng: "Em gái, em... không cần đứa bé?"
Ỷ Mộng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, đôi mắt người kia đỏ đỏ, lại còn ngân ngấn nước mắt.
"Em..." Cơn quẫn bách và đau lòng kéo đến cùng một lúc, cô không biết nên trả lời như thế nào.
"Em gái, nghe chị khuyên một câu, đứa bé này nếu có thể giữ thì cứ giữ lại đi." Người phụ nữ kia còn giữ tay cô, trên lớp trang điểm đầy những vệt nước mắt: "Con cái là thiên sứ do ông trời ban tặng, là kỳ tích trong cuộc đời em. Đó là một mạng sống biết cảm thụ đó, em thật sự muốn làm chuyện này hay sao? Em có tư cách gì để tước đoạt mạng sống của đứa bé? Em có biết có bao nhiêu người mong muốn đứa bé mà không có hay không hả?"
Người phụ nữ kia càng nói càng kích động, sau cùng hai tay liều chết giữ chặt cổ tay của Ỷ Mộng, dường như muốn bóp ra máu. Cũng may chồng của chị ta kịp thời xuất hiện, kéo hai người ra xa.
"Cô gái, tuy vợ tôi không có lý trí, nhưng cô ấy cũng không nói sai, hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng thêm."
Nói xong, người đàn ông đưa vợ mình rời khỏi bệnh viện.
Trên hành lang trống trải, thỉnh thoảng có một hai người đi qua đi lại, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại lạnh lẽo như ngày đông giá rét.
Lúc này, tấm bảng ngay phòng khám bệnh sáng lên, cũng trong lúc đó, một giọng nữ vang lên trên loa phát thanh: "Xin mời số thứ tự 016 cô Hàn, tới phòng thủ thuật số 03 để thực hiện thủ thuật."
Hàn Ỷ Mộng nhìn tờ giấy ghi số thứ tự [016] trên tay mình, cả người lạnh run.
Cô ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, trong đầu rối loạn thành một mớ hỗn độn, một lúc là tấm hình trên màn hình điện thoại của Thịnh Tử Kỳ, một lúc thì lại là những lời nói trong phòng sách của Giang Tế Xuyên, lúc sau nữa thì lại là lời nói khóc lóc kể lể của người phụ nữ ban nãy, cô hoảng loạn, luống cuống, không biết nên làm sao.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, nữ y tá mặc bộ đồng phục màu hồng tìm thấy cô, cầm tờ giấy ghi số thứ tự trong tay của cô lên nhìn nhìn rồi nói: "Sao cô vẫn còn ở đây vậy hả, nhanh lên chút, bác sỹ và nhân viên gây mê đều đã vào vị trí, chỉ chờ cô thôi đó."
Hàn Ỷ Mộng bị y tá đưa đến phòng thực hiện thủ thuật.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt cô gái ngập tràn nước mắt, cả người dáng vẻ hồn xiêu phách tán, còn tưởng cô lo sợ nên an ủi: "Đừng sợ, làm xong ngay thôi, đến đây, Tiểu Vương, thay quần áo cho cô ấy."
Cứ như vậy, Hàn Ỷ Mộng cởi bỏ quần áo của mình dưới sự hỗ trợ của y tá, thay vào bộ đồ làm thủ thuật, khoảnh khắc nằm lên trên giường, cô cảm thấy như trời đất xoay chuyển, giống như cả thế giới đều muốn vứt bỏ cô.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tấm phim X Quang, trên đó có một hình tròn mờ nhạt nhỏ như hạt đậu nành, bác sĩ nói với cô, đó là con của cô, đã được một tháng rưỡi, rất là khỏe mạnh.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lưu lại vết tích hoang tàn trên tờ giấy kết quả, qua một lúc nữa thôi cô sẽ tự tay giết chết đứa con của mình.
Xin lỗi con, bé cưng, mẹ không thể để con cùng chịu khổ với mẹ.
Ỷ Mộng che miệng lại, khóc không thành tiếng, cô đau khổ căm hận chính bản thân mình, nhưng thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Cô chẳng qua chỉ là thế thân cho một mối tình, ngày hôm qua sau khi nghe thấy suy nghĩ của Giang Tế Xuyên, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đưa cô gái là tình yêu thật sự của mình đến đây, tới khi đó, Hàn Ỷ Mộng cô đây sẽ là cái gì đây? Cô chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười, là một món đồ chơi bị người ta một cước đá văng xa, nếu như cô sinh con ra, vậy thì đứa bé cũng sẽ bị đá ra ngoài giống như cô.
Vả lại, cô và Giang Tế Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ, bọn họ vốn không nên có con chung với nhau.
"Mẹ xin lỗi, xin lỗi con..." Cô siết chặt bảng báo cáo kết quả trong lòng bàn tay, vừa bất lực vừa đau khổ.
Lúc này, cặp vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh cô từ trong phòng khám thất thểu bước ra, trong tay cũng cầm theo bảng báo cáo.
Ỷ Mộng vội lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng vẫn bị người phụ nữ ấy nhìn thấy. Cô hơi xấu hổ, cúi đầu trốn tránh ánh mắt của đối phương, nhưng lại không ngờ tới, người kia lại đi thẳng về phía cô, đã vậy còn ngồi xuống cạnh bên cô.
Người phụ nữ nhướng đôi mắt nhìn chăm chăm vào tấm phim Xquang trong tay Ỷ Mộng: "Em gái, em... không cần đứa bé?"
Ỷ Mộng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, đôi mắt người kia đỏ đỏ, lại còn ngân ngấn nước mắt.
"Em..." Cơn quẫn bách và đau lòng kéo đến cùng một lúc, cô không biết nên trả lời như thế nào.
"Em gái, nghe chị khuyên một câu, đứa bé này nếu có thể giữ thì cứ giữ lại đi." Người phụ nữ kia còn giữ tay cô, trên lớp trang điểm đầy những vệt nước mắt: "Con cái là thiên sứ do ông trời ban tặng, là kỳ tích trong cuộc đời em. Đó là một mạng sống biết cảm thụ đó, em thật sự muốn làm chuyện này hay sao? Em có tư cách gì để tước đoạt mạng sống của đứa bé? Em có biết có bao nhiêu người mong muốn đứa bé mà không có hay không hả?"
Người phụ nữ kia càng nói càng kích động, sau cùng hai tay liều chết giữ chặt cổ tay của Ỷ Mộng, dường như muốn bóp ra máu. Cũng may chồng của chị ta kịp thời xuất hiện, kéo hai người ra xa.
"Cô gái, tuy vợ tôi không có lý trí, nhưng cô ấy cũng không nói sai, hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng thêm."
Nói xong, người đàn ông đưa vợ mình rời khỏi bệnh viện.
Trên hành lang trống trải, thỉnh thoảng có một hai người đi qua đi lại, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại lạnh lẽo như ngày đông giá rét.
Lúc này, tấm bảng ngay phòng khám bệnh sáng lên, cũng trong lúc đó, một giọng nữ vang lên trên loa phát thanh: "Xin mời số thứ tự 016 cô Hàn, tới phòng thủ thuật số 03 để thực hiện thủ thuật."
Hàn Ỷ Mộng nhìn tờ giấy ghi số thứ tự [016] trên tay mình, cả người lạnh run.
Cô ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, trong đầu rối loạn thành một mớ hỗn độn, một lúc là tấm hình trên màn hình điện thoại của Thịnh Tử Kỳ, một lúc thì lại là những lời nói trong phòng sách của Giang Tế Xuyên, lúc sau nữa thì lại là lời nói khóc lóc kể lể của người phụ nữ ban nãy, cô hoảng loạn, luống cuống, không biết nên làm sao.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, nữ y tá mặc bộ đồng phục màu hồng tìm thấy cô, cầm tờ giấy ghi số thứ tự trong tay của cô lên nhìn nhìn rồi nói: "Sao cô vẫn còn ở đây vậy hả, nhanh lên chút, bác sỹ và nhân viên gây mê đều đã vào vị trí, chỉ chờ cô thôi đó."
Hàn Ỷ Mộng bị y tá đưa đến phòng thực hiện thủ thuật.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt cô gái ngập tràn nước mắt, cả người dáng vẻ hồn xiêu phách tán, còn tưởng cô lo sợ nên an ủi: "Đừng sợ, làm xong ngay thôi, đến đây, Tiểu Vương, thay quần áo cho cô ấy."
Cứ như vậy, Hàn Ỷ Mộng cởi bỏ quần áo của mình dưới sự hỗ trợ của y tá, thay vào bộ đồ làm thủ thuật, khoảnh khắc nằm lên trên giường, cô cảm thấy như trời đất xoay chuyển, giống như cả thế giới đều muốn vứt bỏ cô.