Lúc hai người đàn ông chạy tới bệnh viện thì Hàn Ỷ Mộng đã không có ở đó nữa, đã tìm hết một vòng cụng không thấy, chỉ nhìn thấy trước cửa phòng làm thủ thuật ngay dưới bảng đèn led là tờ giấy ghi số thứ tự [Cô Hàn số 016].
Phòng thủ thuật, tại sao là phòng làm thủ thuật? Lẽ nào cô thật sự muốn giết con của hai người? Đây là khoảnh khắc đau khổ bà bất lực nhất trong cuộc đời này của Giang Tế Xuyên, một tay anh chống lên tường, ngực phập phồng kịch liệt, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, anh không hiểu, Ỷ Mộng rõ ràng là yêu anh, bọn họ rõ ràng là ngọt ngào thân mật như thế, tại sao cô nhẫn tâm đến thế?!
"Anh họ, anh không sao chứ?" Hứa Tư Dương nhìn sắc mặt Giang Tế Xuyên trắng bệch, hai tay thì nắm thành quyền, đoán chừng chắc chắn anh đang rất tức giận, cũng phải, hiện tại Ỷ Mộng đang ở tạm nhà anh ấy, để xảy ra loại chuyện này anh cũng sẽ bị trách cứ, vì thế cậu ta lên tiếng an ủi: "Chuyện đó... Ỷ Mộng cũng đã là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, anh họ anh cũng đừng quá tức giận, cô ấy không phải loại con gái lung tung bậy bạ, lần này chăc chắc có nỗi khổ."
"Bây giờ tôi về nhà một chuyến, Tiểu Hứa à, hôm nay cảm ơn cậu, lát nữa cậu tự về nha nhé." Giang Tế Xuyên điều chỉnh lại trạng thái, cất nhanh bước chân ra ngoài, anh phải lập tức gặp Ỷ Mộng, anh muốn cô phải đưa một lời giải thích cho mình!
Nhìn Giang Tế Xuyên lái xe đi vội vã như vậy, Hứa Tư Dương cũng cấp tốc bấm gọi cho Ỷ Mộng, thế nhưng trong điện thoại vẫn vang lên: "Xin lỗi, số điện thoia5 quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy."
Cậu ta chán nản cúp máy, nhớ lại dáng ev3 lúc nãy của Giang Tế Xuyên, mặc dù anh hết sức ẩn nhẫn, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh tức giận biết chừng nào.
"Ôi..." Chàng thiếu niên ảo não, không biết là làm đúng hay sai.
Hàn Ỷ Mộng về đến nhà, mệt mỏi nằm trên chiếc giường nhỏ, bọc chăn khóc nghẹn ngào, xảy ra chuyện này cô không thể nói cho Giang Tế Xuyên, càng không thể bàn bạc với bố mẹ, dường như chỉ trong một đêm cuộc sống vốn ngọt ngào hạnh phúc của cô đã sụp đổ.
Đầu óc rất rối rắm, không thể nghĩ ra được cách nào khác, đối diện với cuộc sống sau này, trong lòng cô ngập tràn sự hoang mang.
Đến mức Giang Tế Xuyên đẩy cửa bước vào mà cô thậm chí còn không nhận ra, vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương vô tận.
Mãi đến khi bàn tay lạnh như băng của người đàn ông nắm lấy bả vai cô, sức lực đó khiến cô đau đến mức nhíu cả hàng chân mày, ngoảnh đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Tế Xuyên, Ỷ Mộng mới ý thức được rồi rụt cổ lại, quay đầu muốn né tránh nhưng lại bị một bàn tay khác của anh bấu chặt cằm mình.
"Anh... anh... tại sao anh lại về nhà rồi." Cô bị anh nhìn khiến trong lòng thấy sợ hãi, đã rất lậu rồi anh không lộ ra gương mặt hung ác thế này.
Giang Tế Xuyên mỉm cười, nhưng nụ cười không hề mang theo chút ấm áp nào: "Điện thoại em tắt rồi, anh tìm em không được nên về nhà xem sao. Hôm nay em không đi học?"
"Vâng. Thì... vì trong người không khỏe."
"Không khỏe à." Giọng người đàn ông dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ, anh vuốt ve khuôn mặt còn chưa khô nước mắt hẳn của thiếu nữ, cười nhạt: "Trang điểm đậm thế này mà ở nhà ngủ? Nằm mơ thấy cái gì khiến em khóc thương tâm vậy hả?"
"Em... em..." Hàn Ỷ Mộng bị dọa sợ hãi, cô vốn đang mang tâm lý hoảng loạn, lúc này bị ánh mắt băng giá kia của Giang Tế Xuyên nhìn chòng chọc, trả lời càng thêm ấp a ấp úng.
"Sao nào, không nói dối được?" Nụ cười trên gương mặt anh trở nên rét buốt, bàn tay đang giữ chặt khuôn cằm cô gái càng siết chặt hơn nữa: "Để anh nói giùm em. Em đi phòng khám, phá bỏ đứa con của chúng ta, đúng không? Hàn Ỷ Mộng, tại sao em nhẫn tâm đến thế hả?"
Tới cuối cùng, anh dường như nghiến răng nghiến lợi, đẩy cô gái vừa mới ngồi dậy ngã xuống giường, đè cả người lên, giữa chặt tay chân cô, anh hận không thể cắn cô một cái đau thật đau, để cô biết bản thân anh đây đau đớn tới mức nào!
Ỷ Mộng bị dọa sợ, nhìn Giang Tế Xuyên của lúc này cực kỳ đáng sợ, nước mặt từ khóe mi chảy xuống, cô nức nở giãy giụa kháng cự nhưng lại bị anh giữ chặt hơn, chỉ nghe thấy một tiếng "Xoẹt", bộ đầm liền thân rách từ trên xuống dưới, Giang Tế Xuyên đỏ mắt nhìn cô gái trên người chỉ còn lại bộ đồ lót.
Phòng thủ thuật, tại sao là phòng làm thủ thuật? Lẽ nào cô thật sự muốn giết con của hai người? Đây là khoảnh khắc đau khổ bà bất lực nhất trong cuộc đời này của Giang Tế Xuyên, một tay anh chống lên tường, ngực phập phồng kịch liệt, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, anh không hiểu, Ỷ Mộng rõ ràng là yêu anh, bọn họ rõ ràng là ngọt ngào thân mật như thế, tại sao cô nhẫn tâm đến thế?!
"Anh họ, anh không sao chứ?" Hứa Tư Dương nhìn sắc mặt Giang Tế Xuyên trắng bệch, hai tay thì nắm thành quyền, đoán chừng chắc chắn anh đang rất tức giận, cũng phải, hiện tại Ỷ Mộng đang ở tạm nhà anh ấy, để xảy ra loại chuyện này anh cũng sẽ bị trách cứ, vì thế cậu ta lên tiếng an ủi: "Chuyện đó... Ỷ Mộng cũng đã là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, anh họ anh cũng đừng quá tức giận, cô ấy không phải loại con gái lung tung bậy bạ, lần này chăc chắc có nỗi khổ."
"Bây giờ tôi về nhà một chuyến, Tiểu Hứa à, hôm nay cảm ơn cậu, lát nữa cậu tự về nha nhé." Giang Tế Xuyên điều chỉnh lại trạng thái, cất nhanh bước chân ra ngoài, anh phải lập tức gặp Ỷ Mộng, anh muốn cô phải đưa một lời giải thích cho mình!
Nhìn Giang Tế Xuyên lái xe đi vội vã như vậy, Hứa Tư Dương cũng cấp tốc bấm gọi cho Ỷ Mộng, thế nhưng trong điện thoại vẫn vang lên: "Xin lỗi, số điện thoia5 quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy."
Cậu ta chán nản cúp máy, nhớ lại dáng ev3 lúc nãy của Giang Tế Xuyên, mặc dù anh hết sức ẩn nhẫn, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh tức giận biết chừng nào.
"Ôi..." Chàng thiếu niên ảo não, không biết là làm đúng hay sai.
Hàn Ỷ Mộng về đến nhà, mệt mỏi nằm trên chiếc giường nhỏ, bọc chăn khóc nghẹn ngào, xảy ra chuyện này cô không thể nói cho Giang Tế Xuyên, càng không thể bàn bạc với bố mẹ, dường như chỉ trong một đêm cuộc sống vốn ngọt ngào hạnh phúc của cô đã sụp đổ.
Đầu óc rất rối rắm, không thể nghĩ ra được cách nào khác, đối diện với cuộc sống sau này, trong lòng cô ngập tràn sự hoang mang.
Đến mức Giang Tế Xuyên đẩy cửa bước vào mà cô thậm chí còn không nhận ra, vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương vô tận.
Mãi đến khi bàn tay lạnh như băng của người đàn ông nắm lấy bả vai cô, sức lực đó khiến cô đau đến mức nhíu cả hàng chân mày, ngoảnh đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Tế Xuyên, Ỷ Mộng mới ý thức được rồi rụt cổ lại, quay đầu muốn né tránh nhưng lại bị một bàn tay khác của anh bấu chặt cằm mình.
"Anh... anh... tại sao anh lại về nhà rồi." Cô bị anh nhìn khiến trong lòng thấy sợ hãi, đã rất lậu rồi anh không lộ ra gương mặt hung ác thế này.
Giang Tế Xuyên mỉm cười, nhưng nụ cười không hề mang theo chút ấm áp nào: "Điện thoại em tắt rồi, anh tìm em không được nên về nhà xem sao. Hôm nay em không đi học?"
"Vâng. Thì... vì trong người không khỏe."
"Không khỏe à." Giọng người đàn ông dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ, anh vuốt ve khuôn mặt còn chưa khô nước mắt hẳn của thiếu nữ, cười nhạt: "Trang điểm đậm thế này mà ở nhà ngủ? Nằm mơ thấy cái gì khiến em khóc thương tâm vậy hả?"
"Em... em..." Hàn Ỷ Mộng bị dọa sợ hãi, cô vốn đang mang tâm lý hoảng loạn, lúc này bị ánh mắt băng giá kia của Giang Tế Xuyên nhìn chòng chọc, trả lời càng thêm ấp a ấp úng.
"Sao nào, không nói dối được?" Nụ cười trên gương mặt anh trở nên rét buốt, bàn tay đang giữ chặt khuôn cằm cô gái càng siết chặt hơn nữa: "Để anh nói giùm em. Em đi phòng khám, phá bỏ đứa con của chúng ta, đúng không? Hàn Ỷ Mộng, tại sao em nhẫn tâm đến thế hả?"
Tới cuối cùng, anh dường như nghiến răng nghiến lợi, đẩy cô gái vừa mới ngồi dậy ngã xuống giường, đè cả người lên, giữa chặt tay chân cô, anh hận không thể cắn cô một cái đau thật đau, để cô biết bản thân anh đây đau đớn tới mức nào!
Ỷ Mộng bị dọa sợ, nhìn Giang Tế Xuyên của lúc này cực kỳ đáng sợ, nước mặt từ khóe mi chảy xuống, cô nức nở giãy giụa kháng cự nhưng lại bị anh giữ chặt hơn, chỉ nghe thấy một tiếng "Xoẹt", bộ đầm liền thân rách từ trên xuống dưới, Giang Tế Xuyên đỏ mắt nhìn cô gái trên người chỉ còn lại bộ đồ lót.